Tưởng Mặc vốn đường hoàng Ma ĐếCùng Bắc Loan Quỷ Kế tranh hùngVốn Ma - Quỷ đã rối tungQuân sư góp mặt danh lừng Yêu Cơ
"Khinh Ái!" Bạch Mặc Tử từ đâu đột ngột xông vào, hắn cũng không cảm thấy có gì kì lạ, ngược lại còn gấp gáp đứng bên cạnh vỗ vai Trịnh Khinh Ái.
"Bạch Mặc Tử." Thiên nữ chợt lên tiếng gọi, nghe như đang nghiến răng.
"Ta đếm đến ba."
Trịnh Khinh Ái chưa kịp đếm, Bạch Mặc Tử đã vội nhìn sang, Bạch Vân hai mắt đỏ ửng, dáng vẻ nhợt nhạt như vừa mới khóc xong. Hắn hiểu ra ngay, lập tức chạy ào ra ngoài đóng cửa lại.
Sau đó vô cùng lễ phép mà gõ cửa ba cái.
"Khinh Ái, ta vào được chứ?"
Bạch Vân vội vàng lau đi nước mắt trên má mình, nàng vỗ nhẹ hai bên mặt. Giờ không thể khóc được, còn rất nhiều chuyện phải lo.
Trịnh Khinh Ái nhìn nàng, sau khi chắc chắn tinh thần của nàng đã tốt hơn mới chậm rãi mỉm cười, nàng ta quay về phía cửa.
"Vào đi."
Lần này, người tiến vào không chỉ có mỗi Bạch Mặc Tử, Thất Tinh thật ra ban đầu đã đứng ngồi không yên ở bên ngoài, khi nghe đến kết giới chưa được mở lại còn lo hơn, hắn là thần thú, thậm chí còn nằm trong 12 thần thú bảo hộ, thế mà có vài chuyện lại bất lực.
"Vậy đã rõ." Trịnh Khinh Ái nhàn nhạt nói. "Kẻ đứng sau trò này không muốn tha cho chúng ta."
Quỳnh An ngồi xuống, ngẫm nghĩ, cô lúc đó ở trong xe, cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy Bạch Vân cùng Trịnh Khinh Ái đi ra bên ngoài, lát sau lại trở vào bảo đã phá trận thành công.
Dưỡng thể đan trong miệng cô lúc đó còn chưa kịp tan hết.
"Có thể do chúng ta đã tìm được mắt trận. Hắn sợ trận pháp của mình bị phá hủy, nên trước khi chúng ta kịp hành động thì hắn đã đem mắt trận gỡ bỏ. Còn vô cùng đúng thời gian." Bạch Vân chậm rãi phân tích. Nàng cũng mang chuyện trong giấc mơ của mình ra mà kể, sau đó chìa ra cánh tay trái trắng bệch, trên đó có một chiếc vòng bằng chỉ đỏ, nhìn thoáng qua vô cùng chói mắt.
Bạch Mặc Tử biết cánh tay của Bạch Vân không cầm cự được bao lâu nữa. Nếu cứ dùng nội lực để đông máu của nàng lại, tay Bạch Vân sẽ bị phế. Còn Trịnh Khinh Ái cũng sẽ không thể chịu nổi tác dụng của cỏ ngưng băng.
Người ta bảo yêu tộc điên rồ. Nhưng nhìn lại xem, nhân loại nào có kém cạnh gì? Một kẻ điên, một kẻ lại điên hơn.
Trịnh Khinh Ái im lặng một chút, cuối cùng cũng quyết định nói rõ, giấu giếm cũng chẳng phải cách, vốn tưởng có thể ra khỏi nơi này trong đêm, nhưng hóa ra lại không thể. Vì thế giữa không gian im lặng, giọng nói của nàng chậm rãi vang lên, cực kì rõ ràng.
"Thôn dân ở đây, người nào cũng đều trúng cổ." Dừng một chút, trước vẻ mặt kinh ngạc của bốn người còn lại, nàng nói tiếp. "Ta vẫn chưa tìm được cổ mẫu ở đâu."
Trịnh Khinh Ái để ý mấy chi tiết nhỏ, dĩ nhiên cũng nhận ra căn nhà này đã được quét dọn sơ qua, nhưng từ lúc Bạch Mặc Tử ngỏ ý muốn ở lại, đến tận lúc ghé đến đây, trưởng thôn không hề rời họ nửa bước, làm sao mà hắn có thể sai người quét dọn trước được. Chỉ có khả năng là có người đứng sau điều khiển trưởng thôn, để hắn dắt họ đến đây, đồng thời cũng điều khiển một kẻ khác đến quét dọn ngôi nhà. Hắn muốn tránh bị nghi ngờ vì sao nơi đây lại có một ngôi nhà khách bị bỏ hoang, cuối cùng cũng vì hành động đó mà lại dấy lên một nghi ngờ khác.
"Tối mai là tiệc mừng trưởng thôn mời, ta sẽ đi. Các người ở đây trông chừng lẫn nhau."
"Không,Trịnh Khinh Ái." Bạch Vân lên tiếng, mặt của nàng càng lúc càng trắng hơn, lúc đứng dậy vì không đủ sức nên lảo đảo đôi chút, mày ngài cũng chau lại, cuối cùng miễn cưỡng ngồi xuống giường.
"Nàng không thể đi một mình, quá nguy hiểm."
"Đúng vậy. Chủ nhân, tôi sẽ đi cùng người." Thất Tinh chen vào.
"Bốn người các người, hai người là yêu tộc, một người tu tiên, một người thì đứng còn chẳng nổi." Trịnh Khinh Ái một lần nữa chẳng biết từ đâu mà lấy ra quạt ngọc, nhẹ nhàng phe phẩy.
"Ở đây ai có võ công hơn ta?" Nàng ta tự tin mỉm cười. "Ở đây ai là chủ của Càn Khôn phiến?"
Những người khác "..."
"Đừng lo, ta đã có kế hoạch." Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng nói. "Kẻ đứng sau trò này hẳn không phải người bình thường, các người tu đạo, Bạch Vân lại bị thương rất dễ dàng bị bắt thóp. Còn ta theo võ đạo, hắn muốn dò cũng không dò được."
Thiên nữ thấy những người còn lại chậm chạp gật đầu thỏa hiệp, cuối cùng cũng hài lòng gấp lại quạt ngọc.
"Ngày mai ta sẽ cẩn thận quan sát đám thôn dân kia. Nếu được sẽ giả vờ trò chuyện một chút, để xem có mò ra được gì không." Bạch Mặc Tử nhẹ giọng nói.
"Điểm này thì ông giỏi nhất, ta tin ông." Trịnh Khinh Ái gật đầu, sau đó quay sang Thất Tinh, thần thú thấy chủ nhân cuối cùng cũng nhìn tới mình, lập tức đứng thẳng người dậy.
"Thất Tinh, ngươi tạo một kết giới được chứ, nếu có kẻ nào đi qua lập tức đánh thức mọi người."
Thất Tinh gật đầu, vỗ ngực, vẻ mặt vô cùng đáng tin, như thể muốn nói rằng hãy giao hết cho hắn.
Trịnh Khinh Ái không nói thêm gì, mọi người cũng hiểu ý chậm rãi rời đi, ai trở về phòng người nấy. Trịnh Khinh Ái nán lại đôi chút, nàng nhìn Bạch Vân, mỉm cười.
"Lo lắng sao?"
"Một chút." Bạch Vân ảo não đáp, nàng chạm vào cổ tay trái của mình, cái lạnh đã khiến nó mất đi cảm giác, đau cũng chẳng còn đau nữa.
"Mọi chuyện sẽ ổn sao?" Bạch Vân ngẩng đầu, lo lắng hỏi người kia.
"Bạch Vân không tin ta?" Trịnh Khinh Ái nhìn nàng, đôi môi Bạch Vân lúc nãy cắn rách đã đông máu, nhưng nhìn qua vẫn rất rõ ràng, Thiên nữ hơi chau mày, cuối cùng vẫn không nói thêm gì.
"Tin." Bạch Vân đáp, mi mắt khẽ rũ xuống. Trông dáng vẻ vô cùng bất lực.
"Vậy là được rồi." Trịnh Khinh Ái nói, chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng, trước khi rời khỏi hoàn toàn, nàng ta quay lại, nhìn nàng, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Ngủ ngon, Bạch Vân."
"Ngủ ngon."
Trịnh Khinh Ái trở về căn phòng được sắp xếp cho mình, nàng nhìn bản thân mình trong gương đồng, phần cổ trắng ngần từ lúc nào đã bầm lên, hiện rõ vết siết.
Ngày mai có khi lại là một bữa hưng khanh thịnh yến.
Theo dân gian đồn đại, có một con quỷ từng bắt cóc gia đình của một quan nhân nọ, hôm sau lại cố tình mời quan nhân đến nhà mình dự một bữa ăn mà nó khoa trương gọi là hưng khanh thịnh yến, quan nhân đi đến, dẫu đã chuẩn bị tinh thần rằng thứ được chiêu đãi sẽ chẳng tốt lành gì. Nhưng chẳng ngờ được rằng con quỷ đó thực sự tiếp đãi hắn một bàn đầy rượu thịt thơm ngon.
Quan nhân cứ tưởng nó có ẩn tình gì mới bắt cóc gia đình mình, nên cố tình ngồi khuyên can nó, mong nó thả vợ và hai con của mình ra. Con quỷ ban đầu ra vẻ hối lỗi, mời quan nhân ăn món cuối cùng rồi sẽ trả vợ con cho hắn.
Món cuối cùng mang ra là ba cái đầu người sống.
Trịnh Khinh Ái từng nghĩ đây là một câu chuyện ngu ngốc, gã quan nhân ngu ngốc và con quỷ ngu ngốc. Nhưng giờ đích thân trải nghiệm, nàng ta lại có cảm giác chẳng nói nên lời.
Hưng khanh thịnh yến, nhìn tưởng tiệc mừng tốt đẹp, nhưng thực chất chỉ là mưu đồ xấu xa mà thôi.
Ngày hôm sau, quả đúng như Bạch Mặc Tử thăm dò, đám thôn dân đều bảo là nhờ vào thiên nữ mà kết giới đã được gỡ xuống, bọn họ cũng vì thế mà tự do.
Nhưng chẳng một ai rời thôn cả.
Một lời nói dối trắng trợn, thậm chí không thèm che giấu.
Tối đó, Trịnh Khinh Ái kiểm tra cánh tay của Bạch Vân lần cuối, phát hiện nàng vẫn ổn, nhưng vẫn cẩn thận đợi lúc nàng ngủ mà dùng cỏ ngưng băng một lần nữa.
Bạch Mặc Tử giật giật khóe môi, cũng không dám nói thêm gì.
Trên cổ Trịnh Khinh Ái giờ đây có quấn một chiếc khăn đồng màu với váy, Bạch Mặc Tử không hỏi, hắn chỉ chậm rãi đi theo Trịnh Khinh Ái ra ngoài cửa, sau khi bóng nàng đi khuất, hắn mới trở về phòng.
Nhân sinh như ngũ hành vậy, tương sinh tương khắc, Bạch Mặc Tử nằm trong vòng tuần hoàn oan nghiệt ấy, muốn xen cũng không thể xen vào. Tính ra hắn cũng là một yêu vương vô dụng. Thế mà Trịnh Khinh Ái cũng dám gán thêm chữ đại nhân vào.
Cũng chỉ có nàng dám gán.
"Mời Thiên nữ ngồi." Trưởng thôn làm động tác mời, Trịnh Khinh Ái nâng chân bước đi, sàn gỗ lại phát ra âm vang kẽo kẹt chói tai.
Trên bàn là những món ăn có thể nói là thịnh soạn đối với một ngôi làng tại nơi xa xôi hẻo lánh này, cá thịt đầy đủ, màu sắc cũng cực kỳ bắt mắt.
Trưởng thôn thấy nàng nhìn chằm chằm từng đĩa đồ ăn đó mà chưa động đũa, nhẹ nhàng hỏi.
"Thức ăn không vừa miệng Thiên nữ sao?" Dừng một chút, hắn nói tiếp. "Hay Thiên nữ nhìn thấy có gì lạ trong thức ăn?"
Đôi mắt trưởng thôn láo liên, bên dưới, đám người tai to mặt lớn trong thôn cũng đến dự tiệc, lúc này chưng ra một đôi mắt vô hồn nhìn nàng chằm chằm.
"Nếu có gì kì lạ, xin thiên nữ cứ nói, chúng tôi lập tức đổi món ăn cho ng..."
Trịnh Khinh Ái thoáng chớp mắt, hệt như ảo giác quấn quanh, đầu người biết thành thân rết, bò ra bên ngoài. Chúng từng chút từng chút bò đến gần bàn của của Thiên nữ, bám lên đĩa thức ăn, lên váy áo, lên da thịt.
Rết bò đầy khuôn mặt Trịnh Khinh Ái, biến nàng ta trở thành một trong số chúng.
Thiên nữ nhẹ hất tay, chiếc đũa gỗ rơi xuống sàn nhà cũ, âm thanh phát ra vô cùng chói tai.
Những con rết từng chút một rơi xuống, chui vào kẽ hở của sàn nhà, trốn mất. Phút chốc, khuôn mặt của những thôn dân nơi đây lại trở về như bình thường. Trịnh Khinh Ái thoáng nhướn mày, nàng ta xòe tay, hoàn toàn cắt ngang lời nói của trưởng thôn.
"Lấy cho ta đôi đũa khác."
Trưởng thôn nhìn thấy hành động của Trịnh Khinh Ái, vội vội vàng vàng gọi người, mang tới một đôi đũa khác.
Trịnh Khinh Ái bật cười nhận đũa, nàng ta gắp lấy một miếng cá. Vỏ ngoài giòn rụm, thịt cá bên trong đã được chiên chín, vẫn còn đang bốc khói, một ít nước sốt chảy ra, nhỏ giọt trên đĩa sứ.
Trịnh Khinh Ái nheo mắt, từ sau mảnh vải mà quan sát con sên vẫn còn đang cử động trên đầu đũa. Nó có màu xám xanh, giờ đây đang cố quấn lấy đũa gỗ, dịch nhầy thỉnh thoảng lại rơi xuống, nhỏ lên đám côn trùng lúc nhúc trên đĩa.
Nàng đảo mắt nhìn quanh, trước những đôi mắt vô hồn kia, hé miệng cắn lấy miếng cá thơm ngọt.
Chất dịch tanh ngòm tràn vào cổ họng, mỗi lần cắn xuống lại tràn ra nhiều hơn. Trịnh Khinh Ái thoải mái nhai nuốt, lại bật cười, buông đũa.
"Trưởng thôn mời ta đến đây, hẳn không chỉ là dự tiệc nhỉ?"
Trưởng thôn láo liên nhìn nàng, cuối cùng cũng nhẹ nhàng nói.
"Như Thiên nữ đã biết, trước đây thôn của chúng tôi có gặp một con yêu thú, vị đạo sĩ cứu giúp vốn là người của thôn, là Lê công tử, nay người cũng đã mất, chúng tôi muốn báo ơn, nên tổ chức âm hôn cho ngài ấy."
"Ồ..." Trịnh Khinh Ái lại động đũa, trước vẻ quan sát của hắn mà gắp đến một cọng rau xanh, nàng bỏ vào miệng. Trịnh Khinh Ái ăn chậm nhai kỹ, khi đang ăn sẽ không nói, động tác vô cùng có lễ nghĩa. Bữa ăn bình thường cũng bị nàng ăn như một bữa tiệc chiêu đãi.
Bạch Vân trong lúc ăn cơm từng đùa rằng hẳn Trịnh Khinh Ái ăn cơm y hệt mấy phi tần trong dạ tiệc của hoàng đế, các nàng ăn từ tiệc vui thành bữa ra mắt gia đình hai bên, vô cùng căng thẳng.
Trịnh Khinh Ái lúc đó muốn trêu ngược lại, bèn hỏi là có ai ăn cơm đẹp hơn nàng ta không.
Bạch Vân nhẹ nhàng đáp không, không có một ai.
Trịnh Khinh Ái nhẹ cắn xuống cọng rau xanh đó, trong khuôn miệng vang lên tiếng răng rắc rất nhỏ, như âm thanh côn trùng bị dẫm nát, rộp rộp, một tiếng lại tiếp một tiếng.
"Phép vua thua lệ làng, người hợp mệnh cách với Lê công tử khi vào làng sẽ xuất hiện một chiếc vòng bằng chỉ đỏ trên cổ tay, đó là duyên trời định." Trưởng thôn cười nói. "Mong Thiên nữ tác hợp."
"Đúng là học trò của ta có một sợi chỉ đỏ trên cổ tay." Trịnh Khinh Ái chống cằm, nàng khẽ chọt đũa vào đĩa thịt, bên tai thoáng chốc vang lên tiếng ếch kêu la. "Nhưng Lê công tử là một má đào sao?"
"Không." Trưởng thôn đột nhiên có chút gấp gáp. "Lê công tử không phải, ngài ấy là một anh tài."
Trịnh Khinh Ái nhướng mày, không nói thêm gì. Trưởng thôn nhìn vẻ điềm nhiên của nàng, giai nhân trông như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ, dù che đi đôi mắt khiến nàng có phần mờ mịt khó đoán hơn, nhưng lại càng huyền ảo. Hắn nhìn nàng một hồi, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.
"Thế Thiên nữ thấy thế nào?"
"Ta sao..." Trịnh Khinh Ái nở nụ cười, những ngón tay xinh đẹp lại dùng đũa đâm xuống một miếng cá, hẳn là để tách xương ra. Âm thanh vỡ vụn như tiếng vỏ của một loài giáp xác bị vỡ.
"Học trò có thể tìm người khác, nhưng giúp người thì hiếm có dịp, người chết lại càng hiếm."
"Ta dĩ nhiên sẽ giúp."
_________________________________
"Học trò nhỏ? Thế con thấy thế nào?" Trịnh Khinh Si cười hỏi, nàng đánh tới một quân cờ, sau đó chăm chú vào vẻ nghiêm túc suy ngẫm của người đối diện.
"Con không thích." Học trò nhỏ đáp lời, nó di chuyển một hợp quân về trước. "Mắt nhìn thấu hồng trần gì đó, nghe cứ đáng sợ thế nào ấy."
"Đúng đúng, phải như vậy." Trịnh Khinh Si nở nụ cười, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nàng như sáng lên.
"Con phải biết là, đôi khi ngu dốt một chút mới tốt, học trò nhỏ."
"Ngu dốt có cái sướng của ngu dốt."
"Thông minh có cái khổ của thông minh."
"Kẻ điên có thế giới của kẻ điên."
"Thiên tài cũng có sứ mệnh của thiên tài."
"Sự đời là vậy đấy."
[ Hồi ức của??? ]
"Khinh Ái!" Bạch Mặc Tử từ đâu đột ngột xông vào, hắn cũng không cảm thấy có gì kì lạ, ngược lại còn gấp gáp đứng bên cạnh vỗ vai Trịnh Khinh Ái.
"Bạch Mặc Tử." Thiên nữ chợt lên tiếng gọi, nghe như đang nghiến răng.
"Ta đếm đến ba."
Trịnh Khinh Ái chưa kịp đếm, Bạch Mặc Tử đã vội nhìn sang, Bạch Vân hai mắt đỏ ửng, dáng vẻ nhợt nhạt như vừa mới khóc xong. Hắn hiểu ra ngay, lập tức chạy ào ra ngoài đóng cửa lại.
Sau đó vô cùng lễ phép mà gõ cửa ba cái.
"Khinh Ái, ta vào được chứ?"
Bạch Vân vội vàng lau đi nước mắt trên má mình, nàng vỗ nhẹ hai bên mặt. Giờ không thể khóc được, còn rất nhiều chuyện phải lo.
Trịnh Khinh Ái nhìn nàng, sau khi chắc chắn tinh thần của nàng đã tốt hơn mới chậm rãi mỉm cười, nàng ta quay về phía cửa.
"Vào đi."
Lần này, người tiến vào không chỉ có mỗi Bạch Mặc Tử, Thất Tinh thật ra ban đầu đã đứng ngồi không yên ở bên ngoài, khi nghe đến kết giới chưa được mở lại còn lo hơn, hắn là thần thú, thậm chí còn nằm trong 12 thần thú bảo hộ, thế mà có vài chuyện lại bất lực.
"Vậy đã rõ." Trịnh Khinh Ái nhàn nhạt nói. "Kẻ đứng sau trò này không muốn tha cho chúng ta."
Quỳnh An ngồi xuống, ngẫm nghĩ, cô lúc đó ở trong xe, cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy Bạch Vân cùng Trịnh Khinh Ái đi ra bên ngoài, lát sau lại trở vào bảo đã phá trận thành công.
Dưỡng thể đan trong miệng cô lúc đó còn chưa kịp tan hết.
"Có thể do chúng ta đã tìm được mắt trận. Hắn sợ trận pháp của mình bị phá hủy, nên trước khi chúng ta kịp hành động thì hắn đã đem mắt trận gỡ bỏ. Còn vô cùng đúng thời gian." Bạch Vân chậm rãi phân tích. Nàng cũng mang chuyện trong giấc mơ của mình ra mà kể, sau đó chìa ra cánh tay trái trắng bệch, trên đó có một chiếc vòng bằng chỉ đỏ, nhìn thoáng qua vô cùng chói mắt.
Bạch Mặc Tử biết cánh tay của Bạch Vân không cầm cự được bao lâu nữa. Nếu cứ dùng nội lực để đông máu của nàng lại, tay Bạch Vân sẽ bị phế. Còn Trịnh Khinh Ái cũng sẽ không thể chịu nổi tác dụng của cỏ ngưng băng.
Người ta bảo yêu tộc điên rồ. Nhưng nhìn lại xem, nhân loại nào có kém cạnh gì? Một kẻ điên, một kẻ lại điên hơn.
Trịnh Khinh Ái im lặng một chút, cuối cùng cũng quyết định nói rõ, giấu giếm cũng chẳng phải cách, vốn tưởng có thể ra khỏi nơi này trong đêm, nhưng hóa ra lại không thể. Vì thế giữa không gian im lặng, giọng nói của nàng chậm rãi vang lên, cực kì rõ ràng.
"Thôn dân ở đây, người nào cũng đều trúng cổ." Dừng một chút, trước vẻ mặt kinh ngạc của bốn người còn lại, nàng nói tiếp. "Ta vẫn chưa tìm được cổ mẫu ở đâu."
Trịnh Khinh Ái để ý mấy chi tiết nhỏ, dĩ nhiên cũng nhận ra căn nhà này đã được quét dọn sơ qua, nhưng từ lúc Bạch Mặc Tử ngỏ ý muốn ở lại, đến tận lúc ghé đến đây, trưởng thôn không hề rời họ nửa bước, làm sao mà hắn có thể sai người quét dọn trước được. Chỉ có khả năng là có người đứng sau điều khiển trưởng thôn, để hắn dắt họ đến đây, đồng thời cũng điều khiển một kẻ khác đến quét dọn ngôi nhà. Hắn muốn tránh bị nghi ngờ vì sao nơi đây lại có một ngôi nhà khách bị bỏ hoang, cuối cùng cũng vì hành động đó mà lại dấy lên một nghi ngờ khác.
"Tối mai là tiệc mừng trưởng thôn mời, ta sẽ đi. Các người ở đây trông chừng lẫn nhau."
"Không,Trịnh Khinh Ái." Bạch Vân lên tiếng, mặt của nàng càng lúc càng trắng hơn, lúc đứng dậy vì không đủ sức nên lảo đảo đôi chút, mày ngài cũng chau lại, cuối cùng miễn cưỡng ngồi xuống giường.
"Nàng không thể đi một mình, quá nguy hiểm."
"Đúng vậy. Chủ nhân, tôi sẽ đi cùng người." Thất Tinh chen vào.
"Bốn người các người, hai người là yêu tộc, một người tu tiên, một người thì đứng còn chẳng nổi." Trịnh Khinh Ái một lần nữa chẳng biết từ đâu mà lấy ra quạt ngọc, nhẹ nhàng phe phẩy.
"Ở đây ai có võ công hơn ta?" Nàng ta tự tin mỉm cười. "Ở đây ai là chủ của Càn Khôn phiến?"
Những người khác "..."
"Đừng lo, ta đã có kế hoạch." Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng nói. "Kẻ đứng sau trò này hẳn không phải người bình thường, các người tu đạo, Bạch Vân lại bị thương rất dễ dàng bị bắt thóp. Còn ta theo võ đạo, hắn muốn dò cũng không dò được."
Thiên nữ thấy những người còn lại chậm chạp gật đầu thỏa hiệp, cuối cùng cũng hài lòng gấp lại quạt ngọc.
"Ngày mai ta sẽ cẩn thận quan sát đám thôn dân kia. Nếu được sẽ giả vờ trò chuyện một chút, để xem có mò ra được gì không." Bạch Mặc Tử nhẹ giọng nói.
"Điểm này thì ông giỏi nhất, ta tin ông." Trịnh Khinh Ái gật đầu, sau đó quay sang Thất Tinh, thần thú thấy chủ nhân cuối cùng cũng nhìn tới mình, lập tức đứng thẳng người dậy.
"Thất Tinh, ngươi tạo một kết giới được chứ, nếu có kẻ nào đi qua lập tức đánh thức mọi người."
Thất Tinh gật đầu, vỗ ngực, vẻ mặt vô cùng đáng tin, như thể muốn nói rằng hãy giao hết cho hắn.
Trịnh Khinh Ái không nói thêm gì, mọi người cũng hiểu ý chậm rãi rời đi, ai trở về phòng người nấy. Trịnh Khinh Ái nán lại đôi chút, nàng nhìn Bạch Vân, mỉm cười.
"Lo lắng sao?"
"Một chút." Bạch Vân ảo não đáp, nàng chạm vào cổ tay trái của mình, cái lạnh đã khiến nó mất đi cảm giác, đau cũng chẳng còn đau nữa.
"Mọi chuyện sẽ ổn sao?" Bạch Vân ngẩng đầu, lo lắng hỏi người kia.
"Bạch Vân không tin ta?" Trịnh Khinh Ái nhìn nàng, đôi môi Bạch Vân lúc nãy cắn rách đã đông máu, nhưng nhìn qua vẫn rất rõ ràng, Thiên nữ hơi chau mày, cuối cùng vẫn không nói thêm gì.
"Tin." Bạch Vân đáp, mi mắt khẽ rũ xuống. Trông dáng vẻ vô cùng bất lực.
"Vậy là được rồi." Trịnh Khinh Ái nói, chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng, trước khi rời khỏi hoàn toàn, nàng ta quay lại, nhìn nàng, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Ngủ ngon, Bạch Vân."
"Ngủ ngon."
Trịnh Khinh Ái trở về căn phòng được sắp xếp cho mình, nàng nhìn bản thân mình trong gương đồng, phần cổ trắng ngần từ lúc nào đã bầm lên, hiện rõ vết siết.
Ngày mai có khi lại là một bữa hưng khanh thịnh yến.
Theo dân gian đồn đại, có một con quỷ từng bắt cóc gia đình của một quan nhân nọ, hôm sau lại cố tình mời quan nhân đến nhà mình dự một bữa ăn mà nó khoa trương gọi là hưng khanh thịnh yến, quan nhân đi đến, dẫu đã chuẩn bị tinh thần rằng thứ được chiêu đãi sẽ chẳng tốt lành gì. Nhưng chẳng ngờ được rằng con quỷ đó thực sự tiếp đãi hắn một bàn đầy rượu thịt thơm ngon.
Quan nhân cứ tưởng nó có ẩn tình gì mới bắt cóc gia đình mình, nên cố tình ngồi khuyên can nó, mong nó thả vợ và hai con của mình ra. Con quỷ ban đầu ra vẻ hối lỗi, mời quan nhân ăn món cuối cùng rồi sẽ trả vợ con cho hắn.
Món cuối cùng mang ra là ba cái đầu người sống.
Trịnh Khinh Ái từng nghĩ đây là một câu chuyện ngu ngốc, gã quan nhân ngu ngốc và con quỷ ngu ngốc. Nhưng giờ đích thân trải nghiệm, nàng ta lại có cảm giác chẳng nói nên lời.
Hưng khanh thịnh yến, nhìn tưởng tiệc mừng tốt đẹp, nhưng thực chất chỉ là mưu đồ xấu xa mà thôi.
Ngày hôm sau, quả đúng như Bạch Mặc Tử thăm dò, đám thôn dân đều bảo là nhờ vào thiên nữ mà kết giới đã được gỡ xuống, bọn họ cũng vì thế mà tự do.
Nhưng chẳng một ai rời thôn cả.
Một lời nói dối trắng trợn, thậm chí không thèm che giấu.
Tối đó, Trịnh Khinh Ái kiểm tra cánh tay của Bạch Vân lần cuối, phát hiện nàng vẫn ổn, nhưng vẫn cẩn thận đợi lúc nàng ngủ mà dùng cỏ ngưng băng một lần nữa.
Bạch Mặc Tử giật giật khóe môi, cũng không dám nói thêm gì.
Trên cổ Trịnh Khinh Ái giờ đây có quấn một chiếc khăn đồng màu với váy, Bạch Mặc Tử không hỏi, hắn chỉ chậm rãi đi theo Trịnh Khinh Ái ra ngoài cửa, sau khi bóng nàng đi khuất, hắn mới trở về phòng.
Nhân sinh như ngũ hành vậy, tương sinh tương khắc, Bạch Mặc Tử nằm trong vòng tuần hoàn oan nghiệt ấy, muốn xen cũng không thể xen vào. Tính ra hắn cũng là một yêu vương vô dụng. Thế mà Trịnh Khinh Ái cũng dám gán thêm chữ đại nhân vào.
Cũng chỉ có nàng dám gán.
"Mời Thiên nữ ngồi." Trưởng thôn làm động tác mời, Trịnh Khinh Ái nâng chân bước đi, sàn gỗ lại phát ra âm vang kẽo kẹt chói tai.
Trên bàn là những món ăn có thể nói là thịnh soạn đối với một ngôi làng tại nơi xa xôi hẻo lánh này, cá thịt đầy đủ, màu sắc cũng cực kỳ bắt mắt.
Trưởng thôn thấy nàng nhìn chằm chằm từng đĩa đồ ăn đó mà chưa động đũa, nhẹ nhàng hỏi.
"Thức ăn không vừa miệng Thiên nữ sao?" Dừng một chút, hắn nói tiếp. "Hay Thiên nữ nhìn thấy có gì lạ trong thức ăn?"
Đôi mắt trưởng thôn láo liên, bên dưới, đám người tai to mặt lớn trong thôn cũng đến dự tiệc, lúc này chưng ra một đôi mắt vô hồn nhìn nàng chằm chằm.
"Nếu có gì kì lạ, xin thiên nữ cứ nói, chúng tôi lập tức đổi món ăn cho ng..."
Trịnh Khinh Ái thoáng chớp mắt, hệt như ảo giác quấn quanh, đầu người biết thành thân rết, bò ra bên ngoài. Chúng từng chút từng chút bò đến gần bàn của của Thiên nữ, bám lên đĩa thức ăn, lên váy áo, lên da thịt.
Rết bò đầy khuôn mặt Trịnh Khinh Ái, biến nàng ta trở thành một trong số chúng.
Thiên nữ nhẹ hất tay, chiếc đũa gỗ rơi xuống sàn nhà cũ, âm thanh phát ra vô cùng chói tai.
Những con rết từng chút một rơi xuống, chui vào kẽ hở của sàn nhà, trốn mất. Phút chốc, khuôn mặt của những thôn dân nơi đây lại trở về như bình thường. Trịnh Khinh Ái thoáng nhướn mày, nàng ta xòe tay, hoàn toàn cắt ngang lời nói của trưởng thôn.
"Lấy cho ta đôi đũa khác."
Trưởng thôn nhìn thấy hành động của Trịnh Khinh Ái, vội vội vàng vàng gọi người, mang tới một đôi đũa khác.
Trịnh Khinh Ái bật cười nhận đũa, nàng ta gắp lấy một miếng cá. Vỏ ngoài giòn rụm, thịt cá bên trong đã được chiên chín, vẫn còn đang bốc khói, một ít nước sốt chảy ra, nhỏ giọt trên đĩa sứ.
Trịnh Khinh Ái nheo mắt, từ sau mảnh vải mà quan sát con sên vẫn còn đang cử động trên đầu đũa. Nó có màu xám xanh, giờ đây đang cố quấn lấy đũa gỗ, dịch nhầy thỉnh thoảng lại rơi xuống, nhỏ lên đám côn trùng lúc nhúc trên đĩa.
Nàng đảo mắt nhìn quanh, trước những đôi mắt vô hồn kia, hé miệng cắn lấy miếng cá thơm ngọt.
Chất dịch tanh ngòm tràn vào cổ họng, mỗi lần cắn xuống lại tràn ra nhiều hơn. Trịnh Khinh Ái thoải mái nhai nuốt, lại bật cười, buông đũa.
"Trưởng thôn mời ta đến đây, hẳn không chỉ là dự tiệc nhỉ?"
Trưởng thôn láo liên nhìn nàng, cuối cùng cũng nhẹ nhàng nói.
"Như Thiên nữ đã biết, trước đây thôn của chúng tôi có gặp một con yêu thú, vị đạo sĩ cứu giúp vốn là người của thôn, là Lê công tử, nay người cũng đã mất, chúng tôi muốn báo ơn, nên tổ chức âm hôn cho ngài ấy."
"Ồ..." Trịnh Khinh Ái lại động đũa, trước vẻ quan sát của hắn mà gắp đến một cọng rau xanh, nàng bỏ vào miệng. Trịnh Khinh Ái ăn chậm nhai kỹ, khi đang ăn sẽ không nói, động tác vô cùng có lễ nghĩa. Bữa ăn bình thường cũng bị nàng ăn như một bữa tiệc chiêu đãi.
Bạch Vân trong lúc ăn cơm từng đùa rằng hẳn Trịnh Khinh Ái ăn cơm y hệt mấy phi tần trong dạ tiệc của hoàng đế, các nàng ăn từ tiệc vui thành bữa ra mắt gia đình hai bên, vô cùng căng thẳng.
Trịnh Khinh Ái lúc đó muốn trêu ngược lại, bèn hỏi là có ai ăn cơm đẹp hơn nàng ta không.
Bạch Vân nhẹ nhàng đáp không, không có một ai.
Trịnh Khinh Ái nhẹ cắn xuống cọng rau xanh đó, trong khuôn miệng vang lên tiếng răng rắc rất nhỏ, như âm thanh côn trùng bị dẫm nát, rộp rộp, một tiếng lại tiếp một tiếng.
"Phép vua thua lệ làng, người hợp mệnh cách với Lê công tử khi vào làng sẽ xuất hiện một chiếc vòng bằng chỉ đỏ trên cổ tay, đó là duyên trời định." Trưởng thôn cười nói. "Mong Thiên nữ tác hợp."
"Đúng là học trò của ta có một sợi chỉ đỏ trên cổ tay." Trịnh Khinh Ái chống cằm, nàng khẽ chọt đũa vào đĩa thịt, bên tai thoáng chốc vang lên tiếng ếch kêu la. "Nhưng Lê công tử là một má đào sao?"
"Không." Trưởng thôn đột nhiên có chút gấp gáp. "Lê công tử không phải, ngài ấy là một anh tài."
Trịnh Khinh Ái nhướng mày, không nói thêm gì. Trưởng thôn nhìn vẻ điềm nhiên của nàng, giai nhân trông như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ, dù che đi đôi mắt khiến nàng có phần mờ mịt khó đoán hơn, nhưng lại càng huyền ảo. Hắn nhìn nàng một hồi, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.
"Thế Thiên nữ thấy thế nào?"
"Ta sao..." Trịnh Khinh Ái nở nụ cười, những ngón tay xinh đẹp lại dùng đũa đâm xuống một miếng cá, hẳn là để tách xương ra. Âm thanh vỡ vụn như tiếng vỏ của một loài giáp xác bị vỡ.
"Học trò có thể tìm người khác, nhưng giúp người thì hiếm có dịp, người chết lại càng hiếm."
"Ta dĩ nhiên sẽ giúp."
_________________________________
"Học trò nhỏ? Thế con thấy thế nào?" Trịnh Khinh Si cười hỏi, nàng đánh tới một quân cờ, sau đó chăm chú vào vẻ nghiêm túc suy ngẫm của người đối diện.
"Con không thích." Học trò nhỏ đáp lời, nó di chuyển một hợp quân về trước. "Mắt nhìn thấu hồng trần gì đó, nghe cứ đáng sợ thế nào ấy."
"Đúng đúng, phải như vậy." Trịnh Khinh Si nở nụ cười, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nàng như sáng lên.
"Con phải biết là, đôi khi ngu dốt một chút mới tốt, học trò nhỏ."
"Ngu dốt có cái sướng của ngu dốt."
"Thông minh có cái khổ của thông minh."
"Kẻ điên có thế giới của kẻ điên."
"Thiên tài cũng có sứ mệnh của thiên tài."
"Sự đời là vậy đấy."
[ Hồi ức của??? ]
Danh sách chương