Chỉ là bạn bè bình thường, tại sao phải chột dạ?

Kiều Nguyên Kỳ đến sớm nên vào trong chiếm chỗ trước, còn Thiện Vũ đứng ở cửa thư viện đợi. Cậu ta mặc một chiếc áo phao trắng run cầm cập trong gió, trông như một cái lốp Michelin.

Nhìn thấy hai bóng người quen thuộc cuối cùng cũng xuất hiện ở phía xa, Thiện Vũ thầm cảm thán rằng dáng người của anh Dụ đúng là cái móc treo quần áo di động, sau đó cậu ta vẫy tay ra hiệu, dẫn bọn họ vào thư viện.

Kỳ nghỉ đông đã đến, thư viện chật ních toàn trẻ con, khiến nơi này ồn ào đến mức náo loạn cả lên chẳng khác gì cái chợ. Ba người họ chen qua những tiếng ồn ào đó đi vào khu tự học yên tĩnh hơn ở sâu trong hành lang.

Kiều Nguyên Kỳ đã chiếm được một chỗ tốt ở góc, vừa đúng một bàn bốn chỗ. Thiện Vũ vừa định ngồi phịch xuống cạnh Đào Trác thì cảm giác cổ áo bị người ta túm lấy, Nghiêm Dụ mặt không cảm xúc nói: "Cậu ngồi đối diện đi."

Sau đó, hắn ngồi xuống cạnh Đào Trác.

"..." Thiện Vũ rất là uất ức: "Hai cậu ngày nào cũng ngồi cùng bàn ở trường mà còn chưa đủ à, ra ngoài cũng muốn ngồi cùng nữa? Không thể chia Đào Trác cho tôi một tiếng đồng hồ được sao?"

Hai người kia một kẻ giả câm, một kẻ giả điếc. Thiện Vũ phản đối không thành, chỉ đành ôm sách lủi thủi ngồi qua bên cạnh.

Nói tự học là tự học thật. Dưới khí thế áp đảo của thầy Nghiêm, Thiện Vũ không dám thì thầm to nhỏ, tập trung chăm chú vào bài tập toán mà Hà Đào phát.

Bốn người cặm cụi, bắt đầu giải quyết núi bài tập nghỉ Tết cao như núi trước mặt.

Thiện Vũ cảm thấy mình có thể đã mắc chứng sợ số, nếu không thì tại sao cứ nhìn thấy các loại ký hiệu toán học trên đề là lại thấy choáng váng đầu óc? Vất vả lắm mới hoàn thành xong một tờ, Thiện Vũ ngay lập tức tự thưởng cho mình bằng cách đứng dậy đi dạo một vòng. Khi quay lại, cậu ta thấy hai người đối diện vẫn ngồi yên tại chỗ.

Đào Trác nhích lại gần, kéo nhẹ tay áo của Nghiêm Dụ. Nghiêm Dụ cúi xuống giảng bài cho cậu, hai người đầu chụm vào nhau như gà con mổ thóc.

Thiện Vũ nói: "Này, hai người là máy học hả? Không cần đứng dậy uống nước, rửa mặt, đi vệ sinh, vận động tay chân gì hết à?"

Nghiêm Dụ cầm điện thoại lên xem giờ, gật đầu nói: "Cậu nói đúng."

Thế là hắn kéo Đào Trác dậy, cả hai cùng nhau ra ngoài. Vai kề vai, cùng tựa vào lan can hành lang nhìn dòng người qua lại phía dưới.

"..." Thiện Vũ nhìn theo bóng lưng khuất dần của hai người, không khỏi huých khuỷu tay vào Kiều Nguyên Kỳ: "Hai tên kia thân nhau từ khi nào thế?"

Kiều Nguyên Kỳ ngẩng đầu lên khỏi tờ đề Sinh học, đẩy gọng kính: "Hai đứa nó chẳng phải lúc nào cũng thân thiết hay sao."

Thiện Vũ ôm bình nước suy nghĩ một lát, cảm thấy trước đây cả hai thân thiết thì đúng là thân, nhưng hình như chưa thân đến mức khiến cậu ta cảm thấy hơi kỳ lạ như bây giờ.

Thiện Vũ tự nhủ rằng có lẽ do mình đang yêu nên nhìn ai cũng thấy như có chuyện. Nửa phút sau, cậu ta quẳng chuyện này ra sau đầu, lén lấy một tờ bài tập của Đào Trác bắt đầu chép đáp án phần điền từ tiếng Anh.

Buổi chiều, Đào Trác lại làm xong một tờ đề Vật lý, cậu thực sự không chịu nổi nữa, gục xuống bàn ngủ bù.

Trong giấc mơ, cậu cảm giác Nghiêm Dụ hình như có động đậy, hắn ghé sát lại gần, hơi thở phả vào trên trán cậu.

Lúc mơ màng mở mắt ra, Đào Trác thấy chiếc áo khoác đen đang đắp trên người mình, còn chủ nhân của chiếc áo có lẽ cũng đã buồn ngủ, đang gục xuống bên cạnh cậu ngủ ngon lành.

Mặt họ gần nhau đến nỗi Đào Trác thậm chí có thể đếm được hàng lông mi hơi dài của Nghiêm Dụ. Những chiếc lông mi đó hắt lên làn da của hắn những chiếc bóng nhỏ li ti, mềm mại và dịu dàng.

Đào Trác cứ thế nghiêng mặt nhìn Nghiêm Dụ rất lâu. Cuối cùng cậu khẽ mỉm cười, cảm thấy trái tim mình như dòng suối mùa xuân đang nhảy múa.

Cậu cẩn thận ngồi dậy, phát hiện hai người đối diện cũng ngủ say như chết. Cậu không khỏi bật cười, nhanh tay lẹ mắt chụp lấy chiếc nắp bút suýt lăn xuống đất của Thiện Vũ, đậy lại, rồi nhẹ nhàng đi ra chỗ khác để vận động tay chân.

Đào Trác khoác áo của Nghiêm Dụ đi loanh quanh. Đang đứng ở hành lang vung vẩy tay chân, cậu bỗng nhiên phát hiện trên thang cuốn có hai bóng người quen thuộc.

Phía trước là một cô gái mặc áo phao trắng, dáng người hơi thấp, đó là Đàm Đường. Phía sau là Hạ Tân Hòa mặc áo khoác da màu nâu, kiểu tóc wolfcut được buộc tạm bằng dây chun.

Hai người họ vừa đi vừa cười nói gì đó, Đàm Đường đứng ở bậc thang cao hơn, quay lại nắm tay Hạ Tân Hòa.

Đào Trác nhìn một lúc, không để tâm lắm, nghĩ thầm con gái thân thiết thì chẳng phải vẫn hay như vậy sao? Chắc cũng là hẹn nhau đến thư viện tự học. Cậu không lại gần làm phiền, chỉ nhìn theo hai người cho đến khi họ khuất dạng. Rồi cậu vươn vai duỗi người, thong thả quay về chỗ ngồi của mình.

Ba người kia đã tỉnh dậy, lại tiếp tục chiến đấu đến tận năm giờ chiều.

Cả nhóm đều làm chung một đề toán. Nghiêm Dụ là người lật trang trước tiên, tiếp đến là Đào Trác, rồi mới đến Kiều Nguyên Kỳ. Thiện Vũ vừa mới làm xong phần trắc nghiệm, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy thầy Nghiêm đã làm đến bài tự luận thứ hai rồi. Cậu ta lập tức chịu đả kích lớn, u oán nhìn chằm chằm hai người đối diện.

Mùa đông ban ngày ngắn, mặt trời dần dần lặn xuống, đến năm rưỡi ngoài cửa sổ đã là một mảnh hoàng hôn.

Thiện Vũ sớm đã ngồi không yên, dẫn đầu kết thúc trận chiến. Cậu ta lập tức xếp mấy tờ đề đã làm xong lại với nhau, ra lệnh cho ba người còn lại nhanh chóng dừng bút: "Được rồi, được rồi, không ai được viết nữa! Hôm nay học đến đây thôi! Tiếp theo là thời gian chơi game! Gần đây có một tiệm net khá ổn, có phòng riêng cho bốn người ba tiếng đồng hồ, thế nào? Đi không?"

"Được không?" Đào Trác nghe vậy quay đầu lại, ngước mắt nhìn Nghiêm Dụ với vẻ mong chờ.

"Sao mày còn phải hỏi ý kiến cậu ấy nữa?" Thiện Vũ khó chịu vô cùng, "Đi! Ăn cơm! Ăn xong rồi thì đi!"

Nghiêm Dụ gật đầu đồng ý. Đào Trác vui mừng, nhanh chóng cất hộp bút.

Bốn người rời thư viện, ghé vào một quán trà kiểu Hồng Kông gần đó ăn tạm một bữa, sau đó phi như bay đến tiệm net, bảo ông chủ mở một phòng nhỏ.

Ngồi trên ghế lười, Thiện Vũ vừa bấm tay cầm vừa hỏi: "Chơi gì đây? Trine? Mario? Căn Bếp Chia Tay?"

Kiều Nguyên Kỳ không có ý kiến, còn Đào Trác tò mò hỏi: "Căn Bếp Chia Tay là gì?"

"Chính là cái trò chơi nấu ăn mà kiểu một chiếc xe đến đón, bốn chiếc xe rời đi, các cặp đôi chơi xong thì chia tay, hành hạ người chơi kinh khủng ấy." Thiện Vũ giải thích, "Thật ra tên gốc của nó là Overcooked (Căn Bếp Hỗn Loạn)."

"Vậy thì chơi cái đó đi." Đào Trác tỏ ra rất hứng thú, "Tao muốn xem thử nó hành hạ người ta đến mức nào."

Thế là Thiện Vũ nhấn nút xác nhận, tạo một tài khoản mới, bắt đầu tua nhanh cốt truyện. Nghiêm Dụ lần đầu chơi loại game tay cầm này, nên Đào Trác phải tận tình chỉ dạy hắn cách sử dụng từng nút bấm.

Vào game, bước đầu tiên là chọn nhân vật. Đào Trác vừa nhìn đã chấm ngay chú chó Corgi, còn Nghiêm Dụ thì chọn đại. Thiện Vũ nói để tránh lát nữa bận rộn không phân biệt được ai với ai, tốt nhất mỗi người nên chọn một màu khác nhau. Vậy là Thiện Vũ chọn màu xanh lam, Kiều Nguyên Kỳ màu xanh lá, Đào Trác màu vàng, Nghiêm Dụ màu đỏ.

Ban đầu là các màn dễ dành cho người mới chơi, giúp người chơi làm quen với các thao tác trong game, chỉ cần chặt chặt chặt chặt chặt, lên lên lên lên lên. Thế nhưng chiếc xe tình bạn cứ thế loạng choạng lăn bánh đến màn chơi phía sau, độ khó tăng dần, nó đang lắc lư trên bờ vực lật nhào.

Đây là một màn chơi mà nguyên liệu, khu nấu nướng và chỗ phục vụ món ăn được phân bố trên những khinh khí cầu khác nhau, các khinh khí cầu di chuyển lên xuống một cách ngẫu nhiên. Nếu không cẩn thận bước hụt, người chơi sẽ rơi xuống và "chết". Thiện Vũ nói rằng vì Đào Trác và Nghiêm Dụ là người mới, nên cậu ta và Kiều Nguyên Kỳ sẽ qua bên phải phụ trách nấu mì, còn Đào Trác và Nghiêm Dụ ở bên trái phụ trách ném nguyên liệu và dọn món.

Trò chơi bắt đầu, cả bốn nhân vật lập tức rơi vào cảnh bận rộn.

Một lát sau chỉ nghe thấy tiếng hét của Thiện Vũ: "Á á á á á á! Là phải cho cá với tôm vào, sao mày lại ném thịt vào nồi của tao?!"

Kiều Nguyên Kỳ mắng: "Mẹ kiếp, mày để ở chỗ đó ai biết mày đã thả tôm rồi, nhão nhoẹt thành một cục nhìn không rõ gì cả!"

Một lúc sau lại hét: "Á á á á á mỳ của tao! Kiều Nguyên Kỳ, con mẹ mày, mau lấy mì ra đi!"

"Bảo mày lấy mỳ! Mỳ! Mày bưng cái nồi làm cái gì! Lấy đĩa đi! Á á á á đừng chạy nữa—"

Không kịp nữa rồi, nhân vật màu xanh lá cây đã lao ra ngoài, mang theo cả cái nồi rơi khỏi khinh khí cầu.

Một lát sau, bản đồ chuyển đổi, nguyên liệu, khu vực nấu nướng và khu vực phục vụ của màn chơi này vẫn ở những vị trí khác nhau, hơn nữa còn cần phải rửa đĩa. Trò chơi vừa bắt đầu, cả bốn người đều lao vào khu nguyên liệu, và ngay lập tức, cà chua, xúc xích, phô mai, bột mì bay tứ tung khắp nơi.

Thiện Vũ bấm tay cầm như điên. Trong khi cậu ta điên cuồng chuẩn bị nguyên liệu ở khu vực sơ chế, thì bỗng nhiên hai điểm làm mới nguyên liệu đột nhiên rung lên, bắt đầu thay đổi vị trí. Thiện Vũ và Kiều Nguyên Kỳ ngây ra, cả hai bị nhốt ở bên trái chẳng làm được gì.

May mà còn có Đào Trác và Nghiêm Dụ. Chỉ thấy hai người họ một người ở trên điên cuồng cắt nguyên liệu, cắt xong thì bày ra đĩa. Người còn lại ở dưới nhanh chóng tiếp lấy, bưng đĩa tăng tốc chạy như bay tới lò nướng. Phối hợp ăn ý vô cùng, chỉ trong chớp mắt đã làm xong vài món.

"... Trò chơi này có vẻ không cần bọn mình." Thiện Vũ nói, lặng lẽ rửa sạch một cái đĩa.

"Tao cũng thấy vậy." Kiều Nguyên Kỳ nói, nhận lấy cái đĩa đặt vào chỗ Nghiêm Dụ với tới được.

Tiếp theo độ khó tiếp tục tăng lên, trong bản đồ xuất hiện thêm băng chuyền, nguyên liệu sẽ từ từ di chuyển trên băng chuyền. Để lấy được nguyên liệu khác nhau ở những vị trí khác nhau thì người chơi cần phải tự tay thay đổi hướng di chuyển của băng chuyền.

Thiện Vũ suýt phát điên: "Á á á á á đừng có đổi hướng của tao! Rong biển của tao, Kiều Nguyên Kỳ! Tao không có rong biển nữa!"

"Á á á á mày cũng đừng có hét nữa, nồi! Nồi! Cơm sắp cháy rồi!"

"Đĩa đâu! Lấy đĩa ra hứng cơm! Tao chịu thua mày thật rồi, sao mày cứ phải bê cái nồi đó vậy! Đừng có bê cái nồi chạy lung tung nữa!"

"Bỏ bình cứu hỏa xuống Kiều Nguyên Kỳ! Mày đang làm cái gì vậy! Á á á mày ném bình cứu hỏa đi đâu rồi! Á á á á cháy rồi á á á á á ---"

Hai người luống cuống tay chân sắp phát điên, trong lúc đó còn suýt nữa đánh nhau vì tranh giành cái đĩa. Thế nhưng quay sang nhìn Nghiêm Dụ và Đào Trác thì ---

"Cá." Nghiêm Dụ bình thản nói.

Đào Trác lập tức ném qua, Nghiêm Dụ xoay người bắt lấy.

"Có đĩa không, thiếu một cái."

"Vừa rửa xong, để đây rồi."

"Băng chuyền." Nghiêm Dụ lại nói.

"Để tớ đi ấn nút. Đĩa bẩn vừa làm mới rồi, tớ sẽ đi rửa."

"Ủa? Lươn?" Lúc này Đào Trác mới chú ý đến hai người đang ngây ra đó, "Còn đứng ngẩn ra đấy làm gì, mang món lên đi chứ. Còn cái đĩa đó đưa cho tao. Mày không nấu cơm nữa à?"

Thiện Vũ và Kiều Nguyên Kỳ im lặng: "...Chúng ta đang chơi cùng một trò chơi à?"

Thiện Vũ không thể chịu đựng được nữa, cho rằng đây là vấn đề của Kiều Nguyên Kỳ, lập tức yêu cầu đổi đội. Thế là Đào Trác và Thiện Vũ thành một đội, Nghiêm Dụ và Kiều Nguyên Kỳ thành một đội, vào màn chơi tiếp theo.

Tuy nhiên, thực tế chứng minh rằng đôi khi khoảng cách giữa con người với nhau là rất lớn—

Đào Trác điều khiển băng chuyền, bảo Thiện Vũ đi lấy nguyên liệu. Thiện Vũ cầm nấm xoay người ném, mười cái thì có năm cái rơi giữa không trung.

Đào Trác đành phải để Thiện Vũ điều khiển băng chuyền. Kết quả là Đào Trác bưng đĩa còn chưa kịp bước lên thì Thiện Vũ đã di chuyển ô, bỏ lại Đào Trác trong trạng thái hoang mang.

Nhìn sang phía Nghiêm Dụ thì càng tuyệt vọng hơn, Nghiêm Dụ bất lực nói: "Cần mì nấm, cậu làm nhiều cà chua như vậy để làm gì?"

Một lúc sau lại nhắc nhở: "Mì sắp nhũn rồi, lấy mì ra trước đi."

"Đĩa? Đĩa bẩn đều ở bên chỗ cậu, làm mới xong cậu không rửa..."

"Bình cứu hỏa đã bị cậu nhấn chìm trong đống nguyên liệu rồi... Thôi không kịp nữa rồi, cháy rồi."

Cả bốn người chơi đến màn làm bánh gato, màn này thực sự phức tạp. Trứng, bột mì, chocolate, mật ong trông na ná chẳng phân biệt được. Lại thêm băng chuyền cứ xoay vòng vòng, máy đánh trứng và lò nướng khiến người ta phát điên. Cuối cùng, Thiện Vũ quyết định từ bỏ, cho rằng với trình độ phối hợp hiện tại thì bọn họ không thể qua nổi màn này.

Lúc này đã gần mười giờ, Nghiêm Dụ bỏ tay cầm xuống, nói: "Vậy chúng ta về thôi."

Thiện Vũ gật đầu, Đào Trác cũng đứng dậy theo.

Thiện Vũ hỏi: "Ơ, hai người về cùng nhau à? Cùng đường sao?"

Nghiêm Dụ nghe vậy khựng lại, liếc nhìn Đào Trác một cái. Không hiểu sao, Đào Trác bỗng cảm thấy hình như hắn vẫn luôn chờ đợi câu hỏi này.

Nghiêm Dụ nói: "Chúng tôi ở một..."

Đào Trác nhanh tay bịt miệng Nghiêm Dụ: "A ha ha ha ha bọn tao ở rất gần nhau, đi trước nhé!"

Rồi cậu vội vàng kéo Nghiêm Dụ ra khỏi tiệm net.

Nghiêm Dụ cụp mắt xuống, yên lặng để Đào Trác bịt miệng mình, đôi môi chạm vào lòng bàn tay Đào Trác. Đào Trác chợt khựng lại, buông tay ra như bị điện giật.

Hai người đứng trong thang máy, bỗng nhiên không nói gì với nhau. Đào Trác mím môi, nghe thấy tiếng tim mình đập, cùng với nhịp thở của Nghiêm Dụ.

Từ đây về nhà không tiện đi tàu điện ngầm, Đào Trác gọi một chiếc taxi, hai người cùng ngồi ở hàng ghế sau.

Cảnh đêm ở Nam Thành rất đẹp. Những tòa nhà chọc trời cao vút, ánh đèn hòa quyện trong sương mù, xanh tím đỏ vàng đan xen lẫn nhau, tựa như một thành phố tương lai.

Hai người đều nhìn ra ngoài cửa sổ, không ai nói gì. Ánh sáng loang lổ chiếu xiên vào trong xe, như những nốt nhạc nhảy nhót, mờ ảo rơi vào giữa các kẽ ngón tay họ.

Đào Trác quay đầu, nhìn những mảnh vỡ lấp lánh sắc màu rơi trên mặt Nghiêm Dụ, phản chiếu trong đôi mắt mắt hắn.

Nghiêm Dụ đột nhiên quay mặt lại, bắt lấy ánh nhìn của Đào Trác.

Nghiêm Dụ khẽ cong khóe môi: "Nhìn tớ làm gì?"

Đào Trác hiếm khi không phủ nhận, hỏi ngược lại: "Không được nhìn cậu à?"

"Được nhìn." Nghiêm Dụ cười, "Cho cậu nhìn."

Đào Trác bị nụ cười ấy khẽ cào nhẹ, cả trái tim ngứa ngáy tê dại.

Đào Trác: "Vừa rồi... tớ chỉ có cảm giác, hình như không muốn để họ biết."

"Tại sao?"

Đào Trác không biết.

Đào Trác còn chưa kịp trả lời, Nghiêm Dụ bỗng nhiên cử động, một tay chống ghế nghiêng người về phía Đào Trác.

Hàng ghế sau xe taxi vốn đã chật hẹp, Nghiêm Dụ vừa tiến lại gần đã lập tức khiến Đào Trác bị ép chặt vào ghế, không còn đường lui.

Đào Trác phản xạ ngả người ra sau, nín thở. Nhưng cậu vẫn cảm nhận được hơi thở của Nghiêm Dụ bao trùm lấy mình.

Nghiêm Dụ cụp mắt nhìn Đào Trác, ánh mắt mang theo vài phần thích thú, dừng động tác lại quan sát cậu như đang suy tư điều gì.

Khoảnh khắc dừng lại này chỉ trong phút chốc, rất ngắn ngủi, vỏn vẹn một hai giây, nhưng lại khiến Đào Trác cảm thấy dài vô tận. Cứ như thể trong nhịp thở cả hai đã trao nhau một nụ hôn dịu dàng, nồng nàn.

Nghiêm Dụ đưa tay lên, dùng mu bàn tay khẽ chạm vào bên môi Đào Trác, rồi mới từ từ ngồi lại.

Đầu óc Đào Trác trống rỗng, nghẹn lời đến mức gần như ngạt thở. Mất một lúc lâu cậu mới hoàn hồn, hỏi: "Tớ... trên mặt tớ có dính gì sao?"

Nghiêm Dụ mỉm cười: "Không có."

Đào Trác nhất thời nghẹn lời, yết hầu nhấp nhô. Cậu cảm giác Nghiêm Dụ đang nhìn mình chằm chằm, không dám nhìn lại.

May mà Nghiêm Dụ chỉ ngắm cậu một lát, rồi tìm cách giúp cậu thoát khỏi tình huống khó xử: "Vậy, sao cậu không muốn để họ biết?"

Đào Trác không trả lời được, thầm nghĩ: Đúng vậy, tại sao nhỉ? Nếu chỉ là bạn bè bình thường... tại sao lại phải chột dạ?

Tâm trạng Đào Trác ngay lập tức trở nên rối bời. Từ giây phút đó đến khi xuống xe, đầu óc cậu cứ ong ong như một mớ bòng bong. Cậu cứ vậy mà lờ đờ đi theo sau Nghiêm Dụ, như một bóng ma lơ lửng về nhà.

Trước khi đi ngủ, Đào Trác bỗng nhiên cảm thấy đói bụng. Cậu lén lút lẻn vào bếp lục lọi như chuột, cuối cùng chỉ tìm được hai gói mì ăn liền Demae Iccho, đành đáng thương bắt đầu nấu mì.

Đào Trác lôi cái nồi nhỏ ra, cẩn thận vặn vòi nước, sợ làm Nghiêm Dụ tỉnh giấc.

Tiếc là lúc bật bếp lên vẫn nghe thấy tiếng Nghiêm Dụ mở cửa.

Nghiêm Dụ bước đến sau lưng Đào Trác. Đào Trác quay đầu lại, thấy hắn mặc một chiếc áo phông đen hơi rộng, dưới xương quai xanh có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ nổi bật trên làn da trắng lạnh, khiến Đào Trác vô thức nhìn thêm một chút.

Nghiêm Dụ bất đắc dĩ nói: "Cậu lại đói rồi à?"

Đào Trác đáp là có hơi hơi, Nghiêm Dụ thở dài: "Để tớ làm cho."

Đào Trác cảm thấy thật sự quá mất mặt: "Không cần đâu, cậu đi ngủ đi, tớ ăn xong sẽ tiện rửa bát luôn..."

Nghiêm Dụ ngắt lời: "Còn mấy gói nữa?"

Trong tủ chỉ còn lại hai gói mì vị xương hầm, Nghiêm Dụ lấy hết ra: "Vậy thì nấu cả hai luôn nhé."

"Nhưng mà tớ ăn không hết..."

"Tớ cũng ăn."

Đào Trác ngẩn người, rồi khẽ đáp "ừ", ngoan ngoãn nhường chỗ cho vị đầu bếp.

Nghiêm Dụ thành thạo nấu hai gói mì, cho thêm hai quả trứng, một ít rau xanh và xúc xích. Khi bưng ra, hương thơm lan tỏa khắp nơi khiến Đào Trác không thể cưỡng lại được.

Ban đầu, Đào Trác chỉ hơi thèm ăn vặt, có ăn hay không cũng được. Nhưng vì thầy Nghiêm đích thân xuống bếp nấu mì, nên cậu chẳng còn để ý đến chuyện mì nóng nữa, vội vàng húp sùm sụp mấy miếng rồi ăn hết sạch mì.

Đào Trác vừa lòng thỏa ý, vừa mơ màng suy nghĩ vừa hỏi Nghiêm Dụ: "Sao cậu nấu mì ăn liền thôi mà cũng ngon thế, không đi làm đầu bếp thì thật đáng tiếc."

Nghiêm Dụ đang ăn trứng lòng đào, phớt lờ câu hỏi hướng nghiệp kia: "Còn muốn ăn nữa không? Cho cậu luôn phần của tớ."

"Thôi, cậu ăn đi."

Đào Trác đặt đũa xuống, nằm dài trên bàn ngắm Nghiêm Dụ ăn mì.

Ánh đèn phía trên bàn ăn màu vàng ấm áp, dịu dàng tỏa xuống, chiếu lên bộ đồ ngủ bằng nhung mềm mại của cả hai. Thế giới bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Rõ ràng chỉ là một ngày rất đỗi bình thường, một buổi tối hết sức giản đơn. Thế nhưng Đào Trác lại có được cảm giác thỏa mãn như thể ước nguyện đã thành sự thật vào khoảnh khắc cùng Nghiêm Dụ ăn khuya này.

Họ dọn dẹp bát đũa, chúc nhau ngủ ngon, Đào Trác mơ màng chìm vào giấc ngủ, rồi mơ thấy một chuyện.

Cậu mơ thấy ngày nắng rực rỡ ấy. Trong bể bơi, cậu ngẩng đầu lặng lẽ nhìn khuôn mặt Nghiêm Dụ. Cậu không còn do dự nữa, vòng tay qua cổ Nghiêm Dụ, nhắm mắt hôn lên môi hắn.

Đào Trác bừng tỉnh, trời đã sáng.

Cơn gió buổi sớm thổi rèm cửa khẽ lay. Đào Trác đưa tay chạm vào môi mình, cảm giác như xúc cảm trong mơ vẫn còn tồn tại.

"..."

Đào Trác vô cùng bối rối, a a a a a sao lại có thể mơ thấy giấc mơ như vậy chứ!

Nhưng khi đi ngang qua phòng Nghiêm Dụ, cậu lại nghe thấy tiếng tim mình đập rõ mồn một trong lồng ngực.

Thời gian cứ thế trôi qua trong sự mơ hồ, mập mờ đầy hỗn loạn này.

Một buổi chiều nọ, Đào Trác ngủ dậy sau giấc ngủ trưa, cậu nhận được tin nhắn WeChat của Triệu Thanh Đồng nói rằng có một bài toán không làm được, muốn nhờ Đào Trác chỉ giúp.

Đào Trác ngồi dậy, viết lời giải chi tiết rồi gửi cho Triệu Thanh Đồng.

Nào ngờ nửa tiếng sau, Triệu Thanh Đồng nói vẫn không hiểu, hỏi liệu có thể gọi điện cho Đào Trác để nghe cậu giảng không.

Đào Trác đành phải gọi điện qua WeChat cho Triệu Thanh Đồng. Từ cách tư duy đến cách giải, cậu phân tích kỹ càng toàn bộ bài toán, giảng gần nửa tiếng đồng hồ.

Triệu Thanh Đồng nói lời cảm ơn, rồi tán gẫu với Đào Trác, nhắc đến việc cậu tiến bộ vượt bậc trong kỳ thi cuối kỳ. Đào Trác cũng khách sáo khen Triệu Thanh Đồng thi Văn được điểm cao nhất trong kỳ thi liên trường, 138 điểm.

Triệu Thanh Đồng nói môn Ngữ văn cũng có thể tổng hợp được, giống như các dạng bài tập Toán, cũng cần tích lũy mẫu và tư liệu.

Đào Trác bỗng nhớ đến thành tích môn Ngữ văn luôn lơ lửng ở mức trung bình của Nghiêm Dụ, bèn hỏi ngay: "Bạn có thể cho tôi một bản được không?"

"Được chứ." Triệu Thanh Đồng cười nói, "Vừa hay mình cũng có mấy bài Toán phức tạp muốn hỏi cậu. Nghe nói cậu đang ở Nam Thành à? Hay là hai ngày nữa mình gặp rồi đưa cho cậu nhé?"

Gặp mặt à... Đào Trác hơi do dự, với một người hướng nội như cậu thì gọi điện thoại đã là giới hạn rồi.

Nhưng nghĩ đến việc có thể đưa cho Nghiêm Dụ một phần tài liệu học tập môn Ngữ văn! Đào Trác vẫn đồng ý, hẹn thời gian với Triệu Thanh Đồng rồi cúp máy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện