Edit + Beta: AnHaLam

"Tôi hận anh..."

"Hận đi!" Anh chắc chắn là không để cô ở trong đại sảnh tiếp nhận vô số người đàn ông háo sắc nhìn ngó, anh muốn cô hoàn toàn thuộc về anh!

...

"Cha, vì sao hôm nay lại trốn học? Ông nội sẽ tức giận nha?"

Sáng sớm, Tần Trọng Hàn để cho lái xe đưa con trai Ngữ Điền nhận được 15 hiệu biệt thự, Tiêu Hà Hà bị anh giằng co một buổi tối, hiện tại chỉ sợ là đang ngủ say, nhìn thời gian, đã là chín giờ, cô vẫn còn chưa tỉnh, xem ra anh thật sự khiến cô mệt chết rồi.

Có vẻ Tần Trọng Hàn tâm tình khá tốt, chọc nhẹ vào mũi cậu. "Uh"m! Ngữ Điền muốn có mẹ không?"

"Mẹ?!" Ngữ Điền lập tức kêu lên, trên khuôn mặt phấn nộn có khó có thể kìm chế kinh ngạc, cậu đã sớm muốn có mẹ, nhưng cha không phải vẫn rất tức giận sao? "Người không tức giận sao?"

"Mẹ đang ngủ ở lầu hai!" Tần Trọng Hàn thấp giọng nói: "Chúng ta không làm ầm ĩ đến mẹ có được không?"

"Thật sự có mẹ sao?" Ngữ Điền không thể tin được.

"Đúng vậy!"

"Nhưng mà... nhưng mà đó là mẹ của mình Ngữ Điền sao?" Ngữ Điền kinh ngạc hỏi.

"Đúng! Là mẹ ruột của con, người sinh ra con!"

"Nhưng vì sao lúc trước mẹ không cần Ngữ Điền?". Nói xong, Ngữ Điền cúi đầu. "Các bạn khác đều có cha và mẹ. Ngữ Điền chỉ có cha, Thịnh Thịnh chỉ có mẹ. Cha, vì sao cha của Thịnh Thịnh không cần Thịnh Thịnh? Mẹ Ngữ Điền cũng không cần Ngữ Điền?"

"Bảo bối, mẹ của Thịnh Thịnh sẽ là mẹ của con!" Tần Trọng Hàn ôm hắn, ôm ấp ở trong lòng mình, trong lòng bị đụng chạm đến chỗ mềm mại. "Mẹ không phải không cần con, chỉ là mẹ không tìm thấy con!"

"Dì ấy là mẹ sao?" Ngữ Điền không thể tin được nhìn Tần Trọng Hàn, đột nhiên, trên mặt cậu dâng lên nụ cười rực rỡ. "Có thật không? Có thật không?"

"Đương nhiên là sự thật!" Tần Trọng Hàn cười nhìn con trai.

"Vậy Thịnh Thịnh với Ngữ Điền anh em sao? Thịnh Thịnh cũng là con của cha sao?" Hình như Ngữ Điền còn chưa hiểu, nhưng Tần Trọng Hàn lại gật đầu. "Đúng! Hắn cũng là con của cha! Cũng giống con vậy!"

"Oa! Thật tốt quá!" Ngữ Điền hoan hô lên. "Con có mẹ, con có mẹ rồi!"

Họ ở phòng khách dưới lầu vui vẻ, trên lầu Tiêu Hà Hà bị đánh thức, tiếng cười cùng tiếng hoan hô của trẻ con truyền vào lỗ tai, tâm Tiêu Hà Hà đau xót, mạnh mẽ ngồi xuống, mới phát hiện mình không mặc quần áo. Đau! Toàn thân đều đau nhức! Cho dù cô đã làm mẹ người ta, nhưng mà sau mỗi lần làm cái kia toàn thân đều đau đớn một cách chua xót.

Cô chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, đặc biệt giữa hai đùi. Loại đau đớn này, khiến cô cảm giác mình càng không có tôn nghiêm, vì con trai, cô có thể nhịn, toàn bộ cũng là vì con trai! Cô có thể hy sinh bất cứ cái gì!

Từ từ!

Tiếng của trẻ con!

Cô rốt cục cũng hoàn toàn thanh tỉnh.

Đứng dậy thật nhanh, chăn nháy mắt rơi xuống, trên người chợt lạnh, vội vàng nhặt quần áo lên khoác lại, đi vào phòng tắm mau chóng chỉnh sửa lại thật tốt dáng vẻ của bản thân.

Ngữ Điền đến đây!

Con của cô đến đây!

Cô chưa từng có loại khẩn trương như vậy quá. Tiêu Hà Hà trong lòng thình thịch nhảy dựng lên, cô muốn gặp con trai, tuy đã gặp rất nhiều lần, nhưng lúc đó cô chưa bao giờ biết đó là con của cô.

Nghĩ tới đây, hận ý đối Tần Trọng Hà trong lòng cô càng đậm thêm! Cái loại cảm giác đứng đối diện như không quen biết thật sự thật là làm cho người ta hít thở không thông, anh làm sao có thể lừa gạt cô như vậy? Biết rõ trong lòng cô rất muốn gặp con trai, thế nhưng anh vẫn lừa gạt cô như vậy!

Cầm cái lược chải lại tóc, trên cổ có dấu hôn ngân do bị anh gặm cắn, Tiêu Hà Hà đỏ mặt lên, nếu như bị con trai nhìn thấy làm sao bây giờ? Tuy cô không phải người phụ nữ tốt, nhưng cô không muốn làm người mẹ hư hỏng, không muốn con trai khinh thường mình, cô lại vội vàng đi trong tủ quần áo tìm thêm phụ kiện, vừa vặn nhìn thấy mấy cái khăn lụa, tùy tiện cầm một cái quấn lại, che đi dấu hôn.

Tâm Tiêu Hà Hà vẫn quay cuồng, cô quên mất phải đi làm, bởi vì cô nghe được tiếng của con trai, nghe được thanh âm của đứa con mà cô mong nhớ ngày đêm.

Hít sâu, cô mở cửa, đi ra ngoài. Rất xa, liền nghe Ngữ Điền cùng Tần Trọng Hàn đối thoại, trong mắt cô bắt đầu chứa đầy yêu thương.

"Cha, mẹ sao còn không có thức dậy? Chúng ta đi gọi mẹ dậy có được không?" Ngữ Điền nhẹ nhàng hỏi.

"Hư quá! Nói nhỏ chút, mẹ mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, nghỉ ngơi tốt sẽ đi xuống! Kiên nhẫn từ từ!" Thanh âm của Tần Trọng Hàn cũng không tự giác mà đã tràn ngập ôn nhu.

Mặt đỏ lên, Tiêu Hà Hà không nghĩ tới anh cũng sẽ săn sóc như vậy, nhưng mà Tiêu Hà Hà lại tuyệt đối không cảm kích. Bởi vì tên đầu sỏ hại cô mệt mỏi như vậy chính là anh, anh còn muốn giả bộ làm người tốt, chắc chắn cô sẽ không tha thứ cho anh.

"Nhưng mà con rất đói! Con còn chưa ăn sáng, cha, lúc người kêu chú Trần đón con, con còn chưa ăn cơm mà!" Thanh âm của Ngữ Điền vừa non nớt vừa có chút ủy khuất. "Chẳng qua có thể nhìn đến mẹ con thật vui vẻ..., không ăn cũng không sao!"

"Uh"m! Chúng ta đi xuống phòng bếp nhìn xem có cái gì ăn được không?" Tần Trọng Hàn nắm tay con trai, cùng hướng phòng bếp đi đến.

Tiêu Hà Hà nghe đến con trai kêu đói bụng, bước nhanh hơn, đi xuống lầu.

"Ngữ Điền, con trai!" Cô kêu lên tên con, nước mắt vội vàng chảy ra, đây là con của cô! Như thế nào cô lại hồ đồ như vậy? Khắp nơi tìm con, hóa ra lại là Ngữ Điền!

Cha con hai người đều ngẩng đầu nhìn lại, trên cầu thang, Tiêu Hà Hà gần như là chạy xuống, lập tức đi đến trước mặt Ngữ Điền, lệ chảy đầy mặt, Tiêu Hà Hà ôm thân thể nho nhỏ của hắn. "Ngữ Điền, Ngữ Điền của mẹ..."

Ngữ Điền vốn cực kỳ hưng phấn, nhưng lại kêu hô không được. Cậu mặc cho Tiêu Hà Hà ôm lấy mình, ngẩng đầu nhìn Tần Trọng Hàn, bộ dạng có chút sợ hãi.

"Ngữ Điền, kêu mẹ!" Tần Trọng Hàn cúi đầu, trong lòng tựa hồ kiên định một chút, con trai rốt cục cũng có mẹ rồi!

"Ngữ Điền, dì là mẹ con, thực xin lỗi, thực xin lỗi, mẹ không nên bỏ con đi!" Tiêu Hà Hà đã khóc không ra tiếng.

"Mẹ..." Sợ hãi kêu một tiếng, Ngữ Điền đưa cánh tay nhỏ ra bang Tiêu Hà Hà lau đi nước mắt. "Mẹ không khóc... Không khóc..."

"Con trai, thật xin lỗi..." Tiêu Hà Hà hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngữ Điền, nước mắt vẫn nhịn không được mà chảy xuống.

"Mẹ!" Ngữ Điền nhẹ nhàng kêu một tiếng lại một tiếng. "Mẹ!"

"Ôi! Ngữ Điền, mẹ rốt cuộc tìm được con rồi!" Tiêu Hà Hà ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của Ngữ Điền, nước mắt bởi vì lòng chua xót mà cứ liên tục rơi xuống.

Nằm mơ cô cũng không ngờ đến mình có thể tìm được con trai, giờ khắc này, cô có vạn phần vui sướng!

"Mẹ về sau sẽ không rời xa Ngữ Điền nữa sao?" Ngữ Điền có chút nhút nhát hỏi.

Tiêu Hà Hà gật đầu thật mạnh. "Không rời xa, sẽ không bao giờ rời xa!"

Nhưng muốn cả đời cô thần phục ở bên cạnh anh, làm một công cụ ấm giường không có tôn nghiêm như vậy, cô thật sự muốn ẩn nhẫn xuống sao? Mà anh thì sao? Tiêu Hà Hà ngẩng đầu, nhìn đến ánh mắt anh thâm sâu ngưng đang nhìn mình, thâm thúy, trong lòng chảy ra một trận cảm giác ê ẩm.

"Đây lần cuối cùng cho phép cô chảy nước mắt, về sau không được chảy thêm lần nào nữa!" Tần Trọng Hàn trầm thấp nói, cho dù đau lòng vì nước mắt của cô, vẫn chỉ có thể nói ra những lời không xuôi tai.

Nước mắt cô, khiến cho tim của anh không hiểu vì sao mà lo lắng, đau nhói. Anh tuyệt không muốn nhìn thấy cô rơi lệ.

Có lẽ là ngữ khí của anh làm Ngữ Điền sợ hãi, Ngữ Điền lập tức ôm cổ Tiêu Hà Hà, "Mẹ, con đói bụng, con thật đói a...!"

"Ngoan! Mẹ nấu cơm cho con, ngoan!" Cô một tay ôm lấy Ngữ Điền, cảm giác mất rồi mà được lại khó khăn như vậy thật quý giá." Con muốn ăn cái gì?"

Tần Trọng Hàn nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang bận rộn trong phòng bếp, lại nhìn đến đứa bé vẫn đi theo bên người cô, một màn như vậy lại có thể khiến trong lòng anh bình tĩnh lại.

Cầm điện thoại, cúi đầu xem người trên màn hình điện thoại di động, ánh mắt âm u, quay đầu đi, "Lam ảnh, em bỏ lỡ nhiều lắm...."

Anh dựa viền cửa, đôi mắt thâm thúy, ngắm nhìn phòng bếp, đốt một điếu thuốc, khói phun ra, tim của anh lại không biết bay tới nơi nào!

Điện thoại đột nhiên vang lên, Tần Trọng Hàn mở ra, còn chưa nói nói, đã nghe thấy đầu bên kia gào thét, thiếu chút nữa rớt điện thoại.

"Mày đem Ngữ Điền dấu ở nơi nào rồi hả?"

"Cha! Từ hôm nay trở đi Ngữ Điền sẽ ở cùng con!" Tần Trọng Hàn im lặng một chút, chậm rãi nói.

Tiêu Hà Hà vừa lúc bưng tiên hảo trứng chim xuất lai, nghe được Tần Trọng Hàn nói chuyện điện thoại, lại đúng lúc nói chuyện về Ngữ Điền, cô ngừng lại.

"Nếu mày kêu lên Ngữ Điền cùng con đàn bà không biết trời cao đất rộng đã mang thai nó nhận lại nhau, vậy đem công ty giao ra đây! Vĩnh viễn đừng nhận mặt tao!" Tần Đồi Hàng giận dữ hét lên.

"Cha! Ngữ Điền nên ở bên mẹ nó, nó cần tình thương của mẹ!" Tần Trọng Hàn có ý giải thích.

"Vậy mày không cần đến Tần thị đi làm rồi! Hôm nay trở đi, mày không còn là tổng giám đốc Tần Thị!" Tần Đồi Hàng nói xong, tắt điện thoại.

Tiêu Hà Hà ý thức được sự tình có chút nghiêm trọng, tuy cô không có nghe được đầu điện thoại bên kia nói cái gì, nhưng từ lời nói của Tần Trọng Hàn, Ngữ Điền nên ở bên mẹ sinh hoạt mà nói lại cực kỳ rung động cô!

Có lẽ! Anh cũng không hẳn xấu xa như vậy!

Người đàn ông có thể suy xét đến con trai cần tình thương của mẹ, có lẽ không hẳn xấu xa như vậy đi? Giờ phút này, trong lòng cô khẻ động một phát, tựa hồ có đồ vật gì đó bị dao động rồi!

Anh quay người lại, đã thấy cô dừng ở bên cạnh bàn ăn, mà Ngữ Điền với vẻ mặt khiếp đảm đứng ở cửa phòng bếp, nhỏ giọng nói: "Cha, là ông nội sao? Ông nội tức giận sao?"

Trong ấn tượng, ông nội là người thường xuyên tức giận!

Tần Trọng Hàn nhẹ nhàng lắc đầu. "Không có, ông nội không tức giận, ông nội để cho con chơi thật thoải mái một ngày!"

Tiêu Hà Hà hơi hơi kinh ngạc, rõ ràng là anh đang nói dối.

Nhưng mà Tần Trọng Hàn lại liếc cô một cái, ánh mắt thâm thúy, có vẻ đăm chiêu.

"Thật vậy sao! Vậy hôm nay con có thể cùng mẹ chơi đùa cùng nhau sao?" Ngữ Điền lại hỏi.

"Đương nhiên!" Tần Trọng Hàn gật đầu. "Nhanh ăn cơm đi!"

"Tốt quá! Có thể ăn cơm rồi!" Cho tới bây giờ Ngữ Điền cũng không được tự do như vậy, có thể không cần đi nhà trẻ, ông nội lại không tức giận, quá tuyệt vời!

"Ngữ Điền, ăn cái này!" Tiêu Hà Hà đem trứng chim gắp bỏ trong chén của Ngữ Điền, "Còn có sữa, phải uống sữa tươi mới có thể cường tráng!"

Cô chiên nhiều trứng chim, trong tủ lạnh có nhiều nguyên liệu nấu ăn, hình như là sáng sớm thêm vào, bộ dạng cực kỳ tươi ngon, hẳn là anh làm cho người làm đi mua? Cô lại nấu chút cháo yến mạch.

Chuẩn bị bữa sáng cho Ngữ Điền, lại không biết Thịnh Thịnh ở trường học ra sao, lại bắt đầu lo lắng Thịnh Thịnh, nhớ về con của mình, nhưng trong lòng vẫn là không nỡ.

Tần Trọng Hàn cũng ngồi xuống, Tiêu Hà Hà không lấy đũa cho anh, thế là anh đưa tay lấy đũa của cô, sau đó gắp ăn.

"Anh?" Tiêu Hà Hà trừng hắn, thế nhưng hắn lại nhướng lông mày. "Em chưa lấy đũa cho tôi!"

"Cha, con đi lấy cho người! Người đem đũa trả lại cho mẹ đi, mẹ sắp khóc rồi!" Ngữ Điền nhảy xuống ghế dựa, đi phòng bếp lấy đũa.

Tiêu Hà Hà cúi đầu, trong lòng lại bắt đầu ngầm nguyền rủa, đều tại anh, chẳng qua hôm nay cha của Tần Trọng Hàn gọi điện thoại tới cùng nói gì đó đây? Lời của anh khiến lòng cô khơi dậy suy nghĩ miên man.

Ăn điểm tâm xong, Tần Trọng Hàn ra ngoài!

Tiêu Hà Hà gọi điện thoại cho Mễ Kiệt xin phép, mới biết Tần Trọng Hàn đã giúp cô từ chức rồi!

Tên chết tiệt này! Anh đã vậy còn bá đạo giúp cô bỏ công việc!

Thật sự là quá ghê tởm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện