Lưu Ngạn mềm lòng, mềm đến mức mà chính bản thân anh cũng không ý thức được, đến khi nhận ra thì anh đã bế cậu nhóc xinh xắn này trên tay rồi. Vừa nhấc bé lên, cánh tay mũm mĩm của bé con ôm chặt lấy cổ anh, úp mặt vào cổ anh, hơi thở của bé làm lòng anh càng thêm mềm nhũn.

Anh nhẹ nhàng ôm bé dậy, ngồi xuống bên giường, để bé đứng trên đùi anh. Lưu Tư Bách nói với anh, bé con tầm trên dưới ba tuổi. Theo kinh nghiệm của Lưu Ngạn, tuy bé không mập mạp, so với trẻ con bằng tuổi có vẻ nhỏ hơn một chút, ngay cả Lưu Tư Bách hồi ba tuổi cũng còn cao hơn bé. Bé con này cao lắm cũng chỉ đứng đến đùi Lưu Ngạn thôi.

“Bảo bối, nói cho chú biết, con bao nhiêu tuổi rồi? Tên là gì?”

Bé con đút tay vào miệng, lông mày hơi chau lại, tựa hồ là suy nghĩ, mãi mới ngọng nghịu trả lời: “…. Bảo bối ba tuổi.”

“Ba tuổi à, thật giỏi quá, vậy con tên là gì?”

“Là Bảo Bối.”

Bé nghiêm trang nói mình là Bảo Bối, Lưu Ngạn nghe xong xuýt bật cười, quay đầu nhỏ giọng hỏi Lưu Tư Bách: “Tên bé con là gì?”

Lưu Tư Bách cũng nói: “Là Bảo Bối. Con hỏi dì viện trưởng, gì ấy bảo để khi nào bé được nhận nuôi thì đặt tên mới luôn, nhiều tên rắc rối lắm.”

Lưu Ngạn nghe xong, cảm thấy hơi đau lòng, Bảo Bối ngốc nghếch này đến tên cũng không có. Anh lại hỏi: “Bảo Bối có đói bụng không? Chú đưa con đi ăn nhé?”

Bé con ê a trả lời: “Được ~~~~”

Lưu Ngạn tìm bên giường có đôi giày nhỏ, đi vào cho bé. Chuẩn bị ôm bé ra ngoài, thì bé con lại chuồi khỏi tay anh, đòi đứng xuống: “Dì nói phải tự mình đi”

Lưu Ngạn đành phải thả bé xuống, chuyển sang nắm tay bé dắt đi, Lưu Tư Bách cũng hớn hở cầm lấy tay kia của bé.

Ba người vừa ra khỏi phòng nhỏ, thì cậu thiếu niên tên là A Cổ vừa nãy vọt lại, ôm bé con ra phía sau, xù lông lên như gà mẹ, nói với Lưu Ngạn: “Chú, để cháu dẫn em đi ăn.”

Lưu Ngạn nhìn thấy cậu bé như vậy, cũng không muốn tranh giành với trẻ con, còn Lưu Tư Bách thì tức giận giậm chân: “A Cổ thối, cậu làm gì đấy! Mau đem bảo bối trả lại đây!”

Cậu bé kia không nói gì, càng không cho Lưu Tư Bách cơ hội nói tiếp. Lưu Ngạn thấy Lưu Tư Bách định xông lên làm một trận với đối phương, vội kéo tay cậu: “Để Bảo Bối đi ăn cơm đã, chúng ta đi tìm chú Lăng.”

Lưu Tư Bách bị anh kéo đi, tức giận nói: “Hôm nay Bảo Bối chính là em trai ta! A Cổ thối tha, chờ xem!”

Đi vào văn phòng viện trưởng, từ cửa sổ có thể nhìn thấy hai người bên trong ngồi đối diện nhau, thần sắc viện trưởng ngưng trọng còn Lăng Vân Đoan thì cười hớn hở, bộ dáng kiểu như đã biết trước kết quả. Lưu Ngạn đứng bên ngoài nhìn nhìn, không vào nay, lại kéo Lưu Tư Bách đi vài vòng trong sân mới gặp hai người kia đi ra.

Lưu Tư Bách lập tức lao lên bám lấy Lăng Vân Đoan: “Chú, thế nào rồi?”

Lăng Vân Đoan cười ôm vai cậu: “Có thể được rồi. Hôm nay chúng ta mang Bảo Bối đi kiểm tra thân thể, chú làm thêm vài thủ tục nữa, mấy ngày nữa là Bảo Bối sẽ gọi cháu bằng anh hai rồi.” [2 con cáo này liên kết từ trước rùi chỉ có mỗi a Ngạn đáng thương là bị lừa thui]

Lưu Tư Bách vui vẻ nhảy lên: “Mình có em trai rồi! Mình có em trai rồi!”

Cậu nhóc hưng phấn vô cùng, còn đám trẻ ở cô nhi viện thì lại vô cùng không muốn. Mấy đứa nhỏ hơn một chút thì không hiểu rõ tình huống, đứa lớn hơn một chút thì đều khóc. Lưu Ngạn nhìn nhìn, thấy cậu bé A Cổ kia vẫn giữ gương mặt như thế, không biết là vui hay buồn nữa.

Ba người và viện trưởng đưa Bảo Bối đến bệnh viện, mất cả ngày mới kiểm tra xong xuôi. Không có bệnh tật gì, hơn nữa do dinh dưỡng không cân bằng nên hơi béo phì. Lưu Ngạn thở dài trong lòng, vốn nghĩ là bé con mập mạp như thế nhìn rất dễ thương, không nghĩ là do mất cân bằng dinh dưỡng nên mới thế, về nhà nhất định phải chăm sóc cho bé con thật tốt.

Không thể lập tức đưa bé con về nhà luôn, có một vài thủ tục phải hoàn thành, mà hộ khẩu cũng là một vấn đề lớn.

Vài ngày tiếp theo, Lăng Vân Đoan bận đến mức chân không chạm đất. Lưu Ngạn cũng bận rộn theo, trong nhà có thêm một đứa trẻ, đồ đạc linh tinh quần áo các thứ đều phải chuẩn bị, việc đầu tiên là để bé con ngủ ở đâu cũng làm cho người ta phiền não rồi.

Anh với Lăng Vân Đoan bàn bạc qua, khi có người ngoài hỏi, sẽ nói là con của Lăng Vân Đoan, thuê anh chăm sóc hộ, mỗi tháng sẽ đưa cho anh bao nhiêu tiền, ngay cả với cha mẹ anh cũng phải nói thế. Lưu Ngạn vốn định cho bé con ở căn hộ của Lăng Vân Đoan, nhưng ở đó thường xuyên không có ai ở, Lăng Vân Đoan mỗi tháng cũng chỉ về một vài ngày, sao có thể để bé con ở nhà một mình được? Nhưng ở chỗ Lưu Ngạn thì cũng không được. Buồng trong của quán đã chật lắm rồi, giờ nếu kê thêm giường cho bé con thì chỗ đặt chân cũng không có. Cuối cùng Lăng Vân Đoan vỗ bàn, kiêm quyết đưa ra quyết định, để Lưu Ngạn chuyển đến căn hộ của anh, không được thương lượng.

Vì thế Lưu Ngạn cũng chuyển nhà dần dần, như kiến tha mồi mỗi hôm một ít.

Lưu Tư Bách chỉ ở nhà ba ngày. Hôm đi cậu nhóc vẫn còn lôi kéo Lưu Ngạn bảo anh nhanh chóng đưa Bảo Bối về, làm anh dở khóc dở cười. Còn ai có thể cướp được bảo bối đi chứ? Thằng nhóc này bình thường thì tuần gọi điện một lần, giờ chuyển thành mỗi ngày một lần, ngày nào vừa nhấc ống nghe lên cũng thấy hỏi Bảo Bối tới chưa, khiến Lưu Ngạn thật muốn rút quách dây điện thoại ra.

Sau vài ngày chuẩn bị sắp xếp xong xuôi, Bảo Bối được mọi người trong đợi cuối cùng cũng đại giá quang lâm. Hiện giờ không thể gọi là Bảo Bối nữa, vì nhập hộ khẩu, nên bé con có tên mới là Lăng Tiểu Lưu. Theo ý tứ của Lăng Vân Đoan, phải gọi là Lăng Tiểu Lưu mới đúng ý của y. Lúc y nói ra câu này, Lưu Ngạn phun toàn bộ canh trong miệng lên bàn. Tên da mặt dày này, y sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao? Cuối cùng dưới tranh đấu của Lưu Ngạn, Lăng Vân Đoan mới đành lùi bước, sửa lại thành Lăng Tiểu Lưu. [2 từ "Lưu" khác nhau nha các bạn, a Đoan muốn đặt từ "Lưu" theo họ a Ngạn, còn sau đó từ "Lưu" sau có nghĩa là lưu lại, lưu giữ]

Lưu Ngạn nghĩ nghĩ, chữ ‘lưu’ cũng tạm được, lưu lại, hi vọng bé con sau này lớn lên đừng chạy. Vì thế cái tên Lăng Tiểu Lưu là quyết định cuối cùng.

Ngày đón Bảo Bối về, Lưu Ngạn không đi, là Lăng Vân Đoan chở viện trưởng cùng bé tới. Viện trưởng đi thăm quan căn hộ của Lăng Vân Đoan, thấy Lưu Ngạn lo lắng chuẩn bị giường cho bé con, một ngăn tủ quần áo với đồ chơi, bà mới yên lòng. Bà đi tới nắm tay Lưu Ngạn, mãi mới nói: “Về sau nếu không thích nó tôi xin anh hãy đưa nó về chỗ tôi, cũng đừng khắt khe với nó, cho dù thế nào thì tôi vẫn sẽ nuôi nó.”

Câu nói run rẩy của bà khiến Lưu Ngạn chút nữa thì khóc, anh liên tục cam đoan: “Dì yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng nuôi dạy bé con thật tốt, nó sẽ là một đứa trẻ ngoan, biết nghe lời….”

Sau đó Lưu Ngạn để Lăng Vân Đoan đưa bà về, còn mình thì vào phòng xem bảo bối.

Lúc ôm đến bé con vẫn còn đang ngủ, sau đó nghe Lăng Vân Đoan nói, lúc ôm bé đi cả cô nhi viện ôm nhau khóc, Bảo Bối cũng khóc, khóc mệt mới ngủ thiếp đi.

Lưu Ngạn nhìn bé con bình an ngủ mới rón rén đi về phòng bếp, đun một phích nước để tí bé dậy còn có nước nóng để pha sữa cho bé. Trẻ con đã lớn tầm đấy rồi sẽ không bú sữa mẹ, mà dinh dưỡng của bé con lại không tốt, bác sỹ đề nghị cho bé uống một chút sữa bột, ăn thêm cơm hay mỳ, trứng gà, hoa quả tươi, thịt bò, rau thì nên đủ loại.

Lăng Tiểu Lưu ngủ đến tận bữa tối, bé con tỉnh dậy cũng không ồn ào, chỉ im lặng nằm yên trên giường, nếu không phải Lưu Ngạn muốn vào qua xem nhóc ngủ thế nào, có lẽ cũng không phát hiện ra.

Lăng Tiểu Lưu nhìn anh đi vào, lần này nhóc không vươn tay đòi bế mà lắc lư cái đầu nhỏ đánh giá căn phòng này, có lẽ là cảm giác xa lạ, bé con méo miệng, mắt bị một tầng hơi nước bao phủ, muốn khóc nhưng không thành tiếng, một dòng nước tràn ra khỏi khóe mắt chảy xuống nhìn vô cùng tội nghiệp.

Lưu Ngạn thấy bé con khóc, vội vàng chạy qua ôm lấy bé, vỗ về dỗ dành: “Không khóc, không khóc. Bảo bối ngoan, không khóc nhé….”

Càng dỗ Lăng Tiểu Lưu càng khóc to hơn, vừa khóc vừa gọi to: “Dì ơi—Bảo Bối muốn dì cơ—-”

Nếu Lưu Ngạn không có kinh nghiệm dỗ dành Lưu Tư Bách từ trước, có lẽ đã đầu hàng trước bé con rồi. Anh ôm bé con ra sofa phòng khách ngồi, cầm bình sữa vừa mới pha trong tay quơ quơ, nhẹ nhàng dỗ dành: “Bảo bối ngoan, đừng khóc nữa nào. Con ăn uống sữa trước nhé? Uống xong chú cho con đi tìm dì nha, ngoan nào… Uống sữa trước nào…..”

Lăng Tiểu Lưu tuy vẫn còn rơm rớm nước mắt, nhưng cũng dần dần bị bình sữa trong tay Lưu Ngạn thu hút. Lưu Ngạn nhân cơ hội để bình sữa vào tay bé con, để nhóc tự uống: “Đúng rồi, bảo bối ngoan lắm, không khóc nữa nhé, uống sữa nào….”

Bé con uống vừa uống sữa vừa chăm chú nhìn Lưu Ngạn. Lưu Ngạn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bé, khẽ đong đưa, chờ đến khi uống gần hết bình sữa thì bé con cũng thiu thiu ngủ.

Lưu Ngạn đặt bé con lên giường, lấy khăn mặt ấm lau mặt cho bé, sau đó ngồi bên giường trông chừng.

Một lúc sau thì Lăng Vân Đoan về, Lưu Ngạn đi làm cơm cho y, nói với y buổi tối anh phải trông bé con, bảo y tự đi ngủ trước.

Lăng Vân Đoan muốn ở lại hỗ trợ, nhưng Lưu Ngạn không đồng ý: “Anh cứ ngủ đi, có việc thì em gọi. Anh không có kinh nghiệm ở lại thì được ích gì?”

Lăng Vân Đoan không nghe, cứ khăng khăng đòi ở lại cùng, Lưu Ngạn nói không được, đành để y muốn làm gì thì làm.

Đến chừng nửa đêm, quả nhiên Lăng Tiểu Lưu phát sốt.

Lưu Ngạn đã sớm chuẩn bị tốt các thứ cần dùng, lấy nước ấm lau người cho bé, chờ bé tỉnh ngủ thì cho bé uống một cốc nước ấm, sau đó lại dỗ bé ngủ tiếp, anh thì ở bên cạnh trông chừng, cứ một lúc lại lấy khăn lau người cho bé một lần.

Theo kinh nghiệm của anh, nếu qua đêm nay hạ sốt thì tốt, còn nếu không thì phải đưa đi bệnh viện.

Lăng Vân Đoan nhìn anh luôn chân luôn tay, muốn anh đi ngủ một chút, để y trông chừng, lại bị Lưu Ngạn cự tuyệt: “Anh chưa từng chăm trẻ con, nhỡ làm bé con bị đau thì sao? Em bảo anh đi ngủ nhưng anh không nghe, giờ thì trông chừng xem nhiệt độ của bảo bối có thay đổi không. Giờ đang là ba tám độ, cứ làm theo cách của em, nếu không hạ sốt thì phải đưa đi bệnh viện.

May mắn sức đề kháng của Lăng Tiểu Lưu cũng khá tốt, lại được Lưu Ngạn chăm sóc tận tình, đến gần sáng thì bé con cũng hạ sốt.

Lưu Ngạn thở phào nhẹ nhõm, bảo Lăng Vân Đoan đi ngủ, còn anh thì lại bận rộn chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện