Linh hồn bị sự quan tâm chăm sóc hòa tan, Mộc Mộc đương nhiên muốn lao ra trước cổng ký túc xá gắt gao ôm chú ấy, dưới ánh mắt hâm mộ của toàn bộ nữ sinh trong ký túc xá và bác gái bảo vệ trình diễn một màn tình ca mùa thu.
Nhưng vấn đề là, lúc này đã qua giờ giới nghiêm.
Trường học Mộc Mộc được quản giáo rất nghiêm, để phòng ngừa nữ sinh làm bà hai, nam sinh làm ông hai, lãnh đạo nhà trường đã ra quy định là ký túc xá sinh viên phải đóng cửa trước mười một giờ, không được ra vào. Cho dù là trường hợp đặc biệt cũng phải có sự đồng ý của lãnh đạo, sang sáng hôm sau phải nhanh chóng báo lại cho nhà trường.
Cho nên giờ phút này ở ký túc xá, chẳng khác nào nhà tù.
Mà bác gái bảo vệ bị mất cân bằng nội tiết vô cùng nghiêm trọng, luôn căm hận tình yêu nam nữ giống như kẻ thù, bởi vậy tuyệt đối sẽ không thả Mộc Mộc ra ngoài gặp chú ấy, lại càng không để chú ấy đi vào trong gặp Mộc Mộc.
Mộc Mộc lo lắng cực kỳ, nháy mắt bỗng thấy bản thân tựa như Chức nữ, mà chú ấy chính là Ngưu lang -- đương nhiên không phải là loại ngưu lang mà người đời hay mắng chửi.
Ở bên kia bức tường, Trầm Ngang thông qua điện thoại biết được khốn cảnh của Mộc Mộc, tiếp tục phát huy phẩm chất quan tâm chăm sóc tỉ mỉ vĩ đại: “Nếu vậy thì thôi, chờ sáng mai ký túc xá mở cửa anh sẽ mang một phần khác đến cho em.”
Mắt thấy Trầm Ngang chuẩn bị nói ngủ ngon, Mộc Mộc vội vàng ngăn lại: “Khoan đã, anh chờ một chút, em lập tức ra liền, trăm ngàn lần anh đừng đi đấy!”
Tắt điện thoại, Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn hàng rào cao hai mét, cắn răng, chống tay lên tường, sử dụng tứ chi (hai tay hai chân), nhảy lên.
Sau đó Lưu Vi Vi và An Lương nghe kể Mộc Mộc bắt đầu từ tiểu học luôn trượt môn thể thể dục lại có thể một lần nhảy lên tường cao, không khỏi đồng thanh tán thưởng một câu: “Sức mạnh tình yêu, mụ nội nó thực vĩ đại.”
Sức mạnh tình yêu quả thật vĩ đại đã giúp Mộc Mộc thành công nhảy lên tường cao, nhưng khi cô ngồi trên tường cao nhìn xuống liền bắt đầu cảm thấy chóng mặt, hai chân bắt đầu nhũn ra, Tiểu Vũ trụ hưng phấn vừa rồi nháy mắt tan thành mây khói.
Bên kia hàng rào Trầm Ngang ngẩng đầu bắt gặp bóng hình quen thuộc, nhất thời sửng sốt, chờ tỉnh ngộ xong lập tức quát cô: “Mộc Mộc, nguy hiểm lắm, mau xuống ngay!”
Mộc Mộc đương nhiên muốn xuống dưới, nhưng nhìn mặt đất phía dưới giống như cách cô một trăm lẻ tám km vậy, cô sợ, bật khóc nói: “Trầm Ngang, em, chân em không cử động được.”
Trầm Ngang đứng dưới hàng rào, vươn tay cổ vũ nói: “Nhảy xuống, anh đỡ em.”
Mộc Mộc vốn không có kinh nghiệm vượt tường, cũng không chắc Trầm Ngang có thể đỡ được cô hay không. Nhưng ngay thời khắc quan trọng giữa sự sống và cái chết, cô không chút do dự dứt khoát nhảy xuống vòng tay anh.
Bởi vì trong tiềm thức cô vô cùng tin tưởng Trầm Ngang.
Đỡ được một người từ tường cao hai mét nhảy xuống, lực va chạm đó chắc chắn sẽ không mang đến cho người ta cảm giác vui sướng -- Mộc Mộc nghe thấy Trầm Ngang khẽ rên.
“Em không sao chứ?”
“Anh không sao chứ?”
Hai người trăm miệng một lời hỏi đối phương.
Mộc Mộc thầm thấy vui mừng -- đây là ăn ý trong truyền thuyết nha.
Sau khi quan tâm xong, Trầm Ngang bắt đầu nhíu mày hỏi tội: “Sao em có thể hành động nguy hiểm như vậy? Ngã xuống thì làm sao bây giờ? Từ độ cao thế này tuyệt đối có thể khiến em bị gãy xương.”
Đây là lần đầu tiên Trầm Ngang lộ ra nét mặt nghiêm trọng đến thế ở trước mặt cô, thậm chí còn có ý tức giận. Nhưng Mộc Mộc không buồn chút nào, bởi vì cô biết anh đang lo lắng cho cô.
Bây giờ đã là đầu thu, Trầm Ngang mặc chiếc áo khoác mỏng màu đen càng tôn lên vẻ chững chạc điềm tĩnh.
Mộc Mộc vươn tay kéo áo anh, nhẹ giọng nói: “Bởi vì em muốn gặp anh.”
Lời yêu thương, khi yêu ai chẳng phải nói.
Nghe vậy ánh mắt Trầm Ngang lập tức sâu thẳm, tựa như hòa tan vào đêm tối. Nhưng vẻ sâu thẳm kia không giống đêm tối lạnh lẽo băng giá, mà chứa đầy sự thỏa mãn, mềm mại, ấm áp.
Giây tiếp theo, Trầm Ngang vươn tay ôm cô vào lòng.
Lướt qua bờ vai anh, Mộc Mộc nhìn ánh trăng trên trời, thì thầm: “Ánh trăng đêm nay thật đẹp.”
“Ở trên núi còn đẹp hơn.” Trầm Ngang nói.
Người đang yêu là thế, bất kể nghĩ gì cũng muốn đi cùng nhau.
Kết quả hai người mặc kệ mì thịt bò đang dần nguội đi, ở trên đường mua chút thịt nướng, đồ uống, sau đó lái xe tiến lên ngọn núi gần đó ngắm trăng.
Trầm Ngang nói không sai, ánh trăng ở trên núi đẹp hơn, trong veo như nước, lung linh lộng lẫy.
Còn mấy ngày nữa sẽ đến mười lăm, cho nên mặt trăng hôm nay gần tròn. Mà từ nhỏ Mộc Mộc đã thích mặt trăng như vậy, bởi vì cô biết không lâu sau đó mặt trăng sẽ hoàn toàn tròn trĩnh.
Vừa ăn thịt nướng thơm ngon, vừa uống coca, vừa ngắm trăng sáng, vừa ở cạnh chú Trầm, Mộc Mộc cảm thấy giờ phút này đã gần hoàn mỹ rồi.
“Mấy ngày qua anh sống thế nào?.” Mộc Mộc hỏi.
“Đi làm, tan tầm, ngủ và nhớ em.” Trầm Ngang luôn có khả năng này, có thể nói một câu đơn giản nhất trở thành một lời thổ lộ vô cùng nồng cháy.
“Em xin lỗi, lần này em sai rồi, em không nên cáu kỉnh với anh.” Cho tới bây giờ Mộc Mộc luôn là một đứa bé ngoan biết sai phải nhận lỗi.
Trầm Ngang giơ tay vuốt tóc cô, tựa như vuốt ve con mèo nhỏ nghịch ngợm: “Chuyện này không quan trọng, quan trọng là hành động trèo tường nguy hiểm như hôm nay về sau không được làm nữa. Anh bị em dọa sợ tới mức già thêm năm tuổi rồi.”
Mộc Mộc híp mắt nhìn anh, ra vẻ nghiêm trọng nói: “A, nếp nhăn nơi khoé mắt quả thật nhiều hơn này.”
“Không sao cả, dù sao đã có người yêu, cho dù già hơn nữa cũng chẳng sợ.” Trầm Ngang trêu đùa.
“Vừa rồi khi em nhảy xuống anh có nghĩ rằng: ‘cô bé này thật không hiểu chuyện, sớm biết thế chi bằng tìm một người phụ nữ hiểu chuyện thì hơn’ không?” Mộc Mộc thử hỏi.
“Em thật sự muốn biết vừa rồi anh nghĩ gì sao?” Trầm Ngang hỏi.
Mộc Mộc gật đầu.
Cô rất muốn biết.
“Nói thật vừa rồi lúc em từ trên tường nhảy xuống, nháy mắt đó anh tựa như trở lại hơn mười năm trước đây, năng lượng của em khiến anh thấy trẻ lại.”
Đó là chuyện tốt, Mộc Mộc đang vui mừng, lại nghe Trầm Ngang nói câu tiếp theo “Nhưng mà”.
Toàn bộ “Nhưng mà” trên thế giới đều vô cùng đáng sợ.
“Nhưng mà trên thực thế, anh lại càng nhận thức rõ bản thân đã không còn trẻ nữa.” Trầm Ngang xuyên ngón trỏ và ngón giữa vào mái tóc Mộc Mộc, cảm nhận sự mềm mại mượt mà như lụa, trong mắt lộ tia mệt mỏi: “Mộc Mộc, em có ghét anh không thể giống như thanh niên trai trẻ vì em làm những việc tuổi xuân nên làm không?”
“Làm những việc tuổi xuân nên làm á?” Mộc Mộc cẩn thận suy nghĩ lời này, càng nghĩ càng thấy không hợp lý, mà nghe giọng điệu chú Trầm lại sầu não như thế, chẳng lẽ anh muốn ám chỉ đến chuyện kia? Quả thật chuyện này đối với đàn ông mà nói, càng trẻ tuổi càng mạnh mẽ. Cho dù tiểu jj của Trầm có năng lực vượt xa người thường thì cũng không thể giống như thanh niên mười bảy mười tám tuổi được.
Mộc Mộc nuốt ngụm nước miếng, an ủi: “A, thật ra chuyện này cũng không quan trọng lắm, một tháng chỉ cần làm một hai lần là được. Hơn nữa em không có kinh nghiệm, cũng không đi so sánh, trong lòng sẽ không mất mát, lại càng không bắt ép anh, anh đừng lo lắng.”
Sau khi nói xong, để tỏ rõ sự chân thành Mộc Mộc còn nhìn thẳng Trầm Ngang.
Mà biểu tình của Trầm Ngang lại dần dần trở nên cổ quái.
Rốt cuộc anh nói: “Mộc Mộc, những việc tuổi xuân nên làm là chỉ những việc tựa như trèo tường qua với em, hay những việc quang minh chính đại tương tự như thế ấy.”
Nhưng vấn đề là, lúc này đã qua giờ giới nghiêm.
Trường học Mộc Mộc được quản giáo rất nghiêm, để phòng ngừa nữ sinh làm bà hai, nam sinh làm ông hai, lãnh đạo nhà trường đã ra quy định là ký túc xá sinh viên phải đóng cửa trước mười một giờ, không được ra vào. Cho dù là trường hợp đặc biệt cũng phải có sự đồng ý của lãnh đạo, sang sáng hôm sau phải nhanh chóng báo lại cho nhà trường.
Cho nên giờ phút này ở ký túc xá, chẳng khác nào nhà tù.
Mà bác gái bảo vệ bị mất cân bằng nội tiết vô cùng nghiêm trọng, luôn căm hận tình yêu nam nữ giống như kẻ thù, bởi vậy tuyệt đối sẽ không thả Mộc Mộc ra ngoài gặp chú ấy, lại càng không để chú ấy đi vào trong gặp Mộc Mộc.
Mộc Mộc lo lắng cực kỳ, nháy mắt bỗng thấy bản thân tựa như Chức nữ, mà chú ấy chính là Ngưu lang -- đương nhiên không phải là loại ngưu lang mà người đời hay mắng chửi.
Ở bên kia bức tường, Trầm Ngang thông qua điện thoại biết được khốn cảnh của Mộc Mộc, tiếp tục phát huy phẩm chất quan tâm chăm sóc tỉ mỉ vĩ đại: “Nếu vậy thì thôi, chờ sáng mai ký túc xá mở cửa anh sẽ mang một phần khác đến cho em.”
Mắt thấy Trầm Ngang chuẩn bị nói ngủ ngon, Mộc Mộc vội vàng ngăn lại: “Khoan đã, anh chờ một chút, em lập tức ra liền, trăm ngàn lần anh đừng đi đấy!”
Tắt điện thoại, Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn hàng rào cao hai mét, cắn răng, chống tay lên tường, sử dụng tứ chi (hai tay hai chân), nhảy lên.
Sau đó Lưu Vi Vi và An Lương nghe kể Mộc Mộc bắt đầu từ tiểu học luôn trượt môn thể thể dục lại có thể một lần nhảy lên tường cao, không khỏi đồng thanh tán thưởng một câu: “Sức mạnh tình yêu, mụ nội nó thực vĩ đại.”
Sức mạnh tình yêu quả thật vĩ đại đã giúp Mộc Mộc thành công nhảy lên tường cao, nhưng khi cô ngồi trên tường cao nhìn xuống liền bắt đầu cảm thấy chóng mặt, hai chân bắt đầu nhũn ra, Tiểu Vũ trụ hưng phấn vừa rồi nháy mắt tan thành mây khói.
Bên kia hàng rào Trầm Ngang ngẩng đầu bắt gặp bóng hình quen thuộc, nhất thời sửng sốt, chờ tỉnh ngộ xong lập tức quát cô: “Mộc Mộc, nguy hiểm lắm, mau xuống ngay!”
Mộc Mộc đương nhiên muốn xuống dưới, nhưng nhìn mặt đất phía dưới giống như cách cô một trăm lẻ tám km vậy, cô sợ, bật khóc nói: “Trầm Ngang, em, chân em không cử động được.”
Trầm Ngang đứng dưới hàng rào, vươn tay cổ vũ nói: “Nhảy xuống, anh đỡ em.”
Mộc Mộc vốn không có kinh nghiệm vượt tường, cũng không chắc Trầm Ngang có thể đỡ được cô hay không. Nhưng ngay thời khắc quan trọng giữa sự sống và cái chết, cô không chút do dự dứt khoát nhảy xuống vòng tay anh.
Bởi vì trong tiềm thức cô vô cùng tin tưởng Trầm Ngang.
Đỡ được một người từ tường cao hai mét nhảy xuống, lực va chạm đó chắc chắn sẽ không mang đến cho người ta cảm giác vui sướng -- Mộc Mộc nghe thấy Trầm Ngang khẽ rên.
“Em không sao chứ?”
“Anh không sao chứ?”
Hai người trăm miệng một lời hỏi đối phương.
Mộc Mộc thầm thấy vui mừng -- đây là ăn ý trong truyền thuyết nha.
Sau khi quan tâm xong, Trầm Ngang bắt đầu nhíu mày hỏi tội: “Sao em có thể hành động nguy hiểm như vậy? Ngã xuống thì làm sao bây giờ? Từ độ cao thế này tuyệt đối có thể khiến em bị gãy xương.”
Đây là lần đầu tiên Trầm Ngang lộ ra nét mặt nghiêm trọng đến thế ở trước mặt cô, thậm chí còn có ý tức giận. Nhưng Mộc Mộc không buồn chút nào, bởi vì cô biết anh đang lo lắng cho cô.
Bây giờ đã là đầu thu, Trầm Ngang mặc chiếc áo khoác mỏng màu đen càng tôn lên vẻ chững chạc điềm tĩnh.
Mộc Mộc vươn tay kéo áo anh, nhẹ giọng nói: “Bởi vì em muốn gặp anh.”
Lời yêu thương, khi yêu ai chẳng phải nói.
Nghe vậy ánh mắt Trầm Ngang lập tức sâu thẳm, tựa như hòa tan vào đêm tối. Nhưng vẻ sâu thẳm kia không giống đêm tối lạnh lẽo băng giá, mà chứa đầy sự thỏa mãn, mềm mại, ấm áp.
Giây tiếp theo, Trầm Ngang vươn tay ôm cô vào lòng.
Lướt qua bờ vai anh, Mộc Mộc nhìn ánh trăng trên trời, thì thầm: “Ánh trăng đêm nay thật đẹp.”
“Ở trên núi còn đẹp hơn.” Trầm Ngang nói.
Người đang yêu là thế, bất kể nghĩ gì cũng muốn đi cùng nhau.
Kết quả hai người mặc kệ mì thịt bò đang dần nguội đi, ở trên đường mua chút thịt nướng, đồ uống, sau đó lái xe tiến lên ngọn núi gần đó ngắm trăng.
Trầm Ngang nói không sai, ánh trăng ở trên núi đẹp hơn, trong veo như nước, lung linh lộng lẫy.
Còn mấy ngày nữa sẽ đến mười lăm, cho nên mặt trăng hôm nay gần tròn. Mà từ nhỏ Mộc Mộc đã thích mặt trăng như vậy, bởi vì cô biết không lâu sau đó mặt trăng sẽ hoàn toàn tròn trĩnh.
Vừa ăn thịt nướng thơm ngon, vừa uống coca, vừa ngắm trăng sáng, vừa ở cạnh chú Trầm, Mộc Mộc cảm thấy giờ phút này đã gần hoàn mỹ rồi.
“Mấy ngày qua anh sống thế nào?.” Mộc Mộc hỏi.
“Đi làm, tan tầm, ngủ và nhớ em.” Trầm Ngang luôn có khả năng này, có thể nói một câu đơn giản nhất trở thành một lời thổ lộ vô cùng nồng cháy.
“Em xin lỗi, lần này em sai rồi, em không nên cáu kỉnh với anh.” Cho tới bây giờ Mộc Mộc luôn là một đứa bé ngoan biết sai phải nhận lỗi.
Trầm Ngang giơ tay vuốt tóc cô, tựa như vuốt ve con mèo nhỏ nghịch ngợm: “Chuyện này không quan trọng, quan trọng là hành động trèo tường nguy hiểm như hôm nay về sau không được làm nữa. Anh bị em dọa sợ tới mức già thêm năm tuổi rồi.”
Mộc Mộc híp mắt nhìn anh, ra vẻ nghiêm trọng nói: “A, nếp nhăn nơi khoé mắt quả thật nhiều hơn này.”
“Không sao cả, dù sao đã có người yêu, cho dù già hơn nữa cũng chẳng sợ.” Trầm Ngang trêu đùa.
“Vừa rồi khi em nhảy xuống anh có nghĩ rằng: ‘cô bé này thật không hiểu chuyện, sớm biết thế chi bằng tìm một người phụ nữ hiểu chuyện thì hơn’ không?” Mộc Mộc thử hỏi.
“Em thật sự muốn biết vừa rồi anh nghĩ gì sao?” Trầm Ngang hỏi.
Mộc Mộc gật đầu.
Cô rất muốn biết.
“Nói thật vừa rồi lúc em từ trên tường nhảy xuống, nháy mắt đó anh tựa như trở lại hơn mười năm trước đây, năng lượng của em khiến anh thấy trẻ lại.”
Đó là chuyện tốt, Mộc Mộc đang vui mừng, lại nghe Trầm Ngang nói câu tiếp theo “Nhưng mà”.
Toàn bộ “Nhưng mà” trên thế giới đều vô cùng đáng sợ.
“Nhưng mà trên thực thế, anh lại càng nhận thức rõ bản thân đã không còn trẻ nữa.” Trầm Ngang xuyên ngón trỏ và ngón giữa vào mái tóc Mộc Mộc, cảm nhận sự mềm mại mượt mà như lụa, trong mắt lộ tia mệt mỏi: “Mộc Mộc, em có ghét anh không thể giống như thanh niên trai trẻ vì em làm những việc tuổi xuân nên làm không?”
“Làm những việc tuổi xuân nên làm á?” Mộc Mộc cẩn thận suy nghĩ lời này, càng nghĩ càng thấy không hợp lý, mà nghe giọng điệu chú Trầm lại sầu não như thế, chẳng lẽ anh muốn ám chỉ đến chuyện kia? Quả thật chuyện này đối với đàn ông mà nói, càng trẻ tuổi càng mạnh mẽ. Cho dù tiểu jj của Trầm có năng lực vượt xa người thường thì cũng không thể giống như thanh niên mười bảy mười tám tuổi được.
Mộc Mộc nuốt ngụm nước miếng, an ủi: “A, thật ra chuyện này cũng không quan trọng lắm, một tháng chỉ cần làm một hai lần là được. Hơn nữa em không có kinh nghiệm, cũng không đi so sánh, trong lòng sẽ không mất mát, lại càng không bắt ép anh, anh đừng lo lắng.”
Sau khi nói xong, để tỏ rõ sự chân thành Mộc Mộc còn nhìn thẳng Trầm Ngang.
Mà biểu tình của Trầm Ngang lại dần dần trở nên cổ quái.
Rốt cuộc anh nói: “Mộc Mộc, những việc tuổi xuân nên làm là chỉ những việc tựa như trèo tường qua với em, hay những việc quang minh chính đại tương tự như thế ấy.”
Danh sách chương