Người xung quanh huýt sáo, âm thanh huyên náo.
Nguyễn Tương Nam khẽ cười với anh ở trong tiếng huyên náo.
Trác Diễm không nhịn được mắng ở trong lòng, vì cài người vớ vẩn gây rối, cô cần phải bồi thường nụ hôn đầu của mình sao? Dĩ nhiên, cái này —— cũng là nụ hôn đầu của anh.
Lúc đôi môi nhẹ nhàng lướt qua trong nháy mắt, anh cảm thấy mình có phản ứng sinh lí rất rõ ràng.
Tại nơi có tất cả học sinh, Trác Diễm không hiểu ra sao thì nụ hôn đã kết thúc.
Thật may là sau này bước vào đại học, anh và Nguyễn Tương Nam ít ỏi mới có liên quan. Anh học kinh doanh, còn Nguyễn Tương Nam học ở bệnh viện, phòng dạy học cách xa, kí túc xá cũng không cùng một khối, một ngày cũng chỉ đụng mặt một lần.
Ngày đi học đầu tiên, một nam sinh có khuôn mặt thanh tú, dáng người cao gầy đi tới chỗ anh, tay phải đưa ra, cười hì hì: “Cậu là Trác Diễm sao? Tôi tên là Diệp Tỷ, nghe kể về cậu rất nhiều.”
Thật ra thì anh cũng nghe tên tuổi của Diệp Tỷ, anh ta là con út của nhà họ Diệp, trưởng nữ Diệp Vi vốn đã kết thân với tập đoàn nhà họ Tạ, ngoài dự đoán của mọi người con thứ Diệp Trưng lại học y khoa.
Mặt Trác Diễm không thay đổi trả lời: “Chữ kia đọc Diễm, Trác Diễm.”
Diệp Tỷ giật mình khiêu khích lông mi: “. . . . . . .Thật? Cậu không lừa tôi?”
Mặc dù tính tình của bọn họ khác nhau, nhưng hai người đều thuộc về cá tính cởi mở hướng ngoại, cũng trở thành bạn bè rất nhanh.
Căn bản Trác Diễm bị vướng tình trạng chạy hai nơi là trường học và công ty, mấy năm gần đây thân thể của cha anh không tính là quá tốt, anh muốn chuẩn bị thường xuyên thay ca. Hai học kỳ tới, anh cơ hồ mỗi ngành của tập đoàn Tinh Triển đều thực tập một lần.
Anh có vô tình gặp gỡ Nguyễn Tương Nam một lần trên đường. Cô mặc áo khoác trắng, tất cả đường mòn trong rừng phẫu thuật đều có cảm giác u ám—— trong đại học có nhiều toà nhà duy chỉ có viện y học này là có hơi thở âm trầm, còn thường có tin đồn thần bí. Cô và đám viện y học kia, giơ lên tản ra dung dịch Formalin có mùi khó ngửi thí nghiệm thân thể các nam sinh, đi nhanh một hai bước, đi nhanh đến phòng phẫu thuật.
Cuối cùng cô cũng đã tới đó vì cô rèn luyện theo yêu cầu, lúc mang theo đất ấm khác thường, hơn nữa là cá gặp nước.
Vốn là Trác Diễm cho rằng nghiệt duyên của anh và Nguyễn Tương Nam đã kết thúc, ai ngờ những chuyện xui xẻo trước kia cũng chỉ là món khai vị, món ăn chính cũng chưa có mang lên.
Khi đó Nghiêm Ương học xong lớp, dự bị ra nước ngoài học trung học, cô di truyền đặc tính khó khăn lúc đó của Nghiêm phu nhân triệt để, cuối cùng Trác Diễm từng bỏ tâm trí giúp cô học thêm một tháng, cuối cùng cũng chủ động bỏ cuộc. Nghiêm phu nhân ăn mừng con gái nhỏ ra nước ngoài học, chuẩn bị đưa các cô đi du lịch Nam Á, còn mời Trác Diễm.
Ngồi ở phòng khách chờ đợi thì Trác Diễm để ý thấy Nguyễn Tương Nam có chút tiều tuỵ. Cô để gương mặt mộc, mang mắt kính, hình như đem loại mệt mỏi này phóng đại lên.
Cô cảm thấy ánh mắt của anh rất vui vẻ, quay đầu nhìn anh một cái, khoé miệng còn lộ ra ý cười.
Cô cúi đầu nhìn vé máy bay trong tay, chỗ đầu tiên là Việt Nam, sau đó là Cam-pu-chia và Dubai, vé máy bay bên trên cũng bị anh lật qua lật lại xem nhiều lần, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Cô bị cận sao?”
Nguyễn Tương Nam tựa lưng vào ghế ngồi, đưa lưng về phía anh, đầu cũng không quay lại đáp: “Có một chút, lúc học cấp 3, không có ảnh hưởng.”
“Nghe nói anh còn kiêm chức làm việc?”
“Ừ.”
Trác Diễm không tìm ra chủ đề khác, vì vậy không thể làm gì khác hơn là dừng lại. Tuy nói một năm không dài, cũng đủ làm cho hai người trở thành người xa lạ. Thực ra đây là chuyện làm cho anh vui mừng.
Lúc này, phòng truyền thông bắt đầu thông báo lên máy bay trước. Du khách chờ ở phòng chờ bắt đầu lên máy bay. Nguyễn Tương Nam cũng chậm rãi đứng lên, xách hành lí lên. Lúc này Trác Diễm mới phát hiện, gần đây cô vùng vẫy hết sức cũng cao gần 1m60 nhưng thuỷ chung vẫn thua Nghiêm Ương nửa cái đầu.
Bọn họ vào khoang máy bay, Nghiêm Ương đã sớm chiếm vị trí ngồi gần cửa sổ. Nguyễn Tương Nam chờ bọn anh chọn chỗ ngồi xong, mới đi đến cái vị trí dư lại ở bên kia. Cô nhận lấy cái mền của nữ tiếp viên mang đến, điều chỉnh ghế thật tốt, lấy sườn kính xuống liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trác Diễm vừa nhìn sang phía kia, vừa đúng lúc nhìn thấy dung nhan điềm tĩnh của cô. Dáng vẻ cô nhắm mắt lại, không hề có bộ dáng đả kích, thậm chí còn cho anh không thể nhớ tới tính tình vô liêm sỉ của Nguyễn Tương Nam.
Cuộc hàng trình đến Nam Á mới bắt đầu, anh đã mơ hồ mình có xu thế trúng tà.
Trên khoang máy bay đèn phát sáng hai lần, nữ tiếp viên hàng không đưa bánh ngọt và bữa ăn tới, Bữa ăn ở khoang thương vụ cũng xem như phong phú, có trứng và muối và tôm mấu trúc mới mẻ, còn có mùi vị của bún chả giò ở Việt Nam.
Nguyễn Tương Nam không ngủ, mà mở TV trước mắt, đeo tai nghe vào, bắt đầu xem một bộ phim Việt Nam.
Vị trí Trác Diễm đang ở bên cạnh cô, lần lượt nhìn một chút, toàn bộ phim đều là tiếng Việt, cũng không có tiếng Anh hoặc phụ đề, cư nhiên cô xem say sưa.
“Cô hiểu tiếng Việt sao?”
Nguyễn Tương Nam trả lời là chuyện phải làm: “Một chữ cũng không biết.”
“. . . . . .Vậy cô còn xem?”
Cô nghiêng đầu, khoé miệng cong cong hiện lên ý cười: “Liền đoán bừa nha, lại nói tình huống cũng đơn giản, chính là phim loại chủ nghĩa anh hùng, cuối cùng anh hùng cũng ôm được người đẹp về.”
“Tôi không tin loại chuyện cũ này.” Lúc còn nhỏ anhđã cứu cô trong tay tên côn đồ, cuối cùng lại bị cô kiên quyết cướp đi vị trí thứ nhất, anh hùng bị người đẹp lừa gạt rồi thuận tay chôn sống cũng không sai lắm.
Nguyễn Tương Nam nhìn anh nói: “Tôi tin tưởng, vẫn còn chuyện xưa có thật.”
Trác Diễm trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Thế nào?”
Nguyễn Tương Nam chống cằm nhìn anh một chút, buộc đủ khẩu vị của anh rồi lãng sang chuyện khác: “Trác Diễm, anh có kết giao bạn gái không?”
Trác Diễm trả lời đơn giản: “Không có.”
“Vẫn không có, hay chưa từng có?”
“Vừa là không có, cũng chưa từng có.” Về điểm này anh cũng cảm thấy không có gì là không thể mở miệng, hiện tại anh thật sự quá bận rộn, mỗi ngày công ty và trường học thay đổi liên tục, có lúc vì một chút vấn đề kinh doanh, chỉ có thể ngủ trên ghế sa lon cứng ngắt trong phòng làm việc, cha anh còn chưa hài lòng về anh.
“Trác Diễm, ạnh vậy mà không có kết giao bạn gái?” Con gái dì của Nguyễn Tương Nam là Lâm Giai cũng chủ động tham gia cuộc nói chuyện của bọn họ, cô ta nhỏ hơn Nguyễn Tương Nam một tuổi, nhưng quan hệ của các cô cũng không thể nói tốt.
“Vẫn không có thời gian làm việc này.” Trác Diễm nằm lại vị trí của mình, nhắm mắt lại, ra hiệu ngầm họ nói nhảm đến đây đã đủ.
Lâm Giai tự làm cho mình mất mặt, chỉ đành phải trở về vị trí của mình.
Nguyễn Tương Nam tiếp tục tiếp tục mở ra bộ phim khác xem từ từ, trên mặt vẫn lác đác nụ cười. Trác Diễm nửa đường thoáng nhìn, quả thật cũng hoài nghi xem bản thân có nhìn lầm hay không, cô nghe anh nói không bạn gái, tâm tình cư nhiên có vẻ rất tốt, anh không nhịn được hồi tưởng lại nụ hôn ở trong quán vỉa hè kia.
Trác Diễm vỗ trán, đây nhất định là ý nghĩ không đâu.
Máy bay hạ cánh yên ổn, đã là mười một giờ đêm rồi. Chỗ bọn họ đặt chân là thành phố Hải Cảnh, bên ngoài mưa đang rơi, hình như mưa đó trôi nổi từ biển ngồi Vân Đoá mà tới.
Cửa đại sảnh còn có taxi đang đứng đợi đón khách.
Nguyễn Tương Nam chống vào cửa sổ xe, sử dụng tiếng Việt có chút cứng ngắtnói ra tên khách sạn, tài xế lập tức gật đầu tỏ vẻ biết. Trác Diễm liếc mắt nhìn cô một cái, cô nói cô không hiểu tiếng Việt chút nào cũng không phải nói dối, nhưng trước khi xuất phát nhất định là có học qua.
Nghiêm Ương đã sớm mệt, mềm nhũn nằm bên người cô: “Thì ra chị sẽ nói tiếng Việt.”
Nguyễn Tương Nam vuốt mái tóc đen của cô: “Mới học trong phim, bên trong cũng nói tới khách sạn này.”
Trác Diễm biết cô là người thông minh, nhưng nghe cô nói như vậy, vẫn giật mình một chút.
Xe taxi lái vào khách sạn, Trác Diễm trả tiền xe, mang theo hành lí của ba người rồi đến ghi danh. Sau bọn họ là mẹ của Nguyễn Tương Nam, dì và Lâm Giai cũng gần tới. Lâm Giai xung phong nhận việc lên trao đổi với nhân viên bằng tiếng Anh, đối phương chỉ nghi ngờ nhìn cô, lắc đầu một cái tỏ vẻ không hiểu, cuối cùng cô không thể không dùng ngôn ngữ của người câm điếc.
Nguyễn Tương Nam và Nghiêm Ương đứng chung một chỗ, ngồi trên ghế sa lon trong đại sảnh, ngáp liên tục.
Trác Diễm thật sự nhìn không được đi tới, ngắt lời cô: “Trước khi đăng kí cô hãy ở đây, chuyện hành lí, để tôi.”
Chờ bọn họ đăng kí được, nhân viên liền dẫn bọn họ đi qua hành lang dài cổ điển, qua bãi biển, đi tới khu biệt thự. Nghiêm phu nhân mở cửa, đi quanh phòng một vòng: “Hình như phòng còn thiếu một chút, có phải đăng ký dư một phòng không?”
Dì Nguyễn Tương Nam nói: “Nhỏ tuổi thích hợp ở một phòng, đặt nhiều đến lúc đi lại phải gõ cửa nhiều phòng, rất phiền toái.”
Nghiêm phu nhân ngoắc tay với Nghiêm Ương: “Tiểu Ương, con cùng mẹ một phòng. Tương Nam con và Giai tuổi cũng không chênh lệch lắm, nên rất có nhiều chuyện muốn tán gẫu, cùng một phòng. Như vậy là đủ rồi.”
Lâm Giai nhìn cô một cái, ghét bỏ trong ánh mắt kia hết sức rõ ràng.
Nguyễn Tương Nam cũng xem như không thấy đối với loại phản ứng này, không nói hai lời giơ tay mang hành lí vào uỷ khuất cho cô một ít căn phòng ngủ.
Trác Diễm không có buồn ngủ, tắm xong lại đi ra biển chạy một vòng.
Hình như bị bão ảnh hưởng, mưa càng lúc càng lớn, quả thật có xu hướng mưa tầm tả, cây cao su bị gió thổi ngã trái ngã phải, trên bờ cát bay đá chạy, mặt phẳng Hải Thiên dâng lên một tia màu đỏ khác thường.
Anh cầm thẻ quét mở cửa chính, chỉ thấy Nguyễn Tương Nam ngồi trên ghế dài bằng gỗ trong phòng khách, ôm đầu gối mất hồn. Cái thói quen này của cô rất kì quái, hình như thường xuyên đắm chìm trong thế giới của mình không thoát ra được.
Trác Diễm đi tới, gõ chỗ tựa lưng trên ghế dài: “Cô còn không đi ngủ?”
Nguyễn Tương Nam ừ một tiếng.
Trác Diễm đi tới cửa phòng mình, vặn tay nắm cửa muốn đi vào, chợt nghĩ đến cái gì lại quay lại: “Lâm Giai khoá trái cửa?”
Thật ra anh cũng biết Nguyễn Tương Nam cũng không quá được người nhà thích, bọn họ cảm thấy cô là con gái riêng, giống như kém bọn họ một bậc. Mà Nguyễn Tương Nam ở phương diện này rất nóng tính, biết rõ mình chịu thiệt thòi, cũng sẽ phản kích liền làm cho người công kích cô không xuống đài được. Hai năm qua, thật ra thì số lần cô chống đối người nhà cfang ngày càng ít, nhưng không chịu nổi Lâm Giai muốn tìm cô gây phiền toái.
Nguyễn Tương Nam lại ừ một tiếng.
“Tại sao không gõ cửa kêu cô ta tỉnh?” Trác Diễm cau mày, “Cô ta làm vật cũng không đúng rồi.”
Đôi mắt của Nguyễn Tương Nam nâng lên, chậm rãi nói: “Mọi người đều mệt rồi, một chút chuyện nhỏ như vậy không cần làm phiền mọi người.”
Trác Diễm cảm thấy lần này cô rút lui quả thật không giải thích được: “Đây không giống cô, trước kia cô làm sao chịu loại thua thiệt này?”
Môi cô hơi cong một chút: “Thôi đi, dù sao đây là lần cuối cùng, cô ta thích như vậy cứ cho cô ta vui vẻ.”
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng cây đung đưa, tựa như lúc nào cũng sẽ gãy, khí lạnh trong phòng cũng không đủ, ươn ướt hết sức, làm cho người ta cảm thấy không thoải mái. Anh tự cầm tay cô, kéo cô từ trên ghế sa lon: “Cô đi theo tôi.”
Nguyễn Tương Nam nhìn anh một cái, nhưng không có động. Anh buông tay ra, giải thích: “Tôi không có ý gì khác, ghế sa lon trong phòng ghế xếp, kéo ra là có thể ngủ thoái mái một chút.”
Nguyễn Tương Nam đi theo sau anh, chợt nói một câu: “Không ngờ anh là người không tệ lắm.” Cũng không biết thật lòng, vẫn là suy nghĩ muốn giễu cợt anh. Trác Diễm không muốn tranh với cái miệng sắc bén của cô: “Tôi đi tắm lại, cô mệt cứ ngủ trước.”
Nhưng đợi đến lúc anh tắm xong đi ra ngoài, chiếc chăn duy nhất trên giường đã bị cô mang đến ghế sa lon, cô nằm ở trong chăn, chỉ lộ ra vài sợi tóc đen.
Nguyễn Tương Nam khẽ cười với anh ở trong tiếng huyên náo.
Trác Diễm không nhịn được mắng ở trong lòng, vì cài người vớ vẩn gây rối, cô cần phải bồi thường nụ hôn đầu của mình sao? Dĩ nhiên, cái này —— cũng là nụ hôn đầu của anh.
Lúc đôi môi nhẹ nhàng lướt qua trong nháy mắt, anh cảm thấy mình có phản ứng sinh lí rất rõ ràng.
Tại nơi có tất cả học sinh, Trác Diễm không hiểu ra sao thì nụ hôn đã kết thúc.
Thật may là sau này bước vào đại học, anh và Nguyễn Tương Nam ít ỏi mới có liên quan. Anh học kinh doanh, còn Nguyễn Tương Nam học ở bệnh viện, phòng dạy học cách xa, kí túc xá cũng không cùng một khối, một ngày cũng chỉ đụng mặt một lần.
Ngày đi học đầu tiên, một nam sinh có khuôn mặt thanh tú, dáng người cao gầy đi tới chỗ anh, tay phải đưa ra, cười hì hì: “Cậu là Trác Diễm sao? Tôi tên là Diệp Tỷ, nghe kể về cậu rất nhiều.”
Thật ra thì anh cũng nghe tên tuổi của Diệp Tỷ, anh ta là con út của nhà họ Diệp, trưởng nữ Diệp Vi vốn đã kết thân với tập đoàn nhà họ Tạ, ngoài dự đoán của mọi người con thứ Diệp Trưng lại học y khoa.
Mặt Trác Diễm không thay đổi trả lời: “Chữ kia đọc Diễm, Trác Diễm.”
Diệp Tỷ giật mình khiêu khích lông mi: “. . . . . . .Thật? Cậu không lừa tôi?”
Mặc dù tính tình của bọn họ khác nhau, nhưng hai người đều thuộc về cá tính cởi mở hướng ngoại, cũng trở thành bạn bè rất nhanh.
Căn bản Trác Diễm bị vướng tình trạng chạy hai nơi là trường học và công ty, mấy năm gần đây thân thể của cha anh không tính là quá tốt, anh muốn chuẩn bị thường xuyên thay ca. Hai học kỳ tới, anh cơ hồ mỗi ngành của tập đoàn Tinh Triển đều thực tập một lần.
Anh có vô tình gặp gỡ Nguyễn Tương Nam một lần trên đường. Cô mặc áo khoác trắng, tất cả đường mòn trong rừng phẫu thuật đều có cảm giác u ám—— trong đại học có nhiều toà nhà duy chỉ có viện y học này là có hơi thở âm trầm, còn thường có tin đồn thần bí. Cô và đám viện y học kia, giơ lên tản ra dung dịch Formalin có mùi khó ngửi thí nghiệm thân thể các nam sinh, đi nhanh một hai bước, đi nhanh đến phòng phẫu thuật.
Cuối cùng cô cũng đã tới đó vì cô rèn luyện theo yêu cầu, lúc mang theo đất ấm khác thường, hơn nữa là cá gặp nước.
Vốn là Trác Diễm cho rằng nghiệt duyên của anh và Nguyễn Tương Nam đã kết thúc, ai ngờ những chuyện xui xẻo trước kia cũng chỉ là món khai vị, món ăn chính cũng chưa có mang lên.
Khi đó Nghiêm Ương học xong lớp, dự bị ra nước ngoài học trung học, cô di truyền đặc tính khó khăn lúc đó của Nghiêm phu nhân triệt để, cuối cùng Trác Diễm từng bỏ tâm trí giúp cô học thêm một tháng, cuối cùng cũng chủ động bỏ cuộc. Nghiêm phu nhân ăn mừng con gái nhỏ ra nước ngoài học, chuẩn bị đưa các cô đi du lịch Nam Á, còn mời Trác Diễm.
Ngồi ở phòng khách chờ đợi thì Trác Diễm để ý thấy Nguyễn Tương Nam có chút tiều tuỵ. Cô để gương mặt mộc, mang mắt kính, hình như đem loại mệt mỏi này phóng đại lên.
Cô cảm thấy ánh mắt của anh rất vui vẻ, quay đầu nhìn anh một cái, khoé miệng còn lộ ra ý cười.
Cô cúi đầu nhìn vé máy bay trong tay, chỗ đầu tiên là Việt Nam, sau đó là Cam-pu-chia và Dubai, vé máy bay bên trên cũng bị anh lật qua lật lại xem nhiều lần, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Cô bị cận sao?”
Nguyễn Tương Nam tựa lưng vào ghế ngồi, đưa lưng về phía anh, đầu cũng không quay lại đáp: “Có một chút, lúc học cấp 3, không có ảnh hưởng.”
“Nghe nói anh còn kiêm chức làm việc?”
“Ừ.”
Trác Diễm không tìm ra chủ đề khác, vì vậy không thể làm gì khác hơn là dừng lại. Tuy nói một năm không dài, cũng đủ làm cho hai người trở thành người xa lạ. Thực ra đây là chuyện làm cho anh vui mừng.
Lúc này, phòng truyền thông bắt đầu thông báo lên máy bay trước. Du khách chờ ở phòng chờ bắt đầu lên máy bay. Nguyễn Tương Nam cũng chậm rãi đứng lên, xách hành lí lên. Lúc này Trác Diễm mới phát hiện, gần đây cô vùng vẫy hết sức cũng cao gần 1m60 nhưng thuỷ chung vẫn thua Nghiêm Ương nửa cái đầu.
Bọn họ vào khoang máy bay, Nghiêm Ương đã sớm chiếm vị trí ngồi gần cửa sổ. Nguyễn Tương Nam chờ bọn anh chọn chỗ ngồi xong, mới đi đến cái vị trí dư lại ở bên kia. Cô nhận lấy cái mền của nữ tiếp viên mang đến, điều chỉnh ghế thật tốt, lấy sườn kính xuống liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trác Diễm vừa nhìn sang phía kia, vừa đúng lúc nhìn thấy dung nhan điềm tĩnh của cô. Dáng vẻ cô nhắm mắt lại, không hề có bộ dáng đả kích, thậm chí còn cho anh không thể nhớ tới tính tình vô liêm sỉ của Nguyễn Tương Nam.
Cuộc hàng trình đến Nam Á mới bắt đầu, anh đã mơ hồ mình có xu thế trúng tà.
Trên khoang máy bay đèn phát sáng hai lần, nữ tiếp viên hàng không đưa bánh ngọt và bữa ăn tới, Bữa ăn ở khoang thương vụ cũng xem như phong phú, có trứng và muối và tôm mấu trúc mới mẻ, còn có mùi vị của bún chả giò ở Việt Nam.
Nguyễn Tương Nam không ngủ, mà mở TV trước mắt, đeo tai nghe vào, bắt đầu xem một bộ phim Việt Nam.
Vị trí Trác Diễm đang ở bên cạnh cô, lần lượt nhìn một chút, toàn bộ phim đều là tiếng Việt, cũng không có tiếng Anh hoặc phụ đề, cư nhiên cô xem say sưa.
“Cô hiểu tiếng Việt sao?”
Nguyễn Tương Nam trả lời là chuyện phải làm: “Một chữ cũng không biết.”
“. . . . . .Vậy cô còn xem?”
Cô nghiêng đầu, khoé miệng cong cong hiện lên ý cười: “Liền đoán bừa nha, lại nói tình huống cũng đơn giản, chính là phim loại chủ nghĩa anh hùng, cuối cùng anh hùng cũng ôm được người đẹp về.”
“Tôi không tin loại chuyện cũ này.” Lúc còn nhỏ anhđã cứu cô trong tay tên côn đồ, cuối cùng lại bị cô kiên quyết cướp đi vị trí thứ nhất, anh hùng bị người đẹp lừa gạt rồi thuận tay chôn sống cũng không sai lắm.
Nguyễn Tương Nam nhìn anh nói: “Tôi tin tưởng, vẫn còn chuyện xưa có thật.”
Trác Diễm trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Thế nào?”
Nguyễn Tương Nam chống cằm nhìn anh một chút, buộc đủ khẩu vị của anh rồi lãng sang chuyện khác: “Trác Diễm, anh có kết giao bạn gái không?”
Trác Diễm trả lời đơn giản: “Không có.”
“Vẫn không có, hay chưa từng có?”
“Vừa là không có, cũng chưa từng có.” Về điểm này anh cũng cảm thấy không có gì là không thể mở miệng, hiện tại anh thật sự quá bận rộn, mỗi ngày công ty và trường học thay đổi liên tục, có lúc vì một chút vấn đề kinh doanh, chỉ có thể ngủ trên ghế sa lon cứng ngắt trong phòng làm việc, cha anh còn chưa hài lòng về anh.
“Trác Diễm, ạnh vậy mà không có kết giao bạn gái?” Con gái dì của Nguyễn Tương Nam là Lâm Giai cũng chủ động tham gia cuộc nói chuyện của bọn họ, cô ta nhỏ hơn Nguyễn Tương Nam một tuổi, nhưng quan hệ của các cô cũng không thể nói tốt.
“Vẫn không có thời gian làm việc này.” Trác Diễm nằm lại vị trí của mình, nhắm mắt lại, ra hiệu ngầm họ nói nhảm đến đây đã đủ.
Lâm Giai tự làm cho mình mất mặt, chỉ đành phải trở về vị trí của mình.
Nguyễn Tương Nam tiếp tục tiếp tục mở ra bộ phim khác xem từ từ, trên mặt vẫn lác đác nụ cười. Trác Diễm nửa đường thoáng nhìn, quả thật cũng hoài nghi xem bản thân có nhìn lầm hay không, cô nghe anh nói không bạn gái, tâm tình cư nhiên có vẻ rất tốt, anh không nhịn được hồi tưởng lại nụ hôn ở trong quán vỉa hè kia.
Trác Diễm vỗ trán, đây nhất định là ý nghĩ không đâu.
Máy bay hạ cánh yên ổn, đã là mười một giờ đêm rồi. Chỗ bọn họ đặt chân là thành phố Hải Cảnh, bên ngoài mưa đang rơi, hình như mưa đó trôi nổi từ biển ngồi Vân Đoá mà tới.
Cửa đại sảnh còn có taxi đang đứng đợi đón khách.
Nguyễn Tương Nam chống vào cửa sổ xe, sử dụng tiếng Việt có chút cứng ngắtnói ra tên khách sạn, tài xế lập tức gật đầu tỏ vẻ biết. Trác Diễm liếc mắt nhìn cô một cái, cô nói cô không hiểu tiếng Việt chút nào cũng không phải nói dối, nhưng trước khi xuất phát nhất định là có học qua.
Nghiêm Ương đã sớm mệt, mềm nhũn nằm bên người cô: “Thì ra chị sẽ nói tiếng Việt.”
Nguyễn Tương Nam vuốt mái tóc đen của cô: “Mới học trong phim, bên trong cũng nói tới khách sạn này.”
Trác Diễm biết cô là người thông minh, nhưng nghe cô nói như vậy, vẫn giật mình một chút.
Xe taxi lái vào khách sạn, Trác Diễm trả tiền xe, mang theo hành lí của ba người rồi đến ghi danh. Sau bọn họ là mẹ của Nguyễn Tương Nam, dì và Lâm Giai cũng gần tới. Lâm Giai xung phong nhận việc lên trao đổi với nhân viên bằng tiếng Anh, đối phương chỉ nghi ngờ nhìn cô, lắc đầu một cái tỏ vẻ không hiểu, cuối cùng cô không thể không dùng ngôn ngữ của người câm điếc.
Nguyễn Tương Nam và Nghiêm Ương đứng chung một chỗ, ngồi trên ghế sa lon trong đại sảnh, ngáp liên tục.
Trác Diễm thật sự nhìn không được đi tới, ngắt lời cô: “Trước khi đăng kí cô hãy ở đây, chuyện hành lí, để tôi.”
Chờ bọn họ đăng kí được, nhân viên liền dẫn bọn họ đi qua hành lang dài cổ điển, qua bãi biển, đi tới khu biệt thự. Nghiêm phu nhân mở cửa, đi quanh phòng một vòng: “Hình như phòng còn thiếu một chút, có phải đăng ký dư một phòng không?”
Dì Nguyễn Tương Nam nói: “Nhỏ tuổi thích hợp ở một phòng, đặt nhiều đến lúc đi lại phải gõ cửa nhiều phòng, rất phiền toái.”
Nghiêm phu nhân ngoắc tay với Nghiêm Ương: “Tiểu Ương, con cùng mẹ một phòng. Tương Nam con và Giai tuổi cũng không chênh lệch lắm, nên rất có nhiều chuyện muốn tán gẫu, cùng một phòng. Như vậy là đủ rồi.”
Lâm Giai nhìn cô một cái, ghét bỏ trong ánh mắt kia hết sức rõ ràng.
Nguyễn Tương Nam cũng xem như không thấy đối với loại phản ứng này, không nói hai lời giơ tay mang hành lí vào uỷ khuất cho cô một ít căn phòng ngủ.
Trác Diễm không có buồn ngủ, tắm xong lại đi ra biển chạy một vòng.
Hình như bị bão ảnh hưởng, mưa càng lúc càng lớn, quả thật có xu hướng mưa tầm tả, cây cao su bị gió thổi ngã trái ngã phải, trên bờ cát bay đá chạy, mặt phẳng Hải Thiên dâng lên một tia màu đỏ khác thường.
Anh cầm thẻ quét mở cửa chính, chỉ thấy Nguyễn Tương Nam ngồi trên ghế dài bằng gỗ trong phòng khách, ôm đầu gối mất hồn. Cái thói quen này của cô rất kì quái, hình như thường xuyên đắm chìm trong thế giới của mình không thoát ra được.
Trác Diễm đi tới, gõ chỗ tựa lưng trên ghế dài: “Cô còn không đi ngủ?”
Nguyễn Tương Nam ừ một tiếng.
Trác Diễm đi tới cửa phòng mình, vặn tay nắm cửa muốn đi vào, chợt nghĩ đến cái gì lại quay lại: “Lâm Giai khoá trái cửa?”
Thật ra anh cũng biết Nguyễn Tương Nam cũng không quá được người nhà thích, bọn họ cảm thấy cô là con gái riêng, giống như kém bọn họ một bậc. Mà Nguyễn Tương Nam ở phương diện này rất nóng tính, biết rõ mình chịu thiệt thòi, cũng sẽ phản kích liền làm cho người công kích cô không xuống đài được. Hai năm qua, thật ra thì số lần cô chống đối người nhà cfang ngày càng ít, nhưng không chịu nổi Lâm Giai muốn tìm cô gây phiền toái.
Nguyễn Tương Nam lại ừ một tiếng.
“Tại sao không gõ cửa kêu cô ta tỉnh?” Trác Diễm cau mày, “Cô ta làm vật cũng không đúng rồi.”
Đôi mắt của Nguyễn Tương Nam nâng lên, chậm rãi nói: “Mọi người đều mệt rồi, một chút chuyện nhỏ như vậy không cần làm phiền mọi người.”
Trác Diễm cảm thấy lần này cô rút lui quả thật không giải thích được: “Đây không giống cô, trước kia cô làm sao chịu loại thua thiệt này?”
Môi cô hơi cong một chút: “Thôi đi, dù sao đây là lần cuối cùng, cô ta thích như vậy cứ cho cô ta vui vẻ.”
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng cây đung đưa, tựa như lúc nào cũng sẽ gãy, khí lạnh trong phòng cũng không đủ, ươn ướt hết sức, làm cho người ta cảm thấy không thoải mái. Anh tự cầm tay cô, kéo cô từ trên ghế sa lon: “Cô đi theo tôi.”
Nguyễn Tương Nam nhìn anh một cái, nhưng không có động. Anh buông tay ra, giải thích: “Tôi không có ý gì khác, ghế sa lon trong phòng ghế xếp, kéo ra là có thể ngủ thoái mái một chút.”
Nguyễn Tương Nam đi theo sau anh, chợt nói một câu: “Không ngờ anh là người không tệ lắm.” Cũng không biết thật lòng, vẫn là suy nghĩ muốn giễu cợt anh. Trác Diễm không muốn tranh với cái miệng sắc bén của cô: “Tôi đi tắm lại, cô mệt cứ ngủ trước.”
Nhưng đợi đến lúc anh tắm xong đi ra ngoài, chiếc chăn duy nhất trên giường đã bị cô mang đến ghế sa lon, cô nằm ở trong chăn, chỉ lộ ra vài sợi tóc đen.
Danh sách chương