"Móa nó, năm nay đúng là không hợp thời, chuyện xui xẻo nào cũng gặp phải! Sau này mà tao biết tên chó má nào chơi tao, tao sẽ cho nó đẹp mặt!"

Kim Dũng và Quách Huy ngồi trong phòng ăn trên nhà hàng. Kim Dũng uống quá hai chén, bắt đầu hùng hổ làm ầm lên.

Trước đó ông ta phạm tội, bị cảnh sát bắt được tại chỗ, giam giữ trong cục cảnh sát. Về sau ông ta được đưa vào trại cai nghiện, bị giày vò mãi đến giờ mới được thả ra.

Chuyện phạm tội này ông ta phạm phải cũng không phải mới một năm hai năm. Lúc đầu còn có tâm lý áy náy lo sợ, nhưng lâu dần, tự tìm cho mình đủ loại lý do, cảm thấy chính mình không sai chút nào, còn đem trách nhiệm đổ lên đầu người khác, dường như là do bị người khác hãm hại nên ông ta mới rơi vào tình cảnh này.

"Người mới giờ không ai hiểu phép tắc cả!" Quách Huy cũng bất bình thay Kim Dũng, "Anh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, chờ chuyện này lắng xuống em sẽ tìm việc khác cho anh làm".


"Ha ha, lâu rồi không nghe thấy cậu nói câu này!" Kim Dũng vui vẻ nói, "Nghe thật thân thiết!"

—— "Người mới giờ không ai hiểu phép tắc cả." Người quen biết Quách Huy ai cũng biết đây là một trong những câu nói cửa miệng của Quách Huy.

Quách Huy là ca sĩ có tiếng lâu năm, hoạt động trong giới cũng hơn mấy chục năm. Không biết năm đó ông ta ra mắt giới giải trí như thế nào, hoặc do xuất thân của ông ta nên khí chất giang hồ trên người ông ta rất nặng.

Giới giải trí hiện tại có rất nhiều chuyện khiến ông ta thấy ngứa mắt. Câu cửa miệng thường xuyên xuất hiện của ông ta cũng vì nguyên nhân là: bây giờ mấy người trẻ, có chút danh tiếng, nhiều fan hâm mộ một chút mà khi chụp ảnh dám đứng ở giữa? Phí lên sân khấu còn nhiều hơn ông ta? Có hiểu quy củ không thế? Khi ông ta ra mắt đám người trẻ này còn đang bú sữa đấy!


"Huy Tử, vẫn là cậu tốt với anh nhất! Đến cùng chúng ta vẫn là anh em!" Kim Dũng rót đầy chén của Quách Huy, cùng ông ta chạm cốc, "Chờ qua chuyện này, anh đây làm trâu làm ngựa cho cậu cũng không hối tiếc!"

"Nói gì vậy, hai chúng ta còn phân ra của anh của em sao?"

"Đúng đúng. Anh em tốt, anh mời cậu một chén nữa!"

Kim Dũng lần này gặp chuyện, bạn bè xấu bên cạnh cũng chạy mất không ít. Có vài người là do chính mình cũng không sạch sẽ, nên sợ dính vào chính mình cũng xảy ra chuyện; có vài người thì mặc dù không phạm tội gì nhưng lại sợ liên lụy. Chỉ có Quách Huy vẫn không rời không bỏ.

Thứ nhất vì họ là anh em họ, có quan hệ thân thích; thứ hai Quách Huy và Kim Dũng đi cùng nhau nhiều năm, là hai con châu chấu trên một sợi dây thừng, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.

"Đúng rồi, Huy Tử, " Kim Dũng nói, "Gần đây anh đọc được tin Lý Hi Hạnh kia chạy đến Văn Hóa Khuynh Thành rồi sao? Đã ra album mới, thành tích cũng không tệ?"


Đến tận mấy hôm gần đây ông ta mới có thời gian và tâm tình chú ý đến tin tức, kết quả lại đọc được cái tên Lý Hi Hạnh xuất hiện trong mấy tin tức giải trí lớn. Làm ông ta tức nghẹn họng!

"Anh còn hứng thú với cô ta sao?" Quách Huy nhíu mày.

"Hứng thú cái rắm!" Kim Dũng sờ sờ đầu mình, còn có thể nhìn thấy rõ ràng một vết sẹo trên trán. Đó là tác phẩm lần trước Lý Hi Hạnh đập một ly rượu xuống, đập để lại sẹo. Ông ta tức giận nói, "Anh muốn làm cho cô ta xui xẻo! Thanh danh của ông đây suýt chút nữa bị hủy trong tay cô ta, anh không nuốt trôi cơn giận này!"

Kim Dũng lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, từng ngủ với không ít nghệ sĩ cả nam lẫn nữ. Ông ta thích nhất xuống tay với người mới, người mới mà, không có quan hệ, không có danh tiếng, lại muốn nhanh chóng thành công. Đương nhiên có không ít người từ chối ông ta, ông ta cũng chỉ hù dọa họ rồi thôi. Nhưng dám nâng ly đập đầu ông ta thì chỉ có một mình Lý Hi Hạnh! Còn mẹ nó dám làm mất mặt ông ta trong bữa tiệc công ty, khiến bao nhiêu người trong công ty đều nhìn thấy, không xem ông ta ra gì!
Lúc Kim Dũng được đưa đến bệnh viện khâu vết thương đã thầm chửi chắc chắn phải cho Lý Hi Hạnh đẹp mặt! Đến cả việc ông ta làm cách nào dùng thân phân quản lý nghệ sĩ của mình xử Lý Hi Hạnh, ông ta cũng đã nghĩ xong. Ai ngờ mới được hai ngày, ông ta đã bị bắt, kế hoạch cũng không thể thực hiện.

Ban đầu ông ta còn tưởng Lý Hi Hạnh vẫn là nghệ sĩ của Dream Music, ông ta tuy không còn chức vụ gì trong công ty, nhưng vẫn còn mối quan hệ với tổng giám đốc, ngáng chân dạy dỗ Lý Hi Hạnh vẫn được. Nào ngờ Lý Hi Hạnh đã chạy đến công ty mới, làm ông ta đau đầu vô cùng! Hóa ra ông ta xui xẻo khổ sở suốt thời gian qua, còn Lý Hi Hạnh vẫn vui vẻ suиɠ sướиɠ mà sống!

"Huy Tử, cậu cũng thế." Kim Dũng oán trách nói, "Cô ta dám đối xử với anh như vậy chính là cũng không xem cậu ra gì. Sao cậu không trừng trị cô ta, để cô ta thuận lợi chạy sang Văn Hóa Khuynh Thành thế?"
"Anh còn nói thế?" Quách Huy trừng ông ta, "Lúc đó em còn đang lo cho việc của anh, chỉ mỗi việc đó em cũng sứt đầu mẻ trán rồi!"

Kim Dũng hậm hực.

"Còn nữa, em khó khăn lắm mới kiếm cho anh một vị trí quản lý nghệ sĩ bên Dream Music, còn trông cậy anh có thể đi lên nắm quyền". Quách Huy bực bội nói, "Kết quả, anh cứ thế mà mất việc! Bên Dream Music em chỉ có một ít cổ phần như thế còn có thể làm được gì?"

Ông ta làm huấn luyện viên từ mùa đầu tiên của « Super Voice ». Dựa vào địa vị của ông ta, một mùa cũng nhận được khoảng mấy triệu phí sân khấu, nhưng một đồng ông ta cũng không nhận – đều đổi thành cổ phần của công ty!

Nhưng mấy cổ phần nhỏ bé đó còn chưa đủ, thứ nhất các huấn luyện viên khác đều có cổ phần, còn chưa kể có rất nhiều nhà đầu tư. Nếu muốn có quyền lực và lời nói có trọng lượng, thì phải sắp xếp người của mình vào công ty nắm giữ chức vụ quan trọng. Ban đầu Kim Dũng chính là quân cờ quan trọng nhất của ông ta! Tuy Dương Bình lúc đó mới là người quản lý chính về bên nghệ sĩ, nhưng Dương Bình phải lo nhiều vấn đề khác, nên những tài nguyên, tiền bạc phần lớn đều qua tay Kim Dũng, vị trí đó tốt biết bao! Nào ngờ còn chưa ăn được mấy miếng, quân cờ này đã tự ngã, khiến danh tiếng của Quách Huy trong công ty giảm mạnh!
"Haizz, anh cũng không trách cậu đâu, chỉ là anh không nuốt trôi cơn giận này thôi." Kim Dũng nói, "Mà cũng không phải một mình anh bực mình. Huy Tử, cậu nghĩ mà xem. Ai trong công ty chẳng biết quan hệ của anh với cậu chứ? Anh là anh họ cậu, là người của cậu, vậy mà cô ta dám đập ly rượu vào đầu anh trước mắt nhiều người như thế, không chỉ không xem anh ra gì mà cũng không xem cậu ra gì luôn!"

Quách Huy cười lạnh một tiếng.

Ca sĩ lâu năm có uy tín thường được mời làm huấn luyện viên chương trình tìm kiếm tài năng âm nhạc, cũng không khác gì quan ngày xưa được cử làm giám khảo khoa thi. Thi cử để tìm người tài, thí sinh cũng coi giám khảo như thầy của mình, sau này vẫn luôn luôn kính trọng. Mà trong show tìm kiếm tài năng tranh tài, thí sinh tham dự cũng coi huấn luyện viên như thầy của mình, về sau gặp lại, vẫn phải kính trọng, nếu có thể giúp gì cũng ra sức giúp.
Đương nhiên, có vài người muốn làm huấn luyện viên vì lòng yêu tài, muốn tìm được những viên ngọc thô còn chưa được khai quật; nhưng Quách Huy thì lại chỉ là một ca sĩ có thói xấu của bọn giang hồ. Ông ta ra mắt sớm, thành danh sớm, trước đó chỉ có mấy nhân vật lão làng chia nhau danh tiếng; nhưng thời thế thay đổi, người mới như mạ non mọc lên, số người mua album của ông ta ngày càng ít, trong lòng ông ta không khỏi lo lắng. Vì thế ông ta làm huấn luyện viên show tài năng một phần cũng vì muốn bồi dưỡng thế lực cho mình.

Lúc « Super Voice » còn đang diễn ra, ông ta cũng từng bình chọn cho Lý Hi Hạnh mấy lần. Ông ta cảm thấy Lý Hi Hạnh cuối cùng có thể đi đến thứ hạng đó, phần lớn là nhờ công của ông ta. Mang suy nghĩ như vậy nên khi một người mới nhận ân huệ của mình lại dám ném vỡ đầu anh em của ông ta, ông ta sao có thể không nổi giận?
Lúc ấy ông ta đã nghĩ muốn dạy cho Lý Hi Hạnh một bài học, nhưng chuyện của Kim Dũng khiến ông ta sứt đầu mẻ trán, mà trong công ty ông ta không thể định đoạt cái gì, người ông ta xếp vào bộ phận quản lý nghệ sĩ cũng không còn, ông ta cũng chỉ có thể cùng Dương Bình trò chuyện, dặn dò vài câu, về sau nghe nói Dương Bình đã khiến album của Lý Hi Hạnh ngừng phát hành, ông ta thấy thôi tạm như thế cũng được. Ai ngờ khi nghe lại ba chữ Lý Hi Hạnh này, thế mà lại là chuyện Lý Hi Hạnh đã hủy hợp đồng với công ty, chạy đến Văn hóa Khuynh Thành!

Thù mới thêm hận cũ! Làm người nắm cổ phần của Dream Music, là huấn luyện viên « Super Voice », Lý Hi Hạnh đúng là ném mặt mũi ông ta xuống đất giẫm lên vài cái! Chỉ vì mấy chuyện của Lý Hi Hạnh ông ta đã không biết thầm mắng trước bao nhiêu người, cái câu "Người mới giờ không ai hiểu phép tắc cả!" kia cũng vì Lý Hi Hạnh mà thốt ra không biết bao nhiêu lần.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của của Quách Huy reo vang. Ông ta lấy ra nhìn thoáng qua, liền nhận điện thoại.

"Ồ? Danh sách đề cử đã có rồi à? Được, gửi tin nhắn cho tôi đi, chút nữa tôi sẽ xem".

Ông ta cúp điện thoại, Kim Dũng hỏi: "Ai vậy?"

"Giải thưởng Hoàng Oanh, mời em làm ban giám khảo." Quách Huy nói.

Vừa nói xong, điện thoại "Tinh" một tiếng, thông báo có tin nhắn đến.

Quách Huy mở ra xem, nhân viên công tác ban tổ chức giải thưởng Hoàng Oanh đã nhanh chóng gửi danh sách đến cho ông ta. Ông ta đọc lướt qua.

Kim Dũng cũng lại gần nhìn xem.

"Đm!"

Quách Huy đang kéo lướt qua, Kim Dũng bỗng nhiên giữ tay ông ta lại. Ông ta liền nhìn thấy cái tên vô cùng nhạy cảm với mình —— Lý Hi Hạnh!

Quách Huy kéo danh sách lên, quả nhiên thấy tên Lý Hi Hạnh ở mục Ca sĩ mới xuất sắc nhất.
"Mẹ nó, còn được đề cử Ca sĩ mới xuất sắc nhất cơ đấy!!" Kim Dũng nghiến răng ken két, "Giải thưởng khác anh không để ý, nhưng cái giải thưởng này... Huy Tử, coi như cậu không vì anh em, thì cũng nên vì mặt mũi mình, thân là ban giám khảo kiêm khách mời, cậu định tự tay trao giải cho Lý Hi Hạnh sao?"

Quách Huy nhíu mày. Nếu như có thể nói, chắc chắn ông ta không muốn Lý Hi Hạnh có giải. Ông ta nhìn những người được đề cử còn lại, một là Thạch Nhậm Viễn, hai là Vương Phi Phi.

Thạch Nhậm Viễn và Lý Hi Hạnh xuất thân từ hai chương trình tìm kiếm tài năng cùng thời điểm, cùng là ca sĩ biết sáng tác. Tác phẩm mới của cậu ta Quách Huy từng nghe qua, tài hoa có nhưng phong cách quá đơn giản, quan hệ trong giới cũng ít, khả năng đoạt giải thấp.

Còn Vương Phi Phi, đó cũng là nghệ sĩ của Dream Music, mà còn là quán quân « Super Voice » năm nay. Anh ta là quán quân, Lý Hi Hạnh chỉ đứng thứ năm, có thể nói vượt xa Lý Hi Hạnh. Nhưng vạn vạn không ngờ tới, thi đấu chưa đến một năm, hai người lại được đặt lên bàn cân so sánh với nhau. Mà Vương Phi Phi còn chưa ra album, chỉ mới phát hành vài ca khúc nhỏ lẻ, số lượng cũng thua người ta một bậc. Quách Huy đương nhiên muốn thiên vị người nhà mình, nhưng coi như ông ta kiên trì cho rằng tài năng của Vương Phi Phi hơn Lý Hi Hạnh, thì những nhân viên của Dream Music có thể so với Tạ Mặc Đông không?
"Em cũng không muốn vậy." Quách Huy phiền lòng uống một hớp rượu, "Nhưng giải thưởng Hoàng Oanh không thể vì một phiếu mà có thể bác bỏ. Hạng mục này có tầm mười giám khảo, ai được nhiều bình chọn, ai được cầm thưởng, em sợ em không khống chế được".

"Ban giám khảo là ai thế? Cậu chào hỏi qua họ đi!" Kim Dũng khuyến khích.

Quách Huy nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy nên làm thế. Thế là ông ta mở danh sách ban giám khảo. Kim Dũng cũng vội vàng lại gần xem.

Quách Huy bởi vì thường xuyên ký tên nên có thói quen mang theo giấy bút. Kim Dũng lấy một trang giấy đến, viết tên mười giám khảo xuống.

Những người được mời đến làm ban giám khảo cho giải thưởng Hoàng Oanh chắc chắn là những nhân vật tai to mặt lớn có thành tựu trong ngành. Anh em Quách Huy Kim Dũng lăn lộn trong giới nhiều năm, tuy không dám nói mình có quan hệ thân thiết với bằng ấy người nhưng ít ra cũng có thể tạo dựng quan hệ với họ.
Kim Dũng cầm bút, không cần nghĩ đã gạch tên "Chương Lệ Lị" trên danh sách. Không phải vì họ không có quan hệ thân thiết với Chương Lệ Lị, nhưng chuyện liên quan đến Lý Hi Hạnh lại đi tìm Chương Lệ Lị thì không phải chuyện cười sao? Quách Huy nhận bút, đánh dấu tích vào bên cạnh tên Đinh Triết và Trương Ba. Hai người này có mối quan hệ không tệ với ông ta, ông ta cảm thấy họ sẽ nể mặt mình.

Ba người được đề cử, mười giám khảo, nếu một người có bốn phiếu thì chắc chắn đã nắm phần thưởng trong tay. Quách Huy lại nhìn danh sách một lần, nghĩ nghĩ, đánh dấu tích vào hai cái tên khác. Chỉ cần có thể thuyết phục bốn người này, thêm phiếu của ông ta, năm phiếu, Vương Phi Phi chắc chắn nhận được giải thưởng. Nói thật ra, ông ta ủng hộ cho Vương Phi Phi vì cậu ấy là người của Dream Music, nếu như người nhận được giải là Thạch Nhậm Viễn, ông ta cũng thấy không có vấn đề gì. Dù sao chỉ cần không phải Lý Hi Hạnh là được!
=====

Sáng sớm Dư Niệm Hinh dẫn theo Lý Hi Hạnh đến sân bay. Giữa trưa, hai người đến Bắc Kinh, vào khách sạn cất vali, tiếp theo liền chạy đến hoạt động.

Dư Niệm Hinh giúp Lý Hi Hạnh nhận tiết mục trong lễ mừng năm mới của đài Khoai Tây, Lý Hi Hạnh sẽ hát hai bài hát trong chương trình này. Đài truyền hình Khoai Tây tuy không phải đài truyền hình của Bắc Kinh, nhưng rất nhiều chương trình truyền hình của đài Bắc Kinh Thượng Hải đều quay tại sân bãi của đài truyền hình này. Đây đúng là chuyện tốt cho các nghệ sĩ, buổi sáng có thể ghi hình cho đài Bắc Kinh, trưa đi qua một cái cửa, có thể ghi hình cho đài Vũ Hán, thuận lợi biết bao!

Chương trình cuối năm là chương trình trực tiếp, cho nên đài truyền hình rất cẩn thận, sợ gây ra sai lầm. Trước buổi diễn trực tiếp vài ngày đã bắt đầu tập luyện, Lý Hi Hạnh cũng đến đây để tập luyện.
Lần diễn tập đầu tiên, Dư Niệm Hinh tự mình đưa cô đến, thuận tiện bàn bạc thêm vài chi tiết trong hợp đồng, về sau thì để Lý Hi Hạnh tự mình đến.

Lý Hi Hạnh đi vào nơi tập luyện, chỉ thấy vài nghệ sĩ cùng nhân viên công tác đã ở đó. Đài truyền hình Khoai Tây là một đài truyền hình có tiếng tăm trong nước, giá trị thương mại không thấp, cho nên có thể mời đến không ít nghệ sĩ nổi tiếng và nghệ sĩ lưu lượng đang hot. Nói một cách khác, phần lớn đều là người đã ra mắt một khoảng thời gian dài, có thành tích, rất ít khi mời người mới, Lý Hi Hạnh được tính là một người --- cũng chỉ có thể nói lý do là cô là người mới mà đã có thành tích không tầm thường.

Nhưng cũng vì nguyên nhân này, những người ở đây Lý Hi Hạnh đều nhận ra, nhưng người nhận ra Lý Hi Hạnh lại không nhiều. Duy nhất chỉ có một vị được coi là có mối quan hệ quen biết – Ngu Thanh Thần! Thật đúng lúc, Ngu Thanh Thần cũng được mời tới chương trình cuối năm của đài Khoai Tây!
Cô Lý và thầy Ngu vừa thấy mắt, ánh mắt giao nhau một cái, rất ăn ý mang theo nụ cười kính trọng, gật đầu chào nhau.

Dư Niệm Hinh dẫn Lý Hi Hạnh đến làm quen với các nghệ sĩ khác, sau đó bỏ đi tìm nhân viên công tác để bàn bạc.

Trong tình huống thế này, Lý Hi Hạnh cũng hơi xấu hổ. Nhóm nghệ sĩ quen biết nhau hợp lại một chỗ nói chuyện phiếm gϊếŧ thời gian, cũng không phải họ định xa lánh ai, nhưng những người không quen biết dù sao cũng hơi xấu hổ! Lý Hi Hạnh lại không phải người giỏi giao tiếp, chỉ có thể tìm một góc vắng người ngồi xuống.

. . .

Điện thoại Chu Tiêu Đồng rung lên, cô lấy ra xem, thấy Lý Hi Hạnh gửi một tấm ảnh vào nhóm ba người. Trên tấm ảnh có rất nhiều minh tinh, nhưng Chu Tiêu Đồng chỉ nhìn qua đã thấy Ngu Thanh Thần. Anh đang bị mấy nghệ sĩ nam vây quanh chuyện trò.
Tả Thiên Dương: "Ở đâu thế?"

Lý Hi Hạnh: "Đang chờ diễn tập chương trình cuối năm của đài Khoai Tây"

Tả Thiên Dương: "Anh nhìn thấy Ngu Thanh Thần."

Lý Hi Hạnh: "Ừm, đúng là Ngu Thanh Thần."

Lý Hi Hạnh: "@Chu Tiêu Đồng "

Chu Tiêu Đồng nhìn thấy tin nhắn, giả chết không trả lời. Vì chuyện ký tên lần trước, Lý Hi Hạnh từng hỏi cô có mối quan hệ gì với Ngu Thanh Thần, nhưng cô hoặc giả chết hoặc nói sang chuyện khác để Lý Hi Hạnh quên câu hỏi ban đầu. Bây giờ thấy Ngu Thanh Thần, Lý Hi Hạnh lại nghĩ đến chuyện này.

Lý Hi Hạnh: "Cô còn chưa kể cho tôi nghe Ngu Thanh Thần có quan hệ thế nào với cô nha".

Lý Hi Hạnh không phải người tò mò, nếu Chu Tiêu Đồng tùy tiện đưa ra một lý do, nói răng mình và cháu trai Ngu Thanh Thần là bạn học chẳng hạn, sau đó thông qua mối quan hệ này mà có được ảnh cô cũng sẽ tin. Nhưng Chu Tiêu Đồng lại cố tình né tránh không nói gì, lại cũng không nói mình không muốn nói, khiến Lý Hi Hạnh càng tò mò hơn.
Tả Thiên Dương: ". . ."

Tả Thiên Dương: "Có phải bây giờ em cảm thấy như mình đang bắt gian không?"

Lý Hi Hạnh: "Dạ?"

Tả Thiên Dương: "Anh kể em nghe, cảm giác này nhiều năm qua anh cũng từng có! Con nhóc không đáng tin này vừa thấy Ngu Thanh Thần là làm phản! Có một lần anh cùng Ngu Thanh Thần tham gia cùng một chương trình, hết chương trình anh tìm nó uống rượu, nó mặc áo đồng phục fan của Ngu Thanh Thần chạy ra! Em thấy có đáng giận không chứ?"

Lý Hi Hạnh: ". . ."

Cô tưởng tượng cảnh này trong đầu, lại ngẩng đầu nhìn Ngu Thanh Thần đứng cách đó không xa. Đột nhiên trong lòng có niềm xúc động, muốn gọi Ngu Thanh Thần tới quyết đấu!

Tả Thiên Dương: "@Chu Tiêu Đồng, nói đi! Người em yêu nhất là ai!"

Nói đến mức này, Chu Tiêu Đồng không thể tiếp tục giả chết.
Chu Tiêu Đồng: "Dù sao cũng không phải anh."

Tả Thiên Dương: "Ha ha."

Tả Thiên Dương: "Mau quỳ xuống nói yêu ta đi, ta sẽ cho ngươi cơ hội ăn lẩu miễn phí cả đời. Suy nghĩ kỹ xem, vẫn còn kịp đó!"

Chu Tiêu Đồng: ". . ."

Chu Tiêu Đồng: "Ba ba! Tả ba ba để con đấm chân cho ba ba nhé?"

Tả Thiên Dương: "Ha ha, coi như em thức thời! Sớm bỏ gian tà theo chính nghĩa đi! Ngu Thanh Thần có thể mời em ăn lẩu sao?!"

Chu Tiêu Đồng bị Tả Thiên Dương mắng, cũng không hề không vui, ngược lại tâm tình lại tươi tỉnh hơn. Cô không nhất thiết phải giấu Lý Hi Hạnh và Tả Thiên Dương, chẳng qua nếu cô nói có khả năng Ngu Thanh Thần cũng thầm thích cô... Tả Thiên Dương chắc chắn sẽ cho là cô viết ngôn tình nhiều quá hỏng đầu rồi, còn Lý Hi Hạnh thẳng tính kia có khi sẽ chạy đến trực tiếp hỏi Ngu Thanh Thần... Cô còn chưa nhìn thấy dáng vẻ Ngu Thanh Thần vui vẻ chạy đến định hù dọa cô mà!
Chu Tiêu Đồng cười cười, để điện thoại di động xuống, cảm thấy bụng hơi đói, liền đi đến phòng bếp tìm đồ ăn.

Nhưng khi cô lượn trong phòng bếp một vòng, lại phát hiện đồ ăn trong nhà ít đến thảm thương, thế là cô thay quần áo, ra siêu thị mua sắm.

Bên cạnh nhà cô có một siêu thị lớn, đầy đủ hoa quả rau thịt hải sản. Cô vào cửa lớn, đẩy xe nhỏ, chậm rãi đi dạo.

Tâm tình cô không tệ, vừa chọn đồ, vừa khẽ hát. Cô định lấy mấy bình sữa chua, đang định đẩy xe đi, thì thấy có người đứng chặn mình. Cô vẫn đang nhìn theo sữa chua đóng gói trên giá, khóe mắt nhìn thoáng qua thấy người chặn xe mình là một người đàn ông mặc áo len màu xanh, thế là vừa ném sữa chua trong tay vào xe, vừa lễ phép mở miệng.

"Tiên sinh, có thể để. . ."

Còn chưa hết câu lời nói đã kẹt lại. Cô ngẩng đầu, thấy rõ người đang chặn mình là ai.
—— Giang Lê!

"Tiêu Đồng, đã lâu không gặp." Giang Lê đút tay vào túi, dịu dàng mỉm cười với cô.

Lần cuối họ gặp nhau đã cách đây nửa năm, Chu Tiêu Đồng sau khi chia tay anh ta, đã kéo tất cả phương thức liên lạc của anh ta vào danh sách đen. Giang Lê định dùng tài khoản khác kết bạn với cô, bị cô phát hiện cũng kéo vào danh sách đen hết, dần dần, Giang Lê cũng từ bỏ.

"Đã lâu không gặp." Chu Tiêu Đồng cười với Giang Lê.

Hơn nửa năm không gặp, bề ngoài của Giang Lê không thay đổi gì, chẳng qua khí chất kiêu ngạo và độc đoán kia hình như cũng giảm bớt phần nào.

Hai người cách xe đẩy nhìn nhau hai ba giây, Chu Tiêu Đồng thu lại ánh mắt trước.

"Có thể nhờ anh nhường đường một chút không?" Cô nói.

Hai bên đường đều là tủ lạnh, đường khá hẹp, Giang Lê đứng chỗ ấy khiến cô không thể đẩy được xe hàng.
Giang Lê nhíu mày. Anh đứng im mấy giây, cho đến tận khi Chu Tiêu Đồng chuẩn bị lùi lại, anh mới nghiêng người tránh ra.

Chu Tiêu Đồng đẩy xe đi qua, Giang Lê tự nhiên đuổi theo.

"Gần đây đang bận gì thế?" Thái độ của anh tựa như bạn cũ lâu ngày không gặp.

"Như cũ." Chu Tiêu Đồng trả lời.

"Anh đã hoàn thành hạng mục bên Mỹ kia rồi." Giang Lê chủ động nói đến công việc của mình.

"Vậy chúc mừng anh nhé!" Chu Tiêu Đồng cười nói.

Giang Lê lại nói thêm vài câu, Chu Tiêu Đồng đều hiền hoà trả lời.

Chu Tiêu Đồng chọn xong đồ, đẩy xe đến quầy tính tiền.

"Đúng rồi, chừng nào em mới kéo anh ra khỏi danh sách đen?" Giang Lê cười hỏi, " Đều là người lớn rồi, đừng như học sinh trung học thế chứ?"

Nghe vậy, bước chân Chu Tiêu Đồng ngừng lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện