Vũ Tình nói như thế nào cũng coi như là người từng luyện võ, thiên kim đại tiểu thư tay trói gà không chặt giống như Thành quý nhân không phải đối thủ của nàng. Vũ Tình một bàn tay tóm lấy tay nàng, tay kia thì hướng đến mặt nàng, Thành quý nhân trên mặt lập tức xuất hiện ngũ chỉ sơn (5 ngón tay) rõ ràng, phấn cũng chấn động rớt xuống đất!
Nàng Tiêu Vũ Tình không có gì đặc biệt, ưu điểm lớn nhất chính là ân oán rõ ràng. Người khác nếu đối nàng có ân, nàng tất thập phần báo đáp. Nhưng người khác nếu cùng nàng có cừu oán, nàng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Ngươi cư nhiên dám đánh ta, người tới đem nàng bắt lại!” Thành quý nhân lúc này mới tưởng nàng có vũ khí tối lực, là vì chức vị của nàng lớn hơn so với Tiêu Vũ Tình.
“Mộng phi giá lâm!” Xa xa một nữ tử tuyệt sắc chậm rãi đi tới, trên mặt trang điểm phấn bạc, một thân y phục xanh nhạt, trên đầu cài trâm ngọc bích linh lung. Vị Mộng phi này, Vũ Tình thật ra có nghe nói, nghe nói nàng tài đức nhiều mặt, đối với bọn hạ nhân cũng không nghiêm trị trách phạt, nên được hạ nhân kính yêu, cũng là ái phi sủng ái nhất của đương kim hoàng thượng…… Nghĩ đến đây Vũ Tình trong lòng ê ẩm, cũng không biết là cảm giác gì! (bjn0: haizz, tỷ ăn dấm chua rùi chứ còn gi nữa)
“Tham kiến Mộng phi tỷ tỷ!” Thành quý nhân sắc mặt thay đổi, cúi người thỉnh an.
“Mọi người đều là người trong nhà, muội muội không cần đa lễ!” Mộng phi nâng nàng dậy, ôn nhu nói.
Vũ Tình chăm chú nhìn nàng, người tốt lắm, cũng rất được. Khó trách hoàng đế sủng ái nàng, nếu ta là nam nhân, ta nghĩ ta cũng rất khó không thích nàng!
“Các ngươi vì sao lại gây ồn ào như vậy?” Mộng phi từ xa đã thấy hai người đang giằng co, lôi kéo!
“Mộng phi tỷ tỷ, tiện nhân này cư nhiên dám đánh ta!” Thành quý nhân nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Vũ Tình, từ nhỏ đến lớn chưa có người nào dám đánh nàng, ngay cả Hoàng Thượng cũng không mắng qua nàng……(Phong Thanh: “Đương nhiên không mắng nàng, hoàng đế bình thường cũng rất hiếm gặp nàng!” Tuỳ Phong cảm thán: “Ở hậu cung nữ nhân chính là rất bi ai!”)
“Tiêu chiêu dung, Thành quý nhân nói là sự thật?” Mộng phi như trước mặt mang nét tươi cười. Chuyện như vậy ở hậu cung cũng không phải là hiếm thấy, nhưng bình thường luôn luôn là lớn đánh nhỏ, lần này như thế nào ngược lại, ngay cả một chiêu dung cũng dám đánh quý nhân! Như thế làm cho nàng có chút giật mình, chỉ là trong trường hợp này, nàng cũng sẽ không dễ dàng đem biểu tình trong lòng nàng biểu hiện ra ngoài. Cho dù giật mình, trên mặt nàng cũng không thể có chút biến hóa, đây kinh nghiệm nàng vào cung nhiều năm tổng kết ra được. Ở trong cung biện pháp tốt nhất cũng hữu dụng nhất chính là bo bo giữ mình!
“Vậy thì thế nào? Nhân không đánh ta, ta không đánh nhân. Nhân nếu phạm ta, ta tất phạm nhân!” Uỷ khúc cầu toàn (tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục) bốn chữ này nàng không biết viết như thế nào!
“Muội muội, có chuyện gì không thể hảo hảo nói sao? Không nên động thủ như vậy, mọi người đều là tỷ muội!” Mộng phi vẫn rất là hòa khí.
“Ai cùng loại người này hèn mọn là tỷ muội!” Thành quý nhân giọng điệu vô cùng khinh thường!
“Ta mới không cần đâu! Giống Thành quý nhân người “Tôn quý” như vậy ta còn không trèo cao được!” Vũ Tình cố ý ở hai chữ “Tôn quý” nhấn mạnh!
“Hai người không cần tiếp tục tranh cãi! Không bằng mọi người cùng ngồi xuống hảo hảo nói chuyện!” Mộng phi lại muốn tiếp tục hoà giải! Hoàng Thượng chính vụ bận rộn, sao có thể để việc hậu cung tái phiền đến hắn. Bản cung thân là phi tử của Hoàng Thượng, phải nên vì Hoàng Thượng phân ưu, huống chi Thành quý nhân cùng Tiêu chiêu dung cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo không cần phải kinh động Hoàng Thượng…… Mộng phi nghĩ vậy…..
“Hoàng Thượng giá lâm!”
Hôm nay là cái ngày gì, mọi người sao đều đối với ngự hoa viên cảm thấy hứng thú như vậy? Không chỉ có quý nhân đến, phi tử đến, ngay cả hoàng đế cũng đến đây…… Vũ Tình nhìn Chính Hiên đi tới bất chợt cảm thán.
“Hoàng Thượng cát tường!” Mộng phi, Thành quý nhân nửa quỳ thỉnh an! Đương nhiên đại tiểu thư Vũ Tình tâm cao ngất của chúng ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện tốt như vậy.
“Bình thân!” Hoàng đế khoát tay áo, thân thủ đi về phía Mộng phi! Quả nhiên là phi tử hắn thương yêu nhất, đãi ngộ cũng không giống nhau……
Mộng phi mỉm cười đứng dậy, Thành quý nhân tự động đứng dậy, trên mặt không có gì bất mãn, xem ra loại sự tình này là diễn ra thường ngày. Hoàng đế đối Mộng phi này cũng quả thật không sai…… Nhưng Vũ Tình trong lòng lại cảm thấy ê ẩm, có chút cảm giác đau đớn! Không biết tại sao, nàng cư nhiên có chút ghen tị …… Khẳng định nghĩ sai rồi, ta sao lại có khả năng ghen tị? Hắn yêu ai, đối ai hảo là chuyện của hắn! Ta quản hắn tam cung lục viện vẫn là thê thiếp thành đàn! Hoàng đế lúc này mới nhìn đến Vũ Tình, cười nói: “Tiêu chiêu dung đã ở nơi này?”
“Đúng vậy, ta ở trong này! Ngươi không phải hiện tại mới nhìn đến chứ?” Nàng không thể chịu được hắn đối vói nàng bỏ qua! Vũ Tình nguyên bản tâm tình tốt đều bị những người này phá hủy, nhất là hoàng đế đáng giận này! Tức giận, ngữ khí tự nhiên cũng không tốt.
“Lớn mật, đối Hoàng Thượng còn dám làm càn như vậy! Hoàng Thượng…… Ngươi xem, nàng cư nhiên đánh ta!” Thành quý nhân hờn dỗi nói, thanh âm kia làm cho Vũ Tình nổi cả da gà. Nàng cả người tựa như bạch tuộc cuốn trên người hoàng đế……
“Đau không?” Chính Hiên thân thủ đi sờ khuôn mặt bị đánh của Thành quý nhân. Không biết động tác này Vũ Tình nhìn ra lại chói mắt như vậy……
Có hoàng đế thương tiếc, Thành quý nhân càng làm trầm trọng thêm, hai tay đem ôm lấy hoàng đế, Chính Hiên cũng không phản kháng, ngược lại như là thực hưởng thụ nàng ở trong lòng. (Tuỳ Phong: “Hoàng đế này rốt cuộc đang làm cái gì?” Hoàng đế: ‘Ta là hoàng đế ngươi quản được sao?” Phong Thanh: “Ngươi không phải là cố ý chọc giận Vũ Tình chứ?” Hoàng đế: “Đúng thì sao? Ta là hoàng đế ta lớn nhất!”)
“Đau quá a!” Thành quý nhân càng thêm yếu ớt, nàng cũng không nghĩ tới hoàng đế đau lòng nàng như vậy. Nói không chừng hôm nay sẽ là nàng thị tẩm, bàn tay này thật đáng giá.
Vũ Tình nhìn về phía Mộng phi, muốn nhìn một chút vị phi tử hoàng đế sủng ái nhất trong truyền thuyết này sẽ có phản ứng gì, là ghen sao? Nhưng Mộng phi vẫn như trước cười nhẹ nhàng, nhìn không ra nàng có một chút sinh khí nào. Nữ nhân này cũng quá rộng lượng rồi, nếu bạn trai của ta trước mặt ta dám động tay chân, ta sẽ không làm như chưa phát sinh chuyện gì vậy.
“Hoàng Thượng……” Vũ Tình vọt tới giữa, tách bọn họ ra, dịu dàng nói. Thanh âm kia chính nàng nghe xong còn cảm thấy buồn nôn, sao nàng lại có thể kêu ra như vậy! Là quyến rũ ư? Ta Tiêu Vũ Tình cũng không phải dễ dàng bị coi thường……
Vũ Tình dựa vào Chính Hiên, cả người như áp chặt vào trên người hắn! Khó được chính nàng yêu thương nhung nhớ, Chính Hiên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, gắt gao ôm nàng, như là nếu hắn buông tay, thiên hạ trong lòng sẽ biến mất……
“Hoàng Thượng, người ta cũng không phải cố ý ……” Trời ạ, Vũ Tình trước kia cũng chưa phát hiện mình có thiên phú diễn trò tốt vậy.
“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Chính Hiên nghe Vũ Tình thanh âm mất hồn kia, chỉ cảm thấy chính mình đã bị bắt giữ! Tiểu nữ nhân này chắc chắn là khắc tinh trời sinh của hắn.
Hắn cố ý vân đạm phong thanh đem hết thảy quy kết vì “Không cẩn thận”.
Mọi người ở đây đều nghe ra được hoàng đế cố ý thiên vị cho nàng, chỉ có Thành quý nhân nghe không hiểu. Đi hướng hoàng đế bên kia, cao ngạo nói: “Sao lại có thể là không cẩn thận? Nàng rõ ràng là cố ý.”
“Muội muội, nếu Vũ Tình không phải cố ý, ngươi liền tha thứ nàng đi!” Mộng phi được sủng ái cũng không đơn thuần chỉ bởi vì mỹ mạo của nàng, là trọng yếu hơn là nàng hiểu được lời nói vẻ mặt, biết hoàng đế tưởng cái gì, muốn cái gì.
Quả nhiên hoàng đế vừa lòng nhìn nàng.
Mà Thành quý nhân một bên chỉ có thể sinh hờn dỗi, không dám tiếp tục phát tác.
Mục đích đạt được, Tiêu Vũ Tình đang muốn toàn thân rút lui, nhưng Chính Hiên sao có khả năng cứ như vậy dễ dàng buông tha nàng. Nhận thấy được nàng đang giãy dụa, ngược lại đem nàng ôm chặt hơn nữa.(Phong Thanh: “Vũ Tình a, ngươi thật sự là dẫn sói vào nhà!” Vũ Tình: “Trời ạ, ta hối hận, mau mau cứu ta!” Tuỳ Phong: “Không kịp, ngươi đã trúng phải cạm bẫy rồi, ha ha……”)
“Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi nghĩ xem?”
“Mau thả ta ra.” Hai người thân thể thật sự gần, cơ hồ là dán chặt cùng nhau.
“Ta vì sao phải thả?”
“Có người đang nhìn!” Nhìn Thành quý nhân cùng Mộng phi ánh mắt ái muội, Vũ Tình mặt đỏ không thể đỏ hơn, thật muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Nhưng nàng càng như vậy, hoàng đế càng cảm thấy vui vẻ, nhất định không buông nàng ra.“Ngươi biết có người nhìn, còn dám đối trẫm vô lễ như vậy.”
“Sắc lang! Ngươi mau thả ta ra, bằng không ta kêu lên đấy.” Vũ Tình uy hiếp nói, chiêu này ở mỗi bộ phim trên TV cơ hồ đều có trình diễn qua, tuy rằng bình thường cũng chưa có tác dụng gì, tiếp theo lời kịch tất nhiên là: “Ngươi kêu a, ngươi kêu phá yết hầu cũng không có người nghe được.”
“Kêu a, ta xem ai dám cứu ngươi?” Sửa kịch bản? “Tham kiến Hoàng Thượng!” Cư nhiên thật sự có người dám cứu Tiêu Vũ Tình, Vũ Tình cảm kích nhìn phía người đang tới, còn hoàng đế lại dùng ánh mắt phẫn hận theo dõi hắn.
Lý công công tiếp thu sóng điện chết người của hoàng đế, chỉ thầm oán mình xuất hiện không đúng lúc. “Hoàng Thượng, Cẩn Vương gia cùng các vị đại thần cầu kiến.”
“Tam đệ đã trở lại? Tuyên vào!” Chính Hiên buông Vũ Tình ra, muốn xử lý chính sự. Dù sao cơ hội chỉnh nàng về sau còn có nhiều.
“Ai, ta cũng muốn xem.” Vũ Tình biết chuyện này là về phụ thân nàng, nàng nhất định đi nhìn xem, bằng không rất không an tâm. Dù sao hắn là thân nhân duy nhất của nàng tại thời không này.
“Không được, nữ nhân hậu cung không thể tham gia vào chính sự.”
“Ta không phải muốn làm chính sự, chuyện này nhất định là về cha ta, ta chỉ muốn nghe một chút, sẽ không can thiệp.” Vũ Tình tội nghiệp nhìn chằm chằm hoàng đế.
“Hảo. Bất quá ngươi chỉ có thể tránh ở sau bình phong, không chuẩn nói chuyện.” Nàng cái dạng này thật đúng làm cho người ta không nỡ chối từ.
“Được rồi!”
Nàng Tiêu Vũ Tình không có gì đặc biệt, ưu điểm lớn nhất chính là ân oán rõ ràng. Người khác nếu đối nàng có ân, nàng tất thập phần báo đáp. Nhưng người khác nếu cùng nàng có cừu oán, nàng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Ngươi cư nhiên dám đánh ta, người tới đem nàng bắt lại!” Thành quý nhân lúc này mới tưởng nàng có vũ khí tối lực, là vì chức vị của nàng lớn hơn so với Tiêu Vũ Tình.
“Mộng phi giá lâm!” Xa xa một nữ tử tuyệt sắc chậm rãi đi tới, trên mặt trang điểm phấn bạc, một thân y phục xanh nhạt, trên đầu cài trâm ngọc bích linh lung. Vị Mộng phi này, Vũ Tình thật ra có nghe nói, nghe nói nàng tài đức nhiều mặt, đối với bọn hạ nhân cũng không nghiêm trị trách phạt, nên được hạ nhân kính yêu, cũng là ái phi sủng ái nhất của đương kim hoàng thượng…… Nghĩ đến đây Vũ Tình trong lòng ê ẩm, cũng không biết là cảm giác gì! (bjn0: haizz, tỷ ăn dấm chua rùi chứ còn gi nữa)
“Tham kiến Mộng phi tỷ tỷ!” Thành quý nhân sắc mặt thay đổi, cúi người thỉnh an.
“Mọi người đều là người trong nhà, muội muội không cần đa lễ!” Mộng phi nâng nàng dậy, ôn nhu nói.
Vũ Tình chăm chú nhìn nàng, người tốt lắm, cũng rất được. Khó trách hoàng đế sủng ái nàng, nếu ta là nam nhân, ta nghĩ ta cũng rất khó không thích nàng!
“Các ngươi vì sao lại gây ồn ào như vậy?” Mộng phi từ xa đã thấy hai người đang giằng co, lôi kéo!
“Mộng phi tỷ tỷ, tiện nhân này cư nhiên dám đánh ta!” Thành quý nhân nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Vũ Tình, từ nhỏ đến lớn chưa có người nào dám đánh nàng, ngay cả Hoàng Thượng cũng không mắng qua nàng……(Phong Thanh: “Đương nhiên không mắng nàng, hoàng đế bình thường cũng rất hiếm gặp nàng!” Tuỳ Phong cảm thán: “Ở hậu cung nữ nhân chính là rất bi ai!”)
“Tiêu chiêu dung, Thành quý nhân nói là sự thật?” Mộng phi như trước mặt mang nét tươi cười. Chuyện như vậy ở hậu cung cũng không phải là hiếm thấy, nhưng bình thường luôn luôn là lớn đánh nhỏ, lần này như thế nào ngược lại, ngay cả một chiêu dung cũng dám đánh quý nhân! Như thế làm cho nàng có chút giật mình, chỉ là trong trường hợp này, nàng cũng sẽ không dễ dàng đem biểu tình trong lòng nàng biểu hiện ra ngoài. Cho dù giật mình, trên mặt nàng cũng không thể có chút biến hóa, đây kinh nghiệm nàng vào cung nhiều năm tổng kết ra được. Ở trong cung biện pháp tốt nhất cũng hữu dụng nhất chính là bo bo giữ mình!
“Vậy thì thế nào? Nhân không đánh ta, ta không đánh nhân. Nhân nếu phạm ta, ta tất phạm nhân!” Uỷ khúc cầu toàn (tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục) bốn chữ này nàng không biết viết như thế nào!
“Muội muội, có chuyện gì không thể hảo hảo nói sao? Không nên động thủ như vậy, mọi người đều là tỷ muội!” Mộng phi vẫn rất là hòa khí.
“Ai cùng loại người này hèn mọn là tỷ muội!” Thành quý nhân giọng điệu vô cùng khinh thường!
“Ta mới không cần đâu! Giống Thành quý nhân người “Tôn quý” như vậy ta còn không trèo cao được!” Vũ Tình cố ý ở hai chữ “Tôn quý” nhấn mạnh!
“Hai người không cần tiếp tục tranh cãi! Không bằng mọi người cùng ngồi xuống hảo hảo nói chuyện!” Mộng phi lại muốn tiếp tục hoà giải! Hoàng Thượng chính vụ bận rộn, sao có thể để việc hậu cung tái phiền đến hắn. Bản cung thân là phi tử của Hoàng Thượng, phải nên vì Hoàng Thượng phân ưu, huống chi Thành quý nhân cùng Tiêu chiêu dung cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo không cần phải kinh động Hoàng Thượng…… Mộng phi nghĩ vậy…..
“Hoàng Thượng giá lâm!”
Hôm nay là cái ngày gì, mọi người sao đều đối với ngự hoa viên cảm thấy hứng thú như vậy? Không chỉ có quý nhân đến, phi tử đến, ngay cả hoàng đế cũng đến đây…… Vũ Tình nhìn Chính Hiên đi tới bất chợt cảm thán.
“Hoàng Thượng cát tường!” Mộng phi, Thành quý nhân nửa quỳ thỉnh an! Đương nhiên đại tiểu thư Vũ Tình tâm cao ngất của chúng ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện tốt như vậy.
“Bình thân!” Hoàng đế khoát tay áo, thân thủ đi về phía Mộng phi! Quả nhiên là phi tử hắn thương yêu nhất, đãi ngộ cũng không giống nhau……
Mộng phi mỉm cười đứng dậy, Thành quý nhân tự động đứng dậy, trên mặt không có gì bất mãn, xem ra loại sự tình này là diễn ra thường ngày. Hoàng đế đối Mộng phi này cũng quả thật không sai…… Nhưng Vũ Tình trong lòng lại cảm thấy ê ẩm, có chút cảm giác đau đớn! Không biết tại sao, nàng cư nhiên có chút ghen tị …… Khẳng định nghĩ sai rồi, ta sao lại có khả năng ghen tị? Hắn yêu ai, đối ai hảo là chuyện của hắn! Ta quản hắn tam cung lục viện vẫn là thê thiếp thành đàn! Hoàng đế lúc này mới nhìn đến Vũ Tình, cười nói: “Tiêu chiêu dung đã ở nơi này?”
“Đúng vậy, ta ở trong này! Ngươi không phải hiện tại mới nhìn đến chứ?” Nàng không thể chịu được hắn đối vói nàng bỏ qua! Vũ Tình nguyên bản tâm tình tốt đều bị những người này phá hủy, nhất là hoàng đế đáng giận này! Tức giận, ngữ khí tự nhiên cũng không tốt.
“Lớn mật, đối Hoàng Thượng còn dám làm càn như vậy! Hoàng Thượng…… Ngươi xem, nàng cư nhiên đánh ta!” Thành quý nhân hờn dỗi nói, thanh âm kia làm cho Vũ Tình nổi cả da gà. Nàng cả người tựa như bạch tuộc cuốn trên người hoàng đế……
“Đau không?” Chính Hiên thân thủ đi sờ khuôn mặt bị đánh của Thành quý nhân. Không biết động tác này Vũ Tình nhìn ra lại chói mắt như vậy……
Có hoàng đế thương tiếc, Thành quý nhân càng làm trầm trọng thêm, hai tay đem ôm lấy hoàng đế, Chính Hiên cũng không phản kháng, ngược lại như là thực hưởng thụ nàng ở trong lòng. (Tuỳ Phong: “Hoàng đế này rốt cuộc đang làm cái gì?” Hoàng đế: ‘Ta là hoàng đế ngươi quản được sao?” Phong Thanh: “Ngươi không phải là cố ý chọc giận Vũ Tình chứ?” Hoàng đế: “Đúng thì sao? Ta là hoàng đế ta lớn nhất!”)
“Đau quá a!” Thành quý nhân càng thêm yếu ớt, nàng cũng không nghĩ tới hoàng đế đau lòng nàng như vậy. Nói không chừng hôm nay sẽ là nàng thị tẩm, bàn tay này thật đáng giá.
Vũ Tình nhìn về phía Mộng phi, muốn nhìn một chút vị phi tử hoàng đế sủng ái nhất trong truyền thuyết này sẽ có phản ứng gì, là ghen sao? Nhưng Mộng phi vẫn như trước cười nhẹ nhàng, nhìn không ra nàng có một chút sinh khí nào. Nữ nhân này cũng quá rộng lượng rồi, nếu bạn trai của ta trước mặt ta dám động tay chân, ta sẽ không làm như chưa phát sinh chuyện gì vậy.
“Hoàng Thượng……” Vũ Tình vọt tới giữa, tách bọn họ ra, dịu dàng nói. Thanh âm kia chính nàng nghe xong còn cảm thấy buồn nôn, sao nàng lại có thể kêu ra như vậy! Là quyến rũ ư? Ta Tiêu Vũ Tình cũng không phải dễ dàng bị coi thường……
Vũ Tình dựa vào Chính Hiên, cả người như áp chặt vào trên người hắn! Khó được chính nàng yêu thương nhung nhớ, Chính Hiên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, gắt gao ôm nàng, như là nếu hắn buông tay, thiên hạ trong lòng sẽ biến mất……
“Hoàng Thượng, người ta cũng không phải cố ý ……” Trời ạ, Vũ Tình trước kia cũng chưa phát hiện mình có thiên phú diễn trò tốt vậy.
“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Chính Hiên nghe Vũ Tình thanh âm mất hồn kia, chỉ cảm thấy chính mình đã bị bắt giữ! Tiểu nữ nhân này chắc chắn là khắc tinh trời sinh của hắn.
Hắn cố ý vân đạm phong thanh đem hết thảy quy kết vì “Không cẩn thận”.
Mọi người ở đây đều nghe ra được hoàng đế cố ý thiên vị cho nàng, chỉ có Thành quý nhân nghe không hiểu. Đi hướng hoàng đế bên kia, cao ngạo nói: “Sao lại có thể là không cẩn thận? Nàng rõ ràng là cố ý.”
“Muội muội, nếu Vũ Tình không phải cố ý, ngươi liền tha thứ nàng đi!” Mộng phi được sủng ái cũng không đơn thuần chỉ bởi vì mỹ mạo của nàng, là trọng yếu hơn là nàng hiểu được lời nói vẻ mặt, biết hoàng đế tưởng cái gì, muốn cái gì.
Quả nhiên hoàng đế vừa lòng nhìn nàng.
Mà Thành quý nhân một bên chỉ có thể sinh hờn dỗi, không dám tiếp tục phát tác.
Mục đích đạt được, Tiêu Vũ Tình đang muốn toàn thân rút lui, nhưng Chính Hiên sao có khả năng cứ như vậy dễ dàng buông tha nàng. Nhận thấy được nàng đang giãy dụa, ngược lại đem nàng ôm chặt hơn nữa.(Phong Thanh: “Vũ Tình a, ngươi thật sự là dẫn sói vào nhà!” Vũ Tình: “Trời ạ, ta hối hận, mau mau cứu ta!” Tuỳ Phong: “Không kịp, ngươi đã trúng phải cạm bẫy rồi, ha ha……”)
“Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi nghĩ xem?”
“Mau thả ta ra.” Hai người thân thể thật sự gần, cơ hồ là dán chặt cùng nhau.
“Ta vì sao phải thả?”
“Có người đang nhìn!” Nhìn Thành quý nhân cùng Mộng phi ánh mắt ái muội, Vũ Tình mặt đỏ không thể đỏ hơn, thật muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Nhưng nàng càng như vậy, hoàng đế càng cảm thấy vui vẻ, nhất định không buông nàng ra.“Ngươi biết có người nhìn, còn dám đối trẫm vô lễ như vậy.”
“Sắc lang! Ngươi mau thả ta ra, bằng không ta kêu lên đấy.” Vũ Tình uy hiếp nói, chiêu này ở mỗi bộ phim trên TV cơ hồ đều có trình diễn qua, tuy rằng bình thường cũng chưa có tác dụng gì, tiếp theo lời kịch tất nhiên là: “Ngươi kêu a, ngươi kêu phá yết hầu cũng không có người nghe được.”
“Kêu a, ta xem ai dám cứu ngươi?” Sửa kịch bản? “Tham kiến Hoàng Thượng!” Cư nhiên thật sự có người dám cứu Tiêu Vũ Tình, Vũ Tình cảm kích nhìn phía người đang tới, còn hoàng đế lại dùng ánh mắt phẫn hận theo dõi hắn.
Lý công công tiếp thu sóng điện chết người của hoàng đế, chỉ thầm oán mình xuất hiện không đúng lúc. “Hoàng Thượng, Cẩn Vương gia cùng các vị đại thần cầu kiến.”
“Tam đệ đã trở lại? Tuyên vào!” Chính Hiên buông Vũ Tình ra, muốn xử lý chính sự. Dù sao cơ hội chỉnh nàng về sau còn có nhiều.
“Ai, ta cũng muốn xem.” Vũ Tình biết chuyện này là về phụ thân nàng, nàng nhất định đi nhìn xem, bằng không rất không an tâm. Dù sao hắn là thân nhân duy nhất của nàng tại thời không này.
“Không được, nữ nhân hậu cung không thể tham gia vào chính sự.”
“Ta không phải muốn làm chính sự, chuyện này nhất định là về cha ta, ta chỉ muốn nghe một chút, sẽ không can thiệp.” Vũ Tình tội nghiệp nhìn chằm chằm hoàng đế.
“Hảo. Bất quá ngươi chỉ có thể tránh ở sau bình phong, không chuẩn nói chuyện.” Nàng cái dạng này thật đúng làm cho người ta không nỡ chối từ.
“Được rồi!”
Danh sách chương