Giang Lê dừng xe ở ven đường, tắt máy, kéo cửa kính xe xuống, sau đó nhìn cổng lớn tòa chung cư đối diện ngẩn người.
Anh lại một lần nữa đi đến cửa chung cư của Chu Tiêu Đồng.
Đáng lẽ hôm nay kế hoạch của anh là kết thúc công việc, sau đó dẫn bạn gái đi ăn, nhưng bạn gái đột nhiên nổi tính tình, muốn anh phải nói 100 lý do yêu cô ấy. Anh đã nói năm sáu lý do nhưng bạn gái vẫn không tha, nói là 100 lý do không được thiếu cái nào, không thì chính là không yêu. Đối với trận tranh cãi này, anh bỗng nhiên phiền chán, phán một câu "Vậy thì không yêu nữa", sau đó trực tiếp kéo cô nàng vào danh sách đen.
Công việc kết thúc, anh phiền muộn lái xe khắp nội thành, lúc lấy lại tinh thần, xe đã đi đến đây. Anh dứt khoát dừng lại ngay bên cạnh.
Chính anh cũng có chút mờ mịt. Anh đến cùng muốn làm gì?
Giang Lê không xuống xe, cũng không đi vào tìm người. Anh vẫn có lòng tự trọng, không muốn bị người ta xem là bạn trai cũ biếи ŧɦái. Nhưng anh lại muốn gặp cô một lần, muốn cùng cô trò chuyện. . .
Loại cảm giác xoắn xuýt này khiến anh phát điên!
Giang Lê cúi đầu nhìn đồng hồ, hiện tại là năm giờ bốn mươi lăm phút. Anh nghĩ, một tiếng. Ở chỗ này một tiếng, nếu như trong vòng một tiếng có thể nhìn thấy cô, thì nghĩa là họ còn duyên phận, thế thì anh sẽ đi tìm cô, lần này phải nói chuyện thật tốt, không được khó coi như lần trước nữa. Mà nếu không gặp cô, chứng tỏ duyên phận họ đã hết, anh sẽ không hi vọng nữa, về sau cũng không bao giờ tìm cô!
. . .
Ngu Thanh Thần ra khỏi sân bay, tìm xe trợ lý đã sắp xếp, lên xe, báo địa chỉ cho lái xe.
Đêm qua anh lên mạng hỏi Chu Tiêu Đồng, hỏi hôm nay cô có bận gì không. Chu Tiêu Đồng nói, tôi còn có chuyện gì chứ? Ngồi trong nhà viết văn chứ sao. Ngu Thanh Thần hỏi cô cả ngày đều ở trong nhà à? Không sắp xếp đặc biệt gì chứ? Ví dụ như ra ngoài cùng bạn bè tụ tập, hay là dẫn bạn về nhà chơi? Chu Tiêu Đồng nói, không có, ngồi im trong nhà thôi.
Chu Tiêu Đồng còn nói đùa với anh, anh hỏi tôi ở nhà hay không làm gì? Định tới tìm tôi chơi à? Lúc ấy anh cũng dùng giọng điệu nói đùa trả lời, đúng đó, tôi tới tìm cô chơi, có hoan nghênh không?
Chu Tiêu Đồng trả lời một chuỗi ha ha ha ha ha ha, còn nói nếu anh có bản lĩnh thì đến đi, tôi ở nhà chờ anh.
Chu Tiêu Đồng nhất định cho là anh nói đùa. Khi cô phát hiện anh nói thật, Chu Tiêu Đồng sẽ phản ứng ra sao? Sẽ vui vẻ sao? Nếu như cô không vui thì làm sao bây giờ. . .
Anh đã không có loại cảm giác căng thẳng này rất lâu rồi. . .
. . .
Giang Lê lại cúi đầu nhìn đồng hồ. Đã hơn bảy giờ tối. . . Cách thời gian anh hạn định cho mình thật lâu, nhưng anh vẫn còn đứng ở cửa khu chung cư không hề rời đi.
Thời gian ban ngày của mùa đông rất ngắn, bảy giờ trời đã hoàn toàn tối đen, chỉ còn lại ánh đèn chiếu sáng hai bên đường. Vài chú côn trùng bay múa bên đèn đường, cố hấp thu chút ấm áp mùa đông.
Giang Lê mở cửa xe, từ trong xe đi ra, đứng cạnh ven đường.
Gió lạnh phía ngoài thổi khiến da anh đau nhức, trong lòng cũng bùng lên từng cơn lạnh. Anh ngơ ngác đứng bên đường nhìn mấy chú côn trùng đang bay bay kia.
Không biết lại qua thêm bao nhiêu phút, một bóng dáng quen thuộc từ trong chung cư đi ra.
. . .
Buổi tối Chu Tiêu Đồng muốn uống sữa chua, mở tủ lạnh ra mới phát hiện bình cuối cùng hôm qua cô đã uống hết. Thế là cô mặc áo bông, chuẩn bị xuống lầu đến cửa hàng đối diện mua sữa chua giá rẻ.
Ra khỏi chung cư, cô chuẩn bị đi qua đường, nhìn trái nhìn phải một chút, liền thấy một chiếc xe quen thuộc dừng bên đường, bên cạnh còn có một người đàn ông.
Chu Tiêu Đồng sững sờ, Giang Lê cũng sững sờ.
Giang Lê đứng tại chỗ không hề di chuyển, mà phản ứng đầu tiên của Chu Tiêu Đồng là lùi nửa bước! Nửa bước này khiến gương mặt Giang Lê lộ ra biểu cảm tổn thương.
Nhưng mà Chu Tiêu Đồng cũng chỉ lui nửa bước. Cô do dự trong chốc lát, thấy hai bên đường không có xe, liền đi qua đường, hướng về phía Giang Lê.
—— trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề. Có lời gì muốn nói, vẫn nên sớm nói ra thì hơn.
Chu Tiêu Đồng vừa đi qua đường, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên reo vang. Cô lấy ra nhìn thoáng qua, thấy là một dãy số xa lạ, do dự một chút, liền tắt đi.
Cô đi đến trước mặt Giang Lê, phát hiện mũi Giang Lê cũng bị gió thổi đỏ ửng, dường như đã đứng đợi rất lâu. Cô không khỏi thở dài.
"Có chuyện gì gì thế?" Chu Tiêu Đồng thoải mái mở miệng.
Giang Lê chần chờ một lát, chậm rãi mở miệng đáp: "Tôi. . . Hôm nay, tôi cùng bạn gái chia tay rồi."
Chu Tiêu Đồng giật mình: ". . . Ừ."
Hai người đều yên lặng.
Giang Lê vốn cho rằng Chu Tiêu Đồng sẽ châm chọc vài câu, nhưng Chu Tiêu Đồng lại không làm thế. Nhìn vẻ mặt cô giống như là muốn nói lời gì đó an ủi, lại giống như cảm thấy không thích hợp nên nuốt lại.
Cuối cùng, Giang Lê lại mở miệng thêm lần nữa.
"Từ khi. . . Từ khi chúng ta chia tay, tôi đã nghĩ rất lâu. . ." Anh chậm rãi nói, "Tôi nghĩ em đối xử với tôi như thế, đến cùng là vấn đề của ai. Có khi tôi nghĩ thông suốt, tôi thấy lời em nói có lý, là do tôi sai. Nhưng không bao lâu tôi lại nghĩ, tôi không sai... Cứ thế rất nhiều lần..."
Chu Tiêu Đồng không biết nên nói gì.
"Còn nữa, tôi cũng suy nghĩ về tình cảm với em rất nhiều lần." Giang Lê lại nói, "Có đôi khi tôi cảm thấy tôi đã quên em, cũng có đôi khi tôi phát điên muốn đến tìm em, có đôi khi tôi lại thấy tôi chỉ là đang không cam tâm, tôi. . . muốn thấy em hối hận. Đúng, tôi hi vọng em hối hận, hi vọng em có thể nhớ tới tôi tốt với em thế nào. Nhưng khi tôi thấy em không quan tâm đến mình, tôi mới phát hiện... Có lẽ không phải tôi không cam tâm, mà chỉ vì, tôi không quên được em".
Nghẹn trong lòng lâu như vậy, Giang Lê cuối cùng cũng có thể đem lời trong lòng mình nói ra hết, sau khi nói xong, anh ta bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Ngày đó tại siêu thị, anh công kích Chu Tiêu Đồng cũng chỉ vì muốn cô xúc động. Nếu không yêu thương thì chọc cô giận cũng được, anh ghét cái cảm giác chỉ có bản thân mình như người mắc nợ, mà đối phương lại tỉnh táo đứng bên ngoài.
Chu Tiêu Đồng nghe nói xong, nghiêm túc gật đầu.
"Tôi hiểu."
"Em hiểu?" Giang Lê mờ mịt hỏi. Nói thật, chính anh cũng không hiểu nổi chính mình.
"Ừm, tôi hiểu."
Người không phải là máy móc, hiểu đạo lý, nhưng lại không muốn thuyết phục mình chấp nhận, muốn chấp nhận cần một khoảng thời gian rất dài. Thậm chí quá trình này còn lặp đi lặp lại nhiều lần. Hôm nay đã nghĩ rõ ràng, ngày mai lại nghĩ mãi không rõ. Chuyện tình cảm là như thế. Chu Tiêu Đồng hiểu.
"Thật ra ngày đó gặp anh ở siêu thị, sau khi trở về tôi cùng nghĩ rất nhiều." Chu Tiêu Đồng bình tĩnh nói, "Tôi nghĩ mình muốn nói với anh một câu, xin lỗi."
Giang Lê sững sờ, kinh ngạc nhìn Chu Tiêu Đồng. Anh không nghĩ Chu Tiêu Đồng lại xin lỗi mình.
"Lần trước khi chúng ta gặp mặt, tôi thể hiện địch ý với anh. Nếu như tổn thương đến anh, tôi rất xin lỗi." Chu Tiêu Đồng nói. Dù là yêu đương hay đã chia tay, mục đích của mọi người chỉ là muốn chính mình trôi qua dễ chịu hơn một chút, không ai muốn người khác khó xử.
"Lúc chia tay, tôi đã chỉ trích anh, tôi cũng xin lối." Chu Tiêu Đồng tiếp lời, "Đây không phải lỗi của anh, đó là tính cách anh, có thể tôi không thích nhưng người khác sẽ thích. Yêu đương không có đúng hay sai, chỉ có thích hợp hay không".
Giang Lê hơi hoảng sợ. Hôm nay lúc Chu Tiêu Đồng đi tới phía anh, đáy lòng của anh bỗng dâng lên một niềm hi vọng. Nhưng bây giờ, mỗi câu Chu Tiêu Đồng nói ra, hi vọng này lại giảm bớt một chút.
"Tôi không muốn kéo anh ra khỏi danh sách đen, không muốn tiếp tục làm bạn, muốn giữ khoảng cách với anh, không phải vì tôi ghét anh. Mà là tôi không hi vọng hai bên hiểu lầm". Chu Tiêu Đồng nhún vai, "Ai cũng có lúc yếu đuối. Lỡ đâu có một tối tĩnh mịch lạnh lẽo nào đó, nhìn thấy bạn trai cũ liền làm ra hành động không lý trí. Đây không phải là đang tra tấn nhau sao?"
". . . Tại sao lại là tra tấn nhau?" Giang Lê chưa từ bỏ ý định hỏi, "Không thể quay lại với người yêu cũ sao?"
"Chúng ta đã dùng thời gian một năm để chứng minh chúng ta không hợp, lãng phí thêm bao nhiêu thời gian cũng vẫn là kết quả đó." Chu Tiêu Đồng nói. Không phải cô chưa từng suy nghĩ kĩ về tình cảm của hai người, mà là trước khi nói ra lời chia tay cô đã nghĩ kĩ.
Cô thở dài, nhẹ nhàng nói: "Mà nếu như tôi có bạn trai mới, tuy không đến nỗi muốn anh ấy cả đời không qua lại với người cũ, nhưng chí ít cũng không mong họ thường xuyên liên lạc, như like bài viết trên mạng chẳng hạn. Vì thế, suy bụng ta ra bụng người, tôi cũng không nỡ để bạn trai mình chịu chuyện đó. Cho nên chia tay rồi thì đừng làm bạn nữa".
Giang Lê: ". . ."
Giang Lê im lặng một lát, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Thật lâu sau, anh thở dài, hơi thở tạo thành một mảng sương trắng.
"Em biết không, " Anh cười tự giễu, "Trước kia khi tôi chia tay với người khác, sau khi chia tay, tôi cũng xóa phương thức liên lạc của cô ấy. Cô ấy khóc hỏi tôi, sao lại thế, không thể tiếp tục làm bạn sao? Tôi không nghĩ xa như em, không nghĩ đến người kế tiếp. Tôi chỉ là thấy cô ấy phiền phức, nên nói với cô ấy, người yêu cũ sao có thể làm bạn nữa --- nói nghe như tôi mới là người yêu sâu đậm hơn vậy".
Anh dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Cho đến khi gặp em. Sau khi chia tay, tôi một lần lại một lần gửi yêu cầu kết bạn cho em, một lần lại một lần tìm bạn hỏi han về em. Tôi muốn biết em sống thế nào, muốn em biết tôi sống thế nào. Thế là tôi mới biết được, hóa ra người luôn muốn làm bạn kia mới là người yêu sâu đậm nhất".
Chu Tiêu Đồng mím môi. Đúng là cô đã từng thật lòng thích Giang Lê, lúc ở cùng Giang Lê, cô cũng một lòng một ý, chưa từng nghĩ đến người khác. Nhưng không cách nào phủ nhận được Giang Lê yêu cô hơn.
"Xin lỗi." Cô chậm rãi lùi một bước, quyết tâm mở miệng.
"Sau này anh đừng đến tìm tôi nữa. Chuyện duy nhất tôi có thể làm chính là để anh không tiếp tục hiểu lầm. Đừng lãng phí thời gian nữa được không".
Lời nói này để Giang Lê chấm dứt hoàn toàn tình cảm. Anh cúi người, chậm rãi chỉnh lại nhịp thở, cảm thấy dễ chịu hơn mới ngẩng lên.
"Trước kia tôi còn tưởng rằng em là người rất dịu dàng," Anh cười khổ, "Thật ra em còn tuyệt tình hơn tôi."
Chu Tiêu Đồng cũng không giải thích.
"Vậy, một lần cuối cùng. . ." Giang Lê bất lực giang hai cánh tay hướng về phía Chu Tiêu Đồng, "Tôi đồng ý với em, về sau sẽ không tìm em nữa. Để tôi ôm thêm một cái, được không?"
. . .
Xe dừng lại bên lề đường, Ngu Thanh Thần xuống xe.
Địa chỉ nhà của Chu Tiêu Đồng lúc trước anh đã biết, anh không rõ mấy năm nay cô có dọn sang nhà mới chưa, nhưng mấy hôm trước gửi ảnh ký tên của Lý Hi Hạnh và tác phẩm của mình sang, Chu Tiêu Đồng đưa cho anh địa chỉ một trạm chuyển phát nhanh ở gần khu này, cho nên anh biết cô vẫn ở đây.
Anh lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Chu Tiêu Đồng.
Thần Hi Dịch Tịch: "Bây giờ cô có rảnh không? Chúng ta có thể gặp mặt chứ?"
Nhắn xong tin nhắn, anh liền lặng lẽ chờ đợi. Nhưng mà năm phút trôi qua, anh vẫn không nhận được câu trả lời của Chu Tiêu Đồng.
Trên đường thỉnh thoảng có người đi ngang qua.
Ngu Thanh Thần đứng bên tường, kéo thấp mũ hơn, kéo khẩu trang cao lên.
Trời đã tối đen, chẳng ai sẽ nghĩ đến chuyện một minh tinh lớn sẽ xuất hiện ở nơi thế này, ngẫu nhiên cũng có người đi ngang qua liếc anh một cái, thấy anh mặc kín mít, còn tưởng anh bị cảm, vội vàng tránh xa.
Ngu Thanh Thần đợi không được câu trả lời, liền trực tiếp gọi điện thoại sang. Sau khi tốt nghiệp Chu Tiêu Đồng đã đổi số điện thoại, nhưng trước đó anh từng hỏi bạn học cũ số của cô, lúc gửi chuyển phát nhanh cho cô anh cũng đã hỏi.
Nhưng mà tiếng chuông điện thoại reo không được bao lâu, đối phương không những không nhận, còn tắt máy!
Ngu Thanh Thần không khỏi sững sờ —— chắc là cô nhìn thấy một số xa lạ, tưởng rằng quảng cáo, nên cúp máy.
Anh lại đợi vài phút, vẫn không nhận được hồi âm, nhìn đồng hồ, trong lòng có chút nóng nảy. Anh chỉ có hai ba tiếng là lại phải chạy về sân bay rồi.
Suy nghĩ một lát, anh quyết định đi vào dãy chung cư, dù sao cũng tốt hơn đứng bên đường mãi.
Anh đi về phía dãy nhà phía trước, vừa đi đến cổng, đã trông thấy một chiếc ô tô màu trắng đứng cách đó không xa. Anh không nhịn được nhìn thêm vài lần. Mà cái nhìn này khiến anh phát hiện bên cạnh xe có một nam một nữ đang đứng, đêm hôm khuya khoắt, chắc là một đôi tình nhân đang cãi nhau.
Lại nhìn thêm một chút, nét mặt của anh liền cứng đờ —— bóng dáng này, nhìn rất quen mắt!!
Đại não anh đột ngột trống không vài giây, co cẳng chạy về phía chiếc xe!
. . .
Gương mặt Giang Lê tái nhợt tiều tụy, khiến người khác đau lòng.
Nhưng trước cánh tay đang giang ra cùng lời năn nỉ đáng thương, Chu Tiêu Đồng vẫn từ chối.
"Không phải tôi đã nói rồi sao, " Chu Tiêu Đồng lắc đầu, "Không muốn anh lại hiểu lầm."
Hai cánh tay Giang Lê dừng giữa không trung vài giây, cuối cùng thất vọng buông xuống.
"Em thật là. . ." Anh ta cười khổ, "Không biết sau này người đàn ông thế nào có thể khiến em thích."
Chu Tiêu Đồng do dự, không nói gì.
Nhưng mà nét mặt thay đổi của cô bị Giang Lê nhìn ra. Giang Lê kinh ngạc.
"Chẳng lẽ em đã có người khác rồi ư?"
"Ừm. . . Có lẽ vậy."
Giang Lê hít một hơi thật sâu. Mặc dù họ chia tay đã nửa năm, anh ta chưa quên được cô cũng vì nghe bạn bè bàn tán, Chu Tiêu Đồng vẫn mỗi ngày ngồi trong nhà viết sách, cửa lớn không ra, cửa sau không lại, thỉnh thoảng ra ngoài cũng chỉ để theo đuổi thần tượng. Chu Tiêu Đồng chưa có đối tượng chứng tỏ anh ta còn cơ hội. Nhưng với thái độ này của Chu Tiêu Đồng, mặc dù không trả lời dứt khoát, chứng tỏ chưa phát triển đến mối quan hệ đó, nhưng chí ít cũng có đối tượng rồi!
Trong lòng Giang Lê nhất thời ngũ vị tạp trần. Anh ta vừa rất muốn biết người nào có thể thắng chính mình nhưng cũng vừa không muốn biết. Xoắn xuýt một lát, mặc dù biết là đang tự làm chính mình tổn thương, nhưng anh ta vẫn hỏi.
"Người kia, tốt hơn tôi sao?"
"Ừm." Chu Tiêu Đồng gật đầu.
Giang Lê: ". . ." Vấn đề trước cô còn do dự, vấn đề sau cô không nghĩ đã gật đầu ngay!
Hai cánh tay Giang Lê rũ xuống nắm chặt thành nắm đấm. Dù anh ta đã thuyết phục chính mình không làm khó cô nữa, nhưng bây giờ, anh vẫn cảm thấy không cam lòng, cùng không phục!
Người đàn ông kia, cao hơn anh? Đẹp trai hơn anh? Gia cảnh tốt hơn anh sao? Công việc có thành tựu hơn anh chứ? Anh không tin! Chắc chắn Chu Tiêu Đồng yêu đương nên tự mang kính lọc mà nhìn người khác... Mà cái kính lọc này khiến anh ta càng khó chịu!!!
Đúng vào lúc này, một người đán ông vóc dáng cao gầy chạy tới.
Ban đầu Giang Lê cũng không hề để ý đến người kia, nhưng khi người kia chạy đến cách đó không xa, thì bước chân chậm lại, cuối cùng dừng lại bên cạnh Chu Tiêu Đồng. Mặc dù Chu Tiêu Đồng còn không có chú ý đến người này, nhưng hiển nhiên họ quen biết nhau.
Giang Lê nhíu mày, dò xét người kia từ đầu đến chân.
Vóc dáng cao hơn anh ta. . . Gương mặt bị che kín nên nhìn không ra, nhưng chỉ cần nhìn đôi mắt và dáng mũi thì có thể thấy là một người đẹp trai... Gia cảnh và sự nghiệp không nhìn ra, nhưng nhìn nhãn hiệu quần áo trên người... Mí mắt Giang Lê giật vài cái.
Chu Tiêu Đồng chú ý tới tầm mắt Giang Lê lệch đi, thế là thuận theo mắt anh ta, quay đầu lại. Lúc này cô mới phát hiện Ngu Thanh Thần đang đứng bên cạnh.
"Ôi mẹ ơi!"
Bên người đột nhiên xuất hiện một người sống sờ sờ, dọa cho cô nhảy lên một bước nhỏ! Lòng bàn chân của cô giẫm lên bậc lên xuống của vỉa hè, mất trọng tâm, ngã về phía sau!
"Cẩn thận!"
Giang Lê và Ngu Thanh Thần đồng thời lên tiếng, nhưng Ngu Thanh Thần đứng gần hơn, kéo cô lại. Giang Lê chỉ đành hậm hực thu hồi bàn tay lại thất bại lần nữa.
Chu Tiêu Đồng đứng vững xong, khiếp sợ nhìn chằm chằm Ngu Thanh Thần.
Nói đùa chứ, Giang Lê không nhận ra đây là minh tinh lớn, sao cô còn có thể không biết?! Đêm qua Ngu Thanh Thần hỏi cô hôm nay có ở nhà không, cô còn tưởng Ngu Thanh Thần lại gửi chuyển phát nhanh cho cô, kết quả thế nào mà người thật cũng chạy đến đây rồi??!!! Lịch trình làm việc của Ngu Thanh Thần được đăng trên fanpage, cô biết rõ hôm nay anh có hoạt động ở Bắc Kinh mà!!!
Vài giây sau, cô bỗng nhiên tỉnh lại, vội kéo cánh tay Ngu Thanh Thần quay đầu chạy. Chạy được mấy bước, cô mới nhớ tới Giang Lê.
Cô xoay người, nhìn thấy Giang Lê còn ngốc nghếch đứng yên tại chỗ. Cô khẽ mấp máy môi.
"Xin lỗi. Cảm ơn anh." Cô dừng một chút, "Còn nữa, hẹn gặp lại."
Cô cúi đầu xuống thật sâu, tất cả những lời muốn nói đọng lại thành ba câu đơn ngắn gọn. Một lát sau, cô lại kéo Ngu Thanh Thần, chạy về phía khu chung cư.
Lúc Ngu Thanh Thần bị Chu Tiêu Đồng kéo cánh tay thì hơi ngạc nhiên. Nhưng anh không có hành động nào phản kháng, ngoan ngoãn đi theo sau Chu Tiêu Đồng, khóe miệng dưới khẩu trang không kìm được cong lên.Cong lên đồng thời không thể hạ xuống được nữa.
Chu Tiêu Đồng lại vội vàng kéo Ngu Thanh Thần vào khu chung cư, nhìn trái nhìn phải, không có ai, lại như một kẻ trộm vội kéo anh vào trong thang máy.
Cửa thang máy khép lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Học trưởng, sao anh lại ở đây??" Binh thường trên mạng cô sẽ giống như những fan khác gọi anh bằng biệt danh, nhưng khi đứng trước mặt anh, cô lại quen gọi anh là học trưởng.
"Chỉ có một mình anh sao? Người đại diện của anh đâu? Trợ lý của anh đâu? Không ai đi theo sao? Trên đường có gặp phải paparazzi không?" Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy camera giám sát trong thang máy, vội vàng túm lấy Ngu Thanh Thần.
"Cúi đầu cúi đầu, trong thang máy cũng có camera!"
Hai mắt Ngu Thanh Thần cong cong, không cúi đầu, còn nhìn thoáng qua camera. Anh còn chưa tháo khẩu trang và mũ, nếu không phải người quen và fan thì chắc là khó có người nhận ra.
Chu Tiêu Đồng rất sợ Ngu Thanh Thần bị người khác phát hiện, xung quanh đây cũng không có chỗ nào an toàn, nên cô không nghĩ nhiều liền kéo anh về nhà. Vào đến cửa, thấy phòng mình bừa bộn, cô mới lúng túng, vội vàng thu dọn đồ trên ghế sô pha, sau đó đóng cửa phòng ngủ, nhắm mắt làm ngơ.
Ngu Thanh Thần sau khi vào nhà, đổi giày, bỏ mũ va khẩu trang xuống.
Chu Tiêu Đồng đã mấy năm không tiếp xúc gần với Ngu Thanh Thần, gương mặt đẹp trai này bỏ qua khoảng cách xuất hiện trước mắt cô, cô vẫn không kìm lòng được nhìn đến ngơ ngẩn.
Thật ra mấy năm nay Ngu Thanh Thần không thay đổi nhiều, nhưng khi trở thành minh tinh, có stylish và trang điểm riêng, khí chất cũng thuần thục hơn, phối hợp với khuôn mặt tuấn tú, quả thực đẹp trai đến ngây ngất.
Ngu Thanh Thần nhẹ nhàng mở miệng: "Anh dọa em à?"
"Dạ? dạ. . ." Cuối cùng Chu Tiêu Đồng cũng từ sắc đẹp lấy lại tinh thần, gật gật đầu.
"Xin lỗi, hơi đột xuất." Ngu Thanh Thần áy náy cười, "Lúc đầu cũng không định làm thế này, nhưng do anh nóng vội quá. Có mấy lời muốn gặp mặt em để nói".
"Hả, anh ngồi xuống đi đã." Chu Tiêu Đồng vội vàng cầm một cái cốc sạch, rót cốc nước ấm cho Ngu Thanh Thần.
Hai người ngồi xuống ghế sô pha.
"Học trưởng, hôm nay anh không có hoạt động sao?" Chu Tiêu Đồng còn đang đắm chìm trong sự ngạc nhiên tại sao Ngu Thanh Thần lại xuất hiện tại đây.
"Có." Nhắc đến vấn đề này, Ngu Thanh Thần hơi mím môi không vui nói, "Hai tiếng nữa anh phải đến sân bay bay về Bắc Kinh".
Chu Tiêu Đồng giật mình. Cho nên Ngu Thanh Thần vội vàng bay đến đây vì muốn gặp cô?
"Thời gian khá ít, nên anh liền trực tiếp nói nhé."
Ngu Thanh Thần nâng mắt lên, hai mắt sáng lóng lánh nhìn về phía Chu Tiêu Đồng: "Thật ra anh chính là Thần Hi Dịch Tịch."
Chu Tiêu Đồng: ". . ."
Ôi mẹ ơi! Khi còn đang kinh ngạc sao anh lại ở đây thì cô đã quên mất câu chuyện này!
Ngu Thanh Thần thấy Chu Tiêu Đồng ngơ ngẩn, hai mắt cong cong, càng thêm chờ mong. Mặc dù không mở đầu đã nói chuyện này ra, nhưng thời gian vội vã, anh đành cứ như vậy mà nói.
Vài giây sau.
"Oa!" Chu Tiêu Đồng giơ hai tay nâng mặt, "Thần Hi Dịch Tịch là anh sao?! Thật hay giả? !"
Ngu Thanh Thần dùng sức giữ chặt khóe môi, để tránh mình cười quá rạng rõ.
"Thật, là anh."
"Oa!!!" Chu Tiêu Đồng lại phát ra tiếng thán phục cực kỳ khoa trương.