Chương 27: Hà Tinh Tinh, chúng ta hẹn hò đi!
 
Cổ họng Hứa Mộ Sênh như bị ai đó mạnh mẽ bóp chặt, căn bản không thở được nữa. Anh cảm thấy tim mình giống như sắp nhảy ra ngoài, bàng hoàng mất đi phương hướng, mọi thứ xung giống như mê cung quanh co, từ đầu đến cuối chẳng thể tìm được lối ra.
 

Cảm giác tuyệt vọng này đột nhiên ập tới.
 
Anh sợ sẽ mất đi cô, vô cùng sợ hãi.
 
Hứa Mộ Sênh căn bản không cách nào khiến mình bình tĩnh được, trong tâm tình vô cùng lo sợ lúc này xuất hiện vô số luồng không khí nóng bao quanh, muốn nhanh chóng tràn ra. Đầu óc ong ong trống rỗng, đủ loại âm thanh vang bên tai, dường như một giây nữa thôi liền nổ tung rồi.
 
Anh chỉ biết không ngừng chạy như điên, tiếng bước chân từng trận gấp gáp, xuyên qua sự ồn ào vô tận của tầng phòng khám bệnh viện.
 
Một đường chạy tới, mặc dù chỉ cách hai tầng lầu, Hứa Mộ Sênh lại cảm giác khoảng cách hai tầng như vượt qua trăm sông nghìn núi vậy.
 
Thời gian dường như dừng lại, anh vượt qua trăm sông nghìn núi mà tới, tiếng bước chân được phóng to vô hạn, khoảng cách mỗi một bước chân đều vô cùng lớn.
 
Hiện trường không có máu tươi đầm đìa, hỗn loạn. Trái ngược lại là sự yên tĩnh quỷ dị của cả tầng lầu. Có gió lùa từ bên trong ra, vù vù phần phật, vắng vẻ, toàn là tiếng gió vọng lại. Anh không nhìn thấy bất kỳ một nhân viên hay bác sĩ nào.
 
Quá kỳ lạ rồi! Tình cảnh vắng lặng như thế này, chỉ khiến người ta cảm thấy xương cốt đều sợ hãi.

 
Con đường hẹp dài bên ngoài phòng phẫu thuật, chỉ có một nhân viên vệ sinh đang dùng chổi lau nhà. Trên sàn nhà màu trắng vẫn còn lưu lại rất nhiều vết máu màu đỏ sậm, đã khô rồi.
 
Ánh mắt anh rơi trên vết máu đã khô cứng lại kia, chỉ cảm thấu một trận đau xót ngây ngốc, đau đến phát run, có chút co giật. Bởi vì anh không xác định được, những vết máu này rốt cuộc có bao nhiêu là của Hà Tinh Tinh. 
 
Tốc độ xử lý của cảnh sát quá nhanh, người gây họa bị bắt đi, chủ nhiệm Thái được đưa tới phòng cấp cứu để cấp cứu, một trận tranh cãi của bác sĩ và bệnh nhân vừa mới đây đã kết thúc rồi.
 
Nhưng Hà Tinh Tinh ở đâu? Cô gái chỉ cần cười lên rất ấm áp giờ đang ở đâu?
 
Cả người anh giống như du hồn nhìn ra xung quanh, tìm kiếm bóng hình của cô.
 
Nhìn mãi, vẫn không tìm thấy bóng dáng của Hà Tinh Tinh.
 
Cô rốt cuộc đang ở đâu? Cô rốt cuộc thế nào rồi? Vết thương thế nào rồi?
 
Tất cả những điều đó anh đều không biết. Sự sợ hãi lấp đầy trái tim anh. Bất lực, sợ hãi, thậm chí có mấy phần tuyệt vọng.

 
Anh chỉ muốn tìm thấy cô nhanh một chút, một giây cũng không đợi được nữa rồi. Anh chỉ muốn xác định là cô không sao.
 
Anh không ngừng nhìn xung quanh, ánh mắt liên tục di chuyển, giống như một cái xác biết đi, hoàn toàn không có năng lực suy nghĩ.
 
Chổi lau nhà của nhân viên vệ sinh không cẩn thận trượt lên mặt giày của Hứa Mộ Sênh, vội cúi người không ngừng nói xin lỗi anh: “Xin lỗi tiên sinh, làm bẩn giày của ngài rồi.”
 
Giọng nói ồm ồm của người phụ nữ trung niên đột nhiên kéo anh quay lại hiện thực, anh nắm lấy ống tay áo của nhân viên vệ sinh, âm thanh run rẩy kịch liệt, “Người đâu?”
 
Người phụ nữ bị anh hỏi đến sửng sốt.
 
“Tôi nói người ở đây đâu rồi?” Anh trực tiếp gào lên.
 
“Anh nói người sao… đều đi cùng chủ nhiệm Thái đến phòng cấp cứu khoa ngoại lồng ngực rồi… Chảy bao nhiêu là máu… thật là dọa người mà…”
 
----------
 
Một góc hành lang, một đám y tá vây quanh bên ngoài cửa phòng nghỉ, ồn ào rối loạn, có đủ các loại âm thanh ầm ỹ.
 
“Chìa khóa dự phòng của phòng nghỉ đâu?” Chu Tuấn Thâm lạnh lùng hỏi mọi người xung quanh, giọng nói cũng trở nên trầm lạnh.
 
Lâm Điềm khàn giọng, sắp vội đến phát khóc rồi, “Đều ở chỗ Hà Tinh Tinh rồi.”
 
Chu Tuấn Thâm: “...”
 
“Tinh Tinh, em mau mở cửa ra… Miệng vết thương trên tay em cần phải xử lý ngay đó…” Chu Tuấn Thâm đau đầu nhíu mày, ầm ầm gõ cửa phòng nghỉ.
 
“Tinh Tinh, nghe lời y tá trưởng được không? Mở cửa ra đi, chúng ta xử lý vết thương trước được không…”
 
“Tinh Tinh, anh biết em  bây giờ rất mệt, anh cũng giống như em, nhưng không có cách nào khác…”
 
“Bác sĩ Hà chị mau mở cửa ra đi… Chị đừng dọa mọi người nữa…”
 

 
Từ khi chủ nhiệm Thái đưa vào phòng cấp cứu đến bây giờ, hơn nửa tiếng rồi, Hà Tinh Tinh nhốt mình trong phòng nghỉ không chịu ra ngoài.
 
“Để tôi!”
 
Hứa Mộ Sênh không một tiếng động bước đến, xuyên vào đám đông. Khi đi vạt áo lay động, chuyển động theo gió.

 
Ánh đèn trong trẻo hắt lên đỉnh đầu anh, chiếu sáng nửa sườn mặt tinh xảo của anh. Đường nét trên khuôn mặt lạnh lẽo kiên định, cân xứng, góc cạnh rõ ràng.
 
Lâm Điềm giống như nhìn thấy ngọn cỏ cứu mạng, nắm chặt lấy ống tay áo Hứa Mộ Sênh, giọng nói lộ ra sự lo lắng, “Thầy Hứa, ngài mau khuyên Tinh Tinh đi, vết thương trên tay cô ấy còn chưa xử lý nữa. Ngài là thần tượng của cô ấy, lời ngài nói, cô ấy nhất định sẽ nghe.”
 
Hứa Mộ Sênh mím chặt môi, trần tĩnh phân phó: “Ở đây giao cho tôi, mọi người việc thì đi đi.”
 
“Được rồi.”

Một lát sau mọi người lần lượt rời đi, âm thanh ù ù bên tai anh dần dần mất đi. Trái tim lại đặt xuống chỗ cũ, tay phải anh chạm lên tay nắm cửa, cảm giác trơn nhẵn mịn truyền tới.
 
Anh mở lòng bàn tay ra nhìn, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
 
Anh dùng sức vặn tay nắm cửa, gào lên với người bên trong: “Hà Tinh Tinh, anh là Hứa Mộ Sênh, em mở cửa ra, chúng ta nói chuyện.” 
 
“Hà Tinh Tinh, anh biết em ở bên trong, mở cửa ra trước đi!”
 
“Nếu em còn không mở cửa, anh tìm người tới phá cửa…”
 
Câu thứ ba còn chưa nói xong, cửa phòng nghỉ bị người ở trong mở ra.
 
Hà Tinh Tinh đầu tóc bù xù, hốc mắt hơi đỏ, hẳn là vừa mới khóc xong. Có chút vết máu trên quần áo phẫu thuật màu xanh, cánh tay phải còn có vệt máu thấm ướt lớp vải nhìn đến rợn người. Miệng vết thương kéo ra rất dài, máu tươi vẫn đang thấm ra. Trên chân vẫn đi đôi dép lỗ rộng rãi.
 
Cơ thể nhỏ bé gầy yếu mỏng manh, vô cùng đáng thương, nét mặt đầy đau thương, bất lực và bi thương, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
 
Quen biết cô tới nay, cô chưa từng để lộ bộ dáng này cho người ngoài thấy. Khuôn mặt nhỏ của cô luôn tràn ngập nụ cười, bất luận đối với ai cũng dễ dàng mỉm cười. Cả người tràn ngập năng lượng, giống như mặt trời nhỏ phát sáng, vĩnh viễn không biết mệt mỏi. Cũng chưa từng bi thương như thế.
 
Trong phòng nghỉ yên tĩnh có âm thanh đang vang vọng…
 
“Vì sao lại học y? Vì sao lại chọn làm bác sĩ? Bình thản nghiên cứu khoa học, làm học thuật không phải tốt sao? Tại sao lại nghĩ không thông mà làm bác sĩ như vậy?”
 
“Bởi vì yêu tha thiết.”
 
“Yêu tha thiết cái con khỉ! Liên tiếp đứng bên bàn mổ ba mươi tiếng đồng hồ chỉ có thể cầm được một chút tiền tăng ca đáng thương như thế này. Chút tiền này cũng không đủ đưa bạn gái đi ăn một bữa cơm. Người khác cùng bạn gái ăn cơm, xem phim, ngắm hoa ngắm trăng. Cậu đang làm gì? Đắm chìm trong phòng phẫu thuật, viết bệnh án, chạy luận văn, còn phải đối phó với người nhà bệnh nhân khó tính? Tớ nói cho cậu biết, bạn gái cậu cũng sẽ vì như vậy mà chẳng còn nữa đâu.”
 
“Nếu như tất cả mọi người đều không làm bác sĩ, ai sẽ chữa bệnh cho chúng ta? Nhiều nhân viên bác sĩ như vậy từ đâu mà tới? Tớ chưa từng hối hận học y, càng không hối hận trở thành bác sĩ. Bởi vì từ thời khắc tớ khoác lên mình áo blouse trắng, tớ chính là người dũng cảm nhất trong lòng mọi người rồi…”
 


 
Lại là “Kinh trập”!
 
Cô ấy vậy mà lại đang xem “Kinh trập”!
 
Hà Tinh Tinh hơi mở miệng, cổ họng hơi đau, “Thầy Hứa… em…”
 
Không đợi cô nói xong, Hứa Mộ Sênh liền đột nhiên giơ tay ra, nắm lấy cổ tay cô, trực tiếp ôm cô vào trong lồng ngực, khàn giọng nói: “Hà Tinh Tinh, chúng ta hẹn hò đi!”
 
----------
 
Hà Tinh Tinh cả người đều mơ hồ. Chỉ cảm thấy bên tai mình có vô số pháo hoa nở tung, bùm bùm vang lên không ngừng. Trong đầu ong ong, suy nghĩ hỗn loạn một mảnh, cũng suy nghĩ không được rõ ràng nữa.
 
Cô cảm thấy khí huyết toàn thân mình đang chảy ngược, máu của cô bởi vì sự chấn động từ trên trời rơi xuống này mà cuồn cuộn sục sôi. Trong cơ thể cô có vô số tế bào đang kêu gào hò hét, đang vui mừng khôn xiết, cũng như đang nhảy nhót reo hò.
 
Cô nhìn thấy ánh đèn ấm áp trên đỉnh đầu trong không khí khô nóng đang lắc lư lay động, giống như tâm tình cô lúc này đang đung đưa bất định.
 
Nhưng cái ôm ấm áp của người đàn ông lại quá chân thực, lồng ngực anh nóng rực, là độ ấm vô cùng nóng, xúc cảm có thể cảm nhận rõ ràng.
 
Bàn tay to của anh gắt gao siết chặt trên cái eo mảnh khảnh của cô, lực đạo rõ ràng, dường như dốc hết sức lực toàn thân mà ôm lấy cô. Giống như anh chỉ cần không dùng lực, cô liền sẽ biến mất trước mắt anh vậy.

Ánh sáng sáng ngời chói mắt dần dần khiến cô tìm lại được ý thức, cô nghe được rõ ràng trong không khí nặng nề có cái gì đó đang chầm chậm bốc cháy.
 
Trước kia cô luôn cho rằng, có một đạo ma chướng chắn ngang giữa bọn họ. Anh không tới, cô cũng không qua được. Không thể với tới, càng không thể lại gần. Cô chưa từng hy vọng quá xa vời, sẽ có một ngày, cô có thể phá bỏ đạo ma chướng này mà ôm lấy anh. Cô chỉ muốn lại gần anh một chút, lại gần thêm một chút, dù rằng chỉ là  yên tĩnh ngắm nhìn anh, cô đã mãn nguyện lắm rồi. Bất luận thế nào cô cũng không ngờ tới, sẽ có một ngày, anh sẽ chủ động lại gần cô, giơ tay ra, ôm lấy cô.
 
Nhất thời bao nhiêu cảm xúc cùng xuất hiện, lệ nóng tràn ra, nước mắt hoàn toàn không chịu sự kiểm soát, giống như hạt châu bị đứt dây, lã chã tuôn rơi.
 
Hà Tinh Tinh dũng cảm lên, dũng cảm thêm một chút, cô cứ tự nói với chính mình như vậy. Đây là giấc mơ mà cô nhẫn nhịn ra sức nắm lấy suốt mười năm qua, mười năm thăng trầm, trắc trở, cứ như vậy đi đến hiện tại. Cô không lúc nào là không ngừng ảo tưởng về ngày hôm nay. Nhưng khi ngày ấy cuối cùng cũng tới, cô chỉ muốn khóc, chỉ muốn không cần kiêng nể mà khóc lớn một trận. Cô muốn nói với bản thân mình trong quá khứ, cô rất giỏi, rất dũng cảm, cô tốn thời gian mười năm hoàn thành viên mãn giấc mộng thiếu nữ của mình.
 
Một giọt nước mắt hổi rơi lên mu bàn tay Hứa Mộ Sênh, anh chỉ cảm thấy đáy lòng run lên kịch liệt, thần kinh đều căng thẳng. Phần da đó trên mu bàn tay dường như bị bỏng rồi, nhiệt độ như thiêu đốt người.
 
Lúc này anh mới chầm chậm buông cô ra, hai người mặt đối mặt đứng ở đó, mặt cô toàn là nước mắt, khóc nấc lên. Bộ dáng này thật là khiến người ta nhìn mà đau lòng.
 
Anh cười phá lên: “Sao vậy, dọa em rồi sao?”
 
“Không phải…” Hà Tinh Tinh kịch liệt lắc đầu, cổ họng khàn khàn, “Chỉ là… vô cùng… vô cùng muốn khóc…”
 
Hứa Mộ Sênh: “...”

Huyệt thái dương của Hứa Một Sênh căng ra, bất đắc dĩ xoa mi tâm, cảm thấy thật mệt tim mà! Lần đầu tiên tỏ tình với con gái lại thành ra như vậy, anh cũng rất tuyệt vọng đó!
 
Anh dùng ngón tay nhẹ lau đi giọt nước mắt trên mặt cô, động tác dịu dàng, “Được rồi, đừng khóc nữa, người không biết còn tưởng rằng anh bắt nạt em đó.”
 
“Ừm.” Vành mắt cô đỏ ửng, nước mắt vòng quanh mà nhìn anh, “Tại sao lại là em?”
 
Biển người tấp nập, hàng vạn nghìn sinh mệnh lẻ loi độc hành, có biết bao nhiêu cô gái muốn đứng phía sau lưng anh, tùy tiện chọn ra một người cũng ưu tú hơn cô. Làm sao lại là cô chứ?

 
Con người luôn mâu thuẫn như vậy, khi không có được thì khát vọng đạt được, đợi đến khi thực sự thành hiện thực rồi, người đó chân thành đứng trước mặt cô rồi, cô lại cảm thấy kỳ diệu, lo được lo mất.
 
Biết Hứa Mộ Sênh đến nay, thêm những chuyện phát sinh khoảng thời gian trước nữa. Cô không phải hông nghĩ tới anh có chút rung động đối với cô. Nhưng mỗi khi suy nghĩ này vừa nảy lên, lập tức liền bị cô phủ định đi. Bởi vì chuyện này quá khiến người ta chấn động rồi, cô cảm thấy mình rất không biết tự lượng sức mình. Rất lâu trước đây cô luôn chỉ mộng tưởng trong mơ. Khi nó thực sự biến thành sự thật rồi, cô lại cảm thấy khó mà tin tưởng, rất huyền diệu.
 
Hứa Mộ Sênh bị cô hỏi mà ngây ngẩn, sau khi định thần liền trả lời: “Hà Tinh Tinh, chuyện tình cảm không  cần hỏi nguyên do, chỉ cần là em thì không cần phải thương lượng nữa.”
 
Hà Tinh Tinh hoàn toàn bị câu trả lời này của anh trấn an lại cảm xúc trong đầu, nín khóc mỉm cười: “Thầy Hứa, sao thầy không hỏi em có đồng ý hay không?”
 
Hứa Mộ Sênh liếc nhìn cô một cái, ngữ khí nhẹ nhàng: “Còn cần phải hỏi sao, cũng đã cảm động đến khóc rồi.”
 
Hà Tinh Tinh: “...”
 
Mẹ chứ, câu này sao lại nghe gợi đòn như vậy chứ.
 
Anh nhìn cô, thay đổi điệu bộ, biến thành vô cùng trịnh trọng, “Hà Tinh Tinh, anh biết em vì anh mới học y.”
 
Tâm tư mà cô giấu diếm không muốn để lộ, thực ra anh đều nhìn rõ mồn một, dễ dàng đã đoán ra được rồi. Bởi vì thích một người, ánh mắt cô sẽ không biết lừa người. Cô chỉ cần vừa nhìn thấy anh, trong mắt liền phát sáng, sáng ngời lấp lánh. Ánh mắt vẫn luôn vây quanh anh, anh đi đến đâu, ánh mắt cô liền như cái đuôi theo tới đó. Có rất nhiều lần, khi bọn họ ở cùng nhau, cô đều lén lút quan sát anh. Cô cho rằng anh không hề phát hiện, thực ra tâm tư anh nhìn rất rõ ràng, chỉ là không vạch trần mà thôi. Cô đứng ở trước mặt anh, chỉ cần anh khẽ cười, trêu đùa cô một chút, cô liền thường xuyên luống cuống chân tay, nói năng lộn xộn, cả người đều không làm chủ được nữa. Chỉ sợ rằng anh sẽ hiểu lầm cô.
 
Những thứ đó đều không thể giả vờ, anh đều nhìn thấy hết.
 
Tâm tư cô giống như thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi, luôn rõ ràng trực tiếp như vậy, đơn giản đến mức anh không cần mở miệng hỏi, cũng đã có thể hiểu được tất cả.
 
Đáng tiếc cô gái ngốc nghếch này đến bây giờ cũng không biết, bọn họ gặp nhau từ rất sớm, vào đêm đông lạnh lẽo vắng vẻ của rất nhiều năm trước.
 
Khi cô lấy toàn bộ tiền trong túi đưa cho anh 188 tệ, duyên phận liền lặng yên không tiếng động mà nối liền rồi.
 
Cô còn không biết rằng, vào thời khắc nghe thấy cô bị thương, anh đã hoang mang biết bao nhiêu. Mất bình tĩnh, trái tim hoàn toàn nhảy lên tận cổ họng, lúc nào cũng có thể nhảy ra ngoài. Thể xác và tinh thần đều bị dày vò khó nhẫn nại, dường như đang bị người ta từng đao lăng trì. Cảm giác sợ hãi số mệnh ấy, cả đời này anh đều không muốn trải qua lần thứ hai nữa.
 
Anh nắm chặt lấy hai tay cô, nói: “Rất xin lỗi, bởi vì nguyên nhân của anh khiến em chọn theo ngành y, nếu như anh có thể gặp em sớm hơn một chút, anh sẽ không cho em học y đâu.”
 
Nghề nghiệp đầy mùi máu tanh, tối tăm, tràn ngập bạo lực như vậy, còn có bao nhiêu góc khuất ánh sáng không thể chiếu tới như thế này. Nếu như anh có thể gặp cô sớm hơn một chút, anh tuyệt đối không nỡ để cô theo học y. Không nỡ để cô đi chuyến phiêu lưu mạo hiểm này. Anh không dám tưởng tượng, nếu như hôm nay cô xảy ra sơ suất, anh sẽ như thế nào. Chỉ cần nghĩ đến đây, anh giống như bị người ta bóp chặt yết hầu, hít thở khó khăn, lòng đã đau đớn rồi.
 
“Nhưng thầy Hứa, chính bởi vì em làm bác sĩ, em mới có thể cầm dao phẫu thuật cho dì, giúp dì ấy giảm nhẹ đau đớn, không phải sao? Ước nguyện ban đầu em học y quả thực không đơn thuần, nhưng bao nhiêu năm nay, em chưa từng hối hận mặc lên chiếc áo blouse trắng này.”
 
Cô chưa từng hối hận học y, càng không hối hận trở thành bác sĩ. Bởi vì từ thời khắc cô mặc lên chiếc áo blouse trắng này, cô chính là người dũng cảm nhất trong lòng người cô yêu rồi!
 
Lời tác giả muốn nói: Mọi người đều quan tâm hai người biết nhau từ bao giờ, chẳng ai quan tâm hai người họ bao giờ hẹn hò. Các cô nương, chúng ta thực sự đang ở trên cùng một tuyến đó chứ? Tiểu ngôn, tiểu ngôn, không hẹn hò, không yêu đương, còn gọi gì là tiểu thuyết ngôn tình nữa?
 
Ngôn ca, em đảm bảo, khi bọn họ quen biết, bác sĩ Hà của chúng ta nhất định sẽ cho Hứa ảnh đế một bất ngờ vui mừng cực lớn.





 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện