“! ”
Lục Kinh Yến bị phỏng đoán của Thịnh Tiện dọa chết khiếp.

Cô chỉ cảm thấy Dương Cầm Cầm có chút vấn đề, nhưng cô nghĩ thiên về hướng có lẽ Dương Cầm Cầm tiêu pha hoang phí quen rồi, có một khoản tiêu pha không nhớ nữa, tạo thành hiểu lầm giữa cô ta và con gái của dì Tôn.

Phỏng đoán của giáo sư Thịnh quả thực là quá to gan, cũng phá hủy tam quan quá.

Bạn cùng ký túc chung đụng với nhau thời gian lâu như vậy, cho dù quan hệ giữa hai người có kém đến đâu, cũng không đến mức ác tới mức này.

Phải biết rằng, đây là đang hủy hoại tiền đồ của một người.

Sau khi bừng tỉnh khỏi cơn chấn kinh, Lục Kinh Yến tỉ mỉ suy nghĩ, nhưng lại cảm thấy phân tích của Thịnh Tiện rất hợp lý.

Giáo sư Thịnh đúng là có bản lĩnh thật đấy, chỉ dựa vào mấy thông tin vụn vặt thăm dò được từ trong trường, lại có thể lắp ghét thành chân tướng của sự việc.

Cũng siêu quá đi.

Lục Kinh Yến chớp mắt, đột nhiên vùi mặt vào điện thoại bật cười.

Bỗng nhiên cô lại trở nên có chút tự hào là thế nào nhở?
Người tìm ra chân tưởng cũng có phải là cô đâu, cô ở đây đắc ý cái nỗi gì chứ?
Tuy cách chiếc điện thoại, Thịnh Tiện không nhìn thấy phản ứng của cô lúc này, Lục Kinh Yến vẫn cố ý đanh mặt ra, hững hờ nhìn vào điện thoại, bắt đầu nghiêm túc thảo luận vụ án này với Thịnh Tiện.

Lục Kinh Yến: “Vậy tiếp theo đây anh định làm thế nào?”
Thịnh Tiện: “Liên hệ với Dương Cầm Cầm bàn bạc một chút.


Lục Kinh Yến: “Lỡ như Dương Cầm Cầm thà chết không thừa nhận, cứ nằng nặng là cô ta mất tiền, cứ muốn hắt nước bẩn cho con gái của dì Tôn thì phải làm sao?”
Thịnh Tiện: “Vậy thì tìm chứng cứ.



Lục Kinh Yến cảm thấy mình hỏi như chưa hỏi.

Nói đi nói lại, thứ quan trọng nhất của vụ án này chính là chứng cứ thì lại chưa nắm được.

Lục Kinh Yến đang định hỏi Thịnh Tiện, lỡ như không tìm được chứng cứ thì làm thế nào, Thịnh Tiện lại gửi thêm hai tin nhắn mới tới.

Thịnh Tiện: “Độ khó không lớn.


Thịnh Tiện: “Về cơ bản thì vụ án này đã kết rồi.


Lục Kinh Yến: “! ”
Không ngờ rằng giáo sư Thịnh cũng khá tự tin đấy.

Lục Kinh Yến nhìn chằm chằm vào tin nhắn Thịnh Tiện gửi tới ngẫm nghĩ một lát, phát hiện ra sự khẳng định chắc thắng của Thịnh Tiện đối với vụ án này trong từng hàng chữ.

Cô “a” một tiếng, đột nhiên hiểu ra được ý của giáo sư Thịnh.

Lục Kinh Yến: “Anh trai 6666!”
Lục Kinh Yến: “Anh trai giỏi quá!”
Lục Kinh Yến: “Anh trai đỉnh nhất!”
Thịnh Tiện: “?”
Đây là đang chê bai cô khen ngợi không đủ ra sức à?!
Lục Kinh Yến vắt kiệt óc tìm kiếm những từ khen ngợi người khác.

Lục Kinh Yến: “Anh ơi, anh đúng là luật sư có nhan sắc đỉnh chóp trong giới luật, rõ ràng có thể kiếm cơm nhờ mặt, nhưng lại cứ phải dựa vào tài hoa xuất chúng.


Thịnh Tiện: “! ”
Thịnh Tiện: “Sốt rồi hả?”

Lục Kinh Yến: “! ”
Lúc này cô rất là không phục.

Lục Kinh Yến cầm điện thoại lên nhanh chóng ấn bàn phím.

Lục Kinh Yến: “Anh ơi, tối nay anh nói chuyện với em lâu như vậy, chẳng phải là vì để em khen anh à?”
Thịnh Tiện: “?”
Lục Kinh Yến nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mãi không đợi được tin nhắn của Thịnh Tiện.

Lẽ nào cô hiểu lầm ý của anh rồi sao?
Lục Kinh Yến suy nghĩ trong giây lát, lại bắt đầu ấn bàn phím.

Lục Kinh Yến: “Hoặc là, ý của anh là, chuyện em nhờ anh làm, anh đã làm xong rồi, hiện giờ em nên nói tiếng cảm ơn với anh?”
Hai chữ “cảm ơn” Lục Kinh Yến vừa gõ ra, thì trong màn hình nảy ra một tin nhắn mới.

Thịnh Tiện: “Không cần.


Lục Kinh Yến chớp mắt.

Không cần khen ngợi anh, cũng không cần cảm ơn, vậy anh muốn gì?
Đột nhiên Lục Kinh Yến nổi cơn muốn tán tỉnh Thịnh Tiện.

Đợi cô phản ứng lại, tin nhắn của cô đã gửi đi rồi.

Lục Kinh Yến: “Anh ơi, cái này anh không cần, cái kia cũng không muốn, vậy anh muốn cái gì nè?”
Lục Kinh Yến: “Muốn em đền thịt hả?”
“! ”
Lục Kinh Yến thành công đưa cuộc trò chuyện vào ngõ chết.


….

Thứ năm là ngày 31 tháng 12.

Ngày cuối cùng của năm nay.

Ngày tiếp theo là Nguyên Đán, không phải đi làm, Trần Khải là một người vô cùng coi trọng nghi thức mỗi dịp lễ Tết, đương nhiên không thể bỏ lỡ được đêm Cutdown cuối năm.

Trần Khải sắp xếp chỗ, hẹn vào mười giờ tối.

Trước lúc đó, Lục Kinh Yến và Tống Nhàn cùng nhau ăn bữa tối.

Hai người dùng bữa trên tầng thượng của trung tâm thương mại, lúc kết thúc còn chưa tới tám giờ, thì đi dạo một lát, kết quả dạo hơi lâu, đến nơi mà Trần Khải đặt trước, đã là mười rưỡi rồi.

So với lần sinh nhật của hắn ta, thì lần này hắn không gọi nhiều người lắm, cơ bản đều là những người ngày thường có quan hệ rất thân với hắn.

Lục Kinh Yến đi vào phòng riêng, đối mặt với mấy câu chào hỏi của một số người, cô lạnh lùng ngồi xuống sô pha, chẳng hề nhiệt tình trả lời như Tống Nhàn.

Lục Kinh Yến rót cho mình một ly rượu, bưng ly lên ngửa đầu uống hết ngụm, mới phát hiện Trần Khải không có ở đây.

Tống Nhàn ngồi bên cạnh cô vừa vặn cũng chú ý đến, cao giọng lên hỏi: “Trần Khải đâu rồi??”.

????????????yệ????‎ hay?‎ ????ìm‎ ????gay‎ ????????a????g‎ chí????h‎ [‎ ????????‎ ????????????????UYeN.

v????‎ ]
“Vẫn chưa đến đâu.

” Có người trả lời.

Những hoạt động kiểu này Trần Khải là người tích cực nhất, thế mà hôm nay lại tới muộn, đúng là khiến Lục Kinh Yến ngạc nhiên không thôi.

Tống Nhàn cầm điện thoại gọi điện cho Trần Khải, vừa mới gọi đi, cửa phòng bị đây ra, Trần Khải mặc chiếc áo len màu đỏ rực bước vào.

Tống Nhàn ngắt điện thoại đi, nhìn Trần Khải nói: “Quần áo này của cậu khá là mừng vui đấy, đội thêm cái mũ Giáng sinh nữa là có thể đón Giáng sinh rồi.



Trần Khải ngồi xuống bên cạnh Lục Kinh Yến, lười nhác dựa trên sô pha, kéo áo len của mình ra: “Đâu là áo chuẩn bị cho Giáng sinh, đó chẳng phải Giáng sinh phải đi công tác, chưa thể mặc hay sao.


Tống Nhàn: “! ”
Lục Kinh Yến liếc Trần Khải một cái: “Sao giờ mới tới?”
Trần Khải cào tóc: “Đừng nhắc nữa, tụ họp gia đình, dì út và dượng út của tớ đều ở đó, khó khăn lắm mới thoát thân được.


Lục Kinh Yến xoay ly rượu, hờ hững hỏi: “Anh họ cậu cũng có mặt à?”
“Anh họ tớ làm sao mà có mặt được.

” Trần Khải rót cho mình một ly, uống ực hết hơn nửa ly, nói: “Những buổi tụ họp gia đình kiểu này, không bao giờ anh ấy tới đâu, năm hết Tết đến, anh ấy rất hiếm khi ăn cơm với dì út dượng út ấy, có lẽ là cảm thấy không tự nhiên, cũng cảm thấy bản thân là người ngoài, làm phiền người khác quá.


Lục Kinh Yến nghĩ tới tình huống gia đình của Thịnh Tiện, cô há miệng, nhưng không nói gì.

Một lát sau, cô hờ hững hệt như rảnh rỗi, hỏi: “Vậy thì năm hết Tết đến, anh họ cậu đón kiểu gì?”
Trần Khải lắc đầu, “Không biết, chắc là đón một mình.


Một mình sao?
Lục Kinh Yến cúi đầu nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu đỏ trong ly, không lên tiếng.

Năm hết Tết đến, nhà họ Lục cũng thường xuyên còn lại một mình cô ở nhà, nhưng cô rất hiếm khi đón lễ một mình, đại đa số đều là đắm chìm trong những nơi nhộn nhịp như thế này với Trần Khải.

Lục Kinh Yến uống sạch rượu còn lại trong lu, quay đầu nói với Trần Khải: “Anh ấy không cần ở cùng với mẹ sao?”
Trần Khải than dài một tiếng: “Đã rất nhiều năm rồi anh ấy chưa gặp lại mẹ mình đâu, tôi từng nghe dì út nhắc tới một lần, nói mẹ anh ấy cũng tái hôn rồi, cưới một người không tồi, còn sinh ra một đứa con trai nữa, cuộc sống khá là hạnh phúc.


“Theo tính cách của anh họ tôi, anh ấy không tới nhà dượng út đón năm mới, cũng không thể nào tới chỗ mẹ anh ấy đâu.


“Thực ra anh họ tôi chẳng thân thiết mấy với dượng út, một năm bọn họ còn chẳng gặp nhau lấy đôi lần ấy.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện