DỊCH: MIN
Kiểu câu này nghe có vẻ rất giả tạo.
Giáo sư Thịnh đây là giảng bài cho sinh viên của mình liên đới cả tới trợ lý hễ cái là mở lớp giáo dục tư tưởng cho người khác rồi ư.
Lục Kinh Yến không khỏi liếc nhìn trợ lý ngồi kế bên mình một cái: “Cậu đang dạy dỗ tôi đấy à?”
Trợ lý mỉm cười: “Đâu có ạ, em không dám đâu.”
Hai giây sau, trợ lý lại mở miệng: “Nguyên nhân kia nghe có vẻ rất xa vời, nhưng đó là xa vời đối với loài người, còn đối với giáo sư Thịnh mà nói, thầy ấy thực sự vẫn luôn làm như vậy.”
“Em từng hỏi thầy ấy nguyên nhân, khi đó thầy có uống chút rượu, có lẽ là hơi thoải mái, có trò chuyện với em đôi ba câu, thầy ấy nói, thầy ấy chẳng hề nghĩ khiến bản thân mình vĩ đại đến đâu, cũng chẳng hề muốn mọi người nghĩ rằng thầy ấy là một người tốt, thầy ấy chỉ muốn dùng hết khả năng của mình để những người vô tội nhỏ bé ở nơi tuyệt vọng tối tăm nhất, cảm giác như cả thế giới bỏ rơi bản thân mình, trông thấy một tia hi vọng.”
Trợ lý nói đến đây, chẳng biết nghĩ tới điều gì bỗng nhiên hỏi: “Chị Lục này, chị nhìn nhận như thế nào về luật sư?”
Lục Kinh Yến bị hỏi ngớ cả người: “Hả?”
“Trong mắt của chị, có phải đám luật sư tụi em là loại người chỉ biết có tiền, là loại tồn tại chỉ cần đưa đủ tiền là có thể đổi trắng thay đen?”
“Hử?”
Lục Kinh Yến thầm nghĩ, thế này thì bảo cô tiếp thế nào, dù sao thì loại luật sư như thế có rất nhiều, giống như phòng pháp vụ của công ty cô, cũng chỉ nhìn đến tiền.
Thế nhưng cô không hề cảm thấy chỉ nhìn tiền là người xấu, đối với rất nhiều người mà nói luật sư là một phần công việc, mà công việc thì phải nhìn thu nhập rồi.
Trợ lý cười cười, không hề bắt bẻ Lục Kinh Yến nhất thiết phải trả lời câu hỏi vừa rồi của mình, cậu ta nói thêm: “Ngành luật sư này của chúng em, thực ra mấy năm gần đây điều tiếng không được tốt lắm, ví dụ như Tiểu Trương ở văn phòng luật bo nj em, cậu ấy đi xem mắt, đối phương vừa nghe thấy cậu ấy là luật sư đã từ chối gặp mặt luôn, trên thực tế rất nhiều người tìm một nửa kia đều không thích tìm luật sư, chỉ cảm thấy luật sư quá hiểu pháp luật, thông thạo tính toán, kết hôn với luật sư chẳng khác nào kết hôn với một quả bom hẹn giờ, chẳng biết bản thân bị đối phương chơi chết từ khi nào.


Thật ra chuyện này thực sự tồn tại, văn phòng luật chúng em có thụ lý một vụ án ly hôn, người chồng là một luật sư, dùng hết tiền mua bảo hiểm cho mẹ mình, đến lúc chia tài sản, số tiền mua bảo hiểm cho mẹ kia không lấy ra nổi được một xu nào.”
“Ngành luật này thu nhập không hề thấp, người vào ngành cũng nhiều, nhiều đến nỗi trở nên rất phức tạp, quả thực cũng có rất nhiều luật sư bất lương tồn tại, bọn họ biết mượn sức mạnh của truyền thông và dư luận gây áp lực cho bên kiểm sát, bẻ cong sự thật, thay đổi kết quả.”
“Những vụ án dư luận kiểu này mấy năm nay rất nhiều, một người phạm tội, chưa kịp truy hỏi nguồn cơn, trên mạng đã bắt đầu định tội cho người ta rồi, nhưng trên thực tế có nhiều chuyện chẳng hề đơn giản như mọi người vẫn thấy, ví dụ như hai năm trước có một vụ án giết người, giết một cô gái, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, trên mạng nhất trí cảm thấy nghi phạm nên bị phán tử hình, nhưng chị biết khi điều tra ra bối cảnh của nghi phạm là gì không, mười năm trước, bố của nghi phạm làm việc trên công trường của bố cô gái kia bị ngã chết, bố của cô gái kia trốn tránh trách nhiệm, không trả tiền bồi thường, nhiều lúc mọi người dễ dàng bị dắt mũi chạy đi, chị cho rằng người tội ác tày đình, thực ra chưa chắc thực sự độc ác tận cùng, chị cho rằng người đó rất vô tội, nhưng có khả năng người đó chẳng hề vô tội như trong tưởng tượng, mọi người đều là người, làm gì có ai xấu xa đến tận trong xương tủy chứ.”
“Cho nên, giáo sư Thịnh căm ghét nhất loại luật sư dắt mũi dư luận như này, trước kia trong một lần hội nghị, thầy ấy từng nói với bọn em rằng, luật sư chân chính, là phải đường hoàng đứng trên tòa, dùng chứng cứ và sự thật để biện hộ, mà không phải mượn sức từ dư luận.”
“Chị có biết châm ngôn của văn phòng luật bọn em là gì không, do giáo sư Thịnh đặt đó.

Thề chết bảo vệ tôn nghiêm của pháp luật, rửa sạch oan khuất cho người vô tội, khiến kẻ có tội tâm phục khẩu phục.”
“...”
Phiên tòa bắt đầu rồi, cuối cùng trợ lý cũng ngừng lại.
Phía nguyên cáo chủ trương nói rằng bị cáo ăn cắp, nhưng Thịnh Tiện lại chủ trương cho rằng nguyên cáo phải có nghĩa vụ phụng dưỡng đối với bị cáo.
“Nguyên cáo từ sau năm mười ba tuổi, đều là do đương sự của tôi nuôi nấng, tuy bọn họ không hề có quan hệ huyết thống, nhưng có quan hệ nuôi dưỡng, cho nên nguyên cáo có nghĩa vụ phụng dưỡng...”
Tình tiết vụ án tiến triển rất thuận lợi, Thịnh Tiện đã thành công giúp ông lão lấy được phí phụng dưỡng.
Dùng lời của trợ lý mà nói, vụ án này vốn không phải là quá phực tạp, chẳng qua chỉ là bên nguyên cáo bắt nạt ông lão neo đơn nghèo nàn mà thôi.

Sau khi kết thúc phiên tòa, Thịnh Tiện trò chuyện mấy câu với thẩm phán, sau đó bị ông lão quấn lấy.
Ông lão run rẩy lôi một chiếc túi nilon từ trong túi ra, vừa mở vừa không ngừng cảm ơn Thịnh Tiện.
Bên trong túi nilon đựng là tiền, là loại tiền lẻ rách nát.
Năm hào, một đồng, năm đồng, mười đồng.
Ông lão một mực nhét vào trong tay Thịnh Tiện.
Thịnh Tiện không cầm, mà rút ví tiền trong túi mình ra, lấy một xấp tiền đưa cho ông lão.
Ông lão 73 tuổi, lưng đã còng hẳn, ông cố gắng cúi gập lưng xuống, lặng lẽ dùng bàn tay lau khóe mắt.
Đối với người sống đến từng này tuổi, một thân bệnh tật lại không còn lại mấy ngày như ông, đến lúc này tiền bạc gì đó đã chẳng còn quan trọng nữa, ngược lại Thịnh Tiện đã giúp công tranh thủ được chút công bằng này, mới là thứ ông lão cần nhất.
Thịnh Tiện khẽ vỗ lên lưng ông lão hai cái, dìu ông lão đi đến bên đường, bắt cho ông một chiếc xe.
Trước khi ông lão lên xe, đôi chân chậm chạp muốn quỳ xuống trước mặt Thịnh Tiện, nhưng bị anh ngăn lại.
Lục Kinh Yến đứng cách đó không xa, nhìn Thịnh Tiện đang nói chuyện với ông lão.
Trên mặt anh vẫn chẳng có nhiều biểu cảm, thế nhưng Lục Kinh Yến lại cảm thấy lúc này Thịnh Tiện dịu dàng hơn bất cứ khi nào.
Hệt như một tia nắng, rực rỡ chói lòa.
Thịnh Tiện đưa mắt tiễn chiếc xe đưa ông lão đi khỏi, mới xoay người đi về phía Lục Kinh Yến.

Anh đi ngược sáng, ánh mặt trời bao bọc lấy anh tạo thành một vòng vàng chói.
Lục Kinh Yến nhìn Thịnh Tiện tiến lại gần, bỗng nhiên bật cười.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Tần Cảnh Ký
2.

Trời Sinh Thích Em
3.

Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!
4.

Tiểu Thư Tình

=====================================
Cô vẫn luôn cảm thấy Thịnh Tiện rất đẹp trai, là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp.
Cho đến hôm nay, cô mới phát hiện, thì ra anh còn có một mặt khác đẹp trai hơn.
Thịnh Tiện đi tới, khẽ hỏi: “Cười gì đó?”
“Hả,” Lục Kinh Yến lại cười một cái, sau đó chậm chạp mở lời.
….Cười vì anh đẹp trai thật sự ấy mà.
Mấy chữ này chưa tới bên miệng, một tiếng còi chói tai vang lên, kèm theo đó là tiếng hét lớn của trợ lý: “Cẩn thận!!”
Lục Kinh Yến quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông gầy gò, gương mặt dữ tợn cầm con dao đâm thẳng tới chỗ mà cô và Thịnh Tiện đang đứng.
Sự việc xảy ra quá đột ngột.
Đợi đến khi Lục Kinh Yến phản ứng lại, cô đã được Thịnh Tiện kéo ra sau lưng.
Thịnh Tiện che kín lấy cô, cô không thể nào nhìn thấy được tình huống hiện tại.
Trợ lý đã chạy ra khỏi xe, túm lấy gã kia.
Bảo vệ ngoài cổng của tòa án cũng chạy tới.
Thịnh Tiện thấy người đã bị khống chế, quay lại hỏi: “Không sao chứ?”
Lục Kinh Yến lắc đầu, vừa định nói chuyện thì thấy tay trái của Thịnh Tiện toàn là máu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện