Tả Niệm tùy tiện thỉnh cầu làm Thang Tư Niên có chút không biết làm sao. Cô có chút do dự, nhất thời cũng không có trả lời đối phương.
Tả Niệm chú ý tới vẻ mặt của cô sợ cô không chịu đáp ứng liền vội vàng nói: "Chỉ một hồi, mình sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian của cậu."
Thang Tư Niên không hề trả lời vấn đề này, ngược lại hỏi Tả Niệm: "Cô làm sao tìm được tôi?"
"Cô điều tra tôi?"
Thang Tư Niên ngữ khí không quen, Tả Niệm nghe ra tâm tình đối phương nhất thời thấp thỏm: "Mình..."
Cô muốn ngụy biện cho bản thân, nhưng thật lâu đều không nói ra được một câu nào làm cho Thang Tư Niên nhíu mày.
Thang Tư Niên không muốn cùng đối phương có quá nhiều dây dưa gì, trực tiếp cất bước rời đi, "Quên đi, toio cũng không muốn biết đến cùng cô làm cái gì. Thế nhưng sau này không cần phải làm chuyện như vậy."
"Tôi hi vọng cô có thể coi trọng quyền riêng tư của người khác một chút."
Tả Niệm thấy cô muốn đi, vội vã kêu cô một hồi, "Chờ đã, Thang Tư Niên cậu chờ một chút." Cô bước nhanh đuổi tới Thang Tư Niên, muốn giống như lần trước đem cô kéo lại.
Thang Tư Niên ánh mắt rất bén hướng về bên cạnh bước một bước dài, né tránh tay người kia.
Côlẳng lặng nhìn Tả Niệm, chờ xem người kia còn sẽ nói ra cái gì .
Trong bóng tối, Tả Niệm ngước nhìn khuất sáng mà Thang Tư Niên đứng, thật giống như ngước nhìn ánh sáng đã nheo nửa mắt lại.
Cô cân nhắc từ nghĩ, chỉ lo Thang Tư Niên sẽ rời đi, nhẹ nhàng nói rằng: "Mình cũng không có ý tứ gì khác, cũng không muốn quấy nhiễu cậu thêm, mình chỉ là muốn cùng cậu làm cái bạn bè."
"Chúng ta, đã rất nhiều năm không có gặp lại không phải sao?"
Thang Tư Niên cảm thấy ý nghĩ của người kia thật sự là quá kỳ lạ. Nếu đã biết nhiều năm không gặp mặt như vậy, vậy tại sao còn nói muốn làm bạn đây.
Thang Tư Niên từ chối , "Tôi cảm thấy vị trí của tôi và cô trong vòng tròn hoàn toàn không giống nhau, vì lẽ đó không cần thiết giữ liên lạc."
"Hữu duyên gặp lại."
Tốt nhất là cũng không gặp lại.
Tả Niệm lại vẫn là không hề từ bỏ, "Chỉ là như người bạn học cũ, trao đổi phương thức liên lạc cũng không thể sao?"
Thang Tư Niên lắc đầu một cái, "Không thể."
"Tại sao?" Tả Niệm vô cùng không hiểu, dù cho cô biết Thang Tư Niên nhất định sẽ mang khúc mắc trong lòn, nhưng cô không nghĩ được sao thái độ Thang Tư Niên đối xử với cô lại chống cự như vậy.
"Cũng chỉ là bạn bè bình thường cũng không được sao?"
Thang Tư Niên cảm thấy loại gặp lại bạn cũ này còn dây dưa diễn kịch không ngớt, xảy ra tại trên người mình có chút một lời khó nói hết.
Lúc này cô nhìn Tả Niệm, vô cùng tỉnh táo nói rằng: "Không được, bởi vì vợ sắp cưới của tôi sẽ ghen."
Tả Niệm nghe vậy có chút kinh ngạc: "Cậu nói cái gì? Vợ sắp cưới?"
Thang Tư Niên ngay thẳng gật gù, Tả Niệm vẫn cứ một mặt khó mà tin nổi, cônói rằng: "Cậu nói vợ sắp cưới, là người hôm trước mình thấy ở trung tâm thương mại sao?"
"Đúng."
Tả Niệm mím môi, trầm mặc một hồi lâu mới nói nói: "Nhưng không phải lúc trước cậu nói cậu không phải người như vậy sao."
Tả Niệm vẫn cứ nhớ tới lý do Thang Tư Niên từ chối của cô là bởi vì người ấy không phải đồng tính luyến ái.
Thời gian làm bạn thời thiếu niên kia, theo thời gian trôi đi đã khắc ở trong lòng Tả Niệm thật sâu. Đồng thời vô số lần ở trong trí nhớ, khiến bản thân thâm trầm thở dài.
Gặp phải Thang Tư Niên nàng là may mắn, nhưng còn trẻ làm ra hành động vô tri, làm cho cô mất đi Thang Tư Niên, nhưng cũng đã trở thành sự bất hạnh của cô.
Nhân sinh không thể làm lại, thời gian không cách nào chảy ngược, vì lẽ đó Tả Niệm không cách nào ngăn cản chuyện sai trái mình làm với Thang Tư Niên kia.
Một người bình thường khi giác ngộ được bản thân sai lầm thì lúc nào cũng tràn ngập hổ thẹn muốn đi bù đắp. Hiện tại Tả Niệm chính là một người bình thường, cô muốn làm kỳ thật chính là bù cứu chuyện hoang đường mười năm trước mình làm ra.
Có lẽ ngoại trừ bù đắp, cô còn muốn từ trên người Thang Tư Niên thu được một vài điều gì đó.
Thang Tư Niên cũng không ngốc, bản thân đối với thái độ tích cực của Tả Niệm bây giờ lại tương đối mẫn cảm.
Đối với Thang Tư Niên mà nói, các cô chỉ là ngắn ngủi làm bạn hai năm, nhưng mà sau đó xảy ra một chuyện đã khắc sâu vào ký ức của nhau, sau hơn mười năm liền lại không liên quan.
Dù sao cuộc sống dài như vậy, đều sẽ trải qua một ít khúc chiết. Nhưng đa phần người sau khi trải qua khúc chiêc đó hoặc là ngậm miệng không nói chuyện, hoặc là treo ở bên mép nói liên miên cằn nhằn, trở thành một câu chuyện một đề tài có thể cùng người ở trà dư tửu hậu* chia sẻ.
Nhưng bất kể là lựa chọn gì thì chuyện xưa mười mấy năm trước cùng một người bạn cũ hơn mười mấy năm, chung quy là sau khi ở trong thời gian dài nhìn lại cũng không đáng lại tiêu tốn thời gian để tạo lập quan hệ một lần nữa.
Bởi vì làm người phải luôn hướng cuộc sống về phía trước.
Nhưng chợt có chút người hay lưu luyến làm một phần nào đó trong lòng, trước sau dừng lại ở năm nào đó tháng nào đó, không chịu nhìn về trước.
Thang Tư Niên cảm thấy Tả Niệm giờ khắc này xuất hiện tại trước mắt mình, chính là loại người như thế.
Cô cũng từng từng trải qua đối phương chấp niệm, đồng thời nếm trải quả đắng do chấp niệm này mang đến, cho nên cô không có chút nào lại muốn dung túng đối phương, cùng gặp nhau gì đó.
Thang Tư Niên đưa tay nhét vào túi tiền ở áo khoác, đem mặt chôn ở bên trong khăn quàng cổ rồi nặng nề thở ra một hơi.
Không có một hồi, cô ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm mà nhìn Tả Niệm, nói rằng: "Trước đây tôi như thế nào thì cũng đã là chuyện trước đây."
"Khi đó mọi người đều còn nhỏ, sẽ không hiểu chuyện chuyện ai cũng sẽ làm, từng làm mà sau khi không cần vẫn nhớ, miễn là lần sau đó lại không tái phạm là tốt rồi."
"Chúng ta trước đây là bạn, thế nhưng hiện tại tôi cũng không muốn cùng cô làm mấy loại chuyện làm lại này, hữu duyên gặp một lần thì thôi."
Lời nói như vậy, bất luận đặt ở trên người nào thì ngữ khí cũng sẽ có vẻ rất nặng. Theo mỗi một câu cô nói xuống thì sắc mặt Tả Niệm liền trắng xám một phần.
Nhưng Thang Tư Niên xác thật là muốn chặt đứt hết tất cả các khả năng có liên lạc với người này liền tiếp tục nói mà không có biểu cảm gì : "Nếu như cô muốn vì bản thân làm mấy chuyện bù đắp vậy thì căn bản không cần thiết, tôi đã không cảm thấy chuyện đó có vấn đề gì nữa."
"Mà nhất định phải nói đến chuyện kia thì hẳn là cô còn nợ tôi một câu cảm tạ cùng xin lỗi."
Thang Tư Niên nói tới chỗ này, dừng một chút, tiếp tục nói: "Sau này không cần tới tìm tôi nữa, như này không thích hợp. Tôi không biết cô biết thông tin của tôi từ chỗ nào, thế nhưng nếu còn có lần sau thì tôi sẽ hoài nghi cô đang theo dõi tôi, do đó sẽ đi báo cảnh sát."
Hiu quạnh trong gió rét, hai tay Tả Niệm cắm vào túi đứng trước mặt Thang Tư Niên. Gió đêm phủ tóc cô rối loạn, tựa hồ thân thể đơn bạc của bản thân liền xiêu vẹo ngã trái ngã phải, chân đứng không được.
Tả Niệm cảm thấy rất lạnh, tay giấu trong túi ra sứt nắm lại ngẩng đầu lẳng lặng mà nhìn Thang Tư Niên.
Cô dùng sức mà cắn vào bờ môi xanh tím, âm thanh run rẩy hỏi Thang Tư Niên: "Cậu rất ghét tôi?"
Thang Tư Niên lắc đầu một cái: "Tôi không ghét cô, nói chính xác ta là chán ghét có người tìm hiểu việc riêng tư của tôi, điều này làm cho tôi cảm thấy rất khó chịu."
Nhưng Tả Niệm nhưng bước một bước về phía trước, loạng choà loạng choạng mà hướng về phía Thang Tư Niên đi, "Cậu chính là rất chán ghét mình, có đúng hay không?"
"Nhiều năm như vậy, cậu vẫn luôn chán ghét mình."
"Bởi vì chuyện kia mà cậu vẫn rất ghét tôi có đúng hay không?"
Mỗi một bước người kia đến gần thì Thang Tư Niên liền theo bản năng lui về phía sau một bước. Tâm tình Tả Niệm đang chập chờn đến quá rõ ràng, điều này làm cho Thang Tư Niên không thể không dựng lên phòng bị, để tránh khỏi xảy ra việc không tốt.
Nhìn Tả Niệm như vậy, Thang Tư Niên luôn có loại ảo giác rối loạn rơi vào tình tiếc máu cho trong phim thần tượng.
Cô lắc đầu một cái, vô cùng bình tĩnh giải thích: "Không có, tôi thật sự không chán ghét cậu."
Nhưng Tả Niệm liền vô cùng cố chấp: "Không, cậu chính là chán ghét mình, nếu cậu không chán ghét mình thì sẽ không luôn lui về phía sau như vậy."
Thang Tư Niên cảm thấy người kia đúng là kỳ lạ, với khí thế hùng hổ như thế, cô rất khó không sợ lui về phía sau vài bước thôi mà.
Mấy câu vừa rồi cô muốn khuyên, kết quả là nhìn thấy Tả Niệm tâm tình kích động, thân thể lảo đảo hướng trên đất ngã xuống. Thang Tư Niên theo bản năng đi dìu người kia, kết quả lại bị nguồn sức mạnh này lôi kéo suýt nữa đồng thời ngã trên mặt đất.
Tả Niệm té xỉu, ngay ở cửa bệnh viện lại ngay ở trước mặt Thang Tư Niên.
Thang Tư Niên ngồi xổm ở bên người người kia, thăm dò tình huống sau đó vội vã hướng bên trong gọi mấy chị hộ sĩ. Thế là không có bao lâu, hộ sĩ rồi cùng cô đem Tả Niệm đưa đến phòng cấp cứu.
Trong bệnh viện tiểu hộ sĩ có người theo đuổi ngôi sao nên nhìn thấy Tả Niệm đều rất kinh ngạc, chỉ là xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp nên cũng sẽ không chụp trộm. Thấy là Thang Tư Niên đưa người kia tới còn lén lút hỏi Thang Tư Niên các cô là quan hệ gì. Thang Tư Niên cân nhắc một phen, trả lời nói các cô là bạn học.
Tả Niệm là quanh năm thiếu máu, thêm vào tâm tình chập chờn quá lớn, mới sẽ té xỉu. Bởi vì Thang Tư Niên không biết bạn bè hay người thân nào của Tả Niệm không thể làm gì khác hơn là ở lại làm một ít trình tự nhập viện cho người kia.
Những chuyện này lại trì hoãn thời gian Thang Tư Niên về nhà, Khương Vọng Thư thấy cô đến giờ vẫn chưa về nhà nên liền gọi điện thoại cho cô hỏi tình huống.
Thang Tư Niên đứng ở khúc quanh hành lang ở bệnh viện hcầm điện thoại di động nhỏ hơi nhỏ giọng giải thích: "Cô ấy ngày hôm nay đột nhiên tới tìm em, phỏng chừng đã nhờ người tra, rồi nói cái gì muốn làm bạn với em, mà khi em từ chối cô ấy thì sau đó cô ấy liền ở trước mặt em té xỉu."
Trong điện thoại Khương Vọng Thư tìm được trọng điểm cực nhanh: "Người kia theo dõi em a? Còn té xỉu?"
Thang Tư Niên gật gù: "Xem như là cũng đã giải quyết. Em quyết định một hồi liền trở về, vẫn còn ở bệnh viện một hồi nên nói trước với chị."
Khương Vọng Thư nói tiếng tốt: "Như vậy đi, em lại chờ một lát, chị lái xe đi đón em nha?"
Thang Tư Niên một hồi liền hài lòng lên, "Ừm, vậy em đến trạm xe bus đợi chị nha, vừa vặn chúng ta có thể cùng đi mua đồ."
Kết quả cô cúp điện thoại xong, hộ sĩ liền nói cho cô Tả Niệm đã tỉnh rồi. Xuất phát từ quan tâm nhân văn, Thang Tư Niên vẫn là mở cửa phòng Tả Niệm ra, đi nhìn người kia một cái.
Lúc đó Tả Niệm ngồi ở trên giường, trên tay còn có đâm kim truyền nước biển.
Cô nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn về Thang Tư Niên. Mái tóc dài màu xám của cô buông xuống ở bên mặt lại càng lộ ra gương mặt xinh nhỏ nhỏ xinh đẹp tinh xảo kia.
Thang Tư Niên nhìn người kia, tận lực để lời nói của chính mình không mang theo chút tâm tình nào: "Cô vừa rồi té xỉu trước mặt tôi, là hộ sĩ đẩy cô vào đây. Nếu giờ cô đã tỉnh vậy thì trước hết gọi điện thoại cho trong nhà của cô đi, đừng khiến người kháclo lắng."
Tả Niệm không có trả lời, Thang Tư Niên dừng một chút, nói tiếp: "Tôi phải về nhà ăn cơm, liền không bồi cô được, có nhu cầu gì thì nói với hộ sĩ đi."
Sau khi cô quăng những câu nói này liền xoay người đi ra ngoài.
Tả Niệm nhìn bóng lưng của cô, cắn môi trầm mặc nháy mắt, mới mở miệng gọi cô: "Thang Tư Niên..."
Thang Tư Niên dừng bước.
Tả Niệm tiếp tục nói: "Xin lỗi."
Còn có, cảm tạ cậu.
................................
Tác giả có lời muốn nói:
Thang Tư Niên: Tốt, quả nhiên là mấy cảnh máu chó trong phim.
Ngày hôm sau khôi phục, tôi có thể, tôi có thể đi! ..................................
(Trà dư tửu hậu là cái dư vị ngọt ngào của trà sau khi uống xong còn lưu lại trong khoang miệng và cái cảm giác êm đềm lâng lâng, say ngà ngà sau khi uống rượu còn tồn tại nơi ta. Thời gian nhàn rỗi sau khi uống trà, những câu chuyên của những người bạn mạn đàm về đủ mọi đề tài của cuộc sống [GG])
-Salt: Thật muốn biết chuyện 10 năm trước của 2 người này??