Khương Vọng Thư bị Thang Tư Niên chọc cho vô cùng thật xấu hổ, có thể thấy Thang Tư Niên cau mày biểu thị tay đau, nàng vẫn là rất tri kỷ cho ăn đối phương cơm sớm ăn xong.

Khương Vọng Thư trước kia vẫn cảm thấy kỳ nghỉ không đủ chán ngán, mà sau khi bổ sung thể lực lại bị Thang Tư Niên lại bắt đến trên giường, làm càn cướp đoạt một phen.

Cứ nháo như thế một hồi là Khương Vọng Thư buồn ngủ, nhưng Thang Tư Niên ngược lại thật tỉnh táo.

Cô đem Khương Vọng Thư ôm vào trong ngực, không để cho đối phương ngủ thiếp đi. Khương Vọng Thư dựa vào bả vai của cô, miễn cưỡng ngáp một cái, "Lại không đi ra ngoài chơi, lại không cho chị ngủ vậy chúng ta làm cái gì?"

Thang Tư Niên suy nghĩ một chút, "Ừm... Xem phim thì thế nào?"

Khương Vọng Thư từ trước đến giờ là tùy theo cô nên khi nghe cô nói như vậy, gật gù hồi đáp: "Tốt, xem phim gì em hãy chọn đi."

Xét thấy sở thích của Thang Tư Niên cùng Khương Vọng Thư khác nhau một trời một vực, Thang Tư Niên suy nghĩ một chút liền không thể làm gì khác hơn là chọn bộ hài hước mọi người đều không ghét, cùng Khương Vọng Thư xem.

Một bộ phim chiếu ra là lại hết một ngày. Đợi đến lúc chạng vạng, Thang Thuấn Hoa cùng Tống Hướng Nhan hai người một trước một sau rời khỏi biệt thự Khương gia.

Chỉ còn dư lại Khương Vọng Thư cùng Thang Tư Niên ở nhà bồi bà nội cùng trải qua kỳ nghỉ bảy ngày không dài không ngắn này.

Ở trong kỳ nghỉ này từ trước đến giờ có rất nhiều hoạt động như Khương Vọng Thư lần này ngược lại là hiếm thấy cứ ở trong nhà, cùng Thang Tư Niênlãng phí thời gian tốt đẹp.

Không ít bạn bè mới nàng đi ra chơi sau đó bị từ chối đều nhổ nước bọt nàng là phụ nữ đang trải qua cuộc sống kết hôn. Nhưng Khương Vọng Thư lại làm như có thật trả lời, nói đây là tuần trăng mật hiếm có, mấy người chưa kết hôn như mấy cô sẽ không hiểu.

Tuy nói loại ngọt ngào này không cần thiết đi hiểu, nhưng là mấy người bạn bị cuồng nhét một làn thức ăn chó biểu thị rất vô vị, cũng sẽ không lại nghĩ lôi kéo Khương Vọng Thư ra ngoài chơi đùa.

Sau khi trải qua kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn, Khương Vọng Thư bận rộn công tác tạm thời kết thúc, nàng được một đoạn thời gian tương đối rảnh rỗi nhàn.

Người trong lúc thong thả lúc nào cũng có chút tẻ nhạt. Bởi vậy Khương Vọng Thư tẻ nhạt trải qua thật đơn, bắt đầu học làm cơm cho Thang Tư Niên.

Khương Vọng Thư đã từng là học bá có năng lực học tập thật sự mạnh, làm cơm nước còn rất ra dáng. Cho tới hết kỳ lễ quốc khánh Thang Tư Niên hầu như mỗi ngày đều có xe riêng đưa đón, còn có ái tâm tiện lợi.

Theo thời gian trôi qua nhiệt độ cũng từ từ hạ thấp. Rất nhanh, khí trời Hoa thành cũng chậm chậm lạnh lên, từ từ đi vào cuối mùa thu.

Chương trình tuyển tú của Tống Hướng Nhan tham gia cũng từ từ tiến vào kết thúc, là thực tập sinh mũi nhọn từ học viên âm nhạc xuất sắc, Tống Hướng Nhan xông qua tầng tầng cửa ải, rốt cục gϊếŧ tiến vào top 4.

Giống như nàng thì Tả Niệm cũng thuận buồm xuôi gió thăng cấp.

Ở thời đại xem nhan sắc này tài hoa cùng khuôn mặt đẹp đều xem trọng Tống Hướng Nhan, rất dễ dàng liền có được fans ưu ái.

Mà đồng dạng nắm giữ thịnh thế Tả Niệm xinh đẹp, phối hợp với nét bi thương ảo mộng tổng khiến người ta có loại cảm giác vắng lặng tao nhã lại xinh lại ào ào.

Dùng cách nói trên mạng mà nói vậy thì là rất A.

Hai người ở trong thi đấu, ngẫu có một lần cùng thi đấu cùng sân khấu hát một bài tình ca, tựa hồ đâm trung một số điểm G của fan CP, thế là CP Tả Niệm cùng Tống Hướng Nhan liền phát triển trở thành CP nóng nhất trong chương trình.

Lại bởi vì hai cô ở hai team không giống nhau, mỗi người đều là học trò đắc ý nhất của huấn luyện viên từ đó liền làm người khác có mùi vị tương ái tương sát.

Khương Vọng Thư từ trước đến giờ ủng hộ cháu gái tham gia chương trình, thấy tổ sản xuất bắt đầu mở CP liền thấy chương trình này cũng không thơm nữa.

Nằm ở một số nguyên do nàng cũng không có làm sao quan tâm xem mấy tập của chương trình mà chỉ xem một ít đoạn cut ở trên mạng.

Không thể không nói Tống Hướng Nhan rất có thiên phú. Khương Vọng Thư cảm thấy nếu như Tống Hướng Nhan có thể ở trong giới ca hát phát triển, tiền đồ cũng sẽ rất tốt đẹp.

Đương nhiên, giới giải trí này hay giới ca hát này nọ cũng không có có quan hệ gì với Thang Tư Niên.

Là một người học y, Thang Tư Niên chỉ quan tâm thí nghiệm, thành tích, còn có học bổng của mình.

Lúc cuối tháng, Thang Tư Niên lĩnh đã nhận được học bổng năm học này. Thang Tư Niên cưỡng xem như là có chút dư giả liền mang theo Khương Vọng Thư đến quán lẩu nổi tiếng nhất trong trung tâm thành phố đi ăn lẩu.

Khương Vọng Thư vui vẻ đáp ứng.

Hai người dựa theo lời hẹn đến nơi, sau khi ngồi xuống Khương Vọng Thư rất tiết kiệm chỉ chọn phần ăn cho hai người sẽ không có kêu bao nhiêu món.

Thang Tư Niên nhìn ra tâm ý quan tâm của nàng, cười trêu chọc, "Làm sao, chị sợ ăn sạch túi em sao a?"

Khương Vọng Thư cười híp mắt, "Chị như này không phải lo lắng, túi tiền em bỏ vào còn chưa nóng liền bị chị tiêu hết sao."

Thang Tư Niên cười nói: "Nếu như tiêu hết, vậy vẫn có chị nuôi em mà."

Khương Vọng Thư cùng nàng song song ngồi, đưa tay nặn nặn gò má của cô, "Em đây là đã chuẩn bị tốt hiến thân làm tiểu bạch kiểm?"

Thang Tư Niên ôm eo nàng, hời hợt nói, "Làm tốt, chờ chị nuôi em mà."

Trước đây cô còn có thể nghĩ cố gắng một chút để có thể dưỡng Khương Vọng Thư thật tốt, hiện tại cũng đã chuẩn bị kết hôn có người nuôi thì có cái gì không tốt.

Khương Vọng Thư từ trước đến giờ đều có chút tâm lý cường giả, đối với chuyện này xem rất là có lợi. Nàng vỗ vỗ vai Thang Tư Niên như người lớn nói với cô rằng: "Xem biểu hiện em thì một hồi hầu hạ được thì chị liền nuôi em a."

Này thật đúng là cô gái hay thay đổi, trước còn nói không muốn để cho cô lên trường học, cứ ở nhà chờ nàng dưỡng, hiện tại ngược lại là bắt đầu ngạo kiều.

Thang Tư Niên đúng là trước sau tốt tính như một, hết sức phối hợp nói tiếng tốt.

Nồi nước lẩu sau khi sôi lên thì Thang Tư Niên liền bắt đầu tích cực biểu diễn cô sẽ làm tiểu bạch kiểm ân cần.

Cô đem từng miếng thịt bỏ vào nồi, khi thịt được rồi liền gắp lên đến cho Khương Vọng Thư. Khương Vọng Thư ngược lại cũng không chỉ để một mình cô làm, gắp đồ chấm nước chấm xong liền đút cho Thang Tư Niên.

Hai người phối hợp hoàn mỹ, thêm vào nhan sắc rất cao, làm không ít người trong nhà hàng nhìn đến.

Thậm chí còn có một ít đứa nhỏ không chừng mực còn nâng điện thoại di động lén lú chụp ảnh hai người.

Thang Tư Niên tinh mắt nhìn thấy mấy đứa nhỏ bàn cách vách không an phận, còn đi tới kêu các cô đem bức ảnh xóa đi.

Hai đứa nhỏ đều vẫn là học sinh cấp ba, da mặt mỏng đến tàn nhẫn, qua một màn như thế đều có chút mặt đỏ tới mang tai.

Chờ sau khi Thang Tư Niên trở về, Khương Vọng Thư còn gắp tôm trơn bóng cười híp mắt cùng cô nói rằng: "Em quá hung, đều dọa bạn nhỏ người ta phát sợ."

Thang Tư Niên nhíu mày, "Đứa nhỏ làm sai việc, lẽ nào liền không thể mắng đây. Hơn nữa mấy cô bé nơi đó xem ra đều mười sáu, mười bảy tuổi rồi."

Khương Vọng Thư lại nói: "Mười sáu, mười bảy tuổi cũng chỉ là một học sinh a. Quên đi, để chị đi thu đuôi cho em."

Khương Vọng Thư nói, bưng một dĩa thịt qua sát vách, cười híp mắt động viên bạn nhỏ một phen thuận tiện khuyên can hai đứa lần sau không nên chụp ảnh loạn, đây là hành vi không đúng.

Hai người một ngọt, một cay, đem đứa nhỏ trị đến ngoan ngoãn. Cuối cùng lúc hai đứa nhỏ đi vẫn xin lỗi các cô.

Thế là Khương Vọng Thư liền rất đắc ý, "Em xem, dạy đứa nhỏ thì phải dạy như thế mà, không nghe thì thôi luôn."

Thang Tư Niên câu môi, "Nghe giống như chị rất có kinh nghiệm nuôi em bé nha, sau này sinh con liền đưa cho chị có được hay không a chị ơi?"

Khương Vọng Thư cắn tôm liền cau mày, "Em mới không muốn nuôi con nít, con nít thật sự là quá phiền phức." Nàng nói tới chỗ này muốn, như là nghĩ tới điều gì như thế, ngạc nhiên nhìn Thang Tư Niên, "Chẳng lẽ em rất thích con nít sao?"

Nói tới chỗ này, Khương Vọng Thư có chút nhụt chí, "Nhưng chị không thích con nít, sau này không muốn có con."

Thang Tư Niên dở khóc dở cười, "Được được được, chị không thích, vậy ta khẳng định cũng sẽ không cần mà."

Hai người đem đồ còn dư lại giải quyết sau đó sóng vai đi ra nhà hàng lẩu.

Đi ngang qua cửa thì lại thấy hai đứa nhỏ cách vách khi nảy đang đứng ởcửa, vây quanh hai người vừa vặn a a a a nói cái gì.

Khương Vọng Thư nghe được động tĩnh, có chút ngạc nhiên hướng bên kia liếc mắt nhìn. Thang Tư Niên đi theo bên người nàng có chút ngạc nhiên, thế là cũng theo nhìn sang.

Chỉ một chút, liền nhìn thấy người ở giữa bị hai đứa bé bao vây vào.

Người kia có mái tóc xám như sương mù phiêu dật. Lại mặc áo khoác xám, thân hình gầy gò, khí chất lỗi lạc.

Người kia mang khẩu trang Thang Tư Niên không có thấy rõ dáng vẻ, cũng là thu lòng hiếu kỳ lại kéo Khương Vọng Thư qua nhẹ nhàng cùng nàng nói rằng: "Nhìn cái gì vậy, đi mau thôi chị."

Khương Vọng Thư lập tức thu hồi tầm mắt, nắm Thang Tư Niên tay đi rồi.

Các cô là không có để ý người mang khẩu trang kia, nhưng cái liếc qua một chút, làm mắt người mang khẩu trang phát sáng lên, nhấc lên sóng lớn.

Cô gái mang khẩu trang mở miệng, dùng tiếng nói trầm thấp khàn khàn nói rằng: "Xin lỗi, có thể cho tôi đi qua không?"

Bé gái trẻ tuổi đột nhiên nhìn thấy tân sinh thần tượng theo bản năng để cho người kia một con đường, thế là liền trơ mắt mà nhìn cô gái này bước nhanh hơn về hướng phía trước.

Cô đột nhiên đi nhanh làm quản lý một bên kinh hoàng lên tiếng nhắc, "Tả... Em muốn đi nơi nào!"

Người bị gọi lại không nghe thấy, lại như là một người theo đuôi vài bước bước ra liền đi theo phía sau Thang Tư Niên cùng Khương Vọng Thư, đi thang cuốn đi xuống lầu.

Người đi ở phía trước không hề hay biết phía sau có thêm một người theo dõi, chỉ tay nắm tay tính nơi tiếp theo sẽ đi.

Thời gian còn sớm, Khương Vọng Thư còn không muốn về nhà, rồi cùng Thang Tư Niên đề nghị: "Đi mua quần áo cho em thế nào? Cảm giác khi tới mùa đông em sẽ không có quần áo mặc a."

Thang Tư Niên liền rất bất đắc dĩ, "Chị à, em có rất nhiều quần áo chị hoàn toàn không cần lo lắng cái này."

"Nhưng chị chính là muốn mua đồ cho em mà. Em mời chị ăn cơm, chị mua đồ cho em, này không phải rất tốt sao? Tư Niên ~ "

Khương Vọng Thư nhất làm nũng, Thang Tư Niên căn bản cũng không có biện pháp. Cô cười cười, đưa tay xoa xoa đầu Khương Vọng Thư cười đến sủng nịch, "Được, đều nghe lời chị, chị Vọng Thư của em."

Tình cảnh này, rơi vào trong mắt Tả Niệm phía sau.

Vào thời khắc này, cô cực kỳ xác nhận người trước mặt này chính là Thang Tư Niên. Cho dù đã qua hơn mười năm, cô ấy vẫn cứ có biểu hiện cùng cử chỉ ôn nhu như vậy.

Tâm tình Tả Niệm bắt đầu trở nên rất hỗn loạn, nàng biết mình không nên đưa tay ra, nhưng đợi đến lúc Thang Tư Niên đến cuối thang máy thì nàng vẫn không có nhịn được kéo ống tay áo Thang Tư Niên kêu cô một tiếng.

"Này..."

Thang Tư Niên đột nhiên bị kéo đầu óc mơ hồ quay đầu, nhìn thấy cô gái hết sức gầy gò trước mặt mình, duy trì giáo dưỡng nói: "Chào cô... Xin hỏi có chuyện gì sao?"

Khương Vọng Thư đứng bên cạnh Thang Tư Niên, cau mày nhìn cô gái trước mặt kéo Thang Tư Niên.

Tả Niệm không hề e dè đến người khác, tỏng nháy mắt Thang Tư Niên nhìn sang đó, nàng dĩ nhiên mất khống chế.

Nàng giơ tay, chậm rãi kéo khẩu trang mình xuống rồi ngửa đầu nhìn Thang Tư Niên nói rằng: "Đã lâu không gặp, Thang Tư Niên."

Chào cậu... còn nhớ mình sao? .............................

Tác giả có lời muốn nói:

Ta ta ta ta ta, ta lại tới chương mới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện