Chỉ vì một câu nói ngây thơ của Tạ Hướng Khải, trực tiếp làm cho gia đình ba ngươi họ Sở im lặng trong giây lát, phải mất một lúc sau,Sở Trầm Dương mới hắng giọng nhắc nhở  cậu

- Tiểu Khải, đây là cha ruột, anh hoàn toàn không có cha dượng nhé

Cậu càng nhìn người đàn ông đang co rút khóe miệng đứng ở phía trước liền cảm thấy có gì đó sai thì phải. Rõ ràng Trầm Dương từng nói cha anh ấy là người trong ảnh mà. Trong khi đó bác trai đang đứng ở đây phong độ hơn nhiều người đó nhiều

Vì muốn chứng minh sự thật, cậu cũng chẳng tiếc thời gian, chạy lên chỗ cầu thang nhìn thật rõ bức ảnh một lần nữa, sau đó mang một khuôn mặt chắc chắn đến nói

- Không hề giống chút nào! Anh nhìn đi, trong ảnh với ngoài đời khác nhau một trời một vực mà

Lúc này Sở lão gia như bị chọc giận, nhưng vì cố gắng giữ được hình tượng của quý ông điềm tĩnh, cho nên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi gằn ra từng chữ

-Là tôi đã giảm cân được chưa? Phụt! Ha ha ha

Sở Phu Nhân vừa nghe chồng mình biện hộ liền cười lớn, bàn tay mảnh gầy khoác lên tay ông. Đoạn vừa cười vừa giải thích cho họ Tạ nghe

- Cháu đừng tin lời bác ấy, thật ra người trong ảnh với người đang đứng ở đây là một. Chỉ có điều là ông ấy không phải giảm cân đâu, mà thật ra là do ăn quá nhiều nên bị gan nhiễm mỡ, bệnh tình chuyển xấu nên ta đã quyết định đưa ông ấy sang nữa ngoài phẫu thuật, nên mới ốm được như vậy đấy, sẵn tiện vợ chồng bác cùng nhau đi lịch. Cho nên lúc cháu đến, hoàn toàn không biết mặt thật của bọn ta rồi

Tạ Hướng Khải cuối cùng não cũng được thông suốt, nhìn lại khuôn mặt đã đen như hòn than của Sở Lonh mà giật mình, trong lòng thầm kêu gào

- Thôi chết rồi! Nãy giờ thất kính với Sở lão gia, không khéo ông ấy tống cổ mình ra khỏi nhà mất TvT

Trầm Dương nhìn khuôn mặt vặn vẹo của người yêu, còn cảm nhận được hai bàn tay cậu bấu chặt lấy cánh tay mình. Liền hiểu ngay là cậu đang sợ hãi, cho nên anh liền đứng ra, dùng âm giọng đều đều để bao che

- Cha, Hướng Khải là đứa trẻ ngây thơ, em ấy một năm nay hầu hết đều thấy cha qua ảnh cũ, cho nên có chút ngạc nhiên. Mong người đừng trách em ấy

Được có khiên chắn tên Sở Trầm Dương, lá gan của họ Tạ lại một lần nữa giãn nở, cậu buông cánh tay của anh ra, sau đó liền nhẹ nhàng tiến đến chỗ hai người, cuối đầu lễ phép chào

- Kính chào Sở lão gia cùng Sở Phu Nhân ạ, con là Tạ Hướng Khải là người làm trong nhà này

Diễm Liêu là tên thật của Sở Phu Nhân, tính tình bà rất hiền hậu cùng ôn hòa, cho nên những chuyện vụn vặt này bà không để ý, chỉ cười cười nói

- Sau này cứ gọi ta là Bác Diễm, dù sao cũng sắp thành người nhà, không cần phải khách sao làm gì cả. Được rồi, chỉ là hiểu lầm, ta không trách cháu

Sở Trầm Dương đã thông báo cho cha mẹ biết là mình đang yêu người làm, cho nên việc Diễm Liễu tỏ vẻ bình thường vẫn là  chuyện rất dễ hiểu. Xem như Sở Phu Nhân không có gì đáng lo đi, lúc này cậu mới nhích sang nên phải một chút, nở nụ cười hề hề nói

- Bác Sở, thật xin lỗi vì ban nãy con đã có những lời nói thiếu suy nghĩ, thú thật bây giờ nhìn kĩ mới phát hiện ra, Bác còn đẹp trai hơn cả Trầm Dương nha, đi khắp đất nước Trung Quốc này cũng rất khó tìm được một người đang ở độ tuổi trung niên mà lại có thể phong độ như bác. Cháu thật ngường mộ bác mà, bác là tuyệt nhất

Sở Long có bệnh thù dai, ban nãy còn bị chê lên chê xuống như vậy, mặt liệt của ông liền phun ra vài chữ

- Hừ! Khỏi cần cậu khen ngợi

Diễm Liễu thấy chồng mình khó chịu như vậy, liền tiến đến kéo tay ông, nói

- Sao lại khó chịu đến thế? Chẳng phải ông là người nôn nóng nhất để về xem mặt người yêu của Trầm Dương sao? Bây giờ thấy rồi thì đừng gây khó dễ cho thằng bé như vậy chứ

- Hừ!

Tạ Hướng Khải bị ông bắt bẽ như vậy liền ngậm miệng, lúng túng không biết phải làm sao thì Sở Trầm Dương đi đến khoác vai cậu, đoạn nói với Sở Long

- Cha à! Người đừng trẻ con như vậy chứ?Hướng Khải em ấy tính tình không suy nghĩ kĩ càng, người đừng đưa ra bộ làm như thế, Tiểu Khải rất hay khóc, cha làm vậy thì em ấy sẽ sợ mất

- Nhìn mặt ta giống như đang bắt nạt nó sao?

Sở Long hỏi một câu, ba người liền đồng thanh nói to

- Rất giống

Lão gia thua số đông cho nên cũng không thể làm gì được, chỉ đành hậm hực nói

- Chưa gì đã bênh vợ bênh con dâu, chẳng ai xem tôi ra gì cả. Tôi lên phòng đi ngủ, bay cả một ngày dài muốn mỏi cả người rồi, có gì thì nói sau

Tạ Hướng Khải rất biết cách lấy lòng hai người, cậu vội vã chạy đến xách hộ vali của ông cùng túi xách của mẹ Liễu, sau đó nói

- Hai người đi lên trước đi, những việc này cứ để cháu làm là được rồi

Thật ra Sở Long miệng tuy nói lời cay độc, nhưng lại chẳng ghét tiểu Khải chút nào, thậm chí còn có một chút yêu thích dành cho con người ngay thơ cùng năng động  này, ông cũng mặc cậu nháo loạn quanh mình, xoay người bước lên cầu thang. Lúc Sở Trầm Dương phụ Hướng Khải xách vali, ông dường như nhớ ra truyện gì đó, nói

- À! Đung rồi, Trầm Dương hai ngày nữa nhà họ Lâm sẽ đến chơi nhà ta, hình như là họ có điều gì muốn nói. Vợ chồng ta và vợ chồng họ Lâm là bạn thân,họ lại còn dẫn thêm Lâm Mạnh và Lâm Anh đến nữa, cho nên con hôm đó con cũng phải ở nhà tiếp khách nhé
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện