Từ ngày đó, Sơ Trường Dụ ngã bệnh.
Trong bốn ngày, về cơ bản là y chỉ đang cầm cự, hơn nữa vết thương còn nhiễm trùng, hôm đó trời lại mưa, sau khi về nhà ngủ một giấc thì hôn mê bất tỉnh.
Lúc Không Thanh bước vào gọi y ăn tối, y đã sốt đến hôn mê.

May là dân chúng Hồ Châu đã về thành, trong thành có lang trung, đêm đó mời bốn năm lang trung đến khám, kê thuốc, châm cứu, cuối cùng mới khống chế được bệnh tình của y.
Vào đêm, Sơ Tầm Chi đến tìm Sơ Trường Dụ, nhưng bị bộ dạng bệnh nặng của Sơ Trường Dụ dọa sợ.

Sắc mặt Sơ Trường Dụ tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, hơi thở yếu đến mức gần như biến mất.
Cô bé không dám khóc lớn, nhìn trong phòng Sơ Trường Dụ đầy người ra ra vào vào, cô bé nép sang một bên, cố nén khóc lau nước mắt.
Cô bé rơi nước mắt ngày càng nhiều, không hề giảm đi.

Cô bé nhỏ giọng nức nở, sợ quấy rầy Sơ Trường Dụ.
Lúc cô bé đang lim dim dụi mắt, một bàn tay xương khớp rõ ràng, hình dáng vô cùng đẹp đẽ vươn ra lau nước mắt cho cô bé.

Da thịt của những ngón tay đó vô cùng thô ráp, còn có vết chai, trông như bàn tay quanh năm cầm binh khí.
Sơ Tầm Chi ngẩng đầu lên thấy một người cao lớn, chính là tướng quân ca ca hung dữ trừng mắt nhìn mình hôm nay.
Cô bé giật mình, càng khóc dữ dội hơn.
Kế đó, tướng quân ca ca dễ dàng bế cô bé bằng một tay, tay kia lúng túng vỗ lưng cô bé.

Cái ôm của tướng quân ca ca này không giống với cái ôm của cha, lồ ng ngực này rộng rãi ấm áp, khiến người ta có cảm giác rất an toàn.
Sơ Tầm Chi ngước đôi mắt ngấn lệ, thấy chiếc cằm căng thẳng và đôi môi mím chặt của tướng quân ca ca.

Nét mặt vẫn rất hung dữ, luôn nhìn về phía giường, chứ không nhìn mình.
Nhưng bàn tay vỗ nhẹ lên lưng mình lại vô cùng dịu dàng.
Sơ Tầm Chi ngẩn người nghĩ, quả nhiên, cha nói tướng quân ca ca là người tốt.

Cô bé vùi cái đầu nhỏ vào lòng Cảnh Mục, thì cảm thấy lồ ng ngực vốn rắn chắc của tướng quân ca ca lại căng lên, như đang chống cự.
Nhưng hắn không dừng động tác trên tay.
Sơ Tầm Chi bắt đầu nức nở trong vòng tay hắn, đôi tay đầy thịt của mình siết y phục của hắn.
Sơ Tầm Chi nghe thấy nhịp tim đều đặn mạnh mẽ của tướng quân ca ca, làm người khác rất yên lòng.
Cảnh Mục cau mày, nghe cô bé run rẩy khóc trong lòng mình, nước mắt thấm ướt áo.


Hắn chưa từng tiếp xúc nhiều với trẻ con, đặc biệt là cô bé thơm tho mềm mịn, vừa đụng liền khóc thế này.
Vốn hắn thấy Sơ Trường Dụ bệnh nặng, trong lòng đã thắt lại rồi.

Vừa nãy nghe bên cạnh có người nức nở, trong lòng càng bực mình, xoay người đang định đuổi người đó ra ngoài, thì thấy một đống nhỏ đang co ro trong góc.
Hắn nghiến răng, lại không thể tức giận.

Cô bé này giống hệt cha mình, giỏi nhất là khả năng khoác bộ dạng đáng thương lên mình khiến người ta đau lòng.
Cảnh Mục không biết bị làm sao, bước lên trước bế cô bé vào lòng an ủi.

Cô bé mềm mềm như kẹo bông gòn, như mèo con rơi xuống nước run rẩy trong vòng tay hắn.

Ngôn Tình Nữ Phụ
Cảnh Mục vừa dỗ trẻ vừa nhìn Sơ Trường Dụ đang cau mày nằm trên giường.

Hắn thầm nghĩ, Sơ Trường Dụ, kiếp này ngươi sinh khéo thật.

Nắm được sự mềm lòng của ta, khiến ta không chút đắn đo mà trông trẻ.
Một lúc sau, một lang trung tới trước mặt Cảnh Mục, khom người hành lễ.
"Xin vương gia yên tâm, tôi vừa thay thuốc cho Sơ đại nhân, sau khi châm cứu, đại nhân đã hạ sốt, sẽ không sao nữa.

Nhưng vết thương của đại nhân nhiễm trùng nghiêm trọng, nửa canh giờ sau cho đại nhân uống thuốc, rồi để đại nhân nghỉ ngơi một đêm."
Cảnh Mục hỏi "Khi nào mới tỉnh?"
Lang trung đáp "Chuyện này...!tạm thời không biết.

Sơ đại nhân mệt mỏi thể xác lẫn tinh thần, mấy ngày không ngủ, cho nên có thể không tỉnh ngay được...!cũng tiện nghỉ ngơi thêm."
Cảnh Mục ừm một tiếng, bảo bọn họ lui ra ngoài trước.
Lúc này, binh sĩ bên ngoài đến báo cáo tình hình tiền tuyến với Cảnh Mục.

Hắn vừa đến, làm phản quân không kịp trở tay, bị đánh cho hoảng loạn.

Trác Nhân Nhạc đang điều động viện binh, dường như muốn liều chết với họ.


Vừa nãy Cảnh Mục mới sắp xếp xong, nhân lúc trời tối tấn công thêm hai đợt.

Đám binh tôm tướng tép của Trác Nhân Nhạc hoàn toàn không phải đối thủ của thuộc hạ Cảnh Mục, lúc này đã bị đánh lui hơn hai dặm, đánh tới bờ sông Hoàng Hà.
"Bao vây Hoàng Hà, giết càng nhiều càng tốt." Cảnh Mục lạnh lùng ra lệnh.

Sau đó, hắn liếc nhìn Sơ Trường Dụ, nói thêm "Bắt sống Trác Nhân Nhạc, bổn vương sẽ xử lý."
Các lang trung lần lượt thu dọn đồ đạc lui ra ngoài, Không Thanh dẫn đến phòng nghỉ bên cạnh, khoảng không trước giường Sơ Trường Dụ trống trải.

Cảnh Mục ôm đứa trẻ đi về phía trước, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường Sơ Trường Dụ.
Sơ Trường Dụ nhắm mắt nằm rên giường, trông như người giấy.
Cảnh Mục thấy y gầy rồi.

Một tay hắn bế Sơ Tầm Chi, một tay giơ ra cẩn thận sờ sờ gò má Sơ Trường Dụ.
Quả nhiên gầy rồi.
Lúc này hắn cụp mắt, thấy Sơ Tầm Chi còn chưa lau nước mắt, không biết ngẩng đầu từ lúc nào, đang chớp chớp đôi mắt to sáng nhìn hắn.
Cảnh Mục cau mày thả cô bé xuống.
Sơ Tầm Chi vẫn có hơi không nỡ, níu kéo nắm tay hắn.

Bàn tay bé gái mềm mịn, nhẹ nhàng nắm lấy tay Cảnh Mục.
Ngay sau đó, Không Thanh bước vào.
Cảnh Mục chỉ chỉ Sơ Tầm Chi, bảo Không Thanh dẫn cô bé đi.
Vừa rồi có rất nhiều người, Không Thanh không chú ý đến hai người này.

Giờ phút này trong căn phòng cực lớn, ngoài Sơ Trường Dụ, hai người này lại ở cùng nhau, Sơ Tầm Chi còn nắm tay hắn, nhìn như một nhà ba người.

Không Thanh vội bước tới bế Sơ Tầm Chi.
"Con của ai?" Cảnh Mục hỏi.
Không Thanh đáp "Của đại nhân."
Tiếp đó thì thấy ánh mắt Cảnh Mục tối dần, lông mày cau lại.


Sau đó nghe Cảnh Mục thấp giọng hỏi "Mẫu thân của đứa trẻ là ai?"
Không Thanh hơi do dự.
Ngày thường vì nghĩ cho đứa trẻ, đám thị vệ thân cận bọn họ đều nói đứa trẻ là của Sơ Trường Dụ, không nhắc tới lai lịch.

Khi đó, Sơ Trường Dụ biết chuyện, cũng gật đầu đồng ý.
Hiện giờ phải nói thế nào với Cảnh Mục?
Sự do dự của Không Thanh khiến Cảnh Mục nhíu mày chặt hơn.

Hắn hỏi "Sao vậy, không thể nhắc?"
Hàm ý của không thể nhắc được mở rộng hơn.

Không Thanh nghe vậy thì ậm ừ một tiếng, xem như đã trả lời.
Ánh mắt Cảnh Mục tức thì trở nên lạnh lùng.
Không Thanh nhanh chóng bế Sơ Tầm Chi cáo lui.
Cảnh Mục lại nhìn Sơ Trường Dụ, vừa đau lòng vừa thấy hận.

Hắn nhìn chằm chằm Sơ Trường Dụ hồi lâu, muốn cúi xuống cắn thật mạnh vào môi y trừng phạt.

Nhưng môi Sơ Trường Dụ lại trắng bệch gần như không còn chút máu, trông mỏng như tờ giấy.
Cảnh Mục không làm được, không nỡ làm y bị thương.
Đúng lúc này, thị nữ bưng thuốc tới.

Thấy Cảnh Mục ngồi bên giường chợt giật mình, sau đó nhìn Cảnh Mục đưa tay ra, tự nhiên cầm lấy thuốc, cho nàng lui ra.
Thuốc này dường như cho Cảnh Mục một lý do tiếp xúc với y.
Cảnh Mục nhìn Sơ Trường Dụ đang mím chặt môi, không do dự uống một ngụm thuốc, sau đó ngậm đầy đắng chát trong miệng, phủ lên môi Sơ Trường Dụ.
Sơ Trường Dụ hôn mê hơn hai ngày.
Y lờ mờ tỉnh dậy vào sáng ngày thứ ba.
Sơ Trường Dụ cảm giác như mình đã ngủ một giấc rất dài.

Giấc mộng như đèn kéo quân xoay vòng nhiều chuyện quá khứ.

Trong khoảng thời gian đó, có lúc ý thức của y rất mơ hồ, có lúc cảm giác ẩm ướt chạm vào môi, có lúc trên mặt lướt qua sự thô ráp.
Dường như luôn có người ở bên giường y, người khác đến rồi đi, nhưng hắn chưa từng đi.
Sáng sớm ngày thứ ba, Sơ Trường Dụ mơ hồ tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là cổ họng khô khốc, ngực đau nhói.
Ánh nắng hơi chói, hàng mi y run rẩy, hai mắt chỉ mở ra một khe hở.


Trong mơ hồ, y thoáng thấy một nam tử mặc quân trang ngồi trên ghế trước giường.
Sau một hồi ý thức mơ hồ, y chợt giật mình tỉnh lại.
Y thầm nghĩ, chẳng lẽ là...!Cảnh Mục?
Y vội mở mắt, thấy Thẩm Tử Dục đang ngồi ở đó gọt táo.
Thẩm Tử Dục thấy y tỉnh lại, cuống quít đứng dậy, còn vô tình làm đứt vỏ táo dài.

Hắn vui mừng nói "Sơ đại nhân, ngài tỉnh rồi!"
Sơ Trường Dụ hơi ngẩn ra, sau đó mím môi "Ừm, ta ngủ bao lâu rồi?"
Y thầm nghĩ, biểu hiện của Cảnh Mục đến Hồ Châu lần này chứng tỏ mình đã làm hắn tổn thương rồi.

Cách ba năm, vật còn người mất, sao mình còn mong đợi đối phương sẽ bảo vệ mình đây?
Y cụp mắt che đi mất mát và buồn bã trong mắt, y chống khuỷu tay xuống giường muốn ngồi dậy.
Thẩm Tử Dục thấy y muốn ngồi dậy, vội đặt táo xuống, mặc kệ nước táo dính trên tay, đè y nằm xuống.
"Sơ đại nhân, ngài vừa mới tỉnh lại, vết thương còn chưa lành, không được ngồi dậy!"
Nghe vậy, Sơ Trường Dụ cũng cảm thấy hơi đau ngực.

Y hết cách, chỉ đành nằm xuống, cười nói "Vậy phiền ngươi rót giúp ta ly nước."
Thẩm Tử Dục nghe xong, tức thì vui vẻ đáp "Được!" rồi đi lấy ấm trà rót nước.
"Sơ đại nhân, ngài không biết đấy, ngài hôn mê hai ngày, hại chúng tôi lo lắng muốn chết! Cũng may, Cảnh tướng quân đến từ kinh thành, dẫn binh sĩ của ngài ấy và cả binh sĩ của chúng ta đánh tan phản quân, trước mắt sắp rút khỏi thành Hồ Châu rồi! Qua mấy ngày nữa, Cảnh tướng quân sẽ đoạt lại bốn châu quận phía Bắc!"
Thẩm Tử Dục vừa cười nói vừa rót trà.
Thẩm Tử Dục này quả là một thiếu gia được nuôi dưỡng trong nhà giàu có, không có bụng dạ, con người tỏa nắng hướng ngoại.

Nghe hắn nói vậy, Sơ Trường Dụ gột rửa đôi chút u ám vừa mới lầm tưởng hắn là Cảnh Mục, khóe môi cong lên càng chân thật.
"Vậy phụ thân ngươi có đồng ý không?" Sơ Trường Dụ nhận tách trà, cười hỏi.
"Đồng ý rồi!" Thẩm Tử Dục ngồi xuống ghế, tiếp tục gọt táo "Cha vẫn ủng hộ tôi, bảo tôi sau này ở trong quân phải biểu hiện thật tốt, đỡ hơn phí cả đời ở Hồ Châu!"
Nói tới đây, hắn nâng quả táo trong tay lên, cười hỏi "Sơ đại nhân, tôi gọt táo này cho ngài ăn nhé?"
Sơ Trường Dụ nhìn quả táo, được gọt khá đẹp mắt.

Thẩm Tử Dục rạch vài nhát, khắc hoa lên quả táo.

Thấy vậy, Sơ Trường Dụ không nhịn được cười cười gật đầu.
Cả hai đều không chú ý có một người vừa trở về từ chiến trường đang đứng ngoài cửa.

Người đó còn chưa kịp thay giáp, trong tay còn cầm mạch đao nặng nề.
Người đó không đi vào, trầm mặc nhìn hai người hòa thuận vui vẻ một hồi, sau đó xoay người rời đi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện