Cố Phi lái xe mô tô ra ngoài cửa tiệm, Cố Miểu ôm ván trượt, nhanh nhẩu phóng lên ghế sau, ôm eo cậu, dán mặt vào lưng cậu.

“Anh xem mặt em chút đã”. Cố Phi quay đầu lại.

Cố Miểu ngước mặt lên nhìn cậu.

“Còn nước mắt, lau khô đi”. Cố Phi nói.

Cố Miểu dụi dụi mắt rồi lấy tay áo quẹt ngang mũi mình.

“Ày”. Cố Phi thở dài.”Con trai mà làm vậy cũng thô lỗ lắm biết không?”

Cố Miểu cười cười, tiếp tục dán mặt vào lưng cậu.

Cố Phi lấy xe chạy ra ngoài chính là nhắm mục tiêu khu chợ trung tâm, băng qua quảng trường, đối với Cố Miểu mà nói thì tiệc lớn chính là quán tự nướng cạnh quảng trường.

Cô bé này trong vài khía cạnh thì cố chấp hơn xa người bình thường, ra khỏi cửa đòi ăn gì là nhất quyết chỉ một chỗ đó thôi.

Thành phố nhỏ có cái hay là chỉ có một khu trung tâm, hơn nữa là ở khúc nào cũng chẳng nán lại lâu được.

Chẳng qua trong khoảng thời gian này, tiệm thịt nướng là đông khách nhất, lúc họ đến nơi bên trong căn bản đã không còn bàn trống.

“Hôm nay tiệm các vị có ưu đãi gì không?”. Cố Phi hỏi người phục vụ, lấy điện thoại xem có khoản voucher nào không, lại vỗ đầu Cố Miểu một cái. “Em tìm bàn đi”

Cố Miểu thả ván trượt xuống đất, đạp một chân lên, cậu nhanh chóng để chân đạp lên luôn. “Đi bộ”

“Trượt ván ngay trước sảnh sao?”. Người phục vụ cười hỏi.

Cố Miểu lắc đầu, nhanh chóng cầm ván trượt lên, ôm vào người.

“Nó mang theo đó”. Cố Phi nói.

Cố Miểu ôm ván trượt chạy vào trong.

“Móa, mày nói riết tao đói bụng luôn”. Phan Trí nuốt nước bọt.”Tao nói thật, sáng ngày mốt tao qua thăm mày, tiện thể mày dẫn tao đi ăn, bên chỗ tao đâu có nhiều món như vậy”

“Nhà mày đi cho xóm nghèo ăn Tết hả?”. Tưởng Thừa dùng vai kẹp điện thoại, một tay cầm mâm, một tay cầm đồ gắp, chậm rãi chọn đồ, 5 thịt ba chỉ, 5 thăn bò, ba chỉ, thăn bò…thật ra có nhiều món để chọn đi nữa thì với cậu không có nhiều khác biệt, cậu thích mấy loại này thôi.

“Làm sao mà giống vậy được”. Phan Trí nói, giọng nhỏ lại.”Xong học kỳ kêu là đi ăn thịt nướng, kết quả không chỉ là không ăn được thịt, người cũng chẳng thấy mặt mũi luôn”.

“Mày đến cứ ở khách sạn”. Tưởng Thừa bỏ đồ gắp xuống, lại xoay người mang mâm thịt đến chỗ khác, tiếp tục lo gắp.”Hơn nữa phải ở một mình, tao giờ không lo gì được hết”

“Tao qua nhà mày ở được mà”. Phan Trí nói.

“Không được”. Tưởng Thừa nhíu mày, giờ cậu phải ở trong cái phòng đó, chính cậu còn thấy không ham nổi.”Mày cứ chọn một phòng, xong tao qua đó”.

“…Bộ mày với ba ruột mày quan hệ không được hòa thuận lắm hả?”.Phan Trí suy nghĩ một chút.

“Giờ còn chưa đến mức có quan hệ”. Tưởng Thừa hai tay cầm mâm thịt, bước qua cầm chai bia.”Nói chi đến xấu hay…”

Lúc qua bàn bên cạnh cậu ngẩn người.

Bàn 4 người, ghế bên cạnh thả một chiếc ván trượt, trên ghế là chiếc đầu trọc mặc áo xanh lam, trên bàn còn để chiếc mũ hoa xanh lục.

“Cố Miểu?”. Tưởng Thừa giật mình nhìn nhỏ.

Cố Miểu gật đầu một cái, xem chừng không kinh ngạc, đem ván trượt bỏ xuống dưới bàn.

“Em…”. Cậu bỏ cái mâm trên tay xuống bàn, thấy Cố Miểu đã nhìn chằm chằm cái mâm đầy mong đợi, cậu đưa tay huơ trước mặt Cố Miểu.”Em đi với ai?”

Cố Miểu đứng lên chỉ về bên kia, lại còn vẫy tay.

Lúc Tưởng Thừa quay đầu nhìn sang, Cố Phi trông cũng hết hồn như cậu vậy.

“Mình tìm bàn khác”. Cố Phi đi tới.”Bàn này có anh đây ngồi rồi em”

Cố Miểu nhìn xung quanh, nuốt nước bọt, ngồi yêu không nhúc nhích.

“Phục vụ vừa bảo bên kia còn mấy bàn”. Cố Phi chỉ vào bên trong.”Mình qua đó đi”

Cố Miểu vẫn ngồi im, ngước mặt nhìn nhau với cậu, trên mặt không có biểu cảm, chẳng biết muốn nói điều gì.

Cố Phi giằng co với nhỏ một hồi xong lại nhìn qua Tưởng Thừa.

“Hả?”. Tưởng Thừa cũng nhìn cậu.

“Đi một mình?”. Cố Phi hỏi.

“Ừ”. Tưởng Thừa đáp xong ngồi xuống.

Phục vụ đem lò nướng đến, bỏ vỉ lên, cậu xếp vài miếng thịt lên, bắt đầu lo nướng.

“Vậy bọn mình…”. Cố Phi có vẻ đang do dự, một lúc lâu sau mới nói cho xong.”Ngồi chung nha?”

Tưởng Thừa đưa mắt nhìn cậu, thiệt tình rất muốn trả lời là, ‘cậu lo giặt chăn của cậu đi’.

Nhưng đối mặt với Cố Miểu mang đôi mắt to tròn nhìn mình, lời này không thể nói ra khỏi miệng được, nhấn nhấn miếng thịt 2 lần mới chịu gật đầu một cái.

“Cảm ơn”. Cố Phi nói, chỉ chỉ Cố Miểu.”Ngồi ở đây chờ anh, anh đi lấy đồ”.

Cố Miểu gật đầu.

Cố Phi vừa đi xong, Tưởng Thừa lại gắp 2 miếng thăn bò lên nướng, hỏi Cố Miểu.”Em muốn ăn cái nào? Ba chỉ với thăn bò”.

“Thịt ba chỉ ngon lắm, nướng một hồi mỡ chảy ra…anh có thể ăn hết sáu mâm đó”. Tưởng Thừa trở thịt, xoa cho mỡ đều khắp vỉ.”Em ăn cay được không?”

Cố Miểu lắc đầu.

Tưởng Thừa đem một miếng thăn bò bỏ vào chỗ trước mặt Cố Miểu trên mâm. “Ăn đi”

Cố Miểu hơi do dự, nghiêng đầu nhìn về hướng Cố Phi.

“Không có gì đâu…”. Tưởng Thừa chưa nói xong đã thấy một vết sẹo rõ rệt trên đầu Cố Miểu, liếc mắt sang thì nhắm chừng 5 cm, cậu có phần giật mình.

Cố Miểu không thấy Cố Phi nên cúi đầu nhét thịt bò vào miệng, nhìn cậu cười.

“Ăn thử thịt ba chỉ nha”. Tưởng Thừa hỏi nhỏ.

Cố Miểu gật đầu.

Cậu lại gắp miếng ba chỉ sang, tiện tay kéo cái mũ ra bỏ sang bên ghế, không nhịn được phải hỏi một câu. “Ai mua cái mũ này cho em vậy?”

Cố Miểu cúi đầu ăn thịt, không đáp lại.

Chỉ ăn không nói.

Trong số những người cậu từng gặp qua, cô bé này là người tập trung chuyên môn nhất trong những người tàn tật.

Cố Phi nhanh chóng mang đồ ăn về, chẳng qua thì kỹ thuật lấy đồ ăn không bằng cậu, đi một chuyến lấy về ba mâm, nếu mới nãy cậu không lo nói chuyện với Phan Trí, một lần sáu mâm không thành vấn đề, lúc ăn xong còn dư sức xử nốt trái cây tráng miệng.

Bàn bốn người dựa vào tường, Cố Miểu ngồi ở ghế đối diện ngoài cùng bàn, Tưởng Thừa ngồi bên trong nướng thịt, Cố Phi ngần ngừ chút xíu rồi ngồi xuống cạnh cậu ấy.

Tưởng Thừa rất không tình nguyện mà lo cầm đồ phụ cậu nướng, cậu đưa tay vỗ lên đầu Cố Miểu.”Muốn uống gì thì tự đi lấy”.

Cố Miểu đến quầy rượu bên kia, Cố Phi nhanh chóng ngồi qua chỗ đối diện.

Tưởng Thừa nhìn cậu một cái, tiếp tục lo nướng thịt ba chỉ và thăn bò.

“Sốt cao mà ăn nhiều thịt mỡ vậy?”. Cố Phi hỏi.

“Hả?”. Tưởng Thừa ngừng tay lại.”Cậu biết?”

“Lúc tôi kéo cậu vào tay cũng nóng rần lên, làm sao không biết được”. Cố Phi nói.

“Kéo?”. Tưởng Thừa không ngừng được hình ảnh mình bị Cố Phi nắm tóc lôi đi như cái bao tải vào tiệm.

“Không lẽ tôi ôm cậu vào sao?”. Cố Phi gắp hai mảnh thịt xông khói lên, hai người đều nướng nửa bên, trông rất hài hòa.

Tưởng Thừa không biết nói lời nào cho phải, vậy nên cứ lo gắp thịt ba chỉ ăn.

Cố Miểu ôm gọn mấy chai nước về, bỏ bia lên bàn, bốn chai đều mở nắp, còn có cả ly nước chanh.

“Em lợi hại quá chừng”. Tưởng Thừa hoảng vía nhìn nhỏ.”Không có đổ đầy sàn?”

Cố Miểu lắc đầu, ngồi về bàn, đem chai bia và ly nước chanh đẩy trước mặt cậu.

“Em không…”. Cậu vừa định cho Cố Miểu uống nước chanh, vừa mới mở miệng nói đã thấy Cố Miểu đã cầm chai bia rót vào ly mình. “Em…”

Cố Miểu nâng ly uống một hớp, thoải mái khà hơi, lấy tay lau miệng.

Tưởng Thừa liếc mắt nhìn Cố Phi, nhận ra là cậu ta không nói gì cũng không không nhìn sang Cố Miểu, đang cuốn miếng thịt vào trong lá rau.

“Nó uống bia à?”. Tưởng Thừa nhịn không được phải hỏi một câu.

“Ừ, lúc ăn thịt nướng thì uống”. Cố Phi cuốn thịt vào rau xong đưa ra trước mặt cậu.”Bình thường không uống”.

Tưởng Thừa nhìn cuốn rau kia.

Cố Phi không lên tiếng, cứ giơ như vậy.

“…Cảm ơn”. Cậu không thể làm gì khác ngoài nhận lấy.

“Ăn toàn thịt ba chỉ vậy không sợ ngán sao?”. Cố Phi hỏi.

“Cũng tạm, tôi rất thích mà”. Tưởng Thừa nói.

Cố Phi làm cho Cố Miểu hai cuốn, sau đó hỏi một câu.”Cậu không phải người ở đây đúng không? Nghe giọng thấy vậy”.

“Không phải”. Tưởng Thừa trả lời, nhắc đến cái này là cậu thấy bực mình rồi, công sức đè xuống bằng thịt ba chỉ và thăn bò lại cứ dội ngược lên.

“Lý Bảo Quốc là gì của cậu?”. Cố Phi hỏi tiếp.

Tưởng Thừa ngẩn người, làm sao Cố Phi biết Lý Bảo Quốc? Nhưng nghi hoặc này nhanh chóng bị buồn bực che lấp, cậu gắp hai miếng thịt trên mâm lên.”Liên quan gì đến cậu?”

Cố Phi đưa mắt nhìn cậu, cười cười không lên tiếng, đưa chai bia đến trước mặt cậu, gật đầu một cái, uống một hớp xong lại tiếp tục nướng thịt.

Lần đầu tiên Tưởng Thừa cùng đối mặt một người xa lạ mà dùng bữa, vốn không định nói chuyện, lúc này càng chẳng có gì để nói.

Cố Phi ở bàn đối diện cũng không hăng nói nữa, em gái cậu ta lại thật sự bị câm, một hớp bia lại một hớp thịt, vô cùng vui sướng.

Tưởng Thừa im lặng cắm đầu ăn hết 4 mâm thịt, cảm giác nhỏ cũng ăn được gần ngang cơ, Cố Phi cũng đi đi lại lại mấy lượt.

Sau khi Tưởng Thừa ăn xong nhỏ mới buông đũa, tựa lưng vào ghế xoa bụng.

“No rồi à?”. Cố Phi hỏi.

Nhỏ gật đầu.

“Ăn được hơn anh em nhiều”. Tưởng Thừa nhịn không nổi kết luận một câu.

“Cậu đi bằng gì tới?”. Cố Phi cũng buông đũa.”Lát nữa đưa cậu về luôn, cũng thuận đường”.

“Mô tô?”. Tưởng Thừa hỏi.

“Ừ”. Cố Phi gật đầu.

“Uống bia xong còn lái xe được?”. Tưởng Thừa hỏi.

Cố Phi không lên tiếng, trong ánh mắt mang theo sự đùa cợt và còn có sự kỳ quái mà nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, cuối cùng vỗ vai Cố Miểu. “Đi thôi”.

Cố Phi dẫn Cố Miểu đi ra, Tưởng Thừa quay lại quầy thịt lấy một đĩa trái cây.

Cuốn rau thịt mà Cố Phi đưa cậu ăn rất ngon mà không hề ngán.

Ăn xong nửa mâm này, cậu thấy mình nên đi bộ về cho tiêu.

Chẳng qua bên ngoài lạnh quá, cậu núp trong rèm cửa shopping mall lôi điện thoại ra gọi xe, nhưng 5 phút trôi qua không ai nhận.

Ngược lại, có cuộc gọi của Phan Trí. “Vé này có hai trạm, thời gian không giống nhau, tao nên mua trạm nào?”

“Trạm phía đông”. Tưởng Thừa nói.”Tao chỉ biết trạm này”

“Được”.Phan Trí nói.”4 giờ chiều đi đón tao. Lát nữa mày đưa tao địa chỉ, tao tìm khách sạn gần bên”

“Chắc là không có”. Tưởng Thừa hồi tưởng một loạt cảnh kia, hình như không tìm nổi khách sạn. “Mày cứ tìm đại đi, chỗ này không có nhiều đâu”

Cúp điện thoại xong, rốt cục có người nhận chở, lúc Tưởng Thừa ngồi vào xe chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu.

Đây là do không hợp khí hậu, bình thường thì cũng hiếm người bị cảm mạo mà vì thay đổi môi trường mà phút chốc thành bánh bèo luôn, ngồi chơi đến trưa xong mua món mình thích nhất ăn mà chẳng hề thấy khá hơn tí nào, cả người uể oải.

Cậu nhắm mắt lại thở dài.

Hai ngày nay đoán chừng là người ta đi chơi cả nhà hết ráo hay sao, trên đường quá nhiều xe, tài xế lạng lách, đạp ga thắng gấp, lái đi cũng làm cái vèo, Tưởng Thừa đã cảm thấy ruột gan đảo lộn.

Dù là đường không xa gì, đi một mạch cũng chỉ nửa tiếng, nhưng lúc cậu thấy nhà Cố Phi chỗ đầu đường đã chịu hết nổi, ngay cả mở miệng cũng không nổi, đành vỗ mấy cái lên cửa xe.

“Chỗ này à?”. Tài xế hỏi.

Cậu gật đầu, vỗ hai cái lên cửa xe.

Tài xế dừng xe lại, cậu phóng như bay khỏi cửa xe, vọt đến thùng rác bên cạnh nôn hết ra.

Cảnh này kinh dị đến mức chính cậu còn không dám nhìn.

Sau khi trút hết ra cũng thấy không nặng bụng, chỉ có đầu là đau nhức liên hồi, tay cậu chống tường, muốn lấy khăn giấy từ trong túi, nhưng mò cả buổi không thấy đâu.

Cậu lau miệng mấy cái mới quay qua nhìn bên cạnh.

Thế giới này quả là không thiếu sự trùng hợp.

Cố Miểu đứng bên cạnh, đội nón xanh lục, phía sau là Cố Phi với biểu cảm đang xem chuyện vui.

“Cảm ơn”. Tưởng Thừa gật đầu với Cố Miểu một cái, cái tình trạng mất mặt này không thể nào quay đầu bước đi hoặc nói một câu “mẹ nó nhìn cái gì”.

Cố Miểu đưa tay ra, bắt được tay cậu, kéo về trước, có lẽ muốn đỡ cậu đi.

“Không cần đâu”. Tưởng Thừa rút tay ra.

Cố Miểu lại bắt lấy tay cậu, vẫn muốn đỡ cậu đi.

“Không cần thật mà, anh không sao đâu”. Tưởng Thừa nói.

Lúc lại muốn rút tay ra, Cố Miểu nắm chặt lấy tay cậu.

“Nhị Miểu…”. Cố Phi bước đến.

Cố Miểu còn chưa chịu buông tay.

Tưởng Thừa không biết nên nói sao cho nhỏ hiểu, những cơn khó chịu trong người làm cậu bực bội, cố sức đẩy tay Cố Miểu ra.”Đã nói không cần”.

Cố Miểu không động đậy, còn giơ tay lên cao, cả người ngây ngẩn.

Chưa kịp đau lòng, với cả còn lo vùng ra, đã thấy cổ bị căng ra, Cố Phi từ sau túm lấy cổ áo làm cậu lảo đảo.

“Đệt…”. Cậu quay đầu lại, dùng cùi chỏ thúc vào bụng đối phương.

Tay Cố Phi bắt được cùi chỏ cậu, vừa nắm cổ áo vừa lại giữ tay cậu thật chặt, cậu không thể không dựa thật sát vào Cố Phi.

Bị siết cổ nên cậu phải một trận buồn nôn.

“Nó rất thích cậu”. Cố Phi ghé vào tai cậu, nhỏ giọng nói.”Nhưng mà nhiều khi nó không để ý tâm trạng người khác, phiền cậu chịu khó chút”

Tưởng Thừa muốn nói mẹ nó tôi đây sống 17 năm cuộc đời còn chưa từng dùng cách này nhờ cậy người, nhưng cậu không nói nhiều được như thế, chỉ có thể rít lên từ kẽ răng. “Muốn ói.”

Cố Phi buông lỏng tay.

Cậu chống tường hít hai hơi, không hề nôn được gì ra.

Cố Phi đưa bình nước đến bên, hắn vặn nắp đổ vào miệng hai hớp, mãi một lúc sau nhìn sang Cố Miểu.”Anh không sao, không cần đỡ”.

Cố Miểu gật đầu, lùi lại bên Cố Phi.

“Tôi đi về”. Cậu ném bình nước uống được phân nửa vào thùng rác, xoay người đi về phía trước.

Đệt! Trở lại nhà Lý Bảo Quốc, Tưởng Thừa vừa mở cửa đã thấy mùi thức ăn ngập tràn.

Lý Bảo Quốc đứng ở phòng khách, cầm điện thoại bấm số.

Tưởng Thừa định vào nói chuyện, điện thoại trong túi vang lên, cậu lấy ra nhìn, là số của Lý Bảo Quốc.”Ông…”

Lý Bảo Quốc nghe chuông điện thoại cậu reo, quay đầu lại, còn lớn giọng kêu một tiếng.”Ai cha! Về lúc nào vậy, ba còn gọi cho con nè”

“Mới vào đến cửa”.Tưởng Thừa đóng cửa lại.”Ông…không nghe sao?”

“Tai không tốt”.Lý Bảo Quốc chỉ vào tai mình.”Phải nghiêng đầu mới nghe được”.

“À”. Tưởng Thừa đáp một tiếng.

“Con đi đâu vậy?”. Lý Bảo Quốc vào bếp múc một tô canh đi ra.”Ba chờ cơm con nửa ngày”

“Tôi….”. Tưởng Thừa hơi do dự, chưa nói chuyện mình đi ăn thịt nướng tự chọn. “Đi bệnh viện chút xíu”

“Đi bệnh viện?”. Lý Bảo Quốc lập tức la lên, đưa tay sờ mặt cậu mấy cái.”Bị bệnh? Không nào không khỏe? Sốt cao vậy? Do không hợp nước?”

“Uống thuốc rồi, không sao cả”. Tưởng Thừa nhìn bữa cơm này, lại còn một thân đầy mùi thuốc và bàn tay đen đúa, thiếu điều muốn một tát đẩy ra.

“Ba nói cho con nghe, nếu thấy trong mình không khỏe, không cần đi bệnh viện, bên kia đường có trạm xá, tốt lắm”. Lý Bảo Quốc nói.”Ở mặt tiền nhưng bị lõm vào nên hơi khuất, cạnh siêu thị nhỏ”

“À”. Tưởng Thừa suy nghĩ một chút.”Siêu thị nhỏ? Nhà Cố Phi…”

“Sao con biết Cố Phi?”. Lý Bảo Quốc quay đầu lại, khá là giật mình nhìn cậu.”Vừa mới tới mà đã kết giao với nó rồi?”

“Không có”. Tưởng Thừa lười giải thích.”Hồi sáng tôi đi siêu thị nhỏ mua đồ”.

“Ba nói cho con nghe”. Lý Bảo Quốc lớn giọng, dù giọng ổng vốn đã lớn, nhưng lúc này lại oang oác lên.”Con đừng có chơi chung với nó, thằng kia không tốt lành gì đâu”

“…À”. Tưởng Thừa cởi áo khoác ném vào phòng.

Lý Bảo Quốc nhìn cậu, ý là muốn chờ cậu hỏi vì sao, đợi một hồi không thấy cậu nói nên bước đến, mặt làm vẻ kể chuyện xưa bảo.”Biết sao mà ba kêu là đừng có chơi với nó không?”

“Sao cơ?”. Thật ra Tưởng Thừa chẳng hứng thú muốn biết mấy chuyện này, nhưng vẫn phối hợp mà nói một câu.

“Nó giết ba ruột nó”. Lý Bảo Quốc nói, áp hơi sát vào cậu, làm nước bọt văng đầy mặt cậu.

Tưởng Thừa ngay lập tức né ra, hung hăng lau mấy cái trên mặt, đang muốn nổi quạu thì phản ứng kịp.”Cái gì? Giết ai?”.

“Ba ruột nó!”. Lý Bảo Quốc như là kêu lên.”Nó nhấn nước ba nó tới chết”.

Tưởng Thừa nhìn ổng không lên tiếng, thấy Lý Bảo Quốc đang hăng hái muốn kể chuyện, nếu mình thuận theo, không chừng nhây với ổng hết buổi chiều được luôn.

Tiếc là Tưởng Thừa không tin.

“Giết ba mình mà không ngồi tù sao?”. Cậu ngồi vào chiếc ghế cạnh bàn, nhéo nhéo mi tâm.

“Là trẻ vị thành niên mà ngồi tù cái gì”. Lý Bảo Quốc cũng ngồi xuống.”Cũng đâu có ai thấy tận mặt”.

“Không ai nhìn thấy à…”. Tưởng Thừa cười.

“Cũng biết thừa chuyện gì xảy ra mà, lúc cảnh sát tới ba nó ở trong hồ, nó ở kế bên, nét mặt kia…”. Lý Bảo Quốc xâu chuỗi tình tiết lại.”Nhìn qua là biết nó làm…con ăn đi, nếm qua xem có hợp khẩu vị con hay không”.

Tưởng Thừa không lên tiếng, gắp một miếng sườn.

“Do Nhị Miểu em nó á”. Lý Bảo Quốc đại khái nhìn ra là cậu không tin, như là để củng cố sự tin cậy, bổ sung thêm.”Bị cha nó làm té, máu đầm đìa, cứu được nhưng bị câm luôn”.

“À”. Tưởng Thừa nhai miếng sườn đáp một tiếng, sực nhớ vết sẹo ghê người kia trên đầu Cố Miểu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện