Sau một tiếng bốn người tách ra, bước chân Đỗ Nhược Hành không yên, hơn nữa cảm thấy huyệt Thái Dương đau buốt. Lúc Khang Thần đi lấy xe, Tạ Thần Hâm bắt tay Đỗ Nhược Hành, chậm chạp không buông ra. Anh ta cười cười, nhỏ giọng nói: "Đỗ tiểu thư, từ phong thủy luân chuyển, tối hôm nay chắc hẳn cô đã thể nghiệm rất sâu sắc."

Đỗ Nhược Hành bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, rút tay mình về.

Trên xe Đỗ Nhược Hành và Khang Thần cùng nhau về khách sạn, Đỗ Nhược Hành cảm giác trước mắt mình mơ hồ, hẳn là đã say, nhưng thần trí lại rất tỉnh táo. Cô hỏi Khang Thần: "Sau khi có quyết định của Hội Đồng Quản Trị, anh có tính toán bước tiếp theo là gì không?"

Sau đó rất lâu, Khang Thần mới hỏi: "Ý em là gì?"

Đỗ Nhược Hành bình thản đáp: "Cùng Chu Yến Cầm cạnh tranh chức vụ Chủ tịch tập đoàn Viễn Hành."

Sau đó lại là một khoảng im lặng, Khang Thần mở miệng: “Đúng là có tính toán như vậy."

Đỗ Nhược Hành nhẹ nhàng hỏi: "Có suy nghĩ vậy bao lâu rồi?"

Khang Thần dừng lại một lát: "Một năm rưỡi."

Đỗ Nhược Hành đột nhiên muốn cười, lại cảm thấy cười không nổi. Cô nhắm chặt hai mắt, không nói thêm gì nữa. Lúc đèn đỏ, Khang Thần dừng xe quay đầu nhìn cô. Cuối cùng anh ta nói: "Ý định này và việc theo đuổi em không có liên hệ gì hết."

Đỗ Nhược Hành từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Anh không nói những suy nghĩ cho em nghe, là bởi vì sợ em nói những điều này cho Chu Yến Cầm, anh cảm thấy không an toàn?"

" Anh không nghĩ vậy."

"Khang Thần, chúng ta thành thực với nhau một chút đi." Đỗ Nhược Hành cảm thấy đầu đau đến nỗi muốn ngất đi, cô cố gắng lắm mới nói thành câu, "Anh không chủ động nói cho em biết những tính toán của anh, ngay cả khi em chủ động hỏi đến anh cũng chỉ nói một nửa câu chuyện, chỉ nói cần em bỏ phiếu thuận cho ý kiến của anh, cũng không nói bước tiếp theo anh tính toán muốn làm sao. Là bởi vì không tin tưởng em nên mới lấp lửng như vậy?"

Khang Thần không trả lời.

Đỗ Nhược Hành nói tiếp: "Em cùng anh tới thành phố T, cũng chấp nhận sẽ bỏ phiếu cho anh. Anh cảm thấy em thông minh dịu dàng lại hiểu chuyện cho nên mới mang em đi đối phó với những trường hợp như hôm nay. Tạ Thần Hâm là người như thế nào em tin anh còn hiểu rõ hơn em, nhưng vì mục đích anh vẫn có thể vui vẻ tiếp đãi anh ta để đạt thành nhất trí."

Khang Thần nói: "Em say rồi. Ngủ một giấc, về đến khách sạn sẽ đánh thức em."

Đỗ Nhược Hành đột nhiên bật cười. Cô vẫn nhắm hai mắt, nhàn nhạt nói: "Khang Thần, chúng ta tốt nhất vẫn nên làm bạn bè bình thường thôi. Làm bạn thoải mái nhất, anh và em đều không mệt mỏi."

Khang Thần yên lặng một lúc lâu. Cuối cùng anh ta nói: "Anh quả thực rất yêu em."

Đỗ Nhược Hành nhớ tới ngày đó Khang phu nhân nói những gì, không biết tại sao lại buồn cười, cô không ngờ một ngày kia cô có thể nói những chuyện như thế này một cách bình tĩnh như vậy: "Chẳng qua anh chỉ cảm thấy em dịu dàng hiểu chuyện nên vừa lòng với em thôi."

Khang Thần thở dài, nói: "Cũng không hoàn toàn như em nói."

Đỗ Nhược Hành lắc đầu: "Chúng ta không thích hợp, giữa chúng ta luôn có một ranh giới cuối cùng không thể vượt qua. Tựa như tối nay, anh cố tình ngăn cản việc Tạ Thần Hâm muốn em uống rượu một cách ậm ờ, cuối cùng là em khó nghĩ nên cũng đã uống ba chén. Đại khái anh cảm thấy đây là chuyện bình thường. Nhưng chẳng lẽ anh không cảm thấy chúng ta đối xử với nhau như vậy, không giống tình nhân mà giống như đối tác?"

"Mà nói thật, đối tác làm ăn còn có sự tin tưởng nhất định, hơn anh và em. Anh nhớ lại một chút, tối qua anh hỏi em Chu Đề đâu, lúc em đáp là con bé về chỗ Chu Yến Cầm, có phải ngay trong khoảnh khắc đó anh đã nghĩ ngay tới việc có thể em đã gặp mặt Chu Yến Cầm, nói cho anh ta biết tin tức của anh? Nếu như anh chưa bao giờ có suy nghĩ này, cần gì cố ý không nói cho em nghe tính toán bước tiếp theo của anh hả?" Đỗ Nhược Hành lẳng lặng nói, "Anh xem, chúng ta quen biết bốn năm, độ tin tưởng nhau chỉ được đến vậy."

Khang Thần hoàn toàn yên lặng. Một lát sau nhỏ giọng nói: "Một năm nay, em chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tái hợp với Chu Yến Cầm, thật sự sao?"

Đỗ Nhược Hành nhanh chóng đáp: "Không có."

Khang Thần nhàn nhạt nói: "Nhưng anh dám chắc Chu Yến Cầm vẫn luôn có ý nghĩ tái hợp, em cũng luôn do dự. Nhược Hành, chúng ta qua lại với nhau một năm trời, em thậm chí còn không muốn có những hành vi thân mật cùng anh. Những cặp đôi yêu nhau thông thường đâu có như vậy. Em nói chúng ta không giống tình nhân mà giống như đối tác làm ăn, nhìn vào điều anh nói trên thì có lẽ đúng."

Không khí trong xe bỗng nhiên trầm lặng một lúc lâu. Đỗ Nhược Hành cười khổ: "Xem ra chúng ta vốn nên làm bạn bè bình thường, kết cục nhất định sẽ tốt hơn so với hiện tại."

(Cuối cùng vẫn uống rượu và hệ lụy là chia tay. Phận làm nam phụ thì sẽ vậy thôi, nhường sàn lại cho nam chính...)

Ngày hôm sau chính là đại hội cổ đông của tập đoàn Viễn Hành nhưng Khang Thần không hề gọi Đỗ Nhược Hành dậy. Đêm hôm trước anh ta dìu cô trở về phòng, vẫn phong độ như cũ, thời điểm đóng cửa phòng hộ cô có liếc nhìn một cái, ậm ừ muốn nói gì đó nhưng sau đó lại mở miệng một câu theo lệ thường, chúc ngủ ngon.

Đỗ Nhược Hành nhắm hai mắt, làm bộ như đã ngủ. Tối nay cô đã nói ra quá nhiều lời trong lòng, dường như đã đem tất cả suy nghĩ trong ba năm nay của mình nói ra. Điều này khiến cô không tài nào bình tĩnh chúc Khang Thần ngủ ngon được.

Đỗ Nhược Hành thực sự đã say nên ngủ li bì trong phòng. Lúc tỉnh dậy đã là buổi trưa, mông lung sờ tới sờ lui tìm điện thoại di động, mới phát giác mình đã quên gọi điện thoại cho vị luật sư mình ủy quyền hôm trước.

Đỗ Nhược Hành nhất thời tỉnh táo.

Sau khi tới thành phố T, Đỗ Nhược Hành đã tìm một vị luật sư ủy quyền. Theo sự ủy quyền, vị luật sư này được toàn quyền thay mặt Đỗ Nhược Hành tham gia cuộc họp Hội đồng quản trị và theo lời cô bỏ phiếu thuận cho Khang Thần. Đỗ Nhược Hành đồng ý giúp Khang Thần một tay, nhưng không nghĩ xuất hiện tại đại hội cổ đông.

Nơi đó sẽ có không ít khuôn mặt quen thuộc, đều là người quen cũ trước kia nên cô không muốn ra mặt. Vào tối hôm qua cô quyết định chỉ thị cho luật sư thay đổi kết quả ủy quyền, chuyển phiếu thuận cho Chu Yến Cầm nhưng tình trạng say rượu hôm qua khiến cô quên mất.

Đỗ Nhược Hành nhanh chóng lật điện thoại gọi, quả nhiên câu trả lời của luật sư đúng như dự đoán: "Đỗ tiểu thư, tôi đã làm việc theo ý của cô, bỏ phiếu thuận cho ngài Khang Thần."

". . . . . ."

Đỗ Nhược Hành im lặng, rốt cuộc đối phương cũng cảm thấy có cái gì đó không ổn liền do dự gọi: "Đỗ tiểu thư?"

Đỗ Nhược Hành phục hồi tinh thần, cảm giác huyệt Thái Dương giật giật, ẩn ẩn sự đau đớn mơ hồ: "Tôi biết rồi, không có việc gì, hôm nay đã làm phiền luật sư Hà rồi."

Cô dọn dẹp hành lý ra sân bay, mua vé máy bay trở về thành phố S.

Đỗ Nhược Hành vừa đợi máy bay trong phòng chờ vừa gõ đơn từ chức. Năm ngoái, lúc Tô Cầu biết tin Đỗ Nhược Hành và Khang Thần chính thức qua lại với nhau liền rủ cô bỏ việc tại khách sạn Cảnh Mạn, lý do của cô nàng rất trực tiếp: "Hai người yêu nhau làm việc chung với nhau rất khó để công tư phân minh. Quan hệ cấp trên cấp dưới hay bạn trai cùng bạn gái, cậu không cảm thấy quá phức tạp hay sao? Lời nói qua lại hay chạm mặt nhau hàng ngày là những việc dễ gây nên sứt mẻ tình cảm nhất, lỡ như hai người có giận dỗi gây gổ gì ở nhà thì ở nơi làm việc cũng rất khó xử."

Nhưng lúc ấy Khang Thần không đồng ý cho cô nghỉ việc. Lý do của anh ta chỉ có một câu: "Anh đảm bảo anh là người công tư phân minh."

Khi đó Khang Thần dùng ánh mắt chân thành nhìn cô, bên trong chứa ý cười nhẹ nhàng. Khang Thần có thể nói ra lời như thế, không thể nghi ngờ là lời ngon tiếng ngọt dỗ dành người yêu nhưng thái độ của anh ta rất tự tin. Khi đó bọn họ chung đụng rất hòa hài, cùng nhau phối hợp xử lý công việc của khách sạn cũng luôn nhất trí trong hành động. Nhưng cuối cùng vẫn đi tới bước này.

Nếu như nói không đau lòng, đó là nói dối.

Hai người chung đụng cùng mình bốn năm năm trời, dù có không thích nhau cũng sẽ lưu lại dấu vết trong lòng nhau. Huống chi Đỗ Nhược Hành đã từng thật tâm thật ý muốn tiếp nhận tình cảm của Khang Thần.

Bọn họ đã an ủi lẫn nhau cũng cùng chung tay giải quyết rất nhiều việc khó khăn, còn từng trải qua việc cùng nhau chăm sóc Chu Đề phát sốt ở bệnh viện. Trong ba năm này Khang Thần đã cho nàng rất nhiều điều vui vẻ hạnh phúc. Nếu không có cuộc đại hội cổ đông này, có lẽ hai người có thể tiếp tục gió êm sóng lặng chung sống với nhau như vậy.

Chỉ trách tình cảm của người trưởng thành quá cố chấp và lõi đời, khó có thể trải qua bao nhiêu cuộc thăm dò xét nét của lý trí. Ngay cả tình cảm giữa hai người quá trải đời, cho dù nó có là tình cảm chân thành nhưng trải qua cái nhìn khắt khe của nhau cũng rất khó bền vững. Cũng không thể đổ mọi nguyên nhân dẫn đến sự chia tay của hai người đều là từ phía Khang Thần. Đã có rất nhiều chuyện từng chuyện từng chuyện bào mòn sự ngọt ngào trong tình cảm, đứng trên góc độ của người ngoài Đỗ Nhược Hành có thể hiểu cho việc Khang Thần đặt lợi ích lâu dài lên trên tình cảm, rất nhiều người đàn ông cũng sẽ có lựa chọn như vậy trước tình huống chọn lựa.

Rất khó khăn để lựa chọn vì vậy cô không thể nói Khang Thần chọn lựa như thế là không đúng, anh ta là người xấu, chỉ có thể nói bọn họ không phải người cùng đường, cũng không thể vì thời gian qua lại lâu mà thấu hiểu cho quan điểm sống của nhau. Đối với suy tính âm mưu phát triển sự nghiệp trong mấy chục năm tới của Khang Thần, Đỗ Nhược Hành cảm thấy trong suy nghĩ của anh, tình cảm chỉ là chuyện rất nhỏ, sự nghiệp mới là điều quan trọng bậc nhất.

Thời điểm máy bay bay đến độ cao tối đa, Đỗ Nhược Hành nhìn những đám mây lặng lẽ bay ngoài cửa sổ. Cô ổn định tâm tình, cảm thấy hơi đau lòng nhưng cảm giác đau lòng này chưa là gì khi so với lúc quyết định ly hôn cùng Chu Yến Cầm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện