Hẳn là vui, vì người vẫn đang mải miết bên những nụ cười chóng vánh ồn ào – nơi khuất lấp những tiếng thở dài đã bị quá khứ bỏ lại phía sau. Đôi khi bước cạnh cuộc đời nhau, nhìn thấy nhau và bất giác, thảng hoặc lạ mặt chẳng nhận nổi quen nhau… Lạnh lòng, chẳng biết nên cười hay nên đau.

Hẳn là vui, vì những tơ vương vướng vất của ngày xưa, người rũ bỏ sạch trơn như bầu trời oằn mình mây xám đã nhẹ nhõm sau mưa – trong vắt đến cạn kiệt. Dường như kỷ niệm trở thành một thứ khinh khỉnh xỉn màu, không ai buồn gột bỏ lớp hoen gỉ hằn sâu của bội phản, hiểu lầm và nông cạn mà hai đứa từng gây đến cho nhau. Chỉ tội cho những ngọt ngào ngày xưa đã chắt chiu vun đắp, giờ lay lắt ngỡ ngàng như một đứa trẻ mồ côi – chẳng ai đoái hoài nhặt lại. Người không về nhận mặt tháng năm sao?...

Hẳn là vui, vì đã lâu rồi những nỗi buồn trở thành một điều xa xỉ và xa vời tay với của người – xa như ta, xa như những ngày đã qua. Một khi đã cạn lòng, buông hẳn những ngón tay đan còn nắm hờ nhau trong ký ức, là khi người tự cho mình không xứng với người xưa. Và bước đi. Và mỉm cười. Và niềm vui hiện tại trở thành nơi hiện diện thừa thải cho bất kỳ một khoảnh khắc nào chập chờn thoáng nhớ về người xưa. Tự biện minh cho bản thân rằng: Chúng ta từng có lỗi với ngày xưa, thế nên đừng lặp lại sai lầm ấy để có lỗi với chính những ngày tháng bây giờ? Ừ thì, hiện tại xứng đáng hơn nhiều để ai đó nâng niu, để tự cảm thấy vô duyên khi đang cùng niềm vui mới lại nghe phảng phất đâu đó tiếng cười cũ nát đã bị át nhòa vào tiếng vỡ vụn của ngày mưa hai đứa đánh rơi một lời hứa. Ừ thì, khi đã quay lưng thản nhiên và dửng dưng không cần ngoái lại, để lần đón đưa sau cùng khép lại vĩnh viễn chia tay, chúng ta đều hiểu rằng sẽ đến lúc có một ngày như hôm nay, khi tất cả chuyện xưa nhắc lại cũng chỉ là chuyện xưa – và người, và ta, cũng chỉ là một ký ức lợt lạt nào đó chẳng xứng với hai tiếng gọi người xưa, chẳng nhớ nỗi tên nhau để đến nỗi phải gọi bằng ta bằng người, cho lòng bớt hanh hao.

Có một điều đã cũ ở trong nhau – không phải người, không phải ta, càng không phải những kỷ niệm mà ngày xưa vẫn mãi riêng dành dẫu cho nhiều xót xa. Mà là tình cảm, là tình thương của ngày đã qua, đã nhàu nát, cũ kỹ và khinh bạc từ lâu, thế mà…

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện