Chơi đại bài: Ý chỉ những nhân vật tự cho mình là ghê gớm, tài giỏi và khinh thường, gây khó dễ cho những người khác, có thể hiểu là kiêu căng ngạo mạn (theo kinh nghiệm đọc truyện thì mình thấy vụ này hay xảy ra trong giới giải trí là chủ yếu).

Trên mặt Hải Đồ xuất hiện vài vệt hồng, trong video Kỳ Khiêm dùng ngón trỏ nhẹ nhàng miết qua màn hình, như thể hắn đang thực sự chạm vào đầu lưỡi cậu vậy.

"Em không đùa với anh nữa, anh đi ăn cơm đi." Tuy rằng động tác vừa rồi Hải Đồ cũng chẳng nhìn ra vấn đề gì, thế nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, cậu thu đầu lưỡi lại, không tiếp tục chơi trò này nữa.

Kỳ Khiêm ngoại trừ sự biến hóa trong ánh mắt, trên mặt vẫn chỉ là dáng vẻ hờ hững: "Làm sao phải thẹn thùng, có cái gì mà anh không nhìn được chứ."

Nãy giờ hắn vẫn đứng dựa vào cửa không nhúc nhích, lúc này mới không nhanh không chậm đi đến phía sau bàn làm việc.

Sau khi ngồi lên ghế, động tác của hắn có chút vội vàng mà kéo ca-ra-vat xuống, mở ra 3 chiếc nút áo đầu tiên, lộ ra một mảng cơ ngực lớn.

Ngày trước Kỳ Khiêm phải nằm trên giường một thời gian dài nên da trên người có phần trắng đến mức chói mắt, nhưng dù vậy cũng không khiến người ta cảm thấy hắn văn nhược, giờ đây cơ ngực phập phồng theo hô hấp của hắn, đập thẳng vào mắt người đối diện tất cả đều là hương vị hormone đầy nam tính.

Hải Đồ vừa nhìn đã chăm chú không dời ra được, háo sắc như sói con mà liếm liếm đôi môi, nóng lóng muốn nhìn mà bảo Kỳ Khiêm cởi tiếp nút áo.

Kỳ Khiêm nghiêng người tựa lưng vào ghế, cười mà như không cười: "Còn muốn cởi cái gì, như thế này anh cũng rất thoải mái rồi."

Hải Đồ lệch điện thoại xuống dưới, như thể nhìn từ góc độ này là cậu có thể nhìn thấy hết lồng ngực của người kia vậy, nhưng đáng tiếc đây chỉ là màn hình điện thoại, muốn xem được chỗ nào phải phụ thuộc vào người đầu kia mới được.

Thay đổi vài góc độ khác nhau cũng chẳng nhìn thêm được mảng da thịt nào, cậu gấp gáp đến mức không chịu nổi nữa rồi, liền bắt đầu làm nũng với Kỳ Khiêm: "Em muốn nhìn anh một chút thôi mà."

Giọng nói cậu vừa mềm vừa ngọt, nếu cậu thực sự đang nói ngay trước mặt hắn thì Kỳ Khiêm không chắc là hắn có thể kiềm nén nổi không nữa.

Nhưng lúc này không phải.

Cho nên hắn không những không nghe theo Hải Đồ, ngược lại còn cài hết nút áo vào, cài đến nút cao nhất luôn.

Hải Đồ nhìn thấy động tác của hắn, thất vọng mà ai thán một tiếng.

"Đứa nhỏ hư hỏng." Kỳ Khiêm đem điện thoại để sát vào một chút, nửa thật nửa giả mà uy hiếp: "Đừng dụ dỗ anh, bằng không lúc về anh ăn sạch em đấy."

Sau khi nhận được sự giáo dục "cầm tay chỉ việc" của thầy giáo, Hải Đồ đã hiểu rõ nghĩa của cái từ "ăn" này là thế nào, vì thế nghe xong lập tức im lặng.

Cậu có chút khổ não, nhìn Kỳ Khiêm trông có vẻ rất sốt ruột chuyện sinh con đẻ cái? Lẽ nào nhân loại có thiên phú đặc thù của giống loài về chuyện này hay sao? "Nghĩ gì vậy? Chương trình này của em phải ghi hình đến khi nào?" Kỳ Khiêm đánh gãy suy nghĩ của cậu, mở miệng hỏi.

Hải Đồ lấy lại tinh thần, nhưng vấn đề ấy vẫn còn quanh quẩn trong đầu, cậu quyết định sẽ tự mình tìm hiểu xem sao: "Em cũng không biết nữa, Bảo ca nói chắc là quay đến khoảng 11 giờ, sau đó sẽ lên máy bay đi về."

"Muộn vậy sao?" Kỳ Khiêm cau mày gõ tay xuống mặt bàn một cái: "Anh cho người đặt vé máy bay là chuyến ngày mai cơ mà."

Hải Đồ cây ngay không sợ chết đứng mà trả lời: "Nhưng mà em muốn gặp lại anh sớm chút cơ."

Lời này trực tiếp chọc vào trái tim Kỳ Khiêm, hắn ngồi thẳng dậy, thay đổi tư thế ngồi, suy nghĩ một chút cũng không ý kiến gì nữa: "Vậy anh làm người đặt lại vé."

Hải Đồ cười hì hì nói được.

Hai người hàn huyên một lát thì trợ lý của Kỳ Khiêm gõ cửa tiến vào đưa cơm trưa cho hắn.

Trong lòng Hải Đồ đang có chuyện băn khoăn nên liền thúc giục Kỳ Khiêm đi ăn cơm sớm: "Em cúp máy trước nhé, còn phải đi đọc kịch bản nữa."

Sau khi nói xong thì cách màn hình điện thoại hôn chụt một cái, rồi tức tốc tắt máy.

Cúp điện thoại rồi, cậu khoanh chân ngồi dưới đất, mở trình duyệt web nhập vào một từ khóa, mở ra từ điển bách khoa được tìm kiếm nhiều nhất, cậu nhìn từ đầu tới cuối, xem đến mức đầu óc mơ hồ hết cả đi.

Dù sao cậu cũng không phải một chú yêu tinh đã được học qua môn sinh học.

Nhưng mà lúc này tiểu yêu tinh được cái rất là kiên nhẫn. Cậu bỏ ra cả một buổi chiều, đem những từ không hiểu trong đó đi tra từng chữ một, sau đó dựa theo kết quả mà tiếp tục tìm tòi lục lọi, cuối cùng đi đến được một kết luận hết sức kinh hoàng – thời gian sinh đẻ của nhân loại không ngờ lại là những 4 mùa trong năm!

Quá đáng sợ, bảo sao nhân loại lại lắm người như thế!

Là một chú yêu tinh thường hay quan sát quá trình sinh nở của anh em đồng tộc, trong lòng Hải Đồ cảm thấy thắt lại một chút, rất khó mà tưởng tượng được làm sao mà con người có thể hoàn thành nhiệm vụ sinh nở khi cả bốn mùa trong năm đều động dục như vậy chứ.

"Làm gì mà ngồi cứng đơ đơ vậy?" Bảo An xong việc tiến vào phòng Hải Đồ đã thấy cậu co quắp ngồi dưới đất, vội vã kéo cậu lên: "Dướt đất bẩn như thế, lại còn đầy khí lạnh, bây giờ cậu chưa để ý, nhưng lúc về già rồi mới biết thế nào là khổ."

Anh vỗ vỗ Hải Đồ mấy lần liền, nhưng cậu mãi không có phản ứng gì, Bảo An thấy là lạ: "Cậu đang suy nghĩ cái gì thế?"

"Không có gì." Hải Đồ cất điện thoại di động đi, động tác chầm chậm mà lắc đầu: "Chỉ là em vừa tra được một tin tức."

Nói xong câu này, mặc cho Bảo An gặng hỏi thế nào cậu cũng không lên tiếng.

Bảo An còn phải bận rộn với vài việc, hỏi không ra cũng không cố nữa, dù sao lát sau thấy dáng vẻ nhảy nhót tưng bừng của Hải Đồ cũng không giống như có chuyện gì nghẹn khuất trong lòng.

Tám giờ tối bắt đầu quay chương trình, sáu giờ đoàn người đã xuất phát đến đài truyền hình rồi.

Đài truyền hình tỉnh cũng là một tòa kiến trúc rất mang tính biểu tượng, toàn bộ tòa nhà được thiết kế hình chữ A, tổng cộng có 30 tầng, tầng bọn họ ghi hình là tầng 16.

Một thực tập sinh ở đài truyền hình ra đón tiếp mấy người, cô gái trẻ nhiệt tình mà dẫn bọn họ đến phòng nghỉ: "Trước mắt anh hãy nghỉ ngơi ở đây trước, lát nữa là chuyên viên trang điểm đến ạ."

"Được, làm phiền rồi."

Hải Đồ vừa đến khách sạn là tẩy trang luôn, ngoại trừ lúc diễn, cậu không thích trên mặt bị che kín một lớp trang điểm tí gì.

Chuyên gia trang điểm vừa đến đã muốn làm sạch da mặt cậu đầu tiên, nhưng cuối cùng dùng nước xong thì không thể bôi gì lên mặt được nữa.

Anh này nhịn không được mà lấy tay xoa xoa mặt Hải Đồ một cái, kinh ngạc nói: "Da cậu đẹp thật đấy."

Hải Đồ mím môi cười cười.

Chuyên gia trang điểm là một người rất thạo nghề, động tác rất nhanh gọn, vừa làm vừa hỏi Hải Đồ muốn tạo hình như thế nào.

Hải Đồ trả lời cũng không biết, tùy anh ta muốn làm gì cũng được.

Sau khi đánh xong lớp cố định trang điểm, chuyên gia trang điểm thả cọ xuống: "Xong rồi, cậu nhìn một chút xem đã được chưa?"

Lúc này Hải Đồ mới mở mắt ra.

Người trong gương có một đường kẻ mắt, phấn mắt là màu khói xám, khóe một được vẽ một đường cong uốn lượn. Mũi nhìn có vẻ cao thẳng hơn bình thường một chút, màu môi cũng tươi hơn nhiều.

Hải Đồ nhìn thấy có chút không quen, cứ muốn liếm lên một cái.

"Em thấy cứ là lạ." Cậu quay đầu nhìn về phía chuyên gia trang điểm: "Có thể lau màu son này đi được không, em không thích màu này lắm."

"Nhưng mà màu son này là màu hợp nhất với lớp trang điểm của cậu hôm nay đó."

"Thế thì tẩy màu mắt này đi cũng được."

Chuyên gia trang điểm lắc đầu: "Vậy cũng không được, trang điểm mắt bây giờ nhìn hơi đậm chút nhưng lúc lên ống kính mới tự nhiên."

Sau một hồi cò kè mặc cả, cuối cùng chuyên gia trang điểm cũng đáp ứng với Hải Đồ đổi màu son môi khác.

Màu son mới cũng khá giống màu tự nhiên của môi, chỉ là nhìn hồng hào mềm mại hơn một chút, chứ không tạo cảm giác yêu diễm nồng nặc như lúc nãy.

"Thế này là được, làm phiền anh rồi." Hải Đồ mím mím môi, nói cảm ơn với chuyên gia trang điểm.

"Thực ra anh vẫn thấy màu lúc nãy đẹp hơn một chút." Chuyên gia trang điểm vẫn nỗ lực khuyên nhủ cậu lần nữa: "Màu kia rất là tôn da, hay là..."

Anh còn chưa kịp nói hết, đã bị một giọng nói bên ngoài đánh gãy: "Dựa vào cái gì lại để người khác trang điểm trước, tôi là vai nam số hai đấy biết không?"

Âm thanh rất lớn, ở trong phòng nghe được rõ rõ ràng ràng, dường như cố ý khiến bọn họ nghe thấy.

Bảo An nói: "Để anh ra ngoài xem."

Anh mở cửa ra ngoài xem, vừa lúc nhìn thấy hai người đang ở ngoài cãi nhau.

Người đàn ông đứng đối diện cửa cứ như không nhìn thấy Bảo An vậy, vẫn giữ nguyên điệu bộ hung hăng vênh váo: "Bọn tôi thành tâm thành ý đến đây giúp mấy người tuyên truyền cho phim, kết quả là cách làm của mấy người khiến tôi quá là thất vọng rồi đấy, vốn dĩ là không ai coi tôi ra gì đúng không?"

Người đứng trước mặt gã chính là cô gái tiếp đón Hải Đồ, lúc này đang giải thích với vẻ mặt khó xử: "Thật không tiện thưa thầy Phương, thầy Hải đến trước cho nên chuyên gia trang điểm mới trang điểm cho anh ấy trước, trong đài truyền hình còn mấy chuyên gia trang điểm khác nữa, anh xem nếu cần gấp thì em sẽ sắp xếp cho anh những người khác ạ."

Trương Viễn Hành hừ một tiếng: "Bây giờ người trong giới đúng là một chút quy củ cũng không hiểu được, đạo lý tôn trọng tiền bối dễ hiểu như vậy, thế mà cũng phải nhờ người khác đến dạy cho."

Lúc này gã đang nói chuyện với cô gái trẻ kia, nhưng thực chất là đúng là để cho Bảo An đứng bên cạnh nghe được.

"Đúng thật, bây giờ trong giới có một vài người, vào nghề sớm hơn người ta một chút là tự coi mình là tiền bối, cũng chẳng xem xét tình hình thực tế chút ít xem khán giả có mấy người biết đến mình hay không." Bảo An cũng chẳng sợ gã, trả lời gã xong thì quay sang nói với cô gái: "Hải Đồ nhà bọn anh trang điểm xong rồi, đang định ra gọi em đây."

Cô gái thấp giọng nỏi: "Cảm ơn thầy Bảo."

"Cũng không thể nói thế được, cái thứ gọi là sự nổi tiếng này bấp bênh lắm, nói không chừng ngày mai sẽ mất sạch chẳng còn gì, chỉ có thể mò mẫm xung quanh mới không để mình bị ngã." Quản lý của Trương Viễn Hành nãy giờ đứng đắng sau hắn lúc này cũng ra mặt, nói thay cho nghệ sĩ nhà mình.

Bảo An cười ha ha: "Đúng là như thế, đứng không cao thì cũng chẳng sợ ngã đau, lòng tốt của anh em xin nhận, nhất định sẽ bảo Hải Đồ nhà em sau này phải cận thận hơn mới được."

Người quản lý bên kia liền mở miệng muốn phản bác lại.

"Mọi người đang tán gẫu sao?" Căn phòng chếch bên đôi diện mở cửa ra, một người đàn ông khác bước tới: "Vừa mới nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện ở bên ngoài, tôi còn tưởng mình nghe nhầm chứ."

Người đàn ông cười cười với mấy người, nói với Bảo An: "Anh là... quản lý của Hải Đồ đúng không, cậu ấy tới rồi sao?"

"Đúng vậy, Hải Đồ đang ở trong này, thầy Trịnh anh muốn vào thăm một chút không?"

"Để sau vậy, giờ tôi phải thay trang phục rồi đi luôn." Trịnh Thạc nới chuyện với Bảo An xong, dường như lúc này mới nhận ra sự tồn tại của Trường Viễn Hành: "Viễn Hành cũng tới a, Giai Giai còn chưa đến, cậu đang chờ cô ấy sao?"

Một câu này đủ để làm gương mặt Trương Viễn Hành đổi sắc xanh xanh tím tím.

Là một chiến sĩ thi đua của giới giải trí, Trịnh Giai Giai vừa hoàn thành việc đóng "Đông cung" xong thì bắt đầu không ngừng nghỉ mà gia nhập vào một loạt đoàn làm phim khác, đã mấy tháng rồi chẳng có liên lạc gì với Trương Viễn Hành.

Thậm chí trong giới còn mơ hồ có tin đồn, nói là cô ta và nam chính trong bộ phim mới nảy sinh quan hệ cực kì nóng bỏng, rất có vẻ sẽ công khai trong thời gian tới.

Giờ đây Trịnh Thạc nói lời như vậy, rõ ràng là đánh thẳng vào mặt Trương Viễn Hành, gã nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không dám tỏ thái độ với Trịnh Thạc, đành phải nặn ra một nụ cười: "Trịnh ca anh nghĩ nhiều rồi, em chỉ ra đây giải sầu thôi, anh tiếp tục làm việc nhé, giờ em phải đi trang điểm đây."

Lúc ở bên ngoài Bảo An còn kìm nén được, vừa vào phòng chờ chuyên gia trang điểm đi ra liền nở nụ cười: "Cậu không thấy sắc mặt của Trương Viễn Hành lúc nãy đâu, như ăn phải phân ấy."

"Làm sao vậy?"

"Chơi đại bài chứ sao nữa. Trước có Trịnh Giai che chở, hận không thể hất mặt lên tận trời, cậu thấy đấy, giờ Trịnh Giai Giai đá hắn rồi, còn ai để ý đến hắn nữa chứ."

Hải Đồ hơi kinh ngạc: "Hai người bọn họ chia tay rồi sao?"

Bảo An trả lời là đúng vậy: "Bị đá từ lâu rồi, Trịnh Giai Giai đóng mỗi phim lại có một cậu bạn trai mới, đóng xong là chia tay. Dù sao người ta cũng hào phóng, đối xử với mấy cậu bạn trai rộng rãi cực kì, có biết bao người tình nguyện dán lấy cơ mà."

"Vậy bây giờ Trịnh Giai Giai đang tìm bạn trai sao?" Tiểu Dư đứng bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Không biết lần này là ai đây?"

Bảo An bĩu môi, trả lời cậu: "Cậu lo lắm chuyện như vậy làm gì."

Tác giả có lời muốn nói: Trương Viễn Hành là nam thứ trong bộ phim đầu tiên mà Hải Đồ đóng, Trịnh Thạc là nam chính, Trịnh Giai Giai là nữ chính kiêm nhà đầu tư chính luôn.

Editor: Các nàng có thể lội lại chương 5 để gợi lại mối quan hệ + profile sơ qua của mấy nhân vật trong chương này.

Hết chương 40.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện