"Ha ha ha…"

Mạc Thành Vũ nở nụ cười:

"Tiểu nha đầu như ngươi cũng biết nam nữ thụ thụ bất thân. Được rồi, ta cùng Sở Dương thúc của ngươi ra ngoài bàn chuyện. Tiểu thục nữ, nếu thấy có gì không khỏe, nhất định phải gọi ta."

Hắn quay đầu lại nhìn Sở Dương: "Sở huynh, ra ngoài nói chuyện."

Nói tới đó, hắn bỗng cả kinh, giống như nhìn thấy mặt trời mọc đằng Tây, hỏi: "Sở huynh đệ, sao sắc mặt của ngươi khó coi như vậy?"

Sở Dương uể oải, mắt trợn tròn, thầm nghĩ: "Vì sao sắc mặt của ta khó coi như vậy ư? Không phải là vì vợ lão tử bị ngươi biến thành chất nữ sao? Ta không tự sát tại chỗ đã coi như rất bình tĩnh rồi."

"Thương thế của tiểu thư là do Đỗ Thế Tình trị liệu sao? Hắn nói như thế nào?" Mạc Thành Vũ nhíu mày, cùng Sở Dương ngồi trên bậc cầu thang, lòng nặng trĩu tâm sự.

Từ khi phát hiện Mạc Khinh Vũ bị phế mất Tam âm mạch, Mạc Thành Vũ lúc nào cũng cảm thấy như có một tòa núi lớn đè nặng trên người. Hắn cũng trở nên âm trầm giống một ngọn núi lửa sắp bộc phát, giống bầu trời trước cơn giông bão vậy.

"Đỗ tiên sinh nói cho dù là có cửu đại kì dược trong thiên hạ cũng không có cách nào trị khỏi!"

Sở Dương đối với vị cao thủ Vương cấp trung thành bảo hộ chủ nhân này rất có hảo cảm, cũng không dấu diếm hắn, sau đó nhìn Mạc Thành Vũ nói:

"Mạc tiền bối, vết thương của Khinh Vũ tạm thời không có biện pháp chữa khỏi. Nếu bây giờ đem nàng về gia tộc, ta sợ nàng sẽ không chịu nổi. Thôi thì cứ để nàng ở lại chỗ của ta. Ngài nghĩ như thế nào?"

Cặp lông mày đen nhánh của Mạc Thành Vũ nhíu lại. Hắn thở dài, nói: "Không được!"

"Vì sao?"

Sở Dương hai mắt giật giật, nổi giận:

"Chẳng lẽ ngươi nhất định phải mang nàng về, để nàng chịu nỗi thống khổ tận xương tủy kia sao? Cần nhớ rằng Tam âm mạch của nàng đã bị hủy, thái độ của gia tộc lập tức sẽ thay đổi! Đệ tử không có giá trị đào tạo sẽ phải nhận đãi ngộ như thế nào, ta với ngươi đều hiểu rõ!"

"Thống khổ nhưng nàng vẫn là người Mạc gia!"

Mạc Thành Vũ thở dài:

"Ở trong thế gia, lợi ích của gia tộc là lớn nhất, điều này ngươi không phải không biết. Hơn nữa, tuy ngươi đã cứu tánh mạng của nàng, nhưng đối với Mạc gia mà nói, ngươi vẫn chỉ là một người xa lạ."

Mạc Thành Vũ hừ mũi:

"Cho dù khi nàng trở về, hưởng thụ đãi ngộ không bằng lúc trước thì cũng tốt hơn ở cùng một người xa lạ. Cho dù ngươi là ân nhân cứu mạng của nàng cũng đồng dạng vậy thôi!"

"Huống chi với thực lực của ngươi hiện tại, căn bản không thể bảo vệ nàng! Nếu Hắc Ma đánh tới, chẳng lẽ ngươi nghĩ với chút lực mọn của ngươi là có thể bảo vệ tiểu thư sao?" Mạc Thành Vũ lạnh lùng nói.

Câu nói cuối cùng của hắn càng khiến Sở Dương cảm thấy vô lực.

Đây là sự thật!

Bất kể như thế nào, việc thực lực hắn thấp kém đúng là hiện thực vô cùng tàn khốc! Nếu như hiện tại hắn có thực lực Vũ tông, lại cộng thêm Cửu Kiếp Kiếm, hắn tự tin có thể cùng Hắc Ma đánh một trận.

Nhưng hiện giờ thực lực của hắn chỉ là Vũ sĩ cửu phẩm, thậm chí còn chưa đạt tới Vũ Sư.

Một khi Hắc Ma tới, Mạc Khinh Vũ chắc chắn sẽ chết! Đó không phải là bảo vệ nàng, mà đó là hại nàng.

Nhưng nếu để Mạc Khinh Vũ trở về, đối mặt với sự vô tình của Mạc thị gia tộc thì Sở Dương lại không cam lòng.

"Dù sao tiểu thư cũng là con ruột của gia chủ."

Mạc Thành Vũ thản nhiên nói:

"Coi như là không có Tam âm mạch thì cuộc sống của nàng trong gia tộc cũng sẽ rất tốt."

"Ngươi tin vào những lời mình vừa nói hay sao?"

Đôi mắt Sở Dương lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi thân là cao thủ Vương cấp, nếu phế bỏ tu vi của ngươi, để ngươi làm một người bình thường, cho dù không ai khi dễ ngươi thì ngươi có thể chịu đựng được sao?"

"Nhưng làm người cần phải đối mặt với sự thật!"

Mạc Thành Vũ đè thấp giọng nói, gằn từng tiếng:

"Ngươi nghĩ ta không đau lòng sao? Tiểu thư vừa ra đời đã được xác định là sở hữu Tam âm mạch, lập tức ta được chỉ định làm người hướng dẫn cũng như làm thủ hộ giả cho nàng! Từ nhỏ tới lớn ta nhìn nàng lớn lên, ta coi nàng như con gái mình! Nàng bị thương, ta chỉ hận người bị thương không phải là mình! Tình cảm này, ngươi hiểu được sao?"

"Ta biết khi trở lại gia tộc, một khi tiểu thư bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt quyền lực thì khẳng định sẽ không yên ổn. Nhưng chỉ có ở gia tộc mới có thể giữ được tính mạng của nàng! Ở nơi khác… không được! Ta làm không được, ngươi lại càng không được!"

Mạc Thành Vũ hai mắt đỏ như máu, hung tợn nhìn Sở Dương, tình cảm kìm nén bấy lâu bộc phát.

"Nhưng ta không cho phép khi nàng trở về lại chịu ức hiếp!" Sở Dương không chịu nhượng bộ.

"Ngươi không cho phép? Ngươi có thể làm được gì?" Mạc Thành Vũ thản nhiên nói, trong giọng nói tràn ngập sự xót xa và vô lực. Điều đó tuy thật khó nghe nhưng oái ăm thay đó lại là sự thực.

"Sở Dương, ngươi đã cứu chúng ta, ta vô cùng cảm kích. Cho nên đến giờ ta vẫn nói chuyện cùng ngươi. Nhưng ngươi phải biết được phân lượng của mình. Mạc thị gia tộc không phải ngươi có thể thay đổi cục diện, cũng càng không phải là ta!"

"Nếu như ta cưỡng ép?" Sở Dương nheo mắt, thâm trầm nói.

"Hiện tại ta bị thương nặng, nếu ngươi cưỡng ép lưu lại, ta cũng chỉ có thể tạm thời ở lại chỗ này. Nhưng ngươi phải suy nghĩ cho kỹ hậu quả. Tuy lão phu tin tưởng ngươi không có ác ý nhưng nếu Hắc Ma gia tộc biết được, sẽ mang tới cho ngươi đại họa. Thậm chí là người của Yến gia hay Mạc thị biết được, cũng sẽ tới san nơi này thành bình địa, giết người diệt khẩu!"

Mạc Thành Vũ hừ một tiếng, nói: "Ngươi là một người thông minh, sẽ không làm điều ngu xuẩn như vậy!"

Sở Dương mạnh miệng nói cưỡng ép lưu lại chỉ là xúc động nhất thời. Hắn hiểu mình tuyệt đối không làm được. Nhưng tốn bao công sức mới gặp được Mạc Khinh Vũ, hơn nữa dưới tình huống như thế này, sao hắn nỡ nhìn nàng về chịu khổ, dẫm nên vết xe đổ kiếp trước?"

Nhưng nếu không cho nàng trở về, những điều Mạc Thành Vũ nói sẽ thành sự thực. Tuy Sở Dương không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ đúng là hắn không có năng lực bảo vệ Mạc Khinh Vũ. Lưu Mạc Khinh Vũ ở lại, đó vừa là hại nàng, cũng vừa là hại bản thân mình.

Việc Mạc Thành Vũ đi vào Thiết Vân thành tìm Đỗ Thế Tình không thể giấu được mọi người. Mà bây giờ, chỉ sợ truy binh cũng đang trên đường tới nơi, tùy lúc đều có thể tìm tới đây.

"Việc này chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn."

Suy nghĩ hồi lâu, Sở Dương quyết định nhượng bộ một chút:

"
Mạc tiền bối, mặc kệ hai người có ở lại hay không thì thương thế của ngài nhất định phải nhanh chóng chữa trị. Vạn nhất có địch nhân đuổi theo thì cũng có sức đánh một trận. Còn mọi việc khác, chờ Mạc Thiên Cơ tới đây, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn."

Đây cũng là kế hoãn binh tốt nhất mà Sở Dương có thể nghĩ ra.

Nói tới ba chữ Mạc Thiên Cơ, trong lòng Sở Dương cảm thấy rất đau khổ. Hắn cũng không nói rõ được cảm giác trong lòng mình hiện tại, chỉ đành thầm buông tiếng thở dài.

"
Cũng chỉ đành như vậy. Thương thế của ta chỉ sợ trong vòng nửa tháng mới khôi phục."

Trong lòng Mạc Thành Vũ tràn ngập mất mát cùng thương tâm. Đồng thời hắn còn cảm thấy áy náy cùng tự trách bản thân. Chức trách của hắn là bảo vệ tiểu thư, ấy vậy mà lại để tiểu thư nhận lấy tổn thương cả đời không thể khôi phục!

Đủ loại cảm xúc ngổn ngang trong lòng khiến hắn gần như suy sụp.

Hắn biết biện pháp của Sở Dương đã là tốt nhất. Chính bản thân hắn cần dưỡng thương cho tốt. Nếu thương thế chưa lành mà vẫn miễn cưỡng mang tiểu thư đi, chỉ sợ giữa đường đã bị địch nhân giết chết.

"Ở chỗ ta có thánh dược chữa thương của Đỗ Thế Tình tiên sinh. Ngươi thân là Vương cấp võ giả, tự nhiên biết mình cần dược liệu chữa thương gì. Nếu ở đây không có, có thể nói với ta!" Sở Dương chậm rãi nói.

"
Được."

Sở Dương thong thả bước hai bước, nói: "
Bất quá, nếu các ngươi ở chỗ này, vạn nhất địch nhân tìm tới cửa sẽ vô cùng phiền toái. Không bằng các ngươi xuống mật thất dưới lòng đất, đợi trị khỏi vết thương rồi hãy đi."

Hắn cười cười, nói tiếp: "
Cũng như lời ngài nói, hiện tại đại quân của Hắc Ma nếu tìm tới cửa, ta không cách nào ngăn cản được. Vậy kính xin tiền bối chớ trách ta quá cẩn thận!"

Mật thất dưới đất là Sở Dương đặc biệt kiến tạo, hơn nữa đào vô cùng sâu. Hắn làm vậy để chuẩn bị thu lấy đoạn Cửu Kiếp Kiếm thứ hai. Vị trí của mật thất ngay phía trên đoạn Cửu Kiếp Kiếm thứ hai. Theo Sở Dương phỏng đoán, chỉ cần đào sâu tối đa thêm hai trượng nữa là có thể lấy được.

Giờ khắc này mật thất lại trở thành nơi tránh nạn.

"Đây là cách ổn thỏa nhất, lão phu còn không cổ hủ như vậy!"

Mạc Thành Vũ thở dài. Nếu không vướng bận Mạc Khinh Vũ bên người thì với thân phận của hắn, cho dù chịu chết trận cũng không chịu xuống hầm tránh nạn. Nhưng bây giờ hắn không biết làm gì hơn.

"
Đợi ta sắp xếp một chút."

Ở trong Thiên Binh Các cũng không có hạ nhân, Sở Dương chỉ có thể tự mình động thủ.

Tại các cửa hàng, những thứ thiết yếu như giường, đèn, chăn đệm cùng các vật dụng khác được một người điên cuồng mua sắm không tiếc tiền. Ước chừng nửa canh giờ thì hai gian phòng đã được chuẩn bị xong.

Gian phòng của Mạc Khinh Vũ được Sở Dương bố trí cho thật thoải mái dễ chịu. Hơn nữa bốn vách tường đều được Sở Dương dùng lụa trắng bao phủ, thậm chí đầu giường còn được tẩm tinh dầu khiến cả gian phòng tràn ngập hương thơm.

Phòng của Mạc Thành Vũ thì kém xa, hắn chỉ mang đồ đạc quăng vào bên trong, nói với Mạc Thành Vũ một tiếng:

"Ngươi tự mình làm đi a, chúc ngươi ngủ ngon…"

Mạc Thành Vũ tức đến râu tóc dựng ngược.

Trong lúc Sở Dương bận rộn chuẩn bị thì Mạc Thành Vũ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Sở Dương. Càng ngày hắn càng cảm thấy thiếu niên này tràn ngập sự thần bí.

Hắn là ai? Tại sao lại biết tiểu thư? Hơn nữa lại bảo vệ, chăm sóc tiểu thư vô cùng chu đáo trong khi công lực của hắn lại không cao? Những nhân tài mới xuất hiện của các gia tộc tại Trung Tam Thiên cơ bản hắn đã đều gặp qua. Cho dù chưa gặp nhưng cũng đã được nghe người khác miêu tả, tuyệt đối không có người như Sở Dương.

Thật sự là kỳ quái!

Những chuyện này Sở Dương không muốn nói, tự nhiên hắn cũng không mạo muội hỏi. Dù sao đối phương cũng không có chút dụng ý xấu!

Đợi mọi việc chuẩn bị thỏa đáng, Sở Dương ôm Mạc Khinh Vũ đang ngủ say từ từ đi xuống. Thời điểm Sở Dương đưa tay ra ôm Mạc Khinh Vũ, Mạc Thành Vũ cũng đã giơ tay ngăn cản, nhưng hắn bị Sở Dương dùng ánh mắt sắc bén như đao liếc nhìn chặn lại.

Mạc Thành Vũ thân là cao thủ Vương cấp, không ngờ bị cái trừng mắt này khiến cho lạnh buốt sống lưng, sau đó Sở Dương lại đốp thêm một câu: "Ngươi đang bị trọng thương, nhỡ vấp chân té ngã thì làm sao?"

Mạc Thành Vũ đành chịu thua, ngượng ngùng theo sau Sở Dương đi xuống mật thất.

Nhìn Mạc Khinh Vũ ngủ say trong mật thất, Sở Dương xoa xoa tay, nói: "
Mạc tiền bối, ta muốn bàn bạc với ngươi chuyện này."

"
Chuyện gì?"

Mạc Thành Vũ hiện tại đang buồn bực, vừa rồi lại bị tên tiểu tử này trừng mắt hăm dọa, hơn nữa còn làm hắn cảm thấy sợ hãi trong lòng! Mẹ kiếp! Lão tử là cao thủ Vương cấp! Tiểu tử này mới có cấp độ gì? Sao ta lại có thể sợ hắn? Gặp quỷ rồi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện