Người sẽ hiểu được nỗi cô đơn trong lòng ta nhiều đến nhường nào khi nhìn thấy ánh mắt ráo hoảnh những đêm đau...
Tôi không thích đám đông ồn ào, kể cả việc đi cà phê vẫn thích ngồi ở những nơi yên tĩnh, chừng dăm ba người bạn đủ trò chuyện, đủ nói cho nhau nghe nỗi lòng. Ngày xưa, khi còn là sinh viên, tôi ở cùng một anh bạn, sau khi anh ấy tốt nghiệp, tôi lại quyết định ở một mình.
Có lẽ nhiều người sẽ cảm thấy cô đơn và trống trải. Nhưng tôi thích buổi đêm, thích không gian lặng im của bốn bức tường, nghe rõ từng nhịp thở trong lòng ngực, nghe rõ thanh âm của cõi lòng đang vang lên từng tiếng nấc. Với những người không quen, có lẽ họ sẽ sợ phải đơn độc như thế. Còn với tôi, chừng ấy năm trên cuộc đời, với nỗi buồn và đơn độc, đã đủ thân sơ đến mức an yên hơn là có quá nhiều người xuất hiện trong đời mình.
Tôi là người ghét sự thay đổi, có nhiều người hỏi tôi tại sao đồng hồ trên tay không còn chạy nữa, dây đã sờn cũ mà vẫn đeo nhiều năm như thế, sao cứ thích mặc hoài chiếc sơ mi đã bạc màu, sao ăn mãi một món ăn, vào mãi một quán cà phê và gọi mãi một ly đen đá. Tôi cười bảo, những người như thế thường rất chung tình và đa đoan. Có lẽ vậy, từ ngày người bỏ tôi đi, tất cả những thói quen tôi đều giữ lại, tất cả mọi thứ trong cuộc sống của tôi không hề thay đổi. Chỉ có một khoảng trống trong lòng chưa ai có thể lấp đầy.
Từ ngày người rời đi, tôi vẫn ở con phố ấy, đi làm bằng chiếc xe cũ ngày xưa người chở, mỗi độ thu về vẫn nhìn ngắm những hàng cây thay lá, thay cả một trời thương nhớ, vẫn nghe đi nghe lại bài hát ngày trước đêm nào người cũng ôm tôi vào lòng mà ru tôi ngủ.
Tôi tự hỏi, có nên cho ai đó một cơ hội để vá víu cõi lòng mình. Nhưng dường như chẳng có ai, người không đủ kiên nhẫn, người như bụi đường, người như gió thoảng. Tôi khép lòng mình lại sau ngần ấy thương tâm.
Những ngày người rời đi, tôi ghét đám đông và sự thay đổi.
Tôi không thích đám đông ồn ào, kể cả việc đi cà phê vẫn thích ngồi ở những nơi yên tĩnh, chừng dăm ba người bạn đủ trò chuyện, đủ nói cho nhau nghe nỗi lòng. Ngày xưa, khi còn là sinh viên, tôi ở cùng một anh bạn, sau khi anh ấy tốt nghiệp, tôi lại quyết định ở một mình.
Có lẽ nhiều người sẽ cảm thấy cô đơn và trống trải. Nhưng tôi thích buổi đêm, thích không gian lặng im của bốn bức tường, nghe rõ từng nhịp thở trong lòng ngực, nghe rõ thanh âm của cõi lòng đang vang lên từng tiếng nấc. Với những người không quen, có lẽ họ sẽ sợ phải đơn độc như thế. Còn với tôi, chừng ấy năm trên cuộc đời, với nỗi buồn và đơn độc, đã đủ thân sơ đến mức an yên hơn là có quá nhiều người xuất hiện trong đời mình.
Tôi là người ghét sự thay đổi, có nhiều người hỏi tôi tại sao đồng hồ trên tay không còn chạy nữa, dây đã sờn cũ mà vẫn đeo nhiều năm như thế, sao cứ thích mặc hoài chiếc sơ mi đã bạc màu, sao ăn mãi một món ăn, vào mãi một quán cà phê và gọi mãi một ly đen đá. Tôi cười bảo, những người như thế thường rất chung tình và đa đoan. Có lẽ vậy, từ ngày người bỏ tôi đi, tất cả những thói quen tôi đều giữ lại, tất cả mọi thứ trong cuộc sống của tôi không hề thay đổi. Chỉ có một khoảng trống trong lòng chưa ai có thể lấp đầy.
Từ ngày người rời đi, tôi vẫn ở con phố ấy, đi làm bằng chiếc xe cũ ngày xưa người chở, mỗi độ thu về vẫn nhìn ngắm những hàng cây thay lá, thay cả một trời thương nhớ, vẫn nghe đi nghe lại bài hát ngày trước đêm nào người cũng ôm tôi vào lòng mà ru tôi ngủ.
Tôi tự hỏi, có nên cho ai đó một cơ hội để vá víu cõi lòng mình. Nhưng dường như chẳng có ai, người không đủ kiên nhẫn, người như bụi đường, người như gió thoảng. Tôi khép lòng mình lại sau ngần ấy thương tâm.
Những ngày người rời đi, tôi ghét đám đông và sự thay đổi.
Danh sách chương