Chu Tiêu Đồng ra ngoài pha một ly trà trở lại, phát hiện Lý Hi Hạnh vừa gửi tin nhắn trong nhóm WeChat của ba người bọn họ.
Lý Hi Hạnh: "Tối mai thầy giúp tôi hẹn gặp Chương Lệ Lị."
Chu Tiêu Đồng ngạc nhiên "Hả" một tiếng.
Chu Tiêu Đồng: "Oa, Chương Lệ Lị! Lợi hại quá! Anh ta muốn giới thiệu các mối quan hệ trong giới cho cô à?"
Chương Lệ Lị là một ca sĩ nổi tiếng từ lâu, được xưng tụng là thiên hậu của giới âm nhạc Trung Quốc. Không ít thiên vương thiên hậu trong giới giải trí có mối quan hệ tốt với Tạ Mặc Đông, Chu Tiêu Đồng nghĩ thầm, Tạ Mặc Đông chắc là muốn mở rộng các mối quan hệ của Lý Hi Hạnh, lúc đó thu được nhiều hợp đồng quảng cáo, tài nguyên nhiều, sẽ giúp Lý Hi Hạnh thuận lợi tìm công ty quản lý mới.
Tả Thiên Dương: "Anh ta định giật dây công ty truyền thông văn hóa Khuynh Thành giúp cô à."
Chu Tiêu Đồng: "Hả? Công ty truyền thông văn hóa Khuynh Thành?"
Tả Thiên Dương: "Em không biết à? Tự đi tìm hiểu đi, chủ tịch công ty này kết hôn với Chương Lệ Lị đã nhiều năm rồi!"
Chu Tiêu Đồng: "......"
Cô vội vàng lên mạng tìm kiếm.
Chủ tịch công ty truyền thông văn hóa Khuynh Thành tên là Lục Phong, còn Chương Lệ Lị là nhân vật chị cả của công ty. Lúc trước báo chí từng đưa tin về scandal của Lục Phong và Chương Lệ Lị, nhưng hai người họ chưa từng thừa nhận, cho nên quần chúng ăn dưa như Chu Tiêu Đồng đúng là không biết mối quan hệ này. Còn Tả Thiên Dương là người trong giới, luôn nắm bắt được những tin tức bát quái thú vị, anh ấy bảo hai người này kết hôn đã nhiều năm, chắc chắn không sai.
Chu Tiêu Đồng còn tưởng rằng Tạ Mặc Đông sẽ gián tiếp giúp đỡ Lý Hi Hạnh, không ngờ Tạ Mặc Đông trực tiếp nhúng tay vào, dẫn Lý Hi Hạnh đến ra mắt bà chủ của công ty lớn luôn! Văn hóa Khuynh Thành tuy thành lập chưa quá lâu, nhưng có nền tảng vững chắc. Công ty là sự hợp nhất tài nguyên của mấy công ty âm nhạc lâu năm, trong công ty có không ít nhân vật nổi tiếng trong giới. Hơn nữa, công ty có mối quạn hệ hợp tác lâu dài với nhiều công ty âm nhạc trên thế giới, cho nên trên phương diện âm nhạc tài nguyên của công ty này rất xuất sắc!
Không thể nghi ngờ, công ty này có triển vọng hơn Người Bảo Hộ Âm Nhạc còn ném Dream Music lại đằng sau mấy con phố! Nếu Văn Hóa Khuynh Thành đồng ý ký hợp đồng với Lý Hi Hạnh, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất! Còn là lựa chọn vượt xa hy vọng ban đầu!
Tả Thiên Dương: "Tạ Mặc Đông ra tay có khác, quả nhiên đáng tin cậy mà!"
Tả Thiên Dương: "Aida...... Nói thật nhé, anh thật sự hơi hâm mộ đó."
Chu Tiêu Đồng: "Oa, vừa rồi em tìm kiếm thông tin một hồi, phát hiện mấy bài hát khiến Chương Lệ Lị thành danh đều có sự tham gia sáng tác của Tạ Mặc Đông, cô ấy có mối quan hệ rất tốt với Tạ Mặc Đông đó! Lần này thầy Tạ giới thiệu hai người làm quen, khả năng cô vào được Văn Hóa Khuynh Thành rất cao đó!"
Lý Hi Hạnh: "Thầy nói, thầy chỉ giới thiệu để tôi làm quen thôi, coi như cho tôi một cơ hội. Có thể nắm chắc được cơ hội hay không, phải dựa trên thực lực của tôi."
Chu Tiêu Đồng: "Hả? Thực lực? Thực lực gì cơ?"
Lý Hi Hạnh: "Không biết."
Chu Tiêu Đồng: "......"
Tả Thiên Dương: "......"
Cách nói này khiến Chu Tiêu Đồng và Tả Thiên Dương khó hiểu. Nếu là người Tạ Mặc Đông giới thiệu, vậy chắc chắn không khảo nghiệm năng lực đối nhân xử thế của Lý Hi Hạnh rồi. Vậy còn thực lực nào cần khảo nghiệm? Diễn viên có thể diễn một đoạn, chẳng lẽ bắt ca sĩ hát một bài? Thực lực một nghệ sĩ như thế nào, chẳng phải ai cũng nhìn thấy sao...
Nhưng đây là một công ty lớn, coi như nể mặt Tạ Mặc Đông, cũng không có chuyện đồng ý nhận người ngay lập tức, nhân viên bình thường muốn vào làm việc còn phải thi viết, phỏng vấn cơ mà! Chắc là bên họ cũng có kế hoạch riêng rồi. Dù sao xét về thực lực của Lý Hi Hạnh, Chu Tiêu Đồng rất tự tin.
"Cố lên!" Chu Tiêu Đồng gửi tin nhắn vào nhóm, "Chờ mong tin tốt của cô!"
Tả Thiên Dương tiếp tục trình diễn phong cách thương nhân thường ngày của anh.
"Đầu tiên em phải để ý xem Chương Lệ Lị là người như thế nào, có thích gì không! Hay là hỏi Tạ Mặc Đông xem đến lúc đó em nên thể hiện thế nào thì tốt." Tả Thiên Dương dặn dò, "Phải nắm chắc cơ hội lần này nhé! Cố lên!"
=====
Tối ngày hôm sau, Lý Hi Hạnh nhận được tin nhắn, xuống lầu, xe của Tạ Mặc Đông đã chờ cô ở dưới. Anh đến đón cô dự tiệc.
Lý Hi Hạnh lên xe, ngồi vững rồi cài kỹ dây an toàn: "Thầy."
Tạ Mặc Đông đánh giá cô từ trên xuống dưới. Thấy cô trang điểm nhẹ nhàng, mặc áo sơmi và quần tây, hài lòng gật đầu, khởi động xe.
"Thầy," Lý Hi Hạnh hỏi, "Tiền bối Chương là người thế nào ạ?"
Đối với vấn đề bị hỏi này, đầu tiên Tạ Mặc Đông hơi ngạc nhiên, sau đó cười nhạt.
"Trước khi em gặp tôi," Anh hỏi, "Từng điều tra tôi là người thế nào hả?"
Lý Hi Hạnh đúng là chưa từng điều tra. Cô đột ngột được gặp Tạ Mặc Đông, lúc trước cô từng "lì lợm la liếm" Tạ Mặc Đông rất lâu, nhưng Tạ Mặc Đông chưa từng quan tâm đến, cho nên đến khi Tạ Mặc Đông đột nhiên gọi điện thoại cho cô hẹn gặp, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý trước. Ngày đó cô một đường chạy đến nơi gặp mặt, đầu óc trống rỗng, chẳng suy nghĩ gì cả.
"Có ai tư vấn cho em à?" Tạ Mặc Đông nói, "Câu hỏi này không giống phong cách của em lắm".
Lý Hi Hạnh kinh ngạc nhướng mày. Cô hơi ngoài ý muốn, Tạ Mặc Đông còn hiểu cô hơn tưởng tượng.
"Đừng quan tâm chuyện đó, cũng đừng sốt ruột." Tạ Mặc Đông dừng lại trước đèn đỏ một ngã tư, chậm rãi nói, "Tôi biết, khoảng thời gian này tâm trạng của em không tốt, có lẽ do em gặp chuyện không vui, khiến em nghi ngờ với năng lực của chính mình. Em bây giờ với lúc tôi mới gặp cẩn thận hơn, cũng kiềm chế hơn. Nhưng tôi thấy như thế không tốt".
Thời gian đèn đỏ đã hết, chuyển sang đèn xanh, Tạ Mặc Đông khởi động xe.
"Thế giới này có đủ kiểu người, có người lời ngon tiếng ngọt khiến người khác vui vẻ. Nhưng có người, không cần làm những việc nhỏ nhặt đó cũng có thể khiến người khác tôn trọng, vì họ có thực lực." Tạ Mặc Đông lái xe rất vững, cho dù bên cạnh có người vượt lên, anh cũng duy trì tốc độ ban đầu tiến về phía trước, "Cho dù em gặp phải một hai người chỉ nhìn những cái lợi trước mắt, họ khiến em suy sụp mệt mỏi, hãy cố gắng đừng để họ ảnh hưởng tới em. Em phải tin rằng, trên thế giới có nhiều người không biết nhìn xa trông rộng, nhưng có những người yêu mến coi trọng người có tài năng như em".
"Giống như lúc tôi đồng ý giúp em làm album vậy, không phải bởi vì em nhiều lần lặp đi lặp lại quấn lấy muốn tôi giúp đỡ, mà bởi vì, em có thực lực, khiến tôi cảm thấy đáng giá. Còn chuyện tôi giúp em quen biết người khác, không phải vì em nhờ tôi giúp, mà vì tôi muốn giúp em". Tạ Mặc Đông nghiêng đầu nhìn cô, "Bởi vì em xứng đáng".
Lý Hi Hạnh quen biết Tạ Mặc Đông đã được một khoảng thời gian, nhưng vì công việc bận rộn, ngoài thời gian cùng nhau làm việc, rất ít khi nói chuyện riêng. Ngoài âm nhạc ra, Tạ Mặc Đông cũng chưa từng nói chuyện với cô nhiều như vậy – đây là lần đầu.
Mỗi một câu Tạ Mặc Đông nói, đều trúng hồng tâm!
Anh nói vì suy sụp mệt mỏi nên cô tự nghi ngờ chính mình, đúng là cô có chút mê mang; anh nói cô nên tin tưởng chính mình, nói cô có thực lực, anh coi trọng thực lực của cô – Có trời mới biết, cô muốn nghe nhất là những lời như thế này!
Cô không biết nên nói gì, một lúc lâu sau, cô nghiêm túc nhìn Tạ Mặc Đông, nói: "Thầy, em cám ơn thầy".
Rất nhanh hai người đã đến nơi hẹn.
Tạ Mặc Đông đỗ xe tử tế, tháo bỏ dây an toàn. Trước khi mở cửa xe đi xuống, anh do dự một lát, cuối cùng vẫn giơ tay vỗ vỗ đầu Lý Hi Hạnh.
Giờ khắc này, anh đã không còn là vị chế tác âm nhạc nghiêm khắc trong phòng thu kia nữa.
Anh khẽ mỉm cười, như một tiền bối hòa ái, dễ gần, hoặc chỉ là, một người bạn.
"Em phải tin rằng," Anh nói, "Em là một cô bé khiến người ta yêu thích."