Edit: DinhHa.

Beta: Tiểu Mãn.

"Cô có ý gì?" Thanh âm bén nhọn của An Xuyến không kiềm chế được vang lên: "Ý cô là nói tôi cố ý?"

Hướng Tĩnh bĩu môi: "Có phải cô cố ý hay không thì trong lòng cô rõ nhất, canh nóng như vậy cô lại đổ lên tay Tiêu Hà Hà, cô nhìn cái tay cô ấy đi, bong rồi đấy."

"Hướng Tĩnh." Tiêu Hà Hà lay nhẹ cánh tay cô ta ý ngăn không để cô ấy nói tiếp, Hướng Tĩnh vì cô ra mặt cô rất cảm kích nhưng mà An Xuyên nói không phải cố ý thì cô dây dưa cũng chẳng có ích gì? Đã đi vào phòng ăn một lúc lâu, nhìn màn kịch nãy giờ, vốn là không liên quan nhưng dáng vẻ Tằng Ly hiện giờ không khác gì một quỷ sa tăng tới từ địa ngục. Anh ta rốt cuộc không nhịn được đứng lên, trên người mang một mảng mây đen mà bước qua.

"A! Tằng Ly tới." Có người kêu một tiếng.

Tằng Ly đi tới gần ba người bọn họ, tầm mắt rơi vào vết bỏng trên tay Tiêu Hà Hà.

"Đi theo tôi!" Tằng Ly kéo một tay khác của Tiêu Hà Hà, rời khỏi.

"Tằng Ly." Tiêu Hà Hà muốn rút tay về nhưng mà vì lực đạo anh ta quá mạnh nên cứ như vậy bị Tằng Ly lôi đi.

Khi đi ngang qua, Tằng Ly liếc mắt nhìn làm An Xuyến trợn mắt há hốc mồm.

Tất cả mọi người kinh ngạc, rối rít suy đoán Tiêu Hà Hà và Tằng Ly đào hoa kia quan hệ thế nào?

Hướng Tĩnh cũng ngẩn người một chút, Hà Hà thật là lợi hại, làm cho Tằng Ly và tổng giám đốc đều yêu thương cô như vậy, thấy bộ dáng An Xuyến khiếp sợ như vậy cũng thật kiến cô vui vẻ.

Rời khỏi phòng ăn, Tằng Ly trực tiếp kéo cô đi tới thang máy.

"Tằng Ly, tôi không có sao, anh buông tôi ra."

"Còn không sao nữa à, chúng ta đi bệnh viện!"

Hai người lôi lôi kéo kéo vừa lúc liền bị Tần Trọng Hàn thấy, nhìn bọn họ tay trong tay, gương mặt Tần Trọng Hàn đột nhiên lạnh lẽo: "Hai người đang làm gì?"

Hai người kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy gương mặt đầy khói mù của Tần Trọng Hàn đứng ở phía sau bọn họ.

Tiêu Hà Hà theo bản năng rút tay lại, Tằng Ly vẫn như cũ không thả ra, thấy Tần Trọng Hàn, Tằng Ly nhàn nhạt giải thích: " Tay Hà Hà bị An Xuyến làm bỏng, tôi phải dẫn cô ấy đi bệnh viện, Hàn, công ty tự dưng xảy ra chuyện này, làm ông chủ nên chăm sóc cấp dưới. Còn nữa, tôi đề nghị cậu bây giờ đi đến phòng giám sát xem lại camera một chút."

Tầm mắt Tần Trọng Hàn rơi vào trên tay đang giao nhau của bọn họ sau đó dời mắt sang tay bị bỏng của cô, không nói gì nhưng sãi bước đi tới, Tằng Ly nắm tay Tiêu Hà Hà trong tay.

"Cô ấy là thư ký của tôi, là thư ký riêng của tôi, tay cô ấy bị như vậy thì tôi sẽ dẫn cô ấy đi bệnh viện."

Tằng Ly sững sốt một chút, có chút ngột ngạt nên gật đầu một cái, tiếp đó vỗ xuống bả vai anh: "Được, như vậy mới là ông chủ tốt. Hai người đi đi."

Tần Trọng Hàn cầm tay cô đi đến thang máy riêng.

Vừa ra khỏi phòng ăn, An Xuyến giật mình nhìn bóng lưng Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà, trên gương mặt kiều diễm hiện lên sự ghen tị.

Bọn họ đối xử với Tiêu Hà Hà cũng quá tốt rồi. Tiêu Hà Hà, không ngờ cô có nhiều ma lực như vậy, khiến cho người lạnh lùng như Tần Trọng Hàn cũng phải đối tốt với cô?

Tiêu Hà Hà kịp lấy lại tinh thần khi đã ở trong thang máy, cô kinh ngạc ngước mắt lên quan sát anh, phát hiện dáng người anh thật rất tuấn tú.

Tay anh thật là lớn, đủ để bao trọn hoàn toàn bàn tay nhỏ bé của cô. Nhưng mà có gì đó không đúng, cô thử rút tay ra, anh lại không cho, giống Tằng Ly bá đạo như vậy. Không, so với Tằng Ly bá đạo hơn nhiều.

Tiêu Hà Hà ho khan một tiếng, nói: "Tổng giám đốc, làm phiền anh buông tay tôi ra. Không cần đến bệnh viện."

Tần Trọng Hàn không những không buông tay cô ra, mà nâng bàn tay còn lại lên xem, thấy được mu bàn tay trắng nõn bây giờ đã sưng đỏ một mảng, phía trên nổi lên dày đặc mấy cái bọng nước: "Đừng động!"

"Tôi nói không cần đi bệnh viện." Chẳng qua là phỏng mà thôi.

"Im miệng!" Anh đột nhiên lớn tiếng mắng cô.

"Anh hung dữ cái gì?" Cô bị người phụ nữ của anh làm phỏng, anh còn hung dữ với cô.

"Đi bệnh viện xem vết bỏng!" Anh hoàn toàn không có nổi giận.

Tiêu Hà Hà nhìn cả hai bàn tay đều anh cầm lấy, cau mày một cái: "Đi bệnh viện cũng không cần một mực nắm tay tôi chứ?"

"Không muốn để cho tôi nắm, muốn cho Tằng Ly nắm có phải hay không?" Anh vô tình hỏi.

"Cái gì?" Cô kinh ngạc, tiếp đó thần sắc phút chốc chùng xuống, thần sắc lạnh nhạt nhìn về phía mặt đầy lạnh nhạt của Tần Trọng Hàn, chậm rãi mở miệng nói từng chữ: "Anh có bệnh à?"

Vừa nói xong, cô kiên quyết rút tay mình về: "Tôi không cần tổng giám đốc tốt bụng, tôi tự mình có thể đi."

Bởi vì tức giận, mặt cô có chút đỏ, hôm nay là ngày gì vậy? Chọc phải An Xuyến, lại đụng phải tên tổng giám đốc khó hiểu, cô thật là xui xẻo.

Mắt anh lạnh như băng, thấy gương mặt ửng đỏ, bỗng nhiên trở nên có chút ôn nhu. Không còn lạnh lùng, phát ra ngọn lửa lấp lánh, tựa hồ đem hai người tan chảy.

Thang máy xuống đến lầu một cần rất nhiều thời gian. Tiêu Hà Hà trấn định nhìn anh, nhưng trong lòng đối với ánh mắt của anh lại cảm thấy rụt rè.

"Ngoan ngoãn cùng tôi đi bệnh viện." Anh ném ra một câu nói trợn mắt nhìn cô.

Không biết tại sao, Tiêu Hà Hà đột nhiên cảm thấy ánh mắt anh như vậy thật là chói, nó như xâm lược, trực tiếp hấp thu vào tim cô, cô cảm giác trong lòng đã mềm mại.

Cô không thể làm gì khác hơn là đem ánh mắt từ hai mắt anh dời xuống, nhìn nút cài áo sơ mi, áo sơ mi của anh là màu xám bạc, cà vạt in hoa màu sáng, mà ngực anh nhìn rất cứng rắn, làm người ta không nhịn được nghĩ đến vóc người tổng giám đốc thật sự rất đẹp, cả người tỏa ra mị lực mê người.

Đáng chết. Cô làm sao đang nghiên cứu vóc người của anh?

Hơi nghiêm nghị, Tiêu Hà Hà nói: "Tổng giám đốc, cảm ơn ngài chăm sóc cấp dưới, nhưng là thật không cần đi bệnh viện."

Cau mày nhìn cô cố ý giả vờ bình tĩnh không tức giận, anh không khỏi cau mày: "Đây là mệnh lệnh."

Cô bĩu môi, ngoan ngoãn không nói nữa.

Nhưng còn chưa vui vẻ, vẫn bĩu môi, gì chứ?

Quan tâm người còn như vậy bá đạo, người đàn ông này thật thích làm theo ý mình. Nhìn ra anh quan tâm mình, cô cũng không có so đo.

Nhưng là, anh làm gì một câu nói đều không đến cô, hơn nữa còn là cau mày kiểu đó, cái này làm cho cô cảm thấy mình rất ghét anh.

"Tay xảy ra chuyện gì?" Anh rốt cuộc hỏi nguyên nhân, giọng nam trầm thấp mà có từ tính để cho cô trong nháy mắt bị lạc, như viễn cổ tiếng chuông vậy, đánh thẳng vào tâm hồn cô, cái thanh âm này, có chút quen thuộc.

Cô cau mày một cái: "Thư ký An vô tình ngã, làm đổ canh nóng lên."

"Chỉ đơn giản như vậy?" Anh hỏi, cho là cô sẽ nói khác.

"Đúng vậy.Thế nào?" Cô không hiểu.

" Cô ta là cố ý." Ngay cả anh cũng cảm thấy kinh ngạc tại sao thốt lên lời như vậy.

Bởi vì ở trong mắt người khác anh vĩnh viễn luôn tỉnh táo trong mọi tình huống.

"Cái gì?" Tiêu Hà Hà trợn tròn cặp mắt to mê người, không dám tin tưởng mình vừa nghe anh nói gì: "Tổng giám đốc, thư ký An hình như là người yêu của anh, anh phải bảo vệ cô ấy mới đúng, làm sao có thể nói như vậy?"

Cô tố cáo anh, lúc này mới phát hiện người đàn ông này thật là cao! Bất quá... Đây không phải là vấn đề chính. Đàn ông vô tình thật đáng chết, ngủ với người ta, muốn lần đầu tiên của người ta, còn ở sau lưng cho người ta mang giày nhỏ.

Dĩ nhiên Thư ký An có thể là cố ý, nhưng ai có thể chứng minh chứ?

"Chẳng lẽ cô cho là cô ta không phải cố ý?" Anh nhướng mi: "Có muốn tôi giúp cô làm rõ chuyện này hay không?"

Vừa nói, anh vừa cúi đầu xuống, phả vài hơi thở vào bên tai của cô, mà trên người anh tỏa ra hương thơm dễ chịu, cứ vờn quanh ở chóp mũi cô.

Tiêu Hà Hà hướng về phía anh nâng lên nụ cười sáng lạn, có chút thờ ơ nói: "Tôi cần gì phải làm rõ. Tôi không quan tâm."

Lần kế cô tìm một góc để ăn cơm, ai cũng không đi dễ đi đến cũng không bị phỏng lần nữa.

"Không cần tôi giúp sao?" Anh tiếp tục thổi ra những hơi thở, thì thào bên tai cô.

"Tổng giám đốc, tôi phát hiện anh thật rất nhàm chán. Dựa vào tôi gần như vậy làm gì?" Cô tức giận dùng đầu ngón tay đâm ngực anh, cũng không nghĩ tới bề ngoài nhìn nho nhã, thân thể cao lớn lại còn có thể lực rất tốt, cơ bắp ở ngực cứng rắn cứ như đá vậy, làm cho ngón tay cô thật là đau.

Tần Trọng Hàn buồn cười dùng bàn tay nắm lấy ngón tay cô.

"Có muốn tôi giúp cô một tay ra mặt làm rõ hay không?" Anh kiên nhẫn lập lại một lần.

"Nhàm chán." Cô rút tay về.

Thang máy lúc này mở ra.

Không phải lần thứ nhất ngồi trên xe Tần Trọng Hàn, lần trước sự kiện bao cao su cô bị anh nhét vào ghế phụ, lần này cũng giống lần trước.

Chẳng qua là không ai nói gì nữa, rất nhanh đã đến bệnh viện khám vết bỏng. Lúc trở về, toàn bộ công ty giống như bùng nổ, mọi người đều bàn luận sôi nổi.

Tại đại sảnh.

Tiếp tân Tiểu Lý cầm điện thoại không biết đang cùng ai nói chuyện: "Oa! Thật sự là vậy, tổng giám đốc đã cầm tay của thư ký, tôi vẫn là lần đầu tiên thấy tổng giám đốc cầm tay của con gái..."

Lúc trở về, Tần Trọng Hàn đi ở phía trước, Tiêu Hà Hà tay vết bỏng đi ở phía sau, tay mặc dù đã xử lý, nhưng thật sự còn rất đau, Tần Trọng Hàn đi thẳng tới thang máy tổng giám đốc mà cô thức thời hướng thang máy nhân viên bên này mà đi.

Tần Trọng Hàn vừa quay đầu lại, thấy bóng người đi, lập tức đưa bàn tay ra kéo cổ áo cô lại: "Đi bên này."

Trong đại sảnh không ai lên tiếng.

Tiêu Hà Hà rụt cổ xuống: " Tôi đi bên kia là được."

"Đây là mệnh lệnh."

"Dạ."

Vì vậy, tin tức Tiêu Hà Hà cùng tổng giám đốc cùng nhau đi thang máy riêng lan truyền nhanh chóng...

Trở lại tầng cao nhất.

"Hà Hà, cô đã về?" An Xuyến đột nhiên ân cần chạy tới quan tâm hỏi.

Thấy An Xuyến Tần Trọng Hàn hơi nhíu mày. Tiêu Hà Hà khẽ gật đầu, không nói gì, trở lại vị trí mình.

Tần Trọng Hàn hai mắt lạnh như băng, không có tiêu cự quét qua quét lại trên mặt An Xuyên. Mà đáy mắt anh chưa từng vì dung nhan xinh đẹp của cô ta mà thoáng qua bất kì ý đồ nào khác.

An Xuyên mặt hơi cứng lại, thấp giọng nói: "Tổng giám đốc."

"Hà Hà thân yêu đã trở về? Hà Hà, bác sĩ nói vết thương như thế nào?" Tằng Ly lại đúng lúc xuất hiện.

"Không nghiêm trọng." Tiêu Hà Hà đứng lên lắc đầu một cái.

An Xuyến nhìn hai người đàn ông đều rất quan tâm Tiêu Hà Hà, trong lòng lại là ghen tị không chịu nổi, mắt đẹp rũ xuống lóe lên tia sáng khác thường.

Dĩ nhiên, hết thảy những thứ này đều lọt vào mắt Tằng Ly. Trong lòng than thở một tiếng, không khỏi thừa nhận, phụ nữ ghen tị, thật đúng là xấu xí đến dọa người, thủ đoạn gì cũng dám dùng, lần này chẳng qua là canh nóng, lần sau ai biết là cái gì?

Ánh mắt Tần Trọng Hàn không có nhiệt độ như chim ưng quét qua thư ký Cao, Hướng Tĩnh, Tằng Ly, Tiêu Hà Hà, cuối cùng rơi vào trên mặt An Xuyến, đột nhiên mở miệng: "Thư ký Cao, gọi điện thoại cho phòng theo dõi, lấy băng thu hình ở phòng ăn lúc ăn cơm lập tức đưa cho tôi. "

Tất cả mọi người kinh ngạc.

Tiêu Hà Hà cơ hồ cho là mình nghe lầm.

Nụ cười ở trên mặt Tằng Ly cứng đờ, không phải đâu? Thật muốn khai đao.

"Dạ. Tôi lập tức gọi." Thư ký Cao hơi trầm ngâm, lập tức đi gọi điện thoại.

Mặt An Xuyến trong nháy mắt tái nhợt không có chút huyết sắc nào.

Đáy mắt Tần Trọng Hàn thoáng qua vẻ châm chọc, vẫn là bộ dạng lãnh khốc, giống như người tới từ địa ngục, ngũ quan tinh xảo không nhiệt độ, xung quanh thân người lúc nào cũng tản mát ra một loại khí chất, để cho người khác cảm thấy rùng mình tới thấu xương.

Sau đó, mặt anh không cảm xúc hướng đến phòng làm việc đi tới.

"Tổng giám đốc." Tiêu Hà Hà đột nhiên kêu một tiếng.

Tần Trọng Hàn dừng bước chân, xoay người lại, liếc mắt về phía cô, ánh mắt sắc bén nổi lên một tia sáng lạnh lẻo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện