Mặc dù xuất hiện một khúc nhạc dạo ngắn, nhưng hôm nay Lý Hi Hạnh thành công nhận giải, tâm tình của cô vẫn rất vui vẻ. Khoảng cách từ trung tâm nghệ thuật đến con đường đồ ăn vặt không xa, ban đầu cô còn bàn với Dư Niệm Hinh, sau khi lễ trao giải kết thúc, cô muốn cùng đi phóng túng bản thân ăn một bữa —— vì gần đây có quá nhiều hoạt động, đến ăn Tết cô cũng không dám buông thả bản thân ăn đồ ngon!
Đáng tiếc là lễ trao giải xảy ra chuyện, Dư Niệm Hinh không còn tâm tình đi ăn nữa, phải nhanh chóng về công ty liên hệ với bên truyền thông, chuẩn bị bản thảo.
Dư Niệm Hinh không đi, Lý Hi Hạnh vẫn hào hứng không giảm, thế là cô đổi đồ, thay một bộ quần áo mộc mạc, chuẩn bị mang theo trợ lý Tiểu Toa của mình đi ăn một bữa cơm no đủ.
Rời khỏi hậu trường, đúng lúc gặp Tạ Mặc Đông vừa nhận phỏng vấn xong đi tới.
Hôm nay ở lễ trao giải gặp được những người bình thường ít có cơ hội gặp, Tạ Mặc Đông đã hẹn người bàn công việc, thế nên anh từ chối.
"Ở bên ngoài nhớ cẩn thận một chút, sớm về nhà." Tạ Mặc Đông căn dặn. Buổi tối ở thành phố lớn rất an toàn, anh căn dặn Lý Hi Hạnh cẩn thận, vì sợ cô ở bên ngoài bị nhận ra, sẽ bị quấy rối.
Lý Hi Hạnh đáp: "Được."
Một nơi khác.
Lễ trao giải đã kết thúc, sắc trời đã rất muộn, nhóm fan tập hợp cùng một chỗ xem trực tiếp cũng đều phải trở về nhà.
Chu Tiêu Đồng và Nữu Gia đưa mấy cái Quả Hạnh nhỏ tuổi lên xe trước, còn các cô thì lại không lập tức trở về.
"Chúng ta đi ăn khuya đi!" Chu Tiêu Đồng đề nghị, "Tớ biết một con phố đồ ăn vặt ở gần đây, nguyên liệu rất mới mẻ".
"Được!" Nữu Gia sảng khoái đồng ý, "Đi thôi!"
Hai người gọi xe đến con phố, mặc dù đã gần mười một giờ đêm, nhưng con phố vẫn rất náo nhiệt. Các quán đồ nướng, cửa hàng cháo, tiệm mì huyên náo ầm ĩ. Lối vào cửa hàng được hoan nghênh nhất thậm chí đã có mấy mét người đứng xếp hàng. Cả con đường đầy mùi thơm nức mũi.
Nước bọt của Chu Tiêu Đồng và Nữu Gia đều muốn rỏ xuống, nhìn cái gì cũng muốn ăn, sau một phen bàn bạc, hai người tách nhau ra xếp hàng, Nữu Gia đi mua đồ uống, Chu Tiêu Đồng đi mua xâu nướng.
Chu Tiêu Đồng đi đến đội ngũ xếp hàng mua xâu nướng, cô gái xếp hàng trước cô quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều sững sờ.
"Tiểu Toa?"
—— thật trùng hợp, Chu Tiêu Đồng thế mà lại cùng trợ lý của Lý Hi Hạnh – Vũ Tiểu Toa xếp cùng một hàng! Tiểu Toa đương nhiên cũng biết Chu Tiêu Đồng,
"Hạnh Hạnh ở bên kia!" Tiểu Toa lặng lẽ chỉ cho Chu Tiêu Đồng.
Chu Tiêu Đồng thuận theo phương hướng cô ấy chỉ, nhìn sang, chỉ thấy Lý Hi Hạnh dựa vào tường đứng chờ, trên người mặc áo khoác bông dày dặn, cổ áo dựng đứng che hơn nửa khuôn mặt, trên đầu đội mũ lông, trên sống mũi là một cặp kính gọng đen. Đêm hôm khuya khoắt, chính Chu Tiêu Đồng cũng khó nhận ra Lý Hi Hạnh, người trên đường tới lui chỉ quan tâm đến đồ ăn, không ai để ý đến người khác, vì thế cũng không ai nhận ra cô ấy là minh tinh.
Lý Hi Hạnh cũng nhìn thấy Chu Tiêu Đồng, cười vẫy tay với cô.
Hai người xếp hàng mua xong xâu nướng, đi đến bên người Lý Hi Hạnh.
"Một mình sao?" Lý Hi Hạnh nhận xâu nướng trong tay Tiểu Toa, vừa thổi vừa hỏi Chu Tiêu Đồng.
"Còn có một người bạn nữa, cô ấy đi mua đồ uống rồi." Chu Tiêu Đồng nói, "Là Hội trưởng Quả Hạnh của Bắc Kinh."
Lý Hi Hạnh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: "Nếu không thì chúng ta cùng đi đi. Nhiều người có thể ăn nhiều hơn một chút."
Chu Tiêu Đồng tất nhiên vui vẻ đồng ý.
Nữu Gia còn đang xếp hàng mua đồ uống, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Chu Tiêu Đồng. Cô ấy vội nhận điện thoại: "Đồng Đồng? Sao thế?"
"Cậu mua thêm hai cốc nhé!" Chu Tiêu Đồng nói, "Gặp được hai người quen, định cùng chúng ta đi ăn".
Nữu Gia nghĩ thầm chắc là hai Quả Hạnh cũng đi ăn khuya, đồng ý: "Được, đã biết!"
Mấy phút đồng hồ sau, Nữu Gia rốt cục cũng mua xong đồ uống, đi đến nơi hẹn với Chu Tiêu Đồng. Chỉ thấy Chu Tiêu Đồng đứng bên lề đường, bên cạnh có hai cô gái khác, nhìn cách ăn mặc hơi lạ mắt, không phải người đã gặp tối nay.
Nữu Gia hơi không hiểu, xách túi đi về phía họ. Đi thêm mấy bước, cô ấy phát hiện hai người đứng bên Chu Tiêu Đồng khá quen.
Sau đó cô ấy nhận ra Tiểu Toa trước, dù sao Tiểu Toa cũng không hề hóa trang. Nữu Gia nghĩ thầm, mẹ ơi! Đây không phải trợ lý Hạnh Hạnh sao! Trùng hợp vậy? Bên cạnh cũng là nhân viên công tác bên người Hạnh Hạnh sao? Nhìn kỹ lại, nhân viên công tác này còn rất giống Hạnh Hạnh.
Chờ đi đến gần hơn, vẻ mặt cô ấy càng ngày càng lộ rõ sự chần chờ, bước chân cũng càng ngày càng chậm. Đột nhiên, bước chân cô ấy ngừng giữa không trung, hai mắt trợn tròn xoe, cả người đều ngây ra.
—— Người này có chỗ nào giống idol tui chứ?! Mẹ ơi, đây căn bản chính là idol của tui mà?!
Lý Hi Hạnh đẩy kính, ra hiệu im lặng với cô.
Nữu Gia hít một hơi thật sâu, không thể tin được mình đang nhìn thấy gì!
Cô ấy như trúng phải Định Thân Thuật, ngốc tại chỗ hơn nửa ngày. Cho đến tận khi Chu Tiêu Đồng tiến tới, vỗ tay bên tai.
"Ha ha, hồi hồn nào!"
Nữu Gia giật mình một cái, hồn phách bay mất trở về thân thể, vẫn không dám tin, nhìn chằm chằm Lý Hi Hạnh đứng phía trước. Cũng không phải Lý Hi Hạnh trước sau khi trang điểm có sự khác biệt, chỉ ăn mặc bình thường cũng vô cùng xinh đẹp, giờ phút này mang một khuôn mặt mộc mạc, bỗng nhiên lại bình dị gần gũi hơn rất nhiều.
"Tôi muốn đi ăn đồ nướng hải sản," Lý Hi Hạnh nói, "Hai người thì sao?"
Nữu Gia vẫn còn ngẩn ngơ, Chu Tiêu Đồng trực tiếp kéo cô ấy đi cùng.
"Đi thôi đi thôi!"
Mãi cho đến khi bốn người các cô ngồi xuống quán đồ nướng, Nữu Gia vẫn chưa tỉnh táo lại.
Nữu Gia dù sao cũng là người thuộc tầng quản lý, bình thường gặp trợ lý Tiểu Toa của Lý Hi Hạnh nhiều hơn fan thông thưởng. Nhưng đây cũng là lần đầu cô ấy được ngồi cùng idol ở một chỗ cùng ăn cơm, mà lại là một quán ăn nhỏ nữa. . . Thật như một giấc mơ.
Nữu Gia rất căng thẳng, thỉnh thoảng lại nhìn quanh bốn phía, lo lắng có người tới quấy rối hoặc chụp lén Lý Hi Hạnh. Chẳng qua bên trong quán khói mù lượn lờ, một bàn dài toàn những vị khách hi hi ha ha ăn đồ ăn, trò chuyện, các cô nhét Lý Hi Hạnh vào chỗ trong cùng, bởi vậy cũng không ai nhận ra cô ấy.
"Đừng căng thẳng, " Lý Hi Hạnh cười với Nữu Gia, "Bạn vừa căng thẳng, tôi cũng căng thẳng theo."
"Vâng, " Nữu Gia ngượng ngùng gãi gãi mặt: "Em không nghĩ sẽ gặp chị ở những chỗ thế này... Còn được ăn cùng một chỗ..."
Chu Tiêu Đồng nghĩ nghĩ, đưa một đôi sò hấp tỏi đến trước mặt Lý Hi Hạnh.
"Phí xuất hiện nè, cất đi."
Lý Hi Hạnh cúi đầu nhìn sò hấp.
"Keo kiệt thế?" Cô ấy lại cầm thêm một cặp sò nữa, "Thêm thế này còn tạm được."
Mọi người cũng không nhịn được bật cười, Nữu Gia cũng vui vẻ cười theo, tâm tình căng thẳng được làm dịu không ít.
Mấy cô gái gọi một đống đồ nướng, lại gọi hai chai bia. Lúc đầu Nữu Gia còn có chút ngại ngùng, thấy Chu Tiêu Đồng nói chuyện với Tiểu Toa rất tự nhiên, liền thoải mái hơn. Các cô trò chuyện chuyện phát sinh trong lễ trao giải tối nay.
Chu Tiêu Đồng và Nữu Gia xem trực tiếp, còn lo lắng có hiểu lầm gì đó. Nghe Lý Hi Hạnh cùng Tiểu Toa kể, các cô mới biết được, chẳng những không có hiểu lầm, hơn nữa lúc ấy thái độ của Quách Huy tại hiện trường còn quá đáng hơn livestream các cô xem! Nghe kể tình hình thực tế, lòng hai người càng đầy căm phẫn.
Lý Hi Hạnh thấy trò chuyện chuyện này khiến tâm tình mọi người đều không tốt, thế là thay đổi chủ đề, kéo đề tài đến tác phẩm của mình. Tất cả mọi người lúc này mới bắt đầu vui vẻ, ăn cũng ngon hơn.
Cơm nước no nê đi ra từ quán đồ nướng, Lý Hi Hạnh cúi đầu xem đồng hồ, thấy đã mười hai giờ.
"Muộn như vậy rồi, để tôi đưa hai người về nhé." Lý Hi Hạnh chủ động đề nghị. Chỗ ở của Chu Tiêu Đồng không xa đây, cô cũng tiện đường, chỗ ngồi trên xe đủ để chở thêm hai cô gái.
Nữu Gia lại giật mình. Hôm nay là ngày gì thế này, được cùng idol ăn bữa cơm còn chưa đủ, idol còn muốn đưa các cô về nhà!
"Đi thôi!" Lý Hi Hạnh không đợi hai người trả lời, trực tiếp đi về phía bãi đỗ xe ngầm.
Bởi vì hôm nay đã sớm quyết định đi ăn khuya sau lễ trao giải, nên Lý Hi Hạnh không dùng xe của công ty, bảo Tiểu Toa lái xe mình đến bãi đỗ xe của trung tâm nghệ thuật. Các cô ăn khuya xong, ra khỏi con phố đi đến bãi đỗ xe bên cạnh.
Bốn cô gái vừa nói chuyện, vừa chậm rãi đi vào tầng hầm.
Trong bãi đỗ xe ngầm, hai người đàn ông tựa bên tường, vừa hút thuốc lá vừa nói chuyện phiếm. Đã rất khuya, bãi đỗ xe ngầm chỉ còn thưa thớt mấy chiếc xe, lại không có người nào.
"Mấy giờ rồi mà còn chưa tới!" Một thanh niên tóc húi cua gọi là Mã Thất ném tàn thuốc lên mặt đất, dùng chân giẫm giẫm.
"Không phải đi gặp tình nhân chứ? Đừng nói là cả đêm không về nha?" Người đàn ông gọi là Lưu Cửu run lập cập, "Nơi này thật mẹ nó lạnh quá đi!"
Mã Thất lấy hộp thuốc lá ra, đang định châm thêm một điếu, bỗng nhiên điện thoại di động trong túi rung lên. Anh ta lấy điện thoại di động ra xem, là Vương Thập Tam gọi tới.
"Lão Thất, họ đã trở lại. Mang theo hai cô gái, tất cả là bốn người."
Mã Thất cúp điện thoại, nghi ngờ nhìn Lưu Cửu: "Sao lại thêm hai người?"
"Không sao, chẳng phải chỉ là hai đứa con gái sao? Không phải nhiều hơn hai tên đàn ông. Đàn bà phụ nữ thì bảy tám người cũng không sợ!" Lưu Cửu khởi động tay chân lạnh cứng nãy giờ, "Chúng ta nhanh đi thôi!"
Hai người đội mũ lên, kéo cao cổ áo, xoay người nhặt công cụ dưới chân, từ nơi hẻo lánh đi ra ——vừa rồi họ đợi ở vị trí góc chết của camera giám sát. Nghề nghiệp hai người này chính là lưu manh, thường xuyên có người tìm đến nhờ làm những loại chuyện thế này, coi như là chuyên gia.
Bọn hắn đi tới chiếc xe con màu đen đỗ gần đó ——chính là xe của Lý Hi Hạnh!
Mã Thất lấy ra một con dao nhỏ, vạch mấy nhát trên thân xe, lại ngồi xuống bên cạnh, đâm mấy nhát rạch rách lốp xe.
Lưu Cửu đấm mấy phát vào kính chiếu hậu, đập bể kính.
Sau đó hai người lại lấy ra mấy bình phun sơn, phun lên thân xe!
Chỉ chốc lát sau, chiếc xe bị phun sơn thay đổi hoàn toàn. Họ lui về phía sau mấy bước, quan sát thành phẩm hoàn chỉnh của mình.
Họ dùng màu sơn đỏ sơn lên thân xe mấy chữ "Gϊếŧ" và "Chết", sơn đỏ chưa khô hết nhỏ giọt xuống, không khác gì đang chảy máu, nhìn rất khủng bố. Nếu người nhát gan nhìn thấy xe, sợ là sẽ phát bệnh tim mất.
Hai người hài lòng gật đầu, thu đồ vào.
Điện thoại Mã Thất lại rung, anh ta lấy ra xem, thì thấy là tin nhắn Vương Thập Tam đang theo dõi gửi tới.
"Bốn cô gái đã đi vào bãi đỗ xe."
Anh ta cất điện thoại, chờ không đến vài phút, trong bãi đỗ xe ngầm trống trải truyền đến tiếng bước chân và âm thanh của mấy cô gái.
Mã Thất và Lưu Cửu trao đổi ánh mắt, chuẩn bị sẵn sàng.
Bao gồm cả Vương Thập Tam đi theo dõi, ba người bọn họ là nhóm lưu manh du côn được Kim Dũng tìm đến. Bình thường chuyện họ làm nhiều nhất là đòi nợ cho vay nặng lãi, hù dọa người rất khá. Tối hôm nay Kim Dũng tìm họ đến chính vì muốn hù dọa Lý Hi Hạnh.
Kế hoạch của họ là, phá hỏng xe Lý Hi Hạnh, sau đó khi Lý Hi Hạnh trở về, cố ý đi đến đụng chạm, gây chuyện, đe dọa cô, để cô về sau thành thật một chút, không nên nói lời lung tung.
Đây cũng không phải là lần đầu Kim Dũng tìm họ tới làm loại chuyện này. Trước kia họ cũng đã từng hù dọa mấy nghệ sĩ nhỏ, cũng từng hù dọa phóng viên, mục đích là để cho đối phương ngậm miệng. Mà khi hù dọa họ cũng sẽ không nhắc đến tên Kim Dũng, không thì sợ đối phương ghi âm lại thì phiền phức. Họ chỉ cần nói "Thành thật một chút", người bị uy hiếp sẽ tự hiểu gần đây mình đắc tội với người nào, sau đó thành thành thật thật cụp đuôi làm người.
Nghệ sĩ cũng vậy, phóng viên cũng vậy, cảm thấy mình bị uy hiếp, ai lại không sợ? Mấy lần hành động lần trước của họ rất thuận lợi. Mà đối với Kim Dũng mà nói, ông ta cũng không cần sợ gặp phải phiền toái gì, bọn Mã Thất làm lưu manh du côn, cũng có khí chất của lưu manh du côn, nếu bị bắt, sẽ không khai ra Kim Dũng. Bởi vậy dù người bị uy hiếp biết người đứng sau là ai, nhưng không có chứng cứ! Có mang chuyện này lên mạng cũng không dám nói do Kim Dũng và Quách Huy làm, nếu không Kim Dũng có thể kiện họ tội xâm phạm danh dự, khiến họ táng gia bại sản! Thậm chí, đối với người nhát gan mà nói, đến báo cảnh sát cũng không dám báo, lập tức sợ hãi xin lỗi, từ nay về sau không dám tái pham.
Bởi vậy, Kim Dũng rất thích tìm bọn Mã Thất hợp tác, trả thù lao cũng cao.
Lại chờ thêm một lát, đoàn người Lý Hi Hạnh xuất hiện trong tầm mắt Mã Thất .
"Người đàn ông phía sau kia hình như đi theo chúng ta nãy giờ". Chu Tiêu Đồng nhỏ giọng nói với Nữu Gia.
Nữu Gia quay đầu nhìn thoáng qua.
Vừa rồi các cô ở bên ngoài, đông người nên không phát hiện. Nhưng vừa vào tầng ngầm, bãi đỗ xe hơn nửa đêm không có ai khác, hoàn cảnh trống trải bên trong khiến âm thanh rất rõ ràng, các cô cuối cùng cũng phát hiện ra Vương Thập Tam đang theo sau.
Vương Thập Tam đội mũ, cổ áo kéo lên rất cao, ánh mắt hung ác nham hiểm, xem ra cũng không phải là người tốt lành gì.
Không chỉ Nữu Gia và Chu Tiêu Đồng phát hiện ra, Lý Hi Hạnh cùng Tiểu Toa cũng phát hiện. Các cô ngừng nói đùa. Tiếng bước chân trong bãi đỗ xe càng thêm rõ ràng.
Lý Hi Hạnh nhíu mày. Đối phương một mực đi theo các cô, cô không xác định được đối phương trùng hợp cùng đường hay là rắp tâm làm việc không tốt. Cô chỉ có thể bước nhanh hơn, đi về phía đỗ xe.
Trong lúc các cô nhanh chóng đi tới chỗ đỗ xe, đột nhiên phía trước cũng vang lên tiếng bước chân, chỉ thấy hai người đàn ông áo đen mũ đen cũng đang đi về phía các cô!
Nếu như chỉ có một mình Vương Thập Tam, thì còn có thể là trùng hợp. Nhưng hơn nửa đêm, trong bãi đỗ xe ngầm, ba người đàn ông ăn mặc giống nhau lén lén lút lút cùng xuất hiện, tuyệt đối không phải là trùng hợp!
Mắt Chu Tiêu Đồng hơi nheo lại, lập tức mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng. Trong bãi đỗ xe không có ai, nhưng mỗi bãi đỗ xe đều có bảo vệ, tuy không ở phía bên này, nhưng chỉ cần các cô lên tiếng, chắc chắn trong nửa phút họ sẽ đi đến!
Đúng lúc này, Nữu Gia lại bước nhanh về phía trước, ngăn trước người Lý Hi Hạnh, đối mặt với Mã Thất va Lưu Cửu đang đi đến, quát lên một tiếng.
"Các người định làm gì?!"
Âm thanh Nữu Gia to lớn dị thường, đối mặt với hai người đàn ông cũng không luống cuống, ngược lại khiến cho Mã Thất va Lưu Cửu chấn động.
Thật ra kế hoạch của Mã Thất và Lưu Cửu là đi đến đụng Lý Hi Hạnh một cái, sau đó hung thần ác sát dùng lời lẽ để hù dọa cô. Chuyện gϊếŧ người phóng hỏa họ thật không nghĩ đến, cũng không dám nghĩ đến. Trị an của Thượng Hải rất tốt, khắp nơi đều có camera giám sát và nhân viên bảo vệ, nếu làm ra chuyện lớn, họ chắc chắn chạy không thoát. Đừng nói bọn họ không dám, chính Kim Dũng cũng không dám! Lý Hi Hạnh tốt xấu gì cũng là một minh tinh, sức ảnh hưởng của công chúng vẫn còn đó, nếu làm lớn chuyện, thì tất cả bọn họ đều toi đời. Thế nên họ chỉ định lợi dụng làm người khác sợ hãi mà thôi.
Thấy Nữu Gia đứng ra, Mã Thất và Lưu Cửu nhìn nhau một cái. Mặc dù có thêm hai cô gái trẻ tuổi ngoài dự đoán của họ, nhưng nhìn thân thể Chu Tiêu Đồng và Nữu Gia, họ không thèm để vào mắt.
Thế là Mã Thất và Lưu Cửu tiếp tục nhanh chân đi về phía Lý Hi Hạnh.
Vương Thập Tam phía sau cũng bước nhanh hơn.
Chu Tiêu Đồng cảnh giác đẩy Lý Hi Hạnh một cái: "Chạy mau! Tiểu Toa, báo cảnh sát!"
Mã Thất chạy tới trước mặt Nữu Gia, khinh miệt từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ bé trước mặt. Cô gái nay đoán chừng tầm 50kg, trong lòng anh ta tính toán một chút, mình có thể xách cô gái này lên như xách một con gà con.
"Cô bé, không muốn ăn đau thì cút đi!" Mã Thất nói. Mặt anh ta trời sinh hung tợn, chỉ cần đứng đó, mấy nữ sinh cũng không dám tới gần. Anh ta bày ra vẻ mặt dữ tợn, có thể khiến người nhát gan bật khóc.
Anh ta vừa dứt lời, lông mày Nữu Gia bỗng nhiên nhíu chặt —— cô ấy đã nhìn thấy chiếc xe bị phun sơn khủng bố uy hiếp phía sau!
Mã Thất tiếp tục đi về phía trước, chuẩn bị dùng bả vai đẩy ngã Nữu Gia. Nhưng chỉ một giây sau, Nữu Gia lấy thế sét đánh không kịp che tai, tung một cú đấm móc chuẩn xác vào cằm Mã Thất!
Cằm là địa phương vô cùng yếu ớt, Mã Thất cảm giác cằm mình bỗng nhiên đụng vào hàm trên, đầu như đụng phải chuông, kêu ong ong vài tiếng, trước mắt hoa lên, thân thể mất cân bằng, lảo đảo ngã xuống!
Lưu Cửu đã đi qua Nữu Gia, chuẩn bị tiếp cận Lý Hi Hạnh, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng ngã xuống đất. Anh ta còn tưởng Mã Thất quật ngã Nữu Gia, trong lòng không khỏi sợ hãi, thầm mắng Mã Thất ra tay quá nặng. Không phải anh ta thương hương tiếc ngọc, mà là sợ Mã Thất đẩy Nữu Gia té ngã bị thương, bọn họ rất có thể sẽ bị cảnh sát tạm giữ thêm mấy ngày!
Thế là anh ta quay đầu nhìn thoáng qua, vừa kịp thấy Nữu Gia tiêu sái quay người.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Lưu Cửu khó tin trừng to mắt, con ngươi cũng co lại!
Nữu Gia lông tóc không bị sứt mẻ, ngược lại Mã Thất cao to nằm lăn trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự!
Lưu Cửu cả người đều thấy không ổn. Đây là tình huống gì??? Cô gái nhỏ này quật ngã Mã Thất rồi sao??? Mới có mấy giây mà??!
Nữu Gia vung vung nắm đấm, khinh thường: "Yếu ớt thế sao!"
Không phải cô ấy giả vờ, mà đúng là thân thủ Mã Thất này chẳng ra làm sao cả, khẳng định chưa từng học võ, ý thức phong ngự cơ bản không có. Cơ thể con người có rất nhiều nơi nguy hiểm, chỉ cần dùng lực vừa đủ đánh vào nhược điểm, một quyền có thể khiến đối thủ KO.
Lưu Cửu: "???!!!"
Nơi này dù sao cũng là thành phố có trị an tốt, không giống phương Bắc. Đám du côn lưu manh ít có cơ hội đánh nhau. Công việc bình thường của họ là phá hoại, dọa nạt, thu phí bảo kê, đúng là không biết đánh nhau.
Nữu Gia đi về phía Lưu Cửu.
Lưu Cửu không có ý định động thủ, nhưng nhìn thấy Mã Thất nằm như thế, liền hoảng hốt, không nghĩ tới chạy đi, liền vung nắm đấm về phía Nữu Gia!
Nữu Gia linh hoạt cúi người tránh thoát, một chân đá quét về phía Lưu Cửu. Lưu Cửu vội vàng tránh thoát, đúng lúc nắm được chân Nữu Gia! Trong lòng anh ta không khỏi vui mừng, cho là mình bắt được chân Nữu Gia là đã chế trụ được cô ấy. Trong lòng anh ta thầm nghĩ: Dù sao cũng là đàn bà, muốn cùng đàn ông đánh nhau? Nghĩ gì thế!
Nhưng mà một giây sau, Nữu Gia bỗng nhiên vặn người! Lưu Cửu vội vàng, không kịp chuẩn bị buông lỏng tay, chỉ thấy Nữu Gia phi thân một cái, tung chân khóa cổ anh ta! Lưu Cửu cảm giác mình bị một cỗ sức mạnh to lớn xoay tròn khống chế, hoàn toàn không có cách nào tránh thoát, bỗng nhiên bị xoay vài vòng, cổ bị chế trụ, trời đất quay cuồng!
Anh ta té ngã trên mặt đất, mắt nổ đom đóm!
Trước sau chỉ có tầm mười giây, Nữu Gia đã đánh ngã hai tên lưu manh.
Mà đổi sang phía còn lại, Vương Thập Tam cũng muốn tới gần Lý Hi Hạnh, lại bị Chu Tiêu Đồng ngăn lại.
"Cô gái nhỏ, chuyện không liên quan tới cô, tránh ra." Vương Thập Tam để hở ngực, lưu manh đụng chạm Chu Tiêu Đồng, muốn đẩy ngã cô.
Chu Tiêu Đồng: ". . ."
Cô liền nâng đầu gối lên!
Vương Thập Tam còn đang định lưu manh đùa giỡn, sao có thể nghĩ một cô gái trẻ lại không sợ lưu manh, giơ chân liền đạp thẳng vào điểm yếu của anh ta!
Anh ta lập tức kêu thảm một tiếng, đau đến không muốn sống, che lấy điểm yếu ngã xuống.
Chu Tiêu Đồng vỗ ngực, thở ra một hơi. Đến cùng cô không phải là Nữu Gia, lúc nãy vẫn vô cùng căng thẳng. Nếu bình thường phản ứng đầu tiên của cô chắc chắn là né tránh, cũng may đêm qua Nữu Gia vừa mới dạy qua cô vài chiêu, không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải dùng tới. . .
. . .
Nửa phút đồng hồ sau, bảo vệ bãi đỗ xe nghe thấy tiếng kêu gào chạy tới.
Mấy phút đồng hồ sau, cảnh sát nhận điện thoại cũng tới.