Editor: Jesse Tran

Tính từ khi dọn ra sống riêng, cho đến khi sống cùng Trác Diễm đón Tết Nguyên Đán đầu tiên, Nguyễn Tương Nam chưa từng về nhà ăn tết. Ban đầu cô ôm trong lòng khúc mắc kia, thật sự không muốn trở về nữa, ngay cả Nghiêm Ương đến tìm cô đi chơi, họ cũng lén lén lút lút, vụng trộm tựa như sợ người trong nhà biết.

Năm nay lại có sự khác biệt.

Nguyễn Tương Nam mua quà cho mẹ, dượng và em gái, mua cho mẫu thân một chiếc khăn lụa, cho dượng dây lưng, Nghiêm Ương một máy chơi game, nhưng cảm thấy còn thiếu rất nhiều. Cô lại hỏi Trác Diễm: “Anh thấy em có nên mua thêm gì nữa không?”

Gần đây Trác Diễm ngày ngày thức đêm làm thêm, sắc mặt tiều tụy, rồi lại giống như lên cơn nhất định muốn đưa đón cô đi làm, nếu như không kịp tự mình đi, cũng nhờ tài xế thay anh: “Có tâm đến là tốt rồi, không cần số lượng.”

Tóc của anh có chút loạn, râu cũng bắt đầu lún phún trên cằm, Nguyễn Tương Nam cũng bắt đầu lo lắng cho anh: “Tối nay anh đi ngủ sớm một chút đi, có chặt có lỏng thì mới tốt.”

“Không được, hiện tại anh phải viết nốt bản kế hoạch một lần nữa, việc này rất quan trọng, cũng không thể kéo dài.” Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, đưa tay vỗ vỗ phía lưng của cô, “Ngoan, em đi ngủ trước đi.”

Nguyễn Tương Nam biết anh thật sự rất bận rộn, trong miệng lại nói: “Aizzz, em đã hiểu được thế nào là Quân Vương không thiết triều, hại nước hại dân, nhanh như vậy đã thấy khó chịu rồi.”

Trác Diễm dừng động tác trên tay lại, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, cười nói: “Đừng nóng vội, chờ thêm mấy ngày nữa sang năm mới rồi, anh sẽ bồi thường toàn bộ cho em.”

Nguyễn Tương Nam không phản bác được, cách chốc lát lại cúi đầu hôn cằm của anh một cái: “Vậy em đi ngủ trước?”

Trác Diễm thuận thế hôn môi của cô: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Cô trở lại phòng ngủ chính, nhìn thấy tin nhắn của Dư Hi gửi cho cô: ”Tương Nam, tớ bắt đầu qua lại với Cố Y Sinh rồi.” Cô cũng không biết chuyện này là tốt hay xấu, cô hi vọng Dư Hi có thể một bắt đầu lần nữa, nhưng lại lo lắng cô sẽ bị chuyện trong quá khứ buộc chân, chỉ có thể trả lời một câu chung chung: “Chúc mừng cậu.”

Nguyễn Tương Nam ngủ thẳng tới nửa đêm, lại có chút tỉnh táo lại, cảm thấy Trác Diễm đẩy cửa đi vào, ngồi ở bên giường, nệm khẽ hơi lún xuống một chút. Cô mở mắt, đưa tay kéo cánh tay của anh. Trác Diễm thấy cô không ngủ, cũng có chút kinh ngạc: “Sao vậy? Anh đánh thức em sao?”

Nguyễn Tương Nam ngồi dậy, nhẹ nhàng ôm eo của anh, cổ áo anh đã cởi ra, nghiêng sang một bên, trên người còn có mùi thuốc lá: “Bớt hút thuốc một chút có lợi cho sức khỏe.” Thật ra thì anh cũng không nghiện thuốc lá, đi cùng với cô cũng chưa bao giờ để cho cô phải hút thuốc thụ động, hơn phân nửa đều là thức đêm để giữ tinh thần tỉnh táo, nhưng thức đêm lại hút thuốc lá dù sao cũng làm tổn thương thân thể rất lớn.

Trác Diễm cười cười: “Được, anh sẽ cai thuốc, về sau sẽ không rút nữa.” Anh ôm cô nằm xuống, rồi buông ra: “Anh đi tắm.”

Trong khi chờ anh trở về, Nguyễn Tương Nam lại ngủ thiếp đi.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, tựa vào trước ngực mình, chỉ một lát sau, cô chủ động ôm lấy anh. Trước kia cô ngủ đều có thói quen ôm chăn, bây giờ đổi thành anh.

——

“Em còn cần bao lâu để chuẩn bị tâm lý? Bây giờ đã qua năm phút đồng hồ rồi.” Trác Diễm có chút mất kiên nhẫn nhăn nhó nhìn đồng hồ đeo tay, mỗi lần muốn cô về nhà là khó khăn giống như bắt cô đi vào chỗ chết hy sinh thân mình vậy, lâu như vậy rồi vẫn còn thói quen đó, “Anh cho em một phút cuối cùng, lập tức xuống xe vào nhà, đừng để anh phải nắm cổ em lôi vào nhà.”

Ngày đầu tiên của năm mới, cô trở về biệt thự của Nghiêm gia. Thế nhưng này khác hẳn so với những lần trước, ngày trước cô luôn ôm tâm lý chống đối diện với mẹ, ý chí chiến đấu vẫn còn rất cao.

Nguyễn Tương Nam ngồi ghế phụ, chợt mở cửa xe: “Không cần anh động tay, em sẽ tự đi.”

Cô mới vừa đi ra hai bước, lại bị Trác Diễm kéo trở về. Anh mở cốp sau ra: “Mang theo quà đi, em chọn lựa khổ cực như vậy, không đưa tận tay, chẳng lẽ không cảm thấy được đáng tiếc sao?”

Trừ quà cô chọn ra, Trác Diễm cũng mua thêm không ít đồ. Mấy ngày trước lúc cô hỏi anh, anh bảo có tấm lòng là tốt rồi, không cần quan tâm đến số lượng.

Nguyễn Tương Nam khẽ mỉm cười: “Thật ra thì anh còn căng thẳng hơn cả em?”

“Sao anh phải căng thẳng?” Trác Diễm liếc cô một cái, dáng vẻ ngạo mạn xách đồ, “Người nhà của em, anh còn thân hơn em, quan hệ tốt hơn, người lo lắng là em mới đúng.”

“Đúng vậy, cũng không biết tại sao anh và ‘ người nhà của em ’ thân như vậy,“ Nguyễn Tương Nam thở dài thật dài, ”Chẳng lẽ anh đã biết ‘ người nhà của em ’ sẽ biến thành ‘ người nhà của anh ’?”

Bước chân Trác Diễm ngừng lại một chút, chậm rãi xoay người lại, giọng nói u ám “Hi vọng hôm nay em trước sau như một diễn tốt vai hiền lương thục đức của, nhất là quản tốt miệng của mình.”

Nguyễn Tương Nam bĩu môi, ở phương diện này anh đặc biệt hẹp hòi, mỗi khi bị cô vạch trần sẽ thẹn quá hóa giận.

Cô đi tới cửa, chỉ thấy Nghiêm Ương đi đôi dép thỏ xuống lầu, vừa thấy cô, lập tức nhảy một bước ba bậc xuống, kéo tay của cô quay một vòng, sau đó quay đầu lại hét: “Mẹ mẹ mẹ mau tới đây! Chị trở về này!”

Mẹ của cô ở bên trong đáp một tiếng, rất nhanh chạy tới, bà giơ tay lên vén rủ lọn tóc xoăn ra phía sau, cười nói: “Tương Nam, con đã đến rồi, Trác Diễm cũng tới rồi.”

Trác Diễm gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Vâng, thưa cô.”

Nghiêm Ương lập tức cười nhạo anh: “Anh gọi sai rồi, phải gọi giống như chị em mới đúng nha..., thật không hiểu chuyện.”

Nguyễn Tương Nam còn chưa kịp cười, đã bị Trác Diễm ở phía sau đẩy một cái, cô có chút lúng túng mở miệng: “Ừm...... Cái đó, con mua chút quà, chỉ là...... Không biết mẹ có thích hay không, còn có của chú Nghiêm......”

Mẹ thân của cô rõ ràng cũng có chút giật mình, món quà ấn thượng khắc sâu vào tâm trí nhất bà nhận được từ con gái lớn chính là sổ tiết kiệm, còn viết “Tiền mượn đã trả xong”, lúc ấy quả thật khiến bà suýt lên cơn đau tim. Bà nhận lấy túi, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “ Bây giờ ta có thể mở ra xem một chút không?”

Nguyễn Tương Nam gật đầu một cái: “Dĩ nhiên là được.”

——

Trác Diễm và Nghiêm Ương cùng đi chơi game rồi, Nguyễn Tương Nam cùng mẹ ngồi dưới ánh nắng trong phòng. Mùa đông nắng ấm xuyên qua thủy tinh khúc xạ đi vào, tia nắng ấm áp trùm lên người, hết sức thoải mái.

Mẹ của cô gần đây đang học đan, chỉ là Nguyễn Tương Nam cảm thấy, theo cá tính của bà thì sở thích nhất thời này chỉ là tạm thời, mấy ngày nữa lại không thích.

“Chuyện con và Trác Diễm đính hôn, ban đầu ta có chút giật mình, nhưng sau cẩn thận suy nghĩ lại, bắt đầu từ thời điểm các con đi Đông Nam Á du lịch năm ấy đã có chút gì đó không đúng.” Jesse- Annn Mẹ đứng ở trước giàn hoa, cắt một nhánh hoa hồng xuống, lại cắt bớt gài và cành lá dư, bà ngẩng đầu nhìn cô, cười, “Con đừng trừng mắt với ta, cặp mắt kia của con giống mắt ba con như đúc.”

Nguyễn Tương Nam tìm ghế dựa ngồi xuống, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Thật vậy sao?”

“Thật ra thì con giống ba con tương đối nhiều, ông ấy là sinh viên giỏi, dáng dấp lại anh tuấn, cho nên ta mới thích ông ấy.”

Cô lại không tưởng tượng ra được, cô ở cùng phụ thân, cũng đã chịu đủ tang thương, nhìn rất có dáng vẻ của một người đàn ông hào sảng: “..... . Mẹ hối hận không?”

“Hối hận.” Bà đáp chắc nịch như đinh đóng cột, “Mỗi lần gặp lại con, sẽ nhớ tới đoạn ký ức đó, ta lại hối hận gấp bội phần.”

Nguyễn Tương Nam không biết sắc mặt mình có trắng bệch ra hay không, chỉ là thật sự của cô cảm thấy mình ngón tay có chút run rẩy: “Con cũng nghĩ vậy.”

“Nhưng là, ta không biết nên nói như thế nào —— có thể con cảm thấy ta căn bản không xứng làm mẹ của con, trong cuộc đời của con, rất nhiều sự kiện ta đều không thể tham dự. Ta nhớ con cũng không muốn ta nói xin lỗi, hoặc là dùng cách thức khác để bù đắp, “ mẹ cúi thấp xuống, nhẹ nhàng ôm lấy người của cô, mùi nước hoa trên người bà càng trở nên rõ ràng, “Ta cũng không hối hận vì đã sinh ra con, thật đó. Con mạnh mẽ hơn ta nhiều, ta cảm thấy tự hào về con.”

——

Nguyễn Tương Nam lại lên trên lầu, mở căn phòng trước kia của mình ra, tất cả bày biện vẫn là không khác biệt lắm so với lúc ban đầu, tóm lại chính là một căn phòng không nữa tính cho lắm, không có những đồ trang sức nhỏ nhỏ hay búp bê. Chiếc giường mới tinh, họa tiết không khác biệt lắm so với chiếc giường lúc trước, màu sắc rực rỡ làm cô có chút choáng váng đầu óc, dù sao thì cô vẫn không thể hiểu nổi gu thẩm mỹ của mẹ.

Cô đứng ở trước bàn đọc sách, mất hồn từ bao giờ, cũng không biết trải qua bao lâu, liền bị người từ phía sau ôm lấy. Cô không quay đầu lại, thuận miệng hỏi một câu: “Không phải là anh đang chơi game à?”

“Nghiêm Ương level thấp như vậy, “ Trác Diễm dừng một chút, lại nói, “Em khóc? Sao vậy?”

Nguyễn Tương Nam không có trả lời.

Trác Diễm xoay người cô đối mặt với anh, có chút lo lắng lau nước mắt cho cô: “Em làm sao vậy? Là ai bắt nạt ngươi?”

Nguyễn Tương Nam rúc đầu vào trong lòng anh: “Không có.”

“Em có chuyện gì cứ việc nói thẳng, anh cũng sẽ không làm gì em.” Trác Diễm vỗ nhẹ sống lưng của cô, mặc dù là lần thứ hai, nhưng mà thấy cô rơi lệ sẽ rơi vào lúng túng, “Haizzz, anh chưa thử an ủi con gái, em có muốn làm liều mà được hưởng lợi không?”

Năm ấy cô đến sống trong nhà này, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Trác Diễm đứng ở dưới bậc thang. Bọn họ học cùng trường cấp hai, ban đầu cô chỉ là người mờ nhạt trong trường. Khi đó mỗi ngày cô đều là người tới sớm nhất lớp, đứng ở bên cửa sổ là có thể nhìn thấy Trác Diễm trên sân vậ động, hai con mèo bị anh ôm thành một đống trong lòng, thì ra là anh là một người dịu dàng như vậy, cô chợt cười rộ lên.

Đáng tiếc anh không mỉm cười với cô như vậy.

Nguyễn Tương Nam bị anh chọc cười: “Ừm, em đang suy nghĩ xem để anh an ủi em bằng cách nào.” Cô suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Anh biết đánh cờ không?”

“Em muốn chơi cờ nào?”

“Anh biết chơi những loại nào?” Nguyễn Tương Nam nói: “Cờ vây?”

Trác Diễm mượn máy vi tính của Nghiêm Ương, cùng cô đánh cờ trên mạng, ban đầu Nghiêm Ương vẫn còn chăm chú xem cuộc chiến, chẳng bao lâu sau cảm thấy vô vị nhàm chán, tựa vào đầu gối Nguyễn Tương Nam ngủ gà ngủ gật.

Hai ván liên tiếp, đều là Trác Diễm đại thắng, anh cười nói: “Với kỹ thuật đánh cờ này của em...... Lần sau đánh cờ với em, đúng là vừa đánh vừa được tiền.”

Nguyễn Tương Nam nói: “Vậy thì cược tiền nhé?”

“Người thua phải làm theo một yêu cầu của người thắng.”

Cô sảng khoái đồng ý: “Được.”

Bắt đầu lần nữa, phong cách của Nguyễn Tương Nam biến đổi, đột nhiên thực lực khác hẳn, trận cờ khó phân thắng bại, cuối cùng lợi dụng thế thủ mà toàn thắng.

Trác Diễm cơ hồ cũng mau quên việc cô am hiểu nhất chính là giả vờ vụng về sau đó nhân cơ hội đục nước béo cò, anh chính là bị gương mặt xinh đẹp ngây thơ của cô lừa.

Nguyễn Tương Nam lấy tờ giấy ra, viết lên bốn chữ “Biến thái siêu cấp”, dính vào sau lưng của anh: “Không được lấy xuống nha.”

——

Lúc ăn cơm, tất cả mọi người duy trì vẻ mặt muốn cười mà lại không dám cười.

Trác Diễm chỉ nhìn chằm chằm cô, suy tư sau đó đóng lại nghĩ cách xử lý cô. Cô và Nghiêm Ương vẫn ngồi chung một chỗ kề tai thì thầm, còn thỉnh thoảng nhìn anh, sau đó cười.

Anh biết không nên quá cưng chiều cô, một khi vượt qua ranh giới, cô sẽ trèo lên đầu anh.

Buổi tối trở lại phòng của cô, cũng đến coi là đến lúc phải tính sổ. Trác Diễm đang định đưa tay, cô liền chạy qua đầu kia của gian phòng. Nguyễn Tương Nam cười nói: “Anh muốn trả đũa chứ gì, rõ ràng là tự anh nói hễ đánh là trúng tiền mà.”

Trác Diễm nén giận: “Em nhất định cứ phải nghĩ anh hẹp hòi vậy hay sao? Tới đây, anh đâu thể làm gì em.”

Nguyễn Tương Nam hoài nghi nhìn anh: “Thật không?”

Trác Diễm một phát kéo cô lại gần, trực tiếp dán tờ giấy kia lên trán của cô: “Trả lại cho em.”

Nguyễn Tương Nam đứng không vững, Trác Diễm lại phòng bị không kịp, nhất thời lảo đảo, nhưng rất nhanh tìm lại thăng bằng, bế cô đứng dậy, đè ở phía dưới: “Năm ấy em đi học karate phòng thân, anh đã luyện tập gần mười năm, chút kỹ thuật ít ỏi này của em căn bản cũng không đủ dùng.”

Nguyễn Tương Nam lật người giãy giụa một hồi lâu không có kết quả, đổi thành tấn công trực tiếpcổ của anh, Trác Diễm một tay ôm lấy cổ cô, đột nhiên hỏi: “Em và Diệp Trưng...... Biết nhau nhiều năm như vậy, lại rất nói chuyện rất là hợp ý, sẽ không tiến thêm một bước chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện