Thời gian là vị chủ nhân độc đoán của con người,

nó vừa là đấng sáng tạo ra con người vừa là nấm

mồ chôn con người, nó trao cho con người điều khiến

nó hài lòng chứ không phải điều họ thỉnh cầu.

William SHAKESPEARE

Nhà hàng Số 5

New York

20 giờ 01

Tim đập rộn, Emma tới trước quầy lễ tân của nhà hàng. Một phụ nữ trẻ trung xinh đẹp với nụ cười gợi cảm bước ra chào đón cô.

- Xin chào, tôi có cuộc hẹn với Matthew Shapiro. Anh ấy đã đặt một bàn cho hai người.

- Matthew đang ở New York thật ư? Người phụ nữ thốt lên. Đúng là một tin tuyệt hay!

Cô nhìn danh sách khách đặt bàn. Rõ ràng là trong đó không xuất hiện tên của Matthew.

- Hẳn là anh ấy đã gọi thẳng vào di động của chồng tôi. Vittorio đãng trí đã quên không dặn tôi, nhưng không hề gì. Tôi sẽ tìm được cho hai người một bàn vị trí đẹp trên gác lửng, người phụ nữ hứa rồi rời khỏi quầy.

Emma nhận ra cô ta đang mang bầu. Thậm chí là đang ở trong giai đoạn cuối của thai kỳ.

- Cô có muốn tôi cởi giúp cô áo khoác không? - Tôi mặc nó trên người được rồi.

- Trông nó đẹp quá.

- Nếu xét đến số tiền tôi đã phải trả để có được nó, tôi thấy hài lòng khi thấy nó cũng phát huy tác dụng!

Hai người phụ nữ mỉm cười nhìn nhau.

- Tôi tên Connie.

- Rất vui được biết chị, tôi tên Emma.

- Theo tôi nào.

Hai người bước lên cầu thang gỗ dẫn tới một căn gác lửng có trần hình vòm cuốn.

Bà chủ nhà hàng chỉ cho vị khách của mình một chiếc bàn nằm ở rìa có thể nhìn xuống gian chính của nhà hàng.

- Tôi mời cô một ly khai vị nhé? Tiết trời lạnh như thế này, cô có muốn dùng một ly vang nóng không?

- Tôi ngồi đợi Matthew cũng được.

- Vậy càng tốt, Connie nói rồi đưa cho vị khách một quyển thực đơn trước khi đi khỏi.

Emma nhìn quanh. Nhà hàng ấm cúng, nồng hậu và riêng tư, toát ra bầu không khí dễ chịu. Trên quyển thực đơn, một đoạn văn ngắn giải thích rằng nơi này lấy tên “Số 5” để tôn vinh Joe DiMaggio. Quả là khi còn chơi cho đội Yanlcees, cầu thủ bóng chày huyền thoại thường mặc chiếc áo in số này. Trên bức tường gạch xây, một bức ảnh chụp nhà vô địch và Marilyn Monroe khiến người ta nghĩ rằng xưa kia cặp đôi này đã từng tới dùng bữa tại nhà hàng. Điều này thật khó tin, nhưng ý định thì tốt đẹp.

Emma nhìn đồng hồ đeo tay: bấy giờ là 20 giờ 04.

***

Nhà hàng Số 5

New York

20 giờ 04

- Matthew! Vậy cơ dấy, đúng là một bất ngờ thú vị! Vittorio thốt lên khi nhìn thấy bạn mình bước vào nhà hàng.

- Vittorio, gặp cậu tớ mừng lắm!

Hai người đàn ông ôm chầm lấy nhau.

- Sao cậu không báo trước là sẽ ghé qua đây?

- Sáng nay tớ gọi cho Connie rồi mà. Cô ấy không có ở đây à?

- Không, Connie đang ở nhà. Paul đang bị viêm tai tái phát.

- Cu cậu mấy tuổi rồi ấy nhỉ?

- Tháng tới là đầy năm.

- Cậu có ảnh của cu cậu ở đây không?

- Có đây, nhìn xem thằng nhóc lớn không này!

Vittorio rút ví lấy ra bức ảnh chụp một cậu nhóc tì sơ sinh mũm mĩm đáng yêu.

- Trông ra dáng một anh chàng cứng cáp rồi đấy, Matthew mỉm cười.

- Phải đấy, được thế là nhờ món pizza tớ vẫn thường nhét vào bình sữa cho cu cậu! ông chủ nhà hàng vừa đùa vừa nhìn qua danh sách khách đặt bàn.

- Đây rồi, tớ thấy cậu đã yêu cầu Connie dành cho cậu bàn “tình nhân” của nhà hàng! Ra thế đấy, tớ hy vọng cô nàng khách mời của cậu hôm nay thật xinh đẹp!

- Cậu đừng có hăng tiết vịt, anh tiết chế vẻ lúng túng. Cô ấy còn chưa tới sao?

- Chưa tới, bàn đã có ai ngồi đâu. Tới đây nào, tớ sẽ xếp chỗ cho cậu. Tớ mời cậu một ly khai vi nhé?

- Không, cảm ơn cậu, tớ sẽ chờ Emma.

***

Nhà hàng Số 5

New York

20 giờ 16

Matthew Shapiro, rõ ràng bố mẹ anh đã không dạy anh rằng đúng giờ là phép lịch sự tối thiểu... Emma vừa nhìn đồng hồ đeo tay vừa trách móc.

Từ gác lửng này cô có thể quan sát cửa chính của nhà hàng. Mỗi lần cửa mở ra, cô lại mong trông thấy Matthew bước vào, vậy mà lần nào cô cũng thất vọng. Cô ngoái lại để nhìn qua cửa sổ. Trời bắt đầu có tuyết rơi. Một vài bông tuyết ánh bạc và mềm như bông xoay tít trong ánh đèn đường. Cô khẽ thở dài rồi lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra để xem liệu có nhận được tin nhắn nào không.

Chẳng có gì hết.

Sau một thoáng ngần ngừ, cô quyết định gửi một bức mail bảng điện thoại. Vài câu nhẹ nhàng che giấu nổi sốt ruột của cô:

Matthew thân mến,

Tôi đã tới nhà hàng Số 5.

Tôi đang ngồi bên trong đợi anh.

Món pizza trộn actisô, phô mai Parma và cải lông trông ngon tuyệt!

Anh tới nhanh nhé, tôi đói cồn cào rồi đây!

Emma

***

Nhà hàng Số 5

New York

20giở 29

- Này, công chúa của cậu đến muộn quá nhỉ! Vittorio nhận xét khi tới gặp bạn anh đang ngồi nơi gác lửng.

- Đúng đấy, Matthew thừa nhận.

- Cậu không muốn gọi cho cô ấy sao?

- Bọn tớ đã cho nhau số điện thoại đâu.

- Thôi nào, cậu đừng lo: cậu đang ở Manhattan kia mà. Cậu thừa biết dân New York bọn mình thì khác, bọn mình có một quan niệm khá linh hoạt về chuyện đúng giờ mà…

Matthew nở một nụ cười bồn chồn. Vì không thể gọi điện cho Emma, anh soạn một bức thư để báo cho cổ biết anh đã đến:

Emma thân mến,

Anh bạn Vittorio của tôi nhất định muốn mời cô nếm thử một ly vang Toscane. Một chai vang Sanglovese được sản xuất trong một nông trại gần Sienne. Anh bạn tôi lúc nào cũng thao thao bất tuyệt về những loại vang Ý mà anh ấy cho là ngon nhất thế giới. Cô hãy mau tới đây để chặn họng anh ấy nhé!

Matt.

Nhà hàng Số 5

New York

20giờ 46

Emma cảm thấy bị sỉ nhục. Gã đàn ông này là một tên đểu cáng! Đến muộn bốn mươi lăm phút đồng hồ mà không có lấy một bức mail hay một cuộc gọi tới nhà hàng để xin lỗi!

- Cô có muốn tôi thử gọi vào di động cho Matthew không? Connie đề nghị.

Bà chủ nhà hàng đã nhận ra nỗi bấn loạn trong cô. Emma ngại ngùng ấp úng:

- Tôi... tôi cũng mong vậy, đúng thế đấy.

Connie bấm số của Matthew nhưng lại gặp phải hộp thư thoại.

- Mong cô đừng giận, anh ấy sẽ tới thôi. Chắc chắn là do tuyết rơi đấy mà.

Một tiếng “bíp” khẽ vang lên báo hiệu vừa nhận được mail.

Emma cúi nhìn màn hình điện thoại. Đó là một bức thư báo lỗi dạng “người dùng không rõ” cho cô biết bức thư điện tử cô vừa viết cho Matthew đã không thể gửi đi.

Lạ nhỉ...

Cô kiểm tra lại địa chỉ rồi thử gửi lần thứ hai, kết quả là lại thất bại lần nữa.

***

Nhà hàng Số 5

New York

21giờ 13

- Tớ nghĩ là cô ấy không đến nữa rồi, Matthew buột miệng rồi nhận lấy chai bia mà Vittorio đang chìa ra mời.

- Tớ không biết phải nói sao với cậu, bạn anh buồn rầu phát biểu. La donna è mobile, qual piuma al vento[1]…

[1] Tiếng Ý trong nguyên bản: Phụ nữ thất thường chẳng khác nào cọng lông vũ trước gió vậy. (Chủ thích của tác giả)

- Chính thế, có thể nói như vậy, anh thở dài.

Trước đó anh đã gửi hai thư điện tử nữa cho Emma mà không nhận được một câu trả lời nào. Anh nhìn đồng hồ đeo tay rồi đứng đậy.

- Cậu gọi giúp tớ một chiếc taxi ra sân bay nhé?

- Cậu chắc chắn không muốn ngủ lại nhà tớ à?

- Không, tớ cảm ơn. Xin lỗi vì đã chiếm mất của nhà hàng các cậu một bàn mà chẳng để làm gì cả. Cậu ôm hôn Connie giúp tớ nhé.

Matthew rời nhà hàng lúc 21 giờ 30 và có mặt tại sân bay lúc 22 giờ 10. Anh đã tranh thủ quãng đường ra sân bay để xác nhận chuyến bay khứ hồi. Anh check in vào chuyến bay áp chót trong ngày hôm đó.

Chiếc máy bay đường vừa rời New York đúng giờ dự kiến và hạ cánh xuống Boston lúc 00 giờ 23. Vào giờ này thì nhịp độ ở sân bay Logan đã chậm lại. Vừa xuống khỏi máy bay, Matthew đã vẫy một chiếc taxi rồi quay về nhà mình trước 1 giờ sáng.

Khi anh đẩy cửa bước vào căn nhà thuộc Beacon Hill, April đã đi ngủ rồi. Anh ló đầu vào phòng con gái để biết chắc Emily đã ngủ say rồi quay vào bếp. Anh rót cho mình một cốc nước đầy rồi theo thói quen bật chiếc laptop vẫn để nơi quầy bar lên. Kiểm tra hòm thư, anh thấy mình đã nhận được một mail từ Emma Lovenstein. Một bức mail lạ thay chỉ hiển thị trên chiếc máy tính xách tay này chứ không phải trên điện thoại di động của anh.

* * *

Nhà hàng Số 5

New York

21 giờ 29

Emma khép cánh cửa nhà hàng lại rồi ngồi vào chiếc taxi mà Connie đã gọi giúp. Gió đã lặng nhưng tuyết vẫn rơi đều đặn và bắt đầu ken dày trên mặt đất. Ngồi trong xe, cô cố gắng gạt đi những suy nghĩ tiêu cực đang quấy nhiễu tâm trí, nhưng cơn giận dữ lại mạnh hơn. Cô cảm thấy bị sỉ nhục và phản bội. Cô giận bản thân vì thêm lần nữa lại bị một gã đàn ông gài bẫy; vì đã tin vào những lời lẽ ngọt ngào; vì đã ngây thơ nhường ấy. Khi tới sảnh chung cư 50 North Plaza, cô leo thang bộ xuống tầng hầm tòa nhà. Khu giặt là của chung cư vắng hoe, âm u và sầu thảm. Cô bước nhanh qua các hành lang xam xám với những bức tường nhờ nhờ để tới khu đổ rác thuộc phần tăm tối và bẩn thỉu nhất của tòa nhà. Cô điên cuồng bẻ gãy gót giày rồi quẳng cả đôi vào một trong những thùng rác bằng kim loại. Sau khi đã bị cô dùng tay xé toạc, chiếc măng tô giá cắt cổ cũng chịu chung số phận.

Cô khóc suốt quãng đường đi thang máy lên căn hộ riêng. Cô mở cửa, lờ đi tiếng sủa ăng ẳng của chú chó, cởi quần áo rồi lao ngay vào đứng dưới vòi sen tuôn nước lạnh băng. Cô lại cảm thấy dâng lên trong mình nỗi khát khao khôn cưỡng là được làm mình đau, được hướng nỗi hung bạo đang xâm chiếm toàn bộ tâm trí vào chính cơ thể mình. Cô đau đớn biết nhường nào vì không thể làm chủ cảm xúc. Thật mệt mỏi và khủng khiếp. Làm thế nào cô có thể chuyển từ trạng thái hứng khởi sang trầm uất chỉ trong có vài phút? Hết vui điên cuồng rồi lại buồn thê thiết chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi đến vậy?

Răng va vào nhau lập cập, cô bước ra khỏi buồng tắm kính, cuộn mình trong áo choàng tắm, lấy một viên thuốc ngủ trong tủ thuốc rồi chui vào giường nằm. Uống thuốc rồi nhưng Emma vẫn không thể ngủ được. Cô trở mình không dứt, cố tìm một tư thế nằm thoải mái để ngủ thiếp đi, rồi đành cam chịu nhìn chăm chăm lên trần nhà trong tâm trạng tuyệt vọng. Khoảng 1 giờ sáng, không chịu nổi nữa, cô bật máy tính xách tay lên để gửi bức mail cuối cùng cho gã đàn ông đã phá hỏng buổi tối của cô. Cô bực bội mở chiếc máy tính bên ngoài trang trí bằng tấm đề can vẽ một nàng Eva cách điệu xinh xắn.

***

Matthew rụng rời khi nhận được mail của Emma.

Từ: Emma Lovenstein

Tới: Matthew Shapiro

Chủ đề: Đồ tồi

Trái ngược với những gì anh tỏ ra cho tôi thấy, anh chẳng có chút lịch sự nào và đúng là hạng vô giáo dục. Đừng viết cho tôi nữa, đừng gửi mail cho tôi nữa.

Từ: Matthew Shapiro

Tới: Emma Lovenstein

Chủ đề: Hồi đáp: Đồ tồi

Nhưng cô nói huyên thuyên gì vậy Emma? Tôi đã ngồi trong nhà hàng đợi cô cả tối! Mà tôi cũng đã gửi cho cô hai mail mà chẳng thấy cô trả lời!

Thế đấy, anh giỡn mặt với tôi hay sao! Anh định chơi trò gì thế hả? Ít nhất cũng phải chịu khó phịa ra một lý do nào đó, dù là dối trá chứ: trời lạnh, trời có tuyết. Anh có đầy lựa chọn kia mà..

Trời có tuyết ư? Tôi không hiểu cô đang trách móc tôi chuyện gì nữa, Emma. Dẫu sao chính cô mới là người cho tôi leo cây đấy chứ!

Tôi đã tới chỗ hẹn, Matthew. Tôi đã đợi anh cả tối. Và tôi chẳng nhận được từ anh bức mail nào hết!

Vậy thì hẳn cô nhầm nhà hàng rồi.

Không hề. Trong khu East Village chỉ có duy nhất một nhà hàng Số 5 thôi. Thậm chí tôi đã nói chuyện với vợ Vittorio, cô bạn của anh.

Cô nói xạo: tối hôm nay Connie đâu có mặt ở nhà hàng!

Dĩ nhiên là cô ấy có mặt ở nhà hàng! Cô ấy xinh đẹp, tóc màu nâu cắt ngắn và đang mang bầu ít nhất là tám tháng!

Cô nói linh tinh gì vậy. Connie đã sinh em bé được gần một năm rồi!

Trước khi kích chuột cảm ứng để gửi mail, Matthew ngước lên khỏi màn hình. Cuộc tranh luận giữa họ đang đổi hướng thành cuộc đối thoại giữa những kẻ điếc. Có vẻ như Emma nói thật, nhưng những lý lẽ cô đưa ra đều vô nghĩa. Trong những lời chứng minh của cô chẳng có gì là hợp lý.

Anh uống một ngụm nước rồi day day mí mắt.

Cô ấy nhắc đến tuyết, đến việc Connie mang bầu...

Anh chau mày rồi xem xét kỹ lưỡng toàn bộ những lá thư điện tử Emma đã gửi cho anh từ hôm qua. Bỗng nhiên, điều gì đó khiến anh sửng sốt - một chi tiết rất nhỏ nhặt - rồi một ý nghĩ điên rồ lướt qua tâm trí anh. Anh hỏi: Emma này, hôm nay là ngày bao nhiêu ấy nhỉ?

Anh thừa biết còn gì, hôm nay là 20 tháng Mười hai.

Năm nào?

Anh cứ tiếp tục chế giễu tôi đi...

Cứ cho tôi biết đang là năm nào đi, xin cô đấy!

Gã này điên rồi, cô vừa nghĩ vừa co quắp các ngón tay lại trên bàn phím. Tuy nhiên, để thật yên tâm, cô kiểm tra những bức mail của Matthew. Tất cả đều đề tháng Mười hai năm... 2011. Đúng là ngày này, nhưng một năm sau...

***

Kinh hãi, Emma tắt phụt máy tính.

Phải mất nhiều phút sau cô mới dám thử hình dung ra hoàn cảnh hiện tại.

Cô đang sống ở năm 2010.

Matthew đang sống ở năm 2011.

Và vì một lý do nào đó cô không hiểu nổi, máy tính xách tay của họ dường như chính là phương tiện liên lạc duy nhất giữa họ.

Phần thứ hai: Những đường song song

Ngày thứ ba
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện