Khi Mộc Mộc tỉnh lại thì đã là giữa trưa ngày hôm sau. Nói đúng hơn, cô bị tiếng sôi bụng của mình đánh thức.
Thật sự là khủng bố, sôi ùng ục giống như bị bỏ đói ba ngày vậy.
Các giác quan cũng bắt đầu thức tỉnh, cô ngửi thấy mùi sữa đậu nành thơm ngon.
Rửa mặt chải đầu xong cô bèn theo mùi hương xuống bếp, nhìn thấy trên bàn là cốc sữa đậu nành nóng hổi và dĩa bánh quẩy chiên giòn.
Hai loại hương vị không hề liên quan đến nhau nhưng khi kết hợp lại tạo ra một sự hòa quyện tuyệt vời.
Cũng giống như anh và cô.
Cô nhìn sang Trầm Ngang, phát hiện anh cũng đang nhìn mình.
Ánh mắt anh dịu dàng, trên người anh mặc một chiếc áo len, trông vô cùng ấm áp.
Cô bỗng nhớ cảnh đầu tiên anh làm cô rung động -- khi đó hai người cũng ngồi ăn chung một bàn thế này, trên bàn là những món ăn anh làm, mà ngồi đối diện với cô chính là một Trầm Ngang chu đáo và chân thật.
Từ đó trong trái tim Mộc Mộc bắt đầu xuất hiện một hạt giống, ngày qua ngày từ từ nảy mầm, len lỏi khắp người cô, máu thịt gắn kết, không thể tách rời.
Anh cẩn thận cắt miếng bánh quẩy thành những khúc nhỏ, nhúng vào sữa nóng ngọt ngào, sau đó đưa cho cô.
“Tranh thủ còn nóng em ăn đi.” Trầm Ngang nói.
Giọng nói dịu dàng mềm mại.
Anh chính là người như vậy, lúc nào cũng tỏa ra cảm giác hấp dẫn của một người đàn ông gia đình.
Cho nên cô mới rơi vào tay giặc.
Mộc Mộc vùi đầu vào ăn, ngày thường đây là món cô thích nhất, nhưng hôm nay chẳng thấy có vị gì.
Rốt cuộc, cô đặt đũa xuống, cúi đầu nói: “Trầm Ngang, chúng ta hiện tại là thế nào?”
Ngày hôm qua đã phải trải qua rất nhiều chuyện khiến cô nhất thời hỗn loạn. Nhưng bây giờ cô đã tỉnh táo, mặt trời mọc cũng chính là lúc mà hai người họ bắt buộc phải trở về cuộc sống thực tại.
Mối quan hệ giữa cô và anh rốt cuộc là gì, sự thay đổi thất thường của anh là sao, điều khiến cô luôn thấy có một bí mật nào đó vô cùng to lớn rốt cuộc là thế nào?.
Mộc Mộc cảm thấy, mọi chuyện đã vượt ngoài sức tưởng tượng của cô rồi.
“Mộc Mộc, anh hy vọng em có thể tin anh.” Đôi mắt Trầm Ngang nhìn chăm chăm vào Mộc Mộc, như là muốn bắt lấy linh hồn cô: “Tin mọi chuyện anh làm đều là vì tương lai chúng ta.”
Mộc Mộc lắc đầu.
Động tác này không chỉ nói rằng cô không tin, mà còn nói rằng cô đang rất hỗn loạn.
Cô linh cảm sẽ có một chuyện đáng sợ nào đó sắp xảy ra, nhưng cô không thể ngăn cản.
Trầm Ngang đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Mộc Mộc, từ từ ngồi xuống, đặt tay lên đầu gối cô, độ ấm từ lòng bàn tay anh thông qua vải mỏng truyền vào người cô.
Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Mộc Mộc, tin anh.”
Cô muốn lắc đầu, nhưng độ ấm từ lòng bàn tay anh giống như dòng nước ấm áp, tạm thời ngưng động tác của cô lại.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Anh tựa như đã đoán trước, nhìn cô thật sâu, sau đó mới đứng dậy đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa là ba cảnh sát, sau khi đưa giấy chứng nhận, dùng giọng nói không cho pét cự tuyệt tuyên bố: “Lâm Mộc Mộc, mời cô theo chúng tôi đến Viện kiểm sát để hỗ trợ chúng tôi điều tra vụ án hối lộ.”
Gặp phải kích thích mạnh khiến Mộc Mộc tạm thời mất đi trí nhớ, những gì xảy ra tiếp theo, đối với cô chỉ là những mảnh ký ức rời rạc.
Cô chỉ nhớ khi cô đi ngang qua người Trầm Ngang, anh vội vàng nắm tay cô, hạ giọng xuống đủ để hai người nghe thấy: “Tất cả đã có anh.”
Cô chỉ nhớ cô bị yêu cầu tháo tất cả đồ trang sức, bị nữ cảnh sát kiểm tra toàn thân.
cô chỉ nhớ trong phòng thẩm vấn, cô bị hỏi rất nhiều.
“Chúng tôi đã nắm giữ tất cả các bằng chứng, việc chuyển tiền xác nhận là thông qua cô.”
“Lâm Mộc Mộc, là ai sai cô, nếu cô thẳng thắn thú nhận sẽ giảm bớt hành vi phạm tội.”
“Căn cứ vào quy định 39, điều khoản số 1 của Bộ luật hình sự, phạm tội đút lót tội sẽ bị giam ngắn hạn, hoặc ngồi tù có thời hạn dưới 5 năm; Người phạm tội đút lót có mưu cầu kiếm lợi bất hợp pháp, trong trường hợp nghiêm trọng, hoặc làm thiệt hại nặng đến lợi ích quốc gia sẽ bị ngồi tù ít nhất 5 năm đến 10 năm; Trường hợp đặc biệt nghiêm trọng sẽ phải ngồi tù 10 năm hoặc là tù chung thân, có thể tịch thu tài sản. Lâm Mộc Mộc, cô còn trẻ, đừng phá hỏng tương lai của mình.”
Cô không nhớ mình đã trả lời thế nào, cũng không nhớ mình đã đi ra khỏi phòng thẩm vấn ra sao.
Bước ra khỏi Viện kiểm sát, ánh sáng mặt trời chói chang khiến cô thấy cháng váng, suýt nữa lăn xuống cầu thang dài hơn mười mét. May mà Tần Hồng Nhan đến đón cô, trực tiếp đưa cô về nhà của cô ấy.
Tần Hồng Nhan không hỏi cũng không nói, thẳng thừng đẩy Mộc Mộc vào trong phòng tắm. Mộc Mộc không thèm cởi quần áo, mở vòi sen, để dòng nước ấm xối lên người mình.
Viện kiểm sát, phòng thẩm vấn, chưa bao giờ cô nghĩ cô sẽ bước vào những nơi như thế này.
Một năm trước, cô chỉ là một cô sinh viên bình thường, là một người dân bình thường trong những người dân bình thường khác, chưa từng nghĩ một ngày nào đó sẽ bị viện kiểm sát thẩm vấn, thậm chí ngồi tù.
Những người đó nói với cô, nếu cô không khai ra người đứng đằng sau, thì cô sẽ phải đối mặt với ít nhất năm năm tù giam.
Nước ấm ngấm vào người cô, quần áo ướt đẫm dán vào da thịt. Nhưng trái tim cô lại khô héo nứt nẻ.
Giờ phút này, cô cần một vòng tay. Cô cần một sức mạnh to lớn để giúp cô chống đỡ chính mình.
Cô cần Trầm Ngang.
Nhưng anh ở nơi nào? Thời điểm cô cần anh nhất, anh lại ở đâu? Đang suy nghĩ miên man, bên ngoài phòng tắm đột nhiên truyền đến một giọng nam.
Mộc Mộc tưởng là Trầm Ngang, cô vội vàng lau tóc, khoác áo tắm, gần như chạy ra khỏi phòng tắm.
Người đến đúng là họ Trầm, nhưng không phải là Trầm Ngang, mà là Trầm Thịnh Niên.
“Chẹp, Dì nhỏ, chào đón tôi nhiệt tình đến thế à, tôi không nhận nổi đâu.” Trầm Thịnh Niên huýt sáo.
Mộc Mộc cụp mắt, không để ý nét mặt cậu ta thoáng cứng ngắc.
“Hôm nay cô chịu khổ rồi, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn, tôi mời.”
Dạ dày Mộc Mộc tưởng chừng như chứa cả tảng đá, căn bản ăn không vô: “Không cần đâu, hôm nay tôi mệt mỏi quá, muốn ngủ một lát, hai người cứ đi ăn đi.”
Nhưng Trầm Thịnh Niên chưa bao giờ có ý định tôn trọng quyết định của cô: “Cho dù là người sắt cũng phải ăn cơm, nếu chú tôi biết cô tuyệt thực, chắc chắn sẽ đau lòng muốn chết.”
Mộc Mộc cười khổ: “Chú ấy vẫn còn để ý sao?”
Cô biết lúc này cô thật hà khắc, nhưng vào giờ phút này, cô chỉ muốn anh xuất hiện bên cạnh mình.
Cô không cần anh làm gì cả, chỉ cần anh có thể xuất hiện, có thể để cô gặp anh là tốt rồi.
Nhưng Trầm Ngang không hề xuất hiện.
Anh nói với cô “Tất cả đã có anh”, “Tin anh”, “Tin mọi chuyện anh làm đều là vì tương lai chúng ta”.
Nhưng lúc cô muốn gặp anh nhất, muốn tin tưởng anh nhất thì anh lại không có ở đây.
Đột nhiên Mộc Mộc cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi đến cực điểm.
Thật sự là khủng bố, sôi ùng ục giống như bị bỏ đói ba ngày vậy.
Các giác quan cũng bắt đầu thức tỉnh, cô ngửi thấy mùi sữa đậu nành thơm ngon.
Rửa mặt chải đầu xong cô bèn theo mùi hương xuống bếp, nhìn thấy trên bàn là cốc sữa đậu nành nóng hổi và dĩa bánh quẩy chiên giòn.
Hai loại hương vị không hề liên quan đến nhau nhưng khi kết hợp lại tạo ra một sự hòa quyện tuyệt vời.
Cũng giống như anh và cô.
Cô nhìn sang Trầm Ngang, phát hiện anh cũng đang nhìn mình.
Ánh mắt anh dịu dàng, trên người anh mặc một chiếc áo len, trông vô cùng ấm áp.
Cô bỗng nhớ cảnh đầu tiên anh làm cô rung động -- khi đó hai người cũng ngồi ăn chung một bàn thế này, trên bàn là những món ăn anh làm, mà ngồi đối diện với cô chính là một Trầm Ngang chu đáo và chân thật.
Từ đó trong trái tim Mộc Mộc bắt đầu xuất hiện một hạt giống, ngày qua ngày từ từ nảy mầm, len lỏi khắp người cô, máu thịt gắn kết, không thể tách rời.
Anh cẩn thận cắt miếng bánh quẩy thành những khúc nhỏ, nhúng vào sữa nóng ngọt ngào, sau đó đưa cho cô.
“Tranh thủ còn nóng em ăn đi.” Trầm Ngang nói.
Giọng nói dịu dàng mềm mại.
Anh chính là người như vậy, lúc nào cũng tỏa ra cảm giác hấp dẫn của một người đàn ông gia đình.
Cho nên cô mới rơi vào tay giặc.
Mộc Mộc vùi đầu vào ăn, ngày thường đây là món cô thích nhất, nhưng hôm nay chẳng thấy có vị gì.
Rốt cuộc, cô đặt đũa xuống, cúi đầu nói: “Trầm Ngang, chúng ta hiện tại là thế nào?”
Ngày hôm qua đã phải trải qua rất nhiều chuyện khiến cô nhất thời hỗn loạn. Nhưng bây giờ cô đã tỉnh táo, mặt trời mọc cũng chính là lúc mà hai người họ bắt buộc phải trở về cuộc sống thực tại.
Mối quan hệ giữa cô và anh rốt cuộc là gì, sự thay đổi thất thường của anh là sao, điều khiến cô luôn thấy có một bí mật nào đó vô cùng to lớn rốt cuộc là thế nào?.
Mộc Mộc cảm thấy, mọi chuyện đã vượt ngoài sức tưởng tượng của cô rồi.
“Mộc Mộc, anh hy vọng em có thể tin anh.” Đôi mắt Trầm Ngang nhìn chăm chăm vào Mộc Mộc, như là muốn bắt lấy linh hồn cô: “Tin mọi chuyện anh làm đều là vì tương lai chúng ta.”
Mộc Mộc lắc đầu.
Động tác này không chỉ nói rằng cô không tin, mà còn nói rằng cô đang rất hỗn loạn.
Cô linh cảm sẽ có một chuyện đáng sợ nào đó sắp xảy ra, nhưng cô không thể ngăn cản.
Trầm Ngang đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Mộc Mộc, từ từ ngồi xuống, đặt tay lên đầu gối cô, độ ấm từ lòng bàn tay anh thông qua vải mỏng truyền vào người cô.
Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Mộc Mộc, tin anh.”
Cô muốn lắc đầu, nhưng độ ấm từ lòng bàn tay anh giống như dòng nước ấm áp, tạm thời ngưng động tác của cô lại.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Anh tựa như đã đoán trước, nhìn cô thật sâu, sau đó mới đứng dậy đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa là ba cảnh sát, sau khi đưa giấy chứng nhận, dùng giọng nói không cho pét cự tuyệt tuyên bố: “Lâm Mộc Mộc, mời cô theo chúng tôi đến Viện kiểm sát để hỗ trợ chúng tôi điều tra vụ án hối lộ.”
Gặp phải kích thích mạnh khiến Mộc Mộc tạm thời mất đi trí nhớ, những gì xảy ra tiếp theo, đối với cô chỉ là những mảnh ký ức rời rạc.
Cô chỉ nhớ khi cô đi ngang qua người Trầm Ngang, anh vội vàng nắm tay cô, hạ giọng xuống đủ để hai người nghe thấy: “Tất cả đã có anh.”
Cô chỉ nhớ cô bị yêu cầu tháo tất cả đồ trang sức, bị nữ cảnh sát kiểm tra toàn thân.
cô chỉ nhớ trong phòng thẩm vấn, cô bị hỏi rất nhiều.
“Chúng tôi đã nắm giữ tất cả các bằng chứng, việc chuyển tiền xác nhận là thông qua cô.”
“Lâm Mộc Mộc, là ai sai cô, nếu cô thẳng thắn thú nhận sẽ giảm bớt hành vi phạm tội.”
“Căn cứ vào quy định 39, điều khoản số 1 của Bộ luật hình sự, phạm tội đút lót tội sẽ bị giam ngắn hạn, hoặc ngồi tù có thời hạn dưới 5 năm; Người phạm tội đút lót có mưu cầu kiếm lợi bất hợp pháp, trong trường hợp nghiêm trọng, hoặc làm thiệt hại nặng đến lợi ích quốc gia sẽ bị ngồi tù ít nhất 5 năm đến 10 năm; Trường hợp đặc biệt nghiêm trọng sẽ phải ngồi tù 10 năm hoặc là tù chung thân, có thể tịch thu tài sản. Lâm Mộc Mộc, cô còn trẻ, đừng phá hỏng tương lai của mình.”
Cô không nhớ mình đã trả lời thế nào, cũng không nhớ mình đã đi ra khỏi phòng thẩm vấn ra sao.
Bước ra khỏi Viện kiểm sát, ánh sáng mặt trời chói chang khiến cô thấy cháng váng, suýt nữa lăn xuống cầu thang dài hơn mười mét. May mà Tần Hồng Nhan đến đón cô, trực tiếp đưa cô về nhà của cô ấy.
Tần Hồng Nhan không hỏi cũng không nói, thẳng thừng đẩy Mộc Mộc vào trong phòng tắm. Mộc Mộc không thèm cởi quần áo, mở vòi sen, để dòng nước ấm xối lên người mình.
Viện kiểm sát, phòng thẩm vấn, chưa bao giờ cô nghĩ cô sẽ bước vào những nơi như thế này.
Một năm trước, cô chỉ là một cô sinh viên bình thường, là một người dân bình thường trong những người dân bình thường khác, chưa từng nghĩ một ngày nào đó sẽ bị viện kiểm sát thẩm vấn, thậm chí ngồi tù.
Những người đó nói với cô, nếu cô không khai ra người đứng đằng sau, thì cô sẽ phải đối mặt với ít nhất năm năm tù giam.
Nước ấm ngấm vào người cô, quần áo ướt đẫm dán vào da thịt. Nhưng trái tim cô lại khô héo nứt nẻ.
Giờ phút này, cô cần một vòng tay. Cô cần một sức mạnh to lớn để giúp cô chống đỡ chính mình.
Cô cần Trầm Ngang.
Nhưng anh ở nơi nào? Thời điểm cô cần anh nhất, anh lại ở đâu? Đang suy nghĩ miên man, bên ngoài phòng tắm đột nhiên truyền đến một giọng nam.
Mộc Mộc tưởng là Trầm Ngang, cô vội vàng lau tóc, khoác áo tắm, gần như chạy ra khỏi phòng tắm.
Người đến đúng là họ Trầm, nhưng không phải là Trầm Ngang, mà là Trầm Thịnh Niên.
“Chẹp, Dì nhỏ, chào đón tôi nhiệt tình đến thế à, tôi không nhận nổi đâu.” Trầm Thịnh Niên huýt sáo.
Mộc Mộc cụp mắt, không để ý nét mặt cậu ta thoáng cứng ngắc.
“Hôm nay cô chịu khổ rồi, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn, tôi mời.”
Dạ dày Mộc Mộc tưởng chừng như chứa cả tảng đá, căn bản ăn không vô: “Không cần đâu, hôm nay tôi mệt mỏi quá, muốn ngủ một lát, hai người cứ đi ăn đi.”
Nhưng Trầm Thịnh Niên chưa bao giờ có ý định tôn trọng quyết định của cô: “Cho dù là người sắt cũng phải ăn cơm, nếu chú tôi biết cô tuyệt thực, chắc chắn sẽ đau lòng muốn chết.”
Mộc Mộc cười khổ: “Chú ấy vẫn còn để ý sao?”
Cô biết lúc này cô thật hà khắc, nhưng vào giờ phút này, cô chỉ muốn anh xuất hiện bên cạnh mình.
Cô không cần anh làm gì cả, chỉ cần anh có thể xuất hiện, có thể để cô gặp anh là tốt rồi.
Nhưng Trầm Ngang không hề xuất hiện.
Anh nói với cô “Tất cả đã có anh”, “Tin anh”, “Tin mọi chuyện anh làm đều là vì tương lai chúng ta”.
Nhưng lúc cô muốn gặp anh nhất, muốn tin tưởng anh nhất thì anh lại không có ở đây.
Đột nhiên Mộc Mộc cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi đến cực điểm.
Danh sách chương