Lau đi mồ hôi trên trán, Mộc Mộc nhẹ giọng nói với Trầm Ngang đang say ngủ trên giường: “Chú Trầm, tôi thật không ngờ quá khứ của anh lại đau khổ như vậy. Nhưng cho dù rất đau khổ thì anh cũng không thể lấy tôi trút giận, tôi đâu có chọc giận anh?”

Hô hấp Trầm Ngang đều đều, hai má dưới ánh đèn còn lộ rõ những lông tơ mỏng manh.

Như một trái đào lông.

So sánh như vậy, Mộc Mộc nhịn không được bật cười, lại nhớ trước đây anh ta tra tấn mình dã man, giơ ngón tay ra, thử chọt chọt vào hai má anh ta.

Thấy Trầm Ngang không phản ứng, Mộc Mộc yên tâm, bắt đầu ý định trả thù ngây thơ -- lấy thỏi son ra, cẩn thận vẽ bậy lên môi anh ta.

Lại nói toàn bộ gương mặt Trầm Ngang đẹp nhất chính là ở đôi môi, hình dáng rõ ràng, không giống môi hồng răng trắng như phụ nữ mà ngược lại rất nam tính cuốn hút.

Nói tóm lại vô cùng đẹp, Mộc Mộc từ lâu đã muốn tô son lên đôi môi này để xem chúng sẽ đẹp như thế nào.

Cô tô theo viền môi tinh tế, đầu tiên là môi trên, sau đó là môi dưới, cuối cùng...... anh ta mở mắt.

Mộc Mộc hoảng sợ đánh rơi thỏi son, theo bản năng muốn xoay người chạy trốn, nhưng tay phải lại bị anh ta nắm chặt.

Sức lực của anh ta rất lớn, Mộc Mộc cảm thấy cổ tay mình bị anh ta nắm dần sưng đỏ. Còn chưa kịp phản ứng, cả người Mộc Mộc đã bị Trầm Ngang kéo lên giường. Anh ta ôm cô vào lòng, để lưng cô tựa vào lồng ngực vững chắc của mình.

Mộc Mộc sợ hãi, giãy dụa hét lớn, nhưng Trầm Ngang lại từ từ nhắm hai mắt, trong men say nửa tỉnh nửa mê nói: “Mộc Mộc.”

Anh ta gọi tên của cô, giống như đang mơ, rất không chân thực.

Trái tim anh ta kề sát xương bả vai cô, mỗi một nhịp đập đều trực tiếp truyền vào người cô.

“Giám đốc Trầm, anh..... anh mau thả tôi ra.”

Cảnh tượng mờ ám này Mộc Mộc chịu không nổi, giãy dụa muốn thoát nhưng mà dùng hết sức lực vẫn không mảy may đẩy được anh ta ra.

Trầm Ngang dường như vẫn còn trong men say, không tỉnh lại, chỉ nghe thấy anh ta lẩm bẩm: “Mộc Mộc...... Mộc Mộc...... Mộc Mộc......”

Giọng anh ta trầm trầm giống như niệm thần chú, dần dần xoa dịu hoảng loạn trong lòng Mộc Mộc.

Người đàn ông này, say rượu sao lại gọi tên cô? Nếu vậy theo lý thuyết, giờ khắc này anh ta đang nghĩ đến cô, phải không?

Mùi rượu lan tỏa khắp phòng, Mộc Mộc ngửi thấy, có chút say say.

Có lẽ tất cả đều là thật, cái gọi là không chân thật kia, giờ đã giống như khối băng vào xuân từ từ tan chảy.

Mộc Mộc nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Tại sao lại là tôi?...... Tại sao lại là anh?”

Có lẽ bởi vì di chuyển Trầm Ngang quá mức mệt nhọc, có lẽ bởi vì vòng ôm của Trầm Ngang quá mức thoải mái, có lẽ bởi vì đồng hộ sinh học của cô, nói tóm lại, Mộc Mộc vô tình ngủ thiếp đi, một mạch cho tới khi đồng hồ báo thức vang lên.

Mơ mơ màng màng vươn tay ấn, lại phát hiện có cánh tay khác cũng làm tương tự như vậy. Thịt cùng thịt tiếp xúc khiến cả người Mộc Mộc chấn động, mãnh liệt quay đầu liền thấy Trầm Ngang cười đến ái muội.

“A!” Mộc Mộc sợ hãi kêu lên, vội vàng lui ra sau không để ý sắp rơi xuống đất. May mà Trầm Ngang nhanh tay lẹ mắt, vươn tay ôm lấy eo cô, thuận thế kéo cô vào lòng.

Bởi vậy Mộc Mộc một đường thẳng tắp tiến vào lòng Trầm Ngang.

Tư thế kia như thể hai người rất yêu thương nhung nhớ nhau vậy.

“Mới sáng sớm mà đã có diễm phúc thế này, anh thật đúng là tam sinh hữu hạnh.” Trầm Ngang mỉm cười nói.

*tam sinh hữu hạnh: phúc ba đời

Mộc Mộc lập tức đẩy anh ta ra, cả người đỏ như tôm luộc: “Tôi...... Tối qua anh uống say, tôi dìu anh về, mệt quá nên nằm nghỉ một xí...... Tôi cũng không biết vì sao tôi và anh lại nằm chung một chỗ...... Giữa chúng ta chưa xảy ra chuyện gì, anh anh anh đừng hiểu lầm.”

“Anh biết.” Trầm Ngang xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Có khăn tay mới và bàn chải mới để ở ngăn tủ dưới bồn rửa mặt, đi rửa mặt đi, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau đi làm.”

Giọng điệu cùng thái độ kia, đặc biệt dịu dàng bình tĩnh, Mộc Mộc nhìn, cảm thấy lúc này Trầm Ngang tựa như người lớn đang phát tiền mừng tuổi cho cô vậy.

May mà anh ta không chọc cô, nếu lại bị anh ta trêu tiếp nữa, Mộc Mộc sợ bản thân xấu hổ quá nhịn không được mà giết chính mình hoặc là giết anh ta.

Chờ Mộc Mộc rửa mặt xong xuống lầu thì phát hiện trên bàn ăn đã để sẵn sữa tươi, nước cam và sandwich mới làm.

“Thất thần gì nữa, lại đây ăn nhanh kẻo nguội.” Trầm Ngang gọi.

Mộc Mộc vâng lời đi tới, ngồi xuống bàn ăn, uống một ngụm sữa sau đó cắn một miếng sandwich.

Anh ta đã thay một áo sơ mi trắng, ánh mắt dịu dàng, sáng sớm thức dậy không hề phòng bị, tựa như biến thành một người khác.

Ở nhà, ấm áp, yên bình.

Mộc Mộc còn trẻ, chưa bao giờ suy nghĩ đến cuộc sống gia đình trong tương lai. Nhưng mà tại đây, lúc này, bên ngoài cửa sổ là hương hoa thơm ngát, trên bàn ăn là bữa sáng thịnh soạn, đối diện là một người đàn ông ấm áp bằng xương bằng thịt.

Hình ảnh này như một loại hạt giống chầm chậm này mầm trong lòng cô.

Lúc đó, Mộc Mộc nghĩ, có lẽ Trầm Ngang thật sự là một lựa chọn đúng đắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện