Khi Lục Kinh Yến tới nơi, Thịnh Tiện đã an vị ở bên trong rồi.

Vì không phải là cuối tuần, nên người trong quán bar không nhiều, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh rồi.

Có lẽ Thịnh Tiện giống cô, là từ trong nhà ra ngoài, ăn mặc khá là thoải mái, bên trên mặc một chiếc áo nỉ màu trắng hiệu GUCCI, trông cả người anh trẻ trung hơn nhiều so với áo sơ mi ngày thường.

Ánh sáng trong quán bar mờ tối, nơi anh ngồi lại nằm ngược sáng, nhưng làn da vẫn trắng ngần.

Lục Kinh Yến rất trắng, cho nên những người khác lọt vào trong mắt cô, cô đều không có cảm giác gì, lúc này có thể khiến cho thị giác của cô khắc sâu như thế, chỉ có thể nói rằng giáo sư Thịnh cũng trắng ra phết.

Thịnh Tiện đang trả lời tin nhắn của người khác, anh phát hiện có người tới gần, hờ hững ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Kinh Yến, anh hỏi: “Tới rồi hả?”
“Dạ.

” Lục Kinh Yến bừng tỉnh, cô đặt túi và ngồi xuống đối diện với Thịnh Tiện.

Thịnh Tiện đưa menu đồ uống đẩy tới trước mặt ccô: “Xem uống gì.


Lục Kinh Yến lật xem tờ menu đồ uống: “Anh thì sao? Gọi gì rồi?”
“Vẫn chưa,” Thịnh Tiện tiếp tục ấn bàn phím, hệt như đang bận rộn việc gì gấp vậy, hai giây sau, lại trả lời một câu: “Đợi lát nữa gọi.


Lục Kinh Yến à một tiếng, thức thời không làm phiền anh nữa.


Quán bar này chính là nơi lần trước cô bảo Trần Khải đưa tới sau khi chọc cho Lục Hồng Trình tức giận bị lão đuổi xuống xe.

Cô tới nơi này rất nhiều lần, menu đồ uống có những gì cô đại khái đều nằm lòng.

Lục Kinh Yến thấy không có món mới nào, nên gập menu lại đợi Thịnh Tiện làm xong.

Trong quán bar ngoài tiếng nhạc nền rất nhỏ ra, thì không có âm thanh nào dư thừa.

Lục Kinh Yến chống cằm nhìn trái nhìn pahỉ, sau đó ánh mắt cô lại dừng trên người Thịnh Tiện.

Ngón tay của Thịnh Tiện thon dài, cổ tay của bàn tay gõ chữ đeo một chiếc đồng dây da màu đen, kiểu dáng rất bình thường, nhưng phối trên người anh lại vô cùng đẹp.

Anh đang cụp mắt nhìn vào màn hình, hàng mi cong vút dày dặn che kín lấy đôi mắt anh.

cô thực sự chưa từng nhìn kỹ anh như thế này, mãi cho tới hiện tại cô mới phát hiện ra, giáo sư Thịnh lại là một lông mi tinh.

*Lông mi tinh: chỉ người có đôi mắt to, hàng mi cong vút.

Đúng thật không hổ là người đàn ông nằm trong gu thẩm mỹ của cô.

Ngay đến cả lông mi cũng đúng là kiểu cô thích.

Lục Kinh Yến trước nay luôn vô cùng tự tin với nhan sắc của mình, trang điểm cũng hoàn toàn dựa vào tâm trạng, luc snày cô hơi hối hận vì mình không trang điểm nhẹ rồi mới tới đây.

Từ khi nào cô đã trở nên không chú trọng bề ngoài rồi.

Lần đầu tiên gặp Thịnh Tiện, cô mang gương mặt vừa mới tỉnh ngủ, khoác bừa lấy bộ quần áo rồi ra ngoài luôn.

Lúc ấy cũng không thấy tâm tư cô cong cong vẹo vẹo như thế này, hình như hôm ấy cô còn gặp anh những hai lần kia, lần thứ hai là trên đường lớn, cô còn không biết xấu hổ huýt sáo với giáo sư Thịnh người ta, hỏi người ta có muốn lên xe hay không.

Nghĩ tới đây, Lục Kinh Yến không khỏi a một tiếng.

