Sau khi nói xong chính Kỳ Khiêm cũng thấy khó hiểu, Hải Đồ chỉ là dời ra ngoài ở mấy tháng mà thôi, mà lại ở ngay trong thành phố, có gì đâu mà hắn không nỡ? Nhưng mà không có chuyện lời đã nói ra lại muốn đổi ý, Kỳ Khiêm bèn tự nhủ với lòng mình rằng hắn cũng có nhiều việc cần làm, ở mãi cái chỗ hoang vu hiu quạnh này không phù hợp chút nào.
Sau khi tự tìm cớ cho mình thì hắn yên tâm thoải mái hẳn. Kỳ Khiêm đi vào trong phòng, cầm túi quần áo Hải Đồ vừa gấp vào: “Tối nay chúng ta đi luôn hay là để ngày mai?”
“Tối nay thì gấp quá.” Thực ra Hải Đồ có chút không nỡ rời xa cái giường này, nên bảo với Kỳ Khiêm để ngày mai hẵng chuyển nhà.
Việc chuyển nhà đương nhiên là do một mình Kỳ Khiêm lo liệu, bởi sáng sớm ngày hôm sau Hải Đồ đã phải đến đoàn làm phim báo tin.
Dù được rót thêm tiền đầu tư, nhưng đoàn làm phim nhìn vẫn khá đơn sơ, toàn bộ nhân viên công tác tổng cộng lại cũng không đến 100 người.
Đạo diễn kiêm nhà sản xuất phim trông có vẻ là không có tí kinh nghiệm gì, cầm loa chỉ huy các kiểu, dưới sự chỉ đạo của anh ta, đoàn làm phim có xu hướng càng lúc càng hỗn loạn.
Bảo An đã đến từ sớm, giờ đây Hải Đồ tốt xấu gì cũng là nam chính, nên anh gọi đến một cậu trợ lý, tiền lương sẽ nhận từ chỗ Hải Đồ.
Cậu trợ lý nhỏ nhìn đến là trắng trẻo nõn nà, nghe đâu mới tốt nghiệp. Nhìn thấy Hải Đồ một cái là cứ gọi anh, anh mãi không thôi, nịnh hót cậu từ đầu đến chân cho cậu bay lên tít chín tầng mây.
Thực sự đến Bảo An cũng nhìn không nổi, thế mà Hải Đồ lại rất là vừa lòng, cũng khen cậu trợ lý nhỏ một thôi một hồi.
“Được rồi được rồi, các cậu đừng có ở đó mà tung hứng với nhau nữa, giờ chúng ta đi xem thử tạo hình cái đã.” Bảo An đẩy cậu vào trong, vì ngại đoàn làm phim nhiều người, anh lại gần nhỏ giọng khinh bỉ với Hải Đồ: “Đến cả tạo hình cố định ban đầu mà cũng chưa có, chắc hôm nay không quay được cái gì nên hồn đâu.”
Hải Đồ nở một nụ cười khá là cao thâm khó dò với Bảo An, nhìn có vẻ rất tán thành với ý kiến này.
Thực ra cậu có biết đấy là cái quần gì đâu!
Dù sao cũng là nam chính, nên lúc thấy Hải Đồ đến đạo diễn rất để ý, anh thả cái loa trong tay xuống, đi đến chỗ cậu tán gẫu một lúc, trước khi rời vị trí đã giao lại những công việc dự tính ban đầu cho phó đạo diễn phụ trách trường quay.
Phó đạo diễn còn có kinh nghiệm hơn đạo diễn, trường quay rất nhanh đã gọn gàng đâu vào đấy
Đạo diễn có cái nhìn rất mâu thuẫn về Hải Đồ, một mặt theo anh thấy, Hải Đồ chính là tiểu thần tài ôm rất nhiều nhuyễn muội tệ (1), có thể mang đến số tiền đầu tư lớn cho đoàn làm phim, mặt khác cậu lại đi cửa sau, làm đạo diễn nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu.
(1): nguyên văn là 软妹币 (Ruǎn mèi bì), phát âm gần giống với Remibi - RMB, đồng tiền nhân dân tệ của Trung Quốc, hiểu nôm na Hải Đồ là một tiểu thần tài ôm rất nhiều nhân dân tệ.
Dù sao anh mới chỉ ra xã hội không lâu, trong lòng vẫn có ít nhiệt huyết.
Sau khi hàn huyên vài câu, đạo diễn cho Hải Đồ đi trang điểm, trước đó còn để cậu nhớ lại lời thoại của mình một chút.
Bộ phim của họ là một câu chuyện thần quái, vai chính Cảnh Vĩ là một cảnh sát hình sự nhỏ, vào ngày nhậm chức thứ 3 thì có người đến báo án, có người chết trong nhà trọ.
Sau khi điều tra kĩ lưỡng, tổ chuyên án kết luận đây là một vụ tự tử, nguyên nhân là do trong công việc có bất hòa với đồng nghiệp.
Vụ việc được kết án thuận lợi, Cảnh Vĩ, người hôm đó đã đi đến hiện trường, có một ngày đi làm lúc băng qua đường, gặp một người phụ nữ trẻ chào hỏi với mình.
Cảnh Vĩ thấy người này khá quen mắt, sau khi xác định đó không phải tội phạm truy nã thì cũng không quá để ý chuyện này, mãi đến khi cậu đi phân loại một tập hồ sơ khác, lại thấy hồ sơ của vụ án này.
Đến lúc này cậu mới sợ hãi phát hiện, người phụ nữ đã chào hỏi cậu, giống y như đúc người chết trong vụ án này!
Câu chuyện cứ như vậy mà tiếp tục…
Hải Đồ đóng vai đồng chí cảnh sát nhỏ kia, kịch bản miêu tả là sở cảnh sát của bọn họ có giá trị nhan sắc cực kì cao.
Do kịch bản yêu cầu, cậu phải cạo tóc thành đầu húi cua.
Húi cua là một kiểu tóc cực kì thử thách gương mặt, rất nhiều anh đẹp giai đã chết đứ đừ trước cửa ải này.
Bảo An sợ Hải Đồ cũng gặp phải trường hợp đó, căng thẳng mà đứng sát vào nhìn động tác của thợ trang điểm.
Thợ trang điểm lườm anh một cái, ghét bỏ anh vướng chân vướng tay, xoay sang bên khác tiếp tục cạo, kiểu tóc này không cần nhiều kĩ thuật nên cắt rất nhanh, không đến mười phút, thợ trang điểm thổi vụn trên đầu Hải Đồ, coi như đã cắt xong.
Hải Đồ sờ sờ phía sau cổ, lôi ra một sợi tóc, sau đó ngẩng đầu lên quan sát tỉ mỉ kiểu tóc mới của mình.
Dáng vẻ của cậu là dựa theo ngoại hình của tu sĩ lúc còn trẻ mà biến thành, rất là thanh tú, ban đầu tóc cậu dài đến eo, sau đó gặp Bảo An mới cắt thành tóc ngắn.
Đây là lần đầu tiên cậu cắt tóc húi cua, thấy hơi lạ.
Những người bên cạnh đã đứng xem cậu từ nãy, cậu trợ lý mở miệng cái là khen lấy khen để, nói anh à anh để kiểu tóc mới này cực kì cá tính, rất chi là đàn ông!
Hải Đồ sung sướng quay đầu: “Thật không!”
“Chuẩn luôn!” Cậu trợ lý nhỏ vẻ mặt vô cùng đứng đắn: “Có điều biểu cảm của anh phải kiềm chế một chút, nếu quá khoa trương sẽ làm mất đi thần thái này.”
Rồi cậu làm mẫu một gương mặt không cảm xúc: “Như thế này là cực kì đẹp trai luôn ấy!”
“Anh thử cái đã.” Hải Đồ là người cảm xúc phong phú, bảo cậu làm mặt vô cảm thì hơi khó, cậu buông khóe miệng xuống, hỏi trợ lý: “Thế này hả?”
“Đúng rồi! Chất như nước cất luôn! Anh giỏi quá đi!”
Bảo An đẩy cái cậu trợ lý đang nịnh hót loạn xạ này ra, tiến đến trước mặt Hải Đồ: “Tạo hình này cũng tạm được, chụp cái ảnh đăng weibo đi.”
Weibo của Hải Đồ được lập từ ngày cậu mới ký hợp đồng với công ty, là một phần của kế hoạch quảng bá. Tuy nhiên vì chưa đóng được tác phẩm nào hay ho, cho nên lượng người follow khá là thảm, mới hơn 1 nghìn.
Lúc đầu Bảo An nói muốn dùng tiền mua fan hâm mộ cho cậu, lại bị Hải Đồ từ chối.
Cậu cảm thấy up weibo với một đám fan không phải của mình thì xấu hổ chẳng khác nào nói chuyện yêu đương với một con búp bê vậy.
Trước yêu cầu up weibo của Bảo An, Hải Đồ rất là phối hợp.
Cậu mở camera trước điện thoại, chụp vài tấm ảnh mặt không cảm xúc, ngắm nghía một hồi rồi chọn một cái cậu tự thấy là đẹp nhất, sau đó mở app weibo ra, tải ảnh lên, như thường lệ bị kẹt lại ở phần đăng status.
Là một con yêu tinh trong bụng không có tí chữ nào, mỗi lần đăng weibo là một lần tra tấn đối với Hải Đồ.
Nín nửa ngày, cuối cùng ngoài tấm ảnh cũng chỉ phun ra một câu “Kiểu tóc mới” khô khốc.
Nhưng đến lúc cậu đóng app lại rồi vào Wechat, thì lại đổi thành con người khác.
Hải Đồ mở ra Wechat của Kỳ Khiêm cậu mới add hôm qua, gửi cho hắn cái ảnh vừa chụp.
Ảnh còn chưa gửi xong, tin nhắn của cậu đã bắn ra tới tấp.
Thở hổn hển hổn hển: “Tôi cắt tóc ngắn đó, có phải rất là đẹp trai đúng không?”
Thở hổn hển hổn hển: “Cắt tóc xong tôi thấy cứ không quen, lúc nào cũng cảm giác có gió thổi sau cổ, có điều trợ lý tôi bảo bây giờ nhìn nam tính cực kỳ.”
Thở hổn hển hổn hển: “Khà khà khà, có khi thế này sẽ có nhiều người thích tôi hơn đó!”
Không biết Kỳ Khiêm đang bận cái gì mà chưa nhắn lại, Hải Đồ không đợi được, bèn bỏ điện thoại vào trong túi để thợ trang điểm tiếp tục làm việc.
Trang điểm xong, thợ trang điểm nhận trang phục diễn từ chỗ trợ lý.
Từ đầu khi ký hợp đồng, Kỳ Khiêm đã ghi chú trong đó rằng toàn bộ trang phục diễn của Hải Đồ đều do mình hắn tự cung cấp, trong đó có cả bộ cảnh phục chất liệu cực bền.
Không biết hắn đặt làm ở chỗ nào, cảnh phục nhìn bên ngoài thì giống y như đúc với mẫu mà đoàn làm phim yêu cầu, nhưng mặc vào trông lại cực kỳ vừa vặn, eo nhỏ kia vừa như in, làm người ta cực kỳ muốn được cảm nhận độ cong đầy mê hoặc đó.
Lúc Hải Đồ đi ra ngoài, trường quay cũng tạm coi là được sửa soạn xong, mọi người trong đoàn làm phim chuẩn bị ra ngoài đóng cảnh đầu tiên.
Bộ phim sử dụng thủ pháp nghịch đảo, bắt đầu từ đoạn nam chính sắp xếp hồ sơ thì nhìn thấy vụ tự tử này, cho nên cảnh đầu tiên họ quay là cảnh Hải Đồ băng qua đường.
Vị trí của đoàn làm phim là ở ngoại thành, nhà nước vừa mới mở rộng, hiện tại cơ sở vật chất đã xây xong nhưng chưa có người đến ở, rất thích hợp để quay phim.
Toàn bộ máy quay chỉ cần Hải Đồ thấy đèn xanh bắt đầu bước đi là đi theo sau cậu, sau đó đi được một nửa, thì gật đầu ra hiệu với người bên cạnh.
Diễn viên diễn vai ma nữ cũng là người mới, dù trước đi đã tập diễn rất nhiều lần, nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy căng thẳng. Cho nên thừa dịp mọi người đang dựng trường quay, ngồi xuống bên cạnh Hải Đồ học hỏi kinh nghiệm.
“Em phải diễn thế nào mới đạt bây giờ? Khom người chào hay cúi đầu thôi? Mới lại lúc em cười với anh có phải nên u tối một chút không? Tốc độ bước đi thì sao?” Thấy Hải Đồ có vẻ dễ nói chuyện, diễn viên đóng vai ma nữ bèn hỏi một tràng dài.
Tuy Hải Đồ không biết nhiều, nhưng gì thì gì cũng đã từng đóng một bộ phim, cậu nhớ lại nội dung trong kịch bản, sau đó như chặt đinh chém sắt mà rằng: “Tôi nghĩ cô nên cúi đầu thôi, rồi thì khi chạm mặt với Cảnh Vĩ thì ngẩng đầu lên, rồi thì…”
Nói đến đây Hải Đồ dừng lại, không hiểu sao lại thấy muốn cười, cho nên sau khi dừng lại thì nói tiếp: “Tôi thấy cô đi hỏi đạo diễn thì đúng hơn đấy.”
Vẻ mặt cô gái như đưa đám: “Em không dám đi.”
Cứ như là nhân viên quèn không dám đi gặp BOSS lớn vậy, định luật công sở này cũng rất thích hợp để áp dụng giữa đạo diễn và diễn viên quần chúng.
May mà đạo diễn đã chủ động nói chuyện với họ, trước lúc quay anh kéo hai người lại hướng dẫn một lần.
Tuy rằng trước đó đạo diễn cũng không có kinh nghiệm quay phim gì, nhưng vẫn nắm chắc nội dung kịch bản như lòng bàn tay.
Đầu tiên anh ta hướng dẫn cho Hải Đồ một lượt, sau đó quay sang nữ diễn viên: “Ban đầu cô phải tỏ ra rất bình thường, không có hành động khác lạ nào, chờ lúc nam chính đi tới mới nở nụ cười với hắn, cười phải rất tươi, nhưng trong mắt phải ẩn chứa sự ưu thương.”
Đạo diễn cũng biết là mình miêu tả rất là trừu tượng, cho nên kêu người có thâm niên lâu nhất trong đoàn làm phim đến: “Làm mẫu cho cô ấy xem thế nào là cười bi thương xem?”
“Hở?”
Hải Đồ ngây ngẩn một chút, cậu thì liên quan gì chứ?
Nhưng mà vì đạo diễn tin tưởng cậu nên Hải Đồ cũng chỉ có thể cố gắng, cậu thầm nhớ lại nội dung kịch bản liên quan đến ma nữ, sau đó mới miễn cưỡng có ít cảm giác đau thương.
Tuy nhiên không vấn đề, thiên phú của chủng tộc cậu có thể đem một ít đau thương khuếch đại gấp một trăm lần, cho nên trước khi cậu cười lại với hai người đối diện, đã làm họ hóa đá một lúc.
Ý định của đạo diễn vốn là gây khó dễ cho Hải Đồ một chút, anh ta thậm chí đã nghĩ xong sau đó sẽ dạy bảo Hải Đồ thế nào, rồi lại an ủi cậu thế nào.
Ai ngờ nam chính này lại không đi theo đúng kịch bản, cậu ta thế mà diễn tốt như vậy!
Trong một phút chốc đạo diễn đã muốn cho Hải Đồ diễn luôn vai ma nữ.
Có điều đó chỉ là trong một phút thất thần mà thôi, đạo diễn hoàn hồn lại, cái nhìn về Hải Đồ đã thay đổi không ít, anh ta chỉ vào Hải Đồ rồi nói với ma nữ: “Thấy không? Là như cậu ấy làm đấy.”
Nữ diễn viên nhìn Hải Đồ rồi lại nhìn đạo diễn: “Hiểu… hiểu rồi ạ.”
Giọng điệu có thể nói là cực kì không chắc chắn.
May mà đạo diễn cũng không có yêu cầu quá cao với diễn viên quần chúng, nghe vậy thì để cho hai người đi chuẩn bị.
Hải Đồ đội mũ cảnh sát vào, đi sang bên kia đường.
Vành mũ rộng làm gương mặt cậu càng nhỏ hơn, thợ trang điểm dùng phấn nền tông màu tối cho cậu, nên nhìn sẽ không thấy ẻo lả quá, ngược lại thấy kiểu như đàn anh bay nhảy trên sân bóng rổ của trường đại học vậy.
Hết chương 21.
Sau khi tự tìm cớ cho mình thì hắn yên tâm thoải mái hẳn. Kỳ Khiêm đi vào trong phòng, cầm túi quần áo Hải Đồ vừa gấp vào: “Tối nay chúng ta đi luôn hay là để ngày mai?”
“Tối nay thì gấp quá.” Thực ra Hải Đồ có chút không nỡ rời xa cái giường này, nên bảo với Kỳ Khiêm để ngày mai hẵng chuyển nhà.
Việc chuyển nhà đương nhiên là do một mình Kỳ Khiêm lo liệu, bởi sáng sớm ngày hôm sau Hải Đồ đã phải đến đoàn làm phim báo tin.
Dù được rót thêm tiền đầu tư, nhưng đoàn làm phim nhìn vẫn khá đơn sơ, toàn bộ nhân viên công tác tổng cộng lại cũng không đến 100 người.
Đạo diễn kiêm nhà sản xuất phim trông có vẻ là không có tí kinh nghiệm gì, cầm loa chỉ huy các kiểu, dưới sự chỉ đạo của anh ta, đoàn làm phim có xu hướng càng lúc càng hỗn loạn.
Bảo An đã đến từ sớm, giờ đây Hải Đồ tốt xấu gì cũng là nam chính, nên anh gọi đến một cậu trợ lý, tiền lương sẽ nhận từ chỗ Hải Đồ.
Cậu trợ lý nhỏ nhìn đến là trắng trẻo nõn nà, nghe đâu mới tốt nghiệp. Nhìn thấy Hải Đồ một cái là cứ gọi anh, anh mãi không thôi, nịnh hót cậu từ đầu đến chân cho cậu bay lên tít chín tầng mây.
Thực sự đến Bảo An cũng nhìn không nổi, thế mà Hải Đồ lại rất là vừa lòng, cũng khen cậu trợ lý nhỏ một thôi một hồi.
“Được rồi được rồi, các cậu đừng có ở đó mà tung hứng với nhau nữa, giờ chúng ta đi xem thử tạo hình cái đã.” Bảo An đẩy cậu vào trong, vì ngại đoàn làm phim nhiều người, anh lại gần nhỏ giọng khinh bỉ với Hải Đồ: “Đến cả tạo hình cố định ban đầu mà cũng chưa có, chắc hôm nay không quay được cái gì nên hồn đâu.”
Hải Đồ nở một nụ cười khá là cao thâm khó dò với Bảo An, nhìn có vẻ rất tán thành với ý kiến này.
Thực ra cậu có biết đấy là cái quần gì đâu!
Dù sao cũng là nam chính, nên lúc thấy Hải Đồ đến đạo diễn rất để ý, anh thả cái loa trong tay xuống, đi đến chỗ cậu tán gẫu một lúc, trước khi rời vị trí đã giao lại những công việc dự tính ban đầu cho phó đạo diễn phụ trách trường quay.
Phó đạo diễn còn có kinh nghiệm hơn đạo diễn, trường quay rất nhanh đã gọn gàng đâu vào đấy
Đạo diễn có cái nhìn rất mâu thuẫn về Hải Đồ, một mặt theo anh thấy, Hải Đồ chính là tiểu thần tài ôm rất nhiều nhuyễn muội tệ (1), có thể mang đến số tiền đầu tư lớn cho đoàn làm phim, mặt khác cậu lại đi cửa sau, làm đạo diễn nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu.
(1): nguyên văn là 软妹币 (Ruǎn mèi bì), phát âm gần giống với Remibi - RMB, đồng tiền nhân dân tệ của Trung Quốc, hiểu nôm na Hải Đồ là một tiểu thần tài ôm rất nhiều nhân dân tệ.
Dù sao anh mới chỉ ra xã hội không lâu, trong lòng vẫn có ít nhiệt huyết.
Sau khi hàn huyên vài câu, đạo diễn cho Hải Đồ đi trang điểm, trước đó còn để cậu nhớ lại lời thoại của mình một chút.
Bộ phim của họ là một câu chuyện thần quái, vai chính Cảnh Vĩ là một cảnh sát hình sự nhỏ, vào ngày nhậm chức thứ 3 thì có người đến báo án, có người chết trong nhà trọ.
Sau khi điều tra kĩ lưỡng, tổ chuyên án kết luận đây là một vụ tự tử, nguyên nhân là do trong công việc có bất hòa với đồng nghiệp.
Vụ việc được kết án thuận lợi, Cảnh Vĩ, người hôm đó đã đi đến hiện trường, có một ngày đi làm lúc băng qua đường, gặp một người phụ nữ trẻ chào hỏi với mình.
Cảnh Vĩ thấy người này khá quen mắt, sau khi xác định đó không phải tội phạm truy nã thì cũng không quá để ý chuyện này, mãi đến khi cậu đi phân loại một tập hồ sơ khác, lại thấy hồ sơ của vụ án này.
Đến lúc này cậu mới sợ hãi phát hiện, người phụ nữ đã chào hỏi cậu, giống y như đúc người chết trong vụ án này!
Câu chuyện cứ như vậy mà tiếp tục…
Hải Đồ đóng vai đồng chí cảnh sát nhỏ kia, kịch bản miêu tả là sở cảnh sát của bọn họ có giá trị nhan sắc cực kì cao.
Do kịch bản yêu cầu, cậu phải cạo tóc thành đầu húi cua.
Húi cua là một kiểu tóc cực kì thử thách gương mặt, rất nhiều anh đẹp giai đã chết đứ đừ trước cửa ải này.
Bảo An sợ Hải Đồ cũng gặp phải trường hợp đó, căng thẳng mà đứng sát vào nhìn động tác của thợ trang điểm.
Thợ trang điểm lườm anh một cái, ghét bỏ anh vướng chân vướng tay, xoay sang bên khác tiếp tục cạo, kiểu tóc này không cần nhiều kĩ thuật nên cắt rất nhanh, không đến mười phút, thợ trang điểm thổi vụn trên đầu Hải Đồ, coi như đã cắt xong.
Hải Đồ sờ sờ phía sau cổ, lôi ra một sợi tóc, sau đó ngẩng đầu lên quan sát tỉ mỉ kiểu tóc mới của mình.
Dáng vẻ của cậu là dựa theo ngoại hình của tu sĩ lúc còn trẻ mà biến thành, rất là thanh tú, ban đầu tóc cậu dài đến eo, sau đó gặp Bảo An mới cắt thành tóc ngắn.
Đây là lần đầu tiên cậu cắt tóc húi cua, thấy hơi lạ.
Những người bên cạnh đã đứng xem cậu từ nãy, cậu trợ lý mở miệng cái là khen lấy khen để, nói anh à anh để kiểu tóc mới này cực kì cá tính, rất chi là đàn ông!
Hải Đồ sung sướng quay đầu: “Thật không!”
“Chuẩn luôn!” Cậu trợ lý nhỏ vẻ mặt vô cùng đứng đắn: “Có điều biểu cảm của anh phải kiềm chế một chút, nếu quá khoa trương sẽ làm mất đi thần thái này.”
Rồi cậu làm mẫu một gương mặt không cảm xúc: “Như thế này là cực kì đẹp trai luôn ấy!”
“Anh thử cái đã.” Hải Đồ là người cảm xúc phong phú, bảo cậu làm mặt vô cảm thì hơi khó, cậu buông khóe miệng xuống, hỏi trợ lý: “Thế này hả?”
“Đúng rồi! Chất như nước cất luôn! Anh giỏi quá đi!”
Bảo An đẩy cái cậu trợ lý đang nịnh hót loạn xạ này ra, tiến đến trước mặt Hải Đồ: “Tạo hình này cũng tạm được, chụp cái ảnh đăng weibo đi.”
Weibo của Hải Đồ được lập từ ngày cậu mới ký hợp đồng với công ty, là một phần của kế hoạch quảng bá. Tuy nhiên vì chưa đóng được tác phẩm nào hay ho, cho nên lượng người follow khá là thảm, mới hơn 1 nghìn.
Lúc đầu Bảo An nói muốn dùng tiền mua fan hâm mộ cho cậu, lại bị Hải Đồ từ chối.
Cậu cảm thấy up weibo với một đám fan không phải của mình thì xấu hổ chẳng khác nào nói chuyện yêu đương với một con búp bê vậy.
Trước yêu cầu up weibo của Bảo An, Hải Đồ rất là phối hợp.
Cậu mở camera trước điện thoại, chụp vài tấm ảnh mặt không cảm xúc, ngắm nghía một hồi rồi chọn một cái cậu tự thấy là đẹp nhất, sau đó mở app weibo ra, tải ảnh lên, như thường lệ bị kẹt lại ở phần đăng status.
Là một con yêu tinh trong bụng không có tí chữ nào, mỗi lần đăng weibo là một lần tra tấn đối với Hải Đồ.
Nín nửa ngày, cuối cùng ngoài tấm ảnh cũng chỉ phun ra một câu “Kiểu tóc mới” khô khốc.
Nhưng đến lúc cậu đóng app lại rồi vào Wechat, thì lại đổi thành con người khác.
Hải Đồ mở ra Wechat của Kỳ Khiêm cậu mới add hôm qua, gửi cho hắn cái ảnh vừa chụp.
Ảnh còn chưa gửi xong, tin nhắn của cậu đã bắn ra tới tấp.
Thở hổn hển hổn hển: “Tôi cắt tóc ngắn đó, có phải rất là đẹp trai đúng không?”
Thở hổn hển hổn hển: “Cắt tóc xong tôi thấy cứ không quen, lúc nào cũng cảm giác có gió thổi sau cổ, có điều trợ lý tôi bảo bây giờ nhìn nam tính cực kỳ.”
Thở hổn hển hổn hển: “Khà khà khà, có khi thế này sẽ có nhiều người thích tôi hơn đó!”
Không biết Kỳ Khiêm đang bận cái gì mà chưa nhắn lại, Hải Đồ không đợi được, bèn bỏ điện thoại vào trong túi để thợ trang điểm tiếp tục làm việc.
Trang điểm xong, thợ trang điểm nhận trang phục diễn từ chỗ trợ lý.
Từ đầu khi ký hợp đồng, Kỳ Khiêm đã ghi chú trong đó rằng toàn bộ trang phục diễn của Hải Đồ đều do mình hắn tự cung cấp, trong đó có cả bộ cảnh phục chất liệu cực bền.
Không biết hắn đặt làm ở chỗ nào, cảnh phục nhìn bên ngoài thì giống y như đúc với mẫu mà đoàn làm phim yêu cầu, nhưng mặc vào trông lại cực kỳ vừa vặn, eo nhỏ kia vừa như in, làm người ta cực kỳ muốn được cảm nhận độ cong đầy mê hoặc đó.
Lúc Hải Đồ đi ra ngoài, trường quay cũng tạm coi là được sửa soạn xong, mọi người trong đoàn làm phim chuẩn bị ra ngoài đóng cảnh đầu tiên.
Bộ phim sử dụng thủ pháp nghịch đảo, bắt đầu từ đoạn nam chính sắp xếp hồ sơ thì nhìn thấy vụ tự tử này, cho nên cảnh đầu tiên họ quay là cảnh Hải Đồ băng qua đường.
Vị trí của đoàn làm phim là ở ngoại thành, nhà nước vừa mới mở rộng, hiện tại cơ sở vật chất đã xây xong nhưng chưa có người đến ở, rất thích hợp để quay phim.
Toàn bộ máy quay chỉ cần Hải Đồ thấy đèn xanh bắt đầu bước đi là đi theo sau cậu, sau đó đi được một nửa, thì gật đầu ra hiệu với người bên cạnh.
Diễn viên diễn vai ma nữ cũng là người mới, dù trước đi đã tập diễn rất nhiều lần, nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy căng thẳng. Cho nên thừa dịp mọi người đang dựng trường quay, ngồi xuống bên cạnh Hải Đồ học hỏi kinh nghiệm.
“Em phải diễn thế nào mới đạt bây giờ? Khom người chào hay cúi đầu thôi? Mới lại lúc em cười với anh có phải nên u tối một chút không? Tốc độ bước đi thì sao?” Thấy Hải Đồ có vẻ dễ nói chuyện, diễn viên đóng vai ma nữ bèn hỏi một tràng dài.
Tuy Hải Đồ không biết nhiều, nhưng gì thì gì cũng đã từng đóng một bộ phim, cậu nhớ lại nội dung trong kịch bản, sau đó như chặt đinh chém sắt mà rằng: “Tôi nghĩ cô nên cúi đầu thôi, rồi thì khi chạm mặt với Cảnh Vĩ thì ngẩng đầu lên, rồi thì…”
Nói đến đây Hải Đồ dừng lại, không hiểu sao lại thấy muốn cười, cho nên sau khi dừng lại thì nói tiếp: “Tôi thấy cô đi hỏi đạo diễn thì đúng hơn đấy.”
Vẻ mặt cô gái như đưa đám: “Em không dám đi.”
Cứ như là nhân viên quèn không dám đi gặp BOSS lớn vậy, định luật công sở này cũng rất thích hợp để áp dụng giữa đạo diễn và diễn viên quần chúng.
May mà đạo diễn đã chủ động nói chuyện với họ, trước lúc quay anh kéo hai người lại hướng dẫn một lần.
Tuy rằng trước đó đạo diễn cũng không có kinh nghiệm quay phim gì, nhưng vẫn nắm chắc nội dung kịch bản như lòng bàn tay.
Đầu tiên anh ta hướng dẫn cho Hải Đồ một lượt, sau đó quay sang nữ diễn viên: “Ban đầu cô phải tỏ ra rất bình thường, không có hành động khác lạ nào, chờ lúc nam chính đi tới mới nở nụ cười với hắn, cười phải rất tươi, nhưng trong mắt phải ẩn chứa sự ưu thương.”
Đạo diễn cũng biết là mình miêu tả rất là trừu tượng, cho nên kêu người có thâm niên lâu nhất trong đoàn làm phim đến: “Làm mẫu cho cô ấy xem thế nào là cười bi thương xem?”
“Hở?”
Hải Đồ ngây ngẩn một chút, cậu thì liên quan gì chứ?
Nhưng mà vì đạo diễn tin tưởng cậu nên Hải Đồ cũng chỉ có thể cố gắng, cậu thầm nhớ lại nội dung kịch bản liên quan đến ma nữ, sau đó mới miễn cưỡng có ít cảm giác đau thương.
Tuy nhiên không vấn đề, thiên phú của chủng tộc cậu có thể đem một ít đau thương khuếch đại gấp một trăm lần, cho nên trước khi cậu cười lại với hai người đối diện, đã làm họ hóa đá một lúc.
Ý định của đạo diễn vốn là gây khó dễ cho Hải Đồ một chút, anh ta thậm chí đã nghĩ xong sau đó sẽ dạy bảo Hải Đồ thế nào, rồi lại an ủi cậu thế nào.
Ai ngờ nam chính này lại không đi theo đúng kịch bản, cậu ta thế mà diễn tốt như vậy!
Trong một phút chốc đạo diễn đã muốn cho Hải Đồ diễn luôn vai ma nữ.
Có điều đó chỉ là trong một phút thất thần mà thôi, đạo diễn hoàn hồn lại, cái nhìn về Hải Đồ đã thay đổi không ít, anh ta chỉ vào Hải Đồ rồi nói với ma nữ: “Thấy không? Là như cậu ấy làm đấy.”
Nữ diễn viên nhìn Hải Đồ rồi lại nhìn đạo diễn: “Hiểu… hiểu rồi ạ.”
Giọng điệu có thể nói là cực kì không chắc chắn.
May mà đạo diễn cũng không có yêu cầu quá cao với diễn viên quần chúng, nghe vậy thì để cho hai người đi chuẩn bị.
Hải Đồ đội mũ cảnh sát vào, đi sang bên kia đường.
Vành mũ rộng làm gương mặt cậu càng nhỏ hơn, thợ trang điểm dùng phấn nền tông màu tối cho cậu, nên nhìn sẽ không thấy ẻo lả quá, ngược lại thấy kiểu như đàn anh bay nhảy trên sân bóng rổ của trường đại học vậy.
Hết chương 21.
Danh sách chương