Dịch: Anh Đào.
Lúc Bùi Ninh mang thai tháng thứ 5 bụng tròn to lên nhiều, cô vẫn luôn chú ý ăn uống ngoại trừ bụng ra thì về cơ bản những chỗ khác vẫn giống như lúc chưa mang thai.
Bây giờ lúc đi và tan làm Bùi Ninh đều đi bộ qua đó, Diệp Tây Thành không yên tâm nên đã sắp xếp hai người đi cùng cô.
Về dự án của giáo sư Diêu thỏa thuận ba bên cũng đã được ký, công việc còn lại cũng đơn giản hơn nhiều, cô sắp xếp những người khác trong đoàn đội của mình đi làm. Tiền thưởng của dự án này cô định chia cho bọn họ mỗi người một phần, cô chỉ lấy lương cơ bản, cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
5 giờ, Bùi Ninh đúng giờ tan làm, 5 giờ đầu hè mặt trời vẫn còn ở trên cao. Hôm nay không nóng cô không đội mũ, chỉ đeo kính râm.
Diệp Tây Thành vừa bàn công chuyện xong đang trên đường về công ty. Lúc chờ đèn đỏ anh thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên một bóng người cao gầy xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Người phụ nữ cao gầy, cánh tay mảnh mai, đứng dưới ánh mặt trời làn da trắng phát sáng.
Mặc chiếc váy dài màu nâu, tóc dài rơi trước ngực và sau lưng. Từ đằng sau căn bản không nhìn ra được cô đã chuẩn bị làm mẹ mang thai năm tháng.
Bên đó đúng lúc đèn xanh, cô mang theo hào quang của mình, băng qua đường như đang đi trên sân khấu.
Diệp Tây Thành gửi tin nhắn cho cô: 【Tan làm rồi à?】
Chả mấy chốc Bùi Ninh gọi điện thoại qua: “Anh nhìn thấy em à?”
“Ừ.”
Bên này của anh đã là đèn xanh, không nhìn thấy cô: “Xe lái đi rồi.”
Bùi Ninh: “Ồ.” Cô vẫn dừng ở bên kia đường, tìm xe anh giữa dòng người qua lại nhưng không tìm thấy.
Diệp Tây Thành về công ty còn phải tăng ca, nói với cô rằng 9 giờ sẽ về nhà cùng cô.
Bùi Ninh: “Anh cứ làm việc đi, buổi tối em còn phải tập yoga, không cần anh ở cùng em nếu không anh lại cằn nhằn.”
Diệp Tây Thành: “...Bụng em lớn như vậy, tập yoga không nguy hiểm sao?” Mỗi tối nhìn cô tập trong lòng anh lại thấp tha thấp thỏm, chỉ sợ cô không cẩn thận bị thương.
Bùi Ninh: “Không phải em đã nói với anh rồi sao, đây là bài tập dành cho bà bầu, không sao đâu. Trước đây độ khó mà em tập còn khó hơn bây giờ nhiều.”
Cô đột nhiên nhớ ra hỏi anh hôm nay bể bơi trong nhà đã được khử trùng và bơm nước mới không.
Diệp Tây Thành: “Có.” Dặn cô: “Bơi thì bắt buộc đợi anh về mới được bơi, nghe thấy chưa.”
“Biết rồi mà.” Cô kéo dài âm cuối.
Chả mấy chốc Bùi Ninh đã đi đến tiệm sách: “Không nói nữa, em phải đi lấp hố cho Đồng Gia Hòa đây.”
Diệp Tây Thành: “....”
Khoảng thời gian này cơ bản Đồng Gia Hòa đều ở tiệm sách, cô ấy cảm giác bây giờ không phải là mình khai thông tâm lý cho Bùi Ninh nữa mà ngược lại là Bùi Ninh đến an ủi cô.
Cô ấy nhìn đồng hồ, thúc giục Hạng Dịch Lâm ngồi đối diện: “Còn không đi? Bùi Ninh sắp đến rồi, ngày nào 5 rưỡi cô ấy cũng đến đây.”
Hạng Dịch Lâm ngồi im, thản nhiên uống cà phê.
Vẻ mặt Đồng Gia Hòa mất kiên nhẫn: “Mau đi đi.”
Hạng Dịch Lâm ngước mắt: “Đợi cô ấy đến thì tôi đi, tài xế vẫn chưa gọi điện thoại.”
Đồng Gia Hòa chẳng hiểu gì: “???”
Hạng Dịch Lâm: “Tôi bảo tài xế ở dưới lầu canh chừng.”
“........”
Đồng Gia Hòa nhún vai, đúng là hết thuốc chữa.
Cô ấy nhẹ nhàng khuấy ly cà phê đã nguội ngắt của mình: “Bùi Ninh đã linh chứng, con cũng có rồi. Anh còn không buông à?”
Một lúc sau Hạng Dịch Lâm thấp giọng nói: “Có buông hay không cũng không liên quan gì đến trạng thái của cô ấy. Cho dù cô ấy có làm bà rồi tôi vẫn không buông.”
Đồng Gia Hòa ném quyển sách trong tay mình qua: “Không có tiền đồ!”
Lúc Bùi Ninh mang thai tháng thứ 5 bụng tròn to lên nhiều, cô vẫn luôn chú ý ăn uống ngoại trừ bụng ra thì về cơ bản những chỗ khác vẫn giống như lúc chưa mang thai.
Bây giờ lúc đi và tan làm Bùi Ninh đều đi bộ qua đó, Diệp Tây Thành không yên tâm nên đã sắp xếp hai người đi cùng cô.
Về dự án của giáo sư Diêu thỏa thuận ba bên cũng đã được ký, công việc còn lại cũng đơn giản hơn nhiều, cô sắp xếp những người khác trong đoàn đội của mình đi làm. Tiền thưởng của dự án này cô định chia cho bọn họ mỗi người một phần, cô chỉ lấy lương cơ bản, cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
5 giờ, Bùi Ninh đúng giờ tan làm, 5 giờ đầu hè mặt trời vẫn còn ở trên cao. Hôm nay không nóng cô không đội mũ, chỉ đeo kính râm.
Diệp Tây Thành vừa bàn công chuyện xong đang trên đường về công ty. Lúc chờ đèn đỏ anh thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên một bóng người cao gầy xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Người phụ nữ cao gầy, cánh tay mảnh mai, đứng dưới ánh mặt trời làn da trắng phát sáng.
Mặc chiếc váy dài màu nâu, tóc dài rơi trước ngực và sau lưng. Từ đằng sau căn bản không nhìn ra được cô đã chuẩn bị làm mẹ mang thai năm tháng.
Bên đó đúng lúc đèn xanh, cô mang theo hào quang của mình, băng qua đường như đang đi trên sân khấu.
Diệp Tây Thành gửi tin nhắn cho cô: 【Tan làm rồi à?】
Chả mấy chốc Bùi Ninh gọi điện thoại qua: “Anh nhìn thấy em à?”
“Ừ.”
Bên này của anh đã là đèn xanh, không nhìn thấy cô: “Xe lái đi rồi.”
Bùi Ninh: “Ồ.” Cô vẫn dừng ở bên kia đường, tìm xe anh giữa dòng người qua lại nhưng không tìm thấy.
Diệp Tây Thành về công ty còn phải tăng ca, nói với cô rằng 9 giờ sẽ về nhà cùng cô.
Bùi Ninh: “Anh cứ làm việc đi, buổi tối em còn phải tập yoga, không cần anh ở cùng em nếu không anh lại cằn nhằn.”
Diệp Tây Thành: “...Bụng em lớn như vậy, tập yoga không nguy hiểm sao?” Mỗi tối nhìn cô tập trong lòng anh lại thấp tha thấp thỏm, chỉ sợ cô không cẩn thận bị thương.
Bùi Ninh: “Không phải em đã nói với anh rồi sao, đây là bài tập dành cho bà bầu, không sao đâu. Trước đây độ khó mà em tập còn khó hơn bây giờ nhiều.”
Cô đột nhiên nhớ ra hỏi anh hôm nay bể bơi trong nhà đã được khử trùng và bơm nước mới không.
Diệp Tây Thành: “Có.” Dặn cô: “Bơi thì bắt buộc đợi anh về mới được bơi, nghe thấy chưa.”
“Biết rồi mà.” Cô kéo dài âm cuối.
Chả mấy chốc Bùi Ninh đã đi đến tiệm sách: “Không nói nữa, em phải đi lấp hố cho Đồng Gia Hòa đây.”
Diệp Tây Thành: “....”
Khoảng thời gian này cơ bản Đồng Gia Hòa đều ở tiệm sách, cô ấy cảm giác bây giờ không phải là mình khai thông tâm lý cho Bùi Ninh nữa mà ngược lại là Bùi Ninh đến an ủi cô.
Cô ấy nhìn đồng hồ, thúc giục Hạng Dịch Lâm ngồi đối diện: “Còn không đi? Bùi Ninh sắp đến rồi, ngày nào 5 rưỡi cô ấy cũng đến đây.”
Hạng Dịch Lâm ngồi im, thản nhiên uống cà phê.
Vẻ mặt Đồng Gia Hòa mất kiên nhẫn: “Mau đi đi.”
Hạng Dịch Lâm ngước mắt: “Đợi cô ấy đến thì tôi đi, tài xế vẫn chưa gọi điện thoại.”
Đồng Gia Hòa chẳng hiểu gì: “???”
Hạng Dịch Lâm: “Tôi bảo tài xế ở dưới lầu canh chừng.”
“........”
Đồng Gia Hòa nhún vai, đúng là hết thuốc chữa.
Cô ấy nhẹ nhàng khuấy ly cà phê đã nguội ngắt của mình: “Bùi Ninh đã linh chứng, con cũng có rồi. Anh còn không buông à?”
Một lúc sau Hạng Dịch Lâm thấp giọng nói: “Có buông hay không cũng không liên quan gì đến trạng thái của cô ấy. Cho dù cô ấy có làm bà rồi tôi vẫn không buông.”
Đồng Gia Hòa ném quyển sách trong tay mình qua: “Không có tiền đồ!”
Danh sách chương