Thịnh Tiện ngẩng đầu lên nhìn qua: “A cái gì?”
Lục Kinh Yến bừng tỉnh trong cơn bay bổng: “Không có gì ạ.


Cô chỉ đang cảm thán thôi, chỉ trong thoáng chốc, cô và anh đã quen nhau được hơn hai tháng rồi.

Lục Kinh Yến thấy Thịnh Tiện bấm tắt màn hình: “Xong việc rồi ạ?”
“Ừ, xong rồi.


” Thịnh Tiện thấy trước mặt cô trống không, ngay cả một cốc nước cũng không có: “Sao không gọi đồ uống?”
Lục Kinh Yến chống cằm cười híp mắt: “Đợi anh trai để gọi cùng đó.


Thịnh Tiện không nói gì, anh bấm chuông trên bàn, gọi nhân viên phục vụ tới.

Rượu mà quán bar này pha chế ra, loại nào Lục Kinh Yến cũng từng uống rồi, cô để Thịnh Tiện gọi đồ, sau đó gọi giống như anh.

Trong quá trình đợi đồ uống, cửa quán bar bị đẩy ra, mấy người ầm ĩ đi vào trong.

Trong đó có một người liếc mắt về phía bàn bọn họ một cái.

Người đó nhìn không tồi, dáng cao, thuộc dạng hút mắt khi đứng trong một nhóm người.

Không phải Lục Kinh Yến cố tình nhìn, chỉ là cô vô tình liếc ra ngoài cửa một cái, không ngờ lại chạm phải tầm mắt của người đó.

Sau đó người kia cụp mắt lại, Lục Kinh Yến cũng chẳng để trong lòng, vừa định đưa mắt về, thì người đó lại liếc về phía cô một lần nữa.

Tình huống kiểu này, Lục Kinh Yến chẳng lạ lẫm gì.

Cô và bọn Trần Khải, Tống Nhàn ngâm người trong quán bar, kiểu đàn ông liên tục nhìn cô thế này, một tối không có một trăm cũng đến 50 người.

Lục Kinh Yến bình tĩnh, hờ hững đưa mắt về.

Kết quả một giây sau, người đó lại đi về phía bên này của cô.

Cô và hắn ta mới chạm mắt nhau một cái, hắn đã chủ động chạy tới bắt chuyện với cô rồi sao?
Lục Kinh Yến đang nghĩ, người đó đã gọi thẳng tên của cô: “Lục Kinh Yến?”
Lục Kinh Yến ngơ ra, ngẩng đầu lên.


Vừa nhìn thế này, cô mới phát hiện người trước mắt hơi quen, thế nhưng cô chẳng có ấn tượng gì quá lớn, không nhận ra được hắn ta là ai.

Sau khi người đàn ông đó gọi tên Lục Kinh Yến xong, thì nhìn Thịnh Tiện đang ngồi phía đối diện cô, vẻ biết rõ còn cố hỏi: “Người này là?”
Thịnh Tiện ngước mắt hờ hững quét qua người đàn ông đó môt cái, đối mặt với ánh mắt thù địch của người đàn ông, anh hờ hững nhìn Lục Kinh Yến, hỏi: “Quen biết sao?”
“! ”
Chuyện này bảo cô trả lời ra sao.

Nói quen biết, cô lại chẳng nhớ ra hắn là ai.

Nói không quen, bạn trai cũ của cô nhiều như thế.

Đang lúc Lục Kinh Yến băn khoăn xem nên trả lời như thế nào mới không bị hố, thì người đàn ông kia đã mở lời: “Đương nhiên là quen rồi, không chỉ quen thôi đâu, trước kia chúng tôi còn rất thân đấy, đúng không Tiểu Yến?”
Lục Kinh Yến: “….


Đúng cái đầu nhà mi.

Ai con mẹ nó thân với anh.

Hơn nữa, đã hỏi anh chưa, mà còn tranh trả lời?
Người đàn ông đó tranh trả lời thì thôi đi, dường như cảm thấy vẫn chưa trả lời đã, lại bổ thêm một câu: “À, đúng rồi, tự tôi giới thiệu một chút, tôi là bạn trai cũ của cô ấy.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện