Hẳn thần thánh cũng cay đắng lắm
Bởi Thiên Tinh mê đắm sơn hà
Nỡ lòng giày xéo cỏ hoa
Đang tâm biến những chiều tà thành tro.
___________________________
Tiểu mãn sắp qua, Bạch Vân đã có thể chống gậy đi lại được rồi.
Trịnh Khinh Ái ngồi chỉnh đàn ở đối diện, trong nàng vui vẻ đi qua đi lại, không nhịn được mà bật cười.
"Đừng để bản thân mệt mỏi quá đấy." Dừng một chút, nàng ta nói thêm. "Trông Bạch Vân như sắp vỗ cánh bay mất vậy."
Bạch Vân bị nói trúng tim đen thì khẽ mím môi, sau đó cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Bạch Vân muốn thử đàn sao?" Thiên nữ cười hỏi.
"Không." Nàng chống lấy cằm, Trịnh Khinh Ái cũng chẳng lấy làm phật lòng, nàng ta chỉnh xong dây đàn, thì đứng dậy, dường như muốn cất nó đi.
"Cô không đàn sao?" Bạch Vân hỏi, Thiên nữ hơi khựng lại, nhưng vẫn ngồi xuống ghế.
"Đã lâu không đàn, sợ chẳng còn hay nữa."
Bạch Vân nghe nàng ta nói thì khẽ nghiêng đầu. Trịnh Khinh Ái từng nói nàng ta học thầy mười phần chỉ được ba, nhưng hẳn là không tệ tới vậy chứ? Thiên nữ gảy nhẹ dây đàn, âm thanh trong trẻo phát ra.
"Rất lâu về trước, ta từng đi đến núi rừng của người Đạt Mã." Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng nói. "Họ thích quay quần bên lửa, hát cho nhau nghe những bài ca về đất mẹ."
Nói đoạn, Trịnh Khinh Ái miết ngón tay trên dây đàn, nhẹ nhàng hát.
Con phương xa đang nơi đâu
Núi sông dài có làm con lầm lạc
Đất Đạt Mã nhớ con đến bạc màu
Rừng Đạt Mã trông con trong mất mát
Con phương xa có bao giờ trở lại
Mẹ hát khúc ru cho những ánh sao thề
Nguyện cho trăng sáng soi mãi mãi
Dẫn đường con phương xa trở về.
Con phương xa chớ mãi say mê
Những dải thành hào nhoáng
Con phương xa chớ quên đường về
Khi bầu trời loạn lạc.
Chợt, âm thanh của tiếng đàn trở nên réo rắt, rồi dừng hẳn, cuối cùng chậm chạp vang vài âm điệu nhẹ nhàng dưới ngón tay của Trịnh Khinh Ái.
Nơi phía xa rừng bạch dương, có một thiếu nữ trẻ thoáng quay đầu, giống như nghe được âm thanh quen thuộc, nàng ta ngẩn người đôi chút, rồi chậm rãi lắc đầu, tiếp tục bước đi.
Khóe miệng thiếu nữ khẽ nhếch, nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát bằng ngôn ngữ khác lạ.
Sông đổ lửa
Mây cúi đầu
Đất mẹ nơi đây còn dõi mắt theo nữa
Con phương xa đang nơi đâu?
"Âm điệu lạ thật." Bạch Vân cảm thán.
"Lần đầu nghe được ta cũng vậy." Trịnh Khinh Ái nói, gần như là hoài niệm. "Họ kéo ta nhảy múa, dạy ta ca hát."
Bạch Vân thoáng ngạc nhiên. Nàng không tưởng tượng đến cảnh Trịnh Khinh Ái vui vẻ múa hát sẽ trông như thế nào. Thế nhưng còn chưa kịp hỏi, đã thấy người kia đứng dậy, bảo Thất Tinh cất đàn rồi trở về phòng.
Nàng khó hiểu nhìn theo, Bạch Vân thầm nghĩ có thể việc đàn hát lúc nãy làm nàng ta nhớ về thuở trước, thế nên mới buồn bã vô cớ mà thôi.
Nàng ngồi im lặng một hồi, cuối cùng tự nhủ sau khi ăn cơm, uống trà trưa sẽ tìm cách làm nàng ta vui vẻ hơn.
Thế nhưng Trịnh Khinh Ái lại không dùng cơm trưa, cả trà chiều cũng chẳng uống.
Bạch Vân chột dạ hỏi Thất Tinh, hắn chỉ bảo nàng ta mệt mỏi nên đi nghỉ ngơi, Trịnh Khinh Ái thỉnh thoảng sẽ như vậy, bảo nàng đừng quan tâm.
Bạch Vân càng nghĩ càng thấy vô lý, nói thỉnh thoảng, thế nhưng mấy tháng qua khi ở cùng Trịnh Khinh Ái thì Bạch Vân mới thấy hiện tượng này lần đầu. Nàng chau mày, hỏi lại.
"Thất Tinh, đừng nói là..."
"Ta không biết." Hắn vội vàng thanh minh. "Cô có hỏi ta cũng không biết!"
Tối đó, Thất Tinh cũng bỏ trốn mất.
Bạch Vân không biết phải làm gì, đành phải chống gậy đến phòng của Trịnh Khinh Ái để gõ cửa.
"Ừm... cô ổn không?"
Bên trong không một tiếng đáp lại, Bạch Vân lo lắng gõ cửa thêm vài lần, chỉ lát sau, giọng người kia nhẹ nhàng vang lên.
"Ổn là sao? Và không ổn vì sao?"
Bạch Vân nghe giọng Trịnh Khinh Ái, lúc này mới cảm thấy an tâm.
"Hôm nay cô không ăn cơm, với lại cũng có vẻ buồn bã..."
"Bạch Vân quan tâm ta đó sao?"
"Chúng ta..." Bạch Vân mím môi, cố gắng thốt ra những từ sau. "... là bạn đồng hành mà."
Từ phía bên kia cánh cửa, một tiếng cười rất khẽ phát ra, Bạch Vân chẳng phân biệt được đó là vui vẻ hay cười nhạo. nàng chỉ nghe được giọng của Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng.
"Ta không sao, cảm ơn cô đã quan tâm."
Bạch Vân buông thõng cánh tay, chẳng hiểu vì sao lại có cảm giác bị khước từ, nàng im lặng quay về phòng, tiếng gậy gỗ gõ lên sàn gỗ phát ra âm thanh vang vọng hơn mọi khi.
Bỗng xen vào đó là tiếng ai đó ngã xuống, Bạch Vân hốt hoảng quay đầu, nàng nhanh chóng quay lại, mở toang cửa phòng Trịnh Khinh Ái. Chỉ thấy nàng ta nằm bên dưới mặt đất, cả người co rút lại, như thể cố gắng ôm lấy bản thân.
Bạch Vân vội vàng cúi người, đỡ nàng ta ngồi dậy. Trịnh Khinh Ái bấu chặt lấy tay áo của chính mình, không ngừng run rẩy.
"Tiên sinh... Đừng buông tay ta..." Trịnh Khinh Ái giống như đang mê sảng, bắt đầu nói lung tung. "Đừng để ta ở lại..."
Rồi bất chợt, nàng ta nắm chặt lấy tay nàng, siết lấy, Bạch Vân chau mày, nàng nhẹ nhàng xoay cổ tay, muốn khóa chặt Trịnh Khinh Ái lại, tránh để nàng ta vùng vẫy thêm. Ai ngờ người kia nhanh như chớp buông tay, sau đó còn khóa ngược lại tay nàng.
Bạch Vân "..."
"Tại sao..." Trịnh Khinh Ái lẩm bẩm. "Xà yêu... tại sao cô làm vậy?"
"Đôi mắt của ta... đôi mắt của ta."
"Một đôi mắt trong sạch."
"Xinh đẹp."
"Nhưng chẳng bao giờ chịu nhìn về ta cả."
"Thà để ta giữ nó còn hơn."
Trịnh Khinh Ái đau đớn ôm đầu, nàng ta nắm lấy mảnh vải luôn che khuất đôi mắt mình, chực chờ kéo xuống, thế nhưng Bạch Vân lại nhanh chóng buông tay, ôm chặt lấy nàng.
"Trịnh Khinh Ái."
Người kia thoáng khựng lại, cuối cùng nhẹ nhàng buông tay, để Bạch Vân ôm lấy mình.
"Xin lỗi..." Giọng của nàng ta nhẹ nhàng, hệt như tiếng chuông ngân. "Chỉ là... bệnh cũ tái phát mà thôi."
"Lạ kỳ nhỉ? Ta thân là y sư, nhưng cũng mang bệnh tật."
"Ai cũng có bệnh mà." Bạch Vân vẫn không buông tay khỏi Trịnh Khinh Ái. "Tôi cũng có bệnh. Bệnh đa nghi. Tôi nghi ngờ mọi người tiếp cận mình đều có ý đồ, tôi phán xét thân phận họ, mà quên mất rằng có khi họ cũng như tôi."
"Cũng đều trốn chạy quá khứ."
"Tôi cũng sợ, Trịnh Khinh Ái. Tôi cũng rất sợ."
"Tôi không biết... nàng tiếp cận tôi vì mục đích gì."
"Tôi dễ dàng thỏa mãn trước những đáp án trước mắt, rồi lại dễ dàng bất an trước những thứ mà tôi vô tình phát hiện."
"Tôi rõ ràng nên biết ơn nàng vì nàng đã cứu sống tôi, nhưng rồi cũng muốn trốn chạy khỏi nàng."
"Tôi là một kẻ dối trá."
Trịnh Khinh Ái nghe nàng nói thì khẽ khàng vươn tay, chạm đến tóc nàng.
"Ta cũng là một người bất an, Bạch Vân. Ta cũng nửa tin nửa ngờ." Nói đoạn, nàng ta nhẹ nhàng cúi người, để hai khuôn mặt đối diện với nhau.
"Nên ta cũng không mong Bạch Vân sẽ cảm thấy việc ở lại đây là một gánh nặng."
"Hãy rời đi khi người muốn, và khi đó chỉ cần gọi ta một tiếng, ta sẽ hiểu ra." Trịnh Khinh Ái cúi đầu, nhẹ nhàng thì thầm vào tai nàng. "Ta sẽ hiểu rằng đã đến lúc phượng hoàng cần phải bay đi rồi."
Bạch Vân chẳng hiểu vì sao Trịnh Khinh Ái luôn gọi mình là phượng hoàng, nàng ngẩng đầu nhìn nàng ta, khóe môi Thiên nữ khẽ mím, như đang chờ đợi.
"Tôi chỉ là một con ếch vừa ra khỏi giếng, vô năng và thảm hại." Nàng nói, Trịnh Khinh Ái lắc đầu, thế nhưng nàng ta chưa kịp cất thêm bất cứ lời nào thì Bạch Vân đã ôm eo Trịnh Khinh Ái, bế lên. Nàng giờ mới phát hiện ra người này gầy yếu hơn tưởng tượng của mình rất nhiều. Bước chân Bạch Vân vững trãi, không hề giống một người cần dùng gậy để đi đứng chút nào. Nàng đặt Trịnh Khinh Ái lên giường, sau đó lại ngồi bên mép giường.
"Vì tôi vô năng như vậy, nên Thiên nữ có thể nào mủi lòng cho tôi ngủ cùng không?"
Trịnh Khinh Ái nghe nàng nói thì lặng im không đáp, sau hồi lâu, nàng ta mỉm cười.
"Được."
Sáng hôm sau, Thất Tinh vui vẻ trở về nhà, hắn mang theo thịt và rau, sau đó lại cẩn thận nấu cơm trong bếp cho bữa trưa. Sau khi làm xong một bàn đồ ăn đầy đủ hương vị, hắn nhanh chóng đến gõ cửa phòng gọi chủ nhân dậy.
Bạch Vân mở cửa, Trịnh Khinh Ái cũng theo đó bước ra. Thất Tinh chết đứng nhìn hai người ta ta nàng nàng đi dắt nhau đi ra vườn.
"Chủ nhân...?"
Trịnh Khinh Ái quay đầu nhìn hắn, mỉm cười hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
Bạch Vân cũng khó hiểu quay lại xem, Thất Tinh nhìn hai người đồng lòng, đột nhiên muốn khóc.
"Ta thất sủng rồi sao?"
Bạch Vân "..."
Trịnh Khinh Ái buồn cười hỏi.
"Ta sủng ái ngươi khi nào?"
Thất Tinh "..."
Sao Tua Rua vừa mọc, Thất Tinh thất sủng.
Bởi Thiên Tinh mê đắm sơn hà
Nỡ lòng giày xéo cỏ hoa
Đang tâm biến những chiều tà thành tro.
___________________________
Tiểu mãn sắp qua, Bạch Vân đã có thể chống gậy đi lại được rồi.
Trịnh Khinh Ái ngồi chỉnh đàn ở đối diện, trong nàng vui vẻ đi qua đi lại, không nhịn được mà bật cười.
"Đừng để bản thân mệt mỏi quá đấy." Dừng một chút, nàng ta nói thêm. "Trông Bạch Vân như sắp vỗ cánh bay mất vậy."
Bạch Vân bị nói trúng tim đen thì khẽ mím môi, sau đó cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Bạch Vân muốn thử đàn sao?" Thiên nữ cười hỏi.
"Không." Nàng chống lấy cằm, Trịnh Khinh Ái cũng chẳng lấy làm phật lòng, nàng ta chỉnh xong dây đàn, thì đứng dậy, dường như muốn cất nó đi.
"Cô không đàn sao?" Bạch Vân hỏi, Thiên nữ hơi khựng lại, nhưng vẫn ngồi xuống ghế.
"Đã lâu không đàn, sợ chẳng còn hay nữa."
Bạch Vân nghe nàng ta nói thì khẽ nghiêng đầu. Trịnh Khinh Ái từng nói nàng ta học thầy mười phần chỉ được ba, nhưng hẳn là không tệ tới vậy chứ? Thiên nữ gảy nhẹ dây đàn, âm thanh trong trẻo phát ra.
"Rất lâu về trước, ta từng đi đến núi rừng của người Đạt Mã." Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng nói. "Họ thích quay quần bên lửa, hát cho nhau nghe những bài ca về đất mẹ."
Nói đoạn, Trịnh Khinh Ái miết ngón tay trên dây đàn, nhẹ nhàng hát.
Con phương xa đang nơi đâu
Núi sông dài có làm con lầm lạc
Đất Đạt Mã nhớ con đến bạc màu
Rừng Đạt Mã trông con trong mất mát
Con phương xa có bao giờ trở lại
Mẹ hát khúc ru cho những ánh sao thề
Nguyện cho trăng sáng soi mãi mãi
Dẫn đường con phương xa trở về.
Con phương xa chớ mãi say mê
Những dải thành hào nhoáng
Con phương xa chớ quên đường về
Khi bầu trời loạn lạc.
Chợt, âm thanh của tiếng đàn trở nên réo rắt, rồi dừng hẳn, cuối cùng chậm chạp vang vài âm điệu nhẹ nhàng dưới ngón tay của Trịnh Khinh Ái.
Nơi phía xa rừng bạch dương, có một thiếu nữ trẻ thoáng quay đầu, giống như nghe được âm thanh quen thuộc, nàng ta ngẩn người đôi chút, rồi chậm rãi lắc đầu, tiếp tục bước đi.
Khóe miệng thiếu nữ khẽ nhếch, nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát bằng ngôn ngữ khác lạ.
Sông đổ lửa
Mây cúi đầu
Đất mẹ nơi đây còn dõi mắt theo nữa
Con phương xa đang nơi đâu?
"Âm điệu lạ thật." Bạch Vân cảm thán.
"Lần đầu nghe được ta cũng vậy." Trịnh Khinh Ái nói, gần như là hoài niệm. "Họ kéo ta nhảy múa, dạy ta ca hát."
Bạch Vân thoáng ngạc nhiên. Nàng không tưởng tượng đến cảnh Trịnh Khinh Ái vui vẻ múa hát sẽ trông như thế nào. Thế nhưng còn chưa kịp hỏi, đã thấy người kia đứng dậy, bảo Thất Tinh cất đàn rồi trở về phòng.
Nàng khó hiểu nhìn theo, Bạch Vân thầm nghĩ có thể việc đàn hát lúc nãy làm nàng ta nhớ về thuở trước, thế nên mới buồn bã vô cớ mà thôi.
Nàng ngồi im lặng một hồi, cuối cùng tự nhủ sau khi ăn cơm, uống trà trưa sẽ tìm cách làm nàng ta vui vẻ hơn.
Thế nhưng Trịnh Khinh Ái lại không dùng cơm trưa, cả trà chiều cũng chẳng uống.
Bạch Vân chột dạ hỏi Thất Tinh, hắn chỉ bảo nàng ta mệt mỏi nên đi nghỉ ngơi, Trịnh Khinh Ái thỉnh thoảng sẽ như vậy, bảo nàng đừng quan tâm.
Bạch Vân càng nghĩ càng thấy vô lý, nói thỉnh thoảng, thế nhưng mấy tháng qua khi ở cùng Trịnh Khinh Ái thì Bạch Vân mới thấy hiện tượng này lần đầu. Nàng chau mày, hỏi lại.
"Thất Tinh, đừng nói là..."
"Ta không biết." Hắn vội vàng thanh minh. "Cô có hỏi ta cũng không biết!"
Tối đó, Thất Tinh cũng bỏ trốn mất.
Bạch Vân không biết phải làm gì, đành phải chống gậy đến phòng của Trịnh Khinh Ái để gõ cửa.
"Ừm... cô ổn không?"
Bên trong không một tiếng đáp lại, Bạch Vân lo lắng gõ cửa thêm vài lần, chỉ lát sau, giọng người kia nhẹ nhàng vang lên.
"Ổn là sao? Và không ổn vì sao?"
Bạch Vân nghe giọng Trịnh Khinh Ái, lúc này mới cảm thấy an tâm.
"Hôm nay cô không ăn cơm, với lại cũng có vẻ buồn bã..."
"Bạch Vân quan tâm ta đó sao?"
"Chúng ta..." Bạch Vân mím môi, cố gắng thốt ra những từ sau. "... là bạn đồng hành mà."
Từ phía bên kia cánh cửa, một tiếng cười rất khẽ phát ra, Bạch Vân chẳng phân biệt được đó là vui vẻ hay cười nhạo. nàng chỉ nghe được giọng của Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng.
"Ta không sao, cảm ơn cô đã quan tâm."
Bạch Vân buông thõng cánh tay, chẳng hiểu vì sao lại có cảm giác bị khước từ, nàng im lặng quay về phòng, tiếng gậy gỗ gõ lên sàn gỗ phát ra âm thanh vang vọng hơn mọi khi.
Bỗng xen vào đó là tiếng ai đó ngã xuống, Bạch Vân hốt hoảng quay đầu, nàng nhanh chóng quay lại, mở toang cửa phòng Trịnh Khinh Ái. Chỉ thấy nàng ta nằm bên dưới mặt đất, cả người co rút lại, như thể cố gắng ôm lấy bản thân.
Bạch Vân vội vàng cúi người, đỡ nàng ta ngồi dậy. Trịnh Khinh Ái bấu chặt lấy tay áo của chính mình, không ngừng run rẩy.
"Tiên sinh... Đừng buông tay ta..." Trịnh Khinh Ái giống như đang mê sảng, bắt đầu nói lung tung. "Đừng để ta ở lại..."
Rồi bất chợt, nàng ta nắm chặt lấy tay nàng, siết lấy, Bạch Vân chau mày, nàng nhẹ nhàng xoay cổ tay, muốn khóa chặt Trịnh Khinh Ái lại, tránh để nàng ta vùng vẫy thêm. Ai ngờ người kia nhanh như chớp buông tay, sau đó còn khóa ngược lại tay nàng.
Bạch Vân "..."
"Tại sao..." Trịnh Khinh Ái lẩm bẩm. "Xà yêu... tại sao cô làm vậy?"
"Đôi mắt của ta... đôi mắt của ta."
"Một đôi mắt trong sạch."
"Xinh đẹp."
"Nhưng chẳng bao giờ chịu nhìn về ta cả."
"Thà để ta giữ nó còn hơn."
Trịnh Khinh Ái đau đớn ôm đầu, nàng ta nắm lấy mảnh vải luôn che khuất đôi mắt mình, chực chờ kéo xuống, thế nhưng Bạch Vân lại nhanh chóng buông tay, ôm chặt lấy nàng.
"Trịnh Khinh Ái."
Người kia thoáng khựng lại, cuối cùng nhẹ nhàng buông tay, để Bạch Vân ôm lấy mình.
"Xin lỗi..." Giọng của nàng ta nhẹ nhàng, hệt như tiếng chuông ngân. "Chỉ là... bệnh cũ tái phát mà thôi."
"Lạ kỳ nhỉ? Ta thân là y sư, nhưng cũng mang bệnh tật."
"Ai cũng có bệnh mà." Bạch Vân vẫn không buông tay khỏi Trịnh Khinh Ái. "Tôi cũng có bệnh. Bệnh đa nghi. Tôi nghi ngờ mọi người tiếp cận mình đều có ý đồ, tôi phán xét thân phận họ, mà quên mất rằng có khi họ cũng như tôi."
"Cũng đều trốn chạy quá khứ."
"Tôi cũng sợ, Trịnh Khinh Ái. Tôi cũng rất sợ."
"Tôi không biết... nàng tiếp cận tôi vì mục đích gì."
"Tôi dễ dàng thỏa mãn trước những đáp án trước mắt, rồi lại dễ dàng bất an trước những thứ mà tôi vô tình phát hiện."
"Tôi rõ ràng nên biết ơn nàng vì nàng đã cứu sống tôi, nhưng rồi cũng muốn trốn chạy khỏi nàng."
"Tôi là một kẻ dối trá."
Trịnh Khinh Ái nghe nàng nói thì khẽ khàng vươn tay, chạm đến tóc nàng.
"Ta cũng là một người bất an, Bạch Vân. Ta cũng nửa tin nửa ngờ." Nói đoạn, nàng ta nhẹ nhàng cúi người, để hai khuôn mặt đối diện với nhau.
"Nên ta cũng không mong Bạch Vân sẽ cảm thấy việc ở lại đây là một gánh nặng."
"Hãy rời đi khi người muốn, và khi đó chỉ cần gọi ta một tiếng, ta sẽ hiểu ra." Trịnh Khinh Ái cúi đầu, nhẹ nhàng thì thầm vào tai nàng. "Ta sẽ hiểu rằng đã đến lúc phượng hoàng cần phải bay đi rồi."
Bạch Vân chẳng hiểu vì sao Trịnh Khinh Ái luôn gọi mình là phượng hoàng, nàng ngẩng đầu nhìn nàng ta, khóe môi Thiên nữ khẽ mím, như đang chờ đợi.
"Tôi chỉ là một con ếch vừa ra khỏi giếng, vô năng và thảm hại." Nàng nói, Trịnh Khinh Ái lắc đầu, thế nhưng nàng ta chưa kịp cất thêm bất cứ lời nào thì Bạch Vân đã ôm eo Trịnh Khinh Ái, bế lên. Nàng giờ mới phát hiện ra người này gầy yếu hơn tưởng tượng của mình rất nhiều. Bước chân Bạch Vân vững trãi, không hề giống một người cần dùng gậy để đi đứng chút nào. Nàng đặt Trịnh Khinh Ái lên giường, sau đó lại ngồi bên mép giường.
"Vì tôi vô năng như vậy, nên Thiên nữ có thể nào mủi lòng cho tôi ngủ cùng không?"
Trịnh Khinh Ái nghe nàng nói thì lặng im không đáp, sau hồi lâu, nàng ta mỉm cười.
"Được."
Sáng hôm sau, Thất Tinh vui vẻ trở về nhà, hắn mang theo thịt và rau, sau đó lại cẩn thận nấu cơm trong bếp cho bữa trưa. Sau khi làm xong một bàn đồ ăn đầy đủ hương vị, hắn nhanh chóng đến gõ cửa phòng gọi chủ nhân dậy.
Bạch Vân mở cửa, Trịnh Khinh Ái cũng theo đó bước ra. Thất Tinh chết đứng nhìn hai người ta ta nàng nàng đi dắt nhau đi ra vườn.
"Chủ nhân...?"
Trịnh Khinh Ái quay đầu nhìn hắn, mỉm cười hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
Bạch Vân cũng khó hiểu quay lại xem, Thất Tinh nhìn hai người đồng lòng, đột nhiên muốn khóc.
"Ta thất sủng rồi sao?"
Bạch Vân "..."
Trịnh Khinh Ái buồn cười hỏi.
"Ta sủng ái ngươi khi nào?"
Thất Tinh "..."
Sao Tua Rua vừa mọc, Thất Tinh thất sủng.
Danh sách chương