Sau khi Thẩm Tâm và Lý Thù Đường rời khỏi bệnh viện, đầu tiên hai người đi siêu thị mua thức ăn rồi sau đó mới cùng nhau lên xe về nhà Lý Thù Đường.

Vừa về đến nhà thì Thẩm Tâm đã muốn chuẩn bị bắt đầu hầm canh luôn. Cuối cùng cô bị Lý Thù Đường kéo đi tắm rửa thay quần áo trước. Đến lúc cô xuống tầng thì dì cũng nấu cơm tối xong.”

“Xuống đúng lúc đấy. Ăn tối trước đã.” Lý Thù Đường gọi Thẩm Tâm ngồi xuống: “Giờ Diệp Tri Du đã tỉnh rồi, cậu ăn cơm đi.”

Đúng là hiện giờ tâm trạng của Thẩm Tâm đã tốt hơn khá nhiều so với buổi sáng. Vậy nên cô cũng ngồi xuống ăn chút đồ ăn, còn tiện thể nhờ dì dạy hầm canh. Dì nghe nói Diệp Tri Du xảy ra tai nạn xe thì muốn hầm canh xương cho anh bồi bổ. Vì Thẩm Tâm muốn tự mình nấu nên bà ấy viết từng bước hầm canh ra giấy rồi dán lên tủ lạnh.

Thẩm Tâm ăn cơm xong thì ngay lập tức chui vào phòng bếp, bắt đầu hầm canh cho Diệp Tri Du. Cô nấu vô cùng chuyên tâm, không biết bên ngoài giờ mấy giờ. Chẳng qua mãi đến khi nghe thấy tiếng Tạ Khai Hoài thì cô mới ngó ra ngoài xem một chút.

Tạ Khai Hoài đã chuyển ra khỏi nhà Lý Thù Đường hồi dịp Tết, đêm nay là vì muốn gặp Thẩm Tâm nên đặc biệt chạy đến đây. Nghe Lý Thù Đường nói Thẩm Tâm dành cả một tối ở trong bếp để hầm canh cho Diệp Tri Du thì Tạ Khai Hoài không kìm được ghen tị, nói: “Không ngờ chị thế mà thật sự ở bên Diệp Tri Du.”

Vốn cậu nhóc còn muốn cà khịa Diệp Tri Du vài câu nhưng nhớ đến người ta giờ còn đang ở bệnh viện, thì không nói thêm nữa: “Người kia thế nào rồi?”

Thẩm Tâm đáp: “Chiều đã tỉnh lại rồi, không sao cả.”

“Ồ, thế đã bắt được lái xe gây tai nạn chưa?”

“Cái này thì chị không biết. Chiều nay lúc bọn chị ra khỏi bệnh viện thì cảnh sát đang hỏi anh ấy.” Thẩm Tâm nói với cậu nhóc hai câu rồi quay lại phòng bếp để xem nồi canh của mình. Lý Thù Đường ngồi trên sô pha, nhìn kĩ Tạ Khai Hoài: “Em chạy đến đây làm gì hả? Em sắp thi đại học đến nơi rồi mà còn không về ôn tập đi?”

Tạ Khai Hoài nói: “Dù sao thì Diệp Tri Du cũng từng dạy thêm em mà. Em nghe nói anh ấy bị tai nạn giao thông nên đến thăm cũng không được à?”

Lý Thù Đường nở nụ cười: “Em chạy đến nhà chị để thăm?”

“………” Tạ Khai Hoài bị nói đến cứng họng: “Hẹn gặp lại, em về đây.”

Cậu mới không muốn thăm đâu, thấy anh ta là cậu lại bực muốn chết.

Thẩm Tâm không biết cậu nhóc ấy đi lúc nào. Trước khi ngủ cô chỉnh bếp thành lửa nhỏ, ninh canh cả đêm. Sáu giờ sáng ngày hôm sau, cô tỉnh dậy đi xem canh như nào. Canh ninh vừa đủ, mùi thơm ngào ngạt. Thẩm Tâm múc một ít ra cái bát nhỏ thử trước rồi tìm bình giữ nhiệt đổ canh vào.

Lúc này, Lý Thù Đường đang ngủ say như chết, không nghe thấy âm thanh loảng xoảng của cô dưới tầng. Thẩm Tâm rót đầy rồi tùy tiện ăn chút đồ ăn sáng. Sau đó lên đường đi gặp Diệp Tri Du. Hôm nay cô đặc biệt lái xe của Lý Thù Đường đi. Đến bệnh viện vẫn còn khá sớm, Diệp Tri Du chỉ vừa mới tỉnh. Thấy Thẩm Tâm từ bên ngoài bước vào phòng bệnh, Diệp Tri Du có hơi giật mình: “Mới sớm thế này mà em đã đến rồi?”

“Vâng.” Thẩm Tâm đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống. Cô nhìn sắc mặt anh ngày hôm nay đã tốt hơn không ít so với ngày hôm qua: “Hôm nay anh cảm thấy thế nào?”

Diệp Tri Du nói: “Rất tốt. Bác sĩ nói tình huống của anh ổn định lắm rồi.”

“Thế có đau chỗ nào không?”

“Không sao, uống thuốc mà.”

Thẩm Tâm gật đầu, cầm bình giữ nhiệt: “Em hầm canh cho anh đó. Giờ anh muốn uống luôn không?”

Diệp Tri Du cầu còn không được: “Có. Đồ ăn ở bệnh viện siêu khó ăn. Anh chỉ nhờ vào canh của em sống qua ngày thôi đó.”

Thẩm Tâm mỉm cười, cẩn thận đỡ anh ngồi dậy: “Canh em nấu sao mà ngon bằng bệnh viện chứ.”

Trù nghệ của cô thế nào thì Diệp Tri Du đã nếm qua rồi, chỉ có thể nói là không khó ăn thôi. Canh này Thẩm Tâm cũng tự mình thử một bát rồi, vị chỉ bình thường thôi.

Diệp Tri Du lại đáp: “Sao mà giống được. Đây là canh tình yêu mà.”

Thẩm Tâm liếc anh một cái. Cô phát hiện ra Diệp Tri Du ở bệnh viện xong thì miệng bỗng trở nên ngọt như mật ấy. Đây có phải là do bác sĩ tiện tay điều trị cho anh không đó? Cô mở bình giữ nhiệt ra, mùi thơm của canh cũng bay ra theo. Thẩm Tâm đổ ra một cái bát nhỏ, đưa đến trước mặt Diệp Tri Du:

“Anh có thể tự uống không?”

Diệp Tri Du không chút suy nghĩ đáp: “Không thể. Tay anh có cử động chút thôi đã khó lắm rồi.”

Thẩm Tâm: “………”

Dù mồm miệng trở nên ngọt ngào nhưng bản chất vẫn y hệt, không thay đổi gì hết.

Cô cầm bát canh thổi thổi, dùng thìa đút cho anh. Tâm trạng của Diệp Tri Du lúc này không khác gì tâm trạng mấy tên hôn quân khi được mỹ nhân đút nho cho.

Thẩm Tâm đút cho anh mấy thìa canh thì không nhịn được cảm thán một câu: “Đúng là cái gì cũng có giá của nó. Anh đút em mấy quả nho thì em lại phải hầu hạ anh uống canh.”

Diệp Tri Du cười cười, nhìn cô nói: “Thế đợi anh xuất viện sẽ lại tiếp tục đút nho cho em ăn nhé.”

Thẩm Tâm chưa đút hết một bát canh thì bố mẹ Diệp Tri Du đến. Thấy Thẩm Tâm đang ngồi cạnh giường đút canh cho Diệp Tri Du, hai người bỗng nhận ra bản thân đến không đúng lúc lắm.

“Khụ, Tri Du à.” Cha Diệp hắng giọng, tỏ vẻ uy nghiêm: “Cha với mẹ con đến là muốn nói với con rằng chiều nay cha mẹ về thành phố A. Đinh Dật sẽ ở bên này tiếp tục đợi tin tức.”

Đương nhiên tin tức mà ông nói chính là kết quả điều tra và cách giải quyết vụ tai nạn giao thông. Diệp Tri Du gật đầu, nói với ông bà: “Con biết rồi. Con không sao, hai người về sớm đi ạ.”

“Ừm, có tiểu Thẩm ở đây chăm sóc con thì cha mẹ cũng yên tâm rồi.” Vốn ông bà đến thăm con, nhưng giờ lại cảm thấy bản thân có hơi giống bóng đèn nên ở lại một chút rồi đi luôn. Sau khi hai người đi về, Thẩm Tâm mới hỏi Diệp Tri Du: “Điều tra vụ tai nạn giao thông thế nào rồi anh? Em nghe Lý Thù Đường nói đây không phải chỉ là vô tình.”

Diệp Tri Du không ngờ Lý Thù Đường sẽ nói chuyện này với Thẩm Tâm, anh hơi ngớ người một chút. Nhưng Thẩm Tâm hỏi thì anh cũng không giấu giếm nữa: “Dựa vào tình huống xảy ra lúc đó thì đúng là có người cố ý đụng. Chẳng qua lái xe đội mũ, đeo khẩu trang nên không nhìn rõ là ai. Xe gây tai nạn cũng là xe bị báo mất nên tạm thời không tra được.”

Thẩm Tâm nhíu mày, nghe anh nói vậy thì chắc chắn là có mưu tính từ trước rồi. Trước kia Diệp Tri Du có đắc tội với ai không thì cô không biết nhưng người mà dạo gần đây anh đắc tội thì cô có biết một người: “Là Đào Hạo Nhiên phải không?”

Diệp Tri Du nói: “Bọn anh cũng nghi thế. Lần trước chúng ta ép anh ta về thành phố H. Anh ta làm một vài chuyện bị ba anh ta biết nên đại khái anh ta không ổn lắm.” Vốn anh nghĩ Đào Hạo Nhiên bị cảnh cáo như vậy sẽ yên phận chút, ở nhà cảnh tỉnh bản thân. Không ngờ anh ta lại chó cùng rứt giậu, đến cả việc tìm người đến đâm bọn họ còn làm.

Thẩm Tâm có hơi lo lắng: “Tên Đào Hạo Nhiên kia điên lên thì liệu còn làm thêm mấy cái điên rồ gì nữa đây?”

“Yên tâm, giờ cảnh sát đang quan sát anh ta sát sao. Nếu anh ta dám làm gì thì lại tội thêm tội thôi.” Anh nói xong, cầm tay Thẩm Tâm: “Có người bên cạnh chăm sóc cho anh rồi, mai em cũng về thành phố A đi.”

Tất nhiên là Thẩm Tâm sẽ không đồng ý: “Anh còn chưa xuất viện thì sao em yên tâm về?”

Tuy Diệp Tri Du không nỡ rời cô nhưng sợ cô ở đây sẽ bị Đào Hạo Nhiên làm gì đó ———- Dù anh vừa an ủi cô, nhưng anh không dám để cô mạo hiểm một chút nào.

“Anh không sao. Vốn vết thương của anh cũng nhẹ mà. Cơ thể hồi phục nhanh. Công ty chúng ta vừa mới thành lập, có rất nhiều việc cần em xử lý. Nếu hai chúng ta không ở đấy thì ai quản lý công ty?”

Quả thật hiện giờ công ty có rất nhiều chuyện đang đợi Thẩm Tâm làm. Nhưng Diệp Tri Du nằm viện, sao cô có thể bỏ anh lại chứ: “Tạm thời việc công ty cứ để đấy đã. Đợi anh xuất viện rồi tính sau.”

Diệp Tri Du mở miệng, muốn tiếp tục thuyết phục Thẩm Tâm. Cô bèn bỏ bát xuống, thái độ vô cùng cứng rắn nói: “Cứ quyết định như vậy đi. Anh không cần nói nhiều làm gì nữa.”

Diệp Tri Du: “……….”

Bỗng nhiên anh nhìn được phong thái của mẹ anh khi ở nhà.

Thẩm Tâm nói một là một, Diệp Tri Du cũng không khuyên nữa. Anh để Đinh Dật phụ trách ngày ngày đưa đón cô đến bệnh viện. Ngày thứ ba Thẩm Tâm ở thành phố H, lúc đến bệnh viện thì gặp được một người không ngờ nổi.

“Âu Dương Thiên? Sao anh ở đây?” Thấy Âu Dương Thiên cầm giỏ hoa quả đứng trước cửa phòng bệnh, Thẩm Tâm vô cùng bất ngờ. Âu Dương Thiên nhìn thấy cô thì bước đến: “Hôm trước cô bảo Diệp tổng nằm viện. Bọn tôi nghĩ, giờ công ty cũng không có mấy người, có lẽ nên cử một người đại diện đến thăm anh ấy. Vậy nên tôi được cử đến đây.”

Thẩm Tâm không ngờ mọi người có lòng này, gật đầu với Âu Dương Thiên: “Cảm ơn. Diệp tổng đã ổn hơn nhiều rồi.”

“Vậy là tốt rồi.” Âu Dương Thiên thấy cô cầm một bình giữ nhiệt, hỏi cô: “Cho Diệp tổng sao?”

“Ừ.” Thẩm Tâm không nói gì thêm, chỉ đáp: “Chúng ta cùng lên thôi.”

“Vâng.”

Muốn vào khoa nội trú thì phải qua cổng, rồi còn phải đi qua một vườn hoa nữa. Thẩm Tâm và Âu Dương Thiên đi cạnh nhau trong vườn hoa đúng lúc bị Diệp Tri Du nhìn thấy.

Vài ngày anh ở bệnh viện, giờ đã có thể xuống giường đi lại. Vì hàng ngày Thẩm Tâm đều đến đưa canh cho anh. Vậy nên sau khi có thể xuống giường đi lại thì cứ khoảng thời gian này anh sẽ đứng trước cửa sổ, đợi Thẩm Tâm.

Thấy Thẩm Tâm đang đi cùng với một tên đàn ông xa lạ trông cũng được, trong lòng Diệp Tri Du không kìm được dấy lên một cơn giận dỗi. Khi Thẩm Tâm né chiếc xe lăn của người bệnh, cái người kia còn để tay sau lưng đỡ cho cô. Điều này càng làm cho cơn giận trong lòng Diệp Tri Du đạt tới cực điểm.

Anh đứng trước cửa sổ nhíu mày, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm tên đàn ông xa lạ.

Một lúc sau, Thẩm Tâm và Âu Dương Thiên lên đến nơi. Lúc này Diệp Tri Du đã về ngồi lên giường, mặt vô cảm nhìn hai người.

“Chào Diệp tổng, tôi là Âu Dương Thiên.” Âu Dương Thiên nhìn Diệp Tri Du, không đợi Thẩm Tâm giới thiệu đã chủ động chào hỏi anh. Vốn Âu Dương Thiên ưa nhìn, khi xã giao rất dễ chiếm được thiện cảm của đối phương. Nhưng giờ Diệp Tri Du nhìn cậu ta, lại cảm thấy anh ta trông khá đáng ghét, không vừa mắt.

“Anh là ai? Ai cho phép anh vào phòng tôi?” Anh nói với chất giọng vô cùng khó chịu.

Thẩm Tâm nhanh chóng đáp: “Anh ta là nhân viên mới của công ty. Nghe nói anh nằm viện thì đại diện người trong công ty đến thăm anh.”

Mặt Diệp Tri Du vẫn lạnh y hệt như trước: “Dựa vào đâu lại để anh ta đại điện đến?”

Dường như Âu Dương Thiên không hề bị khuôn mặt đen xì của Diệp Tri Du dọa, vẫn mỉm cười nói với anh: “Diệp tổng, giờ nhân viên trong công ty không nhiều lắm. Bận rộn không có thời gian. Còn tôi có thời gian khá thoải mái nên để tôi đến.”

Diệp Tri Du: “Ồ?” một tiếng: “Ý anh là bình thường ở công ty anh không có việc gì làm sao?”

Âu Dương Thiên đáp: “Vì bình thường tôi hay đi làm việc với sếp Thẩm, thời gian khá linh hoạt.”

“Thế à?” Diệp Tri Du cười lạnh: “Bình thường cậu hay ở cạnh Thẩm tổng?”

Âu Dương Thiên cười nói: “Đúng vậy. Thẩm tổng vô cùng săn sóc tôi.”

“Tiểu Âu à.” Thẩm Tâm đúng lúc gọi anh ta: “Cảm ơn anh hôm nay đã đến thăm Diệp tổng. Công ty bên kia cần nhân viên nên giờ anh về trước nhé.”

Dường như Âu Dương Thiên cũng không có ý định ở lại lâu, cười nói với cô: “Vâng, tôi cũng chỉ xin công ty nghỉ một ngày. Chiều sẽ về.”

“Được, tiền vé máy bay công ty trả.”

“Cái này thì không có vấn đề gì.” Âu Dương Thiên nhìn cô, dùng góc mặt đẹp nhất của bản thân hướng về phía cô: “Trước khi đi có thể ăn một bữa cơm trưa với Thẩm tổng không?”

“Không được.” Giọng Diệp Tri Du lạnh tanh vang lên trong phòng bệnh: “Trưa nay cô ấy ăn với tôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện