Lăng Tiêu cười lắc đầu nói:
- Không có
Diệp Vi Ny ở bên cạnh thần sắc cũng không thay đổi nhưng trong lòng cũng phải rung động, người này đôi khi nhìn có vẻ ngây ngốc, kỳ thật rất cẩn thận, hai người có thể xuất ra hai quả tinh hạch, đã khiến người ta quá kinh ngạc, nếu lấy thi thể ma thú trong chiếc nhẫn này ra nữa, quả có điểm đáng nghi.
Hoàng Phủ Nguyệt cũng không dễ dàng bị lừa gạt, sau cái khăn che mặt mỏng manh, gương mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười, nhẹ giọng nói:
- Như thế nào, các hạ không tin phòng đấu giá Hoàng Phủ?
Lăng Tiêu lạnh nhạt nói:
- Ta đương nhiên tin tưởng gia tộc Hoàng Phủ, tuy nhiên,… quả thật không có.
Hoàng Phủ Nguyệt nhẹ nhàng cười, sau đó nói:
- Thật có lỗi, tiểu nữ vẫn chưa nói ra thân phận, ta là nữ nhân của Hoàng Phủ gia tộc, từ nhỏ đã lớn lên ở đây. Thế nào, các ngươi có thể tin tưởng ta chứ?
Trên mặt Lăng Tiêu cùng Diệp Vi Ny đều lộ vẻ quái lạ, Diệp Vi Ny thất thanh nói:
- A, cô là Hoàng Phủ tiểu thư?
Hoàng Phủ Nguyệt gật đầu, tuy rằng loại kinh hô này nàng nghe đã nhiều, nhưng trong lòng cũng có chút đắc ý, cũng không trách tại sao lại có nhiều người liều mạng đuổi theo danh lợi, quả là danh lợi có thể khiến người ta trở nên điên cuồng.
Lăng Tiêu lúc này gật đầu, sau đó nói:
- Nếu các hạ là tiểu thư Hoàng Phủ gia tộc, như vậy có thể cam đoan giữ kín thân phận chúng ta?
Hoàng Phủ Nguyệt nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, cười nói:
- Ta thậm chí còn không biết tính danh các hạ, hơn nữa, gia tộc Hoàng Phủ có thể đứng ở đế quốc nhiều năm như vậy, danh dự đương nhiên có thể bảo đảm, nếu không nhị vị cũng không tìm đến nơi này, đúng không?
Lời nói tuy rất bình thản, nhưng cũng có chút hương vị cao cao tại thượng.
Lăng Tiêu nhướng mày, nói:
- Có phải tửu lâu ngoài kia cũng là sản nghiệp của gia tộc Hoàng Phủ?
- Ha ha..
Hoàng Phủ Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào, sau đó nói:
- Ngươi quả là hài hước, tốt lắm, hiện tại còn có đồ gì, có thể lấy ra để tiểu nữ được khai nhãn giới?
Lăng Tiêu hỏi:
- Ngay tại đây?
Hoàng Phủ Nguyệt mỉm cười gật đầu:
- Đương nhiên, á…
Nói còn chưa dứt, ngay trên bàn đấu giá xa hoa xuất hiện một con ma thú báo máu chảy đầm đìa, mùi máu xộc lên mũi. Diệp Vi Ny và Hoàng Phủ Nguyệt đều hoa dung thất sắc.
Tay Lăng Tiêu lại vung lên, một cái xác chim thật lớn lại hiện ra trong phòng, đè lên không ít vật trang trí lộng lẫy trên mặt đất, tuy rằng có thảm dày, nhưng vẫn nát một khoảng. Hoàng Phủ Nguyệt dường như thất thần, ánh mắt gắt gao nhìn con chim to này, thất thanh nói:
- Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng? Trời. Ngươi, các ngươi là người của đoàn đội lính đánh thuê cấp cao?
- Gia tộc Hoàng Phủ bán đấu giá còn hỏi cả nguồn gốc hàng hóa sao?
Lăng Tiêu lạnh nhạt hỏi.
- A, không phải, đương nhiên không phải.
Hoàng Phủ Nguyệt thề thốt phủ nhận, cũng không che dấu giọng nói kinh hãi:
- Ta thừa nhận đã bị ngươi làm cho sợ hãi, còn có nữa không?
Lăng Tiêu nhún nhún vai, hai tay phất phất nói:
- Nơi này không bỏ xuống được.
Hoàng Phủ Nguyệt hít một hơi lạnh, nhìn vào mắt Lăng Tiêu rồi đứng lên, thầm nghĩ xem người này rốt cuộc là thuộc đoàn lính đánh thuê nào, hay là người đại gia tộc, thoạt nhìn như người đại gia tộc, xuất thân rất cao quý, ít nhất là quý tộc, bằng không không có khả năng khinh thường trang trí xa hoa trong phòng này, thậm chí còn làm hỏng vài món, hiển nhiên đã nhìn ra mấy thứ kia đều là….đồ dỏm.
Cũng may Hoàng Phủ Nguyệt kiến thức cũng rất rộng rãi, nhẹ nhàng cắn môi dưới, sau đó nói:
- Trước hết mời ngài thu hết những thứ kia, chúng ta đổi phòng.
Nàng nhìn ánh mắt có chút trêu chọc của Lăng Tiêu, giải thích:
- Cái này không phải là chúng ta điệu bộ, thật sự là vì…
- Được rồi, chúng ta đổi phòng!
Lăng Tiêu vung tay, hai thi thể ma thú rất lớn liền biến mất, chỉ lưu lại mùi máu tươi, căn phòng có chút bừa bãi.
Ba người vừa ra khỏi cửa, bất cứ ai khi gặp Hoàng Phủ Nguyệt đều cúi đầu thi lễ, ánh mắt đều có chút cuồng nhiệt, nhìn Lăng Tiêu cùng Diệp Vi Ny hâm mộ không thôi, dường như có thể cùng đi với Hoàng Phủ tiểu thư, là đại vinh hạnh.
Đi vào phòng đấu giá ở hậu viện, một cái sân rất lớn, Lăng Tiêu xuất ra xác của Bạch Ngọc Xích Mục Mãng, Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng và Thiểm Điện Cuồng Báo.
Dù Hoàng Phủ Nguyệt đã có chuẩn bị trong lòng, nhưng nhìn thấy con rắn trắng lớn như vậy, cũng hoảng sợ kinh hô một tiếng:
- Cái, cái con ma thú mãng xà này, là cấp mấy?
Lăng Tiêu chưa kịp nói chuyện, một âm thanh già nua đã phát ra:
- Trời ơi! Bạch Ngọc Xích Mục Mãng! mãng xà lớn nhất của Thánh Sơn, hình thể này, ít nhất cũng là cấp bốn đến cấp năm!
Nói xong liền thấy một lão già vẻ mặt kích động đi về hướng Bạch Ngọc Xích Mục Mãng, vươn tay vuốt ve lớp vảy trơn bóng như ngọc của Bạch Ngọc Xích Mục Mãng như vuốt ve tình nhân, vẻ mặt si mê, tán thưởng nói
- Thật đẹp! thật sự là đẹp! quả nhiên là Bạch Ngọc Xích Mục Mãng!
Nhìn bên cạnh còn có một Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng, trên mặt biểu tình cực kỳ phấn khích, lão già thở dài một hơi rồi quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Lăng Tiêu:
- Tiểu huynh đệ, có thể nói cho ta làm thế nào bắt được?
- Cái này không thể phụng cáo!
Lăng Tiêu lắc đầu cười, cự tuyệt trả lời vấn đề này.
Hoàng Phủ Nguyệt mỉm cười với Lăng Tiêu, sau đó nói:
- Vị này chính là chưởng quầy của phòng đấu giá chúng ta, Hoàng Phủ Thương Tùng, đại giám định sư! Có rất nhiều năm kinh nghiệm, dù ma thú, hay tinh hạch, lão nhân gia đều có thể giám định
- Tiểu thư quá khen!
Hoàng Phủ Thương hướng về phía Hoàng Phủ Nguyệt hơi cúi người hành lễ, đối với việc Lăng Tiêu cự tuyệt trả lời, dù có chút tiếc nuối, nhưng cũng không quá mức để ý, người mạo hiểm phân nửa đều tính tình như vậy. Lão nhẹ giọng thở dài nói:
- Thật đúng là lợi hại, loại ma thú này ta chỉ nhìn thấy một lần năm mươi năm trước, mà chi thấy một con nhỏ, khi đó, ta còn là một học đồ. Thoáng chốc đã qua nhiều năm như vậy, ta đã già rồi!!!
Hoàng Phủ Nguyệt cười nói:
- Thương Tùng bá bá vẫn chưa già chút nào cả!
Hoàng Phủ Thương Tùng từ ái nhìn cô gái thiên tài của gia tộc Hoàng Phủ, sau đó nhìn Lăng Tiêu, trên mặt rất kích động. Là đại sư giám định, ông có hiểu biết tương đối tốt đối với ma thú, tinh hạch, dược liệu, biết rõ loại ma thú ở Phạm Đế Á Tuyết Sơn đều là trời sinh giảo hoạt, rất ít xuất hiện trước mặt nhân loại, cho nên cho dù chỉ bậc một, bậc hai, cũng không dễ dàng săn bắt được.
Hơn nữa, căn cứ sách thuốc ghi lại, Bạch Ngọc Xích Mục Mãng, da, thịt, cốt, huyết đều có thể làm thuốc, giá trị rất quý!, là loại dược liệu luôn được các đại thế gia săn lùng.
Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng, tuy rằng kém một chút, nhưng lại là ma thú phi hành, hơn nữa cấp cao như vậy, mấy khối xương cốt trong thân thể là nguyên liệu tốt nhất để làm phụ ma kiếm.
Săn ma thú phi hành rất khó, tất cả đều công nhận, vì vậy, xương của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng chế tạo Phong hệ phụ ma kiếm, giá trị cao gần gấp đôi so với phụ ma kiếm tầm thường! Hoàng Phủ Thương Tùng nhìn Lăng Tiêu nói:
- Tiểu huynh đệ, mấy thứ này của ngài khi đấu giá ở phòng đấu giá của Hoàng Phủ gia tộc chắc chắn sẽ tạo ra một kỳ tích! Ngài nguyện ý chính mắt chứng kiến kỳ tích này chứ?
Lăng Tiêu gật đầu:
- Đương nhiên, đó cũng là mục đích ta tới đây.
Tuy biết người mạo hiểm tuổi trẻ này không có khả năng tìm phòng đấu giá khác, nhưng Hoàng Phủ Thương Tùng vẫn rất kích động:
- Nguyệt nhi, phát thông tin cho các đại thế gia của đế quốc, hoàng thất, đại quý tộc, ba ngày sau, phòng đấu giá Hoàng Phủ cử hành buổi đấu giá lâm thời đặc biệt! Phải làm cho bọn họ điên cuồng…. Bảo bối cực phẩm, ha ha!
Lão nhân đến cuối cùng, vẫn không kìm nổi đắc ý cười rộ lên, đối với một đại sư bán đấu giá mà nói, không có gì làm họ động tâm bằng bảo vật cực phẩm.
Hoàng Phủ Nguyệt nhìn Lăng Tiêu
- Dường như, hai ma thú này, còn hai khối tinh hạch phải không?
- Không có
Diệp Vi Ny ở bên cạnh thần sắc cũng không thay đổi nhưng trong lòng cũng phải rung động, người này đôi khi nhìn có vẻ ngây ngốc, kỳ thật rất cẩn thận, hai người có thể xuất ra hai quả tinh hạch, đã khiến người ta quá kinh ngạc, nếu lấy thi thể ma thú trong chiếc nhẫn này ra nữa, quả có điểm đáng nghi.
Hoàng Phủ Nguyệt cũng không dễ dàng bị lừa gạt, sau cái khăn che mặt mỏng manh, gương mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười, nhẹ giọng nói:
- Như thế nào, các hạ không tin phòng đấu giá Hoàng Phủ?
Lăng Tiêu lạnh nhạt nói:
- Ta đương nhiên tin tưởng gia tộc Hoàng Phủ, tuy nhiên,… quả thật không có.
Hoàng Phủ Nguyệt nhẹ nhàng cười, sau đó nói:
- Thật có lỗi, tiểu nữ vẫn chưa nói ra thân phận, ta là nữ nhân của Hoàng Phủ gia tộc, từ nhỏ đã lớn lên ở đây. Thế nào, các ngươi có thể tin tưởng ta chứ?
Trên mặt Lăng Tiêu cùng Diệp Vi Ny đều lộ vẻ quái lạ, Diệp Vi Ny thất thanh nói:
- A, cô là Hoàng Phủ tiểu thư?
Hoàng Phủ Nguyệt gật đầu, tuy rằng loại kinh hô này nàng nghe đã nhiều, nhưng trong lòng cũng có chút đắc ý, cũng không trách tại sao lại có nhiều người liều mạng đuổi theo danh lợi, quả là danh lợi có thể khiến người ta trở nên điên cuồng.
Lăng Tiêu lúc này gật đầu, sau đó nói:
- Nếu các hạ là tiểu thư Hoàng Phủ gia tộc, như vậy có thể cam đoan giữ kín thân phận chúng ta?
Hoàng Phủ Nguyệt nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, cười nói:
- Ta thậm chí còn không biết tính danh các hạ, hơn nữa, gia tộc Hoàng Phủ có thể đứng ở đế quốc nhiều năm như vậy, danh dự đương nhiên có thể bảo đảm, nếu không nhị vị cũng không tìm đến nơi này, đúng không?
Lời nói tuy rất bình thản, nhưng cũng có chút hương vị cao cao tại thượng.
Lăng Tiêu nhướng mày, nói:
- Có phải tửu lâu ngoài kia cũng là sản nghiệp của gia tộc Hoàng Phủ?
- Ha ha..
Hoàng Phủ Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào, sau đó nói:
- Ngươi quả là hài hước, tốt lắm, hiện tại còn có đồ gì, có thể lấy ra để tiểu nữ được khai nhãn giới?
Lăng Tiêu hỏi:
- Ngay tại đây?
Hoàng Phủ Nguyệt mỉm cười gật đầu:
- Đương nhiên, á…
Nói còn chưa dứt, ngay trên bàn đấu giá xa hoa xuất hiện một con ma thú báo máu chảy đầm đìa, mùi máu xộc lên mũi. Diệp Vi Ny và Hoàng Phủ Nguyệt đều hoa dung thất sắc.
Tay Lăng Tiêu lại vung lên, một cái xác chim thật lớn lại hiện ra trong phòng, đè lên không ít vật trang trí lộng lẫy trên mặt đất, tuy rằng có thảm dày, nhưng vẫn nát một khoảng. Hoàng Phủ Nguyệt dường như thất thần, ánh mắt gắt gao nhìn con chim to này, thất thanh nói:
- Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng? Trời. Ngươi, các ngươi là người của đoàn đội lính đánh thuê cấp cao?
- Gia tộc Hoàng Phủ bán đấu giá còn hỏi cả nguồn gốc hàng hóa sao?
Lăng Tiêu lạnh nhạt hỏi.
- A, không phải, đương nhiên không phải.
Hoàng Phủ Nguyệt thề thốt phủ nhận, cũng không che dấu giọng nói kinh hãi:
- Ta thừa nhận đã bị ngươi làm cho sợ hãi, còn có nữa không?
Lăng Tiêu nhún nhún vai, hai tay phất phất nói:
- Nơi này không bỏ xuống được.
Hoàng Phủ Nguyệt hít một hơi lạnh, nhìn vào mắt Lăng Tiêu rồi đứng lên, thầm nghĩ xem người này rốt cuộc là thuộc đoàn lính đánh thuê nào, hay là người đại gia tộc, thoạt nhìn như người đại gia tộc, xuất thân rất cao quý, ít nhất là quý tộc, bằng không không có khả năng khinh thường trang trí xa hoa trong phòng này, thậm chí còn làm hỏng vài món, hiển nhiên đã nhìn ra mấy thứ kia đều là….đồ dỏm.
Cũng may Hoàng Phủ Nguyệt kiến thức cũng rất rộng rãi, nhẹ nhàng cắn môi dưới, sau đó nói:
- Trước hết mời ngài thu hết những thứ kia, chúng ta đổi phòng.
Nàng nhìn ánh mắt có chút trêu chọc của Lăng Tiêu, giải thích:
- Cái này không phải là chúng ta điệu bộ, thật sự là vì…
- Được rồi, chúng ta đổi phòng!
Lăng Tiêu vung tay, hai thi thể ma thú rất lớn liền biến mất, chỉ lưu lại mùi máu tươi, căn phòng có chút bừa bãi.
Ba người vừa ra khỏi cửa, bất cứ ai khi gặp Hoàng Phủ Nguyệt đều cúi đầu thi lễ, ánh mắt đều có chút cuồng nhiệt, nhìn Lăng Tiêu cùng Diệp Vi Ny hâm mộ không thôi, dường như có thể cùng đi với Hoàng Phủ tiểu thư, là đại vinh hạnh.
Đi vào phòng đấu giá ở hậu viện, một cái sân rất lớn, Lăng Tiêu xuất ra xác của Bạch Ngọc Xích Mục Mãng, Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng và Thiểm Điện Cuồng Báo.
Dù Hoàng Phủ Nguyệt đã có chuẩn bị trong lòng, nhưng nhìn thấy con rắn trắng lớn như vậy, cũng hoảng sợ kinh hô một tiếng:
- Cái, cái con ma thú mãng xà này, là cấp mấy?
Lăng Tiêu chưa kịp nói chuyện, một âm thanh già nua đã phát ra:
- Trời ơi! Bạch Ngọc Xích Mục Mãng! mãng xà lớn nhất của Thánh Sơn, hình thể này, ít nhất cũng là cấp bốn đến cấp năm!
Nói xong liền thấy một lão già vẻ mặt kích động đi về hướng Bạch Ngọc Xích Mục Mãng, vươn tay vuốt ve lớp vảy trơn bóng như ngọc của Bạch Ngọc Xích Mục Mãng như vuốt ve tình nhân, vẻ mặt si mê, tán thưởng nói
- Thật đẹp! thật sự là đẹp! quả nhiên là Bạch Ngọc Xích Mục Mãng!
Nhìn bên cạnh còn có một Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng, trên mặt biểu tình cực kỳ phấn khích, lão già thở dài một hơi rồi quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Lăng Tiêu:
- Tiểu huynh đệ, có thể nói cho ta làm thế nào bắt được?
- Cái này không thể phụng cáo!
Lăng Tiêu lắc đầu cười, cự tuyệt trả lời vấn đề này.
Hoàng Phủ Nguyệt mỉm cười với Lăng Tiêu, sau đó nói:
- Vị này chính là chưởng quầy của phòng đấu giá chúng ta, Hoàng Phủ Thương Tùng, đại giám định sư! Có rất nhiều năm kinh nghiệm, dù ma thú, hay tinh hạch, lão nhân gia đều có thể giám định
- Tiểu thư quá khen!
Hoàng Phủ Thương hướng về phía Hoàng Phủ Nguyệt hơi cúi người hành lễ, đối với việc Lăng Tiêu cự tuyệt trả lời, dù có chút tiếc nuối, nhưng cũng không quá mức để ý, người mạo hiểm phân nửa đều tính tình như vậy. Lão nhẹ giọng thở dài nói:
- Thật đúng là lợi hại, loại ma thú này ta chỉ nhìn thấy một lần năm mươi năm trước, mà chi thấy một con nhỏ, khi đó, ta còn là một học đồ. Thoáng chốc đã qua nhiều năm như vậy, ta đã già rồi!!!
Hoàng Phủ Nguyệt cười nói:
- Thương Tùng bá bá vẫn chưa già chút nào cả!
Hoàng Phủ Thương Tùng từ ái nhìn cô gái thiên tài của gia tộc Hoàng Phủ, sau đó nhìn Lăng Tiêu, trên mặt rất kích động. Là đại sư giám định, ông có hiểu biết tương đối tốt đối với ma thú, tinh hạch, dược liệu, biết rõ loại ma thú ở Phạm Đế Á Tuyết Sơn đều là trời sinh giảo hoạt, rất ít xuất hiện trước mặt nhân loại, cho nên cho dù chỉ bậc một, bậc hai, cũng không dễ dàng săn bắt được.
Hơn nữa, căn cứ sách thuốc ghi lại, Bạch Ngọc Xích Mục Mãng, da, thịt, cốt, huyết đều có thể làm thuốc, giá trị rất quý!, là loại dược liệu luôn được các đại thế gia săn lùng.
Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng, tuy rằng kém một chút, nhưng lại là ma thú phi hành, hơn nữa cấp cao như vậy, mấy khối xương cốt trong thân thể là nguyên liệu tốt nhất để làm phụ ma kiếm.
Săn ma thú phi hành rất khó, tất cả đều công nhận, vì vậy, xương của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng chế tạo Phong hệ phụ ma kiếm, giá trị cao gần gấp đôi so với phụ ma kiếm tầm thường! Hoàng Phủ Thương Tùng nhìn Lăng Tiêu nói:
- Tiểu huynh đệ, mấy thứ này của ngài khi đấu giá ở phòng đấu giá của Hoàng Phủ gia tộc chắc chắn sẽ tạo ra một kỳ tích! Ngài nguyện ý chính mắt chứng kiến kỳ tích này chứ?
Lăng Tiêu gật đầu:
- Đương nhiên, đó cũng là mục đích ta tới đây.
Tuy biết người mạo hiểm tuổi trẻ này không có khả năng tìm phòng đấu giá khác, nhưng Hoàng Phủ Thương Tùng vẫn rất kích động:
- Nguyệt nhi, phát thông tin cho các đại thế gia của đế quốc, hoàng thất, đại quý tộc, ba ngày sau, phòng đấu giá Hoàng Phủ cử hành buổi đấu giá lâm thời đặc biệt! Phải làm cho bọn họ điên cuồng…. Bảo bối cực phẩm, ha ha!
Lão nhân đến cuối cùng, vẫn không kìm nổi đắc ý cười rộ lên, đối với một đại sư bán đấu giá mà nói, không có gì làm họ động tâm bằng bảo vật cực phẩm.
Hoàng Phủ Nguyệt nhìn Lăng Tiêu
- Dường như, hai ma thú này, còn hai khối tinh hạch phải không?
Danh sách chương