Tần Thiên muốn cố tình đến quấy rầy, nhưng bên cạnh lại có bạn gái đi cùng, nên không thể để ý nhiều đến bên đó được.

Đến khi hai người ăn xong, thì nhận ra Hải Đồ đã rời đi từ bao giờ.

Trước khi ra về, anh ra quầy thanh toán, nhưng lại được trả lại tiền, nhân viên phục vụ nói vị Kỳ tiên sinh lúc nãy đã thanh toán tiền giúp hai người rồi, nói là cảm ơn Tần Thiên đã chăm sóc cho Hải Đồ.

"Vị Kỳ tiên sinh kia là ai vậy? Mặt mũi có vẻ không nhỏ nhỉ." Bạn gái lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau Tần Thiên, nên chuyện xảy ra tối nay cô đã chứng kiến hết, không khỏi cảm thấy có chút ước ao, nghĩ bụng nếu bạn trai mình là vị kia, khi cùng hắn đi ra ngoài chắc chắn là cực kì có thể diện.

Nghĩ tới đây, cô bắt đầu thấy giận dỗi Tần Thiên, nếu không phải anh nằng nặc đưa cô tới nhà hàng này dùng bữa, cô sẽ không bị mất mặt như vậy.

Nhớ lại lúc nhân viên nói nếu không hẹn trước thì không thể ngồi vào bàn, ánh mắt mọi người nhìn cô lúc đó chỉ khiến Lương Nghi hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào.

Cô càng nghĩ càng bực mình, thế mà Tần Thiên lại không hề cảm nhận được chút nào, còn hả hê nói với cô là đỡ được một bữa tiền cơm.

Trong phút chốc Lương Nghi cụt hết cả hứng, cô giằng tay ra khỏi tay Tần Thiên, nhanh chóng bước về phía trước, mặc cho Tần Thiên có ở phía sau gọi to thế nào cũng không quay đầu lại.

Cô cũng không đi xa lắm, đến ngã ba đứng cạnh xe của Tần Thiên thì dừng lại.

Lúc nãy ở đây còn có một chiếc xe nữa, nhưng giờ lại không thấy đâu.

Lương Nghi không hiểu ra sao, gần như mê muội mà cảm thấy cái xe kia chắc chắn là xe của bạn Hải Đồ lái tới.

Cô nhớ được nhãn hiệu của chiếc xe kia, đến khi lên mạng tìm hình ảnh của nó, thấy được chuỗi số 0 trong phần báo giá, lại nhìn con xe chưa đến 100 vạn của Tần Thiên, trong nháy mắt cảm thấy hơi bị thiệt thòi.

Tần Thiên chậm rì rì đuổi theo sau, lại gần mở khóa xe, còn cười cười nói với cô: "Sau tự dưng lại mất hứng vậy? Ai chọc giận em?"

"Anh chứ ai." Lương Nghi cười mà như không cười: "Chỉ trách em vớ phải người bạn trai vô dụng."

Tần Thiên cắm chìa khóa, nổ máy xe: "Vậy đúng là thiệt thòi cho em rồi."

Lương Nghi không thèm đáp lời, lúc về tới nơi cô xuống xe nói với Tần Thiên: "Hôm nay em thấy không thoải mái lắm, anh về ngủ đi."

Hải Đồ nhân lúc Tần Thiên không chú ý mà lén lút chuồn đi, cứ như tên trộm vậy.

Lúc về Kỳ Khiêm thấy hơi buồn cười, hỏi cậu có nhất thiết phải như vậy không? "Có chứ." Hải Đồ trả lời đầy đanh thép chẳng khác nào chặt đinh chém sắt, tiện thể kể lể với hắn: "Bạn gái của Thần Thiên nhiều bạn bè lắm, nếu như cơm nước xong xuôi mà chúng ta còn ở đó với hai người đấy, kiểu gì cô kia cũng gọi thêm bạn tới cho mà xem."

Hải Đồ nghĩ nghĩ một chút rồi đi tới kết luận: "Em không thích mấy người bạn đó lắm."

Khi đó Tần Thiên và bạn gái vừa mới xác nhận mối quan hệ, Tần Thiên mời mất người đi ăn bữa cơm, vốn dĩ không nhiều người lắm, không ngờ ăn được nửa bữa thì một đám bạn của cô bạn gái kia ùn ùn kéo đến, không ít người còn giơ điện thoại lên muốn chụp ảnh nữa chứ.

May mà lúc ấy Thang Hàm nhanh tay nhanh mắt mà cản lại.

Mấy người đó không ở lại lâu lắm, nhưng hôm sau trên mạng vẫn bị tuồn ra tin tức.

Nói là Tần Thiên có người yêu mới, bạn bè anh rủ nhau tới ăn mừng.

Dưới bài viết phần lớn là ảnh chụp trộm, tối hôm đó ánh đèn không sáng lắm, những người chụp ảnh không biết có phải là cố ý hay không, mà chọn một cái góc chụp rất là quái gở, những người trong ảnh đều hơi bị biến dạng.

Thế mà cùng là những người bị chụp trộm, ảnh của Lương Nghi lại sáng sủa đẹp đẽ hơn rất nhiều.

Người đăng bài có nói vài lời, tất cả đều hàm ý là ngoại hình của Thang Hàm đúng là không sánh bằng người ta.

Fan hâm mộ của Tần Thiên đã trải qua muôn vàn thử thách chông gai, đối với việc thi thoảng lại nhảy ra một cô bạn gái của hắn, chả thèm liếc nhìn lấy một cái.

Nhưng Lương Nghi không chiếm được sự chú ý, thì người mà cô thuê để tung ảnh lên mạng lại đi bôi đen những người khác.

Những tấm ảnh có Hải Đồ, Thang Hàm, thậm chí là Tần Thiên, đều bị anti fan lấy đi, chế nhạo mấy người là ra ngoài ánh sáng sẽ chết, vĩnh viễn chỉ có thể sống dưới app làm đẹp mà thôi.

Bao năm qua Thang Hàm vẫn luôn sống trong những lời khen ngợi của mọi người, chưa từng gặp chuyện như thế này bao giờ, hôm sau nổi trận lôi đình ngay tại trường quay với Tần Thiên, tuyên bố muốn tuyệt giao với anh.

Tần Thiên thì vẫn vậy, cười hì hì mà nhận lỗi với cô, nhưng Thang Hàm chẳng mảy may bị dao động, chỉ vào mũi anh mắng anh là đồ có mắt không tròng.

Lời này cũng không làm Tần Thiên tức giận, bình thường như thế nào thì hôm nay vẫn như thế đó, chỉ là mặc cho Lương Nghi có mè nheo đòi hỏi thế nào, anh cũng không hề có dự định công khai mối quan hệ của hai người trên weibo.

"Thang Hàm bảo là anh ấy chỉ vui đùa một chút thôi, nhưng Tần Thiên nói là mình rất nghiêm túc." Hải Đồ nhún vai: "Em chẳng thể hiểu nổi bọn họ."

Kỳ Khiêm lặng lẽ nhéo nhéo tay cậu: "Quan tâm chuyện của người khác làm gì, nếu em có thời gian rảnh rỗi thì quan tâm anh nhiều hơn đây này."

Hải Đồ bị kéo tay, bèn thuận thế ngồi lên đùi hắn, nhìn ra bên ngoài lại vừa hay thấy được một quảng trường mua sắm.

Hải Đồ chỉ ra bên ngoài hỏi: "Không phải anh nói muốn mua đồ sao?"

"Đúng là phải mua thật." Kỳ Khiêm nói với tài xế: "Dừng ở đây một lát."

Hai người xuống xe là đi thẳng tới quảng trường, biển hiệu bên ngoài nhìn có vẻ to, nhưng khi tới nơi mới nhận ra, thực chất siêu thị được xây dưới lòng đất.

Trong trung tâm thương mại mở điều hòa rất lớn, buổi tối cảm thấy hơi lạnh một chút.

Kỳ Khiêm nắm tay Hải Đồ thấy hơi lạnh, đúng lúc đi qua một cửa hàng thời trang nam, liền dẫn Hải Đồ đi vào.

Ở đây đều là những mặt hàng được ổn định giá, nhiều nhất cũng không quá 500 đồng, trong tình huống bình thường, chắc chắn là Kỳ Khiêm đến liếc cũng không thèm liếc một cái.

Nhưng hoàn cảnh bây giờ không giống bình thường, không có nhiều sự lựa chọn.

Trong tiệm treo đầy quần áo, nhìn qua thì chẳng khác gì nhau, Hải Đồ không có kiên nhẫn mà chọn lửa, chỉ tùy tiện chỉ vào một bộ bảo người ta lấy theo số đo của mình.

Đó là một chiếc áo hoodie màu đen có mũ, nhìn hơi ngu ngu.

Nhưng Hải Đồ trời sinh là cái giá treo quần áo, mặc chiếc áo kia vào lại trông có vẻ đẹp giai hơn một chút.

Chiếc áo đó có hai mẫu, một mẫu in hình người làm động tác ném bóng vào rổ, mẫu còn lại in hình một người đang chuyền bóng.

Hải Đồ thử xong mới nhận ra điều này, vậy là muốn Kỳ Khiêm mua mẫu còn lại.

Trước giờ đây không phải phong cách mà Kỳ Khiêm yêu thích, hắn mím môi không lên tiếng, ý cự tuyệt biểu hiện rất rõ ràng.

Hải Đồ kéo tay hắn nài nỉ: "Mua đi mà, mua đi mua đi! Anh xem người ta ai cũng mặc đồ tình nhân, em cũng muốn."

Kỳ Khiêm nhìn thay hướng tay cậu chỉ, thấy một cặp đôi đang mặc áo tình nhân.

Hai người nhìn có vẻ rất là tình cảm, bạn gái thi thoảng lại đút đồ ăn trên tay cho cậu bạn trai.

Kỳ Khiêm mím môi, có vẻ buông lỏng sự phản đối, cuối cùng chỉ ra vẻ kháng cự cho có, rồi ngoan ngoãn đi mặc chiếc hoodie kia vào.

Mua quần áo xong, hai người đi trên thang cuốn xuống tầng tiếp theo.

Buổi tối không nhiều người đi siêu thị lắm, phần lớn là một vài gia đình đi dạo.

Hai người thấy ai cũng đẩy một cái xe trước mặt, nên cũng bắt chước đi lấy một cái xe đẩy.

Nhưng muốn dùng xe mua sắm thì phải trả bằng tiền xu, hai người tìm tới tìm lui tiền xu trong người, nhưng mãi không thấy đồng nào.

Hải Đồ moi mãi mới moi ra được một tờ 5 đồng, hỏi hắn: "Cái này có được không?"

Kỳ Khiêm nói chắc là không được.

Hải Đồ không tin, muốn tự mình đi thử, thử xong mới thấy chẳng được tích sự gì.

"Giờ không có xe thì bọn mình không đi dạo nữa à?" Hải Đồ vừa mới mua được trang phục tình nhân, còn chưa khoe khoang đủ, không muốn về ngay chút nào.

Kỳ Khiêm nhìn xung quanh một chút, lấy ra ít tiền mặt định đến quầy phục vụ đổi tiền lẻ, thì Hỉa Đồ vung tay lên nói: "Thôi, không có xe thì không có xe, dù sao cũng chẳng mua gì nhiều mà!"

Kỳ Khiêm cũng không cần mua đồ gì nhiều nhặn, vả lại nếu dùng xe đẩy thì phải dùng tay đẩy xe, nghĩ một lát hắn cũng đồng ý.

Đi mua sắm không phải mục đích chính, nếu Kỳ Khiêm cần gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi người đưa tới được.

Chỉ là hiếm khi hắn có thời gian rảnh, nên muốn đi dạo siêu thị cùng Hải Đồ như các cặp đôi bình thường khác mà thôi.

"Có tẹo đồ mình còn dùng xe đẩy làm gì?" Hải Đồ như là đang tự thuyết phục chính mình, nói xong còn phải nhấn mạnh thêm một lần nữa, rồi mới nắm tay hắn đi vào trong, "Bọn mình cầm trên tay là được rồi."

Cậu đeo khẩu trang và đội mũ nên không sợ bị người khác nhận ra, nên làm cái gì cũng rất tự tin.

Kỳ Khiêm rút tay ra khỏi tay cậu, đan 10 ngón tay hai người vào với nhau.

Hành động của hai người rất thân mật, cộng thêm bộ quần áo đang mặc khiến cho người ta không thể không suy diễn, dọc đường đi có biết bao người len lén nhìn cả hai.

Hải Đồ kéo Kỳ Khiêm một chút, lúc hai người dừng lại cậu nhón chân nói thầm với hắn: "Em cảm giác có người đang chụp trộm em."

"Vậy giờ mình đi về à?" Có mối quan hệ mờ ám với người đồng tính không phải là cách nổi tiếng hay ho đối với diễn viên, bản thân Kỳ Khiêm thì không quan tâm, nhưng hắn không thể không lo cho Hải Đồ.

"Sao phải đi về chứ?" Hải Đồ bĩu môi: "Vốn dĩ chúng ta đến đây là để show ân ái cơ mà!"

Cậu bắt đầu tự luyến: "Chắc chắn là người ta đang hâm mộ tình cảm mặn nồng của bọn mình đấy!"

"Đúng vậy, rất là mặn nồng." Kỳ Khiêm xoa xoa đầu cậu mà hùa theo, tay kia thì lấy điện thoại ra, dặn dò cấp dưới một ít chuyện, sau đó lại nắm tay Hải Đồ đi dạo.

Hai người chưa từng đi siêu thị bao giờ, cứ lượn lờ khắp nơi chẳng khác nào ruồi mất đầu.

Hải Đồ lúc trước tuyên bố là mua bàn chải đánh răng thì cần gì xe đẩy, sau khi bước vào khu mua sắm thì quên lời mình nói trong vòng một nốt nhạc.

Buổi tối ở siêu thị khá là đông đúc, cậu đi theo người ta, nhìn người ta mua cái gì, mình cũng bắt chước mua theo cái đó.

"Cái balo kia nhìn hay quá." Thấy một người mẹ đang mua cho con gái một chiếc balo trẻ em ở phía trước, thế là Hải Đồ cũng để mắt tới một kiểu dáng khác.

Kỳ Khiêm kéo cậu rời khỏi gian hàng kia: "Nhưng em hết tuổi chơi balo rồi."

"Haizzz, được rồi." Hải Đồ bĩu môi, lại nhìn sang một hướng khác: "Cái gối này trông cũng được nè, hay là mình mua một cái đi?"

Kỳ Khiêm nhìn lướt qua giá tiền, không nói lời nào đã kéo cậu đi luôn.

Tiếp đó Hải Đồ đòi mua 7749 món đồ, tất cả đều bị Kỳ Khiêm lờ lớ lơ.

Sau hai, ba lần bị từ chối, Hải Đồ nổi giận, cảm thấy mình không phải là bảo bối của Kỳ Khiêm nữa rồi.

Cậu chơi xấu lùi lại phía sau, để Kỳ Khiêm kéo mình về phía trước thì dịch sang một bên giận dữ nói: "Cái anh này! Cứ đi theo tôi làm gì thế hả?"

"Để khoe trang phục tình nhân với em." Kỳ Khiêm quay đầu lại nhìn cậu: "Tiện thể mua bàn chải răng luôn."

Câu đầu tiên đã dễ dàng thuyết phục được Hải Đồ, cậu lặng lẽ nhìn xung quanh, thấy mọi người phía sau đúng là đang chỉ vào hai người mà bàn tán, vậy là thấy sung sướng trong lòng.

"Thế thì được." Cậu hừ hừ hai câu: "Em thông cảm anh nghèo, cho nên không dám mua đồ gì hết."

Kỳ Khiêm thở dài, không cãi lại, đi dạo một vòng rồi trở lại chỗ mua đồ vệ sinh cá nhân đã đi qua lúc nãy.

Mua xong bàn chải đánh răng hai người chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, lúc trả tiền Kỳ Khiêm rút ra một tờ tiền có giá trị rất lớn.

"Có thể trả tiền lẻ giúp tôi được không?"

