Edit + Beta: V
“Trong mười hai con giáp không có mèo, chắc ông cầm tinh con hổ ạ?” Vinh Quý cạn lời hỏi ông cụ ngồi bên cạnh.
“Hổ? Hổ là gì?” Ông cụ cười ha hả, lại hỏi một câu khiến Vinh Quý cạn lời hơn.
Tuy đã sớm đoán được có lẽ văn hóa truyền thừa xảy ra vấn đề, nhưng cậu không ngờ vấn đề lại nhiều như vậy!
Bắt đầu từ việc nói về mười hai con giáp, Vinh Quý và ông cụ trò chuyện hăng say. Mặc dù mới nãy cậu cảm thấy chỗ này hơi quái quái, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nhưng sau khi trò chuyện, biết được tổ tiên của ông cụ ở phố người Hoa thì Vinh Quý cảm thấy hình như mình biết vấn đề ở đâu rồi.
Ông tổ của ông tổ lừng lẫy của cụ Vương Tom sinh sống ở phố người Hoa, làm nghề đầu bếp. Khi thế giới bước vào vành đai Vĩnh Quang thì ông ấy và người nhà may mắn trốn thoát, bị đưa vào tháp, từ đó bắt đầu sinh sống trong đây.
Trốn thoát được có tới mấy hộ nhà, cũng giống như người Hoa ở nơi khác, bọn họ thích sống tụ tập nên vẫn luôn ở cùng nhau, kết hôn với nhau và sinh sản ra thế hệ mai sau.
Mãi cho đến thế hệ của cụ Vương Tom thì chỉ còn mỗi mình cụ.
=-=
“Sau đó ông nhặt được thằng hai.”
Ông cụ chỉ sang bên, một người nước ngoài với mái tóc vàng, mang vẻ mặt cẩn trọng đứng lên khom người chào Vinh Quý, hắn tự giới thiệu một chút: “Xin chào, tôi tên Vương Ellen.”
Vinh Quý: “…”
“Còn kia là thằng ba, Charlie.” Ông cụ lại chỉ sang chỗ khác, lần này là một người quen, chính là cái người mà đề cử món cà chua xào trứng sâu cho Vinh Quý ấy.
Vinh Quý: =-=
Ông cụ lại chỉ vài người nữa, lục tục có mười mấy người đứng ra, Vinh Quý nhìn mà hoa cả mắt. Nhưng cậu biết được rằng: Hóa ra những người này không phải con ruột của ông cụ mà đều được nhặt về hết!
“Con cái trong nhà nhiều quá, căn nhà trước đó không ở hết được, vừa hay có lệnh điều động khẩn cấp kia, chỉ cần ở chỗ này thì sẽ được miễn phí vật liệu xây nhà, chứ nếu không, ông mang cả nhà tới đây làm gì?”
Cụ Vương cười ha hả, sau đó cụ không nói gì nữa, con cháu bên cạnh đưa cụ một đôi đũa, một người khác thì đưa chén đồ ăn đầy ắp qua, ông cụ lần lượt nhận lấy, vui cười hớn hở bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm.
Cụ vừa ăn vừa giới thiệu cho Vinh Quý mình ăn món gì, may mà tất cả đều là cơm nhà, nếu không thì chắc Vinh Quý không nhận ra được mất.
Cứ thế, cụ Vương vừa ăn cơm, vừa vui vẻ trò chuyện với Vinh Quý. Nhưng cậu để ý thấy ngoại trừ mấy món chay được đặt gần cụ ra thì trước mặt những người khác đều là thịt, có cả thứ gì màu đỏ như huyết xào nữa.
Sau khi ăn xong, không cần ai nhắc nhở, lấy Mã Phàm đời thứ tư làm đầu chủ động đứng lên dọn chén đũa, còn cụ Vương thì dẫn Vinh Quý và Tiểu Mai đi vô căn phòng phía sau.
Hóa ra nơi đó là một phòng uống trà vô cùng tinh xảo! Ngay cả ở thế giới trước kia, Vinh Quý cũng chưa từng thấy căn phòng nào tinh xảo thế này!
Bọn họ vừa ngồi xuống không bao lâu thì Vương Ellen – thằng hai mà ông cụ đã giới thiệu qua, bưng khay trà lại, một tách trà nóng được đặt trong tầm tay cụ, còn hai tách kia…
Đặt trong tầm tay của Tiểu Mai và Vinh Quý, để bọn họ ngửi.
=-=
Chú Ellen này… không đúng, đây là con lớn của ông cụ, Mã Phàm trạc tuổi bọn họ gọi cụ là ông cố.
Vậy là, chú Ellen này… phải gọi là ông rồi ~
Chắc tuổi của Ellen cũng không nhỏ, nhưng phong độ nhẹ nhàng, hình thể cường tráng và hoàn mỹ, làn da mịn màng không có nếp nhăn, thú thật thì, chú ấy đúng là một anh đẹp trai siêu cấp hiếm thấy! Đặc biệt là cái khí chất kia! Đó là khí chất quý tộc đấy!
Lúc nhìn Ellen, Vinh Quý cảm giác như mình đang nhìn một quý tộc châu Âu cổ điển trong những bộ phim điện ảnh thời trước vậy.
Tiếc là…
Anh đẹp trai siêu cấp ngang tầm quý tộc châu Âu này đang bưng trà rót nước cho bọn họ. Xác nhận trước mặt mọi người đều có trà bánh hết rồi, hắn lại cẩn thận đặt một chiếc khăn tay được gấp gọn gàng trong tầm tay cụ Vương rồi mới rời đi.
Trước khi đi, Ellen còn khẽ gật đầu chào bọn họ, gương mặt phong độ cúi xuống kia… Vinh Quý xem mà hoa mắt.
Cho đến khi Tiểu Mai ho nhẹ một tiếng thì cậu mới quay đầu lại.
“Tiểu Mai, hệ thống âm thanh của cậu hỏng rồi hả?” Thỉnh thoảng cậu sẽ ho khan một chút, Vinh Quý gọi đây là cách “đốt máy”, nhưng Tiểu Mai lại không có thói quen này.
Tiểu Mai liếc cậu một cái, không hé răng.
“Đứa trẻ kia cũng là tộc hút máu.” Tiểu Mai không nói nên cụ Vương tiếp lời Vinh Quý.
Như biết cậu sẽ hỏi gì, ông cụ tiếp tục nói: “Hầu hết bọn nhỏ đều là tộc hút máu, có một đứa là người sói.”
Vinh Quý há to miệng, cậu cũng không ngạc nhiên lắm. Hay có thể nói, sau khi gặp Mã Phàm và sau khi nhìn thấy dáng vẻ của những người khác, nhìn thấy thức ăn bày biện trước mặt họ thì… trong lòng cậu đã sớm có dự cảm rồi.
Cậu chỉ thấy lạ một điều, tại sao cụ Vương lại nhận nuôi tất cả… mấy đứa trẻ ấy? Nhìn gương mặt ngây thơ của Vinh Quý, ông cụ cười ôn hòa, không chút hoang mang nhấp một ngụm trà, hưởng thụ híp cả mắt rồi mới nói: “Trước kia ông sinh sống ở Paroxen, chỗ đó cũng giống thành phố Sao Trời, là một tinh cầu nổi tiếng với hệ thống chữa bệnh.”
“Bệnh viện ấy mà… là nơi có nhiều người sinh ra và chết đi nhất.”
“Có rất nhiều đứa trẻ khỏe mạnh, đáng yêu được chờ mong sinh ra ở đó thì đương nhiên, cũng sẽ có rất nhiều đứa trẻ không được chờ mong ra đời.”
“Bởi vì bọn nhỏ sinh ra đã thiếu hụt gen, cho nên chúng trở thành những đứa trẻ không được chào đón.”
“Những đứa trẻ ấy thường sẽ khỏe mạnh hơn những đứa trẻ mới sinh khác, cha mẹ bọn nhỏ vui sướng lắm, cho đến khi chúng bú sữa mẹ.”
“Bọn nhỏ hút… máu của mẹ mình.”
“Nhưng sinh mệnh của mấy đứa nó rất ngoan cường, dù bị vứt bỏ ở nơi tăm tối và dơ bẩn nhất thì vẫn có thể sống sót trong khoảng thời gian rất dài.”
“Khi đó, tiếng khóc của Ellen to lắm…” Ông cụ nói, nheo đôi mắt ti hí lại, tựa như đang chìm trong hồi ức.
“Rồi… ông nhặt mọi người về ạ?” Thấy ông cụ có vẻ hồi tưởng xong rồi, Vinh Quý bèn hỏi.
“Ừ, ông nghĩ quỷ hút máu hay người sói gì đấy, chẳng phải đều là giống loài đã từng xuất hiện trên Địa Cầu trước kia rồi sao? Hồi nhỏ trước khi ngủ mẹ hay kể cho ông nghe mấy câu chuyện lịch sử, trong đó có nhắc tới.”
“Có khi là đồng hương cũng nên!”
“Mang suy nghĩ như vậy, ông vô cùng vui vẻ mang tụi nó về.”
Ông cụ sang sảng nói, Vinh Quý… Vinh Quý lại cạn lời nữa rồi. Cậu có thể nói gì nữa đây? Rằng mấy câu chuyện mà mẹ của cụ Vương kể không phải lịch sử, mà là tiểu thuyết với cổ tích hở? Dù đã sớm biết là truyền thừa ở Địa Cầu bị mất rất nhiều, nhưng không ngờ nó lại… ừm… nhiều dữ vậy.
Cơ mà nhìn cụ Vương Tom lại bắt đầu hồi tưởng về nhóm Ellen khi còn nhỏ, thấy gương mặt cụ hằn sâu nếp nhăn vì nở nụ cười thì Vinh Quý bỗng chốc không còn suy nghĩ nhiều nữa.
Truyền thừa sai sót nhiều thì có sao?
Cụ Vương đã làm rất tốt, cụ khiến văn hóa ở Địa Cầu được kéo dài, hơn nữa còn tìm được rất nhiều người kế thừa, cụ yêu những đứa trẻ ấy, những đứa trẻ ấy cũng yêu cụ. Cậu có thể ở chỗ này ăn… à không, ngửi được nhiều hương vị đồ ăn quê nhà chính gốc như thế, chẳng phải nhờ công lao của cụ Vương hay sao?
Chỉ cần văn hóa kéo dài không ngừng, ký ức cứ thế mà tiếp diễn thì sự tồn tại của một nơi nào đó sẽ không bao giờ biến mất.
Nghĩ vậy, Vinh Quý lại trở nên vui vẻ.
“Nào, ông đã kể không ít chuyện về mình rồi, bé con, con cũng kể cho ông nghe một chút những chuyện mà mình biết được không?” Nói xong chuyện xưa của mình, cụ Vương mỉm cười khôn khéo, bắt đầu hỏi Vinh Quý vài vấn đề.
Có trời mới biết Vinh Quý đã chờ ông cụ hỏi chuyện lâu lắm rồi! Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cậu sắp quên hết mấy lỗi chính tả dọc đường đi phát hiện rồi đây này, khó khăn lắm mới chờ được cơ hội, Vinh Quý nhanh chóng nói một lèo những gì mình biết ra!
Hai người trò chuyện vô cùng hăng say, tách trà của cụ Vương sắp cạn, chú đẹp trai Vương Ellen lại tiến vào rót thêm, có vẻ phát hiện bọn họ không nói chuyện gì bí mật cả mà ngược lại, nội dung chính của cuộc đối thoại là dáng vẻ thật sự của cái này cái kia, cứ thế, chú Ellen châm thêm trà xong không rời đi mà ngồi phía sau, nghiêm túc lắng nghe cụ Vương và Vinh Quý nói miệt mài, thỉnh thoảng liếc sang Tiểu Mai ngồi một bên không buồn hé răng và nở nụ cười thân thiện.
Hắn lẳng lặng ngồi nghe cho đến 11 giờ tối thì mới mở miệng ngắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
“Ba ơi, tới giờ ngủ rồi.” Nhẹ nhàng nói với cụ Vương xong, hắn quay sang nhìn Vinh Quý và Tiểu Mai: “Phòng của hai cậu đã chuẩn bị rồi, kế bên nhà Mã Phàm đấy, các cậu trạc tuổi nhau, lại là bạn bè nên ở gần sẽ thoải mái hơn một chút.”
Chú Ellen thật sự rất tuấn tú, khi hắn nói chuyện, dù giọng điệu và vẻ mặt đều rất ôn hòa, nhưng ngoại trừ gật đầu trong vô thức ra thì người ta hoàn toàn không thể nghĩ gì khác được.
Vinh Quý mê mẩn gật cái đầu nhỏ, chờ khi hoàn hồn lại thì cậu đang đi trên một cây cầu gỗ treo đầy đèn lồng đỏ.
Có lẽ vì để phòng ngừa sâu bọ nên toàn bộ con đường của phố người Hoa đều được xây dựng trên những cây cầu gỗ. Mấy cây cột cao 2 m như những giá đỡ nâng con phố với các ngôi nhà gỗ lên, chúng nối với nhau bằng cầu gỗ, phía trên treo đèn lồng đỏ, toàn bộ khu kiến trúc khiến người ta cảm thấy vô cùng cổ kính! Đậm chất phong cách Hoa Hạ xưa!
Đi dưới ánh đèn dầu lay động và đèn lồng đỏ, Vinh Quý bỗng chốc ngẩn người, cũng may là có Tiểu Mai, anh đi đằng trước dắt tay cậu, tốc độ của anh cũng không nhanh, vừa đủ để Vinh Quý chậm rãi đi dạo thưởng thức cảnh đêm. Còn Mã Phàm thì tiện tay cầm một chiếc đèn bão [*] đứng trước cửa chờ bọn họ. Mã Phàm chúc Ellen theo tới ngủ ngon, sau đó cười hì hì dẫn Tiểu Mai và Vinh Quý đến căn phòng đã chuẩn bị sẵn.
[*] 防风灯 – Search thì nó ra cái đèn giống đèn dầu như chắn gió lại á =)) mấy bồ tự search nha.
Chăn lụa đỏ thẫm, gối vỏ kiều mạch… căn phòng này nhìn hoài cổ quá đi mất!
“Không biết hai cậu có cần ngủ không, nhưng ba tui vẫn chuẩn bị đệm chăn đầy đủ.” Mã Phàm đặt đèn bão trên đầu tủ rồi nói.
“Cần chứ, cần chứ! Mỗi ngày tớ và Tiểu Mai đều phải đi ngủ đúng giờ á!” Vinh Quý lập tức trả lời, cậu sờ chiếc chăn mới, yêu thích không buông tay, nhỏ giọng nói với Tiểu Mai: “Hồi nhỏ tớ cũng có cái chăn này, nhưng không phải màu đỏ, ở chỗ của tớ chỉ có vợ chồng mới cưới mới dùng chăn đỏ thôi.”
“Hai cậu thích là được rồi, mai sáng 7 giờ ăn cơm nha, ở chỗ căn phòng ăn chiều vừa nãy ấy.” Mã Phàm nói.
“Thật sự cảm ơn hai cậu nhiều lắm! Ngủ ngon nhé!” Mã Phàm cúi người cảm ơn Vinh Quý và Tiểu Mai xong thì cười hì hì đóng cửa rời đi.
Để lại Vinh Quý ngẩn ngơ nhìn ván cửa một lúc lâu: “Lịch sự ghê ta ơi.”
Cảm khái xong, Vinh Quý lập tức bổ nhào lên chăn bông mềm mại. Không phải cậu mặc quần áo rồi nằm lên mà ngược lại, Vinh Quý rất để ý chuyện này, huống chi người ta đưa mình chăn mới, vậy nên cậu cởi hết áo ngoài rồi nhào qua.
Có kinh nghiệm làm người mẫu nên tốc độ cởi đồ của Vinh Quý rất nhanh ~
Không lâu sau, một người máy nhỏ màu bạc trắng trơn bóng nằm sải lai trên tấm chăn lụa màu đỏ.
Có lẽ do căn phòng được thắp sáng bằng nến nên da thịt người máy nhỏ trông không giống kim loại, nó ánh lên một lớp sáng mỏng manh, nhìn giống hệt như da người vậy.
Vinh Quý vui vẻ lăn ba vòng trên chăn, lăn đủ rồi, cậu dùng một tay chống đầu nằm trên giường, vỗ chỗ trống, nhiệt tình tiếp đón Tiểu Mai: “Tiểu Mai ơi, chăn mới thoải mái lắm ~ cậu mau lại đây đi ~”
Tiểu Mai đứng bên mép giường nhìn cậu, dưới ánh đèn, đôi mắt màu lam của người máy nhỏ như có ánh sáng trong đó.
“Lẹ lẹ đi nè ~” Cả buổi trời phát hiện Tiểu Mai không nhúc nhích, Vinh Quý lại vỗ chăn.
Thế nên, Tiểu Mai thong thả cởi áo ngoài, hơn nữa còn gấp kỹ càng, sẵn tiện gấp quần áo mà Vinh Quý cởi ra luôn rồi đặt lên ghế nhỏ, sau đó anh nằm xuống bên cạnh Vinh Quý.
Chăn rất mềm mại, tựa như đám mây vậy, nằm xuống một lúc khiến bên dưới xẹp xuống, còn phần chăn bên cạnh vẫn duy trì hiện trạng ban đầu.
Tiểu Mai cảm giác như mình đang ngủ trên một đám mây màu đỏ, cùng với Vinh Quý ở bên cạnh.
Nghiêng đầu, Tiểu Mai và Vinh Quý nhìn nhau, cậu nhoẻn miệng cười, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh.
“Tuy khác rất nhiều so với tớ tưởng tượng, nhưng thật lòng mà nói, tớ cảm thấy bọn họ đúng là đồng hương của tớ rồi.”
Cậu nhỏ giọng, thì thầm bên tai Tiểu Mai: “Mọi người nhiệt tình quá chừng, đúng không?”
Nhìn Vinh Quý đang cực kỳ vui vẻ, Tiểu Mai vô thức gật đầu.
Sau đó, Vinh Quý lại liến thoắng về chuyện cố hương của mình, mãi đến khi tới giờ tự động tắt máy, đầu cậu nghiêng sang một bên, người máy nhỏ nằm ở tư thế chết không nhắm mắt ngủ mất rồi.
Lúc này, Tiểu Mai mới bò khỏi chiếc chăn mềm mại, tìm vị trí ổ cắm, nối đầu sạc của hai người vào ổ, xong xuôi mới bò lại bên cạnh Vinh Quý, anh trợn tròn mắt, cũng trong tư thế chết không nhắm mắt ấy, Tiểu Mai cũng ngủ rồi.
—
Tác giả có lời muốn nói: Bốn bể một nhà nhỉ ~
Với lại, hôm qua đăng hơi trễ, hôm nay đăng sớm tí ~
—
V: Đọc healing ghê bây =)))
“Trong mười hai con giáp không có mèo, chắc ông cầm tinh con hổ ạ?” Vinh Quý cạn lời hỏi ông cụ ngồi bên cạnh.
“Hổ? Hổ là gì?” Ông cụ cười ha hả, lại hỏi một câu khiến Vinh Quý cạn lời hơn.
Tuy đã sớm đoán được có lẽ văn hóa truyền thừa xảy ra vấn đề, nhưng cậu không ngờ vấn đề lại nhiều như vậy!
Bắt đầu từ việc nói về mười hai con giáp, Vinh Quý và ông cụ trò chuyện hăng say. Mặc dù mới nãy cậu cảm thấy chỗ này hơi quái quái, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nhưng sau khi trò chuyện, biết được tổ tiên của ông cụ ở phố người Hoa thì Vinh Quý cảm thấy hình như mình biết vấn đề ở đâu rồi.
Ông tổ của ông tổ lừng lẫy của cụ Vương Tom sinh sống ở phố người Hoa, làm nghề đầu bếp. Khi thế giới bước vào vành đai Vĩnh Quang thì ông ấy và người nhà may mắn trốn thoát, bị đưa vào tháp, từ đó bắt đầu sinh sống trong đây.
Trốn thoát được có tới mấy hộ nhà, cũng giống như người Hoa ở nơi khác, bọn họ thích sống tụ tập nên vẫn luôn ở cùng nhau, kết hôn với nhau và sinh sản ra thế hệ mai sau.
Mãi cho đến thế hệ của cụ Vương Tom thì chỉ còn mỗi mình cụ.
=-=
“Sau đó ông nhặt được thằng hai.”
Ông cụ chỉ sang bên, một người nước ngoài với mái tóc vàng, mang vẻ mặt cẩn trọng đứng lên khom người chào Vinh Quý, hắn tự giới thiệu một chút: “Xin chào, tôi tên Vương Ellen.”
Vinh Quý: “…”
“Còn kia là thằng ba, Charlie.” Ông cụ lại chỉ sang chỗ khác, lần này là một người quen, chính là cái người mà đề cử món cà chua xào trứng sâu cho Vinh Quý ấy.
Vinh Quý: =-=
Ông cụ lại chỉ vài người nữa, lục tục có mười mấy người đứng ra, Vinh Quý nhìn mà hoa cả mắt. Nhưng cậu biết được rằng: Hóa ra những người này không phải con ruột của ông cụ mà đều được nhặt về hết!
“Con cái trong nhà nhiều quá, căn nhà trước đó không ở hết được, vừa hay có lệnh điều động khẩn cấp kia, chỉ cần ở chỗ này thì sẽ được miễn phí vật liệu xây nhà, chứ nếu không, ông mang cả nhà tới đây làm gì?”
Cụ Vương cười ha hả, sau đó cụ không nói gì nữa, con cháu bên cạnh đưa cụ một đôi đũa, một người khác thì đưa chén đồ ăn đầy ắp qua, ông cụ lần lượt nhận lấy, vui cười hớn hở bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm.
Cụ vừa ăn vừa giới thiệu cho Vinh Quý mình ăn món gì, may mà tất cả đều là cơm nhà, nếu không thì chắc Vinh Quý không nhận ra được mất.
Cứ thế, cụ Vương vừa ăn cơm, vừa vui vẻ trò chuyện với Vinh Quý. Nhưng cậu để ý thấy ngoại trừ mấy món chay được đặt gần cụ ra thì trước mặt những người khác đều là thịt, có cả thứ gì màu đỏ như huyết xào nữa.
Sau khi ăn xong, không cần ai nhắc nhở, lấy Mã Phàm đời thứ tư làm đầu chủ động đứng lên dọn chén đũa, còn cụ Vương thì dẫn Vinh Quý và Tiểu Mai đi vô căn phòng phía sau.
Hóa ra nơi đó là một phòng uống trà vô cùng tinh xảo! Ngay cả ở thế giới trước kia, Vinh Quý cũng chưa từng thấy căn phòng nào tinh xảo thế này!
Bọn họ vừa ngồi xuống không bao lâu thì Vương Ellen – thằng hai mà ông cụ đã giới thiệu qua, bưng khay trà lại, một tách trà nóng được đặt trong tầm tay cụ, còn hai tách kia…
Đặt trong tầm tay của Tiểu Mai và Vinh Quý, để bọn họ ngửi.
=-=
Chú Ellen này… không đúng, đây là con lớn của ông cụ, Mã Phàm trạc tuổi bọn họ gọi cụ là ông cố.
Vậy là, chú Ellen này… phải gọi là ông rồi ~
Chắc tuổi của Ellen cũng không nhỏ, nhưng phong độ nhẹ nhàng, hình thể cường tráng và hoàn mỹ, làn da mịn màng không có nếp nhăn, thú thật thì, chú ấy đúng là một anh đẹp trai siêu cấp hiếm thấy! Đặc biệt là cái khí chất kia! Đó là khí chất quý tộc đấy!
Lúc nhìn Ellen, Vinh Quý cảm giác như mình đang nhìn một quý tộc châu Âu cổ điển trong những bộ phim điện ảnh thời trước vậy.
Tiếc là…
Anh đẹp trai siêu cấp ngang tầm quý tộc châu Âu này đang bưng trà rót nước cho bọn họ. Xác nhận trước mặt mọi người đều có trà bánh hết rồi, hắn lại cẩn thận đặt một chiếc khăn tay được gấp gọn gàng trong tầm tay cụ Vương rồi mới rời đi.
Trước khi đi, Ellen còn khẽ gật đầu chào bọn họ, gương mặt phong độ cúi xuống kia… Vinh Quý xem mà hoa mắt.
Cho đến khi Tiểu Mai ho nhẹ một tiếng thì cậu mới quay đầu lại.
“Tiểu Mai, hệ thống âm thanh của cậu hỏng rồi hả?” Thỉnh thoảng cậu sẽ ho khan một chút, Vinh Quý gọi đây là cách “đốt máy”, nhưng Tiểu Mai lại không có thói quen này.
Tiểu Mai liếc cậu một cái, không hé răng.
“Đứa trẻ kia cũng là tộc hút máu.” Tiểu Mai không nói nên cụ Vương tiếp lời Vinh Quý.
Như biết cậu sẽ hỏi gì, ông cụ tiếp tục nói: “Hầu hết bọn nhỏ đều là tộc hút máu, có một đứa là người sói.”
Vinh Quý há to miệng, cậu cũng không ngạc nhiên lắm. Hay có thể nói, sau khi gặp Mã Phàm và sau khi nhìn thấy dáng vẻ của những người khác, nhìn thấy thức ăn bày biện trước mặt họ thì… trong lòng cậu đã sớm có dự cảm rồi.
Cậu chỉ thấy lạ một điều, tại sao cụ Vương lại nhận nuôi tất cả… mấy đứa trẻ ấy? Nhìn gương mặt ngây thơ của Vinh Quý, ông cụ cười ôn hòa, không chút hoang mang nhấp một ngụm trà, hưởng thụ híp cả mắt rồi mới nói: “Trước kia ông sinh sống ở Paroxen, chỗ đó cũng giống thành phố Sao Trời, là một tinh cầu nổi tiếng với hệ thống chữa bệnh.”
“Bệnh viện ấy mà… là nơi có nhiều người sinh ra và chết đi nhất.”
“Có rất nhiều đứa trẻ khỏe mạnh, đáng yêu được chờ mong sinh ra ở đó thì đương nhiên, cũng sẽ có rất nhiều đứa trẻ không được chờ mong ra đời.”
“Bởi vì bọn nhỏ sinh ra đã thiếu hụt gen, cho nên chúng trở thành những đứa trẻ không được chào đón.”
“Những đứa trẻ ấy thường sẽ khỏe mạnh hơn những đứa trẻ mới sinh khác, cha mẹ bọn nhỏ vui sướng lắm, cho đến khi chúng bú sữa mẹ.”
“Bọn nhỏ hút… máu của mẹ mình.”
“Nhưng sinh mệnh của mấy đứa nó rất ngoan cường, dù bị vứt bỏ ở nơi tăm tối và dơ bẩn nhất thì vẫn có thể sống sót trong khoảng thời gian rất dài.”
“Khi đó, tiếng khóc của Ellen to lắm…” Ông cụ nói, nheo đôi mắt ti hí lại, tựa như đang chìm trong hồi ức.
“Rồi… ông nhặt mọi người về ạ?” Thấy ông cụ có vẻ hồi tưởng xong rồi, Vinh Quý bèn hỏi.
“Ừ, ông nghĩ quỷ hút máu hay người sói gì đấy, chẳng phải đều là giống loài đã từng xuất hiện trên Địa Cầu trước kia rồi sao? Hồi nhỏ trước khi ngủ mẹ hay kể cho ông nghe mấy câu chuyện lịch sử, trong đó có nhắc tới.”
“Có khi là đồng hương cũng nên!”
“Mang suy nghĩ như vậy, ông vô cùng vui vẻ mang tụi nó về.”
Ông cụ sang sảng nói, Vinh Quý… Vinh Quý lại cạn lời nữa rồi. Cậu có thể nói gì nữa đây? Rằng mấy câu chuyện mà mẹ của cụ Vương kể không phải lịch sử, mà là tiểu thuyết với cổ tích hở? Dù đã sớm biết là truyền thừa ở Địa Cầu bị mất rất nhiều, nhưng không ngờ nó lại… ừm… nhiều dữ vậy.
Cơ mà nhìn cụ Vương Tom lại bắt đầu hồi tưởng về nhóm Ellen khi còn nhỏ, thấy gương mặt cụ hằn sâu nếp nhăn vì nở nụ cười thì Vinh Quý bỗng chốc không còn suy nghĩ nhiều nữa.
Truyền thừa sai sót nhiều thì có sao?
Cụ Vương đã làm rất tốt, cụ khiến văn hóa ở Địa Cầu được kéo dài, hơn nữa còn tìm được rất nhiều người kế thừa, cụ yêu những đứa trẻ ấy, những đứa trẻ ấy cũng yêu cụ. Cậu có thể ở chỗ này ăn… à không, ngửi được nhiều hương vị đồ ăn quê nhà chính gốc như thế, chẳng phải nhờ công lao của cụ Vương hay sao?
Chỉ cần văn hóa kéo dài không ngừng, ký ức cứ thế mà tiếp diễn thì sự tồn tại của một nơi nào đó sẽ không bao giờ biến mất.
Nghĩ vậy, Vinh Quý lại trở nên vui vẻ.
“Nào, ông đã kể không ít chuyện về mình rồi, bé con, con cũng kể cho ông nghe một chút những chuyện mà mình biết được không?” Nói xong chuyện xưa của mình, cụ Vương mỉm cười khôn khéo, bắt đầu hỏi Vinh Quý vài vấn đề.
Có trời mới biết Vinh Quý đã chờ ông cụ hỏi chuyện lâu lắm rồi! Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cậu sắp quên hết mấy lỗi chính tả dọc đường đi phát hiện rồi đây này, khó khăn lắm mới chờ được cơ hội, Vinh Quý nhanh chóng nói một lèo những gì mình biết ra!
Hai người trò chuyện vô cùng hăng say, tách trà của cụ Vương sắp cạn, chú đẹp trai Vương Ellen lại tiến vào rót thêm, có vẻ phát hiện bọn họ không nói chuyện gì bí mật cả mà ngược lại, nội dung chính của cuộc đối thoại là dáng vẻ thật sự của cái này cái kia, cứ thế, chú Ellen châm thêm trà xong không rời đi mà ngồi phía sau, nghiêm túc lắng nghe cụ Vương và Vinh Quý nói miệt mài, thỉnh thoảng liếc sang Tiểu Mai ngồi một bên không buồn hé răng và nở nụ cười thân thiện.
Hắn lẳng lặng ngồi nghe cho đến 11 giờ tối thì mới mở miệng ngắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
“Ba ơi, tới giờ ngủ rồi.” Nhẹ nhàng nói với cụ Vương xong, hắn quay sang nhìn Vinh Quý và Tiểu Mai: “Phòng của hai cậu đã chuẩn bị rồi, kế bên nhà Mã Phàm đấy, các cậu trạc tuổi nhau, lại là bạn bè nên ở gần sẽ thoải mái hơn một chút.”
Chú Ellen thật sự rất tuấn tú, khi hắn nói chuyện, dù giọng điệu và vẻ mặt đều rất ôn hòa, nhưng ngoại trừ gật đầu trong vô thức ra thì người ta hoàn toàn không thể nghĩ gì khác được.
Vinh Quý mê mẩn gật cái đầu nhỏ, chờ khi hoàn hồn lại thì cậu đang đi trên một cây cầu gỗ treo đầy đèn lồng đỏ.
Có lẽ vì để phòng ngừa sâu bọ nên toàn bộ con đường của phố người Hoa đều được xây dựng trên những cây cầu gỗ. Mấy cây cột cao 2 m như những giá đỡ nâng con phố với các ngôi nhà gỗ lên, chúng nối với nhau bằng cầu gỗ, phía trên treo đèn lồng đỏ, toàn bộ khu kiến trúc khiến người ta cảm thấy vô cùng cổ kính! Đậm chất phong cách Hoa Hạ xưa!
Đi dưới ánh đèn dầu lay động và đèn lồng đỏ, Vinh Quý bỗng chốc ngẩn người, cũng may là có Tiểu Mai, anh đi đằng trước dắt tay cậu, tốc độ của anh cũng không nhanh, vừa đủ để Vinh Quý chậm rãi đi dạo thưởng thức cảnh đêm. Còn Mã Phàm thì tiện tay cầm một chiếc đèn bão [*] đứng trước cửa chờ bọn họ. Mã Phàm chúc Ellen theo tới ngủ ngon, sau đó cười hì hì dẫn Tiểu Mai và Vinh Quý đến căn phòng đã chuẩn bị sẵn.
[*] 防风灯 – Search thì nó ra cái đèn giống đèn dầu như chắn gió lại á =)) mấy bồ tự search nha.
Chăn lụa đỏ thẫm, gối vỏ kiều mạch… căn phòng này nhìn hoài cổ quá đi mất!
“Không biết hai cậu có cần ngủ không, nhưng ba tui vẫn chuẩn bị đệm chăn đầy đủ.” Mã Phàm đặt đèn bão trên đầu tủ rồi nói.
“Cần chứ, cần chứ! Mỗi ngày tớ và Tiểu Mai đều phải đi ngủ đúng giờ á!” Vinh Quý lập tức trả lời, cậu sờ chiếc chăn mới, yêu thích không buông tay, nhỏ giọng nói với Tiểu Mai: “Hồi nhỏ tớ cũng có cái chăn này, nhưng không phải màu đỏ, ở chỗ của tớ chỉ có vợ chồng mới cưới mới dùng chăn đỏ thôi.”
“Hai cậu thích là được rồi, mai sáng 7 giờ ăn cơm nha, ở chỗ căn phòng ăn chiều vừa nãy ấy.” Mã Phàm nói.
“Thật sự cảm ơn hai cậu nhiều lắm! Ngủ ngon nhé!” Mã Phàm cúi người cảm ơn Vinh Quý và Tiểu Mai xong thì cười hì hì đóng cửa rời đi.
Để lại Vinh Quý ngẩn ngơ nhìn ván cửa một lúc lâu: “Lịch sự ghê ta ơi.”
Cảm khái xong, Vinh Quý lập tức bổ nhào lên chăn bông mềm mại. Không phải cậu mặc quần áo rồi nằm lên mà ngược lại, Vinh Quý rất để ý chuyện này, huống chi người ta đưa mình chăn mới, vậy nên cậu cởi hết áo ngoài rồi nhào qua.
Có kinh nghiệm làm người mẫu nên tốc độ cởi đồ của Vinh Quý rất nhanh ~
Không lâu sau, một người máy nhỏ màu bạc trắng trơn bóng nằm sải lai trên tấm chăn lụa màu đỏ.
Có lẽ do căn phòng được thắp sáng bằng nến nên da thịt người máy nhỏ trông không giống kim loại, nó ánh lên một lớp sáng mỏng manh, nhìn giống hệt như da người vậy.
Vinh Quý vui vẻ lăn ba vòng trên chăn, lăn đủ rồi, cậu dùng một tay chống đầu nằm trên giường, vỗ chỗ trống, nhiệt tình tiếp đón Tiểu Mai: “Tiểu Mai ơi, chăn mới thoải mái lắm ~ cậu mau lại đây đi ~”
Tiểu Mai đứng bên mép giường nhìn cậu, dưới ánh đèn, đôi mắt màu lam của người máy nhỏ như có ánh sáng trong đó.
“Lẹ lẹ đi nè ~” Cả buổi trời phát hiện Tiểu Mai không nhúc nhích, Vinh Quý lại vỗ chăn.
Thế nên, Tiểu Mai thong thả cởi áo ngoài, hơn nữa còn gấp kỹ càng, sẵn tiện gấp quần áo mà Vinh Quý cởi ra luôn rồi đặt lên ghế nhỏ, sau đó anh nằm xuống bên cạnh Vinh Quý.
Chăn rất mềm mại, tựa như đám mây vậy, nằm xuống một lúc khiến bên dưới xẹp xuống, còn phần chăn bên cạnh vẫn duy trì hiện trạng ban đầu.
Tiểu Mai cảm giác như mình đang ngủ trên một đám mây màu đỏ, cùng với Vinh Quý ở bên cạnh.
Nghiêng đầu, Tiểu Mai và Vinh Quý nhìn nhau, cậu nhoẻn miệng cười, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh.
“Tuy khác rất nhiều so với tớ tưởng tượng, nhưng thật lòng mà nói, tớ cảm thấy bọn họ đúng là đồng hương của tớ rồi.”
Cậu nhỏ giọng, thì thầm bên tai Tiểu Mai: “Mọi người nhiệt tình quá chừng, đúng không?”
Nhìn Vinh Quý đang cực kỳ vui vẻ, Tiểu Mai vô thức gật đầu.
Sau đó, Vinh Quý lại liến thoắng về chuyện cố hương của mình, mãi đến khi tới giờ tự động tắt máy, đầu cậu nghiêng sang một bên, người máy nhỏ nằm ở tư thế chết không nhắm mắt ngủ mất rồi.
Lúc này, Tiểu Mai mới bò khỏi chiếc chăn mềm mại, tìm vị trí ổ cắm, nối đầu sạc của hai người vào ổ, xong xuôi mới bò lại bên cạnh Vinh Quý, anh trợn tròn mắt, cũng trong tư thế chết không nhắm mắt ấy, Tiểu Mai cũng ngủ rồi.
—
Tác giả có lời muốn nói: Bốn bể một nhà nhỉ ~
Với lại, hôm qua đăng hơi trễ, hôm nay đăng sớm tí ~
—
V: Đọc healing ghê bây =)))
Danh sách chương