“Không phải em muốn đổ lỗi cho anh, vì em biết, điều mà con người khó kiểm soát nhất chính là trái tim của mình. Chi Ngôn à, em mong anh sẽ tự giải thích rõ ràng Tần Trọng Hàn, rốt cuộc con của họ đã bị đưa đi đâu rồi?” Mạc Lam Ảnh buồn bã nói.
Mao Chi Ngôn siết chặt bàn tay đang căng cứng, rồi lắc đầu. “Lam Ảnh, anh không làm được!”
“Tại sao?”
“Đây là ân oán riêng tư giữa anh với Tần Trọng Hàn, cũng có thể nói là ân oán riêng tư với nhà họ Tần. Dù cậu ta có biết, anh cũng sẽ không nói cho cậu ta biết đứa bé đang ở đâu!” Mao Chi Ngôn trả lời cô cùng kiên quyết.
Mạc Lam Ảnh nhìn vào vẻ kiên định trên khuôn mặt đẹp trai của Mao Chi Ngôn, chỉ cảm thấy trong lòng rất buồn, rất đau khổ. Anh ta như vậy, làm cô nhớ lại bản thân và Lam Tịnh nhiều năm về trước, nhớ về bản thân đầy đau đớn tuyệt vọng vì bị chấp niệm giày vò.
Chỉ có điều là cô, dưới tình yêu và chăm sóc của Hàn Lạp, cô đã đi ra khỏi bóng tối. Nhưng Lam Tịnh lại không gặp được một người như vậy, nên Lam Tịnh mới phải chết. Vậy còn Mao Chi Ngôn? Anh ta như vậy, chẳng phải giống Lam Tịnh rồi sao? “Lam Ảnh, em đừng khuyên anh nữa, anh không thể kiểm soát trái tim của mình, anh cần phải làm như vậy. Đây là nhà họ Tần đã nợ anh, anh cần phải đòi lại.” Mao Chi Ngôn đau đớn nói. “Em xem thường anh cũng được, nói anh bỉ ổi cũng được, anh đều không quan tâm nữa. Còn về Lam Tịnh, anh cảm thấy rất có lỗi, anh không nên xem cô ấy là thế thân của em. Thực ra cô ấy cũng không hẳn là thế thân của em, bởi vì cô ấy không bao giờ tốt bụng như em!”
Mao Chi Ngôn nhìn cô, những tưởng sẽ nhìn thấy ánh mắt khinh khi của Mạc Lam Ảnh, nhưng Mạc Lam Ảnh vẫn bình thản đáp lại ánh mắt ngóng trông đó của Mao Chi Ngôn, rồi chậm rãi đi qua, từng bước một, rất chậm và rất kiên định.
“Đã qua hết rồi! Dù đã xảy ra chuyện gì, tất cả cũng đã qua hết rồi!” Giọng vẫn buồn bã như mọi khi, nhưng Mạc Lam Ảnh đột nhiên giơ tay ra rồi ôm chặt lấy cơ thể đang căng cứng của Mao Chi Ngôn, một tay vỗ vào lưng của anh ta như để an ủi, rồi lặp lại. “Hãy quên nó đi, đừng giày vò trái tim mình nữa.”
Cô không hề lộ ra vẻ mặt căm ghét, cô không chê bai sự thấp hèn của anh ta, thậm chí còn sẵn lòng ôm lấy anh ta. Mao Chi Ngôn lặng người ra đó, hai tay run rẩy, cuối cùng cũng ôm lấy người vừa chủ động ôm mình, rồi nhắm mắt lại, không để cho bất cứ ai nhìn thấy sự yếu đuối, mong manh như một đứa bé của anh ta vào lúc này. “Lam Ảnh, anh không làm được! Anh thật sự không thể làm được!”
“Chi Ngôn, trong tim có tình yêu mới sẽ vui vẻ! Hãy để chúng ta quên nó đi! Hãy quên hết tất cả mọi chuyện không vui đi! Anh hãy tự đi nói với Tần Trọng Hàn, anh đã đưa con của anh ấy đi đâu, đừng giày vò họ nữa! Hãy để chúng ta trân trọng tình bạn hiếm có này đi! Anh và Tần Trọng Hàn là anh em với nhau nhiều năm rồi, hai anh là những người bạn thân thiết nhất mà, thậm chí anh còn đi tìm người đẻ mướn giùm cho anh ấy, có thể thấy anh ấy tin tưởng anh đến mức nào. Hãy trân trọng nó, nói cho anh ấy biết tất cả sự thật, anh ấy sẽ tha thứ cho anh!”
“Không!” Mao Chi Ngôn lắc đầu. “Anh không làm được, thật sự không thể làm được!”
“Rốt cuộc anh có nỗi khổ gì? Tại sao?” Giọng nói vốn rất khẽ và buồn bã đột nhiên nghiêm nghị hơn, Mạc Lam Ảnh đẩy Mao Chi Ngôn ra xa, trợn mắt nhìn anh ta, rồi gằn giọng từng chữ một: “Dù anh muốn trả thù thế nào, hay anh oán hận ra sao, thì việc chia cắt họ với con cái trong năm năm, hình phạt tàn khốc này cũng đã đủ lắm rồi, đã bù đắp được vết thương của anh rồi, hãy dừng tay lại đi! Chi Ngôn, trong lòng em, anh luôn là một người anh nhân từ nhất, đừng làm cho em buồn có được không?”
Mao Chi Ngôn lắc đầu, trong mắt đầy đau buồn. “Không! Anh không thể!”
Anh ta đột nhiên siết thật chặt cơ thể gầy gò trong vòng tay mình, mắt nhắm nghiền lại, những cảnh tượng trước đây lại hiện ra rõ ràng trong tâm trí. Nỗi khổ mà anh ta phải chịu, sự sỉ nhục mà anh ta phải chịu, sự đau khổ mà mẹ anh ta phải nếm trải, anh ta phải tính từng món từng món với nhà họ Tần!
Kể từ ngày biết được sự thật, kể từ lúc đó, trong tim anh ta chỉ có hai chữ “trả thù”, tìm nhà họ Tần để trả thù. Vì vậy, để trả được thù, anh ta sẵn sàng ẩn mình bên cạnh Tần Trọng Hàn, sẵn sàng chịu thiệt để làm một trưởng phòng nhỏ bé ở Tần thị, tất cả chỉ để trả thù.
“Là vì em sao?” Mạc Lam Ảnh không cho là vậy.
“Không hẳn là vậy!” Mao Chi Ngôn lí nhí trong đau đớn. “Lam Ảnh, em đừng hỏi nữa, anh sẽ không nói đâu. Anh sẽ chúc phúc cho em! Hãy cùng Hàn Lạp qua Pháp, quên đi mọi chuyện, vì nó chẳng liên quan gì đến em cả!”
“Nhưng Chi Ngôn à, Ly không đụng gì đến anh thì phải? Vậy tại sao anh và Lam Tịnh lại đối xử với Tăng Ly như vậy?” Mạc Lam Ảnh cố gắng thuyết phục anh ta, nhưng vẫn chỉ tốn công vô ích.
“Anh xin lỗi! Mọi chuyện chỉ có thể trách Tăng Ly quá thân thiết với Tần Trọng Hàn, mọi chuyện chỉ có thể trách đứa con của Tăng Dương Dương sinh ra không đúng lúc!” Cổ họng của Mao Chi Ngôn nghẹn ngào, một lúc lâu sau, vòng tay đang ôm Mạc Lam Ảnh cũng đã buông lỏng ra, trên khuôn mặt đau đớn tràn đầy vẻ kiên định.
“Lam Ảnh, em về đi! Anh có chuyện muốn nói với Lam Tịnh!” Anh ta nói.
Mạc Lam Ảnh biết rằng mình không thể nói thêm gì nữa, cuối cùng cũng quay người rời đi.
Mao Chi Ngôn lấy bật lửa ra, đứng trước bia mộ của Mạc Lam Tịnh, đốt cháy sạch mấy trang cuối cùng của cuốn nhật ký đó. Để sự thật tan thành mây khói đi, vì có chết thì anh ta cũng sẽ không bỏ cuộc!
Ở phòng khách của nhà họ Tần.
Khi Tần Trọng Hàn dẫn theo Tăng Ly và Dương Dương xuất hiện ở đó, anh ta cố tình dặn dò: “Xin hai người khoan nhận lại con được không? Tôi sợ Hà Hà sẽ nhất thời không chịu nổi. Nếu cô ấy biết tôi đã làm mất con, cô ấy nhất định sẽ buồn đến chết. Dương Dương à, em có hiểu được không?”
Tăng Dương Dương ngồi trong xe, nước mắt giàn giụa, tâm trạng của cô lúc này vô cùng phức tạp. Niềm vui vì sắp được gặp con, và nỗi đau vì thương nhớ con trong bao nhiêu năm qua, sự bùi ngùi và mong đợi vì đã mất đi lại có được đang hòa quyện với nhau, và cả sự thấp thỏm lo lắng, làm sao con có thể chấp nhận cô đây?
Ngoài ra, Hà Hà biết được tin này thì sẽ như thế nào?
Khi họ về đến nơi, Ngữ Điền và Tiêu Hà Hà đang xem tivi trong phòng khách. Tiêu Hà Hà đang xem phim hoạt hình cùng với Ngữ Điền, còn Thịnh Thịnh đã theo ông Tần đi đánh golf, không có ở nhà.
“Dương Dương, Ly à, hai người phải đảm bảo, làm vậy cũng sẽ tốt hơn cho Ngữ Điền, vì nó còn quá nhỏ, có thể nhất thời sẽ không chấp nhận được. Vì vậy, hai người phải làm quen với nó, sau đó mới nói cho nó biết sự thật, hiểu không?” Tần Trọng Hàn lại căn dặn một lần nữa.
“Anh Tần à, em hiểu!” Tăng Dương Dương hứa.
“Dương Dương, em đừng khóc! Em mà khóc thì Ngữ Điền sẽ sợ, nó rất hướng nội!” Tăng Ly nói, trong tim cũng bất giác run lên. Con trai của anh ta, vậy mà anh ta không hề biết con trai mình đã có mặt trên cõi đời này!
“Ừm! Em biết rồi!” Nói vậy, nhưng mắt cô lại đỏ lên.
Ba người đi vào phòng khách, nhìn thấy Ngữ Điền đang gối đầu trên chân của Tiêu Hà Hà và xem “Tom và Jerry”, cậu bé cười khúc khích. “Mẹ ơi, mắc cười thật á! Mẹ xem con mèo đó ngốc chưa kìa! Ha ha ha...”
“Đúng vậy, con mèo ngốc quá, chú chuột nhỏ dễ thương quá chừng!” Tiêu Hà Hà vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của cậu, rồi cũng cười vui vẻ. “Ngữ Điền của mẹ cũng rất dễ thương! Mẹ thích Ngữ Điền lắm đó!”
“Ngữ Điền cũng thích mẹ nhiều lắm!” Ngữ Điền vẫn cười khúc khích, có thể thấy cậu bé vui vẻ đến thế nào.
Ba người nhìn thấy cảnh tượng này, trong tim dâng lên đủ loại cảm xúc. Trong lòng Tần Trọng Hàn còn rối rắm hơn, con của họ đâu rồi? Nếu Ngữ Điền là con của Tăng Ly và Dương Dương, vậy con của anh ta và Hà Hà đang ở đâu?
Trong những năm qua, thì ra, đứa con mà anh ta nuôi nấng lại không phải là con ruột của mình. Sao anh ta lại có thể lơ là đến vậy?
Mọi chuyện đã đến nước này, anh ta mới hiểu ra một chuyện. Đó là việc xét nghiệm AND, nhất định là đứa trẻ đã được tráo đổi sau khi làm xong xét nghiệm. Ngày đầu tiên sau khi bồng con về, anh ta đã cho con đi làm xét nghiệm. Mẫu máu đó, anh ta đã tận mắt nhìn thấy bác sĩ lấy ra, đích thân đưa đi xét nghiệm, nên không thể nào có sai sót được. Đã xác nhận đó là ruột thịt của mình, và ông già cũng đã xem qua, nhưng không ngờ đến cuối cùng thì đứa bé vẫn không phải là con ruột của mình.
Có lẽ lúc đó vì quá tin tưởng Lam Ảnh, nên mới để xảy ra chuyện như vậy.
Anh ta thực sự không còn mặt mũi để gặp Hà Hà nữa. Người đồng minh mà Mạc Lam Tịnh đề cập đến trong nhật ký là ai chứ?
Tâm trạng của Tăng Ly và Tăng Dương Dương vào lúc này cũng khó có thể diễn tả bằng lời.
Tăng Ly không bao giờ ngờ được con trai của Tần Trọng Hàn lại là con của anh ta. Trong những năm qua, anh ta cũng có cơ hội gặp mặt đứa trẻ này, rất thích khuôn mặt trắng hồng của cậu bé, cứ cảm thấy khuôn mặt nhỏ bé đó hơi quen thuộc. Đến hôm nay nhìn thấy Ngữ Điền, anh ta đột nhiên nhớ ra, đó là một khuôn mặt nhỏ nhắn trông rất giống Dương Dương còn gì!
Tiêu Hà Hà dường như đã cảm nhận được có ai đó đang đứng phía sau, quay đầu lại thì nhìn thấy họ, cô rất ngạc nhiên: “Ủa, anh Tăng, Dương Dương, sao hai người lại đến đây? Ngữ Điền à, mau đứng dậy chào cô chú đi con!”
Ngữ Điền nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại, nhìn thấy chú Tăng và ba mình, còn cả một dì xinh đẹp nữa, liền trượt xuống khỏi ghế. “Chú Ly, đã lâu rồi chú không đến thăm Ngữ Điền đó!”
“Ờ! Ngữ Điền...” Câu nói của Tăng Ly chưa ra khỏi họng thì đã nghẹn lại, anh ta nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé đó, trong tim dâng đầy cảm xúc. Đây là con của anh ta, máu mủ của anh ta.
Trời ơi! Anh ta đã bỏ lỡ điều gì đây?
“Chú Ly?” Ngữ Điền đã chạy qua và ôm lấy chân của Tăng Ly, ngẩng mặt lên. “Chú Ly ơi, con siêu nhân mà chú ráp cho con lần trước bị hư rồi, chú ráp lại giùm con lần nữa được không?”
Tăng Ly nghẹn ngào, chỉ có thể trả lời: “Được! Được chứ!”
Cậu bé không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ vui vẻ mà nói ra suy nghĩ của mình.
Tăng Dương Dương cũng không thể kìm nén được nữa, lập tức chạy đến và ôm lấy Ngữ Điền, vùi mặt vào lòng cậu bé, ôm cậu thật chặt.
Tăng Dương Dương không dám khóc, chỉ cắn chặt môi mình, cắn rách môi để ngăn tiếng khóc, nhưng đôi vai run rẩy vẫn để lộ ra cảm xúc của cô.
Ngữ Điền đứng ngây người ra đó.
Tiêu Hà Hà không hiểu, quay lại nhìn Tần Trọng Hàn. Sắc mặt của anh ta cũng tái nhợt một cách bất thường, ngay cả ánh mắt cũng đầy lo âu. Tiêu Hà Hà bước đến với vẻ không hiểu, rồi kéo nhẹ cánh tay của Tần Trọng Hàn. “Tần Trọng Hàn à, Dương Dương và anh Tăng bị sao vậy?”
Tần Trọng Hàn bỗng hoàn hồn lại, nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Hà Hà, trong lòng càng thấy áy náy, càng cảm thấy có lỗi với cô hơn. Anh ta chỉ nắm lấy tay cô. “Hà Hà à, em lên phòng chờ anh được không? Anh có chuyện muốn nói với em!”
“Nhưng anh Tăng và Dương Dương đến chơi mà!” Tiêu Hà Hà không hiểu tại sao anh ta lại kêu mình lên lầu, đây hình như không phải là đạo tiếp khách thì phải?
“Ngoan đi! Anh có chuyện muốn nói với em, em lên phòng trước đi!” Tần Trọng Hàn nói.
Cuối cùng Tiêu Hà Hà cũng gật đầu, nhưng cô đã nhìn thấy Tăng Ly và Dương Dương dường như vừa đau khổ, vừa buồn bã, vừa vui mừng lại vừa hối hận. Vẻ mặt đó thật sự quá phức tạp. Nhất thời cô không thể hiểu được, nhưng cũng cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.
Mao Chi Ngôn siết chặt bàn tay đang căng cứng, rồi lắc đầu. “Lam Ảnh, anh không làm được!”
“Tại sao?”
“Đây là ân oán riêng tư giữa anh với Tần Trọng Hàn, cũng có thể nói là ân oán riêng tư với nhà họ Tần. Dù cậu ta có biết, anh cũng sẽ không nói cho cậu ta biết đứa bé đang ở đâu!” Mao Chi Ngôn trả lời cô cùng kiên quyết.
Mạc Lam Ảnh nhìn vào vẻ kiên định trên khuôn mặt đẹp trai của Mao Chi Ngôn, chỉ cảm thấy trong lòng rất buồn, rất đau khổ. Anh ta như vậy, làm cô nhớ lại bản thân và Lam Tịnh nhiều năm về trước, nhớ về bản thân đầy đau đớn tuyệt vọng vì bị chấp niệm giày vò.
Chỉ có điều là cô, dưới tình yêu và chăm sóc của Hàn Lạp, cô đã đi ra khỏi bóng tối. Nhưng Lam Tịnh lại không gặp được một người như vậy, nên Lam Tịnh mới phải chết. Vậy còn Mao Chi Ngôn? Anh ta như vậy, chẳng phải giống Lam Tịnh rồi sao? “Lam Ảnh, em đừng khuyên anh nữa, anh không thể kiểm soát trái tim của mình, anh cần phải làm như vậy. Đây là nhà họ Tần đã nợ anh, anh cần phải đòi lại.” Mao Chi Ngôn đau đớn nói. “Em xem thường anh cũng được, nói anh bỉ ổi cũng được, anh đều không quan tâm nữa. Còn về Lam Tịnh, anh cảm thấy rất có lỗi, anh không nên xem cô ấy là thế thân của em. Thực ra cô ấy cũng không hẳn là thế thân của em, bởi vì cô ấy không bao giờ tốt bụng như em!”
Mao Chi Ngôn nhìn cô, những tưởng sẽ nhìn thấy ánh mắt khinh khi của Mạc Lam Ảnh, nhưng Mạc Lam Ảnh vẫn bình thản đáp lại ánh mắt ngóng trông đó của Mao Chi Ngôn, rồi chậm rãi đi qua, từng bước một, rất chậm và rất kiên định.
“Đã qua hết rồi! Dù đã xảy ra chuyện gì, tất cả cũng đã qua hết rồi!” Giọng vẫn buồn bã như mọi khi, nhưng Mạc Lam Ảnh đột nhiên giơ tay ra rồi ôm chặt lấy cơ thể đang căng cứng của Mao Chi Ngôn, một tay vỗ vào lưng của anh ta như để an ủi, rồi lặp lại. “Hãy quên nó đi, đừng giày vò trái tim mình nữa.”
Cô không hề lộ ra vẻ mặt căm ghét, cô không chê bai sự thấp hèn của anh ta, thậm chí còn sẵn lòng ôm lấy anh ta. Mao Chi Ngôn lặng người ra đó, hai tay run rẩy, cuối cùng cũng ôm lấy người vừa chủ động ôm mình, rồi nhắm mắt lại, không để cho bất cứ ai nhìn thấy sự yếu đuối, mong manh như một đứa bé của anh ta vào lúc này. “Lam Ảnh, anh không làm được! Anh thật sự không thể làm được!”
“Chi Ngôn, trong tim có tình yêu mới sẽ vui vẻ! Hãy để chúng ta quên nó đi! Hãy quên hết tất cả mọi chuyện không vui đi! Anh hãy tự đi nói với Tần Trọng Hàn, anh đã đưa con của anh ấy đi đâu, đừng giày vò họ nữa! Hãy để chúng ta trân trọng tình bạn hiếm có này đi! Anh và Tần Trọng Hàn là anh em với nhau nhiều năm rồi, hai anh là những người bạn thân thiết nhất mà, thậm chí anh còn đi tìm người đẻ mướn giùm cho anh ấy, có thể thấy anh ấy tin tưởng anh đến mức nào. Hãy trân trọng nó, nói cho anh ấy biết tất cả sự thật, anh ấy sẽ tha thứ cho anh!”
“Không!” Mao Chi Ngôn lắc đầu. “Anh không làm được, thật sự không thể làm được!”
“Rốt cuộc anh có nỗi khổ gì? Tại sao?” Giọng nói vốn rất khẽ và buồn bã đột nhiên nghiêm nghị hơn, Mạc Lam Ảnh đẩy Mao Chi Ngôn ra xa, trợn mắt nhìn anh ta, rồi gằn giọng từng chữ một: “Dù anh muốn trả thù thế nào, hay anh oán hận ra sao, thì việc chia cắt họ với con cái trong năm năm, hình phạt tàn khốc này cũng đã đủ lắm rồi, đã bù đắp được vết thương của anh rồi, hãy dừng tay lại đi! Chi Ngôn, trong lòng em, anh luôn là một người anh nhân từ nhất, đừng làm cho em buồn có được không?”
Mao Chi Ngôn lắc đầu, trong mắt đầy đau buồn. “Không! Anh không thể!”
Anh ta đột nhiên siết thật chặt cơ thể gầy gò trong vòng tay mình, mắt nhắm nghiền lại, những cảnh tượng trước đây lại hiện ra rõ ràng trong tâm trí. Nỗi khổ mà anh ta phải chịu, sự sỉ nhục mà anh ta phải chịu, sự đau khổ mà mẹ anh ta phải nếm trải, anh ta phải tính từng món từng món với nhà họ Tần!
Kể từ ngày biết được sự thật, kể từ lúc đó, trong tim anh ta chỉ có hai chữ “trả thù”, tìm nhà họ Tần để trả thù. Vì vậy, để trả được thù, anh ta sẵn sàng ẩn mình bên cạnh Tần Trọng Hàn, sẵn sàng chịu thiệt để làm một trưởng phòng nhỏ bé ở Tần thị, tất cả chỉ để trả thù.
“Là vì em sao?” Mạc Lam Ảnh không cho là vậy.
“Không hẳn là vậy!” Mao Chi Ngôn lí nhí trong đau đớn. “Lam Ảnh, em đừng hỏi nữa, anh sẽ không nói đâu. Anh sẽ chúc phúc cho em! Hãy cùng Hàn Lạp qua Pháp, quên đi mọi chuyện, vì nó chẳng liên quan gì đến em cả!”
“Nhưng Chi Ngôn à, Ly không đụng gì đến anh thì phải? Vậy tại sao anh và Lam Tịnh lại đối xử với Tăng Ly như vậy?” Mạc Lam Ảnh cố gắng thuyết phục anh ta, nhưng vẫn chỉ tốn công vô ích.
“Anh xin lỗi! Mọi chuyện chỉ có thể trách Tăng Ly quá thân thiết với Tần Trọng Hàn, mọi chuyện chỉ có thể trách đứa con của Tăng Dương Dương sinh ra không đúng lúc!” Cổ họng của Mao Chi Ngôn nghẹn ngào, một lúc lâu sau, vòng tay đang ôm Mạc Lam Ảnh cũng đã buông lỏng ra, trên khuôn mặt đau đớn tràn đầy vẻ kiên định.
“Lam Ảnh, em về đi! Anh có chuyện muốn nói với Lam Tịnh!” Anh ta nói.
Mạc Lam Ảnh biết rằng mình không thể nói thêm gì nữa, cuối cùng cũng quay người rời đi.
Mao Chi Ngôn lấy bật lửa ra, đứng trước bia mộ của Mạc Lam Tịnh, đốt cháy sạch mấy trang cuối cùng của cuốn nhật ký đó. Để sự thật tan thành mây khói đi, vì có chết thì anh ta cũng sẽ không bỏ cuộc!
Ở phòng khách của nhà họ Tần.
Khi Tần Trọng Hàn dẫn theo Tăng Ly và Dương Dương xuất hiện ở đó, anh ta cố tình dặn dò: “Xin hai người khoan nhận lại con được không? Tôi sợ Hà Hà sẽ nhất thời không chịu nổi. Nếu cô ấy biết tôi đã làm mất con, cô ấy nhất định sẽ buồn đến chết. Dương Dương à, em có hiểu được không?”
Tăng Dương Dương ngồi trong xe, nước mắt giàn giụa, tâm trạng của cô lúc này vô cùng phức tạp. Niềm vui vì sắp được gặp con, và nỗi đau vì thương nhớ con trong bao nhiêu năm qua, sự bùi ngùi và mong đợi vì đã mất đi lại có được đang hòa quyện với nhau, và cả sự thấp thỏm lo lắng, làm sao con có thể chấp nhận cô đây?
Ngoài ra, Hà Hà biết được tin này thì sẽ như thế nào?
Khi họ về đến nơi, Ngữ Điền và Tiêu Hà Hà đang xem tivi trong phòng khách. Tiêu Hà Hà đang xem phim hoạt hình cùng với Ngữ Điền, còn Thịnh Thịnh đã theo ông Tần đi đánh golf, không có ở nhà.
“Dương Dương, Ly à, hai người phải đảm bảo, làm vậy cũng sẽ tốt hơn cho Ngữ Điền, vì nó còn quá nhỏ, có thể nhất thời sẽ không chấp nhận được. Vì vậy, hai người phải làm quen với nó, sau đó mới nói cho nó biết sự thật, hiểu không?” Tần Trọng Hàn lại căn dặn một lần nữa.
“Anh Tần à, em hiểu!” Tăng Dương Dương hứa.
“Dương Dương, em đừng khóc! Em mà khóc thì Ngữ Điền sẽ sợ, nó rất hướng nội!” Tăng Ly nói, trong tim cũng bất giác run lên. Con trai của anh ta, vậy mà anh ta không hề biết con trai mình đã có mặt trên cõi đời này!
“Ừm! Em biết rồi!” Nói vậy, nhưng mắt cô lại đỏ lên.
Ba người đi vào phòng khách, nhìn thấy Ngữ Điền đang gối đầu trên chân của Tiêu Hà Hà và xem “Tom và Jerry”, cậu bé cười khúc khích. “Mẹ ơi, mắc cười thật á! Mẹ xem con mèo đó ngốc chưa kìa! Ha ha ha...”
“Đúng vậy, con mèo ngốc quá, chú chuột nhỏ dễ thương quá chừng!” Tiêu Hà Hà vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của cậu, rồi cũng cười vui vẻ. “Ngữ Điền của mẹ cũng rất dễ thương! Mẹ thích Ngữ Điền lắm đó!”
“Ngữ Điền cũng thích mẹ nhiều lắm!” Ngữ Điền vẫn cười khúc khích, có thể thấy cậu bé vui vẻ đến thế nào.
Ba người nhìn thấy cảnh tượng này, trong tim dâng lên đủ loại cảm xúc. Trong lòng Tần Trọng Hàn còn rối rắm hơn, con của họ đâu rồi? Nếu Ngữ Điền là con của Tăng Ly và Dương Dương, vậy con của anh ta và Hà Hà đang ở đâu?
Trong những năm qua, thì ra, đứa con mà anh ta nuôi nấng lại không phải là con ruột của mình. Sao anh ta lại có thể lơ là đến vậy?
Mọi chuyện đã đến nước này, anh ta mới hiểu ra một chuyện. Đó là việc xét nghiệm AND, nhất định là đứa trẻ đã được tráo đổi sau khi làm xong xét nghiệm. Ngày đầu tiên sau khi bồng con về, anh ta đã cho con đi làm xét nghiệm. Mẫu máu đó, anh ta đã tận mắt nhìn thấy bác sĩ lấy ra, đích thân đưa đi xét nghiệm, nên không thể nào có sai sót được. Đã xác nhận đó là ruột thịt của mình, và ông già cũng đã xem qua, nhưng không ngờ đến cuối cùng thì đứa bé vẫn không phải là con ruột của mình.
Có lẽ lúc đó vì quá tin tưởng Lam Ảnh, nên mới để xảy ra chuyện như vậy.
Anh ta thực sự không còn mặt mũi để gặp Hà Hà nữa. Người đồng minh mà Mạc Lam Tịnh đề cập đến trong nhật ký là ai chứ?
Tâm trạng của Tăng Ly và Tăng Dương Dương vào lúc này cũng khó có thể diễn tả bằng lời.
Tăng Ly không bao giờ ngờ được con trai của Tần Trọng Hàn lại là con của anh ta. Trong những năm qua, anh ta cũng có cơ hội gặp mặt đứa trẻ này, rất thích khuôn mặt trắng hồng của cậu bé, cứ cảm thấy khuôn mặt nhỏ bé đó hơi quen thuộc. Đến hôm nay nhìn thấy Ngữ Điền, anh ta đột nhiên nhớ ra, đó là một khuôn mặt nhỏ nhắn trông rất giống Dương Dương còn gì!
Tiêu Hà Hà dường như đã cảm nhận được có ai đó đang đứng phía sau, quay đầu lại thì nhìn thấy họ, cô rất ngạc nhiên: “Ủa, anh Tăng, Dương Dương, sao hai người lại đến đây? Ngữ Điền à, mau đứng dậy chào cô chú đi con!”
Ngữ Điền nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại, nhìn thấy chú Tăng và ba mình, còn cả một dì xinh đẹp nữa, liền trượt xuống khỏi ghế. “Chú Ly, đã lâu rồi chú không đến thăm Ngữ Điền đó!”
“Ờ! Ngữ Điền...” Câu nói của Tăng Ly chưa ra khỏi họng thì đã nghẹn lại, anh ta nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé đó, trong tim dâng đầy cảm xúc. Đây là con của anh ta, máu mủ của anh ta.
Trời ơi! Anh ta đã bỏ lỡ điều gì đây?
“Chú Ly?” Ngữ Điền đã chạy qua và ôm lấy chân của Tăng Ly, ngẩng mặt lên. “Chú Ly ơi, con siêu nhân mà chú ráp cho con lần trước bị hư rồi, chú ráp lại giùm con lần nữa được không?”
Tăng Ly nghẹn ngào, chỉ có thể trả lời: “Được! Được chứ!”
Cậu bé không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ vui vẻ mà nói ra suy nghĩ của mình.
Tăng Dương Dương cũng không thể kìm nén được nữa, lập tức chạy đến và ôm lấy Ngữ Điền, vùi mặt vào lòng cậu bé, ôm cậu thật chặt.
Tăng Dương Dương không dám khóc, chỉ cắn chặt môi mình, cắn rách môi để ngăn tiếng khóc, nhưng đôi vai run rẩy vẫn để lộ ra cảm xúc của cô.
Ngữ Điền đứng ngây người ra đó.
Tiêu Hà Hà không hiểu, quay lại nhìn Tần Trọng Hàn. Sắc mặt của anh ta cũng tái nhợt một cách bất thường, ngay cả ánh mắt cũng đầy lo âu. Tiêu Hà Hà bước đến với vẻ không hiểu, rồi kéo nhẹ cánh tay của Tần Trọng Hàn. “Tần Trọng Hàn à, Dương Dương và anh Tăng bị sao vậy?”
Tần Trọng Hàn bỗng hoàn hồn lại, nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Hà Hà, trong lòng càng thấy áy náy, càng cảm thấy có lỗi với cô hơn. Anh ta chỉ nắm lấy tay cô. “Hà Hà à, em lên phòng chờ anh được không? Anh có chuyện muốn nói với em!”
“Nhưng anh Tăng và Dương Dương đến chơi mà!” Tiêu Hà Hà không hiểu tại sao anh ta lại kêu mình lên lầu, đây hình như không phải là đạo tiếp khách thì phải?
“Ngoan đi! Anh có chuyện muốn nói với em, em lên phòng trước đi!” Tần Trọng Hàn nói.
Cuối cùng Tiêu Hà Hà cũng gật đầu, nhưng cô đã nhìn thấy Tăng Ly và Dương Dương dường như vừa đau khổ, vừa buồn bã, vừa vui mừng lại vừa hối hận. Vẻ mặt đó thật sự quá phức tạp. Nhất thời cô không thể hiểu được, nhưng cũng cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.
Danh sách chương