Chương 32: Thầy Hứa, anh như thế em rất đau lòng!
 
Trên đường về, màn đêm vô cùng tĩnh mịch yên lặng, ánh sáng lấp lánh của những ngôi sao trên bầu trời đêm, vô số ánh sao chiếu xuống, trải đầy trên nền đất.
 

Hứa Mộ Sênh lái xe, ánh đèn mông lung mờ ảo ngoài cửa sổ không ngừng chiếu vào trong, hắt lên người anh, khiến cho cả cơ thể anh chìm trong ánh sáng, ẩn hiện mơ hồ.
 
Năm ngón tay anh nắm trên vô lăng, bị ánh đèn chiếu vào tạo thành cái bóng hẹp dài, đẹp đến không nói nên lời.
 
Hà Tinh Tinh còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cảnh này quá mức rung động, cô vẫn chưa thoát ra khỏi đả kích ban nãy.
 
Sao cô lại cảm thấy nụ hôn đó còn chưa đủ! Thực sự là muốn lấy mạng mà!
 
“Tinh Tinh.” Hứa Mộ Sênh quay đầu gọi cô.
 
“Vâng?”
 
“Lần trước không phải em hỏi anh rốt cuộc năm đó nhà anh đã xảy ra chuyện gì sao, vì sao mẹ anh mới trở thành như vậy, hôm nay anh sẽ nói với em.”
 
“Bà ngoại anh khi còn sống đã gả mẹ cho bố anh. Bố anh vốn không hề yêu mẹ. Ông có người yêu khi còn trẻ, cũng chính là mẹ của Uẩn Hoan. Hai người không yêu nhau lại ở cùng với nhau, nghĩ cũng biết được cuộc sống sau hôn nhân của họ. Cuộc sống vô cùng mệt mỏi, ba ngày cãi một trận nhỏ, năm ngày cãi một trận lớn. Sau đó bố anh bắt đầu dần dần không về nhà, cuộc hôn nhân này cũng chỉ để trưng bày, chẳng có tác dụng gì cả. Khi anh học đại học năm ba, bố mẹ quyết định ly hôn. Mẹ anh lúc này mới phát hiện ra chồng mình vượt rào, có con gái với tình đầu của mình, khi đó Uẩn Hoan đã ba tuổi rồi. Mẹ anh chịu đả kích, hy vọng mất hết, quyết tâm ly hôn. Mẹ dẫn theo anh rời khỏi nhà họ Hứa, từ chối nhận bất kỳ sự bồi thường nào của bố.”

 
“Chuyện này khiến mẹ bị đả kích rất lớn, bệnh nặng không khỏi, buồn bực không vui. Sau đó liền mắc chứng buồn bực nghiêm trọng. Khi đó anh còn đang học đại học, học phí, phí sinh hoạt, tiền thuốc của mẹ, tất cả đều đè lên vai anh, anh phải gánh vác tất cả. Lòng tự trọng của anh không cho phép anh cúi đầu trước bố, vì thế những ngày tháng khó khăn đó anh vừa bận học hành, vừa đi làm. Đã từng làm ba công việc trong một ngày. Cứ tan học liền chạy tới quán, làm phục vụ, phát truyền đơn, ship đồ, công việc nào anh đều từng làm rồi. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh bước vào giới giải trí. Là người mới, không có kinh nghiệm, không có tài nguyên, cũng không có nhân mạch. Ở trong giới vô cùng khó khăn. Khi mới bắt đầu chỉ có thể làm người sai vặt, cảnh quay cũng thường xuyên bị cắt, cho dù có vai diễn cũng là diễn viên phụ thứ n. Cứ khốn khổ vùng vẫy như vậy. Cho đến khi được đạo diễn Ngô chọn trúng, diễn “Kinh trập”, sau đó liền nổi tiếng, tiền đồ lập tức sáng ngời.”

 
“Sau khi bố anh ly hôn, Uẩn Hoan cùng mẹ nó bước vào làm chủ nhà họ Hứa. Ông nội anh là người rất nghiêm khắc, cứng nhắc, ông yêu chiều bố anh, nuông chiều bố anh một cách vô điều kiện. Bởi vì do bố anh, ông cũng không thích mẹ anh, nên cũng không thích cả anh. Mới đầu ông cũng không công nhận mẹ Uẩn Hoan, nhưng người phụ nữ đó là người rất khôn khéo đưa đẩy, rất biết nhìn sắc mặt người khác và nhìn nhận tình thế, biết cách làm sao để lấy lòng trưởng bối, biết nhìn mặt đoán ý người khác, đối nhân xử thế cũng làm rất cẩn thận, khiến người khác không thể xoi mói được sai lầm. So với mẹ anh thì bà ta càng thêm hiểu rõ thế nào là kinh doanh, làm thế nào để có thể kéo quan hệ. Vì thế bà ta rất nhanh trở thành cánh tay đắc lực của bố anh, thời gian lâu dần ông nội cũng tiếp nhận.”
 
“Còn bố anh, từ gia cảnh ưu việt và sự nuông chiều của ông nội khiến cho ông trở thành một người đàn ông phụ bạc, không chịu trách nhiệm, không phụ trách. Bố không để ý gia đình, quan hệ giữa anh và bố cũng không thân thiết. Thậm chí tận sâu trong lòng anh căn bản là xem thường ông ấy.”
 
“Còn về Uẩn Hoan, con bé là là một cô bé đơn thuần, sau khi hiểu chuyện biết được mẹ mình là người thứ ba, chen chân vào hôn nhân của người khác, nó liền có chút bài xích cha mẹ. Không thân thiết với bố mẹ, càng không thân thiết với trưởng bối trong nhà. Độc lai độc vãng, luôn chỉ có một mình. Hai năm nay nó vẫn luôn nỗ lực muốn có được sự tha thứ của mẹ anh. Con bé làm rất nhiều chuyện, nhưng mẹ anh trước nay đều không cho nó chút thể diện nào. Lần trước trong phòng bệnh em cũng nhìn thấy rồi đó. Đối diện với con bé, mẹ anh luôn rất nể mặt, phẫn nộ không thể ngăn được, đem ân oán đời trước đổ tất cả lên người con bé.”
 
“Thực ra nó cũng là người bị hại trong trò hề này, đến bây giờ vẫn có rất nhiều người ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ nói nó là con gái kẻ thứ ba. Tình cảm của anh đối với người em gái này rất vi diệu, anh đã từng tận lực bài xích nó, nhưng sau đó lại dần dần tiếp nhận nó, dù sao ân oán đời trước không cần thiết phải quy kết lên người đời sau. Nhưng mẹ anh tất nhiên không nghĩ như vậy.”
 
Một hơi thổi tan khói bụi quá khứ, hồi ức vậy mà vẫn sống động như lúc ban đầu.
 
Những chuyện cũ này anh rất hiếm khi đề cập với người khác, hôm nay một hơi nói ra hết, lại cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn không ít.
 
Hà Tinh Tinh yên tĩnh nghe xong, muôn vàn cảm xúc, lại không biết nên an ủi Hứa Mộ Sênh như thế nào. Người đàn ông cô thích trước nay chưa từng thuận buồm xuôi gió, thành tựu của anh trước nay không phải là một bước mà thành. Chuyện này cô sớm đã biết rồi. Nhưng lại là lần đầu tiên nghe được những ngày tháng trong quá khứ của anh còn khó khăn gian khổ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô.
 
Đúng lúc này xe cũng đã tới dưới lầu nhà Hà Tinh Tinh. 
 
Trong xe yên tĩnh, giọng nói người đàn ông bị ép xuống rất thấp, “Lúc nãy là điện thoại của ông nội, ung thư giai đoạn cuối, bác sĩ nói ông chỉ còn thời gian một tháng thôi. Ông hy vọng anh có thể về nhà thăm ông.”
 
“Vậy thì, anh sẽ về chứ?”
 
“Anh không biết.” Anh đau khổ lắc đầu, “Năm đó khi anh và mẹ rời khỏi nhà họ Hứa, anh đã đặt lời thề, kể từ giây phút đó về sau anh và Hứa gia không còn liên quan đến nhau nữa, vĩnh viễn sẽ không bước chân vào nhà họ Hứa nửa bước.”
 
Biểu cảm Hứa Mộ Sênh rất đau khổ, cũng rất bi thương.

 
Nhìn thấy Hứa Mộ Sênh như thế này, Hà Tinh Tinh cảm thấy đau lòng thay anh.
 
Trong lòng cô rất phức tạp, vô số ý nghĩ đang nổi lên trong đầu. Nhưng từ đầu đến cuối lại không thể mở miệng được. Bởi vì cô biết vào lúc này bất kì lời nói nào cũng đều không có ý nghĩa. Anh cô độc trải qua những chuyện đó, cô không thể an ủi, anh cũng không cần cô an ủi. Anh chẳng qua chỉ muốn tìm một người, có thể im lặng lắng nghe anh nói hết những chuyện luôn giữ trong lòng. Cô chỉ cần lắng nghe anh nói là được. Anh tâm sự với cô, sở dĩ là đã coi cô là người một nhà.
 
Hai người yên tĩnh ngồi trong xe một lúc lâu, Hứa Mộ Sênh thu lại cảm xúc, “Xin lỗi Tinh Tinh, nói với em những chuyện không vui này, ảnh hưởng đến tâm tình em rồi.”
 
“Không sao mà!” Cô lắc đầu, cười rất dịu dàng, “Thầy Hứa, em rất vui vì anh có thể kể em nghe những chuyện này.”
 
Trong sách từng nói: “Khi một người đàn ông cho em xem vết sẹo của mình, điều đó có nghĩa là anh ấy đã yêu bạn rất nhiều.”
 
Bởi vì tận trong xương tủy của tất cả đàn ông đều rất kiêu ngạo, bọn họ không muốn để cho người khác thấy được sự yếu đuối của mình, đặc biệt là phụ nữ. Lòng tự tôn của họ tuyệt đối sẽ không cho phép họ làm ra những chuyện như vậy.
 
Cô rất vui có thể nghe được chính miệng anh kể về những chuyện cũ năm xưa. Điều này đại biểu giữa bọn họ đã không còn có khúc mắc, tâm liền tâm, không hề có khoảng cách nữa.
 
Làm fan của anh mười năm, cũng ngưỡng vọng anh mười năm. Đã từng có một thời gian cho rằng anh có thể so với những ngôi sao chói mắt trên đỉnh đầu, có thể nhìn mà không thể đến gần. Cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày bọn họ đứng đối mặt với nhau, anh sẽ bộc lộ vết thương lòng với cô, nói với cô đoạn thời gian bi thương trong quá khứ mà anh đã từng phải chịu đựng.
 
Thường nói thời gian là liều thuốc tốt nhất, sẽ làm lành tất cả những đau thương. Không ngờ rằng, thứ mà thời gian chữa khỏi chỉ là miệng vết thương, vết thương lòng lại mãi mãi không thể tiêu tan được.
 
Những thứ đã qua khiến con người đau khổ bi thương, nó giống như một con dao sắc đâm vào tim, nó muốn khiến bạn đau lúc nào thì bạn nhất định sẽ đau lúc ấy.
 
Đây là người đàn ông mà cô vẫn luôn yêu đó! Chỉ sợ ở trước mặt người ngoài, anh khoác một thân tây trang, vinh quang đầy người. Nhưng ở trước mặt cô, anh lại chỉ là một thanh niên đã từng chịu thương tổn thôi.
 

Hốc mắt cô nóng lên, có thứ gì đó trong lúc lơ đãng liền rơi xuống. Thứ đó rơi lên mu bàn tay cô lại giống như rơi vào trong tim cô vậy.
 
Trong bóng đêm, cô sợ bị Hứa Mộ Sênh nhìn thấy, vội vàng yên lặng lau đi.
 
Cởi đai an toàn ra, hai người cùng xuống xe, đôi mắt đen láy của anh lấp lánh ánh đèn vàng ấm áp, đáy mắt có cảm xúc rất sâu.
 
Hà Tinh Tinh nhẹ nhàng giơ tay ôm lấy anh, nức nở nói: “Thầy Hứa, nhìn anh như thế em rất đau lòng! Bất luận anh đưa ra quyết định gì em cũng đều ủng hộ anh. Tin em đi, tất cả đã qua hết rồi, mọi chuyện sẽ tốt thôi.”
 
Cô thực sự rất thương anh!
 
Thương thời niên thiếu của anh có một gia đình không trọn vẹn, không được mọi người yêu quý. Thương thời niên thiếu của anh phải chịu đựng biết bao khó khăn, lẻ loi đơn độc, sống nương tựa với mẹ. Thương anh cô độc dốc sức làm việc, trải qua biết bao gian khổ, mạnh mẽ không chịu khuất phục mà đi trên con đường này.
 
Nhưng tất cả không phải đều đã qua rồi sao? Sau này cô sẽ ở bên cạnh anh, chua cay mặn ngọt đắng, đời người có biết bao trạng thái, cô đều sẽ cùng anh nếm thử.
 
Cái ôm này chứa toàn bộ sự ấm áp, tỏa ra sự quan tâm nồng đậm. Hai người ôm nhau, anh cảm nhận được sự yên tâm trước nay chưa từng có. Giống như con thuyền cô độc lưu lạc trôi nổi trên biển lớn, cuối cùng cũng tìm được bến đỗ có thể tiếp nhận nó rồi.
 
Hà Tinh Tinh đã từng hỏi anh: “Tại sao lại là em?”
 
Cô gái này có vẻ vẫn chưa nhận ra, cô ở trong mắt anh tốt hơn bất kì người nào khác, hơn cả ngàn vạn người.
 
-----------------
 
Đưa Hà Tinh Tinh về nhà xong, đã rất muộn rồi.
 
Anh mở cửa, đứng ở huyền quan thay giày. Vậy mà không ngờ lại nhìn thấy đèn ở phòng khách vẫn sáng.
 
Giờ này đáng lý ra mẹ phải ngủ rồi chứ!
 

“Mẹ, sao mẹ vẫn chưa ngủ?” Anh cầm lấy chùm chìa khóa đi tới.
 
Lương Nhạn đang ở trong phòng khách xem Opera* của đài Xoài. Nghe thấy tiếng con trai lập tức quay đầu, “Con về rồi à! Sao không ngủ lại nhà Tịnh Tinh?”
 
*Opera xà phòng là một vở kịch / phim dài kỳ trên truyền hình hoặc phát thanh với nội dung chủ yếu đề cập đời sống của nhiều nhân vật, thường tập trung vào các mối quan hệ tình cảm của họ, và tạo ra kịch tính cao.
 
Hứa Mộ Sênh: “...”
 
“Hôm nay đi chơi với Tinh Tinh thế nào?” Lương Nhạn bắt đầu bát quái.
 
“Ăn cơm, còn cùng nhau xem phim.” Anh ném chìa khóa lên bàn trà, ngồi xuống bên cạnh Lương Nhạn, “Muộn như vậy rồi mẹ còn không ngủ? Giấc ngủ giữ nhan sắc cũng không cần nữa?”
 
“Hai hôm nay hơi mất ngủ, sớm quá không ngủ được. Mẹ xem phim chút rồi sẽ lên ngủ.”
 
“Sao thế? Mẹ có chuyện gì sao?”
 
“Không sao, lớn tuổi rồi ngủ không được ngon. Mẹ đi lấy cho con ly sữa nóng nhé.” Lương Nhạn nói xong liền định đứng lên.
 
“Mẹ!” Anh trực tiếp kéo tay, gọi mẹ lại.
 
Lương Nhạn chân vừa mới bước, nhìn thấy sắc mặt con trai có chút không đúng lắm, hơi nhíu mày, “Sao thế?”
 
“Ông nội bị ung thư giai đoạn cuối.”




 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện