Quách Tố Lôi nghi ngờ nhìn Chu Tiêu Đồng. Chu Tiêu Đồng lời nói nhẹ nhàng, biểu cảm chân thành khiến bà buông lỏng một chút cảnh giác.

Quách Tố Lôi thực sự không muốn đánh con gái. Du Tiểu Na đã mười tám tuổi, không phải mới tám tuổi, đã cao ngang với bà. Sáng sớm phát hiện con gái bỏ nhà đi, gọi điện thì cãi lại bà, còn tắt máy. Tìm được con gái thì thấy cô bé ăn mặc thành như thế, hét ầm ĩ cổ vũ minh tinh, nhất thời xúc động, mới làm ra chuyện như vậy. Nếu lúc nãy bàn tay kia hạ xuống, chính bà cũng không biết sau đó phải giải quyết ra sao.

Quách Tố Lôi nhìn Du Tiểu Na thật sâu, sau đó lại liếc nhìn Chu Tiêu Đồng một cái.

Bà cũng là người có địa vị, không muốn xấu hổ trước đám đông. Sau một lát do dự, bà xoay người, đi đến quán cà phê.

Chu Tiêu Đồng thở phào nhẹ nhõm.

Trạng thái giương cung bạt kiếm bên này thuyên giảm, phóng viên vô cùng thất vọng. Mấy phòng viên đều đang chờ xung đột xảy ra đấy, nào ngờ cứ thế lặng yên kết thúc, một tin tức hay ho thế mà bị phá hỏng mất. Bọn họ chỉ có thể quay máy ảnh, tiếp tục chụp ảnh lễ cắt băng khánh thành.

Chu Tiêu Đồng kéo tay Du Tiểu Na, đi tới quán cà phê: "Đi thôi".

Du Tiểu Na chần chừ, không muốn đi. Buổi sáng cô bé nhất thời xúc động chuồn khỏi nhà, cũng không nghĩ tới việc sau đó giải quyết ra sao. Giờ mới cảm thấy sợ hãi.

Chu Tiêu Đồng không thúc giục, dừng chân nhìn cô.

Du Tiểu Na tránh ánh mắt của Chu Tiêu Đồng. Du dao trước đó, cô bé đã lừa Chu Tiêu Đồng. Một lúc sau, cô rốt cuộc không nhịn được chột dạ ngẩng đầu nhìn Chu Tiêu Đồng. Cô không thấy ánh mắt Chu Tiêu Đồng có chút nghi ngờ, khinh thường hay những cảm xúc khác trước lời nói dối của cô bé, mà ngược lại, thấy trong ánh mắt Chu Tiêu Đồng sự thấu hiểu và khích lệ.

"Đi thôi. Đừng sợ, có chị đây".

Những lời này của Chu Tiêu Đồng khiến Du Tiểu Na cảm thấy an tâm, cuối cùng nhấc chân, đi theo Chu Tiêu Đồng đến quán cà phê.

Ba người ngồi trong quán cà phê. Buổi sáng quán cà phê không có nhiều người đến, xung quang rất yên tĩnh.

Quách Tố Lôi nhìn chằm chằm Du Tiểu Na, nhưng Du Tiểu Na quay đầu không dám nhìn mẹ. Không khí trên bàn rất xấu hổ, Quách Tố Lôi thu tầm mắt lại, tâm tình cũng rất xấu.

"Gọi đồ uống trước nhé?" Chu Tiêu Đồng đưa thực đơn cho họ, "Hai người muốn uống gì?"

Quách Tố Lôi gọi một ly cà phê đen, Du Tiểu Na gọi Frappuccino, còn Chu Tiêu Đồng gọi một tách trà nóng. Chu Tiêu Đồng hỏi Du Tiểu Na đã ăn sáng chưa, Du Tiểu Na lắc đầu. Cô bé nhân lúc mẹ cô bé còn đang chuẩn bị bữa sáng mà chuồn mất, lúc này bụng đã đói. Vì thế Chu Tiêu Đồng lại gọi một phần sanwich.

Sau khi gọi món, không khí xấu hổ cũng giảm bớt.

Quách Tố Lôi mở miệng trước, bà nhìn từ đầu đến chân Chu Tiêu Đồng, hỏi: "Cô là ai?"

"Cháu là bạn của Na Na ạ".

"Bạn gì?" Quách Tố Lôi khó chịu hỏi, "Bạn cùng theo đuổi minh tinh ấy hả?"

Không chờ Chu Tiêu Đồng trả lời, Du Tiểu Na cũng dùng giọng điệu tương tự cãi lại: "Mẹ quản cả việc con kết bạn như thế nào ấy hả?"

"Con!" Quách Tố Lôi nói, "Mẹ là mẹ con, con kết bạn với ai sao mẹ lại không được quản hả?"

Nhìn thấy hai mẹ con lại sắp cãi nhau, Chu Tiêu Đồng cảm thấy vô cùng đau đầu, vội nói: "Na Na, em sang ngồi bàn bên kia một chút, chị muốn nói với mẹ em mấy câu".

Du Tiểu Na ngạc nhiên, Quách Tố Lôi cũng choáng váng.

Hai mẹ con đều cho rằng, Chu Tiêu Đồng muốn đến giúp Du Tiểu Na cùng cãi nhau với mẹ cô bé, hoặc thì ít nhất cũng giúp cô bé tranh luận. Kết quả Chu Tiêu Đồng lại muốn tách Du Tiểu Na ra, nói chuyện riêng với Quách Tố Lôi.

Du Tiểu Na không hề thấy mình theo đuổi thần tượng là chuyện gì sai trái, nhưng cô bé không có tài ăn nói, không thể tranh luận đúng sai. Thế nên mỗi khi bố mẹ dạy bảo, cô bé chỉ có thể cứng đầu đối chọi, hỏi tại sao con không thể làm cái này cái kia, dựa vào đâu con không thể làm cái này cái kia. Cuối cùng, bố mẹ không thuyết phục được con gái, con gái cũng không thuyết phục được bố mẹ. Mâu thuẫn chỉ tạm thời được giải tỏa, không lâu sau đó lại bị nguyên nhân giống vậy mà bùng lên. Cô bé muốn nghe xem Chu Tiêu Đồng có thể nói gì. Nếu có lý, sau này cô bé cũng có thể lấy ra mượn dùng. Nào ngờ, Chu Tiêu Đồng lại đuổi cô bé đi...

Do dự vài giây, Du Tiểu Na cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đứng lên đi sang bàn khác. Cô cũng không biết vì sao, chỉ vì cô rất tin tưởng Chu Tiêu Đồng.

Nhìn thấy con gái nghe lời như vậy, Quách Tố Lôi kinh ngạc nhìn Chu Tiêu Đồng, có chút ngưỡng mộ với cô.

"Cô muốn nói gì với tôi?" Quách Tố Lôi hỏi.

"Dì ơi, cô có biết vì sao Na Na muốn theo đuổi thần tượng không?"

Câu hỏi này làm Quách Tố Lôi nhíu mày. Bà cũng muốn biết tại sao đây! Mấy ngôi sao kia lớn lên cũng chỉ đẹp hơn người bình thường một chút, chỉ biết hát với nhảy. Nếu nói là người tài năng, thì cũng chỉ hơn người bình thường một chút, đáng giá để fan cuồng nhiệt si mê đến vậy không? "Cô đừng nói với tôi những minh tinh đó có gì đáng giá để người ta phải thích nhé". Quách Tố Lôi chế nhạo. Hiển nhiên Na Na đã từng nói với bà những chuyện này, "Tôi không cảm thấy mấy minh tinh đó tốt ở đâu, lại khiến cho học sinh trung học đến sách cũng không muốn đọc nữa!"

"Có hay không thì mỗi người một ý ạ". Chu Tiêu Đồng nhẹ nhàng nói: "Nhưng cháu cảm thấy không phải fan làm gì cũng 'vì' minh tinh. Ngược lại, họ có quá nhiều tình cảm muốn cho đi, muốn giải tỏa, nên mới theo đuổi thần tượng".

Cách nói này khiến Quách Tố Lôi ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn Chu Tiêu Đồng.

"Cháu theo đuổi thần tượng mấy năm rồi, biết một số người cũng theo đuổi thần tượng, cũng quan sát họ. Đây là kết luận của riêng cháu, cô có thể nghe qua một chút".

Cô không nhanh không chậm, từ tốn nói: "Hành vi của con người thường có động cơ nhất định phía sau. Động cơ càng mạnh mẽ, hành vi càng điên cuồng. Thích, tán thưởng, yêu là một loại, nếu chỉ tán thưởng thôi, họ sẽ bỏ tiền ra mua album thần tượng --- nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Hành động cuồng nhiệt hơn vượt qua trình độ này, thì động cơ của họ không chỉ còn là thích nữa rồi".

Quách Tố Lôi khó hiểu nhìn cô, không hiểu cô muốn nói gì.

Chu Tiêu Đồng nói tiếp: "Theo đuổi thần tượng nhiệt tình nhất phần lớn là học sinh mười mấy tuổi. Tuổi này còn nhỏ, vừa mới ra khỏi cánh chim của cha mẹ, vội vàng muốn thể hiện cá tính, tìm kiếm vị trí của chính mình. Cho dù không theo đuổi thần tượng, họ cũng sẽ làm những chuyện khác, cũng nhiệt tình như vậy, ví dụ như chơi game, hay manga anime, hay thi đấu gì đó... Họ nhiệt tình như thế bởi vì --- họ có động lực mạnh mẽ muốn hét to lên với thế giới họ thích cái gì, họ ghét cái gì. Họ muốn cả thế giới này hiểu họ. Trong mắt cô đó là hành vi mất não. Nhưng với cô bé, cô bé chỉ muốn hét lên là: Mọi người đến xem này! Con thích thứ này! Đây là con này!"

Quách Tố Lôi sững sờ.

Họ có động lực mạnh mẽ... muốn hét to lên với thế giới.... để thế giới này hiểu họ.

Quách Tố Lôi sinh con gái khá muộn, khi còn nhỏ chưa từng chơi game hay theo đuổi thần tượng. Bà có thể tự tin nói rằng, khi còn nhỏ mẹ chưa từng thích những thứ vớ vẩn ấy, thứ mẹ thích luôn là những thứ lành mạnh và tích cực. Nhưng bà không thể nói, bà chưa từng nhiệt tình thích một thứ gì đó, hay chưa từng muốn người khác hiểu mình.

Mà bà đối với thứ Na Na yêu thích, luôn chọn cách không hiểu, chèn ép cô bé.

Một lúc sau, Quách Tố Lôi hiểu ra: "Được rồi, coi như đúng là con bé đang ở độ tuổi muốn được hiểu. Nhưng bố mẹ như chúng tôi không nên giảng giải cho con bé hiểu cái nào đúng cái nào sai sao? Hiểu con bé? Xong kệ con bé muốn làm gì thì làm? Cô cảm thấy con bé không chịu đi học xong chạy đến đây theo đuổi thần tượng là đúng à?"

"Tất nhiên là không đúng ạ. Nhưng đúng sai có quan trọng vậy không ạ - ít nhất đối với con gai cô thì nó không quan trọng. Thứ quan trọng ở đây là, dù cô có muốn hay không, đam mê tuổi trẻ, khao khát tự do, khao khát được công nhận rất khó bị dập tắt".

Quách Tố Lôi mở miệng không nói nên lời.

Bà nghi ngờ nhìn Chu Tiêu Đồng. Bà luôn cho rằng những người trẻ tuổi theo đuổi thần tượng là một đám mất lí trí, cho rằng Chu Tiêu Đồng sẽ nói với bà rất nhiều về việc theo đuổi thần tượng tốt thế nào. Nhưng bà không nghĩ, Chu Tiêu Đồng lại lý trí và thấu tình đạt lý như thế.

Một lúc sau, bà xoa xoa thái dương, nói: "Giờ cháu chưa có con, nói cũng dễ nói. Chờ cháu có con rồi..."

"Đúng ạ, cháu chưa từng trải qua vất vả của cô, nên chỉ có thể đứng trên góc nhìn hạn hẹp của cháu tâm sự với cô thôi ạ. Nếu cháu làm cô không vui, cũng mong cô không giận. Na Na theo đuổi thần tượng, lười biếng không chịu học hành, chỉ muốn dùng cách nhẹ nhàng đi lối tắt để tìm đến vui sướng nhất thời. Nhưng tại sao cô không hy vọng trên đời này cũng có những lối tắt nhẹ hàng hơn để đi?"

"Cô? Cô thì sao?" Quách Tố Lôi nhíu mày, "Cháu cho rằng cô thảnh thơi sao? Mỗi ngày đi làm tám chín tiếng đồng hồ, về nhà còn phải trông coi con bé ăn cơm làm bài tập..."

"Dạ cháu biết, cô nuôi Na Na lớn như vậy rất vất vả".

Chu Tiêu Đồng nói điều này khiến trong lòng Quách Tố Lôi thoải mái hơn chút. Có đôi khi đạo lý này bà hiểu, nhưng bà là mẹ, bà cực khổ nuôi lớn con gái như vậy, người khác đứng nói không đau eo sao có thể hiểu. Nhà họ cũng nuôi một cô con gái đến tuổi phản nghịch xem?

"Nhưng mà", Chu Tiêu Đồng nói, "Trông cậy cô bé làm nên chuyện, trưởng thành theo cách cô muốn, không phải là chính cô cũng đang lười biếng sao ạ?"

"Tôi lười biếng?" Quách Tố Lôi không tin được trợn to mắt.

"Không phải sao ạ? Trông cậy người khác ngoan ngoãn làm chuyện mà cô muốn, chẳng phải chính mình cũng lười biếng sao ạ?" Chu Tiêu Đồng nói, "Cô chờ mong cô bé như vậy, muốn cô bé trở thành người cô muốn, có phải cô cũng nên dùng nhiều sức lực hơn để hiểu cô bé và hướng dẫn cô bé không ạ?"

Quách Tố Lôi trợn mắt nhìn Chu Tiêu Đồng. Bà định nói, cháu đừng đứng nói chuyện mà không đau eo nhé. Bà có dùng nhiều sức lực hay không, Chu Tiêu Đồng có biết không?!

Chu Tiêu Đồng dường như thấu hiểu tâm tư của bà, vì thế quay đầu gọi Na Na đang ngồi bàn khác.

"Na Na".

Du Tiểu Na đang ngồi bàn bên vùi đầu gặm sanwich, nghe Chu Tiêu Đồng gọi, mờ mịt ngẩng lên.

"Lại đây." Chu Tiêu Đồng vẫy tay với cô bé.

Vì thế Du Tiểu Na bưng đồ ăn trở về bàn của Chu Tiêu Đồng và mẹ. Cô bé nghi ngờ ngó Chu Tiêu Đồng, rồi lại ngó mẹ mình. Chu Tiêu Đồng vẫn mỉm cười, còn biểu cảm của Quách Tố Lôi hơi kì lạ.

"Na Na, sau này em muốn thi trường nào?" Chu Tiêu Đồng hỏi cô bé.

Na Na im lặng một lúc rồi lắc đầu: "Đều là bố mẹ bảo em học trường nào tốt, em chưa từng thích trường nào ạ. Không đỗ trường này thì đỗ trường khác, không đỗ chính quy thì học trung cấp, em không thấy không đỗ đại học thì đời mình thế là hết. Em quen một người bạn, tốt nghiệp trung cấp, sau này tự mở công ty, rất giỏi".

"Con!" Quách Tố Lôi không nhịn được muốn phản đối giọng điệu của cô bé, định nói con nếu không đỗ đại học tương lai sẽ khó khăn thế nào. Nhưng lời nói còn chưa nói hết, Chu Tiêu Đồng vỗ vỗ tay bà, ý bảo bà đừng nóng vội.

"Trung cấp à... nếu học trung cấp thì vất vả lắm đấy".

"Dạ?" Na Na khó hiểu nhìn cô.

"Thực ra đại học càng tốt càng thoải mái. Đại học trọng điểm thường không điểm danh, thời gian sau giờ học chính mình muốn làm gì thì làm. Còn các trường trung cấp, quản học sinh rất nghiêm, ngày nào cũng bắt tự học sáng tối, buổi tối không được ở ngoài, phòng ngủ cũng bị kiếm tra... Quản còn chặt chẽ hơn trung học nhiều".

"Hả? Còn bắt tự học sáng tối ấy ạ?" vẻ mặt Na Na vô cùng chán ghét. Cô bé luôn mong mình nhanh tốt nghiệp trung học. Giống như tiểu thuyết với phim truyền hình, chỉ cần vào đại học, cô bé liền vào được thiên đường, có cuộc sống mới đầy tự do. Nếu vẫn bị quản giống trung học... Thiên đường đâu chẳng tấy, còn phải sống như địa ngục mấy năm sao?!

Cô bé vội nói: "Em muốn thi đại học chính quy! Em... em sẽ cố gắng!".

Quách Tố Lôi: "..."

Chu Tiêu Đồng không hề kể mục tiêu to lớn gì, chỉ cần một câu nói buổi tối không phải tự học, liền khiến Na Na có động lực thi trường đại học chính quy.

"Đồng Đồng, chị tốt nghiệp đại học nào thế?" Du Tiểu Na hỏi.

"Chị á? Đại học T".

Du Tiểu Na và Quách Tố Lôi đều ngạc nhiên. Đại học T của Thượng Hải là một trường đại học thuộc dự án 985, xếp hạng rất cao trong cả nước.

"Chị học đại học T á? Học sinh giỏi!!!" Du Tiểu Na kích động: "Vậy chẳng phải chị cùng trường với Ngu Thanh Thần sao?!"

Chu Tiêu Đồng nghe thấy tên Ngu Thanh Thần, hơi ngạc nhiên, sau đó cong mắt cười: "Đúng thế. Bạn cùng trường. Anh ấy hơn chị một khóa. Đại học T rất nhiều trai xinh gái đẹp! Lúc trước Ngu Thanh Thần một trong số những người đứng đầu, còn mấy người cạnh tranh vị trí ấy nữa cơ!"

"!!!" Nhiệt tình của Du Tiểu Na hoàn toàn được huy động, hai mắt sáng lên: "Ngu Thanh Thần!! Người đứng đầu!! Còn đứng nhất!!"

"Đúng thế! Hơn nữa nhà ăn đại học T rất ngon. Ở đó có bốn nhà ăn, lẩu cay, mì thịt bò... món nào cũng ngon hơn ở ngoài trường. Lúc nào rảnh, chị đưa em đi dạo một vòng. Ngắm trai xin gái đẹp, ăn ngon một bữa nhé!"

"Được được được!" Du Tiểu Na nuốt nước miếng, đầu gật như giã tỏi.

"Em... nghe chị nói xong rất muốn thi đại học T". Cô bé bối rối: "Nhưng điểm trường đại học T hơi cao..."

Quách Tố Lôi choáng váng. Bà dùng hết miệng lưỡi tả cho con gái trường nào tốt, trường nào chuyên nghiệp, Du Tiểu Na vẫn không hứng thú, không suy nghĩ chút nào về tương lai. Dường như cô bé không học vì chính mình, mà vì bố mẹ. Nhưng giờ thì sao, Chu Tiêu Đồng chưa nói lịch sử trường thế nào, cũng chẳng kể chuyện ngày còn đi học, cũng chẳng đề cập đến chuyên ngành nào, chỉ kể "bạn cùng trường minh tinh", "trai xinh gái đẹp", "cơm nhà ăn ngon", chỉ ba điều đã thành công hấp dẫn Du Tiểu Na!

"Chị không biết thành tích hiện tại của em thế nào". Chu Tiêu Đồng nói, "Em về xem điểm một số chuyên ngành, xem xem em có hứng thú với chuyên ngành nào. Chờ đến tháng hai năm sau, một số trường đại học hàng đầu sẽ tổ chức tự tuyển sinh. Nếu vượt qua, em sẽ là sinh viên thi đỗ đầu tiên. Tự tuyển sinh dễ hơn thi đại học, thi viết chỉ chiếm một phần điểm thôi, phần còn lại là phỏng vấn. Thi phỏng vấn ấy, thực chất chỉ xem em có phải người háo phóng rộng rãi lễ phép không, để lại ấn tượng tốt cho giám khảo. Chắc chắn chuyện này em sẽ chiếm ưu thế! Hơn nữa nếu em được chọn, em sẽ đỡ khổ hơn người khác những nửa năm, không cần chịu áp lực thi đại học".

Du Tiểu Na nghe cô nói tâm hồn bay bổng lên mây, hận không thể ngay lập tức về nhà làm bài, làm hết đề. Tốt nhất ngày mai là kỳ tự tuyển sinh của các trường, để cô nhanh chóng thi xong, nhanh chóng giải thoát!

Chu Tiêu Đồng nhìn Quách Tố Lôi, Quách Tố Lôi im lặng.

Bà cuối cùng cũng hiểu ý của Chu Tiêu Đồng. Hiểu con gái muốn gì, sai đó gãi đúng chỗ ngứa mà dẫn đường. Chứ không phải thô bạo nói đâu đúng đâu sai, trông cậy cô bé theo ý mình.

"Na Na".

"Dạ?" Du Tiểu Na đang vui mừng, nghe thấy Chu Tiêu Đồng gọi, vội vàng nhìn về phia Chu Tiêu Đồng.

"Chỉ có khi em đủ mạnh, mới có thể đạt được tự do em muốn". Chu Tiêu Đồng nghiêm túc nhìn mắt cô bé, "Chỉ có tiền chính em kiếm được, vậy thì em mua gì cũng được. Em làm xong việc rồi thì muốn đi nơi nào cũng được. Không cần đợi bố mẹ bạn bè vì yêu em mà nhường em".

Lời nói của cô khiến Du Tiểu Na bình tĩnh lại.

Trai xinh gái đẹp cũng tốt, đồ ăn ngon cũng tốt, nhưng chi là khích lệ tạm thời. Có thể tiêm cho cô bé một liều máu gà lúc cô bé mệt mỏi nhất. Nhưng hiệu quả của nó rât hữu hạn. Sự vất vả của học tập có thể bào mòn đi tình yêu với người đẹp, đồ ăn ngon. Thứ niềm tin quan trọng nhất giúp cô bé kiên trì theo đuổi, cuối cùng vẫn là tự do.

Một lúc sau, Na Na trịnh trọng gật đầu.

"Được. Em sẽ về nhà chăm chỉ học tập, mục tiêu tạm thời là kỳ thi của đại học T năm sau đi!".

Nếu có thể chọn mục tiêu là kỳ tự tuyển sinh của đại học T, cho dù cô bé không đỗ đại học T, cũng có thể giúp cô bé đỗ một trường đại học lý tưởng khác.

Chu Tiêu Đồng cười.

Quách Tố Lôi không trách móc Du Tiểu Na nữa.

"Chúng ta về thôi". Bà nói: "Trưa nay mẹ làm món tôm on thích nhất nhé".

Du Tiểu Na chưa từ bỏ, hỏi: "Hộp đồ kia của con, mẹ vất rồi hay giấu đi đâu thế?"

Quách Tố Lôi mấp máy môi, muốn nói lại thôi, im lặng một lát, thở dài: "Mẹ mua lại cho con..."

Nghe xong lời này, Du Tiểu Na như một quả bóng cao su xịt hơi, nặng nề tựa vào lưng ghế. Từ tối hôm qua không tìm thấy đồ, cô bé vẫn không tin sự thực này, còn hy vọng mẹ mình chỉ giấu đồ đi thôi, sau này sẽ trả cho cô. Nhưng mà đến giờ cô bé cuối cùng cũng hết hy vọng. Quách Tố Lôi thật sự đã ném hết bảo bối của cô đi.

"Mẹ không hiểu!" Cô bé lại đỏ mắt: "Đồ trong đó rất nhiều thứ có tiền cũng không mua được! Trong mắt mẹ là rác rưởi, nhưng đối với con rất quan trọng!".

Quách Tố Lôi nghe Du Tiểu Na thương tâm lên án, mím chặt môi.

Một lát sau, bà xin lỗi: "Na Na, xin lỗi".

Du Tiểu Na ngạc nhiên.

Cô bé lớn thế này rồi, chuyện bố mẹ xin lỗi mình rất hiếm thấy. Quách Tố Lôi xin lỗi cô, làm tức giận trong lòng cô vơi hơn nửa.

Hai mẹ con thì làm gì có thù hận gì chứ? Quách Tố Lôi nhỏ giọng an ủi vài câu, hứa hẹn vài câu, tuy rằng Du Tiểu Na vẫn buồn, nhưng tâm trạng của Du Tiểu Na cũng đỡ hơn.

Vì thế sau khi tạm biệt Chu Tiêu Đồng, Quách Tố Lôi dẫn Du Tiểu Na về nhà.

Hai mẹ con đi rồi, Chu Tiêu Đồng vươn vai, ra khỏi tiệm cà phê, trở lại nơi Lý Hi Hạnh vừa cắt băng khánh thành.

Lúc này di động cô rung lên, lấy ra thì thấy, là tin nhắn Lý Hi Hạnh gửi đến.

"Vừa rồi tôi thấy cô, có chuyện gì thế?"

Lúc này Chu Tiêu Đồng nhớ lại, càng nghĩ càng sợ. Nếu hôm nay cô dậy muộn hơn chút, hoặc buổi sáng không muốn ra cửa, ngày mai tiêu đề tin tức sẽ ra sao chứ?

"Nữ sinh lớp 12 si mê Lý Hi Hạnh, bỏ nhà ra đi. Mẹ cô ấy náo loạn nơi cắt băng khánh thành".

"Theo đuổi thần tượng không lý trí, fan Lý Hi Hạnh cùng mẹ trở mặt thành thù".

"Khiếp sợ! Trước mặt mọi người, mẹ vì Lý Hi Hạnh, tát con gái!"

--- nếu những tin tức này xuât hiện, Lý Hi Hạnh đúng là nằm không cũng trúng đạn!

"Không có gì", Chu Tiêu Đồng trả lời, "Giải quyết được rồi. Hoạt động hôm nay thuận lợi chứ?"

"Thuận lợi lắm".

Chu Tiêu Đồng cất điện thoại, đi dạo trong trung tâm một lúc, chọn một bộ đồ xinh đẹp, sau đó vui vẻ về nhà.

Buổi chiều, Chu Tiêu Đồng đang ngồi trước máy tính chuẩn bị bài giảng PS, đột nhiên nhận được một thông báo.

"Bạn đã trở thành hội trưởng fanclub Thượng Hải".

Cô sửng sốt, mở nhóm, phát hiện mọi người trong nhóm đều thắc mắc.

Đạo cụ: "Có chuyện gì thế? Sao lại đổi Hội trưởng?"

Mưa hoa anh đào: "Ủa? Sao thế?"

Gấu trúc đẹp trai: "Na Na lâu rồi không online. Có phải có chuyện gì bận không, không quản lý được fanclub, nên nhường chức cho Đồng Đồng?"

Một con người hành xử khác một con heo: "Cũng có khả năng".

Mọi người còn đang đoán, Na Na xuất hiện.

Na Na: "Thông báo: Xin lỗi mọi người, vì lý do cá nhân, tớ không thể tiếp tục đảm nhận chức vụ Hội trưởng fanclub Thượng Hải của Lý Hi Hạnh. Sau khi cẩn thận suy xét, tớ nhường chức vụ này cho @Đồng Tâm Đồng Thoại, hy vọng cô ấy sẽ làm tốt hơn tớ".

Na Na: "Rất xin lỗi mọi người".

Mưa hoa anh đào: "Không sao, không sao, cuộc sống quan trọng hơn. Chúc mừng Đồng Đồng, Đồng Đồng lợi hại".

Gấu trúc đẹp trai: "Đoán đúng rồi... Không cần xin lỗi đâu, cố gắng lên nhé!"

Một con người hành xử khác một con heo: "Về sau Đồng Đồng vất vả rồi"

Đạo cụ: "Xoa đầu Na Na, Đồng Đồng cố lên!"

Đồng Tâm Đồng Thoại: "Không vất vả gì đâu, Na Na cố lên nhé".

Một lúc sau, Chu Tiêu Đồng nhận được tin nhắn riêng của Na Na.

Na Na: "Đồng Đồng! *khóc**khóc**khóc**khóc**khóc*"

Đồng Tâm Đồng Thoại: "Sao thế? Về nhà lại bị mắng à?"

Na Na: "Không đâu! Không đâu!"

Na Na: "Lúc đó chị nói gì với mẹ em thế? Sau khi về mẹ không mắng em tí nào, còn nói chuyện với em nửa ngày, hỏi tại sao em lại thích Lý Hi Hạnh và Ngu Thanh Thần. Lúc trước em nói gì mẹ đều bảo em, họ làm gì có gì hơn người, nhưng nay lại không! Em cho mẹ nghe Hạnh Hạnh hát, bà ấy còn khen Hạnh Hạnh hát không tồi! Bà còn nói nếu thành tích em đi lên, có thể trả tiền tiêu vặt và thời gian lên mạng lại cho em! Em vui muốn chết!".

Chu Tiêu Đồng nhìn tin nhắn cười cười. Nếu bố mẹ Na Na có thể dùng tiền tiêu vặt và thời gian lên mạng làm khen thưởng, đối với Na Na cũng là một động viên không tồi, ít nhất nó có lực hấp dẫn hơn "tiền đồ sáng lạn". Thực ra ánh mắt con người rất thiển cận, vẽ ra một con đường quá rộng khó có thể động viên người khác nỗ lực. Nhưng nếu chia nhỏ thành những mục tiêu nhỏ ngắn hạn, có khi hiệu quả ngược lại tốt hơn nhiều.

Đồng Tâm Đồng Thoại: "Thực ra không nói gì đặc biệt đâu. Vì bố mẹ yêu em, nên họ đồng ý để ý tâm trạng của em. Nếu là người khác, chị nói gì cũng vô dụng".

Na Na: "..."

Thiếu niên có một hi vọng mãnh liệt, họ muốn hô to với thế giới mình là người như thế nào, muốn cả thế giới hiểu họ. Nhưng những người nguyện ý nghe họ, thực ra chỉ có người thân và bạn bè mà thôi. Thế giới tàn khốc sẽ chỉ lặng băng đáp lại họ một cái mác "mất não". Khi các thiếu niên trưởng thành, họ sẽ hiểu, muốn để cả thế giới biết đến mình, hò hết lớn tiếng thế nào cũng vô dụng. Cách duy nhất là dựa vào thực lực của chính mình.

Nhưng Chu Tiêu Đồng không nói điều này với Na Na. Nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, cô chẳng muốn nói đạo lý với người khác làm gì. Bởi vì đạo lý, chỉ nghe thôi thì vô dụng, chỉ khi chính mình từng bước một bước đi, thậm chí vấp ngã, mới có thể tự trưởng thành.

Na Na: "Em định online để chuyển giao chức vụ hội trưởng. Chờ xong rồi thì phải tiếp tục làm đề".

Đồng Tâm Đồng Thoại: "Đi thôi".

Na Na: "Cũng không biết lần sau được lên mạng là lúc nào... Chờ em thi xong đại học, muốn mỗi ngày nhìn Hạnh Hạnh liếm màn hình!"

Đồng Tâm Đồng Thoại: "Được, được, vị trí này chị tạm thời thay em quản lý. Đợi năm sau nếu em còn hứng thú, Hội trưởng Thượng Hải vẫn là của em".

Na Na: "Ôi ~~~~ (>.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện