Bình thường, những nhân vật như thế này được gọi là "Thần hộ mệnh" của gia tộc! Tuy không để cho họ có cơ hội tiếp xúc với quyền lực trung tâm nhưng lại không tiếc bất cứ gia nào để tài bồi nâng cao vũ lực cho bọn họ!

Nói cách khác, những người này chính là tướng xung trận trong tương lai của gia tộc! Chính là những người trùng phong hãm trận, cũng như người được tuyển sẵn cho vị trí trưởng lão.

Nhân vật trọng yếu như vậy, nếu như Mạc Thành Vũ không nhớ ra, không biết được… Vậy đích thực là một trò cười.

Năm người khi đang khí thế ngút trời lập tức cảm giác sau lưng khác thường. Vửa quay đầu lại liền nhìn thấy một trung niên vẻ mặt khiếp sợ đang há hốc mồm, tất cả đồng loạt biểu lộ ra cùng ý nghĩ: "Vị Vương tọa đại nhân của Mạc thị gia tộc này, tại sao lại ở đây?"

"Các ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Cả sáu cái miệng đồng thời cùng mở, cùng phun ra một câu và cũng đồng thời ngậm miệng lại. Cũng đều có ý nghĩ "Hai hòa thượng sờ mãi không thấy tóc". (Dịch: mông lung không rõ.)

"Bọn họ do ta nhặt về cưu mang đấy! Lúc ấy, gặp bọn họ một lớn một nhỏ không có nhà để về nên mang về đây cho ăn nhờ ở đậu!" Sở Dương ôm Mạc Khinh Vũ bằng một tay, bước ra từ phòng trong.

"Không có nhà về?" Đám Kỷ Mặc như nghe rõ âm thanh sái quai hàm của chính mình: "Vương tọa của Mạc thị gia tộc, không có nhà về?"

Nhất là La Khắc Địch, nhìn Mạc Thành Vũ mà ánh mắt mang theo mấy phần địch ý mơ hồ. La thị gia tộc và Mạc thị gia tộc luôn không đối đầu ra mặt, tuy đến giờ vẫn còn nể mặt nhau nhưng những xung đột nhỏ vẫn không ngừng diễn ra liên tục.

Bởi vì hai đại gia tộc thật sự nằm quá gần nhau mà…

Trong phạm vi năm trăm dặm lại có hai đại gia tộc. Chuyện này đối với cả La thị và Mạc thị mà nói thì như xương hóc trong cổ họng, không nhả ra được thì không thoải mái. Nhưng hết lần này tới lần khác, dùng thực lực của bên nào cũng không làm được gì đối phương…

Lúc này, Mạc Khinh Vũ đã giãy khỏi ngực Sở Dương bước xuống, sung sướng kêu: "Kỷ Mặc ca ca…"

Kỷ Mặc chấn động, dụi dụi mắt của mình, nói bằng giọng không thể tin nổi: "Tiểu Vũ? Sao em lại ở chỗ này?"

Mạc Khinh Vũ cười khanh khách, chạy vội tới. Kỷ Mặc dùng một tay bế xốc cô bé lên, trong lời nói bộc lộ rõ niềm vui khó tả. Đang lúc nói chuyện với Tiểu Vũ, đột nhiên Kỷ Mặc cảm thấy một ánh mắt hiểm độc và ác nghiệt đến cực điểm đang gian tà chiếu thẳng vào lưng mình!

Ngay sau đó, Sở Dương đã lao tới, một tay vươn ra đoạt mất Mạc Khinh Vũ trong ngực Kỷ Mặc, rồi dùng khẩu khí rất ư là bất thiện hỏi: "Các người biết nhau?"

Kỷ Mặc giận dữ! Xa cách bao lâu mới gặp mà đã bị người cướp đi là thế chó nào? Trừng trắng mắt nói: "Mẹ ông là cô ruột của nàng, ngươi nói chúng ta có biết nhau không hả?"

"À… ra là thế!" Sở Dương lập tức ngừng cơn ghen, nói: "Vậy không sao!" Rồi gãi gãi đầu, xấu hổ đến há hốc mồm đặt Mạc Khinh Vũ xuống đất lần nữa.

Chẳng qua, trong lòng vẫn nghi hoặc ít nhiều: "Mẹ của Kỷ Mặc chính là thứ thiếp… Hắn chính là được vợ lẽ sinh ra, nhưng cô ruột của Mạc Khinh Vũ, có thể nói là một đời tiểu thư khuê các. Em ruột của gia chủ Mạc thị gia tộc thì làm sao lại đi làm vợ bé cho gia chủ Kỷ thị gia tộc?"

"Điều này, hình như là hơi khó tin nha… Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình gì ư?" Sở Dương thầm nhủ.

Lúc này, Mạc Thành Vũ cũng giải thích nguyên nhân vì sao thời gian này mình lại ở đây.

Kỷ Mặc nghe xong, toàn thân không khỏi toát mồ hôi lạnh, bèn đi đến trước mặt Sở Dương khom người thật thấp, chào hắn với giọng điệu rất chân thành: "Lão đại, cảm ơn ngươi đã cứu biểu muội của ta!"

"Nên làm thôi… Ha ha ha…" Tâm tình của Sở Dương lúc này vô cùng bay bổng.

"Ngươi gọi hắn là cái gì? Hắn là lão đại của ngươi á?" Mắt của Mạc Thành Vũ lập tức trợn lên to như mắt trâu, chỉ vào Sở Dương hỏi bằng giọng không thể tin nổi.

"Đúng, đúng là lão đại của ta mà… làm sao vậy hả?" Kỷ Mặc cũng trợn trắng mắt, nói bằng giọng không cam lòng cũng chẳng tình nguyện như muốn khóc mà không ra nổi nước mắt: "Lão Mạc, ngươi cũng đừng hỏi nữa, trông bề ngoài thiếu gia ta không giống đàn em lắm sao hả?"

"Các ngươi với hắn ở đây… Vậy mà làm chuyện này?" Mạc Thành Vũ vẫn còn sửng sốt kinh ngạc như trước.

Kỷ Mặc nghĩ lại chuyện cũ mà thở đánh thượt một tiếng dài, sau đó trợn trắng mắt thầm nghĩ: "Đâu chỉ có chuyện này thôi! Làm mà không tốt còn phải đi giặt vớ thối… Chẳng qua chuyện này có thể dấu diếm trong nhất thời. Quá mất mặt mà!"

"Tốt, rất tốt!" Mạc Thành Vũ đột nhiên cười sang sảng thành tiếng, chỉ vào La Khắc Địch nói với Sở Dương: "Tiểu tử, để ta hung hăng thao luyện thằng nhóc kia! Luyện chết hắn lão tử sẽ chịu trách nhiệm!"

Sở Dương toát mồ hôi hột.

Mạc Thành Vũ thân là Vương tọa, tự nhiên sẽ không chịu ở yên một chỗ trong một thời gian dài. Sau khi hàn huyên một lúc, liền một thân một mình ngoáy mông đi đến mép nước cảm ứng nguyên khí trời đất, khôi phục thương thế.

Mà Kỷ Mặc vẫn đang bừng bừng cao hứng nói chuyện một hồi với Mạc Khinh Vũ, thỉnh thoảng lại cười khúc kha khúc khích, rất vui vẻ hòa thuận. Nhìn tròng mắt Sở Dương càng ngày càng bốc hỏa, càng nhìn thì càng cảm thấy tên này có bộ dáng đang muốn ăn đòn.

"Kỷ Mặc ca ca! Ta muốn luận võ với huynh!" Chẳng qua, Kỷ Mặc rất nhanh đã phải hối hận. Thần khí Mạc Khinh Vũ bừng bừng thăng hoa, chỉ vào mũi hắn: "Ta muốn so kiếm với huynh!"

"So kiếm?" Mồm Kỷ Mặc tiếp tục há hốc.

"Ừ, chính là so kiếm! Còn nhớ khi năm mới vừa qua, huynh cầm một thanh kiếm đến nhà ta không? Hừ! Khi đó huynh có khí thế như thần a… Chém gãy hết kiếm của ta lẫn nhị ca…" Mạc Khinh Vũ bĩu môi: "Hôm nay ta muốn báo thù!"

Kỷ Mặc lại há hốc mồm, nuốt nước bọt khan, im lặng nhìn lên trời. Chả biết nói sao cho tốt.

"Đúng! Đúng! So kiếm! Dạy hắn thất bát cho ta!" La Khắc Địch và Khuẩn Bất Thông bên cạnh, chỉ e thiên hạ không loạn la rầm lên. Đổng Vô Thương cũng vung nắm đấm như cổ vũ Mạc Khinh Vũ cố lên.

Tiểu cô nương đáng yêu và xinh xắn như vậy làm mọi người ai cũng thích. Mà ngay cả La Khắc Địch ở phe gia tộc đối địch cũng không thể ác cảm với Mạc Khinh Vũ được. Chúng nhân muôn miệng một lời đều về phe Mạc Khinh Vũ, chờ xem Kỷ Mặc sẽ thành trò hề.

"Huynh làm sao có thể so kiếm với muội?" Kỷ Mặc cẩn thận từng li từng tí: "Tiểu Vũ, nếu không bây giờ huynh kể chuyện cho muội nghe nhá?"

"Được!" Mạc Khinh Vũ vỗ tay thích thú, những người khác cùng thở dài một tiếng thất vọng. Tiểu hài tử thật dễ lừa gạt mà… Xem ra tuồng "hài kịch" đã không thành…

"Lại nói…" Kỷ Mặc vừa nói vài câu.

"Đã nghe rồi!" Mạc Khinh Vũ bĩu môi: "Sở Dương ca ca kể rồi!"

"Cái kia… Cái nọ…"

"Cũng kể rồi!"

"…"

"Cũng đã kể rồi!"

Kỷ Mặc hỏng mất… Não nổ bùm.

"Kỷ Mặc ca ca, huynh thật vô dụng!" Mạc Khinh Vũ chun chiếc mũi nhỏ, khinh bỉ nhìn Kỷ Mặc: "Huynh biết ít chuyện như vậy, cũng đúng như lời Sở Dương ca ca đã nói đấy!"

Kỷ Mặc nghẹn họng nhìn trân trối.

Hắn nhỏ tuổi như vậy thì trong bụng có thể chứa bao nhiêu câu chuyện? Nói thật ra, có thể nhớ được ba bốn câu chuyện cũng đã rất giỏi rồi, mà ba bốn câu chuyện này đã chuyên chuẩn bị kể cho Mạc Khinh Vũ. Một khi gặp mặt, liền muốn hiến "trân bảo" cho cô bé bởi vì hắn biết rõ Mạc Khinh Vũ rất thích nghe kể chuyện.

Nhưng lại không nghĩ ra, rõ ràng đều là hàng hết đát rồi…

Vẻ mặt Kỷ Mặc buồn rười rượi, ưỡn thẳng lưng nhìn Sở Dương: "Lão đại, vì sao ngươi bác học đa tài…"

Sở Dương rất đồng cảm bèn thở dài, trong lòng dấy lên tư vị chua xót. Trong nhất thời bỗng xuất hiện cảm giác đồng bệnh tương liên, thầm nghĩ: "Vì sao ta lại bác học đa tài? Chuyện này phải hỏi biểu muội ngươi!"

"Kỷ Mặc ca ca, còn chuyện nào nữa không?" Mạc Khinh Vũ lắc lắc tay Kỷ Mặc.

Vừa nhìn thấy biểu hiện thế này, Sở Dương lập tức đồng tình quay đầu đi.

Kỷ Mặc vô kế khả thi, xòe hai bàn tay ra: "Không còn nữa…"

"Ta muốn so kiếm với huynh!" Mặc Khinh Vũ tức giận hét lên, lúc này khí thế còn hơn trước.

Kỷ Mặc lảo đảo, suýt nữa muốn ngã sấp xuống đất: "Tiểu Vũ, chuyện này… so kiếm không phải để chơi…"

"Vậy huynh kể chuyện xưa nhanh!"

"Huynh thật hết chuyện rồi…" Kỷ Mặc gấp đến độ giơ chân phân trần, không ngừng bái lạy đám người Cố Độc Hành, La Khắc Địch: "Các vị đại ca, giúp đỡ chút! Giang hồ cấp cứu a… Nói... kể một câu chuyện. Ặc…"

"Không bao giờ!" Đám người Cố Độc Hành cố nén tràng cười quái dị, đồng thanh như lộ rõ hảo ý muốn hắn làm trò cười.

"Huynh so kiếm với ta!" Mặc Khinh Vũ không chấp thuận, không bỏ qua.

"So kiếm, sẽ không có chuyện gì chứ?" Kỷ Mặc hỏi với vẻ mong chờ.

"Ừ, hình như không có chuyện gì cả!" Mạc Khinh Vũ cắn móng tay, suy nghĩ rất nghiêm túc một lát, mới nói kiểu còn chưa thể xác định.

"Tốt! Huynh so kiếm với muội!" Kỷ Mặc dùng thái độ bi tráng tuẫn thân lẫy lừng đứng lên cầm lấy bao kiếm, thầm nghĩ: "Chạm với binh khí của con bé vài cái sau đó ta nói nàng đã thắng thì tốt rồi."

Nào biết được, Mạc Khinh Vũ thoáng cái đã nhảy dựng lên, tay cầm một vỏ đao rách nát, vung mạnh lên.

Một luồng sáng đỏ khiến Kỷ Mặc cái gì không thể nhìn rõ rồi… dưới sự kinh hãi nên không thể khống chế được lực đao, hoa kiếm lên cản lại…

Giết!

Kỷ Mặc ngây dại, La Khắc địch ngây dại, Cố Độc Hành ngây dại…

Tất cả mọi người đều ngây dại.

Cả kiếm lẫn vỏ trong tay Kỷ Mặc đều bị chém thành bốn đoạn!

"Đây là đao gì vậy?" Kỷ Mặc đổ mồ hôi lạnh đầy đầu. Nhìn thanh bảo đao ánh sáng đỏ lượn lờ, quá sợ hãi.

"Là Sở Dương cac ca tặng cho ta đó!" Mạc Khinh vũ kiêu ngạo ôm thanh đao, ỷ ôi trong lòng Sở Dương: "Kỷ Mặc ca ca, sau này còn dám chém gãy kiếm của ta và Nhị ca không hả?"

"Xem ra, cảm tình của Tiểu Vũ và nhị ca Mạc Thiên Cơ thực không phải là sâu sắc bình thường nha…" Sở Dương thầm nghĩ trong lòng.

"Không dám! Không dám!" Kỷ Mặc lau mồ hôi tận hưởng dư âm của cơn hoảng sợ: "May mắn là dùng kiếm của La Khắc Địch. Nếu dùng kiếm của chính ta, chuyện này thực con mẹ nó hỏng bét rồi…"

"Cái gì? Kiếm của ta?" La Khắc Địch vốn đang cười không ngậm miệng nổi, vẻ mặt tràn đầy ý hả hê. Không nghĩ ra sự tình lại chuyến biến đột ngột như thế. Rõ ràng. vậy mà Kỷ Mặc lại dùng kiếm của chính mình ư? Vừa nhìn thoáng qua, lập tức mặt mũi đều vặn vẹo, tim như bị đâm rỉ máu, rống to: "Kỷ Mặc! Con lợn đáng chết này, thằng lưu manh đáng chém vạn đao! Tên vô lại phải phanh thây xé xác! Ta… ta… kiếm của ta! Ách…"

Kỷ Mặc chạy nhanh như làn khói, ngoái đầu lại xoáy: "Không phải chỉ một thanh kiếm thôi sao, nhìn xem ngươi cứ như con gấu động dục vậy…"

"Đây là lễ vật hôn thê ta tặng nhân dịp sinh nhật!" La Khắc Địch bi phẫn trùng trùng, nhảy dựng lên phóng tới. Hai người một trốn một đuổi, chỉ một thoáng đã vòng qua vòng lại hòn đảo nhỏ này mấy vòng liền.

"Tiểu Vũ, đến đây!" Sở Dương sầm mặt xuống.

"Sở Dương ca ca…" Tiểu loli tâm thần bất định bất an, cắn móng tay.

"Sau này không thể làm như vậy với thân nhân của mình, biết rõ chưa?" Sở Dương trầm mặt, nói: "Muội xem, La ca ca của muội rất đau lòng kìa!" Hắn đột nhiên nghĩ tới chuyện Mạc Khinh Vũ cứ ỷ lại vào thanh đao này mà cứ tìm người khác so kiếm. Sớm muộn một ngày cũng sẽ rước tai họa đến.

"Sở Dương ca ca, muội không dám…" Mạc Khinh Vũ lệ rơi lã chã, chực khóc òa lên.

"Được rồi, nhớ kỹ là tốt!" Sở Dương an ủi.

Loli cố sức gật gật đầu, ngẩng mặt lên hỏi: "Sở Dương ca ca, vị hôn thê là cái gì?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện