Ô Thiến Thiến đầy nghi vấn đáp ứng… Phóng tay mà làm cái gì? Dựa theo ý tứ nào của Sở Dương chứ? Hắn có ý gì đây? Thiết Bổ Thiên khẽ mỉm cười, úp úp mở mở nói: "Nhớ rằng Sở ngự tọa đã từng nói, phải dịu dàng... Ha ha ha...". Nhưng trong lòng hắn thì đang nhớ tới cái câu mà Sở Dương đã từng nói qua: "Đối với những kẻ không thể không đụng vào nhưng lại không nên đụng vào, ta sẽ rất dịu dàng… rất dịu dàng đấy..." Trên mặt Thiết Bổ Thiên không nhịn được mà nở một nụ cười thú vị, trong lòng cũng lờ mờ đoán ra kế hoạch sắp tới của Sở Dương.

Ô Thiến Thiến lại càng buồn bực hơn nữa: "Cái gì chứ? Phải dịu dàng gì đây? Chẳng lẽ hắn đang nhắc khéo mình nên dịu ngọt với Sở Dương một chút sao? Không lẽ vị Thái tử điện hạ này đang muốn ghép đôi cho mình cùng Sở Dương chăng? Mà hay là... Sở Dương đã nhờ Thiết Bổ Thiên vun vào? Tại sao lại là "Sở ngự tọa đã nói phải dịu dàng" nhỉ?" Nghĩ đến đây, trên mặt nàng vụt đỏ ửng… Chuyện này... quá mắc cỡ mất...

Thấy Ô Thiến Thiến đỏ mặt, trong mắt Thiết Bổ Thiên thoáng qua một nét hâm mộ, nhưng ngay sau đó thì hắn đã dùng giọng điệu cợt nhả mà nói: "Ô cô nương, mặt ngươi thật là đỏ quá nha... Đang nghĩ gì thế?"

"A...nga… ách…éc..." Ô Thiến Thiến cả kinh, nhất thời chân tay luống ca luống cuống.

"Sở Dương... đích xác là một nam nhân tốt hiếm có." Thiết Bổ Thiên lại cười nói: "Nếu như Ô cô nương... thì nên yêu hắn thật nhiều a."

Ô Thiến Thiến càng phát ra vẻ thẹn thùng vô hạn, ngượng ngùng cúi gằm mặt.

Trên thực tế, vô luận là nàng hay Sở Dương thì cả hai người đối với đối phương cũng không hề có bất kỳ ý tứ gì khác thường cả… nhưng không biết tại sao mà có rất nhiều những lời đồn đãi đều chỉ ra rằng hai người có tư tình với nhau!

Sở Dương thì hoàn toàn không để tâm, hiện tại lòng hắn cực kỳ sắt đá nên căn bản không hề lưu ý tới mấy lời đồn nhảm này làm chi. Người khác nghĩ sao thì đó là chuyện của người ta, liên quan khỉ gì tới ta chứ?

Nhưng Ô Thiến Thiến đã lại không giống với lúc trước nữa, trong khoảng thời gian này cơ hồ đi tới chỗ nào thì nàng cũng phải đón nhận đủ kiểu ánh mắt mập mờ ý vị thâm trường. dần dần lúc đầu nàng còn cả thẹn mà tức giận, cho tới sau lại trở thànhcam chịu, trở thành chuyện bình thường, trở thành có chút như... thật sự có chuyện đó hay sao ấy. Cho nên tâm tình của nàng, một thiếu nữ ở độ tuổi đẹp nhất của người con gái đang từ từ biến chuyển...

Không thể không nói, cái kiểu biến chuyển tâm lý lúc nào không hay này... quả đúng là cực kỳ có sức ảnh hưởng ở độ tuổi của nàng.

"À mà các loại linh dược cùng kim loại quý hiếm thu được sau mỗi lần Sở ngự tọa xét nhà xong... hắn dùng làm cái gì chứ?" Một khi đã biết được trong lòng Sở Dương đã có kế hoạch sẵn thì tâm tình Thiết Bổ Thiên cũng thoải mái hơn nhiều, không nhịn được mà quay sang quan tâm những chuyện ngoài lề này.

Việc giữ lại mấy thứ này là do Sở Dương tự mình đưa ra yêu cầu, Thiết Bổ Thiên cũng đáp ứng ngay lập tức. Trong hoàng cung đại nội có rất nhiều những thứ linh dược và kim loại như vậy, rất không đáng để so đo với Sở Dương mấy cái này. Mà cũng phải nói thêm, thứ mà hoàng cung có thì những nơi kia không nhất định có được, nhưng những thứ mà mấy chỗ kia có thì trong hoàng cung nhất định sẽ có. Cho nên Thiết Bổ Thiên cũng tùy ý mắt nhắm mắt mở mặc kệ cho Sở Dương đi tham ô...

Bất quá Thiết Bổ Thiên vẫn rất tò mò, Sở Dương nhặt nhạnh những thứ này làm cái gì chứ? Cho tới bây giờ vẫn chưa thấy hắn dùng tới làm gì cả, hơn nữa cũng không hề đem ra để trợ giúp Bổ Thiên Các… hắn chỉ là một người, cần nhiều linh dược như vậy sao? Ách, nếu chẳng qua chỉ cần mỗi linh dược thì cũng còn hiểu được, là để đề phòng những khi bị thương đi? Đây còn có thể giải thích là do sợ chết... Nhưng nhiều kim loại hiếm như vậy là để làm cái gì chứ?

"Chuyện này ta thật sự không biết, mỗi lần thu được những thứ đó xong thì Sở Dương đều sẽ ra lệnh đem toàn bộ đưa tới một cái kho hàng mà hắn đã chỉ định trước..." Mới nói được một nửa thì Ô Thiến Thiến đột nhiên ngừng bặt, sực nghĩ tới một chuyện… Cái kho hàng nho nhỏ kia của Sở Dương chính là ở ngay sát vách với gian phòng của hắn ở Bổ Thiên Các, bất quá trong ấn tượng của Ô Thiến Thiến thì gian phòng nhỏ đó căn bản cũng chả to lớn là bao… Lẽ ra đống đồ thu được từ việc liên tục xét nhà sớm đã phải nhồi đầy mấy cái kho như vậy mới phải… Không hiểu sao tới tận bây giờ mà đồ vẫn được đưa vào đó nổi mới lạ chứ?

"Vậy à, vậy khi nào rảnh ta cũng phải đi xem một chút mới được." Thiết Bổ Thiên vui vẻ cười cười, nụ cười toát lên một vẻ thích thú với những sự việc bí ẩn.

"Nếu Thái tử điện hạ không còn việc gì phân phó thêm nữa, vậy tiểu nữ tử xin cáo lui." Ô Thiến Thiến nói. Nàng cũng không phải là thủ hạ của Thiết Bổ Thiên, vốn Thiên Ngoại Lâu cùng Thiết Bổ Thiên chỉ có quan hệ hợp tác nên nàng chẳng qua chỉ là tới hỗ trợ mà thôi... Không cần quá câu nệ thân phận của Thiết Bổ Thiên…

Tự nhiên, trong chuyện này cũng có một chút tính toán khôn vặt của Ô Vân Lương. Nếu như Ô Thiến Thiến có thể trở thành hoàng hậu hoặc là vương phi của Thiết Vân thì... Bất quá, theo tình hình hiện tại mà nói thì hẳn ý định này của Ô Vân Lương căn bản không có hi vọngthành công.

"À, đây là thư phụ thân ngươi gửi tới." Thiết Bổ Thiên rút ra một phong thơ đưa cho Ô Thiến Thiến.

"Đa tạ Thái tử." Ô Thiến Thiến có chút hưng phấn nhận lấy.

Thật ra thì Ô Vân Lương đưa tới ba phong thư, một phong cho Bạo Cuồng Lôi, một phong cho Ô Thiến Thiến, phong còn lại là gửi trực tiếp cho Thiết Bổ Thiên. Dĩ nhiên, trừ hai người trong cuộc đó thì ai cũng không biết nội dung trong lá thư mà Ô Vân Lương gửi cho Thiết Bổ Thiên có cái gì...

Nhìn theo Ô Thiến Thiến rời đi, thần sắc trong mắt Thiết Bổ Thiên biến ảo vài lần, rốt cục khẽ cúi đầu thở dài. Bỗng trong lòng lại nghĩ tới tới vị "Sở Diêm Vương" kia, không nhịn được mà dở khóc dở cười lắc lắc đầu.

Cách làm việc của vị Sở ngự tọa này quả đúng là làm cho người ta nhìn không thấu nổi. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, các thủ đoạn hay hành động của hắn đều có thể nói là tầng tầng lớp lớp. Thậm chí ngay cả lai lịch của hắn, chuyện vốn đã rõ ràng như vậy mà cũng bị hắn làm cho tới mức khó bề phân biệt nữa.

Sở Dương xuất thân từ Thiên Ngoại Lâu, đây cũng vốn không phải là việc bí mật gì nữa, nhưng tới giờ thì hắn lại một mạch thêu dệt ra cho mình thêm mấy phần lý lịch nữa. Đầu tiên là con cháu thế gia, bởi gia cảnh suy tàn mà lưu lạc giang hồ; thứ hai là hậu nhân của một vị tướng quân Thiết Vân đã chết trận; ba nữa là đồ đệ đắc ý của một cao nhân ẩn thế, truyền rằng có năng lực hàng long phục hổ; thứ tư thì lại là quan môn đệ tử của một vị đại nho uyên bác, mặc dù trói gà không chặt nhưng trong ngực một bồ hùng tài đại lược; tới thứ năm thì lại đã là con cháu của các gia tộc từ Trung Tam Thiên xuống rèn luyện...

Hơn nữa, mỗi một thân phận đều có nhân chứng vật chứng rõ ràng. Cho dù có cho người đi điều tra thì cũng có thể chứng thực rõ ràng...

Thiết Bổ Thiên thật sự không hiểu nổi, Sở Dương làm rối tinh mù lên như vậy là để làm cái gì nữa...

Trong khoảng thời gian này, mặc dù hành tung của Sở Dương rất bí ẩn nhưng bất quá Thiết Bổ Thiên lại biết chắc là hắn đang ra sức phát triển Thiên Binh Các. Đối với cái Thiên Binh Các này thì Thiết Bổ Thiên cũng rất mong đợi. Mặc dù biết đây là thế lực thuộc về cá nhân Sở Dương nhưng hắn cũng rất tin tưởng rằng một khi đã đến thời khắc mấu chốt thì Thiên Binh Các cũng sẽ ra tay mà thôi.

Thiết Bổ Thiên muốn dùng Sở Dương để dẫn dắt Bổ Thiên Các ra sức cho Thiết Vân, hòng đánh bại Đệ Ngũ Khinh Nhu. Nhưng tất nhiên Sở Dương cũng muốn lợi dụng cuộc chiến tranh đoạt thiên hạ này để trui luyện ra lực lượng cùng thế lực của chính mình!

Đây là quan hệ đôi bên cùng có lợi!

Còn việc sau khi thiên hạ thái bình... Hừ… Nói thẳng… Thiết Bổ Thiên bây giờ còn thật không có cái hy vọng chắc thắng xa vời gì gì đó. Cho nên hắn cũng chẳng buồn nghĩ tới vấn đề này cho mệt óc...

******

Cũng trong thời gian này, tại phủ Tể tướng nơi Đại Triệu đế quốc…

Đệ Ngũ Khinh Nhu ngồi ở trên ghế, ánh mắt thâm thúy nhìn một chồng tin tức trên bàn, thần sắc bình tĩnh…nhưng ngón tay cũng khe khẽ đánh nhịp trên tay ghế, động tác rất chậm chạp, cơ hồ phải cách một thời gian rất dài thì mới gõ xuống một lần vậy...

Đối diện hắn, mấy người đang ngồi cũng không ai dám mở miệng phá vỡ im lặng. Bởi vì... động tác này vốn đại biểu cho việc Đệ Ngũ Khinh Nhu đang suy tư vấn đề gì đó.

"Sở Diêm Vương, ha ha ha..." Đệ Ngũ Khinh Nhu cười nhạt, chậm rãi nói: "Vị Sở Diêm Vương này, có thể dám khinh thường hắn sao?"

Những lời này, tựa hồ là câu hỏi, lại tựa hồ cũng là tự hắn đang cảm thán. Mọi người tại đây ai cũng không nắm được ý tứ của Đệ Ngũ Khinh Nhu lúc này, liếc nhau một cái rồi đồng loạt cẩn thận lựa chọn im lặng.

"Vị Sở Diêm Vương này vừa lên nắm quyền đã moi ra nhiều người của chúng ta như vậy… Các ngươi có thể đoán một chút xem hắn dùng phương pháp gì không đây?" Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi nói.

"Phương pháp?" Tất cả mọi người sửng sốt. Thân phận đám gian tế kia cũng đều đã trải qua Kim Mã Kỵ Sĩ Đường tỉ mỉ an bài, vô luận từ mặt nào mà nói thì cũng không hề còn có chút sơ hở nào mới được phái đi. Hiện muốn để cho bọn họ suy nghĩ vấn đề kia thì quả thật trong lúc nhất thời đúng là không thể nghĩ ra nổi.

"Vấn đề không phải ở phía chúng ta, mà là ở trên người gã Sở Diêm Vương kia." Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm trầm nói: "Hắn đã dùng phương pháp hoàn toàn ngược lại với lẽ thường để truy tìm gian tế. Với mỗi người, đầu tiên hắn sẽ coi người đó là gian tế đã, sau đó mới từ tiền đề này mà đi tra ra chỗ sơ hở… như vậy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."

"Ví dụ như đối với các quan viên thì hắn sẽ chuyên chĩa mũi đánh hơi những chỗ hết sức bình thường hoặc những chỗ tốt. Hay nói cách khác hắn sẽ tập trung dò xét những quan viên thanh liêm, giữ mình trong sạch, cần mẫn chăm chỉ... Hắn sẽ đặc biệt từ những người như vậy mà lựa ra điểm bất thường."

Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một tiếng: "Sở Diêm Vương này, không đơn giản!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện