Trơ mắt nhìn mặt Trầm Ngang dần dần phóng đại, Mộc Mộc đỏ mặt, tựa như quả cà chua chín vừa đưa ra thị trường.
Cho dù là ông chú thì vẫn là một người đàn ông bình thường. Mẫu hậu đại nhân từng cầm chổi lông gà ân cần dạy rằng, nam nữ thụ thụ bất thân.
Vì vậy Mộc Mộc nỗ lực tuân thủ lời mẹ dạy, nhanh chóng lui về phía sau tránh đi khoảng cánh ái muội với Trầm Ngang, lại không nghĩ tới phía sau chính là vách tường, cho nên, Trầm Ngang hiển nhiên vây cô quanh góc tường.
Anh ta hơi cúi đầu, đôi môi tiến tới, hô hấp ấm áp kích thích từng tế bào tai cô ngưa ngứa.
Quả cà chua Mộc Mộc lập tức bị nấu chín.
Rồi Trầm Ngang mở miệng, giọng nói từ tính, ánh mắt dịu dàng nhỏ giọng hỏi --
“Bên trong, có nhiều người không?”
Mộc Mộc thiếu chút nữa nôn hết 4 lon wanglaoji ra ngoài.
Có thể bật ra câu hỏi trong hoàn cảnh ái muội như thế này, chú Trầm quả là một đóa hoa đặc sắc hiếm có.
Khó trách hơn ba mươi tuổi rồi còn chưa có vợ.
Tuy nhiên Lâm Mộc Mộc cũng là một người đặc sắc, bởi vì câu trả lời của cô là: “Không đông lắm, Không đông lắm.”
Ăn no thì phải về nhà, Lâm Mộc Mộc quan sát thấy Trầm Thịnh Niên và Tần Hồng Nhan không lái xe đến, khẳng định họ sẽ về cùng bọn cô, cho nên cô không cần phải lo lắng sẽ cùng ông chú Trầm Ngang quái dị này ở cùng một chỗ, do vậy tâm cô dần ổn định lại.
Ai ngờ đứa cháu trai Trầm Thịnh Niên kia đợi cô ngồi yên vị trên ghế phó lái rồi mới nói: “Chú, chú cùng dì nhỏ tương lai tiếp tục đi chơi lãng mạn đi, cháu sẽ đưa chị Tần về nhà sau.”
Mộc Mộc tưởng đưa cháu này chẳng qua chỉ nói khách sáo vậy thôi, chứ làm chú sao có thể thả hai người bọn họ ở đây, một nơi trước không thôn sau không nhà tự mình tìm đường về.
Ai ngờ Trầm Ngang ngay cả nửa điểm do dự cũng không có, liền gật đầu xong nhấn ga, chở Mộc Mộc nghênh ngang mà đi.
Mộc Mộc bị khí thế Trầm Ngang chấn kinh, xe đi khỏi mười km rồi mà chưa nói một câu nào.
Trầm Ngang thấy không khí nặng nề, chủ động nói chuyện.
“Trước khi đến xem mặt tôi thật không nghĩ tới cô nhỏ như vậy, cô sinh năm mấy?”
“1992.”
“Chín hai à......” Trầm Ngang nhớ lại qúa khứ: “Vậy là năm tôi lên lớp ba.”
Mộc Mộc bắt đầu giơ tay ra tính toán, lớp ba tiểu học hẳn là chín tuổi, vậy tính ra ông chú này năm nay vừa tròn ba mươi.
Trầm Ngang tiếp tục nhớ lại:“Tôi còn nhớ năm đó đề toán trung học đặc biệt rất khó.”
Da đầu Mộc Mộc bắt đầu run lên:“Anh vừa nói lớp ba cấp......”
Trầm Ngang mỉm cười:“Là lớp ba trung học.”
Ngón tay không đủ, Mộc Mộc cộng thêm ngón chân, tính toán xong phát hiện Trầm Ngang lớn hơn cô ít nhất mười lăm tuổi.
Mười lăm tuổi a, một vòng mười hai con giáp vẫn không đủ còn phải mời thêm chuột trâu hổ nữa!
Mộc Mộc bắt đầu đập đầu vào cửa xe.
Khi xe chạy tới cách trường học ba giao lộ, Mộc Mộc liền nói Trầm Ngang dừng lại-- nếu như chuyện này bị bạn bè thấy hai người bọn họ ở cùng một chỗ, khẳng định sẽ nghĩ cô không biết tự lượng sức mình tiếp cận người giàu có.
Ngược lại với dáng vẻ Mộc Mộc đang vội vàng mở dây an toàn, Trầm Ngang lại từ từ nhàn nhã nói:“Hôm nay thấy cô chưa ăn được bao nhiêu, lần sau nếu muốn ăn gì thì cô cứ chọn chỗ trước, tôi mời cô.”
Nghe thấy lời này, Mộc Mộc lảo đảo bước xuống xe -- cô thật chưa chuẩn bị tâm lý gặp ông chú quái dị này lần hai đâu.
“Chuyện này...... Chuyện này......” Dù sao ông chú này cũng là đàn ông, cũng có lòng tự trọng, cho nên Mộc Mộc có cự tuyệt thì cũng chỉ có thể cân nhắc từng câu từng chữ:“Kỳ thật tôi còn nhỏ, bây giờ chỉ mốn tập trung vào học tập, mỗi ngày chăm chỉ học hành, thật không có dự định khác. Hôm nay tôi tới cũng là do bị mẹ bức. Tôi xin lỗi, đã làm lãng phí thời gian của anh rồi.”
Ông chú quả nhiên là người lớn, kiến thức rộng rãi, nghe xong những lời này cũng không chớp mắt:“Yên tâm, không hề lãng phí.”
Lâm Mộc Mộc thở phào nhẹ nhõm, may mắn mình không đem tình cảnh này trở nên quá xấu hổ, dù sao mama ở nhà vẫn còn muốn cùng người đã tiến cử cậu bé -- Trầm Ngang đánh mạt trượt.
Đắc tội không nổi.
“Vậy hôm nay cám ơn anh, tạm biệt.” Mộc Mộc vẫy tay, xoay người vội vã bước đi.
Không biết vì sao cô luôn cảm thấy sau lưng một trận nóng một trận lạnh, giống như là có người vẫn chăm chú nhìn cô.
Sau khi về phòng ngủ cô liền bị Lưu Vi Vi bao vây, bắt cô thành thật khai báo toàn bộ quá trình xem mặt.
Mộc Mộc giữ nguyên tắc “Làm người phải thành thật” , chỉ nói vài từ mấu chốt --
1- Là một ông chú
2- Lớn tuổi mười lăm tuổi
3- Hành vi hơi cổ quái
Ai ngờ Lưu Vi Vi che mặt hét chói tai:“Thành thục chín chắn phong độ trầm ổn, Mộc Mộc, lần này mày giàu to rồi!”
“Nhưng ......Anh ta là một ông chú mà.” Mộc Mộc thờ dài nói.
“Mày vì sao lại kỳ thị ông chú hả, cho dù mày trước đây không hề mê luyến Rhett Butler đẹp trai trầm ổn, thì ít nhất cũng phải phải lòng Phí Vân Phàm chững chạc nhã nhặn a!” Lưu Vi Vi tiếp tục che mặt.
Mộc Mộc cẩn thận suy nghĩ, kỳ thật ngày xưa cô rất mê một người đánh không chết -- Saint Seiya áo giáp vàng.
Lưu Vi Vi tổng kết: “Từng là một loli thì trong lòng đều có một giấc mơ về một người chú.”
Là như thế thật sao? Nhưng tại sao cô đối với chú Trầm lại không chút cảm giác? Mộc Mộc đau đầu, xem ra cô quả nhiên đã cách tuổi loli rất xa rồi.
“Đúng rồi, An Lương đâu?” Mộc Mộc bỗng phát hiện giường trên trống không, đứa bạn thân của mình kiêm hoa khôi giảng đường An Lương không thấy tung tích.
“Chiều anh nó tới đón nó về, ôi chao Mộc Mộc, sao tao thấy An Lương cùng người anh trai kia không hề giống nhau nhỉ, chẳng lẽ hai người không chung huyết thống, có khi nào trở thành một chuyện tình giả loạn luân không nhỉ?” Lưu Vi Vi không chỉ bị cuồng ông chú mà còn cuồng tình cảm anh em.
Nhưng mà việc này Lưu Vi Vi thật sự nói đúng, cha An Lương là sư trưởng, mà cái người ‘anh’ thường xuyên tới đón cô là lính cần vụ nhà cô ấy, căn bản sẽ không có quan hệ huyết thống. Chỉ là việc này An Lương chưa bao giờ tiết lộ ra ngoài, ở trong trường học cũng chỉ có Mộc Mộc là người duy nhất biết.
Cuối cùng, Mộc Mộc lấy mục tiêu ngày mai phải cướp được bánh bao nhân thịt trong căn tin làm bữa sáng hẹn giờ dậy sớm, nằm xuống ngủ, kêt thúc một đêm xem mặt.
Sáng hôm sau dậy sớm đánh răng, Mộc Mộc bỗng nhiên có cảm giác rùng mình, cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra.
Đi vào căn tin, mua bánh bao chỉ có loại chay, không có thịt.
Đi vào phòng học, váy tự dưng bị mắc vào cái đinh trên bàn.
Đi vào sân thể dục, đầu bị bóng rổ rơi trúng.
Cả ngày toàn chuyện xui xẻo xảy ra, lại còn đến muộn giờ ăn cơm, cô cảm thấy cỗ bất an kia đã lên tới đỉnh núi.
Mộc Mộc là người mê tín, đoán chừng hôm nay cô không hợp phong thủy trong trường nên cầm ví tiền đi ra ngoài, chuẩn bị đi kiếm đồ ăn.
Mà ngay tại cồng trường, di động Mộc Mộc đột nhiên vang lên, nhìn kỹ màn hình, lỗ chân lông Mộc Mộc nháy mắt đều nở ra -- là Trầm Ngang.
Mộc Mộc không hiểu nổi, chẳng phải hôm qua đã nói rõ ràng rồi cơ mà? Sao ông chú này còn gọi điện đến nữa chứ?
Mộc Mộc cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang reo bền bỉ không ngứt, hạ quyết tâm không nhận -- nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, cùng lắm thì sau này bà mối hỏi thì nói di động của cô bị mất vậy.
Một phút sau, tiếng chuông cuối cùng dừng lại, Mộc Mộc cảm thấy vừa lòng, đang chuẩn bị cất điện thoại vào túi bỗng có một tin nhắn tới.
Mộc Mộc vừa mở ra nhìn, da đầu nhất thời nổi lên vô số mồ hôi lạnh -- người gửi là Trầm Ngang, nội dung chỉ có vài từ.
“Tôi ở phía sau cô”.
Cho dù là ông chú thì vẫn là một người đàn ông bình thường. Mẫu hậu đại nhân từng cầm chổi lông gà ân cần dạy rằng, nam nữ thụ thụ bất thân.
Vì vậy Mộc Mộc nỗ lực tuân thủ lời mẹ dạy, nhanh chóng lui về phía sau tránh đi khoảng cánh ái muội với Trầm Ngang, lại không nghĩ tới phía sau chính là vách tường, cho nên, Trầm Ngang hiển nhiên vây cô quanh góc tường.
Anh ta hơi cúi đầu, đôi môi tiến tới, hô hấp ấm áp kích thích từng tế bào tai cô ngưa ngứa.
Quả cà chua Mộc Mộc lập tức bị nấu chín.
Rồi Trầm Ngang mở miệng, giọng nói từ tính, ánh mắt dịu dàng nhỏ giọng hỏi --
“Bên trong, có nhiều người không?”
Mộc Mộc thiếu chút nữa nôn hết 4 lon wanglaoji ra ngoài.
Có thể bật ra câu hỏi trong hoàn cảnh ái muội như thế này, chú Trầm quả là một đóa hoa đặc sắc hiếm có.
Khó trách hơn ba mươi tuổi rồi còn chưa có vợ.
Tuy nhiên Lâm Mộc Mộc cũng là một người đặc sắc, bởi vì câu trả lời của cô là: “Không đông lắm, Không đông lắm.”
Ăn no thì phải về nhà, Lâm Mộc Mộc quan sát thấy Trầm Thịnh Niên và Tần Hồng Nhan không lái xe đến, khẳng định họ sẽ về cùng bọn cô, cho nên cô không cần phải lo lắng sẽ cùng ông chú Trầm Ngang quái dị này ở cùng một chỗ, do vậy tâm cô dần ổn định lại.
Ai ngờ đứa cháu trai Trầm Thịnh Niên kia đợi cô ngồi yên vị trên ghế phó lái rồi mới nói: “Chú, chú cùng dì nhỏ tương lai tiếp tục đi chơi lãng mạn đi, cháu sẽ đưa chị Tần về nhà sau.”
Mộc Mộc tưởng đưa cháu này chẳng qua chỉ nói khách sáo vậy thôi, chứ làm chú sao có thể thả hai người bọn họ ở đây, một nơi trước không thôn sau không nhà tự mình tìm đường về.
Ai ngờ Trầm Ngang ngay cả nửa điểm do dự cũng không có, liền gật đầu xong nhấn ga, chở Mộc Mộc nghênh ngang mà đi.
Mộc Mộc bị khí thế Trầm Ngang chấn kinh, xe đi khỏi mười km rồi mà chưa nói một câu nào.
Trầm Ngang thấy không khí nặng nề, chủ động nói chuyện.
“Trước khi đến xem mặt tôi thật không nghĩ tới cô nhỏ như vậy, cô sinh năm mấy?”
“1992.”
“Chín hai à......” Trầm Ngang nhớ lại qúa khứ: “Vậy là năm tôi lên lớp ba.”
Mộc Mộc bắt đầu giơ tay ra tính toán, lớp ba tiểu học hẳn là chín tuổi, vậy tính ra ông chú này năm nay vừa tròn ba mươi.
Trầm Ngang tiếp tục nhớ lại:“Tôi còn nhớ năm đó đề toán trung học đặc biệt rất khó.”
Da đầu Mộc Mộc bắt đầu run lên:“Anh vừa nói lớp ba cấp......”
Trầm Ngang mỉm cười:“Là lớp ba trung học.”
Ngón tay không đủ, Mộc Mộc cộng thêm ngón chân, tính toán xong phát hiện Trầm Ngang lớn hơn cô ít nhất mười lăm tuổi.
Mười lăm tuổi a, một vòng mười hai con giáp vẫn không đủ còn phải mời thêm chuột trâu hổ nữa!
Mộc Mộc bắt đầu đập đầu vào cửa xe.
Khi xe chạy tới cách trường học ba giao lộ, Mộc Mộc liền nói Trầm Ngang dừng lại-- nếu như chuyện này bị bạn bè thấy hai người bọn họ ở cùng một chỗ, khẳng định sẽ nghĩ cô không biết tự lượng sức mình tiếp cận người giàu có.
Ngược lại với dáng vẻ Mộc Mộc đang vội vàng mở dây an toàn, Trầm Ngang lại từ từ nhàn nhã nói:“Hôm nay thấy cô chưa ăn được bao nhiêu, lần sau nếu muốn ăn gì thì cô cứ chọn chỗ trước, tôi mời cô.”
Nghe thấy lời này, Mộc Mộc lảo đảo bước xuống xe -- cô thật chưa chuẩn bị tâm lý gặp ông chú quái dị này lần hai đâu.
“Chuyện này...... Chuyện này......” Dù sao ông chú này cũng là đàn ông, cũng có lòng tự trọng, cho nên Mộc Mộc có cự tuyệt thì cũng chỉ có thể cân nhắc từng câu từng chữ:“Kỳ thật tôi còn nhỏ, bây giờ chỉ mốn tập trung vào học tập, mỗi ngày chăm chỉ học hành, thật không có dự định khác. Hôm nay tôi tới cũng là do bị mẹ bức. Tôi xin lỗi, đã làm lãng phí thời gian của anh rồi.”
Ông chú quả nhiên là người lớn, kiến thức rộng rãi, nghe xong những lời này cũng không chớp mắt:“Yên tâm, không hề lãng phí.”
Lâm Mộc Mộc thở phào nhẹ nhõm, may mắn mình không đem tình cảnh này trở nên quá xấu hổ, dù sao mama ở nhà vẫn còn muốn cùng người đã tiến cử cậu bé -- Trầm Ngang đánh mạt trượt.
Đắc tội không nổi.
“Vậy hôm nay cám ơn anh, tạm biệt.” Mộc Mộc vẫy tay, xoay người vội vã bước đi.
Không biết vì sao cô luôn cảm thấy sau lưng một trận nóng một trận lạnh, giống như là có người vẫn chăm chú nhìn cô.
Sau khi về phòng ngủ cô liền bị Lưu Vi Vi bao vây, bắt cô thành thật khai báo toàn bộ quá trình xem mặt.
Mộc Mộc giữ nguyên tắc “Làm người phải thành thật” , chỉ nói vài từ mấu chốt --
1- Là một ông chú
2- Lớn tuổi mười lăm tuổi
3- Hành vi hơi cổ quái
Ai ngờ Lưu Vi Vi che mặt hét chói tai:“Thành thục chín chắn phong độ trầm ổn, Mộc Mộc, lần này mày giàu to rồi!”
“Nhưng ......Anh ta là một ông chú mà.” Mộc Mộc thờ dài nói.
“Mày vì sao lại kỳ thị ông chú hả, cho dù mày trước đây không hề mê luyến Rhett Butler đẹp trai trầm ổn, thì ít nhất cũng phải phải lòng Phí Vân Phàm chững chạc nhã nhặn a!” Lưu Vi Vi tiếp tục che mặt.
Mộc Mộc cẩn thận suy nghĩ, kỳ thật ngày xưa cô rất mê một người đánh không chết -- Saint Seiya áo giáp vàng.
Lưu Vi Vi tổng kết: “Từng là một loli thì trong lòng đều có một giấc mơ về một người chú.”
Là như thế thật sao? Nhưng tại sao cô đối với chú Trầm lại không chút cảm giác? Mộc Mộc đau đầu, xem ra cô quả nhiên đã cách tuổi loli rất xa rồi.
“Đúng rồi, An Lương đâu?” Mộc Mộc bỗng phát hiện giường trên trống không, đứa bạn thân của mình kiêm hoa khôi giảng đường An Lương không thấy tung tích.
“Chiều anh nó tới đón nó về, ôi chao Mộc Mộc, sao tao thấy An Lương cùng người anh trai kia không hề giống nhau nhỉ, chẳng lẽ hai người không chung huyết thống, có khi nào trở thành một chuyện tình giả loạn luân không nhỉ?” Lưu Vi Vi không chỉ bị cuồng ông chú mà còn cuồng tình cảm anh em.
Nhưng mà việc này Lưu Vi Vi thật sự nói đúng, cha An Lương là sư trưởng, mà cái người ‘anh’ thường xuyên tới đón cô là lính cần vụ nhà cô ấy, căn bản sẽ không có quan hệ huyết thống. Chỉ là việc này An Lương chưa bao giờ tiết lộ ra ngoài, ở trong trường học cũng chỉ có Mộc Mộc là người duy nhất biết.
Cuối cùng, Mộc Mộc lấy mục tiêu ngày mai phải cướp được bánh bao nhân thịt trong căn tin làm bữa sáng hẹn giờ dậy sớm, nằm xuống ngủ, kêt thúc một đêm xem mặt.
Sáng hôm sau dậy sớm đánh răng, Mộc Mộc bỗng nhiên có cảm giác rùng mình, cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra.
Đi vào căn tin, mua bánh bao chỉ có loại chay, không có thịt.
Đi vào phòng học, váy tự dưng bị mắc vào cái đinh trên bàn.
Đi vào sân thể dục, đầu bị bóng rổ rơi trúng.
Cả ngày toàn chuyện xui xẻo xảy ra, lại còn đến muộn giờ ăn cơm, cô cảm thấy cỗ bất an kia đã lên tới đỉnh núi.
Mộc Mộc là người mê tín, đoán chừng hôm nay cô không hợp phong thủy trong trường nên cầm ví tiền đi ra ngoài, chuẩn bị đi kiếm đồ ăn.
Mà ngay tại cồng trường, di động Mộc Mộc đột nhiên vang lên, nhìn kỹ màn hình, lỗ chân lông Mộc Mộc nháy mắt đều nở ra -- là Trầm Ngang.
Mộc Mộc không hiểu nổi, chẳng phải hôm qua đã nói rõ ràng rồi cơ mà? Sao ông chú này còn gọi điện đến nữa chứ?
Mộc Mộc cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang reo bền bỉ không ngứt, hạ quyết tâm không nhận -- nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, cùng lắm thì sau này bà mối hỏi thì nói di động của cô bị mất vậy.
Một phút sau, tiếng chuông cuối cùng dừng lại, Mộc Mộc cảm thấy vừa lòng, đang chuẩn bị cất điện thoại vào túi bỗng có một tin nhắn tới.
Mộc Mộc vừa mở ra nhìn, da đầu nhất thời nổi lên vô số mồ hôi lạnh -- người gửi là Trầm Ngang, nội dung chỉ có vài từ.
“Tôi ở phía sau cô”.
Danh sách chương