Nhân viên thu ngân cười cười nhìn hai người một cái, ưu ái mà đổi tờ 5 đồng thành 5 xu lẻ cho hắn.

Kỳ Khiêm đổ hết số tiền lẻ vừa đổi được vào tay Hải Đồ: "Nhìn đi, giờ anh có tiền rồi đấy."

"Giỏi quá!"

Hải Đồ nhận số tiền, chỉ lấy ra một đồng, còn lại thì nhét hết vào túi Kỳ Khiêm.

Số tiền kia không được sắp xếp lại, lúc bỏ vào trong túi thì phồng thành một cục to đùng, Kỳ Khiêm không thèm để ý, chỉ cùng cậu đi về phía trước.

Hải Đồ có tiền, việc đầu tiên muốn làm là đi mua xe đẩy.

Cậu nhét tiền vào, thấy cái khóa bên trong được mở ra, lấy xe đẩy ra đẩy một vòng, sau đó đẩy thêm một vòng nữa, rồi cảm thấy làm thế rất là nhàm chán, bèn trả lại xe rồi lấy lại tiền xu.

"Tiền này thế mà được trả lại đó!" Hải Đồ sợ hãi mà cảm thán một câu, sau đó thả tiền xu vào trong túi, cậu vỗ vỗ túi nói: "Được rồi, giờ đây là tiền của em!"

"Của em hết, anh cũng là của em." Kỳ Khiêm hỏi cậu: "Có muốn đi dạo nữa không?"

Hải Đồ lắc đầu: "Không muốn, mình về đi thôi, anh nên đi ngủ đi."

Hôm sau Hải Đồ dậy từ lúc Kỳ Khiêm còn đang ngủ, cậu rón rén sửa soạn quần áo, trước khi đi thì hôn trộm hắn một cái, sau đó mặt phơi phới "sắc xuân" mà đẩy cửa đi ra ngoài.

Sau đó bất ngờ mà thấy Tần Thiên cũng đang đứng chờ thang máy.

"Sao anh lại ở đây?" Hải Đồ hơi ngạc nhiên, từ khi Tần Thiên có bạn gái, gần như anh không về khách sạn ở nữa.

Tần Thiên cười cười, nhìn mặt có vẻ không có gì phải bận tâm: "Giận rồi, bị đuổi ra ngoài."

Hải Đồ ồ một tiếng.

Tần Thiên không quan tâm chuyện của bản thân mình, nhưng lại cực kỳ tò mò về chuyện của Hải Đồ: "Nào nào nào, nói cho anh trai nghe một chút, người hôm qua chính là tên mà em chuẩn bị ký khế ước cùng sao?"

"Không phải chuẩn bị." Hải Đồ cãi lại lời anh. "Bọn tôi đã đi đăng ký rồi, chờ bảy năm sau là có thể ký khế ước."

Hải Đồ cười hì hì: "Tôi đã kể hết mọi chuyện cho anh ấy biết rồi."

"Vậy hả? Thế thì chúc mừng nhé." Người kia dừng lại một lúc lâu, mới nhàn nhạt nói ra câu này, sau đó cũng chẳng còn chút hứng thú tán gẫu nào nữa.

Hôm nay Tần Thiên có cảnh diễn đôi với Thang Hàm.

Thang Hàm bởi vì vụ việc của bạn gái anh, mà thái độ với Tần Thiên cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.

Nhưng lúc cần hợp tác thì vẫn rất phối hợp.

Hôm nay có một cảnh hôn, kể về việc nữ chính vì ở bên ngoài bị bắt nạt, nên về nhà lén lút khóc nhè, nam chính từ trong bức tranh bước ra, tặng cho nàng một nụ hôn mà nàng không thể cảm nhận được.

Nụ hôn này chỉ là hôn giả thôi chứ không phải môi chạm môi, nhưng rất không khéo ấy là khi hai người vừa mới diễn đến cảnh này, thì bạn gái Tần Thiên đến thăm trường quay.

Hôm nay cô ta chỉ đến một mình, mặt mũi trang điểm xinh đẹp rạng rỡ, cô vừa bước vào cũng là lúc hai người kia mới quay xong cảnh này, đạo diễn hô chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.

Hết chương 61.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện