"Không phải là Mạc thị làm?" Đao Vương trầm ngâm, nhíu chặt đôi chân mày, miệng lẩm bẩm: "Thế thì rốt cục là ai, chúng ta cũng không đắc tội với ai khác mà? Mấy gia tộc kia chúng ta đã kịp ra tay đâu?"
"Đúng như vậy, vậy một cao thủ Vương Tọa lợi hại như vậy xuất thân từ thế lực nào tại Trung Tam Thiên đây?" Sở Dương thì thào, thở dài đáp. Hai mắt gã làm ra dáng dường như đang vắt óc suy tư vậy.
"Hả? Nếu hắn không phải xuất thân tại Trung Tam Thiên thì sao?!?" Đao Vương không khỏi miên man theo mạch suy nghĩ của Sở Dương. Một hồi lâu sau bỗng hắn liền vỗ lên đùi một cái bốp, hô lên: "Liệu hắn có phải là…"
"Là… là ai?" Sở Dương giật mình, vội vàng hỏi.
"Liệu đó có phải là Kim Mã Kỵ Sĩ Đường hay không?" Hai mắt Đao Vương lóe lên sự cơ trí, đưa ra phán đoán.
"Liệu…liệu…" Sở Dương ngần ngừ một chút rồi lại đáp: "Vương Tọa, dù tôi rất muốn kẻ lần đó là do Kim Mã Kỵ Sĩ Đường làm ra. Bởi vì như vậy sẽ khiến các ngươi đánh nhau, Thiết Vân sẽ đứng giữa làm ngư ông đắc lợi. Bất quá, hình như Kim Mã Kỵ Sĩ Đường cũng không xung đột gì với các ngươi, ngài suy đoán như vậy có chút… có chút khiên cưỡng rồi!!"
"Cái này cũng không phải, cái kia cũng không phải. Chẳng lẽ tại Hạ Tam Thiên cao thủ Vương cấp nhiều như chó sao?" Đao Vương đối với sự thẳng thắn của Sở Dương rất vừa ý, nhưng cũng phản bác ngay: "Cho dù là tại Trung Tam Thiên thì cũng có bao nhiêu cao thủ Vương cấp chứ?"
"Nếu là Kim Mã Kỵ Sĩ Đường, vậy thì nguyên nhân của bọn chúng là gì?" Sở Dương nhíu mày, cố gắng khuyên nhủ: "Kim Mã Kỵ Sĩ Đường đối phó với Thiết Vân còn chưa xong thì ko có lý nào lại tìm thêm cường địch cho bản thân chứ?"
"Đối phó với Thiết Vân…" Đao Vương lại suy nghĩ miên man.
"Các vị đối phó với Mạc thị không phải điều bí mật phải không?" Sở Dương thử thăm dò, ngập ngừng hỏi.
"Ngươi đang nghĩ tới điều gì sao?" Đao Vương hỏi, rồi lại đáp: "Lúc trước đúng là bí mật, nhưng giờ đã không còn như vậy nữa."
"Vậy thì đúng rồi. Như vậy nói cách khác, với mạng lưới tình báo của Đệ Ngũ Khinh Nhu khẳng định đã sớm biết việc các vị đối phó với Mạc thị…" Sở Dương trầm tư: "Hoặc là… ý tôi là…"
"Ý ngươi là gì thì nói mẹ ra đi!" Đao Vương gắt. Lão tựa hồ cũng đã nghĩ ra điều gì, nhưng vẫn chưa tìm được điểm mấu chốt. Khi thấy Sở Dương ngần ngừ thì muốn ép Sở Dương nói ra, lão liền mắng: "Kim Mã Kỵ Sĩ Đường là địch nhân của ngươi mà, tại sao ngươi lại cố giải thích cho chúng vậy?"
"Tôi đang nghĩ… nếu đúng thật là Kim Mã Kỵ Sĩ Đường thì… thì chắc là có nguyên nhân sâu xa gì đây…" Sở Dương ra vẻ nhíu mày trầm tư, rồi khẳng định: "Hiện tại các vị đang ở Thiết Vân Thành có đúng không?"
"Ngoại trừ Thiết Vân thành, các vị chưa từng đi nơi nào khác có đúng không?"
"Nếu như tôi là Đệ Ngũ Khinh Nhu, tôi sẽ suy nghĩ tại sao Hắc Ma lại thường xuất hiện ở Thiết Vân thành mà không phải Đại Triệu?" Sở Dương giống như tìm được điểm then chốt, càng nói càng trôi chảy hơn.
Còn Đao Vương thì vẫn tập trung tinh thần nghe, gật đầu liền tù tì như gà mổ thóc.
"Sau đó, tôi sẽ xem liệu có phải Hắc Ma đang kí kết một hiệp nghị gì với Thiết Vân hay không? Dù sao với tài lực của một nước muốn thuê một thế gia không phải là điều không thể làm được…" Ngón tay Sở Dương gõ đều đều lên mặt bàn đưa ra suy đoán.
"Không sai!" Sắc mặt Đao Vương cũng bắt đầu hiện vẻ nghiêm trọng, lão cũng đã ngồi thẳng dậy nghe.
"Nếu như Hắc Ma thật sự hỗ trợ Thiết Vân, vậy phiền toái sẽ rất lớn…" Sở Dương tiếp tục suy luận: "Mà tính cách của Đệ Ngũ Khinh Nhu là luôn thích hủy diệt mối nguy cơ ngay từ trong trứng nước…"
"Chính lúc này, trời đã ban cho hắn một cơ hội vô cùng tốt!" Sở Dương dường như đã đoán được chân tướng, vỗ tay một cái thật kêu, hô lên.
"Cơ hội trời ban nào?" Hơi thở của Đao Vương cũng dần thêm phần nặng nề, rốt cục thì chân tướng cũng sắp rõ ràng. Bỗng dường như hắn cũng đột nhiên hiểu ra, vỗ đùi đáp: "Ân oán với Mạc thị chăng?"
"Vô cùng chính xác! Xin mời tiền bối nói tiếp." Sở Dương giơ ngón cái khen ngợi.
"Nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu nghĩ vậy, hắn sẽ cho người mạo danh tập kích. Cho dù có thành công hay không, thì đối tượng lớn nhất mà chúng ta hoài nghi chính là Mạc thị rồi!" Mắt Đao Vương tỏa ra ánh sáng của trí tuệ thốt lên.
"Không sai!" Sở Dương nhìn lão với ánh mắt vô cùng sùng bái như nhìn thấy thần tượng của đời mình, ra sức tán dương: "Tiền bối…Tiền bối ngài đúng là thần cơ diệu toán trong chốn quan trường. Một đầu óc suy luận không hề bỏ sót một chi tiết nhỏ nào, vén ra ánh sáng chân lý dưới vạn vạn lớp mây mù…Quả thật là…."
Đao Vương vuốt râu ra vẻ khiêm tốn: "Kỳ thật cũng không có gì. Cũng chỉ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Người ngoài cuộc tỉnh táo hơn người trong cuộc mà thôi!"
"Đúng…đúng..đúng! Tiền bối nói quá đúng!" Sở Dương ra sức nịnh hót, đột nhiên gã vỗ trán, giọng buồn bã: "Thật hổ thẹn! Kỳ thật hạ quan mới là người ngoài, tiền bối mới là người trong cuộc! Đúng là xấu hổ chết tôi rồi!"
"Ha ha." Đao Vương cười lớn đáp: "Đúng là cao minh! Không ngờ một tên Tể tướng tại Hạ Tam Thiên cũng dám lợi dụng mâu thuẫn giữa ta và Mạc Thị. Khá lắm! Khá lắm!"
"Hả?" Sở Diêm Vương ngu ngơ, dè dặt hỏi:
"Tiền bối, ý của ngài là…"
"Ngươi xem…" Đao Vương vẫn không hề phiền hà giải thích cho gã. Cả đời lão đúng là chưa từng có lúc kiên nhẫn như bây giờ: "Đệ Ngũ Khinh Nhu tập kích bọn ta, bọn ta lại nghi ngờ Mạc thị. Nhưng ta và Mạc thị đã là thế không chết không thôi ngay từ trước có phải không?"
"Đúng vậy!" Sở Diêm Vương vẫn hồn nhiên đáp.
"Cho nên bất kể thế nào, nếu không tìm được hung thủ thật sự, chúng ta sẽ cứ nhằm Mạc thị mà tấn công." Đao Vương giảng giải tiếp: "Chỉ cần như vậy, Đệ Ngũ Khinh Nhu sẽ vĩnh viễn không cần lo chuyện đó bại lộ. Hơn nữa khi đó chúng ta sẽ xem việc đối phó với Mạc thị là quan trọng nhất, việc của Thiết Vân sẽ để sau."
Đao Vương tiếp tục suy luận: "Đúng không hổ danh là đệ nhất trí giả. Khi nghi ngờ ta sẽ giúp đỡ các ngươi hắn đã lập tức nghĩ ra kế sách ứng phó. Hơn nữa, cho dù như thế nào thì hắn vẫn làm ngư ông đắc lợi. Tâm cơ này, thủ đoạn này, khá lắm!"
"Vâng, thưa tiền bối, tôi có một điểm nghi vấn!" Sở Dương tỏ vẻ như một cậu học trò nhỏ, khiêm tốn lễ phép hỏi lão.
"Nói đi!" Đao Vương đang rất vui vẻ, xuề xòa.
"Kế này tuy không chê vào đâu được, nhưng vẫn có điểm mạo hiểm. Nếu cao thủ đó bị bắt, bị giết tại trận hay là bị bại lộ thì không phải chúng ta sẽ biết được chân tướng sự việc sao? Nói như vậy, ngược lại hắn sẽ có thêm một kẻ thù mạnh!" Sở Dương tiếp tục thắc mắc: "Với hiểu biết của hạ quan về Đệ Ngũ Khinh Nhu, tính hắn trầm ổn, cầu toàn, bình thường sẽ không làm ra chuyện mạo hiểm như vậy đâu?"
"Đúng vậy, đây cũng là vấn đề ta đang suy nghĩ!" Đao Vương nhíu mày đáp.
"Đồ ngu, có vậy mà cũng không nghĩ ra được!" Sở Dương thầm mắng, nhưng gã vẫn ngẩng đầu ra vẻ suy nghĩ, miệng lẩm lẩm: "Chẳng lẽ hắn có cách gì tránh thoát sao? Nhưng hắn có biện pháp gì? Hắn nhất định biết cho dù hiện tại không bại lộ, nhưng qua vài ngày nữa, khi ba bên đối mặt nói chuyện với nhau, chuyện này cũng không thể che dấu mà?"
"Ngươi đúng là đồ ngu! Chuyện đơn giản vậy mà cũng không nghĩ ra." Sở Dương lại chửi thầm trong dạ.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Đao Vương được câu lẩm bẩm của Sở Dương nhắc nhở liền thốt: "Vấn đề này thật đơn giản mà?!?"
"Vậy xin rửa tai nghe tiền bối dạy!!" Sở Dương ngơ ngác nhìn Đao Vương hỏi.
Lòng Đao Vương tràn đầy cảm giác thành tựu, liền giảng giải: "Hừ! Nếu lão phu đoán không sai, khi bị bại lộ thì bọn hắn nhất định sẽ tìm tới chúng ta, rồi giải thích đây chỉ là một hồi "hiểu lầm", sau đó thì ra vẻ bồi thường một chút!"
Nói tới hai chữ hiểu lầm, răng Đao Vương nghiến vào nhau ken két, khiến người ta sởn hết cả tóc gáy.
Sở Dương nghẹn họng trân trối nhìn Đao Vương, rồi cố phản bác: "Lý nào là vậy? Thâm cừu đại hận như vậy sao có thể chỉ dùng hai chữ hiểu lầm mà hóa giải chứ? Trừ phi trong tay Đệ Ngũ Khinh Nhu có kỳ dược có thể khởi tử hồi sinh! Nhưng kỳ dược như vậy cho dù tại Trung Tam Thiên cũng khó thấy, Đệ Ngũ Khinh Nhu chưa hẳn đã có nha!"
"Cho dù trong tay hắn có loại kỳ dược như thế ta cũng không cảm thấy lạ đâu!" Đao Vương khinh thường nhìn Sở Dương, trong ánh mắt ra vẻ "tiểu tử nhà ngươi còn gà lắm": "Đường đường là Tể tướng Đại Triệu sao lại không có chút kỳ dược cứu mạng trên người? Buồn cười!"
"Nếu quả thực như vậy thì tâm cơ của Đệ Ngũ Khinh Nhu quả nhiên đáng sợ!" Sở Dương vờ hít một hơi khí lạnh, rồi gã lắc đầu thở dài cảm thán: "Ta quả thật không bằng... không bằng hắn!"
"Nhưng chắc gì tiền bối đã để hắn giải thích, đã nhận thuốc của hắn. Hơn nữa hiện giờ tên đó cũng không bị bại lộ rồi! Hắn lấy gì để giải thích đây?" Sở Dương hít một hơi thật sâu, lại tiếp tục đưa ra nghi vấn.
"Ngươi ăn gì mà ngu vậy?!?" Đao Vương mắng: "Ngươi có nghĩ tới chính là vì để không bại lộ nên hắn mới phái người đưa linh dược tới để chữa trị cho Kiếm Vương không? Hắn làm như vậy chính là muốn chúng ta thấy thành ý, muốn ta chịu nhân tình của hắn. Đến lúc đó chúng ta mà đối đầu với hắn không phải sẽ bị thiên hạ chê cười sao?"
Sở Dương như bừng tỉnh, nghiến răng: "Hóa ra là vậy! Đệ Ngũ Khinh Nhu! Khá, khá lắm! Ta vất vả lắm mới tìm được một minh hữu, vậy mà ngươi, ngươi…"
Sở Dương càng nói càng lớn, sau cùng hắn tức giận hét lên: "Đệ Ngũ Khinh Nhu! Sở Diêm Vương ta không đội trời chung với ngươi! Có ngươi thì không có ta!"
Thanh âm của hắn hét vang lên như sóng dữ. Mọi người khi nghe thấy đều cảm giác được niềm phẫn nộ, lòng bi phẫn tột cùng ở trong đó. Mối thù như vậy đúng là không phải giết cha, đoạt vợ thì là huyết hải thâm cừu. Oán niệm lớn như vậy quả thật là kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu.
"Tiền bối…" Lập tức, hắn run giọng nói với Đao Vương: "Ngài nhất định không nên bị hắn gạt!"
"Nói nhảm, ta sao có thể bị hắn lừa gạt? Tiểu tử ngươi coi ta là hạng võ biền sao??" Đao Vương tức giận đáp.
"Không, không. Hạ quan sao dám nghĩ như vậy? Tiền bối anh minh thần võ, trí tuệ hơn người, là rồng trong thiên hạ sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy? Tất cả chỉ là do vãn bối quá vui mừng do trút được bầu tâm sự mà thôi!" Sở Dương vội vàng sửa chữa.
Sở Dương liền nhẹ cả người.
Con mẹ nó! Dẫn thằng ngu này nghĩ được tới đây đúng là hao tốn tế bào não quá! Mệt chết ông mất!
"Đúng như vậy, vậy một cao thủ Vương Tọa lợi hại như vậy xuất thân từ thế lực nào tại Trung Tam Thiên đây?" Sở Dương thì thào, thở dài đáp. Hai mắt gã làm ra dáng dường như đang vắt óc suy tư vậy.
"Hả? Nếu hắn không phải xuất thân tại Trung Tam Thiên thì sao?!?" Đao Vương không khỏi miên man theo mạch suy nghĩ của Sở Dương. Một hồi lâu sau bỗng hắn liền vỗ lên đùi một cái bốp, hô lên: "Liệu hắn có phải là…"
"Là… là ai?" Sở Dương giật mình, vội vàng hỏi.
"Liệu đó có phải là Kim Mã Kỵ Sĩ Đường hay không?" Hai mắt Đao Vương lóe lên sự cơ trí, đưa ra phán đoán.
"Liệu…liệu…" Sở Dương ngần ngừ một chút rồi lại đáp: "Vương Tọa, dù tôi rất muốn kẻ lần đó là do Kim Mã Kỵ Sĩ Đường làm ra. Bởi vì như vậy sẽ khiến các ngươi đánh nhau, Thiết Vân sẽ đứng giữa làm ngư ông đắc lợi. Bất quá, hình như Kim Mã Kỵ Sĩ Đường cũng không xung đột gì với các ngươi, ngài suy đoán như vậy có chút… có chút khiên cưỡng rồi!!"
"Cái này cũng không phải, cái kia cũng không phải. Chẳng lẽ tại Hạ Tam Thiên cao thủ Vương cấp nhiều như chó sao?" Đao Vương đối với sự thẳng thắn của Sở Dương rất vừa ý, nhưng cũng phản bác ngay: "Cho dù là tại Trung Tam Thiên thì cũng có bao nhiêu cao thủ Vương cấp chứ?"
"Nếu là Kim Mã Kỵ Sĩ Đường, vậy thì nguyên nhân của bọn chúng là gì?" Sở Dương nhíu mày, cố gắng khuyên nhủ: "Kim Mã Kỵ Sĩ Đường đối phó với Thiết Vân còn chưa xong thì ko có lý nào lại tìm thêm cường địch cho bản thân chứ?"
"Đối phó với Thiết Vân…" Đao Vương lại suy nghĩ miên man.
"Các vị đối phó với Mạc thị không phải điều bí mật phải không?" Sở Dương thử thăm dò, ngập ngừng hỏi.
"Ngươi đang nghĩ tới điều gì sao?" Đao Vương hỏi, rồi lại đáp: "Lúc trước đúng là bí mật, nhưng giờ đã không còn như vậy nữa."
"Vậy thì đúng rồi. Như vậy nói cách khác, với mạng lưới tình báo của Đệ Ngũ Khinh Nhu khẳng định đã sớm biết việc các vị đối phó với Mạc thị…" Sở Dương trầm tư: "Hoặc là… ý tôi là…"
"Ý ngươi là gì thì nói mẹ ra đi!" Đao Vương gắt. Lão tựa hồ cũng đã nghĩ ra điều gì, nhưng vẫn chưa tìm được điểm mấu chốt. Khi thấy Sở Dương ngần ngừ thì muốn ép Sở Dương nói ra, lão liền mắng: "Kim Mã Kỵ Sĩ Đường là địch nhân của ngươi mà, tại sao ngươi lại cố giải thích cho chúng vậy?"
"Tôi đang nghĩ… nếu đúng thật là Kim Mã Kỵ Sĩ Đường thì… thì chắc là có nguyên nhân sâu xa gì đây…" Sở Dương ra vẻ nhíu mày trầm tư, rồi khẳng định: "Hiện tại các vị đang ở Thiết Vân Thành có đúng không?"
"Ngoại trừ Thiết Vân thành, các vị chưa từng đi nơi nào khác có đúng không?"
"Nếu như tôi là Đệ Ngũ Khinh Nhu, tôi sẽ suy nghĩ tại sao Hắc Ma lại thường xuất hiện ở Thiết Vân thành mà không phải Đại Triệu?" Sở Dương giống như tìm được điểm then chốt, càng nói càng trôi chảy hơn.
Còn Đao Vương thì vẫn tập trung tinh thần nghe, gật đầu liền tù tì như gà mổ thóc.
"Sau đó, tôi sẽ xem liệu có phải Hắc Ma đang kí kết một hiệp nghị gì với Thiết Vân hay không? Dù sao với tài lực của một nước muốn thuê một thế gia không phải là điều không thể làm được…" Ngón tay Sở Dương gõ đều đều lên mặt bàn đưa ra suy đoán.
"Không sai!" Sắc mặt Đao Vương cũng bắt đầu hiện vẻ nghiêm trọng, lão cũng đã ngồi thẳng dậy nghe.
"Nếu như Hắc Ma thật sự hỗ trợ Thiết Vân, vậy phiền toái sẽ rất lớn…" Sở Dương tiếp tục suy luận: "Mà tính cách của Đệ Ngũ Khinh Nhu là luôn thích hủy diệt mối nguy cơ ngay từ trong trứng nước…"
"Chính lúc này, trời đã ban cho hắn một cơ hội vô cùng tốt!" Sở Dương dường như đã đoán được chân tướng, vỗ tay một cái thật kêu, hô lên.
"Cơ hội trời ban nào?" Hơi thở của Đao Vương cũng dần thêm phần nặng nề, rốt cục thì chân tướng cũng sắp rõ ràng. Bỗng dường như hắn cũng đột nhiên hiểu ra, vỗ đùi đáp: "Ân oán với Mạc thị chăng?"
"Vô cùng chính xác! Xin mời tiền bối nói tiếp." Sở Dương giơ ngón cái khen ngợi.
"Nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu nghĩ vậy, hắn sẽ cho người mạo danh tập kích. Cho dù có thành công hay không, thì đối tượng lớn nhất mà chúng ta hoài nghi chính là Mạc thị rồi!" Mắt Đao Vương tỏa ra ánh sáng của trí tuệ thốt lên.
"Không sai!" Sở Dương nhìn lão với ánh mắt vô cùng sùng bái như nhìn thấy thần tượng của đời mình, ra sức tán dương: "Tiền bối…Tiền bối ngài đúng là thần cơ diệu toán trong chốn quan trường. Một đầu óc suy luận không hề bỏ sót một chi tiết nhỏ nào, vén ra ánh sáng chân lý dưới vạn vạn lớp mây mù…Quả thật là…."
Đao Vương vuốt râu ra vẻ khiêm tốn: "Kỳ thật cũng không có gì. Cũng chỉ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Người ngoài cuộc tỉnh táo hơn người trong cuộc mà thôi!"
"Đúng…đúng..đúng! Tiền bối nói quá đúng!" Sở Dương ra sức nịnh hót, đột nhiên gã vỗ trán, giọng buồn bã: "Thật hổ thẹn! Kỳ thật hạ quan mới là người ngoài, tiền bối mới là người trong cuộc! Đúng là xấu hổ chết tôi rồi!"
"Ha ha." Đao Vương cười lớn đáp: "Đúng là cao minh! Không ngờ một tên Tể tướng tại Hạ Tam Thiên cũng dám lợi dụng mâu thuẫn giữa ta và Mạc Thị. Khá lắm! Khá lắm!"
"Hả?" Sở Diêm Vương ngu ngơ, dè dặt hỏi:
"Tiền bối, ý của ngài là…"
"Ngươi xem…" Đao Vương vẫn không hề phiền hà giải thích cho gã. Cả đời lão đúng là chưa từng có lúc kiên nhẫn như bây giờ: "Đệ Ngũ Khinh Nhu tập kích bọn ta, bọn ta lại nghi ngờ Mạc thị. Nhưng ta và Mạc thị đã là thế không chết không thôi ngay từ trước có phải không?"
"Đúng vậy!" Sở Diêm Vương vẫn hồn nhiên đáp.
"Cho nên bất kể thế nào, nếu không tìm được hung thủ thật sự, chúng ta sẽ cứ nhằm Mạc thị mà tấn công." Đao Vương giảng giải tiếp: "Chỉ cần như vậy, Đệ Ngũ Khinh Nhu sẽ vĩnh viễn không cần lo chuyện đó bại lộ. Hơn nữa khi đó chúng ta sẽ xem việc đối phó với Mạc thị là quan trọng nhất, việc của Thiết Vân sẽ để sau."
Đao Vương tiếp tục suy luận: "Đúng không hổ danh là đệ nhất trí giả. Khi nghi ngờ ta sẽ giúp đỡ các ngươi hắn đã lập tức nghĩ ra kế sách ứng phó. Hơn nữa, cho dù như thế nào thì hắn vẫn làm ngư ông đắc lợi. Tâm cơ này, thủ đoạn này, khá lắm!"
"Vâng, thưa tiền bối, tôi có một điểm nghi vấn!" Sở Dương tỏ vẻ như một cậu học trò nhỏ, khiêm tốn lễ phép hỏi lão.
"Nói đi!" Đao Vương đang rất vui vẻ, xuề xòa.
"Kế này tuy không chê vào đâu được, nhưng vẫn có điểm mạo hiểm. Nếu cao thủ đó bị bắt, bị giết tại trận hay là bị bại lộ thì không phải chúng ta sẽ biết được chân tướng sự việc sao? Nói như vậy, ngược lại hắn sẽ có thêm một kẻ thù mạnh!" Sở Dương tiếp tục thắc mắc: "Với hiểu biết của hạ quan về Đệ Ngũ Khinh Nhu, tính hắn trầm ổn, cầu toàn, bình thường sẽ không làm ra chuyện mạo hiểm như vậy đâu?"
"Đúng vậy, đây cũng là vấn đề ta đang suy nghĩ!" Đao Vương nhíu mày đáp.
"Đồ ngu, có vậy mà cũng không nghĩ ra được!" Sở Dương thầm mắng, nhưng gã vẫn ngẩng đầu ra vẻ suy nghĩ, miệng lẩm lẩm: "Chẳng lẽ hắn có cách gì tránh thoát sao? Nhưng hắn có biện pháp gì? Hắn nhất định biết cho dù hiện tại không bại lộ, nhưng qua vài ngày nữa, khi ba bên đối mặt nói chuyện với nhau, chuyện này cũng không thể che dấu mà?"
"Ngươi đúng là đồ ngu! Chuyện đơn giản vậy mà cũng không nghĩ ra." Sở Dương lại chửi thầm trong dạ.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Đao Vương được câu lẩm bẩm của Sở Dương nhắc nhở liền thốt: "Vấn đề này thật đơn giản mà?!?"
"Vậy xin rửa tai nghe tiền bối dạy!!" Sở Dương ngơ ngác nhìn Đao Vương hỏi.
Lòng Đao Vương tràn đầy cảm giác thành tựu, liền giảng giải: "Hừ! Nếu lão phu đoán không sai, khi bị bại lộ thì bọn hắn nhất định sẽ tìm tới chúng ta, rồi giải thích đây chỉ là một hồi "hiểu lầm", sau đó thì ra vẻ bồi thường một chút!"
Nói tới hai chữ hiểu lầm, răng Đao Vương nghiến vào nhau ken két, khiến người ta sởn hết cả tóc gáy.
Sở Dương nghẹn họng trân trối nhìn Đao Vương, rồi cố phản bác: "Lý nào là vậy? Thâm cừu đại hận như vậy sao có thể chỉ dùng hai chữ hiểu lầm mà hóa giải chứ? Trừ phi trong tay Đệ Ngũ Khinh Nhu có kỳ dược có thể khởi tử hồi sinh! Nhưng kỳ dược như vậy cho dù tại Trung Tam Thiên cũng khó thấy, Đệ Ngũ Khinh Nhu chưa hẳn đã có nha!"
"Cho dù trong tay hắn có loại kỳ dược như thế ta cũng không cảm thấy lạ đâu!" Đao Vương khinh thường nhìn Sở Dương, trong ánh mắt ra vẻ "tiểu tử nhà ngươi còn gà lắm": "Đường đường là Tể tướng Đại Triệu sao lại không có chút kỳ dược cứu mạng trên người? Buồn cười!"
"Nếu quả thực như vậy thì tâm cơ của Đệ Ngũ Khinh Nhu quả nhiên đáng sợ!" Sở Dương vờ hít một hơi khí lạnh, rồi gã lắc đầu thở dài cảm thán: "Ta quả thật không bằng... không bằng hắn!"
"Nhưng chắc gì tiền bối đã để hắn giải thích, đã nhận thuốc của hắn. Hơn nữa hiện giờ tên đó cũng không bị bại lộ rồi! Hắn lấy gì để giải thích đây?" Sở Dương hít một hơi thật sâu, lại tiếp tục đưa ra nghi vấn.
"Ngươi ăn gì mà ngu vậy?!?" Đao Vương mắng: "Ngươi có nghĩ tới chính là vì để không bại lộ nên hắn mới phái người đưa linh dược tới để chữa trị cho Kiếm Vương không? Hắn làm như vậy chính là muốn chúng ta thấy thành ý, muốn ta chịu nhân tình của hắn. Đến lúc đó chúng ta mà đối đầu với hắn không phải sẽ bị thiên hạ chê cười sao?"
Sở Dương như bừng tỉnh, nghiến răng: "Hóa ra là vậy! Đệ Ngũ Khinh Nhu! Khá, khá lắm! Ta vất vả lắm mới tìm được một minh hữu, vậy mà ngươi, ngươi…"
Sở Dương càng nói càng lớn, sau cùng hắn tức giận hét lên: "Đệ Ngũ Khinh Nhu! Sở Diêm Vương ta không đội trời chung với ngươi! Có ngươi thì không có ta!"
Thanh âm của hắn hét vang lên như sóng dữ. Mọi người khi nghe thấy đều cảm giác được niềm phẫn nộ, lòng bi phẫn tột cùng ở trong đó. Mối thù như vậy đúng là không phải giết cha, đoạt vợ thì là huyết hải thâm cừu. Oán niệm lớn như vậy quả thật là kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu.
"Tiền bối…" Lập tức, hắn run giọng nói với Đao Vương: "Ngài nhất định không nên bị hắn gạt!"
"Nói nhảm, ta sao có thể bị hắn lừa gạt? Tiểu tử ngươi coi ta là hạng võ biền sao??" Đao Vương tức giận đáp.
"Không, không. Hạ quan sao dám nghĩ như vậy? Tiền bối anh minh thần võ, trí tuệ hơn người, là rồng trong thiên hạ sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy? Tất cả chỉ là do vãn bối quá vui mừng do trút được bầu tâm sự mà thôi!" Sở Dương vội vàng sửa chữa.
Sở Dương liền nhẹ cả người.
Con mẹ nó! Dẫn thằng ngu này nghĩ được tới đây đúng là hao tốn tế bào não quá! Mệt chết ông mất!
Danh sách chương