Edit: Mộc Tử Đằng
Diệp Tri Du nói xong những lời này, Thẩm Tâm bèn nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó híp mắt quan sát anh: “Anh nói vậy là muốn bỏ qua bữa cơm anh mời tôi chứ gì?”
Chả ai biết được khi nào họ mới đi thành phố A!
Diệp Tri Du trầm mặc một lúc, bình tĩnh nói với Thẩm Tâm ở bên cạnh: “Vậy tôi mời cô hai bữa, một cái ở thành phố H, còn một cái ỏ Thiên Hạ Cư.”
“….Được rồi.” Tuy không biết khi nào sẽ đi, nhưng ghi nợ trước đã.
Đến Tri Vị Lâu, nhân viên phục vụ dẫn hai người đi vào phòng bao. Do hôm nay Thẩm Tâm mời khách nên cô giao nhiệm vụ gọi món cho Diệp Tri Du.
Lúc Diệp Tri Du nhìn thực đơn, Thẩm Tâm vẫn luôn nhìn anh. Rốt cuộc anh không nhịn được nữa, ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Tôi biết tôi rất đẹp, nhưng cô không cần phải nhìn tôi chằm chằm vậy đâu.”
“…” Thẩm Tâm uống một ngụm trà, nhìn anh nói: “Diệp tổng, lúc anh gọi món nhất định phải nghĩ đến cảm thụ của người dân bình thường trong thành phố H như tôi chút nhé.”
Diệp Tri Du hơi cong môi, giả vờ xem thực đơn thật lâu, cuối cùng chỉ gọi vài món Trung đơn giản. Thẩm Tâm thấy anh gọi xong, bèn lướt nhìn giá cả trong thực đơn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không ăn đến mức cô phá sản đâu.”
Thẩm Tâm cười nói với anh: “Xem như anh có lương tâm đó.”
Diệp Tri Du nói: “Tôi là người chú trọng phát triển lâu dài, nếu ăn một lần làm cô phá sản luôn, vậy sao còn ăn được những bữa khác nữa chứ?”
Thẩm Tâm: “…”
Ai nói với anh còn bữa khác nữa hả!
Tuy hôm nay mấy món Diệp Tri Du gọi đều là những món khá rẻ ở Tri Vị Lâu, nhưng anh cũng lựa chọn món mà mình thấy hương vị không tệ. Sau khi Thẩm Tâm nếm qua vài món ăn, cô không khỏi khen ngợi Diệp Tri Du: “Anh gọi mấy món này ngon ghê á. Lần trước tôi đến đây với Tạ Khai Hoài, cậu ta gọi mấy món đắt tiền, nhưng ăn không thấy ngon như hôm nay.”
Diệp Tri Du hoàn toàn khịt mũi khinh thường: “Không phải chọn món đắt tiền là ngon, còn phải biết kết hợp, cân bằng khẩu vị. Cô nghĩ Tạ Khai Hoài có thể hiểu được những kiến thức chuyên sâu này à? Cậu ta nên làm bài thi đặt tiêu chuẩn trước rồi hẳn nói tiếp.”
Thẩm Tâm: “…”
Mặc dù cô biết trong đầu Tạ Khai Hoài luôn suy nghĩ rất qua quýt, nhưng Diệp Tri Du cực kỳ khinh bỉ cậu ta.
Cô yên lặng ăn một miếng điểm tâm nhỏ. Diệp Tri Du gọi một phần điểm tâm nhỏ ở Tri Vị Lâu, phần ăn gồm mấy món điểm tâm nổi bật ở đây. Anh phát hiện ra món Thẩm Tâm gắp nhiều nhất là phần điểm tâm này, nên hỏi một câu: “Cô rất thích ăn điểm tâm ở đây sao?”
Thẩm Tâm nói: “Bình thường tôi không thích ăn mấy món này, nhưng ở đây làm rất hợp khẩu vị của tôi, hình dáng cũng xinh xắn đáng yêu, ăn một ngụm là hết luôn. Tri Vị Lâu được gọi là Tiểu Thiên Hạ Cư cũng rất có đạo lý đó.”
Diệp Tri Du gật đầu không hỏi thêm, chỉ là không động đến mấy món điểm tâm nhỏ trên bàn nữa, cuối cùng đều do mình Thẩm Tâm ăn hết.
Dường như cô ăn nhiều món điểm tâm nhất, bữa cơm này Thẩm Tâm ăn rất thỏa mãn. Cô ngồi nghỉ trên ghế một lúc mới lấy điện thoại ra ngoài: “Tôi di tính tiền đây, anh ở đây chờ chút nhé.”
“Được.” Diệp Tri Du gật đầu. Chờ cô đi xa rồi, anh gọi một người phục vụ đến, hỏi cô ấy: “Tôi muốn đặt tất cả các món điểm tâm ở đây có được không?”
Người phục vụ giật mình, thật thà hỏi anh: “Là tất cả các loại điểm tâm luôn ạ? Ở quán chúng tôi có tổng cộng 18 loại điểm tâm nhỏ.”
Diệp Tri Du nói: “Tôi lấy hết, chừng nào mới làm xong?”
Người phục vụ hỏi: “Mỗi loại anh muốn lấy bao nhiêu ạ?”
Diệp Tri Du nghĩ ngợi rồi nói: “Mỗi loại sáu cái.”
“Anh chờ chút ạ, tôi sẽ liên lạc với phòng bếp giúp anh.”
“Được, vậy phiền cô nhanh chút.”
“Vâng.” Trên người nhân viên có gắn bộ đàm, rất nhanh đã hỏi thăm phòng bếp xong, “Thưa anh, phòng bếp có thể làm được, nhưng hôm nay đã không còn kịp rồi, ngày mai anh có thể đến lấy hoặc gửi địa chỉ cho chúng tôi, chúng tôi sẽ giao đến cho anh, được không ạ?”
“Được.” Diệp Tri Du lấy ra một tấm thẻ, “Các cô tính giá đi rồi tính tiền riêng cho tôi.”
“Vâng, anh chờ chút ạ.”
Trước khi Thẩm Tâm về tới thì Diệp Tri Du đã tính tiền xong phần điểm tâm. Cô cầm túi mình lên, nói với Diệp Tri Du: “Có thể về rồi.”
“Ừ.” Diệp Tri Du đứng lên, đi ra khỏi Tri Vị Lâu với cô.
Do buổi sáng dậy sớm leo núi, còn ăn no như vậy, Thẩm Tâm ngồi vào xe Diệp Tri Du thì bắt đầu mệt lả. Diệp Tri Du lái xe, liếc mắt nhìn cô một cái: “Mệt thì nghỉ một lúc đi, khi nào đến tôi sẽ gọi cô.”
“Được…” Thẩm Tâm ngáp một cái, dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Diệp Tri Du lái xe về khu biệt thự, dừng trước cửa nhà số 29. Thẩm Tâm vẫn chưa tỉnh, Diệp Tri Du nghiêng đầu nhìn cô, đang định đánh thức cô dậy, nhưng cả người như bị quỷ thần xui khiến, anh duỗi tay ra sửa lại mái tóc rối bời trên đầu cô.
Thẩm Tâm ngủ trông rất an ổn, ánh mặt trời mùa đông sau giờ trưa rọi lên khuôn mặt trắng nõn của cô làm tỏa lên một tần ánh sáng nhu hòa. Diệp Tri Du bỗng nhiên nhớ tới câu truyện cổ tích mình đã đọc qua hồi còn bé, trong đó có miêu tả nàng công chúa ngủ say, chính là vẻ đẹp như này.
Không biết có phải do ảo giác hay không, anh lại ngửi thấy mùi táo thanh mát từ trên người cô, anh nhích lại gần, muốn ngửi được rõ ràng hơn, hàng lông mi dài của Thẩm Tâm chợt run nhè nhẹ, sau đó cô từ từ mở mắt ra.
Diệp Tri Du lập tức ngồi thẳng dậy.
Sau khi Thẩm Tâm tỉnh, cô còn khá mơ hồ liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, sau đó ngồi ngay ngắn lại: “Đã tới chưa?”
“Rồi.” Diệp Tri Du nghiêm túc gật đầu, “Tôi đang định đánh thức cô đây.”
“Ồ.” Thẩm Tâm tháo dây an toàn ra, cầm túi xách lên, cười nói với Diệp Tri Du: “Vậy tôi về trước nhé, cảm ơn anh hôm nay đã di thắp hương với tôi.”
“Ừm.” Diệp Tri Du mím môi, trả lời cô: “Cũng cảm ơn cô vì bữa trưa.”
“Không có gì đâu, dù sao anh còn phải trả một bữa mà.”
“…” Diệp Tri Du yên lặng một lúc, cười khẽ, “Ừ, lần sau sẽ mời cô ăn, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Thẩm Tâm chờ anh lái xe đi mới chậm rãi đi vào nhà Lý Thù Đường.
Vừa vào đến phòng khách đã trông thấy Lý Thù Đường yên tĩnh ngồi trên ghế salon, nhìn thẳng về phía cô. Thẩm Tâm sợ hết hồn, đi lên hỏi cô ấy: “Hôm nay cậu không ra ngoài hả? Còn Trì Tuấn nhà cậu đâu?”
“Bây giờ tớ muốn thẩm vấn cậu.” Lý Thù Đường đoạt lại quyền chủ động trong tay mình, “Tớ hỏi cậu, hôm nay cậu đi hẹn hò với Diệp Tri Du đúng không? Nói đi, hai người đã bắt đầu yêu đương rồi phải không? Phát triển đến đâu rồi?”
“…” Thẩm Tâm yên lặng nhìn cô ấy vài giây, “Cậu nghĩ nhiều quá, lần trước anh ấy giúp tớ nên lần này tớ mời một bữa cơm trưa thôi mà.”
“Cơm trưa? Hai người ăn từ bảy giờ sáng đến giờ à?”
“…Sáng nay tớ còn lên chùa thắp hương, do gần đây vận may của tớ không được tốt ý.”
Lý Thù Đường khẽ nhướng mày: “Vận may của cậu không tốt? Tớ thấy hoa đào của cậu nở không ngừng nghỉ thì có.”
“…” Thẩm Tâm xoay người đi lên lầu, “Tớ lười nói với cậu, nếu cậu rãnh thì không bằng quản em trai của mình đi.”
“Đừng dời đề tài sang Tạ Khai Hoài.” Lý Thù Đường đứng lên đuổi theo, ôm bả vai cô, “Tớ cũng không phải không cho cậu yêu đương gì, nói chuyện tình cảm với Diệp tiên sinh là tớ tán thành hai tay luôn đó. Chỉ là tớ…”
“Cậu đúng là ăn no rửng mở mà.”
“…Tớ chỉ quan tâm hai người đã phát triển đến mức nào rồi thôi!” Lý Thù Đường chính trực đứng đắn phản bác lại, “Thẩm Tâm, ban đầu lúc tớ và Trì Tuấn yêu nhau, chuyện gì cũng báo cáo với cậu! Bây giờ cậu cũng không thể lừa tớ!”
Thẩm Tâm thật sự muốn khóc rồi, cô không hề muốn nghe Lý Thù Đường báo cáo nhé! Cái đó gọi là báo cáo sao? Nói đúng hơn thì nó là hình thức rải thức ăn cho chó một cách trần trụi đấy!
“Được rồi được rồi, nếu tớ yêu đương thật sẽ báo cáo với cậu.” Thẩm Tâm đẩy cô nàng ra, “Bây giờ tớ có thể về phòng ngủ được chưa?”
Lý Thù Đường lại sáp tới: “Hai người không yêu nhau thật à?”
“Thật mà.”
“Vậy còn chờ gì nữa? Mau nhanh lên!”
Thẩm Tâm: “…”
Đuổi Lý Thù Đường đi, Thẩm Tâm rốt cuộc cũng về phòng ngủ trưa được. Không biết do Lý Thù Đường tẩy não cô quá lợi hại hay gì, lúc ngủ trưa cô còn mơ thấy Diệp Tri Du.
Tuy nhiên Diệp Tri Du không có số tốt như vậy, cuối năm là thời điểm bận rộn nhất, anh chỉ nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu làm việc ngay. Dù có bận cách mấy anh vẫn không quên tìm việc cho Giản Hàng làm.
Diệp tổng: Ngày mai cậu đến Tri Vị Lâu lấy giúp tôi ít đồ.
Giản Hàng: Vâng Diệp Tổng, nó là gì vậy? Diệp tổng: Một ít đồ ăn.
Cho đến khi Giản Hàng nhận một hộp đồ ăn lớn mới cảm thấy Diệp tổng của mình nhất định đã hiểu sai chữ ‘một ít’ này.
Mình quản một ít gì chứ? Mấy hộp đựng thức ăn hình vuông, tổng cộng có sáu tầng, mỗi tầng đựng đầy đồ ăn, cái sức nặng này không hề ‘một ít’ tẹo nào!
Giản Hàng: Diệp tổng, đã nhận được đồ, anh muốn tặng cho khách hàng quan trọng sao?
Giản Hàng cảm thấy khoảng thời gian này mình càng ngày càng không được trọng dụng, trước kia khi muốn tặng qua cho khách hàng như này đều do một tay anh ta sắp xếp, đời nào cần Diệp tổng tự mình ra tay chứ? Có phải Diệp tổng không còn tín nhiệm năng lực làm việc của anh ta nữa không?
Diệp tổng: Là tôi mua riêng, vất vả cho cậu rồi.
Giản Hàng: Gần đây anh rất thích ăn điểm tâm sao?
Diệp tổng: Tặng cho bạn thôi, cậu nhận được rồi thì mang thẳng về đây.
Giản Hàng: Vâng.
Tin nhắn Giản Hàng gửi tới trông rất bình tĩnh, nhưng nội tâm của anh ta thì không phải thế. Vừa rồi lúc nhận hàng, anh ta đã kiểm tra qua số lượng, nên anh ta biết trong hộp này đều đựng những món điểm tâm trông rất đáng yêu, nhìn một cái đã biết là thứ con gái thích.
Con gái? Bạn?
Bạn gái??
Diệp tổng yêu đương cái búa á!
Trong lòng Giản hàng rất tò mò, rất muốn biết bà chủ tương lai của mình là di, nhưng anh ta không thể hỏi thẳng Diệp Tri Du được, thật sự là nghẹn muốn chết luôn.
Anh ta cẩn thận mang điểm tâm về công ty, lúc vào phòng làm việc thì phát hiện ra cô của Diệp Tri Du đến thăm anh, còn có cả cháu của Diệp Tri Du.
Giản hàng không hiểu, cô của Diệp tổng chính là tàu ngầm của cha Diệp, trước kia đã đến công ty mấy lần, dùng tình cảm để đả động và dùng lý lẽ để thuyết phục, bảo anh về thừa kế công ty. Nhưng Diệp tổng và cha của anh đã đạt được thỏa thuận chung rồi mà, chẳng lẽ sự tình có biến đổi sao?
Lần này cô của Diệp Tri Du dựa vào tên của công ty du lịch, đi qua tìm hiểu về Thẩm Tâm. Tuy bà còn đặc biệt dần theo cháu trai nhỏ nhưng vẫn không dụ dỗ được Diệp Tri Du.
“Diệp tổng, đồ anh cần…” Giản Hàng đứng ở cửa vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Cô của Diệp Tri Du trông thấy anh ta cầm một hộp thức ăn rất lớn, nhất thời cười dịu dàng: “Ôi, Tri Du nghe cháu trai đến nên đặc biệt chuẩn bị cho bọn cô sao?”
Cháu trai vừa nghe có đồ ăn liền chạy nhanh đến: “Cháu muốn ăn kẹo, kẹo!”
Mắt thấy thằng nhóc sắp vọt đến hộp thức ăn, Diệp Tri Du nhanh nhẹn đi lên, xách hộp để qua một bên: “Cái này không phải chuẩn bị cho hai người.”
Cô anh nhún vai, dĩ nhiên biết anh không thể nào biết trước họ đến được: “Con nít thích ăn mấy thứ này, con cho cháu của con một cái đi.”
Diệp Tri Du cầm hộp thức ăn đặt xuống bàn làm việc: “Cô à, cô đã nhìn cháu lớn lên, cô chắc biết từ nhỏ đến giờ ngay cả một viên kẹo cháu còn không cho ai.”
Cô: “…”
Diệp Tri Du nói xong những lời này, Thẩm Tâm bèn nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó híp mắt quan sát anh: “Anh nói vậy là muốn bỏ qua bữa cơm anh mời tôi chứ gì?”
Chả ai biết được khi nào họ mới đi thành phố A!
Diệp Tri Du trầm mặc một lúc, bình tĩnh nói với Thẩm Tâm ở bên cạnh: “Vậy tôi mời cô hai bữa, một cái ở thành phố H, còn một cái ỏ Thiên Hạ Cư.”
“….Được rồi.” Tuy không biết khi nào sẽ đi, nhưng ghi nợ trước đã.
Đến Tri Vị Lâu, nhân viên phục vụ dẫn hai người đi vào phòng bao. Do hôm nay Thẩm Tâm mời khách nên cô giao nhiệm vụ gọi món cho Diệp Tri Du.
Lúc Diệp Tri Du nhìn thực đơn, Thẩm Tâm vẫn luôn nhìn anh. Rốt cuộc anh không nhịn được nữa, ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Tôi biết tôi rất đẹp, nhưng cô không cần phải nhìn tôi chằm chằm vậy đâu.”
“…” Thẩm Tâm uống một ngụm trà, nhìn anh nói: “Diệp tổng, lúc anh gọi món nhất định phải nghĩ đến cảm thụ của người dân bình thường trong thành phố H như tôi chút nhé.”
Diệp Tri Du hơi cong môi, giả vờ xem thực đơn thật lâu, cuối cùng chỉ gọi vài món Trung đơn giản. Thẩm Tâm thấy anh gọi xong, bèn lướt nhìn giá cả trong thực đơn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không ăn đến mức cô phá sản đâu.”
Thẩm Tâm cười nói với anh: “Xem như anh có lương tâm đó.”
Diệp Tri Du nói: “Tôi là người chú trọng phát triển lâu dài, nếu ăn một lần làm cô phá sản luôn, vậy sao còn ăn được những bữa khác nữa chứ?”
Thẩm Tâm: “…”
Ai nói với anh còn bữa khác nữa hả!
Tuy hôm nay mấy món Diệp Tri Du gọi đều là những món khá rẻ ở Tri Vị Lâu, nhưng anh cũng lựa chọn món mà mình thấy hương vị không tệ. Sau khi Thẩm Tâm nếm qua vài món ăn, cô không khỏi khen ngợi Diệp Tri Du: “Anh gọi mấy món này ngon ghê á. Lần trước tôi đến đây với Tạ Khai Hoài, cậu ta gọi mấy món đắt tiền, nhưng ăn không thấy ngon như hôm nay.”
Diệp Tri Du hoàn toàn khịt mũi khinh thường: “Không phải chọn món đắt tiền là ngon, còn phải biết kết hợp, cân bằng khẩu vị. Cô nghĩ Tạ Khai Hoài có thể hiểu được những kiến thức chuyên sâu này à? Cậu ta nên làm bài thi đặt tiêu chuẩn trước rồi hẳn nói tiếp.”
Thẩm Tâm: “…”
Mặc dù cô biết trong đầu Tạ Khai Hoài luôn suy nghĩ rất qua quýt, nhưng Diệp Tri Du cực kỳ khinh bỉ cậu ta.
Cô yên lặng ăn một miếng điểm tâm nhỏ. Diệp Tri Du gọi một phần điểm tâm nhỏ ở Tri Vị Lâu, phần ăn gồm mấy món điểm tâm nổi bật ở đây. Anh phát hiện ra món Thẩm Tâm gắp nhiều nhất là phần điểm tâm này, nên hỏi một câu: “Cô rất thích ăn điểm tâm ở đây sao?”
Thẩm Tâm nói: “Bình thường tôi không thích ăn mấy món này, nhưng ở đây làm rất hợp khẩu vị của tôi, hình dáng cũng xinh xắn đáng yêu, ăn một ngụm là hết luôn. Tri Vị Lâu được gọi là Tiểu Thiên Hạ Cư cũng rất có đạo lý đó.”
Diệp Tri Du gật đầu không hỏi thêm, chỉ là không động đến mấy món điểm tâm nhỏ trên bàn nữa, cuối cùng đều do mình Thẩm Tâm ăn hết.
Dường như cô ăn nhiều món điểm tâm nhất, bữa cơm này Thẩm Tâm ăn rất thỏa mãn. Cô ngồi nghỉ trên ghế một lúc mới lấy điện thoại ra ngoài: “Tôi di tính tiền đây, anh ở đây chờ chút nhé.”
“Được.” Diệp Tri Du gật đầu. Chờ cô đi xa rồi, anh gọi một người phục vụ đến, hỏi cô ấy: “Tôi muốn đặt tất cả các món điểm tâm ở đây có được không?”
Người phục vụ giật mình, thật thà hỏi anh: “Là tất cả các loại điểm tâm luôn ạ? Ở quán chúng tôi có tổng cộng 18 loại điểm tâm nhỏ.”
Diệp Tri Du nói: “Tôi lấy hết, chừng nào mới làm xong?”
Người phục vụ hỏi: “Mỗi loại anh muốn lấy bao nhiêu ạ?”
Diệp Tri Du nghĩ ngợi rồi nói: “Mỗi loại sáu cái.”
“Anh chờ chút ạ, tôi sẽ liên lạc với phòng bếp giúp anh.”
“Được, vậy phiền cô nhanh chút.”
“Vâng.” Trên người nhân viên có gắn bộ đàm, rất nhanh đã hỏi thăm phòng bếp xong, “Thưa anh, phòng bếp có thể làm được, nhưng hôm nay đã không còn kịp rồi, ngày mai anh có thể đến lấy hoặc gửi địa chỉ cho chúng tôi, chúng tôi sẽ giao đến cho anh, được không ạ?”
“Được.” Diệp Tri Du lấy ra một tấm thẻ, “Các cô tính giá đi rồi tính tiền riêng cho tôi.”
“Vâng, anh chờ chút ạ.”
Trước khi Thẩm Tâm về tới thì Diệp Tri Du đã tính tiền xong phần điểm tâm. Cô cầm túi mình lên, nói với Diệp Tri Du: “Có thể về rồi.”
“Ừ.” Diệp Tri Du đứng lên, đi ra khỏi Tri Vị Lâu với cô.
Do buổi sáng dậy sớm leo núi, còn ăn no như vậy, Thẩm Tâm ngồi vào xe Diệp Tri Du thì bắt đầu mệt lả. Diệp Tri Du lái xe, liếc mắt nhìn cô một cái: “Mệt thì nghỉ một lúc đi, khi nào đến tôi sẽ gọi cô.”
“Được…” Thẩm Tâm ngáp một cái, dựa vào ghế nhắm mắt lại.
Diệp Tri Du lái xe về khu biệt thự, dừng trước cửa nhà số 29. Thẩm Tâm vẫn chưa tỉnh, Diệp Tri Du nghiêng đầu nhìn cô, đang định đánh thức cô dậy, nhưng cả người như bị quỷ thần xui khiến, anh duỗi tay ra sửa lại mái tóc rối bời trên đầu cô.
Thẩm Tâm ngủ trông rất an ổn, ánh mặt trời mùa đông sau giờ trưa rọi lên khuôn mặt trắng nõn của cô làm tỏa lên một tần ánh sáng nhu hòa. Diệp Tri Du bỗng nhiên nhớ tới câu truyện cổ tích mình đã đọc qua hồi còn bé, trong đó có miêu tả nàng công chúa ngủ say, chính là vẻ đẹp như này.
Không biết có phải do ảo giác hay không, anh lại ngửi thấy mùi táo thanh mát từ trên người cô, anh nhích lại gần, muốn ngửi được rõ ràng hơn, hàng lông mi dài của Thẩm Tâm chợt run nhè nhẹ, sau đó cô từ từ mở mắt ra.
Diệp Tri Du lập tức ngồi thẳng dậy.
Sau khi Thẩm Tâm tỉnh, cô còn khá mơ hồ liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, sau đó ngồi ngay ngắn lại: “Đã tới chưa?”
“Rồi.” Diệp Tri Du nghiêm túc gật đầu, “Tôi đang định đánh thức cô đây.”
“Ồ.” Thẩm Tâm tháo dây an toàn ra, cầm túi xách lên, cười nói với Diệp Tri Du: “Vậy tôi về trước nhé, cảm ơn anh hôm nay đã di thắp hương với tôi.”
“Ừm.” Diệp Tri Du mím môi, trả lời cô: “Cũng cảm ơn cô vì bữa trưa.”
“Không có gì đâu, dù sao anh còn phải trả một bữa mà.”
“…” Diệp Tri Du yên lặng một lúc, cười khẽ, “Ừ, lần sau sẽ mời cô ăn, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Thẩm Tâm chờ anh lái xe đi mới chậm rãi đi vào nhà Lý Thù Đường.
Vừa vào đến phòng khách đã trông thấy Lý Thù Đường yên tĩnh ngồi trên ghế salon, nhìn thẳng về phía cô. Thẩm Tâm sợ hết hồn, đi lên hỏi cô ấy: “Hôm nay cậu không ra ngoài hả? Còn Trì Tuấn nhà cậu đâu?”
“Bây giờ tớ muốn thẩm vấn cậu.” Lý Thù Đường đoạt lại quyền chủ động trong tay mình, “Tớ hỏi cậu, hôm nay cậu đi hẹn hò với Diệp Tri Du đúng không? Nói đi, hai người đã bắt đầu yêu đương rồi phải không? Phát triển đến đâu rồi?”
“…” Thẩm Tâm yên lặng nhìn cô ấy vài giây, “Cậu nghĩ nhiều quá, lần trước anh ấy giúp tớ nên lần này tớ mời một bữa cơm trưa thôi mà.”
“Cơm trưa? Hai người ăn từ bảy giờ sáng đến giờ à?”
“…Sáng nay tớ còn lên chùa thắp hương, do gần đây vận may của tớ không được tốt ý.”
Lý Thù Đường khẽ nhướng mày: “Vận may của cậu không tốt? Tớ thấy hoa đào của cậu nở không ngừng nghỉ thì có.”
“…” Thẩm Tâm xoay người đi lên lầu, “Tớ lười nói với cậu, nếu cậu rãnh thì không bằng quản em trai của mình đi.”
“Đừng dời đề tài sang Tạ Khai Hoài.” Lý Thù Đường đứng lên đuổi theo, ôm bả vai cô, “Tớ cũng không phải không cho cậu yêu đương gì, nói chuyện tình cảm với Diệp tiên sinh là tớ tán thành hai tay luôn đó. Chỉ là tớ…”
“Cậu đúng là ăn no rửng mở mà.”
“…Tớ chỉ quan tâm hai người đã phát triển đến mức nào rồi thôi!” Lý Thù Đường chính trực đứng đắn phản bác lại, “Thẩm Tâm, ban đầu lúc tớ và Trì Tuấn yêu nhau, chuyện gì cũng báo cáo với cậu! Bây giờ cậu cũng không thể lừa tớ!”
Thẩm Tâm thật sự muốn khóc rồi, cô không hề muốn nghe Lý Thù Đường báo cáo nhé! Cái đó gọi là báo cáo sao? Nói đúng hơn thì nó là hình thức rải thức ăn cho chó một cách trần trụi đấy!
“Được rồi được rồi, nếu tớ yêu đương thật sẽ báo cáo với cậu.” Thẩm Tâm đẩy cô nàng ra, “Bây giờ tớ có thể về phòng ngủ được chưa?”
Lý Thù Đường lại sáp tới: “Hai người không yêu nhau thật à?”
“Thật mà.”
“Vậy còn chờ gì nữa? Mau nhanh lên!”
Thẩm Tâm: “…”
Đuổi Lý Thù Đường đi, Thẩm Tâm rốt cuộc cũng về phòng ngủ trưa được. Không biết do Lý Thù Đường tẩy não cô quá lợi hại hay gì, lúc ngủ trưa cô còn mơ thấy Diệp Tri Du.
Tuy nhiên Diệp Tri Du không có số tốt như vậy, cuối năm là thời điểm bận rộn nhất, anh chỉ nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu làm việc ngay. Dù có bận cách mấy anh vẫn không quên tìm việc cho Giản Hàng làm.
Diệp tổng: Ngày mai cậu đến Tri Vị Lâu lấy giúp tôi ít đồ.
Giản Hàng: Vâng Diệp Tổng, nó là gì vậy? Diệp tổng: Một ít đồ ăn.
Cho đến khi Giản Hàng nhận một hộp đồ ăn lớn mới cảm thấy Diệp tổng của mình nhất định đã hiểu sai chữ ‘một ít’ này.
Mình quản một ít gì chứ? Mấy hộp đựng thức ăn hình vuông, tổng cộng có sáu tầng, mỗi tầng đựng đầy đồ ăn, cái sức nặng này không hề ‘một ít’ tẹo nào!
Giản Hàng: Diệp tổng, đã nhận được đồ, anh muốn tặng cho khách hàng quan trọng sao?
Giản Hàng cảm thấy khoảng thời gian này mình càng ngày càng không được trọng dụng, trước kia khi muốn tặng qua cho khách hàng như này đều do một tay anh ta sắp xếp, đời nào cần Diệp tổng tự mình ra tay chứ? Có phải Diệp tổng không còn tín nhiệm năng lực làm việc của anh ta nữa không?
Diệp tổng: Là tôi mua riêng, vất vả cho cậu rồi.
Giản Hàng: Gần đây anh rất thích ăn điểm tâm sao?
Diệp tổng: Tặng cho bạn thôi, cậu nhận được rồi thì mang thẳng về đây.
Giản Hàng: Vâng.
Tin nhắn Giản Hàng gửi tới trông rất bình tĩnh, nhưng nội tâm của anh ta thì không phải thế. Vừa rồi lúc nhận hàng, anh ta đã kiểm tra qua số lượng, nên anh ta biết trong hộp này đều đựng những món điểm tâm trông rất đáng yêu, nhìn một cái đã biết là thứ con gái thích.
Con gái? Bạn?
Bạn gái??
Diệp tổng yêu đương cái búa á!
Trong lòng Giản hàng rất tò mò, rất muốn biết bà chủ tương lai của mình là di, nhưng anh ta không thể hỏi thẳng Diệp Tri Du được, thật sự là nghẹn muốn chết luôn.
Anh ta cẩn thận mang điểm tâm về công ty, lúc vào phòng làm việc thì phát hiện ra cô của Diệp Tri Du đến thăm anh, còn có cả cháu của Diệp Tri Du.
Giản hàng không hiểu, cô của Diệp tổng chính là tàu ngầm của cha Diệp, trước kia đã đến công ty mấy lần, dùng tình cảm để đả động và dùng lý lẽ để thuyết phục, bảo anh về thừa kế công ty. Nhưng Diệp tổng và cha của anh đã đạt được thỏa thuận chung rồi mà, chẳng lẽ sự tình có biến đổi sao?
Lần này cô của Diệp Tri Du dựa vào tên của công ty du lịch, đi qua tìm hiểu về Thẩm Tâm. Tuy bà còn đặc biệt dần theo cháu trai nhỏ nhưng vẫn không dụ dỗ được Diệp Tri Du.
“Diệp tổng, đồ anh cần…” Giản Hàng đứng ở cửa vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Cô của Diệp Tri Du trông thấy anh ta cầm một hộp thức ăn rất lớn, nhất thời cười dịu dàng: “Ôi, Tri Du nghe cháu trai đến nên đặc biệt chuẩn bị cho bọn cô sao?”
Cháu trai vừa nghe có đồ ăn liền chạy nhanh đến: “Cháu muốn ăn kẹo, kẹo!”
Mắt thấy thằng nhóc sắp vọt đến hộp thức ăn, Diệp Tri Du nhanh nhẹn đi lên, xách hộp để qua một bên: “Cái này không phải chuẩn bị cho hai người.”
Cô anh nhún vai, dĩ nhiên biết anh không thể nào biết trước họ đến được: “Con nít thích ăn mấy thứ này, con cho cháu của con một cái đi.”
Diệp Tri Du cầm hộp thức ăn đặt xuống bàn làm việc: “Cô à, cô đã nhìn cháu lớn lên, cô chắc biết từ nhỏ đến giờ ngay cả một viên kẹo cháu còn không cho ai.”
Cô: “…”
Danh sách chương