Cầu được ước thấy, Sở Dương vừa dứt lời thì đã ứng nghiệm rồi!

Một tiếng nổ rung trời vang lên, một lần nữa hai người đều bắn ngược ra ngoài, đứng cách nhau khoảng mười trượng. Ở trên nóc nhà, hai người nhìn chằm chằm đối phương, hơi thở phì phò, cũng không tiếp tục ra tay, nhưng sương mù quanh người mỗi giây vẫn sôi trào kịch liệt.

Hiển nhiên là hai người sắp xuất một kích phân thắng thua!

Sau hồi lâu!

"A…. "

"Ya…a..a…"

Hai tiếng rống to đồng thời vang lên! Vừa nghe vậy, Sở Dương toàn thân chấn động, khí lạnh chạy dọc sống lưng, cảm giác giống như bị điện giật liền truyền khắp toàn thân, Sở Dương gần như muốn xuất rồi…(Tác giả viết vậy nha các đồng chí!)

Tốt quá! Rốt cuộc cũng đã bắt đầu!

Lần chịu trọng thương này, cuối cùng cũng không có uổng phí a!

Hai người như hai khối hắc sắc lưu tinh đồng thời vắt ngang không trung, sau lưng để lại một chuỗi dài tàn ảnh, cực nhanh lao tới đối phương!

Mũi kiếm của Hắc Ma Vương Tọa tỏa ra kiếm quang ngưng tụ gần như là thực chất. Hai tay nắm chuôi kiếm, người và kiếm tạo thành một đường thẳng tắp trên không trung, đâm ra một kiếm sinh tử.

Kiếm thế xuất ra tuyệt không thu hồi.

Âm Vô Pháp hai mắt như chuông đồng, hai tay một trước một sau cong lên, tạo một tư thế giống như hổ vồ mồi, sau khi bay người lên, hay chân gã liền cong lại, khi bay được một nửa thì hai chân đột nhiên đạp thẳng ra, tốc độ liền nhanh thêm mấy phần nữa!

Trong mắt hắn tràn ngập vẻ điên cuồng!

Giờ khắc này rốt cuộc cũng đã đến!

"Dừng tay! Hai người các ngươi nhanh dừng tay!"

Một tiếng rống lớn từ đằng xa truyền đến, một vài hắc sắc thân ảnh như điện xẹt xông tới. Bóng người nhanh nhất xông tới trước không ngờ trên đầu lại mang một chiếc vương miện uy nghiêm.

Lại là một tên Vương Tọa cao thủ!

Lúc này, hắn đang hét lớn, mong hai người dừng ngay trận quyết tử lại.

Nhưng cũng đã không còn kịp nữa rồi!

Hai tiếng thét lớn vang lên, hai người đã toàn lực đâm vào nhau.

Rầm rầm rầm! Âm Vô Pháp đã dốc hết toàn lực. Trong nháy mắt va chạm, hổ trảo của hắn đã đánh lên người Hắc Ma Vương Tọa mấy chục lần! Thanh âm răng rắc vang lên liên hồi như pháo!

Phốc phốc phốc! Hắc Ma Vương Tọa cũng không hề chịu thua kém, hắc sắc trường kiếm mổ tới tựa như một đầu nộ long, chỉ trong chớp mắt đã điên cuồng đâm vào vô số bộ vị trên người của Âm Vô Pháp. Đâm vào…rút ra…đâm vào chừng bảy tám lần…

Mỗi một lần hắn rút ra đều kéo theo từng vòi máu tươi.

Vào khoảnh khắc lướt qua nhau, hai người đều nhìn rõ thất khiếu trên khuôn mặt của đối phương đang đầm đìa máu tươi…Lúc này trong lòng hai người bỗng dưng nảy sinh cảm giác đồng bệnh tương lân, nội tâm dường như có một chút hối hận..

Rốt cục ta đã giết được Sở Diêm Vương rồi! Khuôn mặt xương xẩu của Âm Vô Pháp nở một nụ cười tươi rói, gã thầm nghĩ..

Cuối cùng ta cũng giết được lục phẩm Vương Tọa của Mạc Thị rồi! Trong đôi mắt hung ác của Hắc Ma Vương Tọa hiện lên vẻ thỏa mãn tột cùng!

Sau đó thân thể hai người vẫn tiếp tục lướt qua nhau, bay về phía trước!

Cuối cùng Âm Vô Pháp vẫn nhỉnh hơn một chút, vào thời khắc quan trọng nhất, giành lại một hơi thở, liền hóa thành một cầu vồng kim sắc được điểm xuyết bằng máu tươi, dốc hết sức lực chạy trốn.

Tên Hắc y nhân đến sau kia chắc chắc cũng là một gã Vương tọa, nhưng Kim Mã Kỵ Sĩ Đường chỉ có mình là Vương cấp mà thôi! Nên chắc chắc kẻ đó là địch nhân!

Cho dù có chết, xác của Âm Vô Pháp ta cũng không thể rơi vào bàn tay của địch nhân được!

Tâm tình thoáng chốc tốt hơn, Âm Vô Pháp hít vào tia sức lực cuối cùng, nháy mắt đã liền biến mất ở phía xa xa.

Hắc y nhân kia chính là một trong Đao Kiếm Song Vương của Hắc Ma gia tộc - Đao Vương! Giờ phút này, lòng hắn như lửa đốt, gã toàn lực lao tới tiếp lấy tên Kiếm Vương đang rơi xuống. Khi hắn đáp xuống mặt đất, chân lảo đảo chực ngã.

Truy kích địch nhân đã không còn kịp nữa rồi! Xem xét thương thế của Kiếm Vương trước đã! Khi vừa chứng kiến hắn liền lập tức chấn động! Xương ngực của Kiếm Vương đã không còn một cây nào nguyên vẹn, tim gan phèo phổi đều loạn thành một đoàn rồi. Kinh mạch đứt đoạn nhiều nơi, nguyên khí trong đan điền đã khô kiệt. Tuy bàn tay hắn vẫn siết chặt thanh Hắc Ma kiếm nhưng toàn bộ cánh tay giờ đã gãy làm bảy tám đoạn rồi!

Thương thế như thế, hẳn là phải chết!

Đao Vương không dám chậm trễ, đầu tiên liền truyền nguyên khí vào cơ thể Kiếm Vương, trong lòng dường như đã nhẹ một chút. Còn có thể dung nạp nguyên lực, hẳn là còn có một tia hi vọng!

"Là… là người Mạc Thị…" Kiếm Vương trở mình, cắn răng nhịn đau, vẫn không chút rên rỉ, vô lực nói:

"Lão Tam… cùng lão Cửu đã… ch… chết, còn… còn bốn người khác cũng…đều …đã trọng thương cả rồi!"

Tin tức này quả thật đã khiến cho Đao Vương bị chấn động mạnh!

"Đối phương chỉ có một người sao?" Đao Vương dò hỏi.

Hai mắt Kiếm Vương nhắm lại thay cho lời đáp, mặt tràn ngập vẻ mất mác.

"Giờ đệ cũng đừng có suy nghĩ nhiều, trước tiên phải trị thương cái đã! Đợi thân thể tốt hơn rồi nói sau!" Tuy Đao Vương lòng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn thốt:

"Đệ sẽ không sao đâu, nhất định đệ sẽ không có việc gì! Nhất định phải cố chịu đựng!"

"Kiếm phong của đệ…không được rồi…" Kiếm Vương ho khan một tiếng, yếu ớt nói:

"Trước khi tới… hắn.. đã bị thương rồi…"

Đao Vương dần bình tĩnh, ôm lấy thân thể của Kiếm Vương đi vào trong khách sạn. Chứng kiến khách sạn chỉ còn là một đống hỗn độn, bốn tên thủ hạ vẫn còn nằm dưới đât, bên cạnh là hai cỗ thi thể lạnh băng, cừu hận cùng nỗi thù hận đã tràn ngập đôi mắt của hắn.

"Hai người các ngươi đi tìm đại phu! Chỉ cần là ở trong Thiết Vân thành đều mang tới đây cho ta! Tên nào dám phản kháng thì giết luôn!"

"Ba người các ngươi, lập tức tiến hành điều tra!" Đao Vương cố kìm nén lửa giận, nghiến răng trèo trẹo, lạnh tanh thốt: "Tên kia đã bị trọng thương, chắc chắn không chạy được bao xa! Bằng bất cứ giá nào, nhất định phải tìm được hắn cho ta! Ta muốn đem hắn băm làm vạn đoạn!"

Sáu tên Hắc y nhân sau lưng lập tức lĩnh mệnh, hai người lập tức chạy ra ngoài, bốn người còn lại cẩn thận ôm bốn đồng bạn đang bị trọng thương vào phòng trong, sau đó ba người cũng liền rời đi ngay sau đó.

Còn một tên ở lại dọn xác đồng bạn…Toàn bộ khách sạn lúc này đều bị bao phủ bởi một bầu không khí u ám.

Không thể ngờ, hai gã Vương Tọa, mười hai tên Võ Tôn ra ngoài vậy mà ở trong Thiết Vân thành lại gặp phải sự tổn thất to lớn đến như thế!

"Phải thông tri ngay cho gia tộc!" Gã Đao Vương vẫn áp tay sát sau lưng của Kiếm Vương, một bên tập trung tinh thần truyền nguyên khí vào, một bên an bày đám thuộc hạ:

"Cần xem ý tứ gia tộc ra sao, phải báo cáo ngay cho bọn họ! Nhanh!"

"Phải tra ngay chân tướng việc này, xem chuyện gì đã xảy ra. Phải biết tại sao người của Mạc Thị lại đột nhiên tìm tới đây, là tên nào trong số Ngũ Đại Thiên Vương xuất động?!?"

Còn tên Sở Dương thì đã sớm chuồn rồi!

Thời điểm Đao Vương cưỡi mây vượt gió mà tới, Sở Dương căn bản không dám thò mặt ra, co đầu rụt cổ mà cố lê cái thân thể tàn tạ của mình lui về phía sau, lẩn sau góc tường mà dánh bài chuồn.

Sau khi chứng kiến kết quả trận chiến, hắn khẳng định hai thằng Vương Tọa không chết thì cả đời cũng thành tàn phế, đừng mong mà lành lặn như cũ! Được kết quả như thế, Sở Dương cũng cảm thấy thỏa mãn rồi!

Một tên Vương Tọa chắn chắn là người của Đệ Ngũ Khinh Nhu, còn một tên chắc chắn là đã tổn thương Khinh Vũ! Hai tên trong lòng Sở Dương đều là những kẽ chết còn chưa hết tội!

Tự tay đạo diễn một vở kịch, rồi biến mình thành khán giả miễn phí, trong lòng Sở Dương đúng thật là vô cùng khoan khoái dễ chịu. Cho dù lục phủ ngũ tạng của hắn đang loạn xà ngầu, toàn thân mệt mỏi rã rời, nhưng tinh thần hắn lại vô cùng phấn chấn.

Thật đã nghiền a!

Vương Tọa tử chiến a! Hơn nữa còn là u mê mà tử chiến. Hắc Ma Vương Tọa đem Âm Vô Pháp là người của Mạc Thị, mà Âm Vô Pháp từ đầu tới cuối coi đối phương là Sở Diêm Vương ta a!

Đúng là ma xui quỷ khiến! Nếu để cho hai tên này biết được chân tướng là mình đã bị lừa, khẳng định hai tên Vương tọa này chắc là tức hộc ba lít máu mà chết cả đôi mất thôi!

Điều vui nhất chính là tất cả cũng chỉ do mình chó ngáp phải ruồi. Sở Dương có chút thỏa mãn. Miễn cưỡng điều tức một chút, cố chống đỡ thân thể đầy thương tích tìm một cỗ xe ngựa, quay về Bổ Thiên Các.

Hai vị Võ Tôn Kim Mã Kỵ Sĩ Đường đúng là có bản lĩnh, trong thời gian cực ngắn như vậy không ngờ có thể tìm được địa đồ của Bổ Thiên Các. Hiện bọn họ đang nghiên cứu kiến trúc Bổ Thiên Các.

Dù thế nào, nếu muốn dễ dàng ám sát tên Sở Vương Tọa thành công, trước tiên phải tìm một lộ tuyến thuận lợi để phối hợp với Vương Tọa đại nhân a….

Vương Tọa mấy năm nay đã chưa từng tự ra tay a.. Hai người nghĩ tới Vương Tọa một kích đoạt mệnh, phong thái bá đạo dụ nhân, thật là khiến bọn hắn nhiệt huyết sôi trào a!

Tại Thiết Vân Quốc này cuối cùng cũng may mắn được nhìn thấy Vương Tọa ra tay rồi!

Hai người vẫn còn đang tập trung nghiên cứu, thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng một người đang xé gió lau đến. Chỉ sau một khắc, cửa sổ liền vỡ tan tành do thân hình cao gầy đầm đìa máu tươi của Âm Vô Pháp đụng vào.

"Bịch!" Âm Vô Pháp rơi trên mặt đất, không thể đứng vững liền lộn mấy vòng trên mặt đất, rồi liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt thê lương như lệ quỷ!

Hai người vừa nhìn thấy, liền cả người chấn động, hồn vía lên mây.

Trên người Vương Tọa đại nhân khắp nơi chi chít vết thương, trên bụng, trên đùi, ngực phải, hai vai mỗi nơi đều có một cái lỗ máu, máu tươi vẫn điên cuồng phun ra. Hơn nữa, trên lưng cũng có một cái lỗ to tướng!

Là một vết thương xuyên người a!

Kẻ nào mà ác độc và lợi hại như vậy? Không ngờ lại khiến Vương Tọa bị thương đến nông nỗi này? Giờ khắc này, hai người đã khiếp sợ tột bực, tim như đã ngừng đập!

"Nhanh… Lập tức rời khỏi đây…" Âm Vô Pháp chỉ kịp nói một câu miệng liền thổ huyết. Thân thể gã co quắp, ngã xuống, thanh âm đứt quãng, thốt lên: "Sở Diêm Vương … cũng là… một..cao thủ Vương…Vương Tọa. Hiện tại ta…đã chịu trọng… thương…Lập tức thông tri…lui về…"

Nói đến đây cũng không chịu được nữa, hôn mê!

Hai người luống cuống tay chân, nhanh chóng giúp Âm Vô Pháp cầm máu. Vết thương khủng bố như vậy, dù hai người thân là Võ Tôn cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Tổn thương nặng như vậy, không ngờ Vương Tọa còn có thể sống sót chạy về!

"Đợi một chút… Vương Tọa vừa nói tên Sở Diêm Vương cũng là cao thủ Vương Tọa? Chẳng lẽ vừa rồi Vương Tọa đã quyết chiến cùng Sở Diêm Vương một trận ư? "

Thật khó tin!

Hai người dùng tốc độ nhanh nhất sơ cứu cho Âm Vô Pháp, sau đó lại nhanh chóng rút khỏi đây. Vội liên hệ mấy tên Thiết Mã Kỵ Sĩ, vội vàng tìm nơi khác ẩn thân.

Sau một hồi, một con Vô Hình Chuẩn từ một góc khác ở Thiết Vân thành liền cấp tốc bay lên không trung, nhanh chóng biến mất giữa trời.

Sự kiện ở Thiết Vân thành, nhất định phải thông tri Tướng gia!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện