Đinh Triết cúp điện thoại, vốn muốn tiếp tục viết nhạc nào ngờ ngồi vào trước nhạc phổ, não lại trống rỗng.
—— nhận một cuộc của điện thoại Quách Huy xong, linh cảm bừng bừng kia của ông bị xua tan hết!
Ông nhìn nhạc phổ nửa ngày, không nhớ nổi mạch suy nghĩ lúc nãy của mình. Một ngọn lửa không tên hừng hực bốc lên trong lòng, ông giận chó đánh mèo đổ hết lên đầu Quách Huy. Ông yên lặng chửi Quách Huy một trận, sau đó chỉ có thể bỏ đi làm việc khác.
Vài ngày sau, Đinh Triết được mời đến tham gia một hội nghi liên quan đến âm nhạc.
Đi vào hội trường, trên mỗi chiếc bàn trong hội trường đều có bảng tên, mọi người dựa theo bảng tên ngồi vào chỗ. Đinh Triết đi một vòng, không tìm được tên mình, còn đang mờ mịt, chợt nghe thấy có người gọi.
"Đại Triết!"
"Trùng hợp quá, tôi và thầy Tạ lại ngồi cùng một chỗ!" Đinh Triết ngồi xuống bên cạnh Tạ Mặc Đông.
Đinh Triết và Tạ Mặc Đông từng hợp tác mấy lần, quan hệ cũng không tệ lắm.
"Gần đây đang bận gì thế thầy Tạ?" Đinh Triết chủ động mở miệng nói chuyện.
"Viết bài hát chủ đề cho hội nghị giao lưu quốc tế XBD." Tạ Mặc Đông nói.
"Ôi!" Đinh Triết không khỏi kinh ngạc, lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Ông ấy lớn tuổi hơn Tạ Mặc Đông, nhưng Tạ Mặc Đông gần hai mươi tuổi đã được gọi là "Quỷ âm nhạc", những năm gần đây giải thưởng to nhỏ đã sớm cầm. Còn mình thì sao? Ba mươi mấy mới bắt đầu có tiếng tăm. Nhưng dù sao vẫn hơn những người bốn mấy tuổi còn chưa nổi tiếng.
Tạ Mặc Đông gật gật đầu: "Còn anh? Gần đây bận việc gì thế?"
"Tôi đang chuẩn bị album mới cho A Đàm. Còn được mời làm ban giám khảo cho giải thưởng Hoàng Oanh".
Tạ Mặc Đông "À" một tiếng: "Mấy người mới năm nay đều không tệ."
Đinh Triết đang định phụ họa, nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, trong lòng đột nhiên xao động. Tạ Mặc Đông vừa mới giúp Lý Hi Hạnh làm album, chuyện này ai cũng biết! Vừa nhắc tới giải thưởng Hoàng Oanh, Tạ Mặc Đông đã nhắc đến người mới, rõ ràng anh ta còn được đề cử giải biên khúc —— đương nhiên anh cũng không thiếu một giải thưởng thế này —— nhưng sao không nhắc đến chuyện khác, đã nói đến chủ đề người mới, có phải định giúp Lý Hi Hạnh kéo phiếu?
Nhưng vấn đề là, Quách Huy đã nói trước với ông, nếu Tạ Mặc Đông cũng nhờ vả, ông không biết phải làm sao!
Trước kia cũng từng phát sinh loại chuyện thế này, khi đó có hai thế lực ban giám khảo tìm ông kéo phiếu, hi vọng ông bầu cho người bên mình. Hơn nữa chuyện lôi kéo phiếu bầu này không hề bí mật, đoán chừng do tập tục của giới này,tất cả mọi người đều làm thế, không thấy xấu hổ gì, nên họ kéo phiếu bầu rất quang minh chính đại. Đương nhiên, khi tin tức truyền đi, đôi bên đều biết sự tồn tại của đối phương. Mặc dù bỏ phiếu ẩn danh, lúc đầu ban giám khảo có thể đã chọn người để bầu, ỡm ờ với cả hai bên rồi thì tùy ý mình. Nhưng mâu thuẫn bùng lên, đôi bên buộc ban giám khảo phải tỏ rõ thái độ. Thế là ban giám khảo bỏ phiếu cho ai cũng đắc tội với bên còn lại. Nếu không chọn cả hai bên thì sao? Thì đắc tội với cả hai bên!
Buồn cười nhất chính là, chờ khi lễ trao giải kết thúc, hai bên này lại có thể hóa thù thành bạn, về sau nên hợp tác thì vẫn hợp tác, nên cạnh tranh thì vẫn cạnh tranh, ai cũng cảm thấy làm theo ý mình là chuyện rất bình thường, không đáng để so đo. Nhưng ban giám khảo nếu đắc tội với người ta, thì đúng là đã kết thù, khó nối lại mối quan hệ cũ.
Nghĩ đến đây, Đinh Triết không nhịn tức giận đầy mình. Lòng ông còn nghi ngờ Tạ Mặc Đông muốn ông bỏ phiếu, dù cho Tạ Mặc Đông còn chưa mở miệng, ông đã bắt đầu từ chối.
—— Tôi không muốn đắc tội Quách Huy, cũng không muốn giúp Tạ Mặc Đông. Mấy người đều làm khó tôi, vậy đừng trách tôi không đồng ý với cả hai bên! Bỏ phiếu sao? Trừ khi các người nhìn chằm chằm tôi, không thì tôi sẽ bỏ cho Thạch Nhậm Viễn, không thiên vị ai. Về sau gặp người nào tôi cũng thoải mái!
"Giải thưởng nhạc phim điện ảnh và truyền hình năm nay cạnh tranh cũng rất quyết liệt nhỉ?" Tạ Mặc Đông nói.
". . . Hả?" Tạ Mặc Đông đổi chủ đề quá nhanh, Đinh Triết không kịp chạy theo.
"« Ngàn năm » và « Dạ bôn » có được đề cử không?" Tạ Mặc Đông nói, "Tôi thích cả hai bài hát này."
Đinh Triết trừng mắt nhìn, mãi một lúc lâu mới biết đề tài lúc nãy đã qua.
"Được đề cử được đề cử!" Ông vội vàng nói, "Hai bài hát này rất khó chọn, không biết cuối cùng ai có thể nhận thưởng".
Tạ Mặc Đông gật gật đầu.
Lát sau, đại hội đã bắt đầu.
Đinh Triết lén lút nhìn sang Tạ Mặc Đông ngồi bên cạnh, không khỏi xấu hổ vì lòng dạ tiểu nhân khi nãy của mình.
Hội nghị vừa mới bắt đầu, tất cả mọi người đều tương đối nghiêm túc. Nhưng khi bên trên líu lo không ngừng suốt mười mấy phút về "Tư tưởng", "Tinh thần", tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi.
Họp là chuyện nhàm chán nhất trên thế giới này, không kể học sinh tiểu học hay là lãnh đạo các quốc gia. Lãnh đạo Nga mở cuộc họp, thủ tướng còn lén lút mở Ipad xem video cơ mà! Đám người làm âm nhạc này có thể giống thủ tướng sao? Không thể! Thế nên mọi người bắt đầu dùng điện thoại di động hoặc ngủ gà ngủ gật.
Đinh Triết cũng lấy điện thoại ra lên mạng, vào vòng bạn bè.
Chỉ lát sau, ông lướt đến bài viết của Trương Ba.
Nội dụng bài viết này là: Trương Ba: "Hôm nay vô tình gặp gỡ Quách đại ca, cùng Quách đại ca giao lưu về cái nhìn tương lai của giới âm nhạc. Quách đại ca thật là tiền bối xem âm nhạc như cuộc sống [ nắm tay ] "
Bài đăng kèm một tấm ảnh, là ảnh ông ta cùng Quách Huy kề vai sát cánh.
Đinh Triết không khỏi chậc chậc hai tiếng.
Trương Ba là một nhà phê bình âm nhạc có tiếng, năm nay cũng là một trong các ban giám khảo giải thưởng Hoàng Oanh. Giới âm nhạc chỉ lớn có ngần ấy, người có tiếng tăm đều quen biết nhau. Quách Huy và Trương Ba có mối quan hệ tốt, Đinh Triết và Trương Ba cũng không kém.
Đinh Triết trước đó nếu không nhận được điện thoại của Quách Huy, thì có khi cũng nghĩ Quách Huy và Trương Ba đúng là đang tâm sự về tiềm năng phát triển của âm nhạc nội địa đấy. Nhưng bây giờ trong lòng ông chỉ nghĩ: Nhìn mà xem! Quả nhiên là nhà phê bình âm nhạc, nói chuyện thật khéo! Chỉ là chuyện kéo phiếu bầu mà ngỡ như nỗi ưu phiền của toàn dân tộc vậy!
Đinh Triết vừa chê cười, vừa thuận tay like cho Trương Ba một cái.
Xem một vòng bạn bè xong, Đinh Triết liếc mắt, phát hiện Tạ Mặc Đông cũng đang lén lút nghịch điện thoại, mà cũng đang ở trong vòng bạn bè, giao diện còn vừa vặn dừng lại bên tấm ảnh Trương Ba mới đăng kia.
Đinh Triết: ". . ." Thật là trùng hợp.
Một lát sau, Tạ Mặc Đông cất điện thoại đi.
"Năm nay Quách Huy có tác phẩm được đề cử bên giải thưởng Hoàng Oanh à?" Tạ Mặc Đông nhỏ giọng hỏi Đinh Triết. Dừng một chút, chính anh lại phủ định đáp án này, "Không đúng, hình như năm nay ông ấy cũng là ban giám khảo."
"Hả? Đúng, thầy Quách năm nay cũng là ban giám khảo." Chính bởi vì năm nay Quách Huy không có tác phẩm, nên mới được chọn làm ban giám khảo. Nếu không chắc chắn có thể bị xem là thiên vị tác phẩm của mình ma không được chọn.
"Hai ngày trước tôi gặp thầy Trần Ninh và thầy Mục Dương, hai người họ cũng được Quách Huy mời ăn tối. Hôm qua nói chuyện với Vương Lao Dũng, cũng thấy anh ấy nhắc đến Quách Huy". Tạ Mặc Đông nhàn nhạt nở nụ cười, "Hình như họ đều là giám khảo giải thưởng Hoàng Oanh nhỉ? Nếu Quách Huy không phải ban giám khảo, tôi còn tưởng ông ta kéo phiếu cho mình cơ đấy".
Đinh Triết: ". . ." Ông ta đúng là đang kéo phiếu đó thầy Tạ!!
Đinh Triết nghe Tạ Mặc Đông kể một chuỗi tên, trong lòng cũng thầm giật mình. Quách Huy và Vương Phi Phi có quan hệ thế nào, vì một giải thưởng người mới này, ông ta phải đi lôi kéo một vòng ban giám khảo sao?!
Lại nhìn sang Tạ Mặc Đông, Tạ Mặc Đông nhún vai, tỏ vẻ không nghĩ ra thì thôi, tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại.
Trên sân khấu người ta còn líu lo không ngừng, Đinh Triết chống đầu ngẩn người, suy nghĩ linh tinh.
Sau khi về nhà, Đinh Triết bật máy tính lên, đăng nhập vào trang web bỏ phiếu.
Giải thưởng Hoàng Oanh được mở mấy năm nay, danh tiếng cũng dần được khẳng định, trở thành một giải thưởng được công nhận. Sở dĩ có thành tích tốt như vậy vì giải thưởng này có quy tắc rất nghiêm ngặt. Quy tắc bao gồm: Một, cam đoan các giám khảo được bình chọn ẩn danh; Hai kết quả bỏ phiếu được giữ bí mật.
Mấy năm trước phương thức bỏ phiếu phần lớn là như thế này: Giám khảo điền phiếu, bỏ vào hòm, sau đó niêm phong hòm phiếu, đến tận lễ trao giải mới được mở, mà mở ra cũng không biết là của vị nào. Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, không cần kéo ban giám khảo đến phòng tối nữa, để họ lên mạng bình chọn. Ban tổ chức phát cho giám khảo một tấm thẻ, cào lớp sơn phủ là thấy tài khoản mật khẩu. Dùng tài khoản này đăng nhập trang web bỏ phiếu, đảm bảo danh tính các giám khảo được bảo mật, vì thế các ban giám khảo mới dám yên tâm lớn mật bỏ phiếu.
Đến ngày chính thức diễn ra lễ trao giải, nhân viên công tác sẽ lên mạng kiểm tra kết quả, sau đó in phiếu công bố giải thưởng, đưa giải để khách quý tại hiện trường trao giải. Cứ như vậy, cho dù là nhân viên công tác, hay ban giám khảo và khách quý, đều không thể dự báo kết quả trước—— trừ phi có Hacker bẻ khóa trang web. Nhưng chỉ là một lễ trao giải, cũng không phải bí mật quốc gia, không đáng để các minh tinh tìm hacker đến giúp đỡ, nếu thật tìm hacker mà bị lộ ra thì đúng là một scandal kinh hoàng!
Quy trình này cũng giảm thiểu khả năng ảnh hưởng của các thế lực bên ngoài. Còn về chuyện ban giám khảo thì đó là chuyện không thể làm khác, không thể vì mời họ làm ban giám khảo mà giam họ lại được. Còn nữa, mỗi giải thưởng đều mời rất nhiều ban giám khảo, nếu có thể được sự ủng hộ của nhiều người như vậy thì cũng là một người có bản lĩnh.
Mấy ngày nay Đinh Triết nghiêm túc xem tất cả các tác phẩm khác, trong lòng sớm đã có đáp án, cho nên rất nhanh đã bỏ phiếu xong. Duy chỉ có giải thưởng ca sĩ mới xuất sắc nhất, ông lại do dự.
Cuối cùng, ông cắn răng, lựa chọn Lý Hi Hạnh, sau đó kéo đến cuối giao diện bỏ phiếu, nhấn đồng ý!
—— Mẹ nó, ông đây mới là ban giám khảo, ông đây phải theo ý của mình! Dù sao Quách Huy cũng lôi kéo một vòng ban giám khảo, không cần một phiếu này của ông!
Một giây sau, hệ thống thông báo "Bỏ phiếu thành công" liền hiện ra!
Nhìn thấy kết quả này, Đinh Triết thở ra một hơi dài, khối đá lớn trong lòng cũng buông xuống, toàn thân lập tức nhẹ nhõm!
Lúc này, điện thoại di động của ông "Tinh" một tiếng, một tin nhắn mới được gửi đến. Ông cầm lên xem xét, không biết là may mắn hay xui xẻo, tin nhắn lại là của Quách Huy gửi đến.
"Lão Đinh, chờ giải Hoàng Oanh kết thúc, tôi mời anh đi uống rượu!"
—— Quách Huy tính toán mấy ngày này cuộc bỏ phiếu sẽ diễn ra, nên lại tìm ông cổ vũ.
Đinh Triết nhìn thấy cái tên Quách Huy, không nhịn được hơi chột dạ. Nhưng phiếu đã bỏ, sao còn phải nghĩ? Thế là ông nhanh chóng gửi lại biểu tượng một nắm tay cố lên.
. . .
Quách Huy nhắn tin một vòng, nhận được câu trả lời của nhóm ban giám khảo, hài lòng gật gật đầu.
Sau đó ông ta lại nhắn tin cho Kim Dũng.
"Hoàn thành!"
Kim Dũng gửi lại một chuỗi ngón tay cái.
=====
Cuối năm, Chu Tiêu Đồng cũng bận rộn tổ chức cho nhóm Quả Hạnh cày các bảng xếp hạng.
Các lễ trao giải to to nhỏ nhỏ trên mạng, trừ những giải thưởng có tính chuyên nghiệp, còn lại có rất nhiều giải thưởng về độ nổi tiếng, phải nhờ nhóm fan đến bình chọn.
Đương nhiên, công việc của Lý Hi Hạnh phải tiếp tục, công việc của cô cũng không thể bỏ.
Tác phẩm mới « Chung một giấc mơ » của cô đã đăng được mấy tháng, hiện tại sắp kết thúc.
Tiểu thuyết này có được thành tích như vậy, mười phần ngoài dự đoán của cô. Tiểu thuyết đăng được một nửa, Lý Hi Hạnh và Chương Lệ Lị chia sẻ Weibo của cô, thu hút một đợt độc giả mới, sau đó nước lên thuyền lên, tiểu thuyết được đề cử trên các bảng xếp hạng, trên Weibo cũng được bình chọn là một cuốn sách đáng đọc. Mỗi ngày, độc giả bình luận và gửi tin nhắn nhiều không đọc hết!
Trừ những thành tích bên ngoài, thứ khiến cô vui mừng hơn chính là trạng thái của chính mình. Lúc mới viết tác phẩm này, cô đang ở đáy vực được hơn một năm, trong lòng thấp thỏm, sợ mình không thoát được giai đoạn đi xuống đó. Nhưng đăng được kha khá chương, càng viết cô càng có linh cảm, không những tìm được trạng thái sáng tác lúc trước, còn cảm thấy mình tiến bộ hơn rất nhiều! Hiện tại cô hạ bút như thần, mỗi ngày mở file văn bản linh cảm liền như nước trào ra, làm xong việc còn có cảm giác thành tựu!
Cô còn đang vô cùng cao hứng viết truyện, đột nhiên nhận được lời mời kết bạn của một người lạ. Cô nhìn tên đối phương, chấp nhận lời mời.
Phòng lập kế hoạch truyền hình – Tiểu Tuyết: "Xin hỏi bạn là tác giả Đồng Tâm phải không?"
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Đúng thế."
Phòng kế hoạch truyền hình – Tiểu Tuyết: "Xin chào tác giả, tôi là nhân viên Phòng kế hoạch truyền hình của công ty điện ảnh truyền hình Chuối Tiêu. Xin hỏi bản quyền truyền hình và điện ảnh của tác phẩm "Chung một giấc mơ" đã được bán chưa ạ?"
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Xin chào. Bản quyền "Chung một giấc mơ" chưa được bán ạ".
Phòng kế hoạch truyền hình – Tiểu Tuyết: "Vậy là tốt rồi. Công ty của chúng tôi muốn mua bản quyền tác phẩm này, bạn muốn đưa ra giá thế nào?"
Đồng Tâm Đồng Thoại: ". . ."
Đồng Tâm Đồng Thoại: "À, vậy tôi có thể tìm hiểu về công ty bên mình trước, xem xét xem bên mình muốn cải biên tác phẩm này thế nào, sau đó chúng ta mới bàn giá cả có được không ạ?"
Phòng kế hoạch truyền hình – Tiểu Tuyết: "Thông tin công ty thì cô dùng Baidu gõ là ra, Baidu đều viết cả. Cải biên thế nào? Cô đừng quản, chúng tôi sẽ tìm biên kịch cải biên".
Đồng Tâm Đồng Thoại: ". . ."
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Là thế này, trừ bên công ty mình, còn mấy công ty khác cũng đang hỏi bản quyền cuốn sách này. Cho nên tôi hi vọng có thể nhận được nhiều thông tin hơn, sau đó mới cân nhắc sẽ hợp tác với nhà nào ^_^ "
Mấy tuần trước, đã có công ty liên hệ với Chu Tiêu Đồng, muốn mua bản quyền chuyển thể của "Chung một giấc mơ", để cải biên thành phim truyền hình hoặc phim điện ảnh. Lúc mới được công ty thứ nhất liên hệ, cô đã vô cùng hưng phấn, đây chính là lần đầu có công ty liên hệ muốn mua bản quyền tác phẩm của cô! Trong lòng cô xúc động muốn đồng ý ngay, nhưng sau khi suy nghĩ lại tạm dừng lại.
Tựa như lúc cô ở bên cạnh Lý Hi Hạnh gia đoạn hủy hợp đồng với Dream Music, Lý Hi Hạnh cùng đường nóng vội, nhưng sự thật chứng minh, một thị trường kinh tế tự do có rất nhiều người biết nhìn xa trông rộng. Hiện giờ có người tìm đến cửa chứng tỏ tác phẩm của cô có giá trị, đương nhiên cũng sẽ có công ty điện ảnh khác thấy được tác phẩm của cô.
Quả nhiên, mấy tuần lễ tiếp theo, cô liên tục nhận được mail của bốn năm công ty truyền hình, họ đều có ý muốn mua bản quyền truyền hình điện ảnh của "Chung một giấc mơ". Hôm nay lại có một công ty nữa.
Phòng kế hoạch truyền hình – Tiểu Tuyết: "Hả? Còn có công ty nào hỏi qua?"
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Cái này không lộ ra được! Tóm lại bây giờ tôi vẫn chưa quyết định bán cho công ty nào. Cho nên nếu quý công ty có ý, chúng ta bàn bạc cụ thể trước một chút, nếu có thể hợp tác thì tôi sẽ nghiêm túc suy xét ^_^"
Phòng lập kế hoạch truyền hình – Tiểu Tuyết: ". . ."
Tiểu Tuyết ngồi trước máy tính thấy đối phương gửi tin nhắn được, nhíu mày. Chỉ vài câu đối thoại ngắn ngủi, tác giả này đã khiến cô nàng vô cùng khó chịu.
Công ty điện ảnh truyền hình Chuối Tiêu là một công ty khá lớn, mấy năm nay có không ít tác phẩm nổi tiếng. Tiểu Tuyết làm trong phòng kế hoạch chưa lâu, vì bối cảnh của công ty nên cô ấy thường được tiếp xúc với hai loại tác giả. Một là Đại Thần nổi tiếng, Hai là những tác giả không có tên tuổi, luôn hi vọng có thể hợp tác với công ty, thế nên thái độ rất khiêm tốn.
Khi Tiểu Tuyết đến tìm Chu Tiêu Đồng, từng tìm hiểu sơ qua về Chu Tiêu Đồng. Mặc dù Chu Tiêu Đồng từng xuất bản vài cuốn sách, nhưng đều là những tác phẩm của mấy năm trước, chưa từng bán bản quyền truyền hình điện ảnh. Không hề nghi ngờ, đây không phải một tác giả đại thần. Mà đã không phải đại thần thì sao lại không thành thật nghe lời cô nàng, còn nói có mấy công ty khác hỏi bản quyền nâng giá trị bản thân... Lừa gạt ai vậy?
Tiểu Tuyết "Xùy" một tiếng, nhắn lại cho Chu Tiêu Đồng.
Phòng kế hoạch truyền hình – Tiểu Tuyết: "À. Vậy tôi cũng nhắc nhở cô nhé. Công ty chúng tôi cũng không chỉ suy xét cuốn sách này của cô. Tôi cũng không chỉ tiếp xúc một mình cô".
Chu Tiêu Đồng: ". . ."
Chu Tiêu Đồng dở khóc dở cười. Người này đến hợp tác hay là đến tranh cãi vậy? Vừa rồi khi Tiểu Tuyết tự giới thiệu, cô đã lên mạng tìm hiểu về công ty, phát hiện đây là một công ty không tệ, các tác phẩm được công ty đưa ra thị trường chất lượng và độ nổi tiếng khá ổn, trước mắt là công ty lớn nhất liên hệ với cô. Nếu đối phương có thành ý muốn hợp tác thì cô có thể suy xét. Nhưng sao nhân viên công ty không đáng tin chút nào? Hỏi tình hình công ty thì bảo lên Baidu mà tra, hỏi tình huống thì không trả lời, trò đùa à? Vậy thì thà tìm mấy công ty nhỏ đáng tin còn hơn!
Thế là Chu Tiêu Đồng đóng khung chat với Tiểu Tuyết, tiếp tục công việc.
Bên kia Tiểu Tuyết tràn đầy khó chịu trong lòng, đóng khung chat với Chu Tiêu Đồng lại. Không lâu sau, lãnh đạo của cô nàng đi đến phía sau hỏi.
"Tiểu Tuyết, đã liên hệ với tác giả 'Chung một giấc mơ' chưa?" Lãnh đạo hỏi.
Tiểu Tuyết không được tự nhiên lên tiếng.
"Sao thể, tác giả không online à? Quyển sách này rất thích hợp để cải biên, hiện tại cũng rất nổi tiếng, chờ khi hoàn thành sợ là còn nổi tiếng hơn. Cho nên em nhanh liên hệ đi, nếu bàn bạc từ bây giờ có khi còn được giá hời! Đừng để người khác nhanh chân đến trước".
Tiểu Tuyết: ". . ."
Lãnh đạo sau khi nói xong liền đi.
Tiểu Tuyết không có cách nào khác, chỉ có thể mở ra khung chat với Chu Tiêu Đồng thêm lần nữa.
Chu Tiêu Đồng còn đang viết truyện, bỗng nhiên lại nhận được tin nhắn mới, cô ấn mở ra xem, Tiểu Tuyết gửi cho cô một đoạn giới thiệu vắn tắt và các tác phẩm của công ty.
Phòng kế hoạch truyền hình – Tiểu Tuyết: "Cô xem đi, giới thiệu vắn tắt công ty đã gửi cho cô, công ty của chúng tôi có rất nhiều tác phẩm lớn, cô đừng so sánh với mấy công ty nhỏ kia".
Chu Tiêu Đồng cảm thấy hơi xấu hổ. Tiểu Tuyết này chắc là tuổi không lớn lắm, được vào công ty lớn, vì thành tựu công ty mà tự xem mình hơn người. Cũng như những fan theo đuổi thần tượng, họ thích một minh tinh lớn, liền xem thành tựu của idol thành của mình, luôn cảm thấy mình cao quý hơn những fan minh tinh nhỏ khác. Thực ra đều là theo đuổi thần tượng gϊếŧ thời gian, làm gì có ai cao ai thấp? Ai cũng phải cong lưng nuôi sống gia đình, ai cao quý hơn ai?
Chẳng qua cô gái phòng kế hoạch này không đáng tin nhưng công ty này vẫn là một công ty lớn. Chu Tiêu Đồng nghĩ nghĩ, cảm thấy trước tiên nên tìm hiểu một chút, chờ khi được liên hệ trực tiếp cùng công ty thì cô yêu cầu đổi nhân viên làm việc cùng mình cũng được.
Thế là cô lại trả lời tin nhắn của đối phương.
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Vậy, xin hỏi công ty mình có kế hoạch cụ thể chưa ạ? Định chuyển thể thành phim truyền hình, kịch hay điện ảnh? Sẽ cải biên tác phẩm như thế nào? Bao giờ có thể khởi động máy?"
Phòng kế hoạch truyền hình – Tiểu Tuyết: ". . ."
Tiểu Tuyết không còn kiên nhẫn nhắn lại! Tác giả này hỏi kế hoạch của công ty, thực ra chỉ đang muốn đưa ra yêu cầu cho tác phẩm của mình mà thôi! Không phải tác giả không thể yêu cầu mà là tác giả yêu cầu càng nhiều, cô nàng càng phải báo cáo lên công ty giúp tác giả thực hiện yêu cầu, lượng công việc phải làm càng lớn hơn! Đại thần thì còn chấp nhận được, Đồng Tâm này là cái rễ hành nào?
Nhưng mà là nhiệm vụ lãnh đạo giao nên Tiểu Tuyết cũng chỉ có thể nhẫn nhịn tiếp tục nói.
Phòng kế hoạch truyền hình – Tiểu Tuyết: "Cô có yêu cầu gì thì nói đi."
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Ừm. . . Đúng là tôi có một số ý tưởng, vậy tôi trực tiếp nói nhé!"
Phòng kế hoạch truyền hình – Tiểu Tuyết: "Cô nói đi."
Đồng Tâm Đồng Thoại: "Thứ nhất, tôi hi vọng có thể tham gia công tác cải biên kịch bản. Bởi vì quyển sách này là một quyển sách có ý nghĩa với tôi, cho nên tôi không yên tâm giao cho người khác; thứ hai, tôi hi vọng tác phẩm của mình có thể được chuyển thể trong vòng hai năm; thứ ba... đây cũng không tính là yêu cầu, chỉ là một ước mơ nho nhỏ xa vời của tôi. Tôi hi vọng quý công ty có thể liên hệ với Ngu Thanh Thần, hỏi xem anh ấy có đồng ý đóng nhân vật nam chính hay không... Đương nhiên, nếu anh ấy không đồng ý thì thôi, chỉ hi vọng bên công ty hỏi qua anh ấy.. Còn có, có thể để Lý Hi Hạnh hát nhạc phim được không?"
. . .
Công ty điện ảnh Chuối Tiêu.
Trong phòng kế hoạch, đồng nghiệp cả văn phòng đều nghe thấy Tiểu Tuyết lớn tiếng mắng người.
"Móa, bị bệnh tâm thần à!"