Ngày mình chia tay, em biết giờ đây em đã chẳng còn quan trọng trái tim anh nữa! Giống như một ngày anh nói với em rằng, nâu sữa mà anh uống mấy năm qua giờ cứ nhàn nhạt làm sao, anh chuyển qua uống đen đá...! Ngày còn yêu nhau, khi nói chuyện với nhau xong, lúc nào anh cũng bảo em gác máy trước. Em hỏi tại sao, anh trả lời rằng như thế anh mới có cảm giác an tâm và anh muốn chỉ duy nhất riêng anh là người chờ đợi em trong cuộc đời này. Ngày mình chia tay, lâu lâu anh vẫn gọi hỏi thăm, em trả lời à ừ vài tiếng thì bỗng nghe đầu dây bên kia tít tít. Em biết mình không còn quan trọng trong lòng anh nữa!

Ngày còn yêu nhau, lúc nào anh cũng kết thúc cuộc trò chuyện bằng những câu đại loại, anh chúc em ngủ ngon, anh sẽ nhắn tin sau cho em, thương em. Ngày mình chia tay, em nhận tin hỏi anh dạo này thế nào, sống tốt không, hai chữ "đã xem" hiện lên rõ rệt trên màn hình laptop mặc dù chấm xanh bên nick anh vẫn sáng đèn. Em biết mình là người thừa trong tim anh.

Ngày còn yêu nhau, anh nói rất nhiều về tương lai, về những dự định của hai đứa, là sẽ chăm lo cho em, chúng ta sẽ có một mái ấm tròn đầy, em sẽ ở nhà lo cho tổ ấm nhỏ còn thế giới ngoài kia cứ để anh lo. Anh vừa nói vừa hôn lên trán em. Em thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Ngày mình chia tay, em hỏi anh có nhớ đã từng hứa hẹn gì không, anh nhếch môi cười rồi nhìn xa xăm và bảo rằng đã quên hết, đó là lời hứa dại khờ và nông nổi của tuổi trẻ. Em biết mình ngu ngốc khi tin vào lời anh nói.

Ngày còn yêu nhau, anh hay chờ em trước ngõ, lúc nào cũng đến sớm để đón em. Anh mỉm cười khi thấy em. Anh ôm em vào lòng nhẹ nhàng âu yếm. Em ngỡ rằng đời mình, sau bao sóng gió sẽ có ngày tìm được chút an yên nơi anh. Ngày mình chia tay, anh để em đợi gần ba tiếng tại đại lộ Đông Tây, mặt anh lạnh lùng và dửng dưng. Anh nói dứt khoát rằng kết thúc đi, anh hết thương em rồi. Em níu kéo anh ở lại. Anh cương quyết quay lưng. Em biết mình mất anh.

Ngày còn yêu nhau, đôi khi em hay chạnh lòng về người cũ. Anh bảo đừng lo đã cho anh xoa dịu cõi lòng em. Anh nguyện bên em suốt đời. Vậy mà ngày chia tay, anh bảo anh phải đi, anh không xứng với em, tụi mình không hợp, anh không thể tiếp tục lo cho em. Anh viện ra vô vàn lý do để rời xa em. Em biết mình khờ dại.

Ừ! Hóa ra ngày còn yêu nhau, dù cho người ta có thề non hẹn biển, thì khi chia tay, những lời thề thốt ấy lại như mây trôi gió thoảng với người muốn ra đi. Còn người ở lại ngu si mà khư khư giữ lấy.

_
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện