Hải Đồ bẩm sinh không phải là một con yêu quái có tiềm năng.

Dù cậu khai thông linh trí (có đầu óc biết suy nghĩ) lại được nghe giảng đạo pháp nhiều năm như vậy, thế nhưng nói muốn điều khiển đồ vật... Vụ này căn bản là không có.

Tu sĩ là một thiên tài, nhưng lại không phải là một người thầy tốt, trong mắt hắn đạo pháp cũng chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.

Cho nên lúc hắn dạy Hải Đồ, đương nhiên là thiên nhiều về lý thuyết.

Kết quả chính là Hải Đồ ngay cả đan điền ở đâu cũng không biết.

Mới đầu tu sĩ còn dùng cái cớ linh trí không đủ để an ủi Hải Đồ, thế rồi thời điểm thiên kiếp của hắn sắp đến, vậy là cả ngày phiền não vì cái vụ phi thăng, thành ra không hơi sức đâu mà quan tâm Hải Đồ.

Tiểu yêu quái thích ăn ngon, lườn vận động lại không chịu tu luyện, nếu không phải ăn ké chút lợi lộc từ thiên đạo lúc tu sĩ kia phi thăng, thì ngay cả biến thành hình người cũng đừng mong thành công.

Hải Đồ ý thức rất đầy đủ về những khiếm khuyết của mình, lúc còn ở ngoài biển, có thể không động thì nhất định sẽ không động, có tu sĩ kia ở đây thì ai mà dám bén mảng tới khu vực biển này, sau khi lên bờ lại gặp được những người không đến nỗi tệ, nói chung là tất cả đều không cho cậu cái cơ hội triển khai cái phép thuật có thể "dời non lấp biển" như trong truyền thuyết.

Đây là lần thử nghiệm đầu tiên của cậu, lại nhận về một kết quả vô cùng tàn khốc.

Hải Đồ vẫn chưa từ bỏ quyết tâm, cậu thử đi thử lại đến mấy lần, không những không có chút tiến bộ nào, ngược lại còn khiến cậu mệt đến quá chừng.

Cậu ngồi thở hổn hển như con cún đang hấp hối dưới gốc cây, sờ sờ cái đầu nhũ mới nhô ra sau tai mình, trong lòng cực kì là bi phẫn.

Hoàn toàn không thể chấp nhận cái thực tế rằng mình là một đứa phế vật QAQ.

Nếu nói Hải Đồ có một ưu điểm nào đó, vậy thì lạc quan hẳn được coi là một ưu điểm, cậu ngồi dưới đất không đến 3 phút, lại cực kì phấn chấn mà đứng lên.

Không làm phép được cũng không quan trọng lắm, dù sao đây cũng không phải thứ cậu nhất định phải có, rõ ràng cậu có thể vào bếp trộm ra một cái kéo mà!

Sao lúc nãy cậu không nghĩ ra cách này nhỉ? Haizzz, được rồi được rồi, không nên quan trọng hóa vấn đề như vậy.

Hải Đồ lẻ vào nhà bếp như tên trộm, bếp trưởng lúc này còn đang đảo muỗng xào rau, bếp bên cạnh đang đun một nồi canh, tỏa ra hương thơm đầy quyến rũ.

Cậu hít sâu một cái, nuốt xuống ngụm nước miếng trong miệng, rón rén đi đến chỗ dụng cụ làm bếp.

Đầu bếp tắt lửa, chuyển đồ ăn ra khay, quay người lại cái nhìn thấy ngay Hải Đồ đang lén lén lút lút đi tới

Trước khi tới người này đã được nhìn ảnh của người trong phòng này, cũng không có gì ngạc nhiên. Anh ta thả nồi xuống, chuẩn bị đi qua hỏi xem người kia định làm gì.

Hải Đồ nhẹ nhàng đi tới chỗ treo dao kéo, lúc sắp lấy được rồi lại nhớ ra mà quay lại nhìn về chỗ người đầu bếp.

Không thấy người đâu!

Trong lòng cậu sợ hãi, trên đầu lại đột nhiên xuất hiện một cánh tay, lấy xuống cái kéo đặt lên bệ bếp: "Cho cậu."

Cậu sợ đến cứng đờ cả người, đầu nhũ mới thụt vào lại có xu hướng muốn mọc ra đến mức điên cuồng đung đưa.

Cậu sống chết kiềm chế sự kích động đó lại, cố gắng tỏ ra bình tĩnh quay người lại: "Ha ha, em đến lấy tí đồ ấy mà, anh cứ làm việc của anh đi."

Bếp trưởng gật gật đầu, gương mặt bặm trợn cố nặn ra nụ cười hiền hòa, lại trở lại nhanh nhẹn chuẩn bị bữa ăn.

Hải Đồ bị vị bếp trưởng kia cười đến mức khiếp sợ hoảng loạn, chờ người kia đi rồi mới rón rén đi ra ngoài, sau đó chạy một mạch về phòng mình rồi đóng cửa lại.

Cậu dựa vào trên cửa, vỗ vỗ ngực thở một hơi, dùng sức làm cho cái đầu nhũ mới thụt vào ban nãy lại chui ra, tự do bay nhảy.

Tuy nhiên nhánh rau hẹ này càn rỡ không được bao lâu, rất nhanh sau đó, vị địa chủ tàn nhẫn đã buộc nó phải rời đi mảnh đất sinh trưởng của mình, đầu nhũ mới tách ra khỏi thân thể lập tức không còn động tĩnh gì nữa, biến thành một vật hình trụ màu đỏ rất kỳ quái.

Lúc Hải Đồ cầm vật này xuống bếp, bếp trưởng đã nấu xong canh, hương thơm nồng nàn bay vào mũi, nước canh ấm nóng màu trắng nhũ trong cái bát làm người ta thèm nhỏ cả dãi.

Hải Đồ nỗ lực làm cho ánh mắt mình không hướng về bên đó nữa, khống chế được bước chân của mình đi đến bên cạnh bếp trưởng, đưa thứ trên tay cho anh: "Thứ này, anh giúp em nấu lên được không?"

"Đây là cái gì?" Bếp trưởng nhận lấy, ngửi một cái: "Hải sản tươi sao?"

Hải Đồ: "Coi như là vậy đi."

Bếp trưởng lại hỏi: "Chỉ có một cái thôi à? Chừng này thì hơi ít."

Cái bên kia của Hải Đồ còn chưa mọc xong, đương nhiên là không thể có cái nữa: "Làm một chén nhỏ là được, cho Kỳ Khiêm uống."

"Nấu canh phải không, được, tôi biết rồi." Bếp trưởng gật gật đầu, lại thấy Hải Đồ vẫn còn đứng bên cạnh: "Cậu còn chuyện gì không?"

Hải Đồ nở một nụ cười đến là ngoan ngoãn: "Em không có gì hết."

Trong lúc nói chuyện đôi mắt lại dời đến chỗ chén canh, mẹ ơi thơm quá, muốn uống!

Hai mươi phút sau, nước trong nồi đã sôi, bếp trưởng đang bày biện bàn ăn, Hải Đồ cuối cùng cũng uống xong chén canh thứ hai, nấc một cái.

Hải Đồ ngồi xổm một góc: "Ăn ngon quá, muốn thêm chén nữa."

Tài nấu nướng của mình được ca ngợi, đương nhiên là bếp trưởng rất vui mừng, lúc nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều: "Muốn ăn cơm, vậy lên gọi tiên sinh xuống đi."

"Được ạ." Hải Đồ đáp một tiếng, bỏ cái bát xuống, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Trong phòng, Kỳ Khiêm còn đang dựa vào bàn làm việc, khoảng thời gian trước tình trạng sức khỏe của hắn quá kém, làm lỡ mất không ít những công việc cần đến quyết sách của hắn, bên ngoài cũng có mấy người thấy hắn cũng chỉ sống được ít ngày nữa, không chịu được mà muốn thừa nước đục thả câu.

Nếu là trước kia, đúng là hắn cũng lười muốn quan tâm, nhưng bây giờ... Kỳ Khiêm cảm nhận thấy nơi ngực bụng đang hơi nóng lên, thật sự dạy dỗ cho mấy người kia chút ít.

Hải Đồ thấy người kia đang bận cũng không dám quấy rầy hắn, chờ hắn gõ xong chữ cuối cùng rồi nhấn nút gửi đi, mới nhỏ giọng nói với hắn: "Đi ăn cơm thôi."

Kỳ Khiêm quay đầu: "Đầu bếp mới rất hợp ý cậu sao?"

"Hả? Là sao cơ?" Hải Đồ giả bộ không hiểu, trong lòng lại điên cuồng gọi điện thoại (1) cho Kỳ Khiêm, khen ngợi hắn đúng là hỏa nhãn kim tinh.

(1): là ngôn ngữ mạng, hay còn gọi là "điên cuồng đánh call", xuất phát từ văn hóa cổ vũ trong những buổi hòa nhạc của Nhật Bản. Để thể hiện sự ủng hộ với ca sĩ, các fan bên dưới vẫy que phát sáng, gào thét cổ vũ. Bây giờ từ này không chỉ dùng với hoạt động cổ vũ thần tượng mà còn để thể hiện sự đồng tình, cổ vũ đối với người nào đó.

Kỳ Khiêm đóng notebook lại, đứng dậy đi ra ngoài, Hải Đồ đi phía sau, thấy hắn mở miệng nói: "Cả người đầy mùi dầu mỡ."

Hải Đồ giơ tay áo lên ngửi một cái, ngờ vực nói: "Không có mà." Sao cậu không ngửi thấy gì nhỉ?

Trong lúc cậu dừng lại, người đàn ông đã ra tới cửa, không biết có phải Hải Đồ bị ảo giác không, cậu cảm thấy tốc độ của người đàn ông còn nhanh hơn cả lúc sáng nữa kìa!

Đoán chừng là do mình hoa mắt, Hải Đồ bước nhanh hơn đi ra ngoài, thấy người kia đang chuẩn bị xuống cầu thang, nhìn người đàn ông chậm rãi bước đi, Hải Đồ mới thả lỏng trong lòng, quả nhiên là ảo giác của mình mà.

Sau khi hai người cơm nước xong, bếp trưởng mới bưng chén canh cuối cùng lên, so với tay nghề của Hải Đồ, đầu bếp chuyên nghiệp làm nhìn có vẻ ngon mắt hơn nhiều.

Vật thể ban đầu có hình trụ được tách làm ra hai bên ở giữa có một lát mỏng, sau khi đun sôi thì trở nên uốn lượn, nhìn qua có vẻ giống đóa hoa bách hợp.

Hải Đồ tròn mắt nhìn hắn uống hết canh, lại kiên trì đợi thêm một lát nữa mới đến đưa thuốc.

Kỳ Khiêm nhận lấy viên thuốc, hắn vẫn chưa thể xác định được kết quả cuối cùng của vật mà Hải Đồ cung cấp, cho nên tạm thời vẫn chưa thể dừng thuốc.

Hắn uống thuốc xong, đặt ly xuống, nói với Hải Đồ: "Đi nghỉ ngơi một lát đi, buổi chiều có thể tôi sẽ bận một chút, cậu muốn đi chơi ở đâu cũng được."

"Cũng được." Hải Đồ chẳng buồn ngủ chút nào, nhưng vẫn nghe lời mà gật đầu, chuẩn bị về phòng đọc truyện.

Tối qua trước khi đi ngủ cậu đọc đến đoạn nhân vật chính bị người ta đẩy xuống vực sâu, không biết liệu có chết không.

Kỳ Khiêm đã lên dự định ổn thỏa cả rồi, hắn sẽ đi nghỉ khoảng 2 tiếng, sau đó dậy làm việc.

Vì thế mà hắn còn đặc biệt đặt đồng hồ báo thức.

Thế nhưng vừa mới ngủ, hắn lại mơ giấc mơ kia.

Giấc mơ vẫn tiếp tục phát triển theo nội dung lần trước, ngọn lửa đem hắn nuốt chửng hoàn toàn, Kỳ Khiêm cảm nhận được độ nóng khủng khiếp, nhưng lại không cảm thấy khủng hoảng như trước nữa.

Ngọn lửa liếm da dẻ hắn, mang đến sự đau đớn như bị kim châm, sự đau đớn kia dần lan tỏa bên trong cơ thể hắn, từ trong cơn đau khó mà chịu đựng được này Kỳ Khiêm lại cảm nhận được chút thư thái hiếm thấy.

Thân thể như được gột rửa từ trong ra ngoài, như thực vật tỏa ra sức sống mới sau khi hứng nhận cơn mưa đầu xuân vậy, Kỳ Khiêm đang chuẩn bị cảm nhận một cách cẩn thận cảm giác này, giấc mơ bỗng đột ngột dừng lại.

Lại giống như lần trước, cổ họng rất đau, cả người nóng lên.

Đối với tình huống có thể xuất hiện, Kỳ Khiêm đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cho nên khi hắn xốc khăn trải giường lên, phát hiện trên đó ướt đẫm một mảnh, chỉ là bình tĩnh xuống giường uống chén nước, sau đó gọi người đến thay khăn trải giường.

Đồng hồ báo thức ở đầu giường đã chỉ năm giờ, giấc mộng lần này còn lâu hơn so với tưởng tượng của Kỳ Khiêm rất nhiều.

Thế nhưng sau hắn cảm nhận được thân thể của chính mình thì thấy cho dù ngủ tiếp thêm 5 ngày cũng được.

Vốn dĩ bởi vì căn bệnh này, tay chân hắn lúc nào cũng mềm nhũn không chút sức lực nào, bây giờ lại có thể cảm nhận từng bắp thịt trên người, lá phổi lúc nào cũng đau đớn giờ đây cũng giảm bớt rất nhiều; hơn nữa thời gian hắn tỉnh lâu như vậy, lại không hề có dấu hiệu muốn ho khan.

Kỳ Khiêm cúi đầu mỉm cười, tất cả đều đang tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp, mà người hắn phải cảm ơn nhất, chính là đứa nhóc mới đến đây ở vài hôm.

Hắn gài nút áo cuối cùng, tính toán xem mình có thể làm gì để báo đáp.

Buổi chiều Hải Đồ ngồi xem tiểu thuyết suốt 2 tiếng đồng hồ, lại ngồi học hết 1 tiếng, cuối cùng là luyện chữ thêm 1 tiếng nữa, xong lại còn nhận một cuộc điện thoại an ủi từ anh đại diện, một ngày trôi qua vừa an nhà lại phong phú.

Một tiếng cuối cùng trôi qua hơi chậm một chút, Hải Đồ vừa tô chữ vừa nhìn đồng hồ, rốt cuộc cũng chờ được đến lúc kim đồng hồ chỉ 5 giờ rưỡi, cậu sột soạt đứng lên, mở cửa chuẩn bị xông ra ngoài.

Buổi trưa bếp trưởng đã nói với cậu tối nay anh sẽ nấu canh thịt bò với cả hải sâm nướng hành, mới nghe tên Hải Đồ đã chảy nước miếng ròng ròng.

Lúc vọt tới đầu bậc thang cậu chợt nhớ ra cái gì đó, vội vàng phanh gấp, xoay người chạy về.

Khi về đến cửa phòng lại đúng lúc Kỳ Khiêm mở cửa ra, Hải Đồ không kịp dừng lại, đâm sầm vào ngực người kia.

Lực mạnh làm Kỳ Khiêm lui về phía sau một bước, theo bản năng giơ tay lên đỡ vai cậu: "Gấp gáp vậy làm gì."

Trên người Kỳ Khiêm toàn xương, đụng phải hắn cũng không thoải mái gì, Hải Đồ vẫn vỗ vỗ lồng ngực hắn: "Không bị đau chứ?"

"Không sao, đi xuống thôi."

Hải Đồ lùi lại một bước: "Anh biết tôi định đi xuống à?"

Kỳ Khiêm cười cười với cậu: "Nghe thấy bước chân của cậu."

Hải Đồ gãi gãi đầu đi theo phía sau hắn, cứ cảm thấy là lạ thế nào.

Mãi đến khi ngồi vào bàn ăn, Hải Đồ mới nhận ra, tư thế bước đi của Kỳ Khiêm đã thay đổi rồi, lúc bước xuống cũng không phải vịn lan can nữa!

Hải Đồ mở to mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai nhìn về bên này, cậu đem cái ghế dịch đến bên cạnh người đàn ông, nhỏ giọng hỏi: "Thân thể anh khá rồi sao?"

"Tốt hơn rất nhiều rồi." Kỳ Khiêm nói với cậu: "Nhờ có thuốc của cậu."

"Khà khà, không có gì."

Kỳ Khiêm mặt không thay đổi mà thăm dò: "Cậu còn thứ đó không? Có thể tôi phải kiên trì dùng nó thêm một thời gian nữa mới có thể điều trị tận gốc được."

Hải Đồ giương ngực đảm bảo: "Có mà, anh không phải lo, thứ kia có nhiều lắm."

Dù sao cũng là mất đi lại mọc ra, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Kỳ Khiêm khó hiểu quan sát người kia một vòng, nếu đã nói vậy: "Vậy làm phiền cậu rồi."

Người giúp việc bưng ra từ bếp món ăn cuối cùng, chính là món hải sâm nướng hành mà Hải Đồ vẫn tâm tâm niệm niệm, đôi mắt của cậu chuyển động theo cái đĩa, miễn cưỡng dành ra chút hơi sức cười cười với Kỳ Khiêm một cái, nói không có gì phiền hết.

Kỳ Khiêm liếc nhìn cậu một cái, cúi đầu thu lại nét cười.

Mấy ngày sau đó, mỗi ngày Hải Đồ đều cắt một nhánh rau hẹ đưa cho đầu bếp, cơ thể Kỳ Khiêm khá lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.

Sáng hôm nay Hải Đồ thấy có gì đó khác lạ, nhưng thường thì lúc nào cũng thế, cái cảm giác khó hiểu này sẽ không khớp với sự kiện sẽ xảy ra mà.

Chờ đến buổi trưa lúc cậu chuẩn bị cắt đầu nhũ để đưa cho bếp trưởng mới chợt phát hiện ra, cái đầu nhũ của mình mới cắt ngày hôm qua, hình như không có chút dấu hiệu nào là sẽ mọc lại cả!

Hải Đồ kinh hãi đến biến sắc, cái kéo cắt được một nửa cũng dừng lại, đầu nhũ kia một nửa treo lủng lẳng trên tai, không cần ngoại lực tác động cũng tự lìa thân thể.

Trong khoảnh khắc đó, Hải Đồ có một loại cảm giác từ sâu bên trong, bộ phận này của mình, sau này sẽ vĩnh viễn không bao giờ mọc lại nữa.

Bởi vì bộ phận này ngoài tác dụng thu hút sự chú ý của kẻ địch thì cũng không còn gì khác, cho nên sau khi mất đi thì Hải Đồ cũng không có cảm giác gì đặc biệt, trên tay nắm cái đầu nhũ cuối cùng, trong lòng lại nghĩ bệnh của Kỳ Khiêm phải làm sao bây giờ?

Sau khi giao vật kia cho đầu bếp, Hải Đồ bẹp bẹp miệng, phờ phạc lên lầu đi vào phòng sách.

Phòng sách là nơi làm việc của Kỳ Khiêm trong khoảng thời gian này, ở đây có đến mấy ngàn bộ sách, trong đó không ít là những quyển sách quý giá.

Kỳ Khiêm ngồi sau bàn làm việc đang mở một cuộc họp từ xa, bàm về trả giá cho một đơn hàng quốc tế, thấy Hải Đồ đi vào, hắn cười cười, ra hiệu Hải Đồ chờ hắn một lát.

Sau khi xác định ứng cử viên sẽ đi làm công tác báo giá, Kỳ Khiêm liền tắt video, đi tới bên cạnh Hải Đồ đang có vẻ mặt như đưa đám: "Làm sao vậy, trưa nay ăn cơm không vừa miệng sao?"

Thứ lỗi cho Kỳ Khiêm chỉ nghĩ ra được điểm này.

Hải Đồ giật giật miệng, không biết phải nói ra thế nào, cậu ngẩng đầu nhìn Kỳ Khiêm trước mặt một chút, lại cúi đầu thở dài.

Kỳ Khiêm cũng không vội, để yên cho cậu xoắn xuýt.

"Vật kia của tôi hết rồi." Cuối cùng, Hải Đồ vẫn nhỏ giọng nói ra.

Cậu nói mơ hồ, Kỳ Khiêm lại nghe hiểu, động tác lấy quần áo của hắn dừng lại, rồi lại cầm lấy tiếp tục mặc vào: "Tại sao đến hôm nay mới nói?"

Hải Đồ cúi đầu xoắn ngón tay: "Tôi bây giờ mới biết."

"Ai nha thực ra trước đó tôi cũng không nắm chắc, hôm nay lúc đi lấy mới phát hiện chỉ còn cái cuối cùng." Sợ Kỳ Khiêm suy nghĩ nhiều, Hải Đồ phải vội vàng lấp liếm.

Kỳ Khiêm mặc xong quần áo, đi đến bên cạnh cậu, kìm lòng không đặng mà nhéo mặt cậu một cái.

Cảm giác còn thích hơn so với trong tưởng tượng.

"Đừng buồn, không trách cậu, bệnh của tôi tốt lên nhiều lắm rồi."

Hải Đồ nghi ngờ: "Thật sao?"

"Lừa cậu làm gì?" Kỳ Khiêm kéo cậu lên: "Không tin ngày mai đi làm kiểm tra lần nữa."

Hết chương 15.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện