Vị tiểu thư danh gia vọng tộc thứ hai trong danh sách nhanh nhẹn đi tới phòng ăn, cô mặc một chiếc váy màu trắng, giống như một cây nấm trắng đáng yêu. Cô vừa nhìn thấy Trác Diễm thì đôi mắt lập tức trợn tròn, cả người cũng thả lỏng: "Cái gì vậy, thì ra là anh."
Trác Diễm cười nói: "Tại sao lại không thể là anh?"
Nghiêm Ương ngồi xuống vỗ bàn: "Nhưng mẹ em nói là người đàn ông vừa đẹp trai vừa tài giỏi, em cứ tưởng Tạ Duẫn Thiệu."
"Vậy cũng phải chờ anh ta ly hôn, em mới có cơ hội này."
Nghiêm Ương uống một ngụm nước chanh, bỗng nhiên nói: "Anh gần đây có thời gian rảnh không?"
Cha của anh sau khi nghỉ dưỡng đã trở lại chủ trì đại cục, cố ý giúp anh giảm bớt lượng công việc, chính là vì để cho anh có thời gian rãnh rỗi để hẹn hò với phụ nữ, coi như có thời gian rảnh rỗi: "Làm gì?" dienndn
"Em muốn đi Luân Đôn chơi, còn muốn đi thăm chị, nhưng tiếng Anh của em không tốt lắm, nếu chúng ta đi cùng nhau, em không phải lo lắng về điều đó nữa rồi."
Nghiêm Ương học trung học phổ thông ở Mĩ lại học một năm dự bị nữa, cuối cùng miễn cưỡng có được một tấm bằng. Nhưng tiếng Anh cơ bản của cô không tiến bộ một chút gì, Trác Diễm thấy điểm này cũng hết sức kỳ lạ.
Nghiêm Ương và chị của cô là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, một tính tình đáng yêu lại vô cùng ngây thơ, mà người kia thì vừa rất xấu xa vừa thông minh. Trên cái thế giới này đúng là không có chuyện gì hoàn hảo.
Nghiêm Ương thấy Trác Diễm không nói lời nào, lôi kéo cánh tay của anh làm nũng: "Van cầu anh đó. . . . . . Van cầu anh nha, có được hay không, có được hay không vậy. . . . . ."
Trác Diễm thật sự không muốn thấy cô dính lấy mình làm nũng như vậy: "Được rồi, anh đồng ý."
Nghiêm Ương cười tươi khiến lúm đồng tiền hiện lên như bông hoa: "Tốt quá, em biết ngay anh sẽ không từ chối em mà!"
Anh có thể dành ra vài ngày nghỉ nhưng cũng sẽ không thể đi quá lâu, Trác Diễm nhờ người can thiệp bên Đại Sứ Quán, để nhanh chóng làm xong đi ra thị thực sang Anh. Tổng cộng chưa tới một tuần liền thuận lợi lên chuyến bay đến Luân Đôn.
Nghiêm Ương ngồi trên máy bay bên cạnh là Trác Diễm đang làm việc, nhìn anh mở ra Laptop bắt đầu làm việc, le,qu.y don cô biết mẫu thân thường giáo dục mình, luôn muốn cô học thêm một chút, về sau mở cổ đông còn biết xem báo cáo, nhưng là cô chỉ nhìn Trác Diễm làm việc một lúc, thì nhịn không chịu được, lấy PSV từ trong túi ra bắt đầu chơi game.
Đánh một lát trò chơi, nàng cảm thấy mệt, đắp thêm cái chăn liền ngả người lên thành ghế hoàn toàn thả lỏng, đánh một giấc.
Lúc nhỏ gần 12 bay dài quả thật có chút khó, năm đó anh vừa mới bắt đầu đi theo cha bay khắp nơi trên thế giới, thường cả đêm mất ngủ, chủ yếu là do chênh lệch múi giờ, chẳng qua là khi đó có nhiệt huyết của tuổi hai mươi, thời gian nghỉ ngơi cũng rất ít, chỉ cần có hai tiếng ngủ bù, lập tức có thể khôi phục tinh thần.
Hiện tại anh hiển nhiên không còn loại tinh lực này nữa.
Ra khỏi sân bay, thời điểm ở đây vừa quá buổi trưa.
Nghiêm Ương lập tức trở nên vui vẻ, khác hẳn với trạng thái mệt mỏi ở trên máy bay, nhất là lúc nhìn thấy Nguyễn Tương Nam, lại càng nhảy nhót không ngừng vừa kêu tên của cô vừa hướng về phía cô vẫy tay.
Trẻ tuổi thật tốt.
Nguyễn Tương Nam mặc một bộ áo liền quần kiểu dáng quân trang trông vô cùng khí thế, lộ ra đôi chân dài duyên dáng, chân đi một đôi ủng ngắn màu đen, cười tủm tỉm đón nhận cái ôm nhiệt tình của em gái. Nghiêm Ương ôm cổ cô, đặt hai nụ hôn nồng nhiệt ở trên má cô: "Chị, chị mặc như vậy cực kỳ đẹp trai."
Nguyễn Tương Nam ôm nàng: "Em đói chưa? Bây giờ đi ăn cơm nhé?”
Nghiêm Ương lập tức gật đầu.
Cô một lúc lâu sau mới chú ý tới Trác Diễm im lặng bên cạnh làm nền, có chút ngoài ý muốn nói: "Anh tới làm gì?"
Anh tới làm gì.
Trác Diễm tức giận trả lời: "Tôi không biết từ lúc nào cả Luân Đôn đều trở thành của cô cơ đấy, tôi không thể đến sao."
Nguyễn Tương Nam quay đầu, nói với Nghiêm Ương: "Em qua đây chơi mấy ngày còn được, mấy ngày trước trời mưa suốt, trên đường toàn là vũng nước."
Nghiêm Ương nói: "Nếu trời mưa thì có thể ở trong phòng chơi game mà."
Nguyễn Tương Nam cười nói: "Thật sao?"
Hai chị em vừa đi vừa nói cười ở phía trước, thật ra thì phần lớn thời gian đều là Nghiêm Ương ríu tít nói. die,n; da.n Trác Diễm hoàn toàn bị bỏ quên nên đành lẽo đẽo đi theo phía sau, còn phải giúp Nghiêm nhị tiểu thư mang hành lý. Anh tốt xấu gì ngày trước đi tới chỗ nào cũng là nằm trong số nhân vật chính, mà lần này lại bị coi như vô hình.
Đến bãi đậu xe của sân bay, Nguyễn Tương Nam mở cốp sau của xe để cho bọn họ để hành lý. Cô chủ động giải thích: "Xe là tôi hỏi mượn của một lưu hoc sinh cùng phòng, tôi thi cả bằng lái quốc tế, lái xe lên đường là hợp pháp."
Cô vẫn luôn là một người có năng lực thích ứng vô cùng lớn, mặc kệ đến bất kỳ địa phương nào, cũng có thể lập tức tìm được cách thức sinh tồn. Cô lái xe dẫn bọn họ đi Westminster, nơi đó là phố người Hoa lớn nhất ở Luân Đôn, có thể tùy ý tìm thấy được các quán đồ ăn Trung Quốc. Bọn họ vừa mới trải qua thời gian bay khá dài, cũng chưa hoàn toàn thích ứng hoàn cảnh mới, ăn cơm trưa quán đồ ăn Trung Quốc là một chọn lựa không tồi.
Vào quán ăn, Nghiêm Ương tự mình lấy thực đơn tiếng Trung ra xem qua: "Em muốn một xuất rau khoai lang xào tỏi, ừm, hai phần nhũ chim bồ câu, em rất thích ăn, thêm một bát canh xương, thủ heo muối tiêu. . . . . ."
Nguyễn Tương Nam và Trác Diễm nhìn thẳng vào mắt nhau hạ xuống, đều đọc được ý nghĩ trong mắt đối phương "Quái vật ăn thịt lại tới rồi". Nghiêm Ương dáng dấp trắng noãn xinh đẹp tuyệt trần, dù là ai thấy cô, cũng sẽ đánh giá một câu thật đáng yêu, lúc cô giới thiệu tên của mình, cũng hầu như là vẻ nho nhã nói" Tôi tên là Nghiêm Ương, Ương trong câu Phù Dung Vị Ương" , kết quả lại là thích ăn thịt giống Đại Vị Vương.
Cái hũ canh xương được bưng lên đầu tiên, Nghiêm Ương hoan hô một tiếng rồi khởi động.
Nguyễn Tương Nam thấy Trác Diễm vẫn không động đũa, liền lấy cái ly, cho hắn rót một ly trà nóng: "Anh gần đây không bận sao? Thế nào lại có thời gian rãnh rỗi tới nơi này chơi?"
"Ba tôi cho vài ngày nghỉ bù, để cho tôi nghỉ ngơi một chút." Trác Diễm trả lời, "Có điều nếu tính chính xác mà nói, tôi nhiều năm rồi không có nghỉ Tết Nguyên Đán." Nếu đem cả kỳ nghỉ đông cộng lại, tính cả thời gian nghỉ kết hôn, đoán chừng có thể nghỉ ngơi liên tục hơn nửa năm. Anh vừa nghĩ tới thời gian nghỉ kết hôn, lại không khỏi cau mày.
"Anh không phải là vẫn luôn nói cha anh đối với anh rất Nghiêm khắc, ngay cả để cho anh ngủ trên sofa cũng không đau lòng, còn có thể chủ động cho anh nghỉ phép?"
Trác Diễm nhìn cô, chậm rãi nở nụ cười: "Đương nhiên là cho tôi đủ thời gian để cùng các vị tiểu thư danh giá trong thành phố hẹn hò, nếu không cô nghĩ sao?"
Lúc này, phục vụ lại tới mang thức ăn lên. Nguyễn Tương Nam nói cám ơn, quay đầu cười hỏi: "Ngày ngày nhuyễn ngọc ôn hƯơng, chắc hẳn tâm tình rất tốt?"
Trác Diễm vẫn cười: "Điều đó là đương nhiên, ít nhất gặp gỡ đều là thục nữ."
Nghiêm Ương trên miệng ngậm sườn, hàm hồ mở miệng: "Hai người đều không ăn à?"
Trác Diễm hừ lạnh nói: "Không ăn."
"Ngoan, em ăn trước đi." Nguyễn Tương Nam sờ sờ đầu Nghiêm Ương, "Món ăn không hợp khẩu vị sao?"
"Ăn rất ngon." Nghiêm Ương vẻ mặt đau khổ, "Nhưng phiền hai người đừng quấy rầy nữa, có được hay không vậy."
"Tôi chưa bao giờ gây gổ với con gái."
Nguyễn Tương Nam bất đắc dĩ, anh ta nói chưa bao giờ cùng nữ nhân gây gổ, vậy rốt cuộc cái người tranh cãi tới cùng với cô mỗi lần là ai hả. lze.qu;ydo/nn Cô gắp thêm rau cho Nghiêm Ương: "Đừng chỉ ăn mấy món mặn, ăn cả rau nữa. Cuối cùng, trả lại cho Trác Diễm gắp rau: "Anh cũng đói bụng phải không? Ăn cơm đi."
Trác Diễm người có địa vị cao lại phải đầu hàng người có địa vị thấp trước mặt ăn vài miếng, lại để đũa xuống.
Nguyễn Tương Nam lại đành phải tiếp tục gắp thức ăn cho Trác Diễm, anh ta tựa như một đại gia, nể mặt thì ăn vài miếng, nếu không liền đặt đũa. Bữa cơm này ăn được thật mệt mỏi, Nguyễn Tương Nam bắt đầu thấy hối hận khi đồng ý đón tiếp bọn họ.
Ăn cơm trưa xong, cô dẫn hai người họ đi đến chỗ mình ở. Ba học sinh thuê chung nhà cũng đã ra ngoài, người đi học, người đi làm, trên sofa phòng khách còn lộn xộn bày vài chiếc váy. Nguyễn Tương Nam theo chân hai người họ giới thiệu sơ lược về bạn cùng phòng của mình một chút, bốn người bọn họ hai nam hai nữ, trừ cô ra ba người còn lại là học sinh, chỉ có cô là đi theo hạng mục trao đổi.
Nghiêm Ương vừa vào gian phòng của cô, lập tức cởi giày nhảy lên trên giường đi lại, từ trong ba lô lấy ra hộp điều khiển TV cùng máy chơi game: "Có tới chơi Thiết Quyền không, hắc ám hồi phục?"
Nhân lúc bọn họ kết nối thiết bị đăng nhập trò chơi, Nguyễn Tương Nam đi phòng bếp cắt một ít cam, bưng vào đưa cho hai người họ.
Nghiêm Ương cầm game controller, miệng lẩm bẩm: "Xà hình quyền xà hình quyền. . . . . . A!"
Nguyễn Tương Nam đem cắt hết vỏ cam, thả vào bên miệng Nghiêm Ương. Cô phối hợp há mồm nhai, nhưng là ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào màn hình TV, một dáng vẻ không mấy ngon miệng.
Nghiêm Ương rất nhanh sau đó tức giận đập một cái game controller: "Chơi lại lần nữa, anh dùng Bạch Hùng, em dùng Lôi Vũ Long."
"Đã nói với em rồi, em có đổi một trăm lần cũng vẫn thua." Trác Diễm rất dứt khoát đổi nhân vật.
Trò chơi mới mở màn, Nghiêm Ương vẫn bị dồn vào cục diện bị động, cột máu cứ từ từ hạ xuống. dinendian Trác Diễm lại ngược lại cột máu dường như không có gì thay đổi, quả thật không nhận máu mủ.
Nguyễn Tương Nam nhìn một hồi, lại nhớ quá khứ, ở bên tai Trác Diễm nói: "Có muốn tôi giúp anh bóc vỏ cam hay không?"
Cô nói chuyện thì thầm thăm dò bên tai, để cho anh xuất hiện ảo giác. Trác Diễm vội kéo dãn khoảng cách, giữ vững khoảng cách xã giao an toàn tuyệt đối với cô, Lôi Vũ Long của Nghiêm Ương thừa cơ hội này hướng về phía Bạch Hùng của anh quyền đấm cước đá, cuối cùng một cái tuyệt chiêu trực tiếp khiến đối phương bỏ mạng.
Trác Diễm quay đầu nhìn lại màn ảnh, không thể cứu vãn.
Nghiêm Ương hướng về phía màn ảnh cười ha hả một hồi: "Ai nói đổi một trăm lần em cũng sẽ thua."
Nguyễn Tương Nam mỉm cười lột ra một quả cam, đưa cho Trác Diễm.
Anh trực tiếp ngó lơ, hờ hững để cô một bên.
Nghiêm Ương quay đầu, cắn một miếng cam trên tay cô, liếm liếm đôi môi: "Ừ, rất ngọt đó nha, hai người đều không ăn sao?"
Nguyễn Tương Nam rút khăn giấy xoa một chút tay: "Chị mua vé xem kịch, là buổi trưa phía dưới trường, có muốn cùng đi xem hay không?"
Trác Diễm đối với những thứ ca ca kịch kịch này không có hứng thú, nhưng lại không muốn làm đại gia mất hứng, nên cũng miễn cưỡng đi theo cùng một lúc, Nguyễn Tương Nam mua ba vé, Nghiêm Ương ngồi vị trí phía bên trái, Nguyễn Tương Nam ở chính giữa, còn Trác Diễm là ngồi ở bên phải của cô.
Mở màn trước, Nghiêm Ương bĩu môi nói: "Chị, người ta gọi cái này là trái ôm phải ấp, hưởng hết tề nhân chi phúc, rất hạnh phúc."
Trác Diễm ở trong lòng thầm mắng Nghiêm Ương học hành không tử tế, “Trái ôm phải ấp” “Tề nhân chi phúc” hai thành ngữ này chỉ có cô dùng như vậy.
Vở kịch có tên “M. Butterfly”, kể về thanh niên làm kế toán ở đại sứ quán Pháp ở Bắc Kinh yêu một người con gái mang vẻ đẹp bí ẩn phương Đông. Từng nét mặt, từng ánh mắt đối với anh mà nói, đều là phong tình thần bí. .lơqid]on, Anh ta quỳ dưới váy nàng, thần hồn điên đảo, mắt thấy tình yêu như ảo ảnh lúc ẩn lúc hiện, đi, đến không dấu vết.
Giữa màn đổi bối cảnh thì ánh đèn trở nên ảm đạm, Trác Diễm nghiêng đầu nhìn người bên cạnh một cái.
Trước kia nhìn bi kịch tình yêu nữ sinh điện ảnh cùng lớp cũng nước mắt ràn rụa, anh chỉ cảm thấy kịch quá nhàm chán. Mà vở kịch này đối với anh mà nói cũng nhàm chán giống nhau. Anh chàng kia cuối cùng bị giam cầm trong ngục không ngừng suy nghĩ, không người nào làm chứng cho anh, mà đưa anh ta tới chỗ này chính người con gái phương Đông kia.
Thì ra là tình yêu không có nguồn gốc cũng không có định sẵn.
Mà như cha hắn Trác Hiển Dương nói, hôn nhân là khát khao cuối cùng của cuộc đời khi đã phải trải qua một hành trình, giống như tình yêu vậy, chỉ là tình yêu càng thêm không thể dự đoán. Có người dành cả đời, đại khái sẽ cố gắng đi yêu một người, thậm chí là điên rồ.
Trác Diễm cười nói: "Tại sao lại không thể là anh?"
Nghiêm Ương ngồi xuống vỗ bàn: "Nhưng mẹ em nói là người đàn ông vừa đẹp trai vừa tài giỏi, em cứ tưởng Tạ Duẫn Thiệu."
"Vậy cũng phải chờ anh ta ly hôn, em mới có cơ hội này."
Nghiêm Ương uống một ngụm nước chanh, bỗng nhiên nói: "Anh gần đây có thời gian rảnh không?"
Cha của anh sau khi nghỉ dưỡng đã trở lại chủ trì đại cục, cố ý giúp anh giảm bớt lượng công việc, chính là vì để cho anh có thời gian rãnh rỗi để hẹn hò với phụ nữ, coi như có thời gian rảnh rỗi: "Làm gì?" dienndn
"Em muốn đi Luân Đôn chơi, còn muốn đi thăm chị, nhưng tiếng Anh của em không tốt lắm, nếu chúng ta đi cùng nhau, em không phải lo lắng về điều đó nữa rồi."
Nghiêm Ương học trung học phổ thông ở Mĩ lại học một năm dự bị nữa, cuối cùng miễn cưỡng có được một tấm bằng. Nhưng tiếng Anh cơ bản của cô không tiến bộ một chút gì, Trác Diễm thấy điểm này cũng hết sức kỳ lạ.
Nghiêm Ương và chị của cô là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, một tính tình đáng yêu lại vô cùng ngây thơ, mà người kia thì vừa rất xấu xa vừa thông minh. Trên cái thế giới này đúng là không có chuyện gì hoàn hảo.
Nghiêm Ương thấy Trác Diễm không nói lời nào, lôi kéo cánh tay của anh làm nũng: "Van cầu anh đó. . . . . . Van cầu anh nha, có được hay không, có được hay không vậy. . . . . ."
Trác Diễm thật sự không muốn thấy cô dính lấy mình làm nũng như vậy: "Được rồi, anh đồng ý."
Nghiêm Ương cười tươi khiến lúm đồng tiền hiện lên như bông hoa: "Tốt quá, em biết ngay anh sẽ không từ chối em mà!"
Anh có thể dành ra vài ngày nghỉ nhưng cũng sẽ không thể đi quá lâu, Trác Diễm nhờ người can thiệp bên Đại Sứ Quán, để nhanh chóng làm xong đi ra thị thực sang Anh. Tổng cộng chưa tới một tuần liền thuận lợi lên chuyến bay đến Luân Đôn.
Nghiêm Ương ngồi trên máy bay bên cạnh là Trác Diễm đang làm việc, nhìn anh mở ra Laptop bắt đầu làm việc, le,qu.y don cô biết mẫu thân thường giáo dục mình, luôn muốn cô học thêm một chút, về sau mở cổ đông còn biết xem báo cáo, nhưng là cô chỉ nhìn Trác Diễm làm việc một lúc, thì nhịn không chịu được, lấy PSV từ trong túi ra bắt đầu chơi game.
Đánh một lát trò chơi, nàng cảm thấy mệt, đắp thêm cái chăn liền ngả người lên thành ghế hoàn toàn thả lỏng, đánh một giấc.
Lúc nhỏ gần 12 bay dài quả thật có chút khó, năm đó anh vừa mới bắt đầu đi theo cha bay khắp nơi trên thế giới, thường cả đêm mất ngủ, chủ yếu là do chênh lệch múi giờ, chẳng qua là khi đó có nhiệt huyết của tuổi hai mươi, thời gian nghỉ ngơi cũng rất ít, chỉ cần có hai tiếng ngủ bù, lập tức có thể khôi phục tinh thần.
Hiện tại anh hiển nhiên không còn loại tinh lực này nữa.
Ra khỏi sân bay, thời điểm ở đây vừa quá buổi trưa.
Nghiêm Ương lập tức trở nên vui vẻ, khác hẳn với trạng thái mệt mỏi ở trên máy bay, nhất là lúc nhìn thấy Nguyễn Tương Nam, lại càng nhảy nhót không ngừng vừa kêu tên của cô vừa hướng về phía cô vẫy tay.
Trẻ tuổi thật tốt.
Nguyễn Tương Nam mặc một bộ áo liền quần kiểu dáng quân trang trông vô cùng khí thế, lộ ra đôi chân dài duyên dáng, chân đi một đôi ủng ngắn màu đen, cười tủm tỉm đón nhận cái ôm nhiệt tình của em gái. Nghiêm Ương ôm cổ cô, đặt hai nụ hôn nồng nhiệt ở trên má cô: "Chị, chị mặc như vậy cực kỳ đẹp trai."
Nguyễn Tương Nam ôm nàng: "Em đói chưa? Bây giờ đi ăn cơm nhé?”
Nghiêm Ương lập tức gật đầu.
Cô một lúc lâu sau mới chú ý tới Trác Diễm im lặng bên cạnh làm nền, có chút ngoài ý muốn nói: "Anh tới làm gì?"
Anh tới làm gì.
Trác Diễm tức giận trả lời: "Tôi không biết từ lúc nào cả Luân Đôn đều trở thành của cô cơ đấy, tôi không thể đến sao."
Nguyễn Tương Nam quay đầu, nói với Nghiêm Ương: "Em qua đây chơi mấy ngày còn được, mấy ngày trước trời mưa suốt, trên đường toàn là vũng nước."
Nghiêm Ương nói: "Nếu trời mưa thì có thể ở trong phòng chơi game mà."
Nguyễn Tương Nam cười nói: "Thật sao?"
Hai chị em vừa đi vừa nói cười ở phía trước, thật ra thì phần lớn thời gian đều là Nghiêm Ương ríu tít nói. die,n; da.n Trác Diễm hoàn toàn bị bỏ quên nên đành lẽo đẽo đi theo phía sau, còn phải giúp Nghiêm nhị tiểu thư mang hành lý. Anh tốt xấu gì ngày trước đi tới chỗ nào cũng là nằm trong số nhân vật chính, mà lần này lại bị coi như vô hình.
Đến bãi đậu xe của sân bay, Nguyễn Tương Nam mở cốp sau của xe để cho bọn họ để hành lý. Cô chủ động giải thích: "Xe là tôi hỏi mượn của một lưu hoc sinh cùng phòng, tôi thi cả bằng lái quốc tế, lái xe lên đường là hợp pháp."
Cô vẫn luôn là một người có năng lực thích ứng vô cùng lớn, mặc kệ đến bất kỳ địa phương nào, cũng có thể lập tức tìm được cách thức sinh tồn. Cô lái xe dẫn bọn họ đi Westminster, nơi đó là phố người Hoa lớn nhất ở Luân Đôn, có thể tùy ý tìm thấy được các quán đồ ăn Trung Quốc. Bọn họ vừa mới trải qua thời gian bay khá dài, cũng chưa hoàn toàn thích ứng hoàn cảnh mới, ăn cơm trưa quán đồ ăn Trung Quốc là một chọn lựa không tồi.
Vào quán ăn, Nghiêm Ương tự mình lấy thực đơn tiếng Trung ra xem qua: "Em muốn một xuất rau khoai lang xào tỏi, ừm, hai phần nhũ chim bồ câu, em rất thích ăn, thêm một bát canh xương, thủ heo muối tiêu. . . . . ."
Nguyễn Tương Nam và Trác Diễm nhìn thẳng vào mắt nhau hạ xuống, đều đọc được ý nghĩ trong mắt đối phương "Quái vật ăn thịt lại tới rồi". Nghiêm Ương dáng dấp trắng noãn xinh đẹp tuyệt trần, dù là ai thấy cô, cũng sẽ đánh giá một câu thật đáng yêu, lúc cô giới thiệu tên của mình, cũng hầu như là vẻ nho nhã nói" Tôi tên là Nghiêm Ương, Ương trong câu Phù Dung Vị Ương" , kết quả lại là thích ăn thịt giống Đại Vị Vương.
Cái hũ canh xương được bưng lên đầu tiên, Nghiêm Ương hoan hô một tiếng rồi khởi động.
Nguyễn Tương Nam thấy Trác Diễm vẫn không động đũa, liền lấy cái ly, cho hắn rót một ly trà nóng: "Anh gần đây không bận sao? Thế nào lại có thời gian rãnh rỗi tới nơi này chơi?"
"Ba tôi cho vài ngày nghỉ bù, để cho tôi nghỉ ngơi một chút." Trác Diễm trả lời, "Có điều nếu tính chính xác mà nói, tôi nhiều năm rồi không có nghỉ Tết Nguyên Đán." Nếu đem cả kỳ nghỉ đông cộng lại, tính cả thời gian nghỉ kết hôn, đoán chừng có thể nghỉ ngơi liên tục hơn nửa năm. Anh vừa nghĩ tới thời gian nghỉ kết hôn, lại không khỏi cau mày.
"Anh không phải là vẫn luôn nói cha anh đối với anh rất Nghiêm khắc, ngay cả để cho anh ngủ trên sofa cũng không đau lòng, còn có thể chủ động cho anh nghỉ phép?"
Trác Diễm nhìn cô, chậm rãi nở nụ cười: "Đương nhiên là cho tôi đủ thời gian để cùng các vị tiểu thư danh giá trong thành phố hẹn hò, nếu không cô nghĩ sao?"
Lúc này, phục vụ lại tới mang thức ăn lên. Nguyễn Tương Nam nói cám ơn, quay đầu cười hỏi: "Ngày ngày nhuyễn ngọc ôn hƯơng, chắc hẳn tâm tình rất tốt?"
Trác Diễm vẫn cười: "Điều đó là đương nhiên, ít nhất gặp gỡ đều là thục nữ."
Nghiêm Ương trên miệng ngậm sườn, hàm hồ mở miệng: "Hai người đều không ăn à?"
Trác Diễm hừ lạnh nói: "Không ăn."
"Ngoan, em ăn trước đi." Nguyễn Tương Nam sờ sờ đầu Nghiêm Ương, "Món ăn không hợp khẩu vị sao?"
"Ăn rất ngon." Nghiêm Ương vẻ mặt đau khổ, "Nhưng phiền hai người đừng quấy rầy nữa, có được hay không vậy."
"Tôi chưa bao giờ gây gổ với con gái."
Nguyễn Tương Nam bất đắc dĩ, anh ta nói chưa bao giờ cùng nữ nhân gây gổ, vậy rốt cuộc cái người tranh cãi tới cùng với cô mỗi lần là ai hả. lze.qu;ydo/nn Cô gắp thêm rau cho Nghiêm Ương: "Đừng chỉ ăn mấy món mặn, ăn cả rau nữa. Cuối cùng, trả lại cho Trác Diễm gắp rau: "Anh cũng đói bụng phải không? Ăn cơm đi."
Trác Diễm người có địa vị cao lại phải đầu hàng người có địa vị thấp trước mặt ăn vài miếng, lại để đũa xuống.
Nguyễn Tương Nam lại đành phải tiếp tục gắp thức ăn cho Trác Diễm, anh ta tựa như một đại gia, nể mặt thì ăn vài miếng, nếu không liền đặt đũa. Bữa cơm này ăn được thật mệt mỏi, Nguyễn Tương Nam bắt đầu thấy hối hận khi đồng ý đón tiếp bọn họ.
Ăn cơm trưa xong, cô dẫn hai người họ đi đến chỗ mình ở. Ba học sinh thuê chung nhà cũng đã ra ngoài, người đi học, người đi làm, trên sofa phòng khách còn lộn xộn bày vài chiếc váy. Nguyễn Tương Nam theo chân hai người họ giới thiệu sơ lược về bạn cùng phòng của mình một chút, bốn người bọn họ hai nam hai nữ, trừ cô ra ba người còn lại là học sinh, chỉ có cô là đi theo hạng mục trao đổi.
Nghiêm Ương vừa vào gian phòng của cô, lập tức cởi giày nhảy lên trên giường đi lại, từ trong ba lô lấy ra hộp điều khiển TV cùng máy chơi game: "Có tới chơi Thiết Quyền không, hắc ám hồi phục?"
Nhân lúc bọn họ kết nối thiết bị đăng nhập trò chơi, Nguyễn Tương Nam đi phòng bếp cắt một ít cam, bưng vào đưa cho hai người họ.
Nghiêm Ương cầm game controller, miệng lẩm bẩm: "Xà hình quyền xà hình quyền. . . . . . A!"
Nguyễn Tương Nam đem cắt hết vỏ cam, thả vào bên miệng Nghiêm Ương. Cô phối hợp há mồm nhai, nhưng là ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào màn hình TV, một dáng vẻ không mấy ngon miệng.
Nghiêm Ương rất nhanh sau đó tức giận đập một cái game controller: "Chơi lại lần nữa, anh dùng Bạch Hùng, em dùng Lôi Vũ Long."
"Đã nói với em rồi, em có đổi một trăm lần cũng vẫn thua." Trác Diễm rất dứt khoát đổi nhân vật.
Trò chơi mới mở màn, Nghiêm Ương vẫn bị dồn vào cục diện bị động, cột máu cứ từ từ hạ xuống. dinendian Trác Diễm lại ngược lại cột máu dường như không có gì thay đổi, quả thật không nhận máu mủ.
Nguyễn Tương Nam nhìn một hồi, lại nhớ quá khứ, ở bên tai Trác Diễm nói: "Có muốn tôi giúp anh bóc vỏ cam hay không?"
Cô nói chuyện thì thầm thăm dò bên tai, để cho anh xuất hiện ảo giác. Trác Diễm vội kéo dãn khoảng cách, giữ vững khoảng cách xã giao an toàn tuyệt đối với cô, Lôi Vũ Long của Nghiêm Ương thừa cơ hội này hướng về phía Bạch Hùng của anh quyền đấm cước đá, cuối cùng một cái tuyệt chiêu trực tiếp khiến đối phương bỏ mạng.
Trác Diễm quay đầu nhìn lại màn ảnh, không thể cứu vãn.
Nghiêm Ương hướng về phía màn ảnh cười ha hả một hồi: "Ai nói đổi một trăm lần em cũng sẽ thua."
Nguyễn Tương Nam mỉm cười lột ra một quả cam, đưa cho Trác Diễm.
Anh trực tiếp ngó lơ, hờ hững để cô một bên.
Nghiêm Ương quay đầu, cắn một miếng cam trên tay cô, liếm liếm đôi môi: "Ừ, rất ngọt đó nha, hai người đều không ăn sao?"
Nguyễn Tương Nam rút khăn giấy xoa một chút tay: "Chị mua vé xem kịch, là buổi trưa phía dưới trường, có muốn cùng đi xem hay không?"
Trác Diễm đối với những thứ ca ca kịch kịch này không có hứng thú, nhưng lại không muốn làm đại gia mất hứng, nên cũng miễn cưỡng đi theo cùng một lúc, Nguyễn Tương Nam mua ba vé, Nghiêm Ương ngồi vị trí phía bên trái, Nguyễn Tương Nam ở chính giữa, còn Trác Diễm là ngồi ở bên phải của cô.
Mở màn trước, Nghiêm Ương bĩu môi nói: "Chị, người ta gọi cái này là trái ôm phải ấp, hưởng hết tề nhân chi phúc, rất hạnh phúc."
Trác Diễm ở trong lòng thầm mắng Nghiêm Ương học hành không tử tế, “Trái ôm phải ấp” “Tề nhân chi phúc” hai thành ngữ này chỉ có cô dùng như vậy.
Vở kịch có tên “M. Butterfly”, kể về thanh niên làm kế toán ở đại sứ quán Pháp ở Bắc Kinh yêu một người con gái mang vẻ đẹp bí ẩn phương Đông. Từng nét mặt, từng ánh mắt đối với anh mà nói, đều là phong tình thần bí. .lơqid]on, Anh ta quỳ dưới váy nàng, thần hồn điên đảo, mắt thấy tình yêu như ảo ảnh lúc ẩn lúc hiện, đi, đến không dấu vết.
Giữa màn đổi bối cảnh thì ánh đèn trở nên ảm đạm, Trác Diễm nghiêng đầu nhìn người bên cạnh một cái.
Trước kia nhìn bi kịch tình yêu nữ sinh điện ảnh cùng lớp cũng nước mắt ràn rụa, anh chỉ cảm thấy kịch quá nhàm chán. Mà vở kịch này đối với anh mà nói cũng nhàm chán giống nhau. Anh chàng kia cuối cùng bị giam cầm trong ngục không ngừng suy nghĩ, không người nào làm chứng cho anh, mà đưa anh ta tới chỗ này chính người con gái phương Đông kia.
Thì ra là tình yêu không có nguồn gốc cũng không có định sẵn.
Mà như cha hắn Trác Hiển Dương nói, hôn nhân là khát khao cuối cùng của cuộc đời khi đã phải trải qua một hành trình, giống như tình yêu vậy, chỉ là tình yêu càng thêm không thể dự đoán. Có người dành cả đời, đại khái sẽ cố gắng đi yêu một người, thậm chí là điên rồ.
Danh sách